Chương 19
Cầm lon bia trên tay, thuận tay nhét cái điện thoại vào túi anh lấy thêm một chai nước suối nữa. Hai tay đều đang bận rộn, anh lửng thững đi về giường.
Về đến giường anh lập tức tìm vị trí thật thoải mái rồi đặt lưng xuống a rồi vừa uống bia vừa bấm điện thoại.
Được một lúc, điện thoại anh lại reo lên thêm vài hồi chuông nữa. Anh nhìn tên hiện lên trên điện thoại mà phân vân không biết có nên nghe hay không a.
Anh lẩm bẩm:
"Má, đúng mười hai giờ đêm luôn."
Nói rồi anh tỏ rõ vẻ ghét bỏ bắt máy điện thoại:
"Nghe, sủa mày!"
Đầu dây bên kia nghe thấy anh nói thế thì cũng có vẻ cọc cằn:
"Mé.. Em mày điện cho mày mà mày còn thái độ hả mày?"
"Gì?"
Anh khinh khỉnh đáp lại lời chàng trai bên kia đầu dây điện thoại. Anh chàng kia cũng hạ giọng xuống mà nói chuyện với anh:
"Thì.. Anh em lâu ngày không gặp nên gọi điện hỏi thăm ấy mà.. Haha!"
Anh trai nghe thấy thế thì nhìn lại màn hình điện thoại xem có phải em trai mình đang gọi cho mình hay không a, sao giọng nói này lại nghe có mùi giang xảo không giống tính cách của thằng em mình thế ta. Quả đúng là em trai anh mà, đúng là.. đáng nghi a.
"Không có chuyện gì mà mày lại gọi cho tao à? Tin được không?"
Anh chàng nghe thấy thế thì cười hì hì trả lời anh:
"Được chứ a, sao lại không tin tưởng em trai mình vậy ta?"
"Tui đáng tin đến đến thế cơ mà!"
"Hãy tin tưởng em trai mình một lần đi bạn êy!"
"Hơ hơ!"
Anh nghe nói thế thì cũng chỉ biết cười trừ chứ cũng chẳng biết nói gì với mấy lời nói vẫn vơ của ông em trai mình.
"Khi nào mày về Nam?"
Anh trai đánh sang vấn đề khác để nói chuyện với em trai mình.
Em trai nghe thấy thế thì ngập ngừng, không biết trả lời thế nào.
"Ừm.. Chắc chưa về liền được đâu a. Khoảng một thời gian nữa em sẽ về!"
Anh trai nghe thấy thế thì có vẻ giận hờn, giọng trách móc:
"Tao tưởng mày ở luôn ngoài Hà Nội cơ chứ, hôm bữa ba với mẹ mới gọi điện hỏi tao nè, cả Bác Hai nửa, ổng cũng ngóng mày dữ lắm a."
Em trai nghe vậy giọng có vẻ buồn:.
"Cũng muốn về lắm chứ, việc của em thì em cũng đã giải quyết xong rồi.. Còn vài việc lặt vặt cần xử lý nữa là xong."
Nói đến đây cậu em ta ngập ngừng một lúc rồi lại nói:
"Này, anh Hai.."
"Hỏi này tí được không?"
Anh trai nghe nói là biết có chuyện chẳng lành, nhưng vẫn điềm nhiên mà đáp:
"Hỏi gì? Hỏi đi!"
Em trai nghe thế thì cũng biết anh trai đang tạo điều kiện cho mình nên cũng chẳng lòng vòng mà nói thẳng:
"Anh còn tiền không?"
"Bao nhiêu?"
Anh trai không trả lời câu hỏi mà trực tiếp đặt ngược vấn đề hỏi lại cậu em trai "bé bỏng" của mình. Anh biết rõ, nếu thật sự không cần thiết cậu ấy sẽ không hỏi mình như vậy.
"Không nhiều, khoảng năm triệu thôi, khi nào thu được lợi nhuận em sẽ trả lại cho anh cả vốn lẫn lãi."
"Chờ tí!"
Không lòng vòng, anh cầm điện thoại mà chuyển thẳng cho em trai mình năm mươi triệu, gấp mười lần số tiền cậu ấy yêu cầu.
"Đủ không? Không đủ nói anh."
"Đủ, đủ.. quá đủ luôn ấy chứ."
"Khi nào có tiền em sẽ trả lại anh!"
Em trai hớn hở trả lời anh và hứa sẽ trả lại tiền đầy đủ khi thu lại lợi nhuận từ công việc của mình. Nghe có vẻ cũng khá uy tín đấy chứ.
Anh trai nghe lời em ấy nói thì bật cười:
"Ha ha, không cần áp lực chuyện tiền nong như thế đâu, thiếu cứ nói anh đưa.."
Nói xong, anh mới biết là mình đã nói hố liền nói thêm:
"Chỉ cần là chuyện chính đáng anh sẽ luôn ủng hộ chú mày."
Nhà có mỗi hai anh em, đối với cậu em này anh cũng xem như là khá hiểu rõ về tính nết của cậu ấy. Trông thì có vẻ khá nghịch và hiếu động nhưng quả thật là như vậy, không những thế anh ta còn đi kèm theo đó là sự nhiệt huyết, quyết tâm rất ghê gớm đã muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được mới thôi. Anh thấy rõ bên trong cậu em này của mình hội tụ đầy đủ yếu tố của một người trẻ thế hệ mới và anh cũng hiểu cậu ấy đủ thông minh để biết bản thân mình đã và đang làm gì nên nhiệm vụ của anh chỉ đơn giản là đứng sau và ủng hộ cậu ấy thôi, thế là đủ rồi.
"Rán mà làm ăn cho đàn hoàng để còn lấy vợ nghe chưa ông thần."
Không biết nói gì thêm, anh chỉ biết nói mấy lời mà các bật phụ huynh thường nói với con mình.
Em trai nghe thấy thế thì giọng trêu chọc:
"Ui, anh còn chưa lấy vợ thì em lo làm gì không biết a."
"Nào ông lấy vợ đi rồi hẵng nói nhắc chuyện đó với tui nhe!"
"Mày!"
Anh, quả thật là không còn lời gì để nói a. Anh chỉ biết cười trừ cho qua chuyện thôi a.
"Thôi, tui cúp máy đây. Buồn ngủ rồi."
"Ừ, ngủ ngon!"
Anh đáp lời em trai. Vốn định cúp máy thì cậu ấy lại nói chèn thêm một câu:
"Này, quên nói nữa, qua ba mươi chưa có người yêu là sẽ biến thành phù thủy nha."
Anh nghe thế thì giận ghê lắm, định mắng cậu ấy một trận nhưng em trai anh nhanh tay lắm, vừa nói xong đã cúp máy ngay không cho anh cơ hội mắng mình.
Nhìn màn hình điện thoại đang sáng, anh bật cười nói:
"Này là bé con dạy nó nói chứ không ai khác."
Nói xong anh uống nốt lon bia rồi bóp vỏ vứt vào sọt rác và.. Đi ngủ!
"Chúc ngủ ngon!"
Hết chương 19
Về đến giường anh lập tức tìm vị trí thật thoải mái rồi đặt lưng xuống a rồi vừa uống bia vừa bấm điện thoại.
Được một lúc, điện thoại anh lại reo lên thêm vài hồi chuông nữa. Anh nhìn tên hiện lên trên điện thoại mà phân vân không biết có nên nghe hay không a.
Anh lẩm bẩm:
"Má, đúng mười hai giờ đêm luôn."
Nói rồi anh tỏ rõ vẻ ghét bỏ bắt máy điện thoại:
"Nghe, sủa mày!"
Đầu dây bên kia nghe thấy anh nói thế thì cũng có vẻ cọc cằn:
"Mé.. Em mày điện cho mày mà mày còn thái độ hả mày?"
"Gì?"
Anh khinh khỉnh đáp lại lời chàng trai bên kia đầu dây điện thoại. Anh chàng kia cũng hạ giọng xuống mà nói chuyện với anh:
"Thì.. Anh em lâu ngày không gặp nên gọi điện hỏi thăm ấy mà.. Haha!"
Anh trai nghe thấy thế thì nhìn lại màn hình điện thoại xem có phải em trai mình đang gọi cho mình hay không a, sao giọng nói này lại nghe có mùi giang xảo không giống tính cách của thằng em mình thế ta. Quả đúng là em trai anh mà, đúng là.. đáng nghi a.
"Không có chuyện gì mà mày lại gọi cho tao à? Tin được không?"
Anh chàng nghe thấy thế thì cười hì hì trả lời anh:
"Được chứ a, sao lại không tin tưởng em trai mình vậy ta?"
"Tui đáng tin đến đến thế cơ mà!"
"Hãy tin tưởng em trai mình một lần đi bạn êy!"
"Hơ hơ!"
Anh nghe nói thế thì cũng chỉ biết cười trừ chứ cũng chẳng biết nói gì với mấy lời nói vẫn vơ của ông em trai mình.
"Khi nào mày về Nam?"
Anh trai đánh sang vấn đề khác để nói chuyện với em trai mình.
Em trai nghe thấy thế thì ngập ngừng, không biết trả lời thế nào.
"Ừm.. Chắc chưa về liền được đâu a. Khoảng một thời gian nữa em sẽ về!"
Anh trai nghe thấy thế thì có vẻ giận hờn, giọng trách móc:
"Tao tưởng mày ở luôn ngoài Hà Nội cơ chứ, hôm bữa ba với mẹ mới gọi điện hỏi tao nè, cả Bác Hai nửa, ổng cũng ngóng mày dữ lắm a."
Em trai nghe vậy giọng có vẻ buồn:.
"Cũng muốn về lắm chứ, việc của em thì em cũng đã giải quyết xong rồi.. Còn vài việc lặt vặt cần xử lý nữa là xong."
Nói đến đây cậu em ta ngập ngừng một lúc rồi lại nói:
"Này, anh Hai.."
"Hỏi này tí được không?"
Anh trai nghe nói là biết có chuyện chẳng lành, nhưng vẫn điềm nhiên mà đáp:
"Hỏi gì? Hỏi đi!"
Em trai nghe thế thì cũng biết anh trai đang tạo điều kiện cho mình nên cũng chẳng lòng vòng mà nói thẳng:
"Anh còn tiền không?"
"Bao nhiêu?"
Anh trai không trả lời câu hỏi mà trực tiếp đặt ngược vấn đề hỏi lại cậu em trai "bé bỏng" của mình. Anh biết rõ, nếu thật sự không cần thiết cậu ấy sẽ không hỏi mình như vậy.
"Không nhiều, khoảng năm triệu thôi, khi nào thu được lợi nhuận em sẽ trả lại cho anh cả vốn lẫn lãi."
"Chờ tí!"
Không lòng vòng, anh cầm điện thoại mà chuyển thẳng cho em trai mình năm mươi triệu, gấp mười lần số tiền cậu ấy yêu cầu.
"Đủ không? Không đủ nói anh."
"Đủ, đủ.. quá đủ luôn ấy chứ."
"Khi nào có tiền em sẽ trả lại anh!"
Em trai hớn hở trả lời anh và hứa sẽ trả lại tiền đầy đủ khi thu lại lợi nhuận từ công việc của mình. Nghe có vẻ cũng khá uy tín đấy chứ.
Anh trai nghe lời em ấy nói thì bật cười:
"Ha ha, không cần áp lực chuyện tiền nong như thế đâu, thiếu cứ nói anh đưa.."
Nói xong, anh mới biết là mình đã nói hố liền nói thêm:
"Chỉ cần là chuyện chính đáng anh sẽ luôn ủng hộ chú mày."
Nhà có mỗi hai anh em, đối với cậu em này anh cũng xem như là khá hiểu rõ về tính nết của cậu ấy. Trông thì có vẻ khá nghịch và hiếu động nhưng quả thật là như vậy, không những thế anh ta còn đi kèm theo đó là sự nhiệt huyết, quyết tâm rất ghê gớm đã muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được mới thôi. Anh thấy rõ bên trong cậu em này của mình hội tụ đầy đủ yếu tố của một người trẻ thế hệ mới và anh cũng hiểu cậu ấy đủ thông minh để biết bản thân mình đã và đang làm gì nên nhiệm vụ của anh chỉ đơn giản là đứng sau và ủng hộ cậu ấy thôi, thế là đủ rồi.
"Rán mà làm ăn cho đàn hoàng để còn lấy vợ nghe chưa ông thần."
Không biết nói gì thêm, anh chỉ biết nói mấy lời mà các bật phụ huynh thường nói với con mình.
Em trai nghe thấy thế thì giọng trêu chọc:
"Ui, anh còn chưa lấy vợ thì em lo làm gì không biết a."
"Nào ông lấy vợ đi rồi hẵng nói nhắc chuyện đó với tui nhe!"
"Mày!"
Anh, quả thật là không còn lời gì để nói a. Anh chỉ biết cười trừ cho qua chuyện thôi a.
"Thôi, tui cúp máy đây. Buồn ngủ rồi."
"Ừ, ngủ ngon!"
Anh đáp lời em trai. Vốn định cúp máy thì cậu ấy lại nói chèn thêm một câu:
"Này, quên nói nữa, qua ba mươi chưa có người yêu là sẽ biến thành phù thủy nha."
Anh nghe thế thì giận ghê lắm, định mắng cậu ấy một trận nhưng em trai anh nhanh tay lắm, vừa nói xong đã cúp máy ngay không cho anh cơ hội mắng mình.
Nhìn màn hình điện thoại đang sáng, anh bật cười nói:
"Này là bé con dạy nó nói chứ không ai khác."
Nói xong anh uống nốt lon bia rồi bóp vỏ vứt vào sọt rác và.. Đi ngủ!
"Chúc ngủ ngon!"
Hết chương 19