Chương 20
Sáng hôm sau, quay trở lại với nó. Do ngày hôm trước rất mệt mỏi và mất năng lượng rất nhiều nên đêm nó ngủ rất say và sâu giấc dù trên một chiếc giường hoàn toàn xa lạ.
Dù là ngủ sâu nhưng nó cũng chẳng thể nào ngủ qua sáu giờ sáng.
Độ chừng năm giờ ba mươi sáng nó đã thức giấc không biết là do nó tự thức hay là do tiếng động bên ngoài làm nó thức giấc nửa. Mà kệ, nó cũng chẳng quan tâm mấy, nó tiếp vẫn nằm lười biếng trên giường, tiếp tục nướng khoai, nướng cho đến khi nào khét thì thôi a.
"Cạch cạch.. Uỳnh.."
Nó nghe tiếng gì vậy nhỉ? M thanh này nghe gần lắm a, mà không biết là ở đâu. Nó im lặng và lắng nghe âm thanh ấy. Hình như.. m thanh ấy xuất phát từ trước cửa phòng trọ của nó thì phải.
"Ui, chắc ai đó đang dọn đồ thì phải."
Nó tự an ủi mình bằng những lời như thế đấy. Tuy nói là như vậy nhưng nó vẫn lặng lẽ bước ra ngoài kiểm tra. Mở cánh cửa đầu tiên ra, âm thanh nó còn lớn hơn nữa, nó còn nghe cả tiếng người nói nửa kia kìa:
"Úi giời ơi, mệt đến thế là cùng."
Vừa nghe xong tôi giật bắn cả người, chạy tọt và phòng, đóng cửa lại, trèo lên giường trùm chăn lại.
Mới năm giờ ba lăm sáng, ai mà lại lên sớm thế không biết.
Nó tự cho mình có bệnh hoang tưởng, tự tưởng tượng ra thôi, chẳng có ai cả, chẳng có tiếng động gì cả a.
Nó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cánh cửa thứ nhất ra chẳng còn nghe tiếng gì nữa a. Nó mở luôn cánh cửa thứ hai, nhìn về phía cầu thang.. Chẳng có ai ở đó cả.
Nó biết ngay mà, biết ngay là do nó mệt quá nên tưởng tượng ra thôi a. Chắc chắn là vậy.
Nó nhẹ nhàng trở lại vào phòng, chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân đồ, nhưng nó quên không để ý, mở góc nhỏ chỗ cầu thang trước phòng nó, có một đống hành lý đang được đặt tại đấy.
Tắm ra, nó cảm giác khoẻ khoắn vô cùng.
Năm giờ năm mươi, nó lại nghe thấy âm thanh đó nữa. Lần này nó mạnh dạn hơn rồi, nó bước ra mở cửa một cách dứt khoát.
"Ui hết hồn.."
Nó vừa mở cửa ra, hai hình bóng một già, một trẻ đang lại đang đứng trước cửa.. à không, đang nê cái gì để trước cửa phòng nó ấy.
Tắm ra, nó cảm giác khoẻ khoắn vô cùng.
Năm giờ năm mươi, nó lại nghe thấy âm thanh đó nữa. Lần này nó mạnh dạn hơn rồi, nó bước ra mở cửa một cách dứt khoát.
"Ui hết hồn.."
Nó vừa mở cửa ra, hai hình bóng một già, một trẻ đang lại đang đứng trước cửa.. à không, đang nê cái gì để trước cửa phòng nó ấy.
Nó ngập ngừng hỏi:
"Mọi người.. Mọi người tìm ai ạ?"
Người phụ nữ trung niên cất giọng hỏi tôi:
"Cháu ơi!"
"Cháu cho cô hỏi đây phải lầu bốn không vậy cháu?"
Nghe giọng hình như không phải người xứ này. Đường như là người Bắc hay Trung gì đó. Nó nghe rồi phải dịch lại một lần nữa rồi mới thật sự hiểu những lời người đàn bà ấy nói. Hiểu rồi, nó mới bắt đầu trả lời:
"Dạ, đây đúng là lầu bốn ạ. Cô tìm có việc gì không ạ?"
Rồi nó ngã đầu sang một bên tỏ vẻ ngây thơ hỏi.
"À, cô cơ thuê phòng trọ chỗ này. Con cho cô vào được không?"
Nó nhìn hai người này với vẻ nghi hoặc, nhưng rồi vẫn nghiên người cho họ vào. Nó thiết nghĩ: Chắc cũng chẳng phải lừa lọc gì đâu, với nó cũng không có cái gì mà lừa với chã lọc.
Sau khi hai người đó vào rồi nó ngay lập tức chạy ngay lên giường, nhắn tin cho ông chủ phòng trọ của nó:
Nó: [Dạ anh ơi!]
Anh chủ phòng trọ: [Anh nghe!]
Anh chủ phòng trọ: [Gì vậy em? ]
Nó: [Dạ anh ơi, có người lên lầu bốn nhận phòng..]
Nó: [Anh biết chưa ạ? ]
Anh chủ phòng trọ: [Có hả? ]
Nó: [..]
Anh chủ phòng trọ: [Rồi, cảm ơn em!]
Anh chủ phòng trọ: [Để anh làm xong công việc bên này rồi qua phòng bàn giao với họ.]
Nó: [Vậy em..]
Anh chủ phòng trọ: [Em cứ sinh hoạt bình thường nha em!]
Nó: [Dạ, em cảm ơn anh ạ!]
Nó: [Anh tranh thủ qua giúp em, em cảm ơn nhiều lắm.]
Anh chủ phòng trọ: [Rồi, anh nhận được thông tin rồi em nha.]
Nó: [..]
Rồi anh với nó kết thúc đoạn chat ngắn ngủi ấy, anh để mặt nó tiếp hai vị khách trọ của anh ta. Mặc dù bạn kia sau này cũng sẽ là bạn cùng phòng của nó.. nhưng.. nó cứ thấy ngại ngại sao sao ấy. Chắc do chưa quen và bất đồng ngôn ngữ.. Chắc vậy.. chứ cũng chẳng biết giải thích làm sao cho rõ nữa a.
Vừa vào đến phòng, bạn nữ kia ngay lập tức soạn đồ rồi đi ngay vào nhà vệ sinh. Bạn ấy nói với cô kia (mẹ của bạn ấy) như thế này:
"Con vào tắm trước, mẹ ở ngoài soạn đồ giúp con."
Mẹ bạn ấy: "Rồi rồi, con đi đi a."
Nói rồi bạn ấy đi tắm còn mẹ bạn ấy thì soạn đóng đồ mà họ mang lên. Nó thì đứng nhìn rồi xem có giúp gì được thì giúp a.. chứ.. nó cũng chẳng biết làm gì lúc này.
Soạn đồ được một lúc, cô nhìn vào cái giường của nó rồi hỏi:
"Con ngủ giường này hả?"
Nó ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi vội trả lời:
"Dạ? Dạ đúng rồi ạ!"
Hết chương 20
Dù là ngủ sâu nhưng nó cũng chẳng thể nào ngủ qua sáu giờ sáng.
Độ chừng năm giờ ba mươi sáng nó đã thức giấc không biết là do nó tự thức hay là do tiếng động bên ngoài làm nó thức giấc nửa. Mà kệ, nó cũng chẳng quan tâm mấy, nó tiếp vẫn nằm lười biếng trên giường, tiếp tục nướng khoai, nướng cho đến khi nào khét thì thôi a.
"Cạch cạch.. Uỳnh.."
Nó nghe tiếng gì vậy nhỉ? M thanh này nghe gần lắm a, mà không biết là ở đâu. Nó im lặng và lắng nghe âm thanh ấy. Hình như.. m thanh ấy xuất phát từ trước cửa phòng trọ của nó thì phải.
"Ui, chắc ai đó đang dọn đồ thì phải."
Nó tự an ủi mình bằng những lời như thế đấy. Tuy nói là như vậy nhưng nó vẫn lặng lẽ bước ra ngoài kiểm tra. Mở cánh cửa đầu tiên ra, âm thanh nó còn lớn hơn nữa, nó còn nghe cả tiếng người nói nửa kia kìa:
"Úi giời ơi, mệt đến thế là cùng."
Vừa nghe xong tôi giật bắn cả người, chạy tọt và phòng, đóng cửa lại, trèo lên giường trùm chăn lại.
Mới năm giờ ba lăm sáng, ai mà lại lên sớm thế không biết.
Nó tự cho mình có bệnh hoang tưởng, tự tưởng tượng ra thôi, chẳng có ai cả, chẳng có tiếng động gì cả a.
Nó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cánh cửa thứ nhất ra chẳng còn nghe tiếng gì nữa a. Nó mở luôn cánh cửa thứ hai, nhìn về phía cầu thang.. Chẳng có ai ở đó cả.
Nó biết ngay mà, biết ngay là do nó mệt quá nên tưởng tượng ra thôi a. Chắc chắn là vậy.
Nó nhẹ nhàng trở lại vào phòng, chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân đồ, nhưng nó quên không để ý, mở góc nhỏ chỗ cầu thang trước phòng nó, có một đống hành lý đang được đặt tại đấy.
Tắm ra, nó cảm giác khoẻ khoắn vô cùng.
Năm giờ năm mươi, nó lại nghe thấy âm thanh đó nữa. Lần này nó mạnh dạn hơn rồi, nó bước ra mở cửa một cách dứt khoát.
"Ui hết hồn.."
Nó vừa mở cửa ra, hai hình bóng một già, một trẻ đang lại đang đứng trước cửa.. à không, đang nê cái gì để trước cửa phòng nó ấy.
Tắm ra, nó cảm giác khoẻ khoắn vô cùng.
Năm giờ năm mươi, nó lại nghe thấy âm thanh đó nữa. Lần này nó mạnh dạn hơn rồi, nó bước ra mở cửa một cách dứt khoát.
"Ui hết hồn.."
Nó vừa mở cửa ra, hai hình bóng một già, một trẻ đang lại đang đứng trước cửa.. à không, đang nê cái gì để trước cửa phòng nó ấy.
Nó ngập ngừng hỏi:
"Mọi người.. Mọi người tìm ai ạ?"
Người phụ nữ trung niên cất giọng hỏi tôi:
"Cháu ơi!"
"Cháu cho cô hỏi đây phải lầu bốn không vậy cháu?"
Nghe giọng hình như không phải người xứ này. Đường như là người Bắc hay Trung gì đó. Nó nghe rồi phải dịch lại một lần nữa rồi mới thật sự hiểu những lời người đàn bà ấy nói. Hiểu rồi, nó mới bắt đầu trả lời:
"Dạ, đây đúng là lầu bốn ạ. Cô tìm có việc gì không ạ?"
Rồi nó ngã đầu sang một bên tỏ vẻ ngây thơ hỏi.
"À, cô cơ thuê phòng trọ chỗ này. Con cho cô vào được không?"
Nó nhìn hai người này với vẻ nghi hoặc, nhưng rồi vẫn nghiên người cho họ vào. Nó thiết nghĩ: Chắc cũng chẳng phải lừa lọc gì đâu, với nó cũng không có cái gì mà lừa với chã lọc.
Sau khi hai người đó vào rồi nó ngay lập tức chạy ngay lên giường, nhắn tin cho ông chủ phòng trọ của nó:
Nó: [Dạ anh ơi!]
Anh chủ phòng trọ: [Anh nghe!]
Anh chủ phòng trọ: [Gì vậy em? ]
Nó: [Dạ anh ơi, có người lên lầu bốn nhận phòng..]
Nó: [Anh biết chưa ạ? ]
Anh chủ phòng trọ: [Có hả? ]
Nó: [..]
Anh chủ phòng trọ: [Rồi, cảm ơn em!]
Anh chủ phòng trọ: [Để anh làm xong công việc bên này rồi qua phòng bàn giao với họ.]
Nó: [Vậy em..]
Anh chủ phòng trọ: [Em cứ sinh hoạt bình thường nha em!]
Nó: [Dạ, em cảm ơn anh ạ!]
Nó: [Anh tranh thủ qua giúp em, em cảm ơn nhiều lắm.]
Anh chủ phòng trọ: [Rồi, anh nhận được thông tin rồi em nha.]
Nó: [..]
Rồi anh với nó kết thúc đoạn chat ngắn ngủi ấy, anh để mặt nó tiếp hai vị khách trọ của anh ta. Mặc dù bạn kia sau này cũng sẽ là bạn cùng phòng của nó.. nhưng.. nó cứ thấy ngại ngại sao sao ấy. Chắc do chưa quen và bất đồng ngôn ngữ.. Chắc vậy.. chứ cũng chẳng biết giải thích làm sao cho rõ nữa a.
Vừa vào đến phòng, bạn nữ kia ngay lập tức soạn đồ rồi đi ngay vào nhà vệ sinh. Bạn ấy nói với cô kia (mẹ của bạn ấy) như thế này:
"Con vào tắm trước, mẹ ở ngoài soạn đồ giúp con."
Mẹ bạn ấy: "Rồi rồi, con đi đi a."
Nói rồi bạn ấy đi tắm còn mẹ bạn ấy thì soạn đóng đồ mà họ mang lên. Nó thì đứng nhìn rồi xem có giúp gì được thì giúp a.. chứ.. nó cũng chẳng biết làm gì lúc này.
Soạn đồ được một lúc, cô nhìn vào cái giường của nó rồi hỏi:
"Con ngủ giường này hả?"
Nó ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi vội trả lời:
"Dạ? Dạ đúng rồi ạ!"
Hết chương 20