Chương 18
Anh trai nghe thấy thế thì miệng cũng cười cười như hiểu ý ba của nó:
"Chú muốn con giúp chuyện gì ấy ạ?"
"Giúp được con giúp liền ạ!" Anh nói tiếp.
Ba nó ngập ngừng:
"À con ơi.. nhỏ lính (con) chú năm nay nó lên Đại học rồi ấy con."
"Dạ!" Anh lễ phép đáp lời.
Ba nó nói tiếp:
"À, em nó cũng lên Sài Gòn học á con."
"Dạ!" Anh ngoan ngoãn đáp.
"Mày im để tao nói coi!" Ba nó ngại chết đi được a.
"Dạ!" Anh cười đáp và lần này anh chắc chắn sẽ im lặng không ghẹo nữa nếu không ba nó ngại ổng không thèm nói nữa là chết dỡ a.
Thấy anh im rồi thì ông mới nói tiếp:
"Giờ em lên đó rồi thì xa ba xa mẹ rồi cũng chẳng để ý được em. Con ở gần em thì lâu lâu qua lại coi em dùm chú nha con."
"Để ý em dùm chú nha con!"
"Em nó còn nhỏ không hiểu sự đời gì hết con ơi."
"Con giúp dùm chú nha!"
"Chú cảm ơn con nhiều lắm!"
Ba nó cứ luyên thuyên với anh mãi không nghỉ, mà nội dung chỉ xoay quanh nó thôi a. Anh nghe thấy thế thì đáp lời
"Dạ, chuyện em nó lên đây học con cũng biết á chú."
"Chú cứ yên tâm nha, con ở đây con sẽ chăm lo cho em nó nha!"
"Chú cứ yên tâm giao em nó cho con."
Anh vỗ ngực tự tin mà đảm bảo với Ba của nó.
Ba nó: "..."
Tự nhiên thấy anh nói chuyện như thế, tự tin như thế làm ba nó hoang mang ghê vậy đó. Ba nó nói:
"Ê, ê, ê.. Thôi thôi."
"Tự nhiên mày nói làm tao không tin tưởng được mày ơi. Thôi thôi."
"Coi như tao chưa nói gì nha mày, tao thấy để nó tự lo thân nó là tốt nhất. Vậy nhacon nha, chú bận rồi, bái bai con."
Thấy mình trong mắt chú không đáng tin tưởng như thế cảm xúc của anh lúc này có hơi ba chấm. Anh nói thầm trong lòng:
"Ủa? Hỏng tin tui sao còn gọi điện nhờ vả tui? Rồi tự nhiên nhờ xong cái nói vây đá hà, người ta giận nha."
Anh một lần nữa vỗ ngược tự nhiên đảm bảo rằng:
"Chú cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em nó."
"Có thằng nào lén phén lại gần em con con xử đẹp thằng đó liền. Cho nó làm thái giám luôn."
"Yên tâm nha chú, con hứa là sẽ chăm sóc cho em thật tốt a."
Anh cứ luyên thuyên thế đấy, mà hình như anh nói trúng cái gì chạm vào tim đen Ba nó thì phải, giọng ông có hơi to chút dõng dạc nói:
"Cái này chú chịu nè, em còn nhỏ quá, con để ý em đừng cho em có người yêu nha con."
"Kẽo con nhỏ bị gạt á."
Nói đến đây giọng ông có chút yếu dần nhưng thấy rõ là vẫn kiềm chế được cảm xúc a. Hệt như những người có cùng tư tưởng gặp nhau nên có chút xúc động thế thôi, chắc vậy.
Anh nghe thấy thế nét mặt nghiêm túc lắm gật đầu liên tục nói với chú:
"Chú cứ yên tâm giao em nó cho con, con hứa sẽ chăm sóc tốt em nó ạ! Không để ai ăn hiếp được nó đâu."
Ba nó nghe thấy thế thì cũng mừng lắm. Coi như cũng an tâm được phần nào. Ông nói:
"Cảm ơn con nhiều lắm nha! Thôi thì cũng tối rồi, chú cúp máy, con ngủ ngon nha!"
Anh nghe thế thì nói: "Dạ chú, chú cũng ngủ ngon ạ!"
Nói rồi cả hai bên đều đồng loạt cúp máy không nói gì thêm nữa.
Hôm ấy, anh không tài nào ngủ được. Trong đầu anh giờ đây toàn hình bóng của nó. Phải công nhận một điều rằng thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh lắm. Mới ngày nào nó còn là em bé tí xíu chạy theo anh còn nhõng nhẽo khóc nhè với anh này kia, còn hay mách lẻo nữa cơ chứ, mà giờ đây đã trở thành một cô gái trưởng thành và dạng dĩ rồi đây.
"Thật hoài niệm ngày xưa quá đi a."
Nhớ hồi nào nó lẽo đẽo đi theo anh rủ rê anh đi học:
"Anh hai ưi anh hai, đi học chung với bé i mà. Đi học dui lắm á."
Hay những lần bị bắt nạt mà gặp được anh sẽ chạy theo mách lẻo cho bằng được, thật đáng yêu làm sao:
"Hu hu, anh hai ưi, anh nhỏ bắt nạt iem, nắm tóc iem nữa. Hic!"
Rồi thằng nhóc nhỏ em trai anh cũng lon ton chạy lại mách lẻo theo:
"Hic, có đâu, nó uýnh em mà.. hu hu."
Rồi hai đứa òa khóc cùng nhau, eo ôi.. đinh tai nhức óc thật sự mà cũng dễ thương nữa.
Quay lại hiện tại anh vỗ vỗ má mình vài cái lẩm bẩm:
"Đang xúc động nhớ đến ông nhỏ làm gì không biết."
Rồi anh quơ tay múa chân làm khùng làm điên nói:
"Ơ ơ, không biết, không biết gì hết, quên hết rồi, ơ ơ.."
Trông buồn cười thật sự mà.. cũng chẳng ai thấy nên không sao anh vẫn giữ được hình tượng.
Đêm còn dài, mà anh tỉnh ngủ mất rồi chẳng tài nào ngủ được nữa a, nằm ườn ra lướt tóp tóp mãi thế này cũng chẳng phải là cách hay.
Thế rồi, anh lười biếng đi về hướng tủ lạnh mò mẫm lấy chay nước ra uống. Không hiểu là mắt mũi để ở đâu hay do mải mê lướt tik tok mà tay cầm vào lon bia lúc nào không hay.
Thôi kệ, lỡ lấy rồi thì uống luôn vậy
Hết chương 18
Hi
"Chú muốn con giúp chuyện gì ấy ạ?"
"Giúp được con giúp liền ạ!" Anh nói tiếp.
Ba nó ngập ngừng:
"À con ơi.. nhỏ lính (con) chú năm nay nó lên Đại học rồi ấy con."
"Dạ!" Anh lễ phép đáp lời.
Ba nó nói tiếp:
"À, em nó cũng lên Sài Gòn học á con."
"Dạ!" Anh ngoan ngoãn đáp.
"Mày im để tao nói coi!" Ba nó ngại chết đi được a.
"Dạ!" Anh cười đáp và lần này anh chắc chắn sẽ im lặng không ghẹo nữa nếu không ba nó ngại ổng không thèm nói nữa là chết dỡ a.
Thấy anh im rồi thì ông mới nói tiếp:
"Giờ em lên đó rồi thì xa ba xa mẹ rồi cũng chẳng để ý được em. Con ở gần em thì lâu lâu qua lại coi em dùm chú nha con."
"Để ý em dùm chú nha con!"
"Em nó còn nhỏ không hiểu sự đời gì hết con ơi."
"Con giúp dùm chú nha!"
"Chú cảm ơn con nhiều lắm!"
Ba nó cứ luyên thuyên với anh mãi không nghỉ, mà nội dung chỉ xoay quanh nó thôi a. Anh nghe thấy thế thì đáp lời
"Dạ, chuyện em nó lên đây học con cũng biết á chú."
"Chú cứ yên tâm nha, con ở đây con sẽ chăm lo cho em nó nha!"
"Chú cứ yên tâm giao em nó cho con."
Anh vỗ ngực tự tin mà đảm bảo với Ba của nó.
Ba nó: "..."
Tự nhiên thấy anh nói chuyện như thế, tự tin như thế làm ba nó hoang mang ghê vậy đó. Ba nó nói:
"Ê, ê, ê.. Thôi thôi."
"Tự nhiên mày nói làm tao không tin tưởng được mày ơi. Thôi thôi."
"Coi như tao chưa nói gì nha mày, tao thấy để nó tự lo thân nó là tốt nhất. Vậy nhacon nha, chú bận rồi, bái bai con."
Thấy mình trong mắt chú không đáng tin tưởng như thế cảm xúc của anh lúc này có hơi ba chấm. Anh nói thầm trong lòng:
"Ủa? Hỏng tin tui sao còn gọi điện nhờ vả tui? Rồi tự nhiên nhờ xong cái nói vây đá hà, người ta giận nha."
Anh một lần nữa vỗ ngược tự nhiên đảm bảo rằng:
"Chú cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em nó."
"Có thằng nào lén phén lại gần em con con xử đẹp thằng đó liền. Cho nó làm thái giám luôn."
"Yên tâm nha chú, con hứa là sẽ chăm sóc cho em thật tốt a."
Anh cứ luyên thuyên thế đấy, mà hình như anh nói trúng cái gì chạm vào tim đen Ba nó thì phải, giọng ông có hơi to chút dõng dạc nói:
"Cái này chú chịu nè, em còn nhỏ quá, con để ý em đừng cho em có người yêu nha con."
"Kẽo con nhỏ bị gạt á."
Nói đến đây giọng ông có chút yếu dần nhưng thấy rõ là vẫn kiềm chế được cảm xúc a. Hệt như những người có cùng tư tưởng gặp nhau nên có chút xúc động thế thôi, chắc vậy.
Anh nghe thấy thế nét mặt nghiêm túc lắm gật đầu liên tục nói với chú:
"Chú cứ yên tâm giao em nó cho con, con hứa sẽ chăm sóc tốt em nó ạ! Không để ai ăn hiếp được nó đâu."
Ba nó nghe thấy thế thì cũng mừng lắm. Coi như cũng an tâm được phần nào. Ông nói:
"Cảm ơn con nhiều lắm nha! Thôi thì cũng tối rồi, chú cúp máy, con ngủ ngon nha!"
Anh nghe thế thì nói: "Dạ chú, chú cũng ngủ ngon ạ!"
Nói rồi cả hai bên đều đồng loạt cúp máy không nói gì thêm nữa.
Hôm ấy, anh không tài nào ngủ được. Trong đầu anh giờ đây toàn hình bóng của nó. Phải công nhận một điều rằng thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh lắm. Mới ngày nào nó còn là em bé tí xíu chạy theo anh còn nhõng nhẽo khóc nhè với anh này kia, còn hay mách lẻo nữa cơ chứ, mà giờ đây đã trở thành một cô gái trưởng thành và dạng dĩ rồi đây.
"Thật hoài niệm ngày xưa quá đi a."
Nhớ hồi nào nó lẽo đẽo đi theo anh rủ rê anh đi học:
"Anh hai ưi anh hai, đi học chung với bé i mà. Đi học dui lắm á."
Hay những lần bị bắt nạt mà gặp được anh sẽ chạy theo mách lẻo cho bằng được, thật đáng yêu làm sao:
"Hu hu, anh hai ưi, anh nhỏ bắt nạt iem, nắm tóc iem nữa. Hic!"
Rồi thằng nhóc nhỏ em trai anh cũng lon ton chạy lại mách lẻo theo:
"Hic, có đâu, nó uýnh em mà.. hu hu."
Rồi hai đứa òa khóc cùng nhau, eo ôi.. đinh tai nhức óc thật sự mà cũng dễ thương nữa.
Quay lại hiện tại anh vỗ vỗ má mình vài cái lẩm bẩm:
"Đang xúc động nhớ đến ông nhỏ làm gì không biết."
Rồi anh quơ tay múa chân làm khùng làm điên nói:
"Ơ ơ, không biết, không biết gì hết, quên hết rồi, ơ ơ.."
Trông buồn cười thật sự mà.. cũng chẳng ai thấy nên không sao anh vẫn giữ được hình tượng.
Đêm còn dài, mà anh tỉnh ngủ mất rồi chẳng tài nào ngủ được nữa a, nằm ườn ra lướt tóp tóp mãi thế này cũng chẳng phải là cách hay.
Thế rồi, anh lười biếng đi về hướng tủ lạnh mò mẫm lấy chay nước ra uống. Không hiểu là mắt mũi để ở đâu hay do mải mê lướt tik tok mà tay cầm vào lon bia lúc nào không hay.
Thôi kệ, lỡ lấy rồi thì uống luôn vậy
Hết chương 18
Hi