Chương 17
Quay lại với căn phòng trọ với con nhóc đang nằm cuộn tròn trên giường chiếc giường nhỏ.
Nó không còn khóc nữa nhưng trông nó thật tả tơi, ủ rũ, đôi mặt đỏ hoe sưng lên sau cơn khóc lúc nãy.
Nó mệt rồi, thật sự rất mệt a. Nó cứ nằm đấy thật lâu thật lâu chẳng biết từ khi nào nó ngủ thiếp đi chẳng biết trời trăng, cũng chẳng biết điện thoại đang reo lên những hồi chuông tin nhắn không ngừng nghỉ:
Anh trai xấu xí: [Này nhóc con, đang làm gì đấy? ]
Năm phút sau
Anh trai xấu xí: [Con này, mày dám bơ tao à? ]
Anh trai xấu xí: [Ê nhóc, im thật à? ]
Anh trai xấu xí: [Hay là mày ngủ rồi hử? ]
Anh trai xấu xí: [Ngủ rồi thì thôi, chúc em gái ngủ ngon nha!]
Trên chiếc giường tại căn chung cư tọa lạc tại quận nhất, anh trai đang nằm lăn lộn không tài nào chịu nỗi.
Anh nhìn lên đồng hồ, giờ này mới hơn tám giờ tối, bình thường em gái anh nó ngủ sớm thật, nhưng cũng không sớm đến nỗi mới giờ này là ngủ rồi a. Anh nghĩ chắc là do cả ngày hôm nay nên nó mệt mỏi suy ra ngủ sớm a.
"Thôi kệ, em nó mệt để cho nó nghỉ ngơi đi a."
Anh tự nói với chính bản thân mình như thế. Cũng là anh, ba phút sau đó:
Anh trai xấu xí: [Này ngủ thì ngủ nhưng nhớ đóng cửa đồ kỹ càng biết chưa.]
Anh trai xấu xí: [À!]
Anh trai xấu xí: [Nhớ gọi điện báo cáo cho ba mẹ nha, để ba mẹ mày trông a.]
* * *
Điện thoại nó cứ tin tin không ngừng nghỉ làm một con bị ngải heo nhập như nó phải liếc nhìn cái điện thoại xem là động đất hay sóng thần mà nhắn ghê thế.
"Trời đất ơi!"
Nó nhìn màn hình điện thoại của mình tràn ngập tin nhắn từ anh trai mà ngao ngán, toàn chữ là chữ a, nó thật muốn tắt thông báo tin nhắn của anh hay thậm chí là tắt nguồn điện thoại luôn để mà bình yên mà ngủ nghỉ a chứ giờ là nó cảm thấy anh hơi phiền rồi ấy ạ. Nói thế thôi chứ nó vẫn xem tin nhắn của anh rồi lẳng lặng mà đi kiểm tra mấy cái cửa rồi lếch lại giường mà nằm ngủ.
"Ủa? Hình như quên cái gì á ta?"
Nó đang chuẩn bị ngủ nhưng nhớ ra mình quên cái gì đấy mà chẳng tài nào nhớ được là mình quên cái gì.
"Mà thôi kệ, quên rồi thì thôi, chắc cũng không quan trọng lắm a!"
Cho đến khi:
Anh trai xấu xí: [Con này dạo này gan to ta? ]
Anh trai xấu xí: [Seen tin nhắn tao mà không rep hả? ]
Anh trai xấu xí: [Chờ nãy giờ!]
Nó kỉu: Giờ thì biết quên cái gì rồi đó a.
Nó nhanh nhảo rep lại anh trai:
Em gái xinh đẹp: [Em quên a!]
Em gái xinh đẹp: [Buồn ngủ quá nên lú lẫn anh ui.]
Em gái xinh đẹp: [A hi hi..]
Thấy em gái rep tin nhắn của mình cũng thấy phần nào an tâm a. Em gái anh bé nhỏ như thế, nhỏ bé như thế thật muốn ôm nó vào trong đôi cánh che chở bảo vệ mãi mãi a. Lo cho nó chết đi được.
Lúc này điện thoại anh lại reo lên vài hồi tin nhắn.. Là em gái lại nhắn tin cho anh này:
Em gái xinh đẹp: [À, cửa em đã khóa hết rồi nha!]
Em gái xinh đẹp: [Em cũng đã gọi về cho ba mẹ rồi ạ!]
Em gái xinh đẹp: [Thôi, em đi ngủ rồi á.]
Em gái xinh đẹp: [Em ngủ rồi á. Chúc anh trai ngủ ngon nha!]
Em gái xinh đẹp: [Bái bai nha!]
Anh trai thấy em gái trả lời tin nhắn thì vui lắm cơ mà chưa nhắn được với nó tin nhắn nào thì nó đã đi ngủ rồi còn chúc anh ngủ ngon làm anh hơi hụt hẫng a. Mà biết sau được, em mình nó mệt mà cho nó ngủ nghỉ a. Làm phiền em nó mãi cũng không được.
Anh trai xấu xí: [Ò!]
Anh trai xấu xí: [Chúc em ngủ ngon nha!]
Anh trai xấu xí: [Bái bai.]
Sau khi chúc em gái ngủ ngon xong thì anh cũng định đi ngủ a. Anh điều chỉnh tư thế sao cho thật dễ chịu rồi chuẩn bị đi ngủ a. Mà anh không tài nào ngủ được a. Cứ lo lo sao á, anh cũng không biết nữa nữa.
Khoảng mười lăm phút sau.
Điện thoại anh réo lên. Anh đang lướt tóp tóp thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình anh có chút hoảng hốt và không kém phần ngạc nhiên. Người gọi cho anh là Chú Năm, ba của em gái anh.
"Ông này nay tự nhiên gọi cho mình làm gì thế nhỉ?"
"Đó giờ có gọi cho mình lần nào đâu ta?"
Anh tự hỏi chính bản thân mình. Nhớ không lầm thì mỗi lần Chú Năm gọi cho anh là lúc xỉn gọi để dạy dỗ thằng cháu hơi ngông này.
Aha.. Tự nhiên trán anh đổ mồ hôi hột.
Nói thế thôi chứ anh thấy Chú Năm gọi thì anh cũng ngay lập tức nghe ngay thật sự không dám chậm trễ:
"Dạ alo, con nghe Chú Năm?"
Đầu dây bên kia cha nó cất giọng nói.
"Alo, thằng nhóc hả con? Chú Năm nè con."
Anh trai nghe tới hai chữ "thằng nhóc" đầu có hơi choáng váng a. Không hiểu sau đã lâu thế rồi mà chú ấy vẫn thích gọi như vậy chứ. Chắc chủ ấy thích thế hoặc là chú quen miệng không sửa được. Như thế thì cũng không thể trách chú ấy được.
Nhưng mà.. Gọi như thế thì chết danh người ta rồi aaaa. Nội tâm anh trai đang gào thét không nguôi ở trong lòng nhưng không thể nào bộc phát được a.
Anh ngượng cười đáp lại lời chú:
"Dạ con đây ạ!"
"Chú gọi con có việc gì không ạ?"
Cha nó nghe thấy thế thì cũng lịch sự mà nói:
"Gọi điện để hỏi coi mày khoẻ không ấy mà."
Anh cười cười đáp:
"Dạ con khoẻ ạ! Nhưng còn chuyện gì khác không ạ?"
Cha nó hơi ngượng nói tiếp
"Ờm.. Chú gọi cho con giờ này thì cũng kỳ nhưng mà con ơi, giúp chú chuyện này được không?"
Hết chương 17
Nó không còn khóc nữa nhưng trông nó thật tả tơi, ủ rũ, đôi mặt đỏ hoe sưng lên sau cơn khóc lúc nãy.
Nó mệt rồi, thật sự rất mệt a. Nó cứ nằm đấy thật lâu thật lâu chẳng biết từ khi nào nó ngủ thiếp đi chẳng biết trời trăng, cũng chẳng biết điện thoại đang reo lên những hồi chuông tin nhắn không ngừng nghỉ:
Anh trai xấu xí: [Này nhóc con, đang làm gì đấy? ]
Năm phút sau
Anh trai xấu xí: [Con này, mày dám bơ tao à? ]
Anh trai xấu xí: [Ê nhóc, im thật à? ]
Anh trai xấu xí: [Hay là mày ngủ rồi hử? ]
Anh trai xấu xí: [Ngủ rồi thì thôi, chúc em gái ngủ ngon nha!]
Trên chiếc giường tại căn chung cư tọa lạc tại quận nhất, anh trai đang nằm lăn lộn không tài nào chịu nỗi.
Anh nhìn lên đồng hồ, giờ này mới hơn tám giờ tối, bình thường em gái anh nó ngủ sớm thật, nhưng cũng không sớm đến nỗi mới giờ này là ngủ rồi a. Anh nghĩ chắc là do cả ngày hôm nay nên nó mệt mỏi suy ra ngủ sớm a.
"Thôi kệ, em nó mệt để cho nó nghỉ ngơi đi a."
Anh tự nói với chính bản thân mình như thế. Cũng là anh, ba phút sau đó:
Anh trai xấu xí: [Này ngủ thì ngủ nhưng nhớ đóng cửa đồ kỹ càng biết chưa.]
Anh trai xấu xí: [À!]
Anh trai xấu xí: [Nhớ gọi điện báo cáo cho ba mẹ nha, để ba mẹ mày trông a.]
* * *
Điện thoại nó cứ tin tin không ngừng nghỉ làm một con bị ngải heo nhập như nó phải liếc nhìn cái điện thoại xem là động đất hay sóng thần mà nhắn ghê thế.
"Trời đất ơi!"
Nó nhìn màn hình điện thoại của mình tràn ngập tin nhắn từ anh trai mà ngao ngán, toàn chữ là chữ a, nó thật muốn tắt thông báo tin nhắn của anh hay thậm chí là tắt nguồn điện thoại luôn để mà bình yên mà ngủ nghỉ a chứ giờ là nó cảm thấy anh hơi phiền rồi ấy ạ. Nói thế thôi chứ nó vẫn xem tin nhắn của anh rồi lẳng lặng mà đi kiểm tra mấy cái cửa rồi lếch lại giường mà nằm ngủ.
"Ủa? Hình như quên cái gì á ta?"
Nó đang chuẩn bị ngủ nhưng nhớ ra mình quên cái gì đấy mà chẳng tài nào nhớ được là mình quên cái gì.
"Mà thôi kệ, quên rồi thì thôi, chắc cũng không quan trọng lắm a!"
Cho đến khi:
Anh trai xấu xí: [Con này dạo này gan to ta? ]
Anh trai xấu xí: [Seen tin nhắn tao mà không rep hả? ]
Anh trai xấu xí: [Chờ nãy giờ!]
Nó kỉu: Giờ thì biết quên cái gì rồi đó a.
Nó nhanh nhảo rep lại anh trai:
Em gái xinh đẹp: [Em quên a!]
Em gái xinh đẹp: [Buồn ngủ quá nên lú lẫn anh ui.]
Em gái xinh đẹp: [A hi hi..]
Thấy em gái rep tin nhắn của mình cũng thấy phần nào an tâm a. Em gái anh bé nhỏ như thế, nhỏ bé như thế thật muốn ôm nó vào trong đôi cánh che chở bảo vệ mãi mãi a. Lo cho nó chết đi được.
Lúc này điện thoại anh lại reo lên vài hồi tin nhắn.. Là em gái lại nhắn tin cho anh này:
Em gái xinh đẹp: [À, cửa em đã khóa hết rồi nha!]
Em gái xinh đẹp: [Em cũng đã gọi về cho ba mẹ rồi ạ!]
Em gái xinh đẹp: [Thôi, em đi ngủ rồi á.]
Em gái xinh đẹp: [Em ngủ rồi á. Chúc anh trai ngủ ngon nha!]
Em gái xinh đẹp: [Bái bai nha!]
Anh trai thấy em gái trả lời tin nhắn thì vui lắm cơ mà chưa nhắn được với nó tin nhắn nào thì nó đã đi ngủ rồi còn chúc anh ngủ ngon làm anh hơi hụt hẫng a. Mà biết sau được, em mình nó mệt mà cho nó ngủ nghỉ a. Làm phiền em nó mãi cũng không được.
Anh trai xấu xí: [Ò!]
Anh trai xấu xí: [Chúc em ngủ ngon nha!]
Anh trai xấu xí: [Bái bai.]
Sau khi chúc em gái ngủ ngon xong thì anh cũng định đi ngủ a. Anh điều chỉnh tư thế sao cho thật dễ chịu rồi chuẩn bị đi ngủ a. Mà anh không tài nào ngủ được a. Cứ lo lo sao á, anh cũng không biết nữa nữa.
Khoảng mười lăm phút sau.
Điện thoại anh réo lên. Anh đang lướt tóp tóp thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình anh có chút hoảng hốt và không kém phần ngạc nhiên. Người gọi cho anh là Chú Năm, ba của em gái anh.
"Ông này nay tự nhiên gọi cho mình làm gì thế nhỉ?"
"Đó giờ có gọi cho mình lần nào đâu ta?"
Anh tự hỏi chính bản thân mình. Nhớ không lầm thì mỗi lần Chú Năm gọi cho anh là lúc xỉn gọi để dạy dỗ thằng cháu hơi ngông này.
Aha.. Tự nhiên trán anh đổ mồ hôi hột.
Nói thế thôi chứ anh thấy Chú Năm gọi thì anh cũng ngay lập tức nghe ngay thật sự không dám chậm trễ:
"Dạ alo, con nghe Chú Năm?"
Đầu dây bên kia cha nó cất giọng nói.
"Alo, thằng nhóc hả con? Chú Năm nè con."
Anh trai nghe tới hai chữ "thằng nhóc" đầu có hơi choáng váng a. Không hiểu sau đã lâu thế rồi mà chú ấy vẫn thích gọi như vậy chứ. Chắc chủ ấy thích thế hoặc là chú quen miệng không sửa được. Như thế thì cũng không thể trách chú ấy được.
Nhưng mà.. Gọi như thế thì chết danh người ta rồi aaaa. Nội tâm anh trai đang gào thét không nguôi ở trong lòng nhưng không thể nào bộc phát được a.
Anh ngượng cười đáp lại lời chú:
"Dạ con đây ạ!"
"Chú gọi con có việc gì không ạ?"
Cha nó nghe thấy thế thì cũng lịch sự mà nói:
"Gọi điện để hỏi coi mày khoẻ không ấy mà."
Anh cười cười đáp:
"Dạ con khoẻ ạ! Nhưng còn chuyện gì khác không ạ?"
Cha nó hơi ngượng nói tiếp
"Ờm.. Chú gọi cho con giờ này thì cũng kỳ nhưng mà con ơi, giúp chú chuyện này được không?"
Hết chương 17