Chương 16
"Mẹ ơi, con nhiều mẹ quá.. con.. con đi về nha mẹ.. con về với mẹ nha.. hic.. huhu."
Nó òa khóc nức nở như đứa trẻ lên ba không tìm được hơi mẹ. Như cánh chim lạc đàn bơ vơ giữa bầu trời xanh, không tìm được đường đến với phía nam ấm áp.
Mẹ nó giọng đã run run tự lúc nào giờ cũng đã bắt đầu chùi nước mắt rơi trên má:
"Ừ ừ.. về liền con ơi, về với mẹ con ơi.."
"À không, bây giờ tôi rồi.. để, để sáng mai mẹ bắt xe cho con về liền nha con.."
"Con chờ mẹ nha con.."
Nó khóc càng ngày càng lớn hơn nữa: "Hic.. huhu"
Cứ ngỡ như sáng mai nó sẽ được trở về nhà, được trở về bên vòng tay của ba và mẹ nhưng không, ở đầu dây bên kia đã phá tan mọi mộng tưởng của nó.. là ba nó.. ba nó lớn tiếng mắng nó:
"Mới lên chưa được nửa ngày mà đòi về, mày rảnh quá ha.. vậy rồi còn học hành gì nữa hả con?"
Nó thút thít:
"Con.. con không học nữa được không ba.. con.. con đi về luôn nha.. hic hic.."
Ba nó:
"..."
"Thế sao từ đầu mày không nói như thế?"
"Nói ngay từ đầu thì không phải khoẻ hơn hay sao, để giờ lòng vòng mệt mỏi thế con."
Nó ấp a ấp úng:
"Con.. con không biết mà.. huhu.."
Ba nó im lặng một lúc lâu để nó khóc xong rồi nói tiếp:
"Con quên mất lập trường của mình rồi à? Hoài bão của con, ước mơ của con đâu hết rồi?"
Nó: "..."
Ba nói tiếp:
"Ba biết, ba biết hết, nhưng con ơi, cố lên con, mình còn tương lai nữa mà con. Đi đến đâu rồi, nghỉ nửa chừng mất cả tương lai.. con cam tâm không?"
Nó im lặng nghe ba nói, từng lời từng lời đi thẳng vào trong tim nó, nó nghe chứ, nó nghe hiểu hết á, những lời mà ba nói nó điều suy nghĩ đến hết rồi.. nhưng mà hình như ba nó đã quên rồi, quên mất một điều rằng nó.. chỉ là một con nhóc mười tám tuổi đầu chưa từng bước đời bao giờ, nói làm gì đến mấy chuyện này. Nó.. còn quá nhỏ.
Nói chuyện với ba được một lúc nó cũng không còn đòi về nhà nữa, ngoan ngoãn mà ở lại Sài Gòn _ cái nơi mà trước đây đến mơ nó cũng mơ đến.
Cúp máy điện thoại, nó suy nghĩ nhiều lắm. Nó nghĩ về ước mơ của bản thân, nghĩ về lý do mà mình nhất quyết phải lên Sài Gòn cho bằng được.. tự nhiên.. mà hình như như thế cũng chẳng khơi dậy nhiệt huyết trong nó chút nào.
* * *
Năm phút sau
[Tinh tinh]
Điện thoại nó phát reo lên những dòng tin nhắn của em nó:
"Hai ơi, ba khóc.."
Nói rồi em nó gửi qua điện thoại nó tấm hình mà con nhỏ chụp lén ba.
Thông qua tấm hình ấy nó nhìn thấy thân ảnh người đàn ông ấy, một người đàn ông mà nó cho rằng mạnh mẽ hơn bất cứ ai trên thế giới, người đàn ông mà nó cho rằng ông ấy không biết khóc.
Giờ đây, người đàn ông ấy đang khóc trước mặt nó _ thông qua màn hình điện thoại. Ba nó, ông ấy.. thật sự đang khóc. Nhìn thấy cảnh này.. tâm trạng nó thật sự khó tả, nó muốn khóc tiếp nhưng nó không dám, không dám khóc thêm nữa, nó sợ, nó sợ phụ lòng ba mẹ, nó sợ phụ cái ước mơ, hoài bão mà nó ấp ủ bấy lâu.
Nó thật sự, thật sự không dám khóc thêm nữa!
* * *
Ở một không gian khác _ nhà nó.
Mẹ nó im lặng, nhìn người đàn ông vừa mắng mình xong giờ lại nằm trên võng làm cái hành động giống y như mình, cảm giác lúc ấy thật khó tả.
Con em nó vốn cực kỳ sợ ba vì mỗi lần nó hó hé đều bị ba mắng này kia giờ đây lại đang ngồi bên cạnh ba cười khúc khích chọc quê ông ấy.
Con nhỏ:
"Trời ơi, chị hai đi học chứ có phải đi lấy chồng đâu mà khóc ghê thế."
Con nhỏ nhanh miệng nói tiếp:. Web đọc ?ha?h ?ại ++ T?ù mT?u?ệ?.?? ++
"Mai mốt mà chị hai đi lấy chồng thiệt chắc ba mẹ khóc ngập luôn quê mình quá hihi."
Con nhỏ nói chuyện mà không để ý đến thái độ của ba mẹ, nói rồi nó mới quay sang nhìn sắc mặt của họ, mẹ vốn đã bị ba nạt cho nín khóc giờ nước mắt lại rơi lã chã, giọng run run nói:
"Tao với ba mày mà ở đời được với tụi bây thì tao cũng không cho chị hai mày đi học đâu, để nó ở nhà, tao đi làm nuôi nó được. Chỉ tiếc là tao cũng.. nên mới buộc phải cho nó đi học để nó tự nuôi nó thôi.. mày nghĩ tao nỡ để nó đi chắc."
Ba nó vẫn nằm trên võng, vẫn im ru không nói tiếng nào. Nước mắt ông vẫn rơi nhưng tuyệt đối không cất thành tiếng, người đàn ông lam lũ ấy hình như chưa từng nghĩ mình phải sống xa con bao giờ, suốt từng ấy năm, nó vẫn luôn sống trong vòng tay, sự bảo bọc của ông. Đùng một cái, nó dọn đi học xa _ rời xa vòng tay mình ông có chút không quen ấy mà. Nhưng ông cũng hiểu rõ, chỉ có thả nó ra, để nó tự đi trên đôi bàn chân của mình thì tương lai của nó mới rộng mở, nó mới có thể mạnh dạng mà bước đi trên chính đôi chân của
Mình. Ông đâu thể.. sống đời với nó được.
Hết chương 16
Hi
Nó òa khóc nức nở như đứa trẻ lên ba không tìm được hơi mẹ. Như cánh chim lạc đàn bơ vơ giữa bầu trời xanh, không tìm được đường đến với phía nam ấm áp.
Mẹ nó giọng đã run run tự lúc nào giờ cũng đã bắt đầu chùi nước mắt rơi trên má:
"Ừ ừ.. về liền con ơi, về với mẹ con ơi.."
"À không, bây giờ tôi rồi.. để, để sáng mai mẹ bắt xe cho con về liền nha con.."
"Con chờ mẹ nha con.."
Nó khóc càng ngày càng lớn hơn nữa: "Hic.. huhu"
Cứ ngỡ như sáng mai nó sẽ được trở về nhà, được trở về bên vòng tay của ba và mẹ nhưng không, ở đầu dây bên kia đã phá tan mọi mộng tưởng của nó.. là ba nó.. ba nó lớn tiếng mắng nó:
"Mới lên chưa được nửa ngày mà đòi về, mày rảnh quá ha.. vậy rồi còn học hành gì nữa hả con?"
Nó thút thít:
"Con.. con không học nữa được không ba.. con.. con đi về luôn nha.. hic hic.."
Ba nó:
"..."
"Thế sao từ đầu mày không nói như thế?"
"Nói ngay từ đầu thì không phải khoẻ hơn hay sao, để giờ lòng vòng mệt mỏi thế con."
Nó ấp a ấp úng:
"Con.. con không biết mà.. huhu.."
Ba nó im lặng một lúc lâu để nó khóc xong rồi nói tiếp:
"Con quên mất lập trường của mình rồi à? Hoài bão của con, ước mơ của con đâu hết rồi?"
Nó: "..."
Ba nói tiếp:
"Ba biết, ba biết hết, nhưng con ơi, cố lên con, mình còn tương lai nữa mà con. Đi đến đâu rồi, nghỉ nửa chừng mất cả tương lai.. con cam tâm không?"
Nó im lặng nghe ba nói, từng lời từng lời đi thẳng vào trong tim nó, nó nghe chứ, nó nghe hiểu hết á, những lời mà ba nói nó điều suy nghĩ đến hết rồi.. nhưng mà hình như ba nó đã quên rồi, quên mất một điều rằng nó.. chỉ là một con nhóc mười tám tuổi đầu chưa từng bước đời bao giờ, nói làm gì đến mấy chuyện này. Nó.. còn quá nhỏ.
Nói chuyện với ba được một lúc nó cũng không còn đòi về nhà nữa, ngoan ngoãn mà ở lại Sài Gòn _ cái nơi mà trước đây đến mơ nó cũng mơ đến.
Cúp máy điện thoại, nó suy nghĩ nhiều lắm. Nó nghĩ về ước mơ của bản thân, nghĩ về lý do mà mình nhất quyết phải lên Sài Gòn cho bằng được.. tự nhiên.. mà hình như như thế cũng chẳng khơi dậy nhiệt huyết trong nó chút nào.
* * *
Năm phút sau
[Tinh tinh]
Điện thoại nó phát reo lên những dòng tin nhắn của em nó:
"Hai ơi, ba khóc.."
Nói rồi em nó gửi qua điện thoại nó tấm hình mà con nhỏ chụp lén ba.
Thông qua tấm hình ấy nó nhìn thấy thân ảnh người đàn ông ấy, một người đàn ông mà nó cho rằng mạnh mẽ hơn bất cứ ai trên thế giới, người đàn ông mà nó cho rằng ông ấy không biết khóc.
Giờ đây, người đàn ông ấy đang khóc trước mặt nó _ thông qua màn hình điện thoại. Ba nó, ông ấy.. thật sự đang khóc. Nhìn thấy cảnh này.. tâm trạng nó thật sự khó tả, nó muốn khóc tiếp nhưng nó không dám, không dám khóc thêm nữa, nó sợ, nó sợ phụ lòng ba mẹ, nó sợ phụ cái ước mơ, hoài bão mà nó ấp ủ bấy lâu.
Nó thật sự, thật sự không dám khóc thêm nữa!
* * *
Ở một không gian khác _ nhà nó.
Mẹ nó im lặng, nhìn người đàn ông vừa mắng mình xong giờ lại nằm trên võng làm cái hành động giống y như mình, cảm giác lúc ấy thật khó tả.
Con em nó vốn cực kỳ sợ ba vì mỗi lần nó hó hé đều bị ba mắng này kia giờ đây lại đang ngồi bên cạnh ba cười khúc khích chọc quê ông ấy.
Con nhỏ:
"Trời ơi, chị hai đi học chứ có phải đi lấy chồng đâu mà khóc ghê thế."
Con nhỏ nhanh miệng nói tiếp:. Web đọc ?ha?h ?ại ++ T?ù mT?u?ệ?.?? ++
"Mai mốt mà chị hai đi lấy chồng thiệt chắc ba mẹ khóc ngập luôn quê mình quá hihi."
Con nhỏ nói chuyện mà không để ý đến thái độ của ba mẹ, nói rồi nó mới quay sang nhìn sắc mặt của họ, mẹ vốn đã bị ba nạt cho nín khóc giờ nước mắt lại rơi lã chã, giọng run run nói:
"Tao với ba mày mà ở đời được với tụi bây thì tao cũng không cho chị hai mày đi học đâu, để nó ở nhà, tao đi làm nuôi nó được. Chỉ tiếc là tao cũng.. nên mới buộc phải cho nó đi học để nó tự nuôi nó thôi.. mày nghĩ tao nỡ để nó đi chắc."
Ba nó vẫn nằm trên võng, vẫn im ru không nói tiếng nào. Nước mắt ông vẫn rơi nhưng tuyệt đối không cất thành tiếng, người đàn ông lam lũ ấy hình như chưa từng nghĩ mình phải sống xa con bao giờ, suốt từng ấy năm, nó vẫn luôn sống trong vòng tay, sự bảo bọc của ông. Đùng một cái, nó dọn đi học xa _ rời xa vòng tay mình ông có chút không quen ấy mà. Nhưng ông cũng hiểu rõ, chỉ có thả nó ra, để nó tự đi trên đôi bàn chân của mình thì tương lai của nó mới rộng mở, nó mới có thể mạnh dạng mà bước đi trên chính đôi chân của
Mình. Ông đâu thể.. sống đời với nó được.
Hết chương 16
Hi