Chương 49: 26 tuổi vs 28 tuổi
Không, trước cả lúc này.
Kể từ khi Cố Thanh Thành nhìn thấy những cuộc gọi lỡ, những tin nhắn không ai phản hồi của Dương Diệp Tây trong điện thoại là hắn đã hối hận rồi.
Bao nhiêu lời lẽ được sắp xếp từ trước bắt đầu biến đi đâu mất. Bấy giờ Cố Thanh Thành chỉ còn có thể hành động theo bản năng, hắn vươn tay ôm lấy người trước mặt.
Dương Diệp Tây víu lấy vai hắn như với được phao cứu sinh, Cố Thanh Thành cũng theo đó mà vỗ về cậu:
“Không sao nữa rồi.”
Dương Diệp Tây nghe giọng hắn, trái tim cứ nảy lên suốt cả ngày tới giờ mới dần dịu lại, cậu nói:
“Lần sau dù có chuyện gì cũng phải nói cho em biết.”
“Ừm, sau này dù có chuyện gì anh cũng sẽ nói cho em.”
“Đi đường cũng phải chú ý an toàn.”
Cố Thanh Thành tiếp tục dỗ dành cậu:
“Nhất định đi đường sẽ chú ý an toàn.”
Dương Diệp Tây nghe đến đây thì đẩy vai hắn ra, cậu nhìn sâu vào mắt Cố Thanh Thành:
“Có thật không?”
Cố Thanh Thành cảm thấy hình như trái tim mình vừa bị bắn trúng, Dương Diệp Tây giống như hồi nhỏ làm nũng, hờn dỗi với hắn. Liệu cậu có biết là chỉ cần cậu nhìn hắn bằng ánh mắt thế này thì hắn không bao giờ có thể từ chối hay không?
Có lẽ do quá lâu rồi mới được nhìn thấy biểu cảm này của Dương Diệp Tây, Cố Thanh Thành ngẩn ngơ thốt lên:
“Thật.”
Tai hắn bắt đầu hơi đỏ lên, hắn nói tiếp:
“Anh hứa với em.”
May mắn là trước khi Dương Diệp Tây kịp nhận ra vẻ khác lạ của người kia thì phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
Cố Thanh Thành nhân cơ hội này tách ra, hắn nói:
“Em ăn chút gì đó đi.”
Dương Diệp Tây nghe theo lời hắn.
Trong lúc cậu đang ăn thì lại thấy Cố Thanh Thành kéo vali rồi mở ra, sau đó hắn cứ nhìn chăm chăm vào đó mãi.
Dương Diệp Tây thấy tò mò liền cất tiếng hỏi:
“Anh đang làm gì thế?”
Cố Thanh Thành nghe tiếng cậu gọi, hắn như vừa đưa ra quyết định gì đó rất trọng đại, lấy từ trong vali ra một bộ đồ màu vàng, hắn nói:
“Đồ ngủ của em này.”
Dương Diệp Tây nhìn quần áo vàng chóe Cố Thanh Thành đang cầm trong tay, hình như đúng là trong tủ quần áo của cậu có bộ đồ này thật. Nhưng cậu còn chẳng mua nó, bỗng dưng một ngày nó xuất hiện trong tủ, tuy Dương Diệp Tây không bao giờ mặc nhưng vì màu sắc và họa tiết của nó quá đặc biệt nên cậu vẫn còn nhớ.
Nó là một bộ đồ ngủ hình con vịt màu vàng!
Cố Thanh Thành nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, khóe môi vừa lỡ nhếch lên đã vội hạ xuống, hắn giải thích:
“Anh mang nhầm.”
Trông nó như thế mà anh cũng mang nhầm được hả? – Dương Diệp Tây nghĩ thế nhưng không hỏi ra miệng.
Trông mặt Cố Thanh Thành uy tín lắm, cậu tin hắn.
Dương Diệp Tây rũ mắt nhìn bộ đồ ngủ hình con vịt vàng người kia đưa đến, không tình nguyện mà nhận lấy, dù sao thì cậu cũng không thích mặc đồ của khách sạn để đi ngủ.
Dương Diệp Tây ngồi thêm một lúc rồi mới đi tắm. Trong lúc tắm, cậu lại bắt đầu nghĩ về một loạt việc xảy ra ngày hôm nay.
Dương Diệp Tây biết Cố Thanh Thành có lý do của hắn nên mới nói dối, nhưng cậu không hiểu sao lúc ấy bản thân mình lại cảm thấy khó chịu đến vậy.
Cậu chợt nhận ra rằng hóa ra cậu cũng không thành thật với tình cảm của chính mình như cậu vẫn tưởng…
Dương Diệp Tây vỗ vỗ vào mặt, bây giờ lại nghĩ về hành động trẻ con của bản thân vừa nãy, xấu hổ đến mức khiến cậu không muốn bước ra khỏi nhà tắm nữa.
Nhưng đó chỉ là một phần, vấn đề nan giải tiếp theo chính là quần áo, Dương Diệp Tây do dự một hồi mới mặc đồ vào. Sau đó cậu nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của mình trước gương, lấy hết dũng khí mở cửa ra.
“Cạch”
“Tôi đã nói chuyện với em ấy rồi.”
Dương Diệp Tây vừa mở cửa phòng tắm ra thì thấy Cố Thanh Thành đang ngồi trên giường nghe điện thoại.
Cố Thanh Thành nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, sau đó hắn nói với người bên kia:
“Thôi, tôi tắt máy đây.”
Dương Diệp Tây vẫn đứng ở cửa nhà tắm, cậu hỏi:
“Tối rồi vẫn phải xử lý công việc hả anh?”
Cố Thanh Thành nói:
“Không phải chuyện quan trọng đâu, Lưu Phi Trạch vừa gọi anh.”
Sau đó hắn lại tiếp tục:
“Em lại gần đây hơn đi.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì tưởng có chuyện gì quan trọng, không tình nguyện mà bước ra.
Cố Thanh Thành nhìn người đứng trước mặt mình, Dương Diệp Tây có vóc dáng hơi gầy nên bộ đồ hắn mang theo có vẻ còn hơi rộng, tuy nhiên da cậu lại trắng nên mặc đồ màu vàng trông càng sáng bừng lên, mái tóc mềm mại rủ xuống, cảm giác rất ngoan.
Dương Diệp Tây không quen mặc mấy đồ có họa tiết trẻ con kiểu này nên rất ngại, cậu biết người đối diện đang quét một lượt trên người mình, cũng chẳng hiểu hắn nhìn gì mà nhìn lâu thế, đến mức cậu không chịu được định hỏi thẳng hắn muốn nói gì thì đã nghe Cố Thanh Thành thốt lên một câu:
“Đáng yêu lắm.”
Dương Diệp Tây không tin nổi mà hỏi lại:
“…Gì cơ?”
“Anh nói em mặc đồ này rất hợp, trông đáng yêu lắm.”
“…”
Dương Diệp Tây, năm nay đã 26 tuổi, phần cảm thấy câu này quen quen, phần nhiều lại thấy mình như bị đùa giỡn, cậu đưa mắt nhìn hắn, định cãi lại vài câu thì bỗng nhận ra người kia cũng đang chăm chú nhìn mình.
Không biết Cố Thanh Thành đang nghĩ gì, hắn cười rất dịu dàng, một phút giây nào đó chính Dương Diệp Tây cũng bị cuốn vào đôi mắt ấy, hình như từ bé đến giờ hắn vẫn luôn nhìn cậu theo cách như vậy.
Dương Diệp Tây cảm giác như có gì đó nghẹn ứ trong lồng ngực, lời đến miệng lại không thốt lên được nữa, cuối cùng lúng túng nói:
“Thôi muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi.”
Kể từ khi Cố Thanh Thành nhìn thấy những cuộc gọi lỡ, những tin nhắn không ai phản hồi của Dương Diệp Tây trong điện thoại là hắn đã hối hận rồi.
Bao nhiêu lời lẽ được sắp xếp từ trước bắt đầu biến đi đâu mất. Bấy giờ Cố Thanh Thành chỉ còn có thể hành động theo bản năng, hắn vươn tay ôm lấy người trước mặt.
Dương Diệp Tây víu lấy vai hắn như với được phao cứu sinh, Cố Thanh Thành cũng theo đó mà vỗ về cậu:
“Không sao nữa rồi.”
Dương Diệp Tây nghe giọng hắn, trái tim cứ nảy lên suốt cả ngày tới giờ mới dần dịu lại, cậu nói:
“Lần sau dù có chuyện gì cũng phải nói cho em biết.”
“Ừm, sau này dù có chuyện gì anh cũng sẽ nói cho em.”
“Đi đường cũng phải chú ý an toàn.”
Cố Thanh Thành tiếp tục dỗ dành cậu:
“Nhất định đi đường sẽ chú ý an toàn.”
Dương Diệp Tây nghe đến đây thì đẩy vai hắn ra, cậu nhìn sâu vào mắt Cố Thanh Thành:
“Có thật không?”
Cố Thanh Thành cảm thấy hình như trái tim mình vừa bị bắn trúng, Dương Diệp Tây giống như hồi nhỏ làm nũng, hờn dỗi với hắn. Liệu cậu có biết là chỉ cần cậu nhìn hắn bằng ánh mắt thế này thì hắn không bao giờ có thể từ chối hay không?
Có lẽ do quá lâu rồi mới được nhìn thấy biểu cảm này của Dương Diệp Tây, Cố Thanh Thành ngẩn ngơ thốt lên:
“Thật.”
Tai hắn bắt đầu hơi đỏ lên, hắn nói tiếp:
“Anh hứa với em.”
May mắn là trước khi Dương Diệp Tây kịp nhận ra vẻ khác lạ của người kia thì phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
Cố Thanh Thành nhân cơ hội này tách ra, hắn nói:
“Em ăn chút gì đó đi.”
Dương Diệp Tây nghe theo lời hắn.
Trong lúc cậu đang ăn thì lại thấy Cố Thanh Thành kéo vali rồi mở ra, sau đó hắn cứ nhìn chăm chăm vào đó mãi.
Dương Diệp Tây thấy tò mò liền cất tiếng hỏi:
“Anh đang làm gì thế?”
Cố Thanh Thành nghe tiếng cậu gọi, hắn như vừa đưa ra quyết định gì đó rất trọng đại, lấy từ trong vali ra một bộ đồ màu vàng, hắn nói:
“Đồ ngủ của em này.”
Dương Diệp Tây nhìn quần áo vàng chóe Cố Thanh Thành đang cầm trong tay, hình như đúng là trong tủ quần áo của cậu có bộ đồ này thật. Nhưng cậu còn chẳng mua nó, bỗng dưng một ngày nó xuất hiện trong tủ, tuy Dương Diệp Tây không bao giờ mặc nhưng vì màu sắc và họa tiết của nó quá đặc biệt nên cậu vẫn còn nhớ.
Nó là một bộ đồ ngủ hình con vịt màu vàng!
Cố Thanh Thành nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, khóe môi vừa lỡ nhếch lên đã vội hạ xuống, hắn giải thích:
“Anh mang nhầm.”
Trông nó như thế mà anh cũng mang nhầm được hả? – Dương Diệp Tây nghĩ thế nhưng không hỏi ra miệng.
Trông mặt Cố Thanh Thành uy tín lắm, cậu tin hắn.
Dương Diệp Tây rũ mắt nhìn bộ đồ ngủ hình con vịt vàng người kia đưa đến, không tình nguyện mà nhận lấy, dù sao thì cậu cũng không thích mặc đồ của khách sạn để đi ngủ.
Dương Diệp Tây ngồi thêm một lúc rồi mới đi tắm. Trong lúc tắm, cậu lại bắt đầu nghĩ về một loạt việc xảy ra ngày hôm nay.
Dương Diệp Tây biết Cố Thanh Thành có lý do của hắn nên mới nói dối, nhưng cậu không hiểu sao lúc ấy bản thân mình lại cảm thấy khó chịu đến vậy.
Cậu chợt nhận ra rằng hóa ra cậu cũng không thành thật với tình cảm của chính mình như cậu vẫn tưởng…
Dương Diệp Tây vỗ vỗ vào mặt, bây giờ lại nghĩ về hành động trẻ con của bản thân vừa nãy, xấu hổ đến mức khiến cậu không muốn bước ra khỏi nhà tắm nữa.
Nhưng đó chỉ là một phần, vấn đề nan giải tiếp theo chính là quần áo, Dương Diệp Tây do dự một hồi mới mặc đồ vào. Sau đó cậu nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của mình trước gương, lấy hết dũng khí mở cửa ra.
“Cạch”
“Tôi đã nói chuyện với em ấy rồi.”
Dương Diệp Tây vừa mở cửa phòng tắm ra thì thấy Cố Thanh Thành đang ngồi trên giường nghe điện thoại.
Cố Thanh Thành nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, sau đó hắn nói với người bên kia:
“Thôi, tôi tắt máy đây.”
Dương Diệp Tây vẫn đứng ở cửa nhà tắm, cậu hỏi:
“Tối rồi vẫn phải xử lý công việc hả anh?”
Cố Thanh Thành nói:
“Không phải chuyện quan trọng đâu, Lưu Phi Trạch vừa gọi anh.”
Sau đó hắn lại tiếp tục:
“Em lại gần đây hơn đi.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì tưởng có chuyện gì quan trọng, không tình nguyện mà bước ra.
Cố Thanh Thành nhìn người đứng trước mặt mình, Dương Diệp Tây có vóc dáng hơi gầy nên bộ đồ hắn mang theo có vẻ còn hơi rộng, tuy nhiên da cậu lại trắng nên mặc đồ màu vàng trông càng sáng bừng lên, mái tóc mềm mại rủ xuống, cảm giác rất ngoan.
Dương Diệp Tây không quen mặc mấy đồ có họa tiết trẻ con kiểu này nên rất ngại, cậu biết người đối diện đang quét một lượt trên người mình, cũng chẳng hiểu hắn nhìn gì mà nhìn lâu thế, đến mức cậu không chịu được định hỏi thẳng hắn muốn nói gì thì đã nghe Cố Thanh Thành thốt lên một câu:
“Đáng yêu lắm.”
Dương Diệp Tây không tin nổi mà hỏi lại:
“…Gì cơ?”
“Anh nói em mặc đồ này rất hợp, trông đáng yêu lắm.”
“…”
Dương Diệp Tây, năm nay đã 26 tuổi, phần cảm thấy câu này quen quen, phần nhiều lại thấy mình như bị đùa giỡn, cậu đưa mắt nhìn hắn, định cãi lại vài câu thì bỗng nhận ra người kia cũng đang chăm chú nhìn mình.
Không biết Cố Thanh Thành đang nghĩ gì, hắn cười rất dịu dàng, một phút giây nào đó chính Dương Diệp Tây cũng bị cuốn vào đôi mắt ấy, hình như từ bé đến giờ hắn vẫn luôn nhìn cậu theo cách như vậy.
Dương Diệp Tây cảm giác như có gì đó nghẹn ứ trong lồng ngực, lời đến miệng lại không thốt lên được nữa, cuối cùng lúng túng nói:
“Thôi muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi.”