Chương 50: 26 tuổi vs 28 tuổi
Cố Thanh Thành đợi Dương Diệp Tây trèo lên giường, hắn cảm thấy bầu không khí bây giờ rất tốt, trong lòng tự hỏi liệu hắn có thể tiến xa hơn chút nữa được không?
Vừa nghĩ thế, hắn liền ghé đến gần người kia. Chỉ thấy nhóc con vì bất ngờ mà nhắm tịt mắt, cổ cũng hơi rụt lại.
Cố Thanh Thành hơi thất vọng một chút, hắn thở dài rồi xoa đầu cậu:
“Thôi, không trêu em nữa.”
Dương Diệp Tây từ từ mở mắt ra, tuy cậu không nhìn thấy biểu cảm của Cố Thanh Thành nhưng cậu lại nghe được sự mất mát từ giọng nói của hắn.
Dương Diệp Tây mím môi, trong lòng lại bắt đầu nổi lên cảm giác khó chịu, muốn giải thích với hắn. Vậy mà cuối cùng cũng không có thêm hành động gì khác ngoài nằm xuống.
Đêm ấy cậu phải trằn trọc mãi mới có thể ngủ, nhưng ngay cả trong giấc mơ cũng chẳng được yên ổn.
Có lẽ chuyện hôm nay gợi nhớ cho Dương Diệp Tây về quá khứ nên cậu đã gặp lại cơn ác mộng mà rất lâu rồi cậu không mơ thấy. Khung cảnh xung quanh bị bao phủ bởi một màu xám xịt, khi ấy chỉ có một đứa trẻ 14 tuổi đang hôn mê và một đứa trẻ 12 tuổi cầu nguyện trong bất lực.
Dương Diệp Tây có một bí mật mà cậu chưa từng nói cho một ai, đó là khi ấy cậu từng nghe lén được ba mẹ cãi nhau về chuyện hôn sự của cậu.
Ba nói rằng nếu như trường hợp xấu là Cố Thanh Thành không thể tỉnh lại hoặc nếu như hắn tỉnh lại nhưng thần kinh bị ảnh hưởng thì gia đình cậu sẽ hủy hôn ước với nhà họ Cố. Ít nhất thì nhà họ Dương cần phải bảo vệ con trai họ, không thể để Dương Diệp Tây kết hôn với một kẻ ngốc.
May mắn thay Cố Thanh Thành tỉnh lại và phục hồi rất tốt.
Nhưng dù thế thì bóng ma tâm lý đã được gieo trong lòng Dương Diệp Tây. Đôi khi chính cậu cũng không hiểu mình đối tốt với Cố Thanh Thành là vì cậu có tình cảm với hắn hay là cậu cảm thấy tội lỗi của bản thân quá lớn.
Hơn nữa còn trách nhiệm gia tộc phải gánh trên vai, Dương Diệp Tây bắt đầu không phân biệt được mong muốn của bản thân là như thế nào. ?hanh mà không có q?ảng cáo, chờ gì tìm nga? ﹛ trùmtr??ệ n.Vn ﹜
Những gương mặt và giọng nói trong cơn ác mộng không hồi kết cứ thế xoay vần quanh cậu, Dương Diệp Tây nghĩ một lần nữa mình lại rơi xuống vực sâu.
Cậu cứ rơi mãi, rơi mãi, xung quanh càng ngày càng tối.
Bỗng nhiên, cậu lại nghe thấy thanh âm của một ai đó khe khẽ gọi tên cậu:
“Diệp Tây?”
Cố Thanh Thành đang ngủ thì bên tai vang lên tiếng nức nở, hắn mơ màng quay sang phía Dương Diệp Tây mới biết cậu đang khóc.
Hắn vội vàng ôm lấy cậu, gọi nhỏ từng tiếng để lay tỉnh Dương Diệp Tây.
Phải một lúc sau người trong lòng hắn mới thoát khỏi cơn mơ, nhưng cậu vẫn còn khóc, tiếng khóc rất nhỏ như thú non bị thương, từng thanh âm như cứa thẳng vào lòng Cố Thanh Thành khiến hắn đau xót. Hắn rủ rỉ bên tai cậu:
“Không sao rồi…”
Dương Diệp Tây nhận ra giọng nói của hắn, cậu mới biết mình vừa thoát khỏi cơn ác mộng kia.
“Anh ơi…”
Dương Diệp Tây ôm hắn, cả người cậu lạnh toát, nức nở gọi Cố Thanh Thành.
Cố Thanh Thành vội vàng đáp lại:
“Có anh đây, không sao rồi.”
Bấy giờ Dương Diệp Tây nào còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, giống như hồi còn nhỏ, yếu đuối nói với Cố Thanh Thành:
“Em mơ thấy giấc mơ tồi tệ lắm. Anh cứ ngủ mãi thôi.”
Dương Diệp Tây ngừng lại một chút rồi mới thút thít:
“Tất cả là lỗi của em.”
Cố Thanh Thành vỗ lưng cho Dương Diệp Tây, hắn thủ thỉ:
“Không phải lỗi của em. Đó cũng không phải là thật, anh vẫn đang ở đây mà.”
Mãi Dương Diệp Tây mới ngừng khóc, chỉ còn tiếng sụt sịt nho nhỏ vang lên bên cạnh Cố Thanh Thành.
“Tất cả đã qua rồi…”
Hắn hôn lên mái tóc cậu, dỗ dành:
“Bây giờ em ngủ một giấc, ngày mai anh mua kẹo cho em.”
Giọng nói của Cố Thanh Thành rất êm, từng chút ru Dương Diệp Tây trở lại giấc ngủ.
“Anh xin lỗi.”
Trước khi thực sự thiếp đi Dương Diệp Tây đã nghe người bên gối thì thầm với mình. Cậu không hiểu tại sao hắn lại xin lỗi, nhưng lúc ấy thần kinh cậu đều rã rời đến mức không thể suy nghĩ thêm gì nữa.
Có lẽ chính cậu cũng không biết trong lúc cậu mê man ấy Cố Thanh Thành đã phiền muộn rất nhiều. Lần gần nhất hắn có cảm giác này là vào 3 năm trước, khi hắn nghe Dương Diệp Tây bộc bạch về chuyện của cậu.
Thế rồi thời gian cứ thế trôi, Dương Diệp Tây cũng không có biểu hiện nào bất thường nữa, hắn cũng dần an tâm.
Nhưng sự việc ngày hôm nay đã đánh tỉnh hắn, rằng bản thân hắn suy nghĩ quá đơn giản, hóa ra Dương Diệp Tây luôn giấu kỹ những nỗi lo sợ và phiền muộn của bản thân, đến mức không chỉ lừa được người khác mà tự cậu cũng đánh lừa được mình rằng cậu ổn.
Em bé của hắn có nhiều mối u sầu, cậu không thích mưa, không thích bệnh viện, lại càng sợ tiếp xúc gần gũi với người khác. Mà Cố Thanh Thành biết, tất cả nguyên do trong đó đều có bóng dáng của hắn.
Dù Dương Diệp Tây đã an ổn ngủ trong lòng mình nhưng Cố Thanh Thành vẫn vỗ nhẹ từng nhịp vào lưng cậu, hắn nghĩ, dù có phải chìm xuống vực sâu cùng Dương Diệp Tây, hắn cũng phải đưa em về.
Vừa nghĩ thế, hắn liền ghé đến gần người kia. Chỉ thấy nhóc con vì bất ngờ mà nhắm tịt mắt, cổ cũng hơi rụt lại.
Cố Thanh Thành hơi thất vọng một chút, hắn thở dài rồi xoa đầu cậu:
“Thôi, không trêu em nữa.”
Dương Diệp Tây từ từ mở mắt ra, tuy cậu không nhìn thấy biểu cảm của Cố Thanh Thành nhưng cậu lại nghe được sự mất mát từ giọng nói của hắn.
Dương Diệp Tây mím môi, trong lòng lại bắt đầu nổi lên cảm giác khó chịu, muốn giải thích với hắn. Vậy mà cuối cùng cũng không có thêm hành động gì khác ngoài nằm xuống.
Đêm ấy cậu phải trằn trọc mãi mới có thể ngủ, nhưng ngay cả trong giấc mơ cũng chẳng được yên ổn.
Có lẽ chuyện hôm nay gợi nhớ cho Dương Diệp Tây về quá khứ nên cậu đã gặp lại cơn ác mộng mà rất lâu rồi cậu không mơ thấy. Khung cảnh xung quanh bị bao phủ bởi một màu xám xịt, khi ấy chỉ có một đứa trẻ 14 tuổi đang hôn mê và một đứa trẻ 12 tuổi cầu nguyện trong bất lực.
Dương Diệp Tây có một bí mật mà cậu chưa từng nói cho một ai, đó là khi ấy cậu từng nghe lén được ba mẹ cãi nhau về chuyện hôn sự của cậu.
Ba nói rằng nếu như trường hợp xấu là Cố Thanh Thành không thể tỉnh lại hoặc nếu như hắn tỉnh lại nhưng thần kinh bị ảnh hưởng thì gia đình cậu sẽ hủy hôn ước với nhà họ Cố. Ít nhất thì nhà họ Dương cần phải bảo vệ con trai họ, không thể để Dương Diệp Tây kết hôn với một kẻ ngốc.
May mắn thay Cố Thanh Thành tỉnh lại và phục hồi rất tốt.
Nhưng dù thế thì bóng ma tâm lý đã được gieo trong lòng Dương Diệp Tây. Đôi khi chính cậu cũng không hiểu mình đối tốt với Cố Thanh Thành là vì cậu có tình cảm với hắn hay là cậu cảm thấy tội lỗi của bản thân quá lớn.
Hơn nữa còn trách nhiệm gia tộc phải gánh trên vai, Dương Diệp Tây bắt đầu không phân biệt được mong muốn của bản thân là như thế nào. ?hanh mà không có q?ảng cáo, chờ gì tìm nga? ﹛ trùmtr??ệ n.Vn ﹜
Những gương mặt và giọng nói trong cơn ác mộng không hồi kết cứ thế xoay vần quanh cậu, Dương Diệp Tây nghĩ một lần nữa mình lại rơi xuống vực sâu.
Cậu cứ rơi mãi, rơi mãi, xung quanh càng ngày càng tối.
Bỗng nhiên, cậu lại nghe thấy thanh âm của một ai đó khe khẽ gọi tên cậu:
“Diệp Tây?”
Cố Thanh Thành đang ngủ thì bên tai vang lên tiếng nức nở, hắn mơ màng quay sang phía Dương Diệp Tây mới biết cậu đang khóc.
Hắn vội vàng ôm lấy cậu, gọi nhỏ từng tiếng để lay tỉnh Dương Diệp Tây.
Phải một lúc sau người trong lòng hắn mới thoát khỏi cơn mơ, nhưng cậu vẫn còn khóc, tiếng khóc rất nhỏ như thú non bị thương, từng thanh âm như cứa thẳng vào lòng Cố Thanh Thành khiến hắn đau xót. Hắn rủ rỉ bên tai cậu:
“Không sao rồi…”
Dương Diệp Tây nhận ra giọng nói của hắn, cậu mới biết mình vừa thoát khỏi cơn ác mộng kia.
“Anh ơi…”
Dương Diệp Tây ôm hắn, cả người cậu lạnh toát, nức nở gọi Cố Thanh Thành.
Cố Thanh Thành vội vàng đáp lại:
“Có anh đây, không sao rồi.”
Bấy giờ Dương Diệp Tây nào còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, giống như hồi còn nhỏ, yếu đuối nói với Cố Thanh Thành:
“Em mơ thấy giấc mơ tồi tệ lắm. Anh cứ ngủ mãi thôi.”
Dương Diệp Tây ngừng lại một chút rồi mới thút thít:
“Tất cả là lỗi của em.”
Cố Thanh Thành vỗ lưng cho Dương Diệp Tây, hắn thủ thỉ:
“Không phải lỗi của em. Đó cũng không phải là thật, anh vẫn đang ở đây mà.”
Mãi Dương Diệp Tây mới ngừng khóc, chỉ còn tiếng sụt sịt nho nhỏ vang lên bên cạnh Cố Thanh Thành.
“Tất cả đã qua rồi…”
Hắn hôn lên mái tóc cậu, dỗ dành:
“Bây giờ em ngủ một giấc, ngày mai anh mua kẹo cho em.”
Giọng nói của Cố Thanh Thành rất êm, từng chút ru Dương Diệp Tây trở lại giấc ngủ.
“Anh xin lỗi.”
Trước khi thực sự thiếp đi Dương Diệp Tây đã nghe người bên gối thì thầm với mình. Cậu không hiểu tại sao hắn lại xin lỗi, nhưng lúc ấy thần kinh cậu đều rã rời đến mức không thể suy nghĩ thêm gì nữa.
Có lẽ chính cậu cũng không biết trong lúc cậu mê man ấy Cố Thanh Thành đã phiền muộn rất nhiều. Lần gần nhất hắn có cảm giác này là vào 3 năm trước, khi hắn nghe Dương Diệp Tây bộc bạch về chuyện của cậu.
Thế rồi thời gian cứ thế trôi, Dương Diệp Tây cũng không có biểu hiện nào bất thường nữa, hắn cũng dần an tâm.
Nhưng sự việc ngày hôm nay đã đánh tỉnh hắn, rằng bản thân hắn suy nghĩ quá đơn giản, hóa ra Dương Diệp Tây luôn giấu kỹ những nỗi lo sợ và phiền muộn của bản thân, đến mức không chỉ lừa được người khác mà tự cậu cũng đánh lừa được mình rằng cậu ổn.
Em bé của hắn có nhiều mối u sầu, cậu không thích mưa, không thích bệnh viện, lại càng sợ tiếp xúc gần gũi với người khác. Mà Cố Thanh Thành biết, tất cả nguyên do trong đó đều có bóng dáng của hắn.
Dù Dương Diệp Tây đã an ổn ngủ trong lòng mình nhưng Cố Thanh Thành vẫn vỗ nhẹ từng nhịp vào lưng cậu, hắn nghĩ, dù có phải chìm xuống vực sâu cùng Dương Diệp Tây, hắn cũng phải đưa em về.