Chương 48: 26 tuổi vs 28 tuổi
“Diệp Tây!”
Dương Diệp Tây nắm chặt tay đến mức móng tay đã găm sâu vào da thịt, lúc này mới sực tỉnh, môi mấp máy nói:
“Ở đâu?”
“Hả?”
“Em hỏi anh bây giờ anh ấy đang ở đâu!”
Lưu Phi Trạch nghe thái độ của Dương Diệp Tây thì tim thót lên, lắp bắp trả lời:
“Ở… vẫn ở thành phố B…”
“Tút!”
Lưu Phi Trạch vừa dứt câu thì đầu bên kia đã cúp máy, hắn đưa điện thoại ra xa mới biết cuộc nói chuyện giữa hai người thực sự đã kết thúc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi, phần nào lại nghĩ bây giờ hắn hắn nên thầm cầu nguyện cho Cố Thanh Thành là vừa.
Dương Diệp Tây lái xe một đường đến thẳng thành phố B, đầu óc cứ loạn cào cào hết cả lên. Đến khi chẳng biết phải đi đâu nữa mới sực nhớ phải gọi điện. Lần này trợ lý của Cố Thanh Thành rất nhanh đã bắt máy:
“Alo…”
“Hai người đang ở đâu?”
Cậu trợ lý lần đầu tiên nghe giọng điệu Dương Diệp Tây thế này, không kịp suy tính gì đã vội đáp:
“Chúng tôi đang ở khách sạn B.”
Dương Diệp Tây nghe thấy câu trả lời không phải bệnh viện thì bình tĩnh hơn một chút, thế nhưng giọng nói vẫn còn mang vẻ nôn nóng:
“Ở phòng nào?”
“Sếp ở phòng XXX. Vậy ngài…”
“Tút!”
“…”
Cậu trợ lý chưa kịp nói hết thì Dương Diệp Tây đã cúp máy. Bỗng nhiên linh cảm mách bảo cậu rằng phải mau chóng báo cho sếp biết.
Khi Cố Thanh Thành nhận được tin, trợ lý chỉ thấy hắn nhíu mày lại, một câu cũng chẳng nói, không biết là sếp đang nghĩ gì.
Vậy là cậu trợ lý đành kiếm chuyện để nhanh chóng hoàn thành công việc của mình:
“Điện thoại ngài bỏ quên ở nhà hàng tôi đã mang đến rồi đây.”
Cố Thanh Thành nghe tiếng mới nhớ rằng cậu trợ lý vẫn còn đang đứng cạnh mình.
“Đưa cho tôi đi.”
Cậu trợ lý đưa điện thoại cho người đối diện, nhưng Cố Thanh Thành lại nhanh chóng đổi ý, hắn nói:
“Khoan… lát nữa em ấy đến thì mang lên sau.”
Cậu trợ lý đơ ra một lát, lần hiếm hoi từ lúc làm trợ lý đến giờ cậu không hiểu ý sếp là gì, cậu hỏi lại:
“Ý ngài là ai đến cơ ạ?”
Cố Thanh Thành không trả lời nghi vấn của người đối diện, hắn chỉ nói:
“Được rồi, cứ theo lời tôi mà làm đi.”
Là làm gì cơ? Ngài vừa bảo tôi làm gì ư? – Trên mặt cậu trợ lý xuất hiện toàn dấu chấm hỏi.
Cậu đang định hỏi lại thì lúc này lại nghe thấy Cố Thanh Thành thở dài:
“Thôi được rồi, đưa điện thoại cho tôi đi, việc của cậu đến đây thôi.”
Cậu trợ lý hoài nghi người trước mặt là ai đó đang đóng giả sếp mình. Cuối cùng cậu chỉ đành đẩy kính một cái, giả vờ chuyên nghiệp nói:
“Tôi hiểu rồi thưa ngài.”
Dương Diệp Tây mất 12 phút đi theo định vị, vừa bước vào sảnh khách sạn đã đi thẳng đến quầy lễ tân. Đúng lúc này cậu lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Diệp Tây, anh ở đây.”
Dương Diệp Tây theo phản xạ quay lại, vừa hay thấy Cố Thanh Thành đang từ khu sảnh chờ tiến đến.
Dương Diệp Tây vội vàng chạy về phía người đó, đầu óc cậu trống rỗng, tim đập càng ngày càng nhanh, giống như chỉ cần chậm một giây nữa thôi là tim cậu sẽ vỡ nát thành từng mảnh.
Cố Thanh Thành xuất hiện trước mắt cậu càng ngày càng gần, hoàn hảo không một chút thương tích. Hắn nói:
“Anh không sao.”
Dương Diệp Tây im lặng, vậy mà cậu còn tưởng…
Cậu tiếp tục quan sát hắn một lượt, còn phải kéo tay hắn lên rồi lại hạ xuống xem có thật là không bị thương gì không. Ngay lúc cậu chạm vào ngực Cố Thanh Thành thì đã nghe người kia ho hai tiếng:
“Khụ… khụ… chúng ta lên phòng rồi nói chuyện tiếp nhé em.”
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nhớ ra bọn họ vẫn đang đứng dưới sảnh. Cậu trợ lý của Cố Thanh Thành thì đang nhìn hai người với ánh mắt hóng chuyện.
Dương Diệp Tây thu tay lại, nhanh chóng đáp:
“Ừm, chúng ta đi thôi.”
Cố Thanh Thành nắm lấy tay Dương Diệp Tây dẫn đi, tâm trí cậu vẫn còn chưa bình tĩnh hẳn, ngoan ngoãn theo hắn.
Khi hai người vừa vào đến phòng, câu đầu tiên Cố Thanh Thành nói không phải là giải thích chuyện đã xảy ra như Dương Diệp Tây tưởng, hắn lại hỏi:
“Em đã ăn gì chưa?”
Dương Diệp Tây hơi bất ngờ, sau đó mới đáp:
“Em không đói.”
Cố Thanh Thành tự hiểu ý, hắn nói Dương Diệp Tây đợi một chút rồi gọi nhân viên mang đồ ăn lên cho cậu.
Dương Diệp Tây chờ hắn làm xong, cố gắng tỏ ra không vội vàng hỏi:
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Em ngồi xuống đây trước đi.”
Cố Thanh Thành bảo.
Dương Diệp Tây làm theo lời hắn nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi người trước mặt.
Cố Thanh Thành biết cậu đang nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, hắn bắt đầu:
“Lúc đó anh phát hiện ra mình để quên điện thoại ở nhà hàng nên muốn quay lại lấy, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Dương Diệp Tây im lặng đợi hắn nói tiếp.
“Chỉ là một vụ va chạm nhỏ, có xe là hư hại thôi, còn người thì không có ai bị thương.”
Cố Thanh Thành nói đến đây thì phải nhìn Dương Diệp Tây một cái, thấy cậu không phản ứng gì mới tiếp tục:
“Lúc đó anh để trợ lý gọi điện cho em, định xử lý xong vụ va chạm và lấy được điện thoại về thì sẽ gọi cho em ngay…”
Vốn kế hoạch này rất hoàn hảo, nếu như không có chuyện gì thì chắc chắn Dương Diệp Tây không thể phát hiện ra. Nhưng trên đời này lại luôn tồn tại những biến số.
Chỉ riêng việc Cố Thanh Thành nói và không nhìn vào mắt cậu là Dương Diệp Tây tự biết hắn đã lược bớt vài thứ. Cậu mím môi, cuối cùng mới quyết định nói ra:
“Nhưng lúc trợ lý gọi điện cho em, anh cũng vẫn giấu việc này.”
Cố Thanh Thành nghe cậu nói thế thì vội giải thích:
“Không, chỉ là anh thấy chuyện này không nghiêm trọng đến mức đấy. Không muốn gây thêm phiền phức…”
Hai từ “cho em” còn chưa kịp nói hết thì đã bị nuốt ngược trở lại khi Cố Thanh Thành nhìn thấy vẻ mặt người kia. Đôi mắt cậu lấp loáng nước như trực trào ra, hắn bắt được trong ánh nhìn của cậu vừa là sự buồn bã vừa là sự bất lực.
Lúc ấy Cố Thanh Thành chỉ nghĩ, hắn hối hận rồi.
Dương Diệp Tây nắm chặt tay đến mức móng tay đã găm sâu vào da thịt, lúc này mới sực tỉnh, môi mấp máy nói:
“Ở đâu?”
“Hả?”
“Em hỏi anh bây giờ anh ấy đang ở đâu!”
Lưu Phi Trạch nghe thái độ của Dương Diệp Tây thì tim thót lên, lắp bắp trả lời:
“Ở… vẫn ở thành phố B…”
“Tút!”
Lưu Phi Trạch vừa dứt câu thì đầu bên kia đã cúp máy, hắn đưa điện thoại ra xa mới biết cuộc nói chuyện giữa hai người thực sự đã kết thúc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi, phần nào lại nghĩ bây giờ hắn hắn nên thầm cầu nguyện cho Cố Thanh Thành là vừa.
Dương Diệp Tây lái xe một đường đến thẳng thành phố B, đầu óc cứ loạn cào cào hết cả lên. Đến khi chẳng biết phải đi đâu nữa mới sực nhớ phải gọi điện. Lần này trợ lý của Cố Thanh Thành rất nhanh đã bắt máy:
“Alo…”
“Hai người đang ở đâu?”
Cậu trợ lý lần đầu tiên nghe giọng điệu Dương Diệp Tây thế này, không kịp suy tính gì đã vội đáp:
“Chúng tôi đang ở khách sạn B.”
Dương Diệp Tây nghe thấy câu trả lời không phải bệnh viện thì bình tĩnh hơn một chút, thế nhưng giọng nói vẫn còn mang vẻ nôn nóng:
“Ở phòng nào?”
“Sếp ở phòng XXX. Vậy ngài…”
“Tút!”
“…”
Cậu trợ lý chưa kịp nói hết thì Dương Diệp Tây đã cúp máy. Bỗng nhiên linh cảm mách bảo cậu rằng phải mau chóng báo cho sếp biết.
Khi Cố Thanh Thành nhận được tin, trợ lý chỉ thấy hắn nhíu mày lại, một câu cũng chẳng nói, không biết là sếp đang nghĩ gì.
Vậy là cậu trợ lý đành kiếm chuyện để nhanh chóng hoàn thành công việc của mình:
“Điện thoại ngài bỏ quên ở nhà hàng tôi đã mang đến rồi đây.”
Cố Thanh Thành nghe tiếng mới nhớ rằng cậu trợ lý vẫn còn đang đứng cạnh mình.
“Đưa cho tôi đi.”
Cậu trợ lý đưa điện thoại cho người đối diện, nhưng Cố Thanh Thành lại nhanh chóng đổi ý, hắn nói:
“Khoan… lát nữa em ấy đến thì mang lên sau.”
Cậu trợ lý đơ ra một lát, lần hiếm hoi từ lúc làm trợ lý đến giờ cậu không hiểu ý sếp là gì, cậu hỏi lại:
“Ý ngài là ai đến cơ ạ?”
Cố Thanh Thành không trả lời nghi vấn của người đối diện, hắn chỉ nói:
“Được rồi, cứ theo lời tôi mà làm đi.”
Là làm gì cơ? Ngài vừa bảo tôi làm gì ư? – Trên mặt cậu trợ lý xuất hiện toàn dấu chấm hỏi.
Cậu đang định hỏi lại thì lúc này lại nghe thấy Cố Thanh Thành thở dài:
“Thôi được rồi, đưa điện thoại cho tôi đi, việc của cậu đến đây thôi.”
Cậu trợ lý hoài nghi người trước mặt là ai đó đang đóng giả sếp mình. Cuối cùng cậu chỉ đành đẩy kính một cái, giả vờ chuyên nghiệp nói:
“Tôi hiểu rồi thưa ngài.”
Dương Diệp Tây mất 12 phút đi theo định vị, vừa bước vào sảnh khách sạn đã đi thẳng đến quầy lễ tân. Đúng lúc này cậu lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Diệp Tây, anh ở đây.”
Dương Diệp Tây theo phản xạ quay lại, vừa hay thấy Cố Thanh Thành đang từ khu sảnh chờ tiến đến.
Dương Diệp Tây vội vàng chạy về phía người đó, đầu óc cậu trống rỗng, tim đập càng ngày càng nhanh, giống như chỉ cần chậm một giây nữa thôi là tim cậu sẽ vỡ nát thành từng mảnh.
Cố Thanh Thành xuất hiện trước mắt cậu càng ngày càng gần, hoàn hảo không một chút thương tích. Hắn nói:
“Anh không sao.”
Dương Diệp Tây im lặng, vậy mà cậu còn tưởng…
Cậu tiếp tục quan sát hắn một lượt, còn phải kéo tay hắn lên rồi lại hạ xuống xem có thật là không bị thương gì không. Ngay lúc cậu chạm vào ngực Cố Thanh Thành thì đã nghe người kia ho hai tiếng:
“Khụ… khụ… chúng ta lên phòng rồi nói chuyện tiếp nhé em.”
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nhớ ra bọn họ vẫn đang đứng dưới sảnh. Cậu trợ lý của Cố Thanh Thành thì đang nhìn hai người với ánh mắt hóng chuyện.
Dương Diệp Tây thu tay lại, nhanh chóng đáp:
“Ừm, chúng ta đi thôi.”
Cố Thanh Thành nắm lấy tay Dương Diệp Tây dẫn đi, tâm trí cậu vẫn còn chưa bình tĩnh hẳn, ngoan ngoãn theo hắn.
Khi hai người vừa vào đến phòng, câu đầu tiên Cố Thanh Thành nói không phải là giải thích chuyện đã xảy ra như Dương Diệp Tây tưởng, hắn lại hỏi:
“Em đã ăn gì chưa?”
Dương Diệp Tây hơi bất ngờ, sau đó mới đáp:
“Em không đói.”
Cố Thanh Thành tự hiểu ý, hắn nói Dương Diệp Tây đợi một chút rồi gọi nhân viên mang đồ ăn lên cho cậu.
Dương Diệp Tây chờ hắn làm xong, cố gắng tỏ ra không vội vàng hỏi:
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Em ngồi xuống đây trước đi.”
Cố Thanh Thành bảo.
Dương Diệp Tây làm theo lời hắn nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi người trước mặt.
Cố Thanh Thành biết cậu đang nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, hắn bắt đầu:
“Lúc đó anh phát hiện ra mình để quên điện thoại ở nhà hàng nên muốn quay lại lấy, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Dương Diệp Tây im lặng đợi hắn nói tiếp.
“Chỉ là một vụ va chạm nhỏ, có xe là hư hại thôi, còn người thì không có ai bị thương.”
Cố Thanh Thành nói đến đây thì phải nhìn Dương Diệp Tây một cái, thấy cậu không phản ứng gì mới tiếp tục:
“Lúc đó anh để trợ lý gọi điện cho em, định xử lý xong vụ va chạm và lấy được điện thoại về thì sẽ gọi cho em ngay…”
Vốn kế hoạch này rất hoàn hảo, nếu như không có chuyện gì thì chắc chắn Dương Diệp Tây không thể phát hiện ra. Nhưng trên đời này lại luôn tồn tại những biến số.
Chỉ riêng việc Cố Thanh Thành nói và không nhìn vào mắt cậu là Dương Diệp Tây tự biết hắn đã lược bớt vài thứ. Cậu mím môi, cuối cùng mới quyết định nói ra:
“Nhưng lúc trợ lý gọi điện cho em, anh cũng vẫn giấu việc này.”
Cố Thanh Thành nghe cậu nói thế thì vội giải thích:
“Không, chỉ là anh thấy chuyện này không nghiêm trọng đến mức đấy. Không muốn gây thêm phiền phức…”
Hai từ “cho em” còn chưa kịp nói hết thì đã bị nuốt ngược trở lại khi Cố Thanh Thành nhìn thấy vẻ mặt người kia. Đôi mắt cậu lấp loáng nước như trực trào ra, hắn bắt được trong ánh nhìn của cậu vừa là sự buồn bã vừa là sự bất lực.
Lúc ấy Cố Thanh Thành chỉ nghĩ, hắn hối hận rồi.