Chương 44: 26 tuổi vs 28 tuổi
Xe vừa đỗ vào biệt thự thì hai người cùng xuống, Cố Thanh Thành phụ trách xách đồ vào trong còn Dương Diệp Tây thì đi trước hắn.
Cố Bạch Lam vừa thấy bóng dáng hai người thì mừng rỡ nói:
“Mấy đứa đến rồi đấy à?”
Đoạn, bà nhìn thấy đồ trong tay con trai thì hỏi tiếp:
“Sao lại mua cả giỏ hoa quả thế này?”
Cố Thanh Thành nghe thế thì đáp:
“Diệp Tây biết mẹ thích ăn mấy loại hoa quả này nên đã chọn đấy.”
Cố Bạch Lam vui vẻ nói:
“Diệp Tây chu đáo quá! Lần nào sang cũng mua đồ cho mẹ!”
Khác hẳn khi đi với Cố Thanh Thành, lúc này Dương Diệp Tây rất thoải mái:
“Con đã nhờ bạn mua mấy đồ đặc sản chỗ cậu ấy cho mẹ nữa đấy, đợi hôm nào cậu ấy lên đây thì con lại cầm qua cho mẹ.”
“Ôi sao con mua nhiều thế!”
Tuy nói vậy nhưng Cố Bạch Lam cười còn tươi hơn vừa nãy.
“Cơm nấu xong rồi đấy, hai đứa đi rửa tay đi, mẹ với dì Viên đang dọn đồ lên bàn rồi.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì nói:
“Để con xuống phụ cho.”
Đúng lúc này dì giúp việc ra ngoài phòng khách, dì nhanh chóng đáp lại:
“Ôi không cần đâu! Tôi xong ngay rồi, hai cậu cứ đi rửa tay đi!”
Tuy là thế nhưng Dương Diệp Tây vẫn chạy xuống bếp phụ giúp.
Cố Thanh Thành nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó mới cúi xuống nói nhỏ với với Cố Bạch Lam:
“Mẹ đừng xuống bếp vội, con muốn nhờ mẹ một chuyện đã.”
Cố Bạch Lam nghe thế thì nghi ngờ hỏi:
“Sao nữa? Có phải lại dính đến chuyện của Diệp Tây không?”
Cố Thanh Thành gật đầu nói:
“Con muốn nhờ mẹ giữ Diệp Tây ở lại đây một đêm.”
Cố Bạch Lam nghe thế thì nhướn mày hỏi:
“Con lại làm gì để thằng bé giận đúng không?”
Cố Thanh Thành nhìn vào trong bếp, thấy chưa ai đi ra thì mới nói:
“Con lỡ trêu em ấy hơi quá, mẹ giúp con nhé?”
Cố Bạch Lam cảm thấy mấy năm gần đây Cố Thanh Thành đã thay đổi rất nhiều, bà từng hi vọng con trai có thể biểu đạt tình cảm với người xung quanh nhiều hơn, nhưng mong muốn của bà không phải là theo cách này…
Cuối cùng Cố Bạch Lam đành thở dài:
“Hết cách với con! Bao lớn rồi mà còn cứ thích trêu chọc em nó! Mẹ giúp nốt lần này thôi đấy!”
Cố Thanh Thành đạt được thỏa thuận thành công thì cười nói:
“Con biết rồi mà.”
Lúc Dương Diệp Tây đi ra phòng ăn thì thấy Cố Thanh Thành đang cười vui vẻ, đã thế còn nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Cảm giác như sói đói nhìn thấy đồ ăn vậy…
Dương Diệp Tây bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, cậu nhanh chóng để đĩa thức ăn xuống bàn rồi quay trở lại trong bếp.
Lần này Cố Thanh Thành cũng đi theo sau, hắn đến gần rồi ghé vào tai cậu:
“Có cần anh giúp gì nữa không?”
Dương Diệp Tây nhanh chóng né ra một bên để tạo khoảng cách, không tự nhiên mà nói:
“Xong hết rồi, anh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Sau đó lại tăng tốc như bay vào nhà bếp.
Lần này hắn không đuổi theo cậu nữa, chỉ đành thở dài khuyên bản thân cứ từ từ không nên vội vã mà thôi. Đúng lúc này mẹ hắn đi qua, còn không quên để lại cho hắn một ánh mắt phán xét.
Cố Thanh Thành:
“…”
Nếu như bỏ qua câu chuyện nhỏ vừa rồi thì bữa tối nay đều trôi qua rất bình yên. Trong lúc ăn Cố Bạch Lam rất nhiệt tình gắp đồ cho Dương Diệp Tây, bà còn vui vẻ nói:
“Dạo này Diệp Tây có bận lắm không con?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì đáp:
“Cũng không có nhiều việc lắm mẹ ạ, so ra thì con còn dư dả thời gian hơn tháng trước.”
Cố Bạch Lam gật đầu:
“Mẹ cũng mong con đừng làm việc quá sức, chứ trông con hình như gầy đi rồi.”
Dương Diệp Tây không muốn mẹ lo nên nhanh chóng nói:
“Chắc do dạo này con ăn ít hơn, cái này thì điều chỉnh lại là được mẹ ạ.”
Cố Bạch Lam vừa nghe dạo này con trai cưng không ăn được thì quay đầu lên án Cố Thanh Thành:
“Có phải con lại bắt nạt Diệp Tây khiến thằng bé tức giận nên mới chán ăn không?”
Cố Thanh Thành ngồi không cũng trúng đạn:
“…”
Dương Diệp Tây vội vàng nói đỡ:
“Không phải đâu mẹ, do dạo này nóng quá nên con không ăn được nhiều thôi.”
Cố Bạch Lam thở dài:
“Con đừng có bênh nó, chắc chắn là tại nó không chăm sóc tốt cho con rồi!”
Dương Diệp Tây:
“…”
Chẳng có lẽ xu hướng bây giờ đang là bi kịch hóa vấn đề ư?
Cố Thanh Thành yên lặng gắp đồ cho Dương Diệp Tây, coi như không nghe thấy mẹ hắn nói gì.
Lại qua một lúc, Cố Bạch Lam mới tiếp tục:
“Chắc ở nhà Thanh Thành chẳng bao giờ đưa con đi chơi đúng không?”
Không đợi Dương Diệp Tây trả lời thì Cố Bạch Lam đã nói:
“Hai đứa xem đợt nghỉ Lễ sắp tới có đi chơi với nhau được không đi?”
Dương Diệp Tây nhìn ánh mắt mong chờ của bà, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
“Dù sao thì lúc mới cưới hai đứa cũng chưa đi tuần trăng mật mà. Lần này đi đi.”
Cố Thanh Thành thấy Dương Diệp Tây có vẻ khó xử thì nói:
“Chuyện này để từ từ rồi tính mẹ ạ.”
Cô Bạch Lam vốn định khuyên nhủ thêm, nhưng cuối cùng chỉ phất tay bảo:
“Thôi, thế thì tùy mấy đứa vậy.”
Qua một lát sau bà lại nói:
“Thế mai các con có bận gì không? Hay là hôm nay hai đứa ở đây luôn đi.”
Dương Diệp Tây vừa nghe thế thì vội đáp:
“Thôi mẹ ạ, mai anh Thành còn có việc, tối nay chắc chúng con vẫn phải về thôi.”.
Nói xong thì quay qua nhìn người bên cạnh, ý tứ cầu mong vô cùng rõ ràng.
Quả thực không phụ sự mong đợi của Dương Diệp Tây, Cố Thanh Thành rất nhanh chóng trả lời, mặt hắn còn tỉnh bơ như không:
“Đáng lẽ mai con có việc thật, nhưng lại hoãn sang tuần tới rồi. Con nghĩ hôm nay ngủ lại một tối cũng tốt.”
Cố Bạch Lam vừa thấy bóng dáng hai người thì mừng rỡ nói:
“Mấy đứa đến rồi đấy à?”
Đoạn, bà nhìn thấy đồ trong tay con trai thì hỏi tiếp:
“Sao lại mua cả giỏ hoa quả thế này?”
Cố Thanh Thành nghe thế thì đáp:
“Diệp Tây biết mẹ thích ăn mấy loại hoa quả này nên đã chọn đấy.”
Cố Bạch Lam vui vẻ nói:
“Diệp Tây chu đáo quá! Lần nào sang cũng mua đồ cho mẹ!”
Khác hẳn khi đi với Cố Thanh Thành, lúc này Dương Diệp Tây rất thoải mái:
“Con đã nhờ bạn mua mấy đồ đặc sản chỗ cậu ấy cho mẹ nữa đấy, đợi hôm nào cậu ấy lên đây thì con lại cầm qua cho mẹ.”
“Ôi sao con mua nhiều thế!”
Tuy nói vậy nhưng Cố Bạch Lam cười còn tươi hơn vừa nãy.
“Cơm nấu xong rồi đấy, hai đứa đi rửa tay đi, mẹ với dì Viên đang dọn đồ lên bàn rồi.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì nói:
“Để con xuống phụ cho.”
Đúng lúc này dì giúp việc ra ngoài phòng khách, dì nhanh chóng đáp lại:
“Ôi không cần đâu! Tôi xong ngay rồi, hai cậu cứ đi rửa tay đi!”
Tuy là thế nhưng Dương Diệp Tây vẫn chạy xuống bếp phụ giúp.
Cố Thanh Thành nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó mới cúi xuống nói nhỏ với với Cố Bạch Lam:
“Mẹ đừng xuống bếp vội, con muốn nhờ mẹ một chuyện đã.”
Cố Bạch Lam nghe thế thì nghi ngờ hỏi:
“Sao nữa? Có phải lại dính đến chuyện của Diệp Tây không?”
Cố Thanh Thành gật đầu nói:
“Con muốn nhờ mẹ giữ Diệp Tây ở lại đây một đêm.”
Cố Bạch Lam nghe thế thì nhướn mày hỏi:
“Con lại làm gì để thằng bé giận đúng không?”
Cố Thanh Thành nhìn vào trong bếp, thấy chưa ai đi ra thì mới nói:
“Con lỡ trêu em ấy hơi quá, mẹ giúp con nhé?”
Cố Bạch Lam cảm thấy mấy năm gần đây Cố Thanh Thành đã thay đổi rất nhiều, bà từng hi vọng con trai có thể biểu đạt tình cảm với người xung quanh nhiều hơn, nhưng mong muốn của bà không phải là theo cách này…
Cuối cùng Cố Bạch Lam đành thở dài:
“Hết cách với con! Bao lớn rồi mà còn cứ thích trêu chọc em nó! Mẹ giúp nốt lần này thôi đấy!”
Cố Thanh Thành đạt được thỏa thuận thành công thì cười nói:
“Con biết rồi mà.”
Lúc Dương Diệp Tây đi ra phòng ăn thì thấy Cố Thanh Thành đang cười vui vẻ, đã thế còn nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Cảm giác như sói đói nhìn thấy đồ ăn vậy…
Dương Diệp Tây bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, cậu nhanh chóng để đĩa thức ăn xuống bàn rồi quay trở lại trong bếp.
Lần này Cố Thanh Thành cũng đi theo sau, hắn đến gần rồi ghé vào tai cậu:
“Có cần anh giúp gì nữa không?”
Dương Diệp Tây nhanh chóng né ra một bên để tạo khoảng cách, không tự nhiên mà nói:
“Xong hết rồi, anh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Sau đó lại tăng tốc như bay vào nhà bếp.
Lần này hắn không đuổi theo cậu nữa, chỉ đành thở dài khuyên bản thân cứ từ từ không nên vội vã mà thôi. Đúng lúc này mẹ hắn đi qua, còn không quên để lại cho hắn một ánh mắt phán xét.
Cố Thanh Thành:
“…”
Nếu như bỏ qua câu chuyện nhỏ vừa rồi thì bữa tối nay đều trôi qua rất bình yên. Trong lúc ăn Cố Bạch Lam rất nhiệt tình gắp đồ cho Dương Diệp Tây, bà còn vui vẻ nói:
“Dạo này Diệp Tây có bận lắm không con?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì đáp:
“Cũng không có nhiều việc lắm mẹ ạ, so ra thì con còn dư dả thời gian hơn tháng trước.”
Cố Bạch Lam gật đầu:
“Mẹ cũng mong con đừng làm việc quá sức, chứ trông con hình như gầy đi rồi.”
Dương Diệp Tây không muốn mẹ lo nên nhanh chóng nói:
“Chắc do dạo này con ăn ít hơn, cái này thì điều chỉnh lại là được mẹ ạ.”
Cố Bạch Lam vừa nghe dạo này con trai cưng không ăn được thì quay đầu lên án Cố Thanh Thành:
“Có phải con lại bắt nạt Diệp Tây khiến thằng bé tức giận nên mới chán ăn không?”
Cố Thanh Thành ngồi không cũng trúng đạn:
“…”
Dương Diệp Tây vội vàng nói đỡ:
“Không phải đâu mẹ, do dạo này nóng quá nên con không ăn được nhiều thôi.”
Cố Bạch Lam thở dài:
“Con đừng có bênh nó, chắc chắn là tại nó không chăm sóc tốt cho con rồi!”
Dương Diệp Tây:
“…”
Chẳng có lẽ xu hướng bây giờ đang là bi kịch hóa vấn đề ư?
Cố Thanh Thành yên lặng gắp đồ cho Dương Diệp Tây, coi như không nghe thấy mẹ hắn nói gì.
Lại qua một lúc, Cố Bạch Lam mới tiếp tục:
“Chắc ở nhà Thanh Thành chẳng bao giờ đưa con đi chơi đúng không?”
Không đợi Dương Diệp Tây trả lời thì Cố Bạch Lam đã nói:
“Hai đứa xem đợt nghỉ Lễ sắp tới có đi chơi với nhau được không đi?”
Dương Diệp Tây nhìn ánh mắt mong chờ của bà, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
“Dù sao thì lúc mới cưới hai đứa cũng chưa đi tuần trăng mật mà. Lần này đi đi.”
Cố Thanh Thành thấy Dương Diệp Tây có vẻ khó xử thì nói:
“Chuyện này để từ từ rồi tính mẹ ạ.”
Cô Bạch Lam vốn định khuyên nhủ thêm, nhưng cuối cùng chỉ phất tay bảo:
“Thôi, thế thì tùy mấy đứa vậy.”
Qua một lát sau bà lại nói:
“Thế mai các con có bận gì không? Hay là hôm nay hai đứa ở đây luôn đi.”
Dương Diệp Tây vừa nghe thế thì vội đáp:
“Thôi mẹ ạ, mai anh Thành còn có việc, tối nay chắc chúng con vẫn phải về thôi.”.
Nói xong thì quay qua nhìn người bên cạnh, ý tứ cầu mong vô cùng rõ ràng.
Quả thực không phụ sự mong đợi của Dương Diệp Tây, Cố Thanh Thành rất nhanh chóng trả lời, mặt hắn còn tỉnh bơ như không:
“Đáng lẽ mai con có việc thật, nhưng lại hoãn sang tuần tới rồi. Con nghĩ hôm nay ngủ lại một tối cũng tốt.”