Chương 43: 26 tuổi vs 28 tuổi
“Hả?”
Dương Diệp Tây chưa hiểu gì liền hỏi lại.
“Không phải em nói em thích ăn nhất kẹo vị đào à?”
Cố Thanh Thành vẫn nhìn đường trước mặt, hắn bình thản nói với cậu.
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nhớ đến những lời mình nói với cậu bé kia lúc ở trong siêu thị, vừa hay thấy Cố Thanh Thành đưa một cái túi về phía cậu.
“Mua cho em đấy.”
Dương Diệp Tây cầm lấy nhưng vẫn chưa mở ra. Qua một lúc sau cậu mới đáp lại:
“Cảm ơn.”
Sau đó Dương Diệp Tây từ từ gỡ dây buộc túi ra, nhưng ngay khi nhìn thấy vật bên trong cậu liền khựng lại.
Thấy người bên cạnh không phản ứng gì, Cố Thanh Thành liền hỏi lại:
“Sao thế?”
Dương Diệp Tây im lặng một lát rồi mới đáp:
“Anh có nhầm không?”
Cố Thanh Thành lại nghĩ cậu hỏi hắn có lấy nhầm vị không thì đáp rất nhanh:
“Không nhầm đâu, lúc mua anh còn nhìn rất kỹ.”
“…”
Dương Diệp Tây nghe thế thì im bặt.
“Nếu bây giờ em không muốn ăn thì cất đi để sau cũng được.”
Cố Thanh Thành rất tri kỷ nói.
“Nhưng… em không ăn cái này…”
Dương Diệp Tây khó xử đáp lại.
Cố Thanh Thành nghe ra điều không ổn, nhưng hắn vẫn kiên trì nói:
“Sao vậy, mới nãy em còn nói em thích ăn nhất?”
“…”
Đến đây Dương Diệp Tây không đáp lại nữa.
Cố Thanh Thành chẳng hiểu ra sao, vừa hay đến lúc dừng đèn đỏ thì quay đầu ra nhìn:
“Rốt cuộc là sao…”
Chưa kịp nói hết thì hắn cũng im theo Dương Diệp Tây. Cố Thanh Thành trầm mặc nhìn chiếc hộp màu hồng được thiết kết cực kì xinh xắn hẵng còn nằm trong túi.
Đây không phải ba con sói sao???
Dương Diệp Tây thấy bộ dạng Cố Thành Thành có vẻ là cũng không biết nên phản ứng thế nào, hắn nhanh chóng ngoảnh mặt đi nhìn đường trước mặt, ngay khi đèn chuyển xanh thì cho xe tiếp tục lăn bánh.
Xe cứ chạy rất lâu, tưởng như hai người sẽ im lặng trong suốt quãng đường thì bỗng Cố Thanh Thành lại cất tiếng:
“Em… mua à?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì ngẩng phắt lên:
“Không phải!”
“Nhưng anh cũng không mua cái này…”
Cố Thanh Thành tỏ vẻ khó hiểu đáp.
Dương Diệp Tây thấy hắn nói thế thì ngơ ra:
“Không phải anh? Thế thì ai?”
“Anh cũng không biết. Lúc đó mải nhìn điện thoại, đóng gói các thứ đều là thu ngân làm, anh chỉ thanh toán thôi.”.
Cố Thanh Thành nghĩ hẳn là Dương Diệp Tây đang hiểu lầm hắn có ý xấu muốn trêu chọc cậu đây mà. Nhưng sự thật cũng không hoàn toàn sai…
Nghĩ đến vẻ xấu hổ của cậu làm hắn muốn cười nhưng Cố Thanh Thành đã nhịn lại.
Đúng là dễ thương ghê…
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nghĩ đến chuyện gì đó, hình như lúc ở siêu thị đứa bé kia hỏi cậu có thích ăn kẹo vị đào không.
Đừng nói là…
Mặt Dương Diệp Tây dần đỏ lên, lúc đó cậu còn nói là thích ăn nhất…
“Diệp Tây?”
“Diệp Tây?”
Cố Thanh Thành gọi vài lần.
“A… Hả?”
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới để ý có người gọi mình, cậu vội phản ứng lại.
“Em cất tạm nó vào hộc đựng đồ giúp anh nhé?”
“Được.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì cũng vội mở hộc ra, như phải bỏng mà nhanh chóng nhét vội vào.
“Vậy thì hộp kẹo kia đang ở đâu được nhỉ?”
Cố Thanh Thành tự hỏi, lát sau liền bảo Dương Diệp Tây:
“Lát anh sẽ xem thử người ta có nhét chung với giỏ hoa quả không.”
Dương Diệp Tây vẫn còn bị phân tâm bởi chuyện vừa nãy, cậu qua loa đáp:
“Được.”
Sau đó lại nghe Cố Thanh Thành hỏi:
“Vậy không phải em mua thật à?”
“Em đã nói là không phải mà!”
Dương Diệp Tây xấu hổ đáp, mặt cậu mới vừa hạ nhiệt giờ lại nóng lên.
Cố Thanh Thành nghe thế thì cười cười:
“Được, anh hiểu rồi.”
“Không phải em mua thật đấy…”
Dương Diệp Tây cố giải thích thêm.
“Ừm, không phải em mua.”
Cố Thanh Thành đáp, giọng nói muốn bao nhiêu cưng chiều thì có bấy nhiêu cưng chiều, nhưng Dương Diệp Tây vẫn còn nghĩ về cái hộp kia nên không để ý ngữ điệu của hắn. Cậu cảm thấy Cố Thanh Thành không tin mình nên không cam lòng mím môi lại. Thực sự không phải cậu mua mà…
Cố Thanh Thành đương nhiên biết điều đó, thậm chí hắn còn biết tường tận quá trình.
Đại khái là lúc đó Dương Diệp Tây đang giúp người mẹ kia nên không để ý đứa nhỏ cầm cái hộp màu hồng để cạnh mấy món đồ của họ.
Cố Thanh Thành thấy cảnh đó nhưng hắn đã lựa chọn tiếp tục chơi điện thoại và lơ đi.
Lúc cô thu ngân cầm lấy cái hộp còn liếc nhìn hắn một cái, thấy Cố Thanh Thành cười và gật đầu với mình thì mới đỏ mặt quét nó cho hắn.
Tuy biết là mình không nên trêu Dương Diệp Tây nhưng Cố Thanh Thành vẫn không nhịn được mà làm thế.
Hắn vẫn luôn muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu, để Dương Diệp Tây lộ ra nhiều vẻ mặt hơn là cứ suốt ngày xa cách lạnh nhạt với hắn.
Có rất nhiều thứ hắn muốn làm với cậu mà đến giờ vẫn chưa được, nhưng Cố Thanh Thành biết mình phải từ từ nắm bắt từng cơ hội, không để cậu rời xa hắn thêm một lần nữa.
Bấy giờ Cố Thanh Thành lại nhớ đến vẻ đáng yêu lúc nãy của Dương Diệp Tây, trong lòng thỏa mãn cực kỳ.
Hắn thầm nghĩ trong tương lai mình nên làm thế nào để tiếp tục gần hơn với đứa nhỏ ngốc này nữa đây?
Dương Diệp Tây chưa hiểu gì liền hỏi lại.
“Không phải em nói em thích ăn nhất kẹo vị đào à?”
Cố Thanh Thành vẫn nhìn đường trước mặt, hắn bình thản nói với cậu.
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nhớ đến những lời mình nói với cậu bé kia lúc ở trong siêu thị, vừa hay thấy Cố Thanh Thành đưa một cái túi về phía cậu.
“Mua cho em đấy.”
Dương Diệp Tây cầm lấy nhưng vẫn chưa mở ra. Qua một lúc sau cậu mới đáp lại:
“Cảm ơn.”
Sau đó Dương Diệp Tây từ từ gỡ dây buộc túi ra, nhưng ngay khi nhìn thấy vật bên trong cậu liền khựng lại.
Thấy người bên cạnh không phản ứng gì, Cố Thanh Thành liền hỏi lại:
“Sao thế?”
Dương Diệp Tây im lặng một lát rồi mới đáp:
“Anh có nhầm không?”
Cố Thanh Thành lại nghĩ cậu hỏi hắn có lấy nhầm vị không thì đáp rất nhanh:
“Không nhầm đâu, lúc mua anh còn nhìn rất kỹ.”
“…”
Dương Diệp Tây nghe thế thì im bặt.
“Nếu bây giờ em không muốn ăn thì cất đi để sau cũng được.”
Cố Thanh Thành rất tri kỷ nói.
“Nhưng… em không ăn cái này…”
Dương Diệp Tây khó xử đáp lại.
Cố Thanh Thành nghe ra điều không ổn, nhưng hắn vẫn kiên trì nói:
“Sao vậy, mới nãy em còn nói em thích ăn nhất?”
“…”
Đến đây Dương Diệp Tây không đáp lại nữa.
Cố Thanh Thành chẳng hiểu ra sao, vừa hay đến lúc dừng đèn đỏ thì quay đầu ra nhìn:
“Rốt cuộc là sao…”
Chưa kịp nói hết thì hắn cũng im theo Dương Diệp Tây. Cố Thanh Thành trầm mặc nhìn chiếc hộp màu hồng được thiết kết cực kì xinh xắn hẵng còn nằm trong túi.
Đây không phải ba con sói sao???
Dương Diệp Tây thấy bộ dạng Cố Thành Thành có vẻ là cũng không biết nên phản ứng thế nào, hắn nhanh chóng ngoảnh mặt đi nhìn đường trước mặt, ngay khi đèn chuyển xanh thì cho xe tiếp tục lăn bánh.
Xe cứ chạy rất lâu, tưởng như hai người sẽ im lặng trong suốt quãng đường thì bỗng Cố Thanh Thành lại cất tiếng:
“Em… mua à?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì ngẩng phắt lên:
“Không phải!”
“Nhưng anh cũng không mua cái này…”
Cố Thanh Thành tỏ vẻ khó hiểu đáp.
Dương Diệp Tây thấy hắn nói thế thì ngơ ra:
“Không phải anh? Thế thì ai?”
“Anh cũng không biết. Lúc đó mải nhìn điện thoại, đóng gói các thứ đều là thu ngân làm, anh chỉ thanh toán thôi.”.
Cố Thanh Thành nghĩ hẳn là Dương Diệp Tây đang hiểu lầm hắn có ý xấu muốn trêu chọc cậu đây mà. Nhưng sự thật cũng không hoàn toàn sai…
Nghĩ đến vẻ xấu hổ của cậu làm hắn muốn cười nhưng Cố Thanh Thành đã nhịn lại.
Đúng là dễ thương ghê…
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nghĩ đến chuyện gì đó, hình như lúc ở siêu thị đứa bé kia hỏi cậu có thích ăn kẹo vị đào không.
Đừng nói là…
Mặt Dương Diệp Tây dần đỏ lên, lúc đó cậu còn nói là thích ăn nhất…
“Diệp Tây?”
“Diệp Tây?”
Cố Thanh Thành gọi vài lần.
“A… Hả?”
Bấy giờ Dương Diệp Tây mới để ý có người gọi mình, cậu vội phản ứng lại.
“Em cất tạm nó vào hộc đựng đồ giúp anh nhé?”
“Được.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì cũng vội mở hộc ra, như phải bỏng mà nhanh chóng nhét vội vào.
“Vậy thì hộp kẹo kia đang ở đâu được nhỉ?”
Cố Thanh Thành tự hỏi, lát sau liền bảo Dương Diệp Tây:
“Lát anh sẽ xem thử người ta có nhét chung với giỏ hoa quả không.”
Dương Diệp Tây vẫn còn bị phân tâm bởi chuyện vừa nãy, cậu qua loa đáp:
“Được.”
Sau đó lại nghe Cố Thanh Thành hỏi:
“Vậy không phải em mua thật à?”
“Em đã nói là không phải mà!”
Dương Diệp Tây xấu hổ đáp, mặt cậu mới vừa hạ nhiệt giờ lại nóng lên.
Cố Thanh Thành nghe thế thì cười cười:
“Được, anh hiểu rồi.”
“Không phải em mua thật đấy…”
Dương Diệp Tây cố giải thích thêm.
“Ừm, không phải em mua.”
Cố Thanh Thành đáp, giọng nói muốn bao nhiêu cưng chiều thì có bấy nhiêu cưng chiều, nhưng Dương Diệp Tây vẫn còn nghĩ về cái hộp kia nên không để ý ngữ điệu của hắn. Cậu cảm thấy Cố Thanh Thành không tin mình nên không cam lòng mím môi lại. Thực sự không phải cậu mua mà…
Cố Thanh Thành đương nhiên biết điều đó, thậm chí hắn còn biết tường tận quá trình.
Đại khái là lúc đó Dương Diệp Tây đang giúp người mẹ kia nên không để ý đứa nhỏ cầm cái hộp màu hồng để cạnh mấy món đồ của họ.
Cố Thanh Thành thấy cảnh đó nhưng hắn đã lựa chọn tiếp tục chơi điện thoại và lơ đi.
Lúc cô thu ngân cầm lấy cái hộp còn liếc nhìn hắn một cái, thấy Cố Thanh Thành cười và gật đầu với mình thì mới đỏ mặt quét nó cho hắn.
Tuy biết là mình không nên trêu Dương Diệp Tây nhưng Cố Thanh Thành vẫn không nhịn được mà làm thế.
Hắn vẫn luôn muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu, để Dương Diệp Tây lộ ra nhiều vẻ mặt hơn là cứ suốt ngày xa cách lạnh nhạt với hắn.
Có rất nhiều thứ hắn muốn làm với cậu mà đến giờ vẫn chưa được, nhưng Cố Thanh Thành biết mình phải từ từ nắm bắt từng cơ hội, không để cậu rời xa hắn thêm một lần nữa.
Bấy giờ Cố Thanh Thành lại nhớ đến vẻ đáng yêu lúc nãy của Dương Diệp Tây, trong lòng thỏa mãn cực kỳ.
Hắn thầm nghĩ trong tương lai mình nên làm thế nào để tiếp tục gần hơn với đứa nhỏ ngốc này nữa đây?