Chương : 52
Sáng sớm, những hạt sương ánh lên tia sáng mặt trời, đọng trên những chiếc lá rung rinh, các thú nhân sau khi ăn xong bữa sáng với món thịt nướng tươi mới thì liền xuất phát. Để lại vài người bị thương nặng, hành động không tiện như Kỳ và Bách Nhĩ, còn lại mười bốn thú nhân chia làm ba nhóm, hai nhóm năm người, một nhóm bốn người, chia làm ba hướng khác nhau tìm kiếm đường đi ra bên ngoài. Lần này Cổ cũng đi, nó bị Đồ, Tát kéo theo bên người. Ban đầu, Bách Nhĩ tính để Cổ đi cùng bốn người Giác, Mạc, Hạ, Bố, nhưng lại bị Đồ nhanh tay đoạt mất. Về nguyên nhân, Bách Nhĩ không cần nghĩ cũng biết, chắc bọn họ lại muốn moi tin tức gì từ miệng Tiểu Cổ đây mà. Đối với chuyện này, y ngược lại không quá để ý, y tự nhận bản thân mình chẳng có gì đen tối để mà sợ người ta biết cả.
Bốn thú nhân bị thương nặng sau khi những người khác đi rồi, liền nằm sấp tại chỗ tiếp tục ngủ. Đối với thú nhân mà nói, giấc ngủ có thể nhanh chóng làm cho thương thế tốt lên, nên khi bọn họ bị thương thường sẽ nắm chặt cơ hội để nghỉ ngơi. Tuy đêm qua Bách Nhĩ ngủ không ngon, nhưng trời đã sáng y lại không quen ngủ tiếp nữa, bởi vậy sau khi ngồi thiền một lát, y liền đi dạo xung quanh, xem thử các thực vật kỳ dị, hái vài loại trái cây. Dạo đủ rồi, y liền vót mộc côn, tới bên bờ hồ bắt cá, sau đó nhóm lửa, nướng cá ăn.
Chờ khi các thú nhân đi tra xét đường trở về, y đã nướng xong một lượng cá lớn, dùng lá cây bọc bên ngoài, đặt gần đống lửa, mỗi người đều được chia một con.
Các thú nhân không quen ăn cá, một là ít thịt, hai là nhiều xương, ba là có mùi tanh, nên khi thấy Bách Nhĩ làm nhiều cá vậy, họ còn cảm thấy có chút kỳ lạ, ngoại trừ Tiểu Cổ vô cùng tin cậy Bách Nhĩ mà không chút do dự cầm lên ăn, những người khác đều lộ ra biểu tình không thích lại ngại ngùng từ chối.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận xương đó.” Bách Nhĩ đưa tay giúp Tiểu Cổ gỡ mấy cái xương nhọn, cũng không để ý những người khác có ăn hay không.
“Các ngươi không ăn?” Kỳ đã được nếm qua mùi vị, thấy biểu tình các thú nhân, trong lòng y liền mừng thầm “Không cần miễn cưỡng, để ta ăn hộ các ngươi.” Nói xong, y liền vươn tay định lấy con cá kia.
“Không sao, không sao, để chúng ta xử lý dùm các ngươi.” Ba thú nhân ở lại khác thấy thế, tốc độ cũng chẳng hề chậm hơn Kỳ. Bởi vì Bách Nhĩ bắt được hai mươi con cá, y muốn để phần cho các thú nhân đi ra ngoài dò đường, nên lúc nãy họ chỉ được ăn có mỗi một con liền phải dừng lại, đối mặt với một đống cá với mùi vị hấp dẫn lại không thể chạm vào, bọn họ đã nhẫn nhịn đến mức nước miếng chảy ròng ròng rồi. Đương nhiên, trước khi ăn con đầu tiên, họ cũng do dự, về chuyện này, họ sẽ không để cho mấy thú nhân kia biết đâu.
Vừa thấy bộ dáng bốn người kia mong sao người khác đừng có ăn, các thú nhân còn lại nào dám chần chừ nữa, cá nướng được xếp như một ngọn núi nhỏ chẳng mấy chốc đã bị giành hết.
Cá trong hồ xương ít, thịt mềm, mình cá cũng không nhỏ, thế nhưng đối với sức ăn của thú nhân mà nói, một con chẳng đủ để nhét kẽ răng. Bởi vì Bách Nhĩ vẫn đặt cá bên cạnh đống lửa, nên không quá nóng, cũng không bị nguội, vì vậy ăn vào không thấy tanh, hơn nữa được ướp thêm nước trái cây và muối, làm cho vị lạ lại rất ngon.
Các thú nhân ăn xong vẫn thấy thèm thòm, không cần bốn người hành động bất tiện không giành nổi kia thúc giục, các thú nhân đã nhảy ùm xuống hồ bắt cá, còn vấn đề đường ra ngoài đã bị họ quẳng ra sau đầu rồi.
“Đây là cái gì?” Lúc này Bách Nhĩ mới chú ý bên cạnh Cổ có đặt vài trái to như bí đao, y không khỏi hiếu kỳ cầm lên, lại phát hiện nó nhẹ bẫng.
“Cái này ạ…” Bởi vì Bách Nhĩ đã dặn dò, tuy Cổ vẫn đang tập trung ăn, nhưng nó ăn rất chậm, nghe thấy hỏi, nó liền nhanh chóng ăn xong cá, định đưa tay cầm lấy.
“Rửa tay trước đã.” Bách Nhĩ kéo mấy trái đó qua bên cạnh, không để cho Cổ đụng vào.
“Dạ.” Cổ rất nghe lời, chạy bình bịch tới bờ hồ, nghiêm túc thò tay xuống rửa sạch sẽ, sau đó mới quay lại “Nghĩa phụ, bên trong nó vừa mềm vừa trắng như tuyết, con thấy thích, nên liền mang về cho nghĩa phụ mấy trái.” Vừa nói, nó vừa muốn tìm đồ đập trái kia ra. Hóa ra từ khi ở sơn động phát hiện củ thứ thứ tuy vỏ cứng nhưng bên trong lại ăn rất ngon, nên các thú nhân trong sơn động thấy cái gì vỏ cứng đều muốn đập ra xem, tránh bỏ lỡ thứ có thể ăn được.
“Chờ một chút.” Bách Nhĩ thấy vỏ của trái này rất cứng, trong lòng không khỏi khẽ động, bảo Tiểu Cổ khoan đã. Sau đó y lấy móng thú trong bao da thú, muốn bổ đôi trái này ra.
“Ta bổ cho ngươi, ngươi nướng cá cho ta đi.” Người Đồ ướt nhẹp đi tới, ném mấy con cá xuống trước mặt Bách Nhĩ, bán quỳ bên cạnh hai cha con.
Bách Nhĩ biết sau lưng mình có thương tích, không thích hợp làm việc dùng nhiều lực, ngay cả bắt cá vừa nãy cũng là vừa sức, bởi vậy y cũng không khách khí, sau khi bảo hắn làm sao, y liền nhặt mấy con cá vẫn giãy đành đạch kia, cầm theo dao đá tới bên bờ hồ.
Đồ cầm móng thú ướm thử trên cái trái cứng kia, vốn đang định bổ xuống, thì thấy động tác của Bách Nhĩ, hắn không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc.
“A mạt ngươi muốn làm cái gì vậy?”
“Là nghĩa phụ, không phải a mạt. Ta không biết.” Tiểu cổ nói. Câu trước nó nhấn mạnh sửa lại cho đúng, câu sau mới trả lời.
“Bách Nhĩ là á thú, đương nhiên chỉ có thể gọi là a mạt.” Đồ lắc đầu, quyết định mặc kệ, dù sao Bách Nhĩ cũng không thể lấy cá hắn bắt về thả lại vào hồ được. Mà kể có như thế đi nữa, cùng lắm thì hắn lại đi bắt về.
“Thế nhưng nghĩa phụ bảo phải gọi như vậy, nếu không nghĩa phụ sẽ không vui. Hơn nữa, nghĩa phụ không phải là á thú bình thường đâu.” Thật ra Cổ cũng thấy hơi lạ, có điều dù gọi là a mạt hay a phụ, nó đều không để ý. Bởi vì Bách Nhĩ đối với nó mà nói, vừa giống a mạt lại vừa giống a phụ.
“Ta cũng đâu có gọi trước mặt y như vậy đâu.” Đồ dửng dưng đáp, tay dùng sức, liền nghe rắc một tiếng, trái kia nứt ra làm hai nửa, mặt cắt đều đặn, đúng theo yêu cầu của Bách Nhĩ.
Cổ không nói gì, chỉ bảo Đồ bổ hết mấy trái còn lại. Chờ sau khi bổ xong, Bách Nhĩ vẫn chưa quay lại, hai người ngẩng đầu nhìn qua bờ hồ, mới thấy các thú nhân đều đang vây quanh Bách Nhĩ ở đó, không biết đang làm cái gì.
“Không cần nhìn đâu, bọn họ đang xử lý cá, bỏ bên ngoài với trong bụng như xử lý dã thú ấy, lúc đầu Bách Nhĩ cũng làm như vậy đó.” Kỳ thấy hai người họ tựa hồ cũng muốn góp vui, vì thế tốt bụng giải thích nghi hoặc cho họ “Các ngươi muốn được ăn cá nhanh, thì tốt nhất thừa dịp lúc này đi hái ít trái cây lại đây, mấy con cá nãy ăn đều được bôi nước trái cây lên đó.” Vừa nói, y vừa ném một trái màu đỏ rực, to cỡ nắm đấm qua.
Đồ đưa tay tiếp được, sau đó lại tiện tay đưa cho Cổ.
“Đây là Bách Nhĩ tìm được trên bãi cỏ đấy.” Một thú nhân khác bổ sung, vẻ mặt lại rõ ràng muốn nói, các ngươi mau đi đi, đi sớm về sớm, chúng ta cũng có thể sớm có cá mà ăn.
Đồ nhìn mặt cỏ không có bất cứ nguy hiểm nào cách đó không xa, lại nhìn về phía các thú nhân đang náo nhiệt tụ tập bên bờ hồ, cuối cùng hắn nói với Cổ “Ngươi đi hái đi, ta đi giúp a mạt ngươi xử lý cá.” Thời điểm Cổ muốn phản đối, hắn liền bồi thêm một câu “Trên người a mạt ngươi còn bị thương đó.”
“Là a mạt đang giúp ngươi xử lý cá mà.” Cổ bất mãn khi Đồ cố ý bẻ cong sự thật, lại không chú ý tới xưng hô của mình cũng bị hắn bóp méo đi.
“Được rồi, ta đi xử lý cá của ta.” Đồ cười ha ha, không đợi Cổ nói tiếp, hắn đã đi tới bên bờ hồ.
Phía sau vang lên tiếng cười của đám thú nhân Kỳ, Cổ lúc này mới nhận ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó không khỏi đỏ bừng lên, vừa xấu hổ, vừa cảm thấy tên Đồ này rất xấu, làm cho nó xưng hô nhầm. Nó nhất định phải méc với a mạt… à không, nghĩa phụ, để nghĩa phụ không nướng cá cho hắn ăn nữa.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng nó vẫn không quên chuyện mình cần làm, vì thế nó nhanh chân chạy tới chỗ bọn Kỳ nói, chỉ lát sau liền hái đầy một bọc da thú về.
Có Đồ thay thế, nên Bách Nhĩ quay lại bên đống lửa, cầm cái trái đã được bổ ra, cẩn thận nghiên cứu, thấy bên trong là một thứ gì đó hình dáng tròn như sợi bông, mềm mại, màu trắng, sờ vào cảm giác khô ráo lại dai, rất giống bông vải. Y lấy tay nhéo một ít xuống, sau đó vê thành sợi dài, kéo thử, đúng là rất bền.
Nếu có thể làm thành vải, như vậy có phải đại biểu là họ sẽ nhanh chóng có quần áo chân chính để mặc không? Nghĩ đến khả năng này, tim y không khỏi đập thình thịch lên.
“Nghĩa phụ, chúng ta nấu cái này lên xem có ăn được không đi.” Cổ thấy Bách Nhĩ vẫn sờ cái miếng trắng trắng đó đến không nỡ buông tay, vì thế nó đề nghị.
Nấu ăn? Bách Nhĩ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khát vọng được tán dương trong mắt Cổ, y im lặng một lát, sau đó gật đầu.
Dùng đá tạo thành một cái bếp đơn giản, lấy vỏ trái bông vải đó đựng nước, sau đó bỏ sợi bông màu trắng vào trong, đặt lên bếp lửa. Còn muối, trước khi xác định nó có thể ăn hay không, thì không nên lãng phí bỏ vào.
Các thú nhân làm cá xong cũng lục đục trở lại, trên tay mỗi người đều cầm hơn hai con, thấy Bách Nhĩ và Cổ đang làm gì đó, cũng liền hiếu kì đi tới nhìn thử, sau đó thấy chán mà tản ra.
Bách Nhĩ đưa trái cây Cổ hái về cho họ, bảo họ bôi nước trái này với muối lên cá rồi nướng. Thực tế, y cũng chỉ có bản lĩnh đơn giản như vậy, ai nhìn một lần rồi cũng sẽ biết làm. Mà muốn làm ngon hơn, thì phải xem họ tự cân nhắc thôi.
“Bách Nhĩ, cái này có thể ăn sao?” Đồ đưa cá làm sạch tới trước mặt Bách Nhĩ, mắt lại nhìn vào thứ màu trắng bên trong cái nồi bằng vỏ. Người này hiển nhiên vẫn còn nhớ là phải để Bách Nhĩ nướng cá cho hắn ăn.
“Không biết, ngươi thử xem đi.” Bách Nhĩ nhận lấy cá của hắn. Cổ đang hết sức chăm chú chờ mong mà nhìn thứ ở trong nồi, nên nó đã sớm quăng chuyện vừa bị trêu chọc ra sau đầu rồi.
Ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng lấy chút muối, sát trong và ngoài con cá một lần, rồi đặt cá lên lá cây, sau đó lấy trái màu đỏ rực kia cùng vài cái lá màu xanh, dùng lá cây bao lại, kể cả thịt quả dùng lấy nước để bôi lên cá cũng gói lại theo, cuối cùng lấy gậy gỗ xiên qua.
“Bách Nhĩ, lá này là gì vậy?” Đồ bất giác nuốt nước miếng, lại không phải vì cá sắp nướng xong, mà bởi vì đôi tay kia. Rõ ràng không trắng nõn như các á thú khác, hơi thô, hơi đen, thậm chí còn có vài vết sẹo nhỏ, mờ, nhưng nhất cử nhất động đơn giản kia lại lộ ra sự ưu nhã không nói nên lời, khiến người ta không dời mắt được.
“Không biết, nhưng Kỳ nói không có độc.” Bách Nhĩ chuyên tâm làm việc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên. Loại lá này tỏa ra mùi thơm mát, giống với bạc hà, khi ăn cá bỏ thêm chút bạc hà, vị sẽ ngon hơn. Về phần là ai nói cho y biết, y cũng chẳng nhớ nữa “Các ngươi tìm được đường chưa?”
Nghe y nhắc tới, lúc này Đồ mới nhớ bọn họ vì ăn cá mà quên mất chuyện tìm đường.
“Hướng chúng ta đi đều là núi cao dốc đứng, muốn trèo lên là rất khó.” Nhận cá đã xiên xong từ tay Bách Nhĩ, hắn cũng không đặt lên lửa, mà nói tiếp “Bên Giác cũng vậy. Chỉ có nhóm của Đằng, ở dưới vách núi cuối cùng, họ tìm thấy một con sông, con sông đó có khả năng thông với bên ngoài.”
“Sông rộng bao nhiêu, có sâu lắm không?” Động tác của Bách Nhĩ cũng coi như linh hoạt, rất nhanh sau đó liền làm xong mấy con cá, ngẩng đầu lên mới thấy Đồ còn chưa bắt đầu nướng, y không khỏi có chút bất đắc dĩ. Chẳng lẽ đã đồng ý giúp hắn nướng cá là nhất định phải tự tay nướng chín luôn sao?
Tuy là nghĩ như vậy, y vẫn lấy lại cá từ tay Đồ, sau đó bỏ lên chỗ lửa gần nhất, chậm rãi lật qua lật lại. Chuyện y đã đáp ứng thì nhất định phải làm được.
Bốn thú nhân bị thương nặng sau khi những người khác đi rồi, liền nằm sấp tại chỗ tiếp tục ngủ. Đối với thú nhân mà nói, giấc ngủ có thể nhanh chóng làm cho thương thế tốt lên, nên khi bọn họ bị thương thường sẽ nắm chặt cơ hội để nghỉ ngơi. Tuy đêm qua Bách Nhĩ ngủ không ngon, nhưng trời đã sáng y lại không quen ngủ tiếp nữa, bởi vậy sau khi ngồi thiền một lát, y liền đi dạo xung quanh, xem thử các thực vật kỳ dị, hái vài loại trái cây. Dạo đủ rồi, y liền vót mộc côn, tới bên bờ hồ bắt cá, sau đó nhóm lửa, nướng cá ăn.
Chờ khi các thú nhân đi tra xét đường trở về, y đã nướng xong một lượng cá lớn, dùng lá cây bọc bên ngoài, đặt gần đống lửa, mỗi người đều được chia một con.
Các thú nhân không quen ăn cá, một là ít thịt, hai là nhiều xương, ba là có mùi tanh, nên khi thấy Bách Nhĩ làm nhiều cá vậy, họ còn cảm thấy có chút kỳ lạ, ngoại trừ Tiểu Cổ vô cùng tin cậy Bách Nhĩ mà không chút do dự cầm lên ăn, những người khác đều lộ ra biểu tình không thích lại ngại ngùng từ chối.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận xương đó.” Bách Nhĩ đưa tay giúp Tiểu Cổ gỡ mấy cái xương nhọn, cũng không để ý những người khác có ăn hay không.
“Các ngươi không ăn?” Kỳ đã được nếm qua mùi vị, thấy biểu tình các thú nhân, trong lòng y liền mừng thầm “Không cần miễn cưỡng, để ta ăn hộ các ngươi.” Nói xong, y liền vươn tay định lấy con cá kia.
“Không sao, không sao, để chúng ta xử lý dùm các ngươi.” Ba thú nhân ở lại khác thấy thế, tốc độ cũng chẳng hề chậm hơn Kỳ. Bởi vì Bách Nhĩ bắt được hai mươi con cá, y muốn để phần cho các thú nhân đi ra ngoài dò đường, nên lúc nãy họ chỉ được ăn có mỗi một con liền phải dừng lại, đối mặt với một đống cá với mùi vị hấp dẫn lại không thể chạm vào, bọn họ đã nhẫn nhịn đến mức nước miếng chảy ròng ròng rồi. Đương nhiên, trước khi ăn con đầu tiên, họ cũng do dự, về chuyện này, họ sẽ không để cho mấy thú nhân kia biết đâu.
Vừa thấy bộ dáng bốn người kia mong sao người khác đừng có ăn, các thú nhân còn lại nào dám chần chừ nữa, cá nướng được xếp như một ngọn núi nhỏ chẳng mấy chốc đã bị giành hết.
Cá trong hồ xương ít, thịt mềm, mình cá cũng không nhỏ, thế nhưng đối với sức ăn của thú nhân mà nói, một con chẳng đủ để nhét kẽ răng. Bởi vì Bách Nhĩ vẫn đặt cá bên cạnh đống lửa, nên không quá nóng, cũng không bị nguội, vì vậy ăn vào không thấy tanh, hơn nữa được ướp thêm nước trái cây và muối, làm cho vị lạ lại rất ngon.
Các thú nhân ăn xong vẫn thấy thèm thòm, không cần bốn người hành động bất tiện không giành nổi kia thúc giục, các thú nhân đã nhảy ùm xuống hồ bắt cá, còn vấn đề đường ra ngoài đã bị họ quẳng ra sau đầu rồi.
“Đây là cái gì?” Lúc này Bách Nhĩ mới chú ý bên cạnh Cổ có đặt vài trái to như bí đao, y không khỏi hiếu kỳ cầm lên, lại phát hiện nó nhẹ bẫng.
“Cái này ạ…” Bởi vì Bách Nhĩ đã dặn dò, tuy Cổ vẫn đang tập trung ăn, nhưng nó ăn rất chậm, nghe thấy hỏi, nó liền nhanh chóng ăn xong cá, định đưa tay cầm lấy.
“Rửa tay trước đã.” Bách Nhĩ kéo mấy trái đó qua bên cạnh, không để cho Cổ đụng vào.
“Dạ.” Cổ rất nghe lời, chạy bình bịch tới bờ hồ, nghiêm túc thò tay xuống rửa sạch sẽ, sau đó mới quay lại “Nghĩa phụ, bên trong nó vừa mềm vừa trắng như tuyết, con thấy thích, nên liền mang về cho nghĩa phụ mấy trái.” Vừa nói, nó vừa muốn tìm đồ đập trái kia ra. Hóa ra từ khi ở sơn động phát hiện củ thứ thứ tuy vỏ cứng nhưng bên trong lại ăn rất ngon, nên các thú nhân trong sơn động thấy cái gì vỏ cứng đều muốn đập ra xem, tránh bỏ lỡ thứ có thể ăn được.
“Chờ một chút.” Bách Nhĩ thấy vỏ của trái này rất cứng, trong lòng không khỏi khẽ động, bảo Tiểu Cổ khoan đã. Sau đó y lấy móng thú trong bao da thú, muốn bổ đôi trái này ra.
“Ta bổ cho ngươi, ngươi nướng cá cho ta đi.” Người Đồ ướt nhẹp đi tới, ném mấy con cá xuống trước mặt Bách Nhĩ, bán quỳ bên cạnh hai cha con.
Bách Nhĩ biết sau lưng mình có thương tích, không thích hợp làm việc dùng nhiều lực, ngay cả bắt cá vừa nãy cũng là vừa sức, bởi vậy y cũng không khách khí, sau khi bảo hắn làm sao, y liền nhặt mấy con cá vẫn giãy đành đạch kia, cầm theo dao đá tới bên bờ hồ.
Đồ cầm móng thú ướm thử trên cái trái cứng kia, vốn đang định bổ xuống, thì thấy động tác của Bách Nhĩ, hắn không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc.
“A mạt ngươi muốn làm cái gì vậy?”
“Là nghĩa phụ, không phải a mạt. Ta không biết.” Tiểu cổ nói. Câu trước nó nhấn mạnh sửa lại cho đúng, câu sau mới trả lời.
“Bách Nhĩ là á thú, đương nhiên chỉ có thể gọi là a mạt.” Đồ lắc đầu, quyết định mặc kệ, dù sao Bách Nhĩ cũng không thể lấy cá hắn bắt về thả lại vào hồ được. Mà kể có như thế đi nữa, cùng lắm thì hắn lại đi bắt về.
“Thế nhưng nghĩa phụ bảo phải gọi như vậy, nếu không nghĩa phụ sẽ không vui. Hơn nữa, nghĩa phụ không phải là á thú bình thường đâu.” Thật ra Cổ cũng thấy hơi lạ, có điều dù gọi là a mạt hay a phụ, nó đều không để ý. Bởi vì Bách Nhĩ đối với nó mà nói, vừa giống a mạt lại vừa giống a phụ.
“Ta cũng đâu có gọi trước mặt y như vậy đâu.” Đồ dửng dưng đáp, tay dùng sức, liền nghe rắc một tiếng, trái kia nứt ra làm hai nửa, mặt cắt đều đặn, đúng theo yêu cầu của Bách Nhĩ.
Cổ không nói gì, chỉ bảo Đồ bổ hết mấy trái còn lại. Chờ sau khi bổ xong, Bách Nhĩ vẫn chưa quay lại, hai người ngẩng đầu nhìn qua bờ hồ, mới thấy các thú nhân đều đang vây quanh Bách Nhĩ ở đó, không biết đang làm cái gì.
“Không cần nhìn đâu, bọn họ đang xử lý cá, bỏ bên ngoài với trong bụng như xử lý dã thú ấy, lúc đầu Bách Nhĩ cũng làm như vậy đó.” Kỳ thấy hai người họ tựa hồ cũng muốn góp vui, vì thế tốt bụng giải thích nghi hoặc cho họ “Các ngươi muốn được ăn cá nhanh, thì tốt nhất thừa dịp lúc này đi hái ít trái cây lại đây, mấy con cá nãy ăn đều được bôi nước trái cây lên đó.” Vừa nói, y vừa ném một trái màu đỏ rực, to cỡ nắm đấm qua.
Đồ đưa tay tiếp được, sau đó lại tiện tay đưa cho Cổ.
“Đây là Bách Nhĩ tìm được trên bãi cỏ đấy.” Một thú nhân khác bổ sung, vẻ mặt lại rõ ràng muốn nói, các ngươi mau đi đi, đi sớm về sớm, chúng ta cũng có thể sớm có cá mà ăn.
Đồ nhìn mặt cỏ không có bất cứ nguy hiểm nào cách đó không xa, lại nhìn về phía các thú nhân đang náo nhiệt tụ tập bên bờ hồ, cuối cùng hắn nói với Cổ “Ngươi đi hái đi, ta đi giúp a mạt ngươi xử lý cá.” Thời điểm Cổ muốn phản đối, hắn liền bồi thêm một câu “Trên người a mạt ngươi còn bị thương đó.”
“Là a mạt đang giúp ngươi xử lý cá mà.” Cổ bất mãn khi Đồ cố ý bẻ cong sự thật, lại không chú ý tới xưng hô của mình cũng bị hắn bóp méo đi.
“Được rồi, ta đi xử lý cá của ta.” Đồ cười ha ha, không đợi Cổ nói tiếp, hắn đã đi tới bên bờ hồ.
Phía sau vang lên tiếng cười của đám thú nhân Kỳ, Cổ lúc này mới nhận ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó không khỏi đỏ bừng lên, vừa xấu hổ, vừa cảm thấy tên Đồ này rất xấu, làm cho nó xưng hô nhầm. Nó nhất định phải méc với a mạt… à không, nghĩa phụ, để nghĩa phụ không nướng cá cho hắn ăn nữa.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng nó vẫn không quên chuyện mình cần làm, vì thế nó nhanh chân chạy tới chỗ bọn Kỳ nói, chỉ lát sau liền hái đầy một bọc da thú về.
Có Đồ thay thế, nên Bách Nhĩ quay lại bên đống lửa, cầm cái trái đã được bổ ra, cẩn thận nghiên cứu, thấy bên trong là một thứ gì đó hình dáng tròn như sợi bông, mềm mại, màu trắng, sờ vào cảm giác khô ráo lại dai, rất giống bông vải. Y lấy tay nhéo một ít xuống, sau đó vê thành sợi dài, kéo thử, đúng là rất bền.
Nếu có thể làm thành vải, như vậy có phải đại biểu là họ sẽ nhanh chóng có quần áo chân chính để mặc không? Nghĩ đến khả năng này, tim y không khỏi đập thình thịch lên.
“Nghĩa phụ, chúng ta nấu cái này lên xem có ăn được không đi.” Cổ thấy Bách Nhĩ vẫn sờ cái miếng trắng trắng đó đến không nỡ buông tay, vì thế nó đề nghị.
Nấu ăn? Bách Nhĩ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khát vọng được tán dương trong mắt Cổ, y im lặng một lát, sau đó gật đầu.
Dùng đá tạo thành một cái bếp đơn giản, lấy vỏ trái bông vải đó đựng nước, sau đó bỏ sợi bông màu trắng vào trong, đặt lên bếp lửa. Còn muối, trước khi xác định nó có thể ăn hay không, thì không nên lãng phí bỏ vào.
Các thú nhân làm cá xong cũng lục đục trở lại, trên tay mỗi người đều cầm hơn hai con, thấy Bách Nhĩ và Cổ đang làm gì đó, cũng liền hiếu kì đi tới nhìn thử, sau đó thấy chán mà tản ra.
Bách Nhĩ đưa trái cây Cổ hái về cho họ, bảo họ bôi nước trái này với muối lên cá rồi nướng. Thực tế, y cũng chỉ có bản lĩnh đơn giản như vậy, ai nhìn một lần rồi cũng sẽ biết làm. Mà muốn làm ngon hơn, thì phải xem họ tự cân nhắc thôi.
“Bách Nhĩ, cái này có thể ăn sao?” Đồ đưa cá làm sạch tới trước mặt Bách Nhĩ, mắt lại nhìn vào thứ màu trắng bên trong cái nồi bằng vỏ. Người này hiển nhiên vẫn còn nhớ là phải để Bách Nhĩ nướng cá cho hắn ăn.
“Không biết, ngươi thử xem đi.” Bách Nhĩ nhận lấy cá của hắn. Cổ đang hết sức chăm chú chờ mong mà nhìn thứ ở trong nồi, nên nó đã sớm quăng chuyện vừa bị trêu chọc ra sau đầu rồi.
Ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng lấy chút muối, sát trong và ngoài con cá một lần, rồi đặt cá lên lá cây, sau đó lấy trái màu đỏ rực kia cùng vài cái lá màu xanh, dùng lá cây bao lại, kể cả thịt quả dùng lấy nước để bôi lên cá cũng gói lại theo, cuối cùng lấy gậy gỗ xiên qua.
“Bách Nhĩ, lá này là gì vậy?” Đồ bất giác nuốt nước miếng, lại không phải vì cá sắp nướng xong, mà bởi vì đôi tay kia. Rõ ràng không trắng nõn như các á thú khác, hơi thô, hơi đen, thậm chí còn có vài vết sẹo nhỏ, mờ, nhưng nhất cử nhất động đơn giản kia lại lộ ra sự ưu nhã không nói nên lời, khiến người ta không dời mắt được.
“Không biết, nhưng Kỳ nói không có độc.” Bách Nhĩ chuyên tâm làm việc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên. Loại lá này tỏa ra mùi thơm mát, giống với bạc hà, khi ăn cá bỏ thêm chút bạc hà, vị sẽ ngon hơn. Về phần là ai nói cho y biết, y cũng chẳng nhớ nữa “Các ngươi tìm được đường chưa?”
Nghe y nhắc tới, lúc này Đồ mới nhớ bọn họ vì ăn cá mà quên mất chuyện tìm đường.
“Hướng chúng ta đi đều là núi cao dốc đứng, muốn trèo lên là rất khó.” Nhận cá đã xiên xong từ tay Bách Nhĩ, hắn cũng không đặt lên lửa, mà nói tiếp “Bên Giác cũng vậy. Chỉ có nhóm của Đằng, ở dưới vách núi cuối cùng, họ tìm thấy một con sông, con sông đó có khả năng thông với bên ngoài.”
“Sông rộng bao nhiêu, có sâu lắm không?” Động tác của Bách Nhĩ cũng coi như linh hoạt, rất nhanh sau đó liền làm xong mấy con cá, ngẩng đầu lên mới thấy Đồ còn chưa bắt đầu nướng, y không khỏi có chút bất đắc dĩ. Chẳng lẽ đã đồng ý giúp hắn nướng cá là nhất định phải tự tay nướng chín luôn sao?
Tuy là nghĩ như vậy, y vẫn lấy lại cá từ tay Đồ, sau đó bỏ lên chỗ lửa gần nhất, chậm rãi lật qua lật lại. Chuyện y đã đáp ứng thì nhất định phải làm được.