Chương : 51
Màn đêm buông xuống, bầu trời không biến thành sắc lam đậm, mà vẫn trong xanh không nói nên lời như cũ. Không có mặt trăng, chỉ có sao lớn dày đặc, phát ra ánh sáng óng ánh rọi xuống hồ nước, khiến trời đất rực rỡ một mảnh.
Cảnh trí như vậy Bách Nhĩ vẫn chưa từng thấy qua. Kiếp trước y đóng giữ ở biên cương nhiều năm, từng thấy sa mạc rộng lớn, những cánh đồng hoang vu, từng thấy núi cao hiểm trở, cũng từng thấy kinh đô phồn hoa, hồng thược ỷ lan, nhưng vô luận là ở nơi đâu cũng không có những vì sao lớn như vậy, nó giống như những viên ngọc lộng lẫy khoan thai trên bầu trời đêm.
Ngồi dưới một gốc cây, Cổ nằm bên chân y ngủ, cách đó không xa truyền đến tiếng bùm rơi xuống nước, là các thú nhân xuống hồ tắm rửa, từ góc của Bách Nhĩ có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng dáng kiện mỹ nhấp nhô trong làn nước, phía sau là đống lửa cháy hừng hực, các thú nhân bị thương yên bình đi vào giấc mộng. Hết thảy đều rất tĩnh lặng, đẹp đẽ, khiến người ta không đành lòng nhớ tới hiện thực tàn khốc ở mặt khác của sơn động.
Khẽ vuốt lên lớp lông mềm mại của tiểu thú nhân, Bách Nhĩ hồi tưởng lại đủ loại chuyện từ khi tới đây, y luôn có cảm giác phảng phất như mình đang nằm mơ, dù cho vết thương trên người vẫn âm ỉ đau. Có lẽ mười năm, hai mươi năm sau, y sẽ chấp nhận mọi thứ nơi đây, nhưng cũng có lẽ lại vẫn không thể thoát khỏi cảm giác này.
Trang Chu mộng hồ điệp, đến tột cùng Tiêu Mạch là mộng hay Bách Nhĩ mới là mộng, lại có ai nói rõ được đâu? Cũng chỉ có thể bắt lấy trước mắt mà thôi. Vô thanh thở dài, y thuận tay ngắt một chiếc lá, dùng ngón tay kéo căng, rồi ngậm vào giữa môi.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng thổi lá vang lên, nhẹ nhàng, du dương, tịch mịch, man mác, xa xăm. Những động vật ăn cỏ đang chìm trong giấc ngủ khẽ giật lỗ tai, sau đó tiếp tục ngủ say. Các thú nhân nằm bên đống lửa ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng thổi lá truyền tới. Các thú nhân đang đùa giỡn tắm rửa chợt lặng thinh, tiếng nước rào rào vang lên, có người bước lên bờ.
Chớ cười chiến địa người say ngủ, chinh chiến xưa nay mấy kẻ về () Một khúc này dừng thổi, Bách Nhĩ nhìn trời đêm mỹ lệ, y đột nhiên khẽ giật mình. Y đã từng nghĩ vô luận đi tới nơi nào, chí ít cũng cùng người nhà nhìn lên một bầu trời sao, sống dưới một vầng minh nguyệt, mà nay mới biết chút niệm tưởng nhỏ nhoi này cũng có thể trở thành một yêu cầu quá xa vời.
“Bách Nhĩ, ngươi muốn tắm không? Chúng ta trông dùm ngươi.” Không biết Đồ đến phía sau y từ khi nào, mà đột nhiên lên tiếng. Bách Nhĩ lấy lại *** thần, quay đầu nhìn thú nhân với mái tóc còn nhỏ nước, y cười nói “Được.” Đưa tay sờ Tiểu Cổ, thấy nó ngủ rất sâu, liền không nỡ đánh thức nó. Y đứng dậy, ném chiếc lá trong tay xuống, đi về phía hồ nước.
Đồ cũng không đuổi theo, ngược lại hắn đi đến vị trí Bách Nhĩ vừa ngồi, nhặt chiếc lá kia lên, lật qua lật lại nhìn thật lâu, sau đó lại đưa lên miệng thổi, ngoại trừ tiếng phù phù, cũng không phát ra âm thanh hay như lúc nãy Bách Nhĩ thổi. Hắn hơi đăm chiêu nhìn về á thú đã đi tới bên hồ nước, thấy y không hề cố kỵ mà cởi bỏ quần áo da thú trên người ra, hắn liền vội vàng dời mắt đi, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng người đó vừa rồi ngồi ở đây, ngước nhìn bầu trời, thổi lá.
Cô tịch, u buồn, phảng phất như giữa trời đất chỉ còn lại một mình y. Cái cảm giác thê lương này khiến Đồ bất giác lên tiếng, giống như muốn một lần nữa kéo con người không hòa hợp với mọi thứ xung quanh vào trong đám đông.
“Ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi.” Bách Nhĩ tắm trở về, nhìn thấy Đồ cầm chiếc lá nghiên cứu rất chăm chú, y nhịn không được mà cười nói. Đồ ngẩng đầu nhìn y, thấy y vẫn mặc bộ quần áo da thú đã bị dã thú vạch qua, mái tóc dài ướt sũng buông trên vai, lúc nói cười lại hiện lên sự cao quý, ung dung không nói nên lời. Đương nhiên Đồ không có nghĩ ra từ “cao quý, ung dung” đâu. Hắn chỉ cảm thấy á thú này tựa hồ không xấu như trong ấn tượng, phải nói là rất đẹp, nhưng không phải đẹp theo nghĩa của á thú, mà là một cái gì đó hắn không biết miêu tả, thậm chí vết sẹo đáng sợ kia cũng không chướng mắt như vậy.
Thật lâu về sau, mỗi khi nhớ lại đêm nay, Đồ đều cảm thấy may mắn, may mắn Bách Nhĩ thổi khúc Lương Châu giữa trời đêm mĩ lệ ở đây, may mắn chính hắn sau khi vừa nghe thấy tiếng lá thổi, liền từ trong hồ chạy lên, thu toàn bộ thần thái của chủ nhân thổi khúc này vào trong mắt, cũng giấu trong đáy lòng. Dù cho về sau, từng vì thế mà trải qua không ít dày vò và khúc chiết, hắn vẫn cảm thấy may mắn, cũng vì lần này mà không chỉ cảm kích thần thú một lần, cảm kích vì đã khiến hắn không cố chấp và ngu xuẩn mà bỏ qua.
Đương nhiên lúc này hắn còn chưa thể nói là trái tim mình rung động, càng không có khả năng thích y, hắn chỉ là bắt đầu đặt á thú này vào trong mắt thôi.
“Ta nghĩ ngươi muốn học.” Bách Nhĩ đi tới bên Đồ, ngồi xuống, đợi lâu không thấy hắn đáp lại, y quay mặt qua, cười nói.
“Vừa nãy ngươi dùng chiếc lá này thổi ra?” Đồ lấy lại *** thần, phát hiện mình nhìn một á thú đến ngốc ra, không khỏi hơi nóng mặt, hắn vội vàng rời tâm trạng đi, hỏi.
“Ừ.” Bách Nhĩ rút lại ánh mắt của mình khỏi người hắn, lại nhìn lên bầu trời chi chít sao.
“Ngươi tình nguyện dạy ta?” Đồ thấy hơi khó tin. Trong mắt hắn, kỹ năng như vậy rất đặc biệt, nó khác với đi săn, mà giống như năng lực của điệu múa chữa bệnh trừ tà của tộc vu, sao có thể tùy tiện dạy cho người khác được.
“Kĩ xảo nhỏ mà thôi, có gì không thể chứ.” Bách Nhĩ nở nụ cười, lại ngắt một chiếc lá, tay vuốt lên, sau đó dùng hai ngón mỗi tay kẹp vào, đặt lên môi.
Lần này y thổi ra một khúc không bi thương, xa xăm như lúc nãy, mà là giữa thanh thoát lộ ra chút triền miên, sau đó liền thu hút thêm vài thú nhân lại đây, trong đó đương nhiên sẽ không thiếu Mạc cùng Giác. Đồ không hiểu sao mình có chút khó chịu, lại có kích động rất muốn đuổi hết những người này đi.
“Ta thích cái phía trước hơn, cái này nghe yếu đuối quá.” Giác không hiểu phong tình, gãi đầu nói.
“Ta thích cái này, nghe vui vẻ, cái trước nghe trong lòng chua xót, không thoải mái.” Mạc lại thích trái ngược với Giác, đương nhiên vấn đề sở thích cũng có liên quan tới tính cách.
“Ta thấy đều hay.” Đằng nhịn không được cũng nói một câu.
“Khúc sau là một điệu tình ca dân gian, các ngươi học xong có thể thối cho á thú mình thích nghe, họ nhất định sẽ thích.” Bách Nhĩ cười nói.
Lời này vừa nói ra, ai cũng không tranh luận xem bản nào hay hơn bản nào nữa, mà nhốn nháo đi ngắt lá, la hét đòi học.
“Vậy cái trước là gì?” Từ lúc các thú nhân khác vây lại đây Đồ liền không nói gì nữa, lúc này hắn lại đột nhiên hỏi. Bách Nhĩ hơi bất ngờ, nhìn hắn một cái, mới đáp “Là khúc Lương Châu.” Nói tới đây, nụ cười trên mặt y nhạt đi, nhưng không nói tiếp nữa.
Tính hiếu kỳ của các thú nhân rất cao, tuy rất muốn nhanh chóng học được khúc tình ca kia, thế nhưng nghe hai người đối thoại lại không ngắt lời, ngược lại hưng trí bừng bừng lắng nghe.
“Khúc Lương Châu là cái gì?” Đồ chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Bách Nhĩ, hỏi tiếp. Thực tế vô luận là điệu tình ca dân gian hay khúc Lương Châu hắn đều không hiểu ý tứ nó là cái gì, thế nhưng từ sắc mặt của Bách Nhĩ, hắn có thể cảm nhận được khúc Lương Châu này có ý nghĩa khác biệt.
“Đúng vậy, Bách Nhĩ, ngươi nói với chúng ta một xíu đi, chúng ta chưa từng nghe qua âm thanh nào hay như vậy, so với bố đả tiết tiết thú còn hay hơn.” Bố đả tiết tiết thú là một loài thú biết bay, tiếng kêu của nó véo von, dễ nghe, tên của nó là từ tiếng kêu của nó mà ra.
Chiếc lá xoay chuyển giữa ngón tay, Bách Nhĩ không lập tức trả lời, mà mắt nhìn lên bầu trời sao cùng nơi giao nhau với ngọn núi xa.
“Khúc Lương Châu chính là…” Thật lâu sau, y mới chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt di chuyển chút thẫn thờ. Khúc Lương Châu là cái gì? “… Là khúc biểu đạt tâm tình dũng sĩ vì an toàn của bộ lạc và tộc nhân, không thể không rời khỏi gia đình, đi tới một nơi rất ra, rất khổ, đóng giữ để bảo vệ lãnh thổ bộ lạc, chống xâm lược từ các bộ lạc khác, có lẽ vĩnh viễn sẽ không về được nhà.” Giải thích này ngược lại khiến u sầu trong lòng Bách Nhĩ tan biến sạch sẽ, không thể không nói, ý nghĩa ở biên cương bị nói như vậy, cảm giác gì cũng không có. Y càng nguyện dùng thi từ để biểu đạt, nào nề hà không có người nghe hiểu. Hơn nữa, mặc dù giải thích như vậy, các thú nhân cũng chẳng thể hiểu nổi.
“Bộ lạc chỉ có chút xíu, sao không thể về nhà được? Hơn nữa trong rừng núi nguy hiểm như vậy, ai sẽ vào đó canh gác chứ, chỉ vì để canh chừng không cho bộ lạc khác đến săn thú ư?” Giác lắc đầu, cảm thấy Bách Nhĩ luôn thông minh sao lúc này lại ngốc như vậy.
Trong nháy mắt đó, Bách Nhĩ rất muốn văng tục, hoặc là đè Giác xuống, đấm mạnh cho hắn một cái. Sao lại chạy ra một tên khờ như vậy, đúng là không nên nói chuyện âm nhạc với đàn thú mà.
Biểu tình méo mó của y chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, bởi vì trong đêm đen, những người khác đều không chú ý tới, thế nhưng Đồ ngồi bên cạnh y, vẫn luôn chăm chú nhìn khuôn mặt y lại thấy được.
“Là ý nói có nhà nhưng không thể về, tựa như khách thú lưu lạc khắp nơi, thậm chí là chết ở bên ngoài phải không?” Đồ chen vào. Khi nói những lời này, hắn nghĩ tới thần tình của Bách Nhĩ lúc thổi khúc kia, sự nghi hoặc đặt trong đáy lòng lại bị đào ra. Bách Nhĩ chẳng lẽ thật sự không phải là Bách Nhĩ trước đây? Vậy y là ai? Đến từ đâu? Tại sao lại biết nhiều thứ họ chưa bao giờ nghe qua?
Bách Nhĩ giật mình, sau đó gật đầu. Có lẽ ý nghĩa đã lệch đến hàng ngàn dặm, thế nhưng khi y thổi khúc kia, chính là mang theo tâm tình này. Nghĩ tới đây, ánh mắt y nhìn về Đồ không khỏi lộ ra tia kinh ngạc, hiển nhiên y không ngờ rằng còn có thú nhân có thể hiểu ý y muốn biểu đạt.
Chú ý tới ánh mắt của y, Đồ nhất thời vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, có chút đắc ý đứng dậy, thầm nghĩ, giờ biết ta hơn nhiều so với tên Giác ngốc kia rồi chứ gì. Nhưng hắn lại không suy nghĩ tại sao mình lại để ý ánh mắt của đối phương, tại sao lại muốn so sánh với Giác.
“Được rồi, không còn sớm nữa, đều đi nghỉ ngơi đi. Về sau ta sẽ dạy cho các ngươi.” Bách Nhĩ đứng lên, nói. Đi một ngày một đêm, ai cũng mệt mỏi, dù trời đêm ở đây rất đẹp, có thể thả lỏng, nhưng cũng không thể không thay phiên nhau nghỉ ngơi. Học thổi khúc mất rất nhiều thời gian, không thể vội vàng một chốc một lát được. Hơn nữa quan trọng là sau khi trải qua vấn đáp vừa rồi, cuối cùng Bách Nhĩ cũng tỉnh táo lại, thật sự dạy thú nhân chưa bao giờ tiếp xúc với âm nhạc, y không dám ôm hi vọng quá lớn.
“Bách Nhĩ ngươi cứ dạy chúng ta thổi thế nào cho ra âm trước đi, tóc ngươi còn ướt, giờ cũng đâu thể ngủ.” Các thú nhân mặc kệ, hứng thú của bọn họ vừa được khơi mào, sao có thể cứ thế rời đi.
Bách Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải chỉ qua một vài kỹ xảo thổi lá. Vì thế cả đêm liền nghe chỗ này phụt một tiếng, chỗ kia vù một tiếng, có người ngủ thẳng tới nửa đêm, lại nhớ tới lấy lá bỏ lên miệng thổi phù phù mấy cái. Bách Nhĩ sau khi bị đánh thức mấy lần, rốt cuộc hối hận sao mình lại thổi tùy tiện như thế, ngươi nhớ nhà thì cứ nhớ nhà đi, thổi cái quái gì chứ.
Vì thế sáng sớm hôm sau, các thú nhân này đã may mắn thấy được khuôn mặt âm u hiếm có của Bách Nhĩ.
Chú thích:
1) Khúc Lương Châu Nhĩ Nhĩ thổi là đây
2) Hai câu thơ trên trích từ bài “Lương Châu từ” của Vương Hàn
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?
Dịch thơ của Đỗ Trung Lai
Rượu ngon chén ngọc đã bày kia
Chưa nhấp, tỳ bà giục ngựa đi!
Chớ cười chiến địa người say ngủ
Chinh chiến xưa nay, mấy kẻ về!
Cảnh trí như vậy Bách Nhĩ vẫn chưa từng thấy qua. Kiếp trước y đóng giữ ở biên cương nhiều năm, từng thấy sa mạc rộng lớn, những cánh đồng hoang vu, từng thấy núi cao hiểm trở, cũng từng thấy kinh đô phồn hoa, hồng thược ỷ lan, nhưng vô luận là ở nơi đâu cũng không có những vì sao lớn như vậy, nó giống như những viên ngọc lộng lẫy khoan thai trên bầu trời đêm.
Ngồi dưới một gốc cây, Cổ nằm bên chân y ngủ, cách đó không xa truyền đến tiếng bùm rơi xuống nước, là các thú nhân xuống hồ tắm rửa, từ góc của Bách Nhĩ có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng dáng kiện mỹ nhấp nhô trong làn nước, phía sau là đống lửa cháy hừng hực, các thú nhân bị thương yên bình đi vào giấc mộng. Hết thảy đều rất tĩnh lặng, đẹp đẽ, khiến người ta không đành lòng nhớ tới hiện thực tàn khốc ở mặt khác của sơn động.
Khẽ vuốt lên lớp lông mềm mại của tiểu thú nhân, Bách Nhĩ hồi tưởng lại đủ loại chuyện từ khi tới đây, y luôn có cảm giác phảng phất như mình đang nằm mơ, dù cho vết thương trên người vẫn âm ỉ đau. Có lẽ mười năm, hai mươi năm sau, y sẽ chấp nhận mọi thứ nơi đây, nhưng cũng có lẽ lại vẫn không thể thoát khỏi cảm giác này.
Trang Chu mộng hồ điệp, đến tột cùng Tiêu Mạch là mộng hay Bách Nhĩ mới là mộng, lại có ai nói rõ được đâu? Cũng chỉ có thể bắt lấy trước mắt mà thôi. Vô thanh thở dài, y thuận tay ngắt một chiếc lá, dùng ngón tay kéo căng, rồi ngậm vào giữa môi.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng thổi lá vang lên, nhẹ nhàng, du dương, tịch mịch, man mác, xa xăm. Những động vật ăn cỏ đang chìm trong giấc ngủ khẽ giật lỗ tai, sau đó tiếp tục ngủ say. Các thú nhân nằm bên đống lửa ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng thổi lá truyền tới. Các thú nhân đang đùa giỡn tắm rửa chợt lặng thinh, tiếng nước rào rào vang lên, có người bước lên bờ.
Chớ cười chiến địa người say ngủ, chinh chiến xưa nay mấy kẻ về () Một khúc này dừng thổi, Bách Nhĩ nhìn trời đêm mỹ lệ, y đột nhiên khẽ giật mình. Y đã từng nghĩ vô luận đi tới nơi nào, chí ít cũng cùng người nhà nhìn lên một bầu trời sao, sống dưới một vầng minh nguyệt, mà nay mới biết chút niệm tưởng nhỏ nhoi này cũng có thể trở thành một yêu cầu quá xa vời.
“Bách Nhĩ, ngươi muốn tắm không? Chúng ta trông dùm ngươi.” Không biết Đồ đến phía sau y từ khi nào, mà đột nhiên lên tiếng. Bách Nhĩ lấy lại *** thần, quay đầu nhìn thú nhân với mái tóc còn nhỏ nước, y cười nói “Được.” Đưa tay sờ Tiểu Cổ, thấy nó ngủ rất sâu, liền không nỡ đánh thức nó. Y đứng dậy, ném chiếc lá trong tay xuống, đi về phía hồ nước.
Đồ cũng không đuổi theo, ngược lại hắn đi đến vị trí Bách Nhĩ vừa ngồi, nhặt chiếc lá kia lên, lật qua lật lại nhìn thật lâu, sau đó lại đưa lên miệng thổi, ngoại trừ tiếng phù phù, cũng không phát ra âm thanh hay như lúc nãy Bách Nhĩ thổi. Hắn hơi đăm chiêu nhìn về á thú đã đi tới bên hồ nước, thấy y không hề cố kỵ mà cởi bỏ quần áo da thú trên người ra, hắn liền vội vàng dời mắt đi, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng người đó vừa rồi ngồi ở đây, ngước nhìn bầu trời, thổi lá.
Cô tịch, u buồn, phảng phất như giữa trời đất chỉ còn lại một mình y. Cái cảm giác thê lương này khiến Đồ bất giác lên tiếng, giống như muốn một lần nữa kéo con người không hòa hợp với mọi thứ xung quanh vào trong đám đông.
“Ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi.” Bách Nhĩ tắm trở về, nhìn thấy Đồ cầm chiếc lá nghiên cứu rất chăm chú, y nhịn không được mà cười nói. Đồ ngẩng đầu nhìn y, thấy y vẫn mặc bộ quần áo da thú đã bị dã thú vạch qua, mái tóc dài ướt sũng buông trên vai, lúc nói cười lại hiện lên sự cao quý, ung dung không nói nên lời. Đương nhiên Đồ không có nghĩ ra từ “cao quý, ung dung” đâu. Hắn chỉ cảm thấy á thú này tựa hồ không xấu như trong ấn tượng, phải nói là rất đẹp, nhưng không phải đẹp theo nghĩa của á thú, mà là một cái gì đó hắn không biết miêu tả, thậm chí vết sẹo đáng sợ kia cũng không chướng mắt như vậy.
Thật lâu về sau, mỗi khi nhớ lại đêm nay, Đồ đều cảm thấy may mắn, may mắn Bách Nhĩ thổi khúc Lương Châu giữa trời đêm mĩ lệ ở đây, may mắn chính hắn sau khi vừa nghe thấy tiếng lá thổi, liền từ trong hồ chạy lên, thu toàn bộ thần thái của chủ nhân thổi khúc này vào trong mắt, cũng giấu trong đáy lòng. Dù cho về sau, từng vì thế mà trải qua không ít dày vò và khúc chiết, hắn vẫn cảm thấy may mắn, cũng vì lần này mà không chỉ cảm kích thần thú một lần, cảm kích vì đã khiến hắn không cố chấp và ngu xuẩn mà bỏ qua.
Đương nhiên lúc này hắn còn chưa thể nói là trái tim mình rung động, càng không có khả năng thích y, hắn chỉ là bắt đầu đặt á thú này vào trong mắt thôi.
“Ta nghĩ ngươi muốn học.” Bách Nhĩ đi tới bên Đồ, ngồi xuống, đợi lâu không thấy hắn đáp lại, y quay mặt qua, cười nói.
“Vừa nãy ngươi dùng chiếc lá này thổi ra?” Đồ lấy lại *** thần, phát hiện mình nhìn một á thú đến ngốc ra, không khỏi hơi nóng mặt, hắn vội vàng rời tâm trạng đi, hỏi.
“Ừ.” Bách Nhĩ rút lại ánh mắt của mình khỏi người hắn, lại nhìn lên bầu trời chi chít sao.
“Ngươi tình nguyện dạy ta?” Đồ thấy hơi khó tin. Trong mắt hắn, kỹ năng như vậy rất đặc biệt, nó khác với đi săn, mà giống như năng lực của điệu múa chữa bệnh trừ tà của tộc vu, sao có thể tùy tiện dạy cho người khác được.
“Kĩ xảo nhỏ mà thôi, có gì không thể chứ.” Bách Nhĩ nở nụ cười, lại ngắt một chiếc lá, tay vuốt lên, sau đó dùng hai ngón mỗi tay kẹp vào, đặt lên môi.
Lần này y thổi ra một khúc không bi thương, xa xăm như lúc nãy, mà là giữa thanh thoát lộ ra chút triền miên, sau đó liền thu hút thêm vài thú nhân lại đây, trong đó đương nhiên sẽ không thiếu Mạc cùng Giác. Đồ không hiểu sao mình có chút khó chịu, lại có kích động rất muốn đuổi hết những người này đi.
“Ta thích cái phía trước hơn, cái này nghe yếu đuối quá.” Giác không hiểu phong tình, gãi đầu nói.
“Ta thích cái này, nghe vui vẻ, cái trước nghe trong lòng chua xót, không thoải mái.” Mạc lại thích trái ngược với Giác, đương nhiên vấn đề sở thích cũng có liên quan tới tính cách.
“Ta thấy đều hay.” Đằng nhịn không được cũng nói một câu.
“Khúc sau là một điệu tình ca dân gian, các ngươi học xong có thể thối cho á thú mình thích nghe, họ nhất định sẽ thích.” Bách Nhĩ cười nói.
Lời này vừa nói ra, ai cũng không tranh luận xem bản nào hay hơn bản nào nữa, mà nhốn nháo đi ngắt lá, la hét đòi học.
“Vậy cái trước là gì?” Từ lúc các thú nhân khác vây lại đây Đồ liền không nói gì nữa, lúc này hắn lại đột nhiên hỏi. Bách Nhĩ hơi bất ngờ, nhìn hắn một cái, mới đáp “Là khúc Lương Châu.” Nói tới đây, nụ cười trên mặt y nhạt đi, nhưng không nói tiếp nữa.
Tính hiếu kỳ của các thú nhân rất cao, tuy rất muốn nhanh chóng học được khúc tình ca kia, thế nhưng nghe hai người đối thoại lại không ngắt lời, ngược lại hưng trí bừng bừng lắng nghe.
“Khúc Lương Châu là cái gì?” Đồ chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Bách Nhĩ, hỏi tiếp. Thực tế vô luận là điệu tình ca dân gian hay khúc Lương Châu hắn đều không hiểu ý tứ nó là cái gì, thế nhưng từ sắc mặt của Bách Nhĩ, hắn có thể cảm nhận được khúc Lương Châu này có ý nghĩa khác biệt.
“Đúng vậy, Bách Nhĩ, ngươi nói với chúng ta một xíu đi, chúng ta chưa từng nghe qua âm thanh nào hay như vậy, so với bố đả tiết tiết thú còn hay hơn.” Bố đả tiết tiết thú là một loài thú biết bay, tiếng kêu của nó véo von, dễ nghe, tên của nó là từ tiếng kêu của nó mà ra.
Chiếc lá xoay chuyển giữa ngón tay, Bách Nhĩ không lập tức trả lời, mà mắt nhìn lên bầu trời sao cùng nơi giao nhau với ngọn núi xa.
“Khúc Lương Châu chính là…” Thật lâu sau, y mới chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt di chuyển chút thẫn thờ. Khúc Lương Châu là cái gì? “… Là khúc biểu đạt tâm tình dũng sĩ vì an toàn của bộ lạc và tộc nhân, không thể không rời khỏi gia đình, đi tới một nơi rất ra, rất khổ, đóng giữ để bảo vệ lãnh thổ bộ lạc, chống xâm lược từ các bộ lạc khác, có lẽ vĩnh viễn sẽ không về được nhà.” Giải thích này ngược lại khiến u sầu trong lòng Bách Nhĩ tan biến sạch sẽ, không thể không nói, ý nghĩa ở biên cương bị nói như vậy, cảm giác gì cũng không có. Y càng nguyện dùng thi từ để biểu đạt, nào nề hà không có người nghe hiểu. Hơn nữa, mặc dù giải thích như vậy, các thú nhân cũng chẳng thể hiểu nổi.
“Bộ lạc chỉ có chút xíu, sao không thể về nhà được? Hơn nữa trong rừng núi nguy hiểm như vậy, ai sẽ vào đó canh gác chứ, chỉ vì để canh chừng không cho bộ lạc khác đến săn thú ư?” Giác lắc đầu, cảm thấy Bách Nhĩ luôn thông minh sao lúc này lại ngốc như vậy.
Trong nháy mắt đó, Bách Nhĩ rất muốn văng tục, hoặc là đè Giác xuống, đấm mạnh cho hắn một cái. Sao lại chạy ra một tên khờ như vậy, đúng là không nên nói chuyện âm nhạc với đàn thú mà.
Biểu tình méo mó của y chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, bởi vì trong đêm đen, những người khác đều không chú ý tới, thế nhưng Đồ ngồi bên cạnh y, vẫn luôn chăm chú nhìn khuôn mặt y lại thấy được.
“Là ý nói có nhà nhưng không thể về, tựa như khách thú lưu lạc khắp nơi, thậm chí là chết ở bên ngoài phải không?” Đồ chen vào. Khi nói những lời này, hắn nghĩ tới thần tình của Bách Nhĩ lúc thổi khúc kia, sự nghi hoặc đặt trong đáy lòng lại bị đào ra. Bách Nhĩ chẳng lẽ thật sự không phải là Bách Nhĩ trước đây? Vậy y là ai? Đến từ đâu? Tại sao lại biết nhiều thứ họ chưa bao giờ nghe qua?
Bách Nhĩ giật mình, sau đó gật đầu. Có lẽ ý nghĩa đã lệch đến hàng ngàn dặm, thế nhưng khi y thổi khúc kia, chính là mang theo tâm tình này. Nghĩ tới đây, ánh mắt y nhìn về Đồ không khỏi lộ ra tia kinh ngạc, hiển nhiên y không ngờ rằng còn có thú nhân có thể hiểu ý y muốn biểu đạt.
Chú ý tới ánh mắt của y, Đồ nhất thời vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, có chút đắc ý đứng dậy, thầm nghĩ, giờ biết ta hơn nhiều so với tên Giác ngốc kia rồi chứ gì. Nhưng hắn lại không suy nghĩ tại sao mình lại để ý ánh mắt của đối phương, tại sao lại muốn so sánh với Giác.
“Được rồi, không còn sớm nữa, đều đi nghỉ ngơi đi. Về sau ta sẽ dạy cho các ngươi.” Bách Nhĩ đứng lên, nói. Đi một ngày một đêm, ai cũng mệt mỏi, dù trời đêm ở đây rất đẹp, có thể thả lỏng, nhưng cũng không thể không thay phiên nhau nghỉ ngơi. Học thổi khúc mất rất nhiều thời gian, không thể vội vàng một chốc một lát được. Hơn nữa quan trọng là sau khi trải qua vấn đáp vừa rồi, cuối cùng Bách Nhĩ cũng tỉnh táo lại, thật sự dạy thú nhân chưa bao giờ tiếp xúc với âm nhạc, y không dám ôm hi vọng quá lớn.
“Bách Nhĩ ngươi cứ dạy chúng ta thổi thế nào cho ra âm trước đi, tóc ngươi còn ướt, giờ cũng đâu thể ngủ.” Các thú nhân mặc kệ, hứng thú của bọn họ vừa được khơi mào, sao có thể cứ thế rời đi.
Bách Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải chỉ qua một vài kỹ xảo thổi lá. Vì thế cả đêm liền nghe chỗ này phụt một tiếng, chỗ kia vù một tiếng, có người ngủ thẳng tới nửa đêm, lại nhớ tới lấy lá bỏ lên miệng thổi phù phù mấy cái. Bách Nhĩ sau khi bị đánh thức mấy lần, rốt cuộc hối hận sao mình lại thổi tùy tiện như thế, ngươi nhớ nhà thì cứ nhớ nhà đi, thổi cái quái gì chứ.
Vì thế sáng sớm hôm sau, các thú nhân này đã may mắn thấy được khuôn mặt âm u hiếm có của Bách Nhĩ.
Chú thích:
1) Khúc Lương Châu Nhĩ Nhĩ thổi là đây
2) Hai câu thơ trên trích từ bài “Lương Châu từ” của Vương Hàn
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?
Dịch thơ của Đỗ Trung Lai
Rượu ngon chén ngọc đã bày kia
Chưa nhấp, tỳ bà giục ngựa đi!
Chớ cười chiến địa người say ngủ
Chinh chiến xưa nay, mấy kẻ về!