Chương : 53
“Con sông kia rộng cỡ từ chỗ chúng ta tới bờ hồ, nước rất sâu, ta đi xuống, sờ không thấy đáy.” Trả lời là Đằng, bởi vì là do nhóm bọn hắn tìm thấy, nên biết rõ hơn người khác một chút “Hai bên cửa sông đều là vách núi, không có chỗ để đặt chân. Nước chảy rất xiết, lại nhìn không thấy bờ, nên nếu bơi qua khả năng không quá cao.”
Chẳng lẽ phải quay lại sơn động đi ra ngoài? Bách Nhĩ nhíu mày, xác định lại một lần nữa với các thú nhân đi tìm đường “Thật sự không có nơi nào khác có thể đi ra ngoài? Dù hơi nguy hiểm một chút cũng được.” Đáp án dĩ nhiên vẫn là không. Tuy tính tình các thú nhân thẳng đuột, nhưng làm việc lại rất chắc chắn, tình huống như hôm nay, họ nhất định sẽ tự thử qua rồi mới có thể kết luận.
“Nghĩa phụ, người xem nấu thế này đã được chưa vậy?” Giọng nói của Cổ từ sau truyền tới, khiến Bách Nhĩ tạm thời rời khỏi phiền não.
“Ngươi cầm trước đã, đừng có đặt trực tiếp lên lửa, sẽ cháy đó.” Bách Nhĩ nhét cá xiên đang cầm trong tay vào tay Đồ, kẻ vẫn ở bên cạnh nhìn y làm, sau đó đứng dậy, đi qua.
Nước bên trong cái vỏ đã bị hút khô, mấy sợi bông trắng đó đã chuyển sang màu vàng nhạt, nếu nấu tiếp chắc sẽ dính vô nồi luôn. Bách Nhĩ lập tức bảo Cổ dập lửa, sau đó y nhặt hai cây gỗ bắc cái vỏ đó đến bên hồ rửa sạch, chọc thử vào thứ màu vàng nhạt kia. Giống với trước khi nấu, vừa mềm vừa dai, ngoại trừ nước chảy ra, thì không đâm vào được. Cái này có thể ăn sao? Bách Nhĩ hoài nghi, nhưng vẫn gắp lên, để gần mũi ngửi thử.
Có mùi thơm thoang thoảng, còn có chút mùi khét, nhưng thật sự không thể dâng lên ham muốn cho nó vào miệng được. Cổ thấy thế, cũng chạy lại, bắt chước Bách Nhĩ ngửi thử. Một lớn một nhỏ chụm đầu vào nhau cùng ngửi cái đống màu vàng trắng đó, thế nhưng lại khiến không ít thú nhân cảm thấy ấm áp trong lòng, trên mặt họ đều bất giác lộ ra nụ cười.
“Nghĩa phụ, cái này… con không muốn ăn đâu.” Cuối cùng, Cổ hơi ngại ngùng lên tiếng. Nghĩ tới chính mình đề nghị muốn nấu lên ăn, nên nói xong câu đó nó liền đỏ mặt. Bách Nhĩ cũng không muốn ăn. Y nhìn Cổ, lại nhìn về phía các thú nhân đều chú ý qua bên này, cuối cùng ánh mắt y dừng lại ở Đồ, người đứng gần với bọn họ nhất. Ho nhẹ một tiếng, y bưng vỏ trái đã nguội lên, một tay còn cầm theo sợi bông bên trong kia, đi qua.
“Nãy ăn nhiều cá quá, hơi no, ngươi có muốn nếm thử giúp chúng ta không?” Dừng lại trước mặt Đồ, có chút trịnh trọng hỏi, sau đó không đợi đối phương trả lời, sợi bông trong tay liền đưa tới trước mặt đối phương. Tình huống này, chỉ sợ là ai cũng không thể từ chối. Đồ sửng sốt, giương mắt nhìn Bách Nhĩ, thấy nụ cười thản nhiên trên gương mặt y, đồng tử đen lấp lánh chỉ phản chiếu mỗi bóng hình hắn, giống như ngoài hắn ra không hề chứa đựng những người khác. Như bị ma xui quỷ khiến, hắn mở miệng ra, cắn lên cái thứ nhìn không ra là cái gì này.
Cắn… ưm, cắn không được. Đồ rốt cuộc lấy lại *** thần, hai chiếc lông mày rậm trong nháy mắt nhíu chặt lại với nhau.
“Không cắn được. Không có mùi vị. Không thể ăn.” Hắn đông cứng đưa ra kết luận, mắt hạ xuống, trong lòng cảm thấy mất tự nhiên và quái dị vì phát hiện vừa rồi chính mình ăn một thứ không biết là gì từ á thú đưa tới. Cho dù hắn theo đuổi Na Nông lâu như vậy, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng chưa bao giờ ăn đồ gì từ đối phương đút vào miệng. Trong suy nghĩ của hắn, chuyện ăn cái gì, nhất định phải do chính tay mình lấy, đó là tôn nghiêm riêng biệt của thú nhân.
Phì… Không biết là ai mở miệng trước, các thú nhân đều cười ha hả lên, hiển nhiên là rất ít khi thấy Đồ quẫn bách như vậy. Tát hiểu Đồ nhất, tuy cũng cười, nhưng trong mắt gã lộ ra chút kinh ngạc.
Bách Nhĩ vất vả nén cười. Y đã bảo tai y rất thính mà, khi ở bên bờ hồ mổ cá, y nghe được hết lời của Đồ và Cổ, nên lần này chỉ là thuần túy trêu lại hắn thôi.
“Cảm ơn.” Trong giọng nói của y mang theo ý cười, sau đó không đợi đối phương nhận ra mình cố ý, y liền quay đầu nói với Cổ “Không thể ăn rồi.” Cổ lại không nhận ra nghĩa phụ đã trả thù cho mình, ngược lại vì không thể ăn mà tiếc nuối, nó thở dài nói “Bên kia có rất nhiều loại trái cây lớn như vậy, nếu có thể ăn, mùa tuyết rơi chúng ta sẽ không sợ đói bụng nữa.” Nghe nó nói, các thú nhân còn đang cười đều im lặng. Hai ngày này là hai ngày sau mùa tuyết rơi bọn họ được ăn no nhất, thoải mái nhất, nhưng không có người nào quên đói khát phía trước, nhất là vừa mới trải qua mùa tuyết rơi. Chính như lời Tiểu Cổ nói, nếu mấy trái to như vậy có thể ăn, vậy mùa tuyết rơi họ có thể ăn được no bụng, lại càng không cần buông tay những tộc nhân khác.
“Tuổi còn nhỏ, không được thở dài.” Bách Nhĩ đau lòng xoa đầu Cổ “Yên tâm đi, mùa tuyết rơi tiếp theo, nghĩa phụ tuyệt đối sẽ không để các ngươi đói bụng. Còn trái này, có lẽ không phải vô dụng đâu.”
Mắt Cổ sáng rực lên, sau đó lại ảm đạm xuống “Thế nhưng nó không thể ăn.”
“Không phải chỉ ăn được mới có tác dụng.” Bách Nhĩ mỉm cười, không nói thêm nữa. Y nghĩ, thứ này có thể dùng như cây bông, làm quần áo, chăn đệm, như vậy mùa tuyết rơi sẽ dễ chịu hơn nhiều. Có điều muốn làm ra, chỉ e cần phải nhờ tới các á thú trong sơn động.
Không đợi những người khác truy vấn, Bách Nhĩ đã bưng vỏ quả, cầm gậy gỗ xiên cá tới bên bờ hồ. Mấy ngày nay đều nướng thịt ăn, khó có đồ đựng để nấu canh, y đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Sau lưng truyền đến tiếng giễu cợt Đồ của các thú nhân, Bách Nhĩ không khỏi mỉm cười.
Bởi vì các thú nhân bắt rất nhiều, nên Bách Nhĩ đi tới chỗ nước cạn của mặt khác hồ nước để bắt cá. Làm sạch mấy con, sau đó cắt thành khúc, chia ra mấy vỏ quả, thêm nước, bỏ chút muối cùng với loại lá có vị bạc hà vào nấu, cho tới khi món canh chuyển thành màu trắng sữa, tản ra mùi thơm hấp dẫn. Bách Nhĩ cùng Cổ ăn chung một vỏ quả, còn lại cho các thú nhân khác. Song vì để nhuận tràng thôi, nên mỗi người chỉ được mấy ngụm, đương nhiên, nếu muốn ăn canh tiếp cũng chỉ có thể tự đi bắt cá rồi tự nấu lấy.
“Mai ta cùng các ngươi đi xem thử con sông kia.” Bách Nhĩ nhìn sắc trời, mặt trời đã sắp xuống núi, vì thế chỉ có thể để qua ngày mai. Dù sao còn có vài người hành động không tiện, ở trong này dưỡng thương thêm vài ngày cho khỏe lên cũng tốt, sau khi rời khỏi đây chỉ e lại phải đối mặt với thú triều hung mãnh.
Mà đám Đằng đương nhiên đồng ý.
Ăn xong, các thú nhân lại bắt Bách Nhĩ dạy thổi khúc, đương nhiên là dạy khúc tình ca dân gian kia, để họ chuẩn bị đổi muối trở về sẽ thổi cho á thú mình thích nghe, biết đâu lại có thể kiếm được một người bạn đời cũng không chừng. Ngược lại Đồ là người đầu tiên muốn học lại ly khai đám người, đi tới gốc đại thụ tối qua ngồi, dựa lưng vào thân cây, ngồi xuống, nhìn lên bầu trời dần dần bị tà dương nhuộm thành màu đỏ rực.
“Sao ngươi không đi học? Nói không chừng Na Nông sẽ thích đấy.” Tát đi đến bên cạnh hắn, hỏi.
“Ngươi cho rằng y đáng để ta vì y học khúc này sao?” Đồ nheo mắt lại, nhớ tới lời từ chối của Na Nông trước khi hắn rời đi, khóe môi hắn chợt hiện lên một tia trào phúng. Tình ca dân gian… tình ca, nghe từ trong khúc truyền ra nhu tình triền miên, liền biết loại khúc này chỉ có thể thổi vì người mình yêu thích thôi. Hắn thích Na Nông sao? Đương nhiên là thích rồi. Hắn thích khuôn mặt xinh đẹp và chiếc cằm luôn hất cao hơn so với những người khác kia.
“Ngươi không sợ người khác học rồi cướp mất Na Nông à?” Tuy Tát không tán thành Đồ lấy Na Nông làm bạn đời, thế nhưng nếu Đồ khăng khăng như thế, gã cũng sẽ không ngăn trở.
“Nếu muốn dựa vào một khúc nhạc mà theo đuổi được á thú, vậy ta đây ngay cả danh hiệu dũng sĩ cũng không xứng.” Đừng nói là dũng sĩ đệ nhất.
Cảm giác trên người hắn toát ra tự tin cường đại, Tát nở nụ cười, đột nhiên có ý nghĩ rất muốn đả kích hắn.
“Hôm nay ánh mắt ngươi vẫn luôn nhìn Bách Nhĩ.”
Đồ hơi cứng người lại, có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt như có thể nhìn thấu nhân tâm của Tát, hắn nhanh chóng quả quyết phủ nhận “Sao có thể, ngươi nhìn lầm rồi. Y như vậy, có chỗ nào đẹp chứ?” Lúc nói ra câu sau, hắn hơi chột dạ. Ngược lại Tát cũng không hoài nghi, nhưng vẫn không định bỏ qua cho hắn “Y đút cho ngươi, ngươi lại ăn.” Vừa nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Tát liền nhịn không được muốn cười to, gã thật sự không ngờ Đồ sẽ bị Bách Nhĩ trêu đùa. Đúng vậy, chính là trêu đùa, chắc trong những người ở đây chỉ có mình gã thấy được khi Bách Nhĩ xoay người, khóe môi y đã hiện lên một tia cười giảo hoạt.
Đồ vội ho một tiếng, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ sao lúc ấy mình lại nghe lời như vậy, ngốc nghếch cắn một miếng. Nếu không phải cắn không được, chỉ e ăn vào bụng hắn mới phản ứng lại.
“Y đã đưa đến bên miệng rồi, không ăn thì không hay lắm.” Không biết là muốn thuyết phục Tát, hay là thuyết phục chính mình, cuối cùng hắn hỏi lại một câu “Đổi lại là ngươi, ngươi có ăn không?”
Tát nghẹn lời. Nói thật, gã cũng không dám cam đoan. Bởi vì theo hiểu biết của gã với Đồ, hắn không phải là người dễ dàng nghe lời như vậy, mà ngay cả Đồ còn thua trong tay Bách Nhĩ, chính gã chỉ e cũng không trốn thoát nổi.
“Thật ra…” Trầm mặc một lát, Đồ lại mở miệng, hắn muốn nói thật ra Bách Nhĩ không xấu như vậy. Nhưng không biết vì sao, vừa mới nói ra hai chữ, hắn liền ngừng lại, giống như hắn cũng không muốn những người khác biết điểm này.
“Thật ra cái gì?” Tát đợi lâu không nghe thấy câu dưới, gã quay đầu nhìn qua bạn tốt.
“Thật ra nơi này rất tốt, nếu bộ lạc chúng ta có thể ở đây sẽ không sợ dã thú tấn công nữa.” Lúc Đồ chuyển đề tài, giọng nói của hắn có chút gượng gạo, đáng tiếc Tát không nhận ra. Bởi vì vô luận gã nghĩ như thế nào, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện Đồ cảm thấy gương mặt của Bách Nhĩ là rất đẹp.
“Quả thật rất tốt. Chờ chúng ta đổi muối trở về, liền dẫn các tộc nhân chuyển qua đây.”
Đồ không lập tức trả lời, hắn nghĩ tới tộc trưởng, nghĩ tới tộc vu, cuối cùng nghĩ đến Bách Nhĩ. Hắn biết rõ tộc trưởng cùng tộc vu không chấp nhận ở dưới Bách Nhĩ, thế nhưng nơi này là bọn hắn và Bách Nhĩ cùng phát hiện, sao có thể độc chiếm một mình?
“Có lẽ tộc trưởng bọn họ sẽ không muốn đến.” Cuối cùng, hắn chỉ nói ra một câu như vậy. Dừng lại, sau đó sửa cho đúng “Hẳn là bọn họ không dám tới đâu.” Chỉ cần thú triều vẫn còn, hắn tin rằng tộc trưởng, tộc vu cùng với vài á thú kia sẽ không tình nguyện rời khỏi nơi an toàn. Á thú dũng cảm, thông minh như Bách Nhĩ chưa bao giờ xuất hiện ở bộ lạc trước đây.
“Chờ thú triều lui, họ sẽ tình nguyện tới.” Tát nói. Tuy gã cảm thấy tộc trưởng cùng tộc vu có tư tâm, các á thú trong tộc cũng được nuông chiều vô cùng, thế nhưng gã chưa bao giờ có ý tưởng vứt bỏ bọn họ.
Đồ cười lạnh, không tiếp tục đề tài này, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đi cùng với những vì sao bắt đầu hiện ra “Trời tối rồi.”
Tiếng lá thổi vù vù cách đó không xa vang lên, xen lẫn tiếng cười đùa của các thú nhân. Đồ bất giác nhớ đến khúc Lương Châu thê lương, âu sầu kia. Hắn nghĩ, có lẽ về sau Bách Nhĩ sẽ không bao giờ thổi lại khúc đó nữa.
Chẳng lẽ phải quay lại sơn động đi ra ngoài? Bách Nhĩ nhíu mày, xác định lại một lần nữa với các thú nhân đi tìm đường “Thật sự không có nơi nào khác có thể đi ra ngoài? Dù hơi nguy hiểm một chút cũng được.” Đáp án dĩ nhiên vẫn là không. Tuy tính tình các thú nhân thẳng đuột, nhưng làm việc lại rất chắc chắn, tình huống như hôm nay, họ nhất định sẽ tự thử qua rồi mới có thể kết luận.
“Nghĩa phụ, người xem nấu thế này đã được chưa vậy?” Giọng nói của Cổ từ sau truyền tới, khiến Bách Nhĩ tạm thời rời khỏi phiền não.
“Ngươi cầm trước đã, đừng có đặt trực tiếp lên lửa, sẽ cháy đó.” Bách Nhĩ nhét cá xiên đang cầm trong tay vào tay Đồ, kẻ vẫn ở bên cạnh nhìn y làm, sau đó đứng dậy, đi qua.
Nước bên trong cái vỏ đã bị hút khô, mấy sợi bông trắng đó đã chuyển sang màu vàng nhạt, nếu nấu tiếp chắc sẽ dính vô nồi luôn. Bách Nhĩ lập tức bảo Cổ dập lửa, sau đó y nhặt hai cây gỗ bắc cái vỏ đó đến bên hồ rửa sạch, chọc thử vào thứ màu vàng nhạt kia. Giống với trước khi nấu, vừa mềm vừa dai, ngoại trừ nước chảy ra, thì không đâm vào được. Cái này có thể ăn sao? Bách Nhĩ hoài nghi, nhưng vẫn gắp lên, để gần mũi ngửi thử.
Có mùi thơm thoang thoảng, còn có chút mùi khét, nhưng thật sự không thể dâng lên ham muốn cho nó vào miệng được. Cổ thấy thế, cũng chạy lại, bắt chước Bách Nhĩ ngửi thử. Một lớn một nhỏ chụm đầu vào nhau cùng ngửi cái đống màu vàng trắng đó, thế nhưng lại khiến không ít thú nhân cảm thấy ấm áp trong lòng, trên mặt họ đều bất giác lộ ra nụ cười.
“Nghĩa phụ, cái này… con không muốn ăn đâu.” Cuối cùng, Cổ hơi ngại ngùng lên tiếng. Nghĩ tới chính mình đề nghị muốn nấu lên ăn, nên nói xong câu đó nó liền đỏ mặt. Bách Nhĩ cũng không muốn ăn. Y nhìn Cổ, lại nhìn về phía các thú nhân đều chú ý qua bên này, cuối cùng ánh mắt y dừng lại ở Đồ, người đứng gần với bọn họ nhất. Ho nhẹ một tiếng, y bưng vỏ trái đã nguội lên, một tay còn cầm theo sợi bông bên trong kia, đi qua.
“Nãy ăn nhiều cá quá, hơi no, ngươi có muốn nếm thử giúp chúng ta không?” Dừng lại trước mặt Đồ, có chút trịnh trọng hỏi, sau đó không đợi đối phương trả lời, sợi bông trong tay liền đưa tới trước mặt đối phương. Tình huống này, chỉ sợ là ai cũng không thể từ chối. Đồ sửng sốt, giương mắt nhìn Bách Nhĩ, thấy nụ cười thản nhiên trên gương mặt y, đồng tử đen lấp lánh chỉ phản chiếu mỗi bóng hình hắn, giống như ngoài hắn ra không hề chứa đựng những người khác. Như bị ma xui quỷ khiến, hắn mở miệng ra, cắn lên cái thứ nhìn không ra là cái gì này.
Cắn… ưm, cắn không được. Đồ rốt cuộc lấy lại *** thần, hai chiếc lông mày rậm trong nháy mắt nhíu chặt lại với nhau.
“Không cắn được. Không có mùi vị. Không thể ăn.” Hắn đông cứng đưa ra kết luận, mắt hạ xuống, trong lòng cảm thấy mất tự nhiên và quái dị vì phát hiện vừa rồi chính mình ăn một thứ không biết là gì từ á thú đưa tới. Cho dù hắn theo đuổi Na Nông lâu như vậy, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng chưa bao giờ ăn đồ gì từ đối phương đút vào miệng. Trong suy nghĩ của hắn, chuyện ăn cái gì, nhất định phải do chính tay mình lấy, đó là tôn nghiêm riêng biệt của thú nhân.
Phì… Không biết là ai mở miệng trước, các thú nhân đều cười ha hả lên, hiển nhiên là rất ít khi thấy Đồ quẫn bách như vậy. Tát hiểu Đồ nhất, tuy cũng cười, nhưng trong mắt gã lộ ra chút kinh ngạc.
Bách Nhĩ vất vả nén cười. Y đã bảo tai y rất thính mà, khi ở bên bờ hồ mổ cá, y nghe được hết lời của Đồ và Cổ, nên lần này chỉ là thuần túy trêu lại hắn thôi.
“Cảm ơn.” Trong giọng nói của y mang theo ý cười, sau đó không đợi đối phương nhận ra mình cố ý, y liền quay đầu nói với Cổ “Không thể ăn rồi.” Cổ lại không nhận ra nghĩa phụ đã trả thù cho mình, ngược lại vì không thể ăn mà tiếc nuối, nó thở dài nói “Bên kia có rất nhiều loại trái cây lớn như vậy, nếu có thể ăn, mùa tuyết rơi chúng ta sẽ không sợ đói bụng nữa.” Nghe nó nói, các thú nhân còn đang cười đều im lặng. Hai ngày này là hai ngày sau mùa tuyết rơi bọn họ được ăn no nhất, thoải mái nhất, nhưng không có người nào quên đói khát phía trước, nhất là vừa mới trải qua mùa tuyết rơi. Chính như lời Tiểu Cổ nói, nếu mấy trái to như vậy có thể ăn, vậy mùa tuyết rơi họ có thể ăn được no bụng, lại càng không cần buông tay những tộc nhân khác.
“Tuổi còn nhỏ, không được thở dài.” Bách Nhĩ đau lòng xoa đầu Cổ “Yên tâm đi, mùa tuyết rơi tiếp theo, nghĩa phụ tuyệt đối sẽ không để các ngươi đói bụng. Còn trái này, có lẽ không phải vô dụng đâu.”
Mắt Cổ sáng rực lên, sau đó lại ảm đạm xuống “Thế nhưng nó không thể ăn.”
“Không phải chỉ ăn được mới có tác dụng.” Bách Nhĩ mỉm cười, không nói thêm nữa. Y nghĩ, thứ này có thể dùng như cây bông, làm quần áo, chăn đệm, như vậy mùa tuyết rơi sẽ dễ chịu hơn nhiều. Có điều muốn làm ra, chỉ e cần phải nhờ tới các á thú trong sơn động.
Không đợi những người khác truy vấn, Bách Nhĩ đã bưng vỏ quả, cầm gậy gỗ xiên cá tới bên bờ hồ. Mấy ngày nay đều nướng thịt ăn, khó có đồ đựng để nấu canh, y đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Sau lưng truyền đến tiếng giễu cợt Đồ của các thú nhân, Bách Nhĩ không khỏi mỉm cười.
Bởi vì các thú nhân bắt rất nhiều, nên Bách Nhĩ đi tới chỗ nước cạn của mặt khác hồ nước để bắt cá. Làm sạch mấy con, sau đó cắt thành khúc, chia ra mấy vỏ quả, thêm nước, bỏ chút muối cùng với loại lá có vị bạc hà vào nấu, cho tới khi món canh chuyển thành màu trắng sữa, tản ra mùi thơm hấp dẫn. Bách Nhĩ cùng Cổ ăn chung một vỏ quả, còn lại cho các thú nhân khác. Song vì để nhuận tràng thôi, nên mỗi người chỉ được mấy ngụm, đương nhiên, nếu muốn ăn canh tiếp cũng chỉ có thể tự đi bắt cá rồi tự nấu lấy.
“Mai ta cùng các ngươi đi xem thử con sông kia.” Bách Nhĩ nhìn sắc trời, mặt trời đã sắp xuống núi, vì thế chỉ có thể để qua ngày mai. Dù sao còn có vài người hành động không tiện, ở trong này dưỡng thương thêm vài ngày cho khỏe lên cũng tốt, sau khi rời khỏi đây chỉ e lại phải đối mặt với thú triều hung mãnh.
Mà đám Đằng đương nhiên đồng ý.
Ăn xong, các thú nhân lại bắt Bách Nhĩ dạy thổi khúc, đương nhiên là dạy khúc tình ca dân gian kia, để họ chuẩn bị đổi muối trở về sẽ thổi cho á thú mình thích nghe, biết đâu lại có thể kiếm được một người bạn đời cũng không chừng. Ngược lại Đồ là người đầu tiên muốn học lại ly khai đám người, đi tới gốc đại thụ tối qua ngồi, dựa lưng vào thân cây, ngồi xuống, nhìn lên bầu trời dần dần bị tà dương nhuộm thành màu đỏ rực.
“Sao ngươi không đi học? Nói không chừng Na Nông sẽ thích đấy.” Tát đi đến bên cạnh hắn, hỏi.
“Ngươi cho rằng y đáng để ta vì y học khúc này sao?” Đồ nheo mắt lại, nhớ tới lời từ chối của Na Nông trước khi hắn rời đi, khóe môi hắn chợt hiện lên một tia trào phúng. Tình ca dân gian… tình ca, nghe từ trong khúc truyền ra nhu tình triền miên, liền biết loại khúc này chỉ có thể thổi vì người mình yêu thích thôi. Hắn thích Na Nông sao? Đương nhiên là thích rồi. Hắn thích khuôn mặt xinh đẹp và chiếc cằm luôn hất cao hơn so với những người khác kia.
“Ngươi không sợ người khác học rồi cướp mất Na Nông à?” Tuy Tát không tán thành Đồ lấy Na Nông làm bạn đời, thế nhưng nếu Đồ khăng khăng như thế, gã cũng sẽ không ngăn trở.
“Nếu muốn dựa vào một khúc nhạc mà theo đuổi được á thú, vậy ta đây ngay cả danh hiệu dũng sĩ cũng không xứng.” Đừng nói là dũng sĩ đệ nhất.
Cảm giác trên người hắn toát ra tự tin cường đại, Tát nở nụ cười, đột nhiên có ý nghĩ rất muốn đả kích hắn.
“Hôm nay ánh mắt ngươi vẫn luôn nhìn Bách Nhĩ.”
Đồ hơi cứng người lại, có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt như có thể nhìn thấu nhân tâm của Tát, hắn nhanh chóng quả quyết phủ nhận “Sao có thể, ngươi nhìn lầm rồi. Y như vậy, có chỗ nào đẹp chứ?” Lúc nói ra câu sau, hắn hơi chột dạ. Ngược lại Tát cũng không hoài nghi, nhưng vẫn không định bỏ qua cho hắn “Y đút cho ngươi, ngươi lại ăn.” Vừa nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Tát liền nhịn không được muốn cười to, gã thật sự không ngờ Đồ sẽ bị Bách Nhĩ trêu đùa. Đúng vậy, chính là trêu đùa, chắc trong những người ở đây chỉ có mình gã thấy được khi Bách Nhĩ xoay người, khóe môi y đã hiện lên một tia cười giảo hoạt.
Đồ vội ho một tiếng, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ sao lúc ấy mình lại nghe lời như vậy, ngốc nghếch cắn một miếng. Nếu không phải cắn không được, chỉ e ăn vào bụng hắn mới phản ứng lại.
“Y đã đưa đến bên miệng rồi, không ăn thì không hay lắm.” Không biết là muốn thuyết phục Tát, hay là thuyết phục chính mình, cuối cùng hắn hỏi lại một câu “Đổi lại là ngươi, ngươi có ăn không?”
Tát nghẹn lời. Nói thật, gã cũng không dám cam đoan. Bởi vì theo hiểu biết của gã với Đồ, hắn không phải là người dễ dàng nghe lời như vậy, mà ngay cả Đồ còn thua trong tay Bách Nhĩ, chính gã chỉ e cũng không trốn thoát nổi.
“Thật ra…” Trầm mặc một lát, Đồ lại mở miệng, hắn muốn nói thật ra Bách Nhĩ không xấu như vậy. Nhưng không biết vì sao, vừa mới nói ra hai chữ, hắn liền ngừng lại, giống như hắn cũng không muốn những người khác biết điểm này.
“Thật ra cái gì?” Tát đợi lâu không nghe thấy câu dưới, gã quay đầu nhìn qua bạn tốt.
“Thật ra nơi này rất tốt, nếu bộ lạc chúng ta có thể ở đây sẽ không sợ dã thú tấn công nữa.” Lúc Đồ chuyển đề tài, giọng nói của hắn có chút gượng gạo, đáng tiếc Tát không nhận ra. Bởi vì vô luận gã nghĩ như thế nào, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện Đồ cảm thấy gương mặt của Bách Nhĩ là rất đẹp.
“Quả thật rất tốt. Chờ chúng ta đổi muối trở về, liền dẫn các tộc nhân chuyển qua đây.”
Đồ không lập tức trả lời, hắn nghĩ tới tộc trưởng, nghĩ tới tộc vu, cuối cùng nghĩ đến Bách Nhĩ. Hắn biết rõ tộc trưởng cùng tộc vu không chấp nhận ở dưới Bách Nhĩ, thế nhưng nơi này là bọn hắn và Bách Nhĩ cùng phát hiện, sao có thể độc chiếm một mình?
“Có lẽ tộc trưởng bọn họ sẽ không muốn đến.” Cuối cùng, hắn chỉ nói ra một câu như vậy. Dừng lại, sau đó sửa cho đúng “Hẳn là bọn họ không dám tới đâu.” Chỉ cần thú triều vẫn còn, hắn tin rằng tộc trưởng, tộc vu cùng với vài á thú kia sẽ không tình nguyện rời khỏi nơi an toàn. Á thú dũng cảm, thông minh như Bách Nhĩ chưa bao giờ xuất hiện ở bộ lạc trước đây.
“Chờ thú triều lui, họ sẽ tình nguyện tới.” Tát nói. Tuy gã cảm thấy tộc trưởng cùng tộc vu có tư tâm, các á thú trong tộc cũng được nuông chiều vô cùng, thế nhưng gã chưa bao giờ có ý tưởng vứt bỏ bọn họ.
Đồ cười lạnh, không tiếp tục đề tài này, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đi cùng với những vì sao bắt đầu hiện ra “Trời tối rồi.”
Tiếng lá thổi vù vù cách đó không xa vang lên, xen lẫn tiếng cười đùa của các thú nhân. Đồ bất giác nhớ đến khúc Lương Châu thê lương, âu sầu kia. Hắn nghĩ, có lẽ về sau Bách Nhĩ sẽ không bao giờ thổi lại khúc đó nữa.