Chương 33: Không tin tưởng
Cô ta quan sát Lục Hiểu Lam rất lâu, có vẻ đắt ý, không ngừng phát ra tiếng cười cuồng dại.
“Tiện nhân, mày dám dụ dỗ A Sâm… mày đáng chết”
“Giai Kỳ”
Người phụ nữ trước mặt không ai khác ngoài cô ta.
Không còn hình tượng cô sinh viên ngọt ngào, xinh đẹp, lúc này Giai Kỳ thần tình như điên như dại chế giễu.
“A Sâm vất vả tìm một người giống tao như vậy để làm thế thân… Haha…”
Lục Hiểu Lam áp chế sự sợ hãi xuống, đáp trả bằng cái cười nhạt.
“Thế thân? Anh ấy chưa bao giờ nhắc đến tên cô khi say”
“Còn nữa… lúc ở trên giường cũng chưa từng gọi nhầm tên”
Giọng Lục Hiểu Lam khàn khàn nhưng lại từng chữ từng chữ đâm vào tim.
“Giai Kỳ cô lấy đâu ra tự tin rằng anh ấy vẫn còn yêu cô?”
Giai Kỳ á khẩu, tâm tình phức tạp, có áy náy, hối hận, nghi ngờ, đố kị… cùng với tình yêu thâm trầm.
“Trong chuyện tình này tao không thua, nếu tao không chết thì mày làm sao có cửa trở thành con dâu Tần gia”
Lục Hiểu Lam nghiêm túc gật đầu, lên tiếng một cách yếu ớt.
“Đúng vậy, cô chết rồi”
Cho nên cô đi đầu thai đi!
Cô ở đây làm chuyện ác không sợ trở thành ác ma sao?
Ả ta còn lưu lại nhân gian có lẽ do chấp niệm, không cam lòng, oán hận, nhớ nhung…
Giai Kỳ tức giận gầm lên.
“Lục Hiểu Lam nếu như mày không xuất hiện thì anh ấy vẫn là của tao”
“Mày đi chết đi”
Ả ta đột nhiên kích động, bắn nhanh về phía Lục Hiểu Lam. Một tay ả tóm chặt lấy cổ cô, gương mặt gớm ghiếc tràn đầy ác ý.
Cảm xúc lạnh băng băng trên cổ Lục Hiểu Lam còn chưa rõ ràng thì Giai Kỳ không chịu nổi lực cản lảo đảo lui về sau.
Khuôn mặt ả ta không thể tin nổi.
Đến người Lục Hiểu Lam còn không chạm vào được?
Lấy lại được tự do, Lục Hiểu Lam bây giờ đã không còn sợ hãi.
“Giai Kỳ, cô là một kẻ hèn nhát, cô có kết cục ngày hôm nay là do tự mình tạo nghiệt, cô dám dùng phần hồn còn lại mà thề rằng cô không làm chuyện có lỗi với Tần Tử Sâm không?”
Con ngươi Giai kỳ co lại, đột nhiên nhăn nhó oán hận nhìn Lục Hiểu Lam.
“Tao sẽ cho mày biết thế nào là sống dở chết dở… HAHAHA tao không có được thì mày cũng đừng hòng”
“Lục Hiểu Lam tao còn rất nhiều cách để hành hạ mày”
Ả ta vứt lại câu nói này rồi biến mất sau bức tường.
Lục Hiểu Lam thở phào, tay mân mê miếng Ngọc bội trên cổ.
Tần phu nhân là người tặng cho cô miếng Ngọc bội này, lúc đó bà nghiêm túc dặn dò.
“Người tỏa điềm lành, Ngọc thạch trừ tai vạ”
Lục Hiểu Lam rất thích miếng ngọc bội này, cô luôn mang theo bên người, chưa từng tháo ra.
Cô siết chặt vật trong tay, phải chăng Tần phu nhân đã lường trước được chuyện này.
Giai Kỳ nói ả sẽ khiến Lục Hiểu Lam sống dở chết dở thì đúng là sống không bằng chết.
Lại thêm ăn gì nôn nấy, chỉ mới qua mấy ngày nhưng Lục Hiểu Lam đã gầy hẳn một vòng.
Lục Hiểu Lam tham dự lễ tốt nghiệp xong thì trở về Lục gia. Chuyện đến bệnh viện khám sức khỏe cứ thế bị bỏ qua.
Lục Hiểu Lam phát hiện ra rằng nếu cô rời khỏi biệt thự thì ả Giai Kỳ bị hạn chế sẽ không bám theo.
Thoát khỏi con ma nữ kia Lục Hiểu Lam ngủ một mạch đến buổi chiều.
***
Tần Tử Sâm tìm đến cửa, không có cái ôm sau bao ngày xa cách, chỉ có ánh mắt u ám, lạnh lùng chất vấn.
“Tại sao lại về đây?”
Anh trở về nhà không nhìn thấy cô, cũng chẳng có bữa cơm ấm áp mà là một đống hỗn độn. Nếu không có tin nhắn Lục Hiểu Lam gửi đến chắc anh đã lo lắng đến phát điên lên rồi.
Check camera thì thấy cô gái nhỏ tự tung tự tác đập phá đồ đạc rồi hiên ngang bỏ đi.
Lục Hiểu Lam chớp chớp mắt, nhỏ giọng trả lời.
“Nhà không ở được nữa rồi”
Tần Tử Sâm bước đến sopha ngồi xuống, cánh tay vắt ngang thành ghế.
“Anh cho người dọn dẹp rồi, ngày mai trở về”
Lục Hiểu Lam kiên quyết lắc đầu.
“Không về”
Tần Tử Sâm mệt mỏi đay mi tâm, giọng bất lực.
“Em đừng làm loạn nữa được không?”
“Tôi không làm loạn, là Giai Kỳ cô ấy bám lấy tôi không buông”
“Lục Hiểu Lam em đừng có quá đáng”
Giọng Tần Tử Sâm càng nặng nề hơn.
“Cô ấy đã chết rồi, đừng mang ra làm trò đùa”
Lục Hiểu Lam duỗi tay chỉ vào chính mình, cười nhạt.
“Phải, là tôi quá đáng”
Tần Tử Sâm chỉ mím môi nhìn cô không trả lời.
Lục Hiểu Lam tức không chịu nổi.
“Tần Tử Sâm tại sao lại không tin tôi?”
“Anh cút đi”
Lục Hiểu Lam đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Tần Tử Sâm cũng nhận ra mình đã hơi nặng lời, nhưng còn nhiều chuyện cần phải làm sáng tỏ. Cuối cùng cũng chỉ đành mang theo vẻ mặt nặng nề bỏ đi.
“Tiện nhân, mày dám dụ dỗ A Sâm… mày đáng chết”
“Giai Kỳ”
Người phụ nữ trước mặt không ai khác ngoài cô ta.
Không còn hình tượng cô sinh viên ngọt ngào, xinh đẹp, lúc này Giai Kỳ thần tình như điên như dại chế giễu.
“A Sâm vất vả tìm một người giống tao như vậy để làm thế thân… Haha…”
Lục Hiểu Lam áp chế sự sợ hãi xuống, đáp trả bằng cái cười nhạt.
“Thế thân? Anh ấy chưa bao giờ nhắc đến tên cô khi say”
“Còn nữa… lúc ở trên giường cũng chưa từng gọi nhầm tên”
Giọng Lục Hiểu Lam khàn khàn nhưng lại từng chữ từng chữ đâm vào tim.
“Giai Kỳ cô lấy đâu ra tự tin rằng anh ấy vẫn còn yêu cô?”
Giai Kỳ á khẩu, tâm tình phức tạp, có áy náy, hối hận, nghi ngờ, đố kị… cùng với tình yêu thâm trầm.
“Trong chuyện tình này tao không thua, nếu tao không chết thì mày làm sao có cửa trở thành con dâu Tần gia”
Lục Hiểu Lam nghiêm túc gật đầu, lên tiếng một cách yếu ớt.
“Đúng vậy, cô chết rồi”
Cho nên cô đi đầu thai đi!
Cô ở đây làm chuyện ác không sợ trở thành ác ma sao?
Ả ta còn lưu lại nhân gian có lẽ do chấp niệm, không cam lòng, oán hận, nhớ nhung…
Giai Kỳ tức giận gầm lên.
“Lục Hiểu Lam nếu như mày không xuất hiện thì anh ấy vẫn là của tao”
“Mày đi chết đi”
Ả ta đột nhiên kích động, bắn nhanh về phía Lục Hiểu Lam. Một tay ả tóm chặt lấy cổ cô, gương mặt gớm ghiếc tràn đầy ác ý.
Cảm xúc lạnh băng băng trên cổ Lục Hiểu Lam còn chưa rõ ràng thì Giai Kỳ không chịu nổi lực cản lảo đảo lui về sau.
Khuôn mặt ả ta không thể tin nổi.
Đến người Lục Hiểu Lam còn không chạm vào được?
Lấy lại được tự do, Lục Hiểu Lam bây giờ đã không còn sợ hãi.
“Giai Kỳ, cô là một kẻ hèn nhát, cô có kết cục ngày hôm nay là do tự mình tạo nghiệt, cô dám dùng phần hồn còn lại mà thề rằng cô không làm chuyện có lỗi với Tần Tử Sâm không?”
Con ngươi Giai kỳ co lại, đột nhiên nhăn nhó oán hận nhìn Lục Hiểu Lam.
“Tao sẽ cho mày biết thế nào là sống dở chết dở… HAHAHA tao không có được thì mày cũng đừng hòng”
“Lục Hiểu Lam tao còn rất nhiều cách để hành hạ mày”
Ả ta vứt lại câu nói này rồi biến mất sau bức tường.
Lục Hiểu Lam thở phào, tay mân mê miếng Ngọc bội trên cổ.
Tần phu nhân là người tặng cho cô miếng Ngọc bội này, lúc đó bà nghiêm túc dặn dò.
“Người tỏa điềm lành, Ngọc thạch trừ tai vạ”
Lục Hiểu Lam rất thích miếng ngọc bội này, cô luôn mang theo bên người, chưa từng tháo ra.
Cô siết chặt vật trong tay, phải chăng Tần phu nhân đã lường trước được chuyện này.
Giai Kỳ nói ả sẽ khiến Lục Hiểu Lam sống dở chết dở thì đúng là sống không bằng chết.
Lại thêm ăn gì nôn nấy, chỉ mới qua mấy ngày nhưng Lục Hiểu Lam đã gầy hẳn một vòng.
Lục Hiểu Lam tham dự lễ tốt nghiệp xong thì trở về Lục gia. Chuyện đến bệnh viện khám sức khỏe cứ thế bị bỏ qua.
Lục Hiểu Lam phát hiện ra rằng nếu cô rời khỏi biệt thự thì ả Giai Kỳ bị hạn chế sẽ không bám theo.
Thoát khỏi con ma nữ kia Lục Hiểu Lam ngủ một mạch đến buổi chiều.
***
Tần Tử Sâm tìm đến cửa, không có cái ôm sau bao ngày xa cách, chỉ có ánh mắt u ám, lạnh lùng chất vấn.
“Tại sao lại về đây?”
Anh trở về nhà không nhìn thấy cô, cũng chẳng có bữa cơm ấm áp mà là một đống hỗn độn. Nếu không có tin nhắn Lục Hiểu Lam gửi đến chắc anh đã lo lắng đến phát điên lên rồi.
Check camera thì thấy cô gái nhỏ tự tung tự tác đập phá đồ đạc rồi hiên ngang bỏ đi.
Lục Hiểu Lam chớp chớp mắt, nhỏ giọng trả lời.
“Nhà không ở được nữa rồi”
Tần Tử Sâm bước đến sopha ngồi xuống, cánh tay vắt ngang thành ghế.
“Anh cho người dọn dẹp rồi, ngày mai trở về”
Lục Hiểu Lam kiên quyết lắc đầu.
“Không về”
Tần Tử Sâm mệt mỏi đay mi tâm, giọng bất lực.
“Em đừng làm loạn nữa được không?”
“Tôi không làm loạn, là Giai Kỳ cô ấy bám lấy tôi không buông”
“Lục Hiểu Lam em đừng có quá đáng”
Giọng Tần Tử Sâm càng nặng nề hơn.
“Cô ấy đã chết rồi, đừng mang ra làm trò đùa”
Lục Hiểu Lam duỗi tay chỉ vào chính mình, cười nhạt.
“Phải, là tôi quá đáng”
Tần Tử Sâm chỉ mím môi nhìn cô không trả lời.
Lục Hiểu Lam tức không chịu nổi.
“Tần Tử Sâm tại sao lại không tin tôi?”
“Anh cút đi”
Lục Hiểu Lam đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Tần Tử Sâm cũng nhận ra mình đã hơi nặng lời, nhưng còn nhiều chuyện cần phải làm sáng tỏ. Cuối cùng cũng chỉ đành mang theo vẻ mặt nặng nề bỏ đi.