Chương 32: Đều nhắm vào cô
Cứ mỗi lần chuẩn bị ngủ sâu giấc thì gương mặt ghê tởm đó lại xuất hiện trong giấc mơ. Còn biến hóa đủ loại bộ dáng đáng sợ.
Lục Hiểu Lam tức giận tới mức đau tim, ôm ngực hít vào mấy hơi.
Lật bàn, đùa với cô vui lắm sao?
Có lẽ bị dọa cùng một hình thức nên Lục Hiểu Lam đã miễn dịch, ngoại trừ không ngủ được ra cũng không bị chướng ngại tâm lí gì.
Cô quyết định không ngủ nữa mò mẫm lấy điện thoại ra tiếp tục đánh quái.
***
“Mợ cả dùng gì?”
Trái với chị Hà bừng bừng sức sống, Lục Hiểu Lam hai mắt giăng đầy tơ đỏ, sắc mặt không được tốt lắm, cô dụi mắt, uể oải trả lời.
“Cho tôi một ly sữa”
Lục Hiểu Lam đã thử qua, cô ăn gì cũng sẽ nôn ra hết nhưng uống sữa ấm thì chỉ khó chịu một chút chứ không nôn.
Cô cảm thấy rất may mắn vì bản thân đã bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong rồi, chỉ chờ tham dự lễ tốt nghiệp thôi, nếu không với bộ dạng này cô còn có thể làm được cái gì nữa…
Chị Hà không hỏi nhiều, vui vẻ vào bếp chuẩn bị. Bản thân là một người phụ nữ đã có gia đình, tất nhiên chị ấy biết Lục Hiểu Lam chắc mẩm 8 phần là đã có tin vui.
Chuẩn bị xong bữa sáng chị Hà lựa lời khuyên Lục Hiểu Lam đến bệnh viện kiểm tra.
Cô cũng chỉ ậm ừ cho có.
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ!
Lần này Lục Hiểu Lam ngủ rất ngon, không mơ thấy những thứ quái quỷ đó nữa.
Nhưng khi cô tỉnh giấc thì lại nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy, rèm cửa sổ lại bị gió thổi tung lên đang bay loạn xạ. Cô có cảm giác mùa hè biến thành mùa đông, lạnh tới mức làm cô run rẩy.
Lục Hiểu Lam liếc nhìn cửa sổ mấy lần bằng ánh mắt kì quặc.
Nếu cô nhớ không lầm thì trước khi ngủ cô đã đóng chặt cửa sổ rồi.
Còn nữa… ban ngày ban mặt mà cũng dọa người sao, ma bây giờ rảnh rỗi vậy à.
Chờ đến khi xung quanh yên tĩnh lại, Lục Hiểu Lam mới đến bên cạnh cửa sổ vén rèm ra.
Giây tiếp theo cô giật mình sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Gió nhẹ mang theo mùi máu tươi thổi tới. Trên tấm kính cửa sổ in rõ dòng chữ “TIỆN NHÂN, ĐI CHẾT ĐI” bằng máu, máu vẫn còn đang nhỏ giọt chảy dài xuống phía dưới.
Vì chuyện những chuyện kì lạ kia dần xảy ra thường xuyên hơn, nên Lục Hiểu Lam tìm bừa một lý do cho chị Hà tạm quay về nhà chính, để tránh gặp phải chuyện không hay.
Cô có thể nhìn ra những chuyện này đều nhắm vào cô, nhưng phòng trước khỏi họa…
***
Đêm nay một mình Lục Hiểu Lam ở trong biệt thự.
Phía dưới bếp bắt đầu truyền đến một loạt tiếng động lạ.
Lục Hiểu Lam cong nhẹ khóe môi, đúng như dự đoán nó không dẫn dụ được cô xuống bếp nên bắt đầu dở trò.
Đèn trên đầu bắt đầu chớp lóe, ánh sáng mỏng manh lúc sáng lúc tối, có vẻ âm trầm một cách kỳ quái.
Cuối cùng “bộp” một tiếng, toàn bộ biệt thự phút chốc chìm trong bóng tối, giơ tay không thấy nổi năm đầu ngón tay.
Một bóng trắng toát bay qua bay lại bên cửa sổ, lá cây thổi xào xạc như phim kinh dị.
Lục Hiểu Lam vẫn ngồi im lặng quan sát, nói cô không sợ là giả.
Toàn thân cô đang run rẩy nhưng vẫn cắn chặt răng để không phát ra tiếng hét thất thanh.
Lục Hiểu Lam cảm giác có thứ gì đó quấn chặt cổ tay mình, nhanh chóng lan về phía cổ, siết chặt như muốn bóp chết cô.
Nhưng cảm giác này lại nhanh chóng biến mất, có lẻ trên người Lục Hiểu Lam có gì đó khiến nó sợ hãi.
Một âm thanh lảnh lót căm phẫn gào thét bên tai.
“Tiện nhân, ai cho phép mày ở bên cạnh A Sâm hả”
“Anh ấy chỉ có thể là của tao… LÀ CỦA TAO”
Sau đó là tiếng cười hả hê, ghê rợn.
Thanh âm kia như tụ lại từ khắp xung quanh, liên tục đánh lên màng nhĩ của cô.
Lục Hiểu Lam siết chặt tấm chăn, hít sâu lấy hết can đảm quát lên.
“Là ai mau ra đây đi, nấp trong tối hù dọa người khác thì hay lắm sao”
Tiếng hét chói tai ban nãy đột ngột dừng hẳn, chỉ còn từng trận gió lạnh rít lên. Gió lạnh thổi xuyên qua cửa sổ, lạnh đến thấu xương.
Đèn chiếu sáng trong phòng lại bắt đầu có tiếng sẹt sẹt, lập lòe không ngừng.
Hình dáng của nó hiện ra trước mặt Lục Hiểu Lam. Không còn bộ dáng chảy máu ghê tởm, cũng không phải ngắt đầu của mình xuống tự chơi.
Là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chân không chạm đất.
Lục Hiểu Lam tức giận tới mức đau tim, ôm ngực hít vào mấy hơi.
Lật bàn, đùa với cô vui lắm sao?
Có lẽ bị dọa cùng một hình thức nên Lục Hiểu Lam đã miễn dịch, ngoại trừ không ngủ được ra cũng không bị chướng ngại tâm lí gì.
Cô quyết định không ngủ nữa mò mẫm lấy điện thoại ra tiếp tục đánh quái.
***
“Mợ cả dùng gì?”
Trái với chị Hà bừng bừng sức sống, Lục Hiểu Lam hai mắt giăng đầy tơ đỏ, sắc mặt không được tốt lắm, cô dụi mắt, uể oải trả lời.
“Cho tôi một ly sữa”
Lục Hiểu Lam đã thử qua, cô ăn gì cũng sẽ nôn ra hết nhưng uống sữa ấm thì chỉ khó chịu một chút chứ không nôn.
Cô cảm thấy rất may mắn vì bản thân đã bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong rồi, chỉ chờ tham dự lễ tốt nghiệp thôi, nếu không với bộ dạng này cô còn có thể làm được cái gì nữa…
Chị Hà không hỏi nhiều, vui vẻ vào bếp chuẩn bị. Bản thân là một người phụ nữ đã có gia đình, tất nhiên chị ấy biết Lục Hiểu Lam chắc mẩm 8 phần là đã có tin vui.
Chuẩn bị xong bữa sáng chị Hà lựa lời khuyên Lục Hiểu Lam đến bệnh viện kiểm tra.
Cô cũng chỉ ậm ừ cho có.
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ!
Lần này Lục Hiểu Lam ngủ rất ngon, không mơ thấy những thứ quái quỷ đó nữa.
Nhưng khi cô tỉnh giấc thì lại nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy, rèm cửa sổ lại bị gió thổi tung lên đang bay loạn xạ. Cô có cảm giác mùa hè biến thành mùa đông, lạnh tới mức làm cô run rẩy.
Lục Hiểu Lam liếc nhìn cửa sổ mấy lần bằng ánh mắt kì quặc.
Nếu cô nhớ không lầm thì trước khi ngủ cô đã đóng chặt cửa sổ rồi.
Còn nữa… ban ngày ban mặt mà cũng dọa người sao, ma bây giờ rảnh rỗi vậy à.
Chờ đến khi xung quanh yên tĩnh lại, Lục Hiểu Lam mới đến bên cạnh cửa sổ vén rèm ra.
Giây tiếp theo cô giật mình sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Gió nhẹ mang theo mùi máu tươi thổi tới. Trên tấm kính cửa sổ in rõ dòng chữ “TIỆN NHÂN, ĐI CHẾT ĐI” bằng máu, máu vẫn còn đang nhỏ giọt chảy dài xuống phía dưới.
Vì chuyện những chuyện kì lạ kia dần xảy ra thường xuyên hơn, nên Lục Hiểu Lam tìm bừa một lý do cho chị Hà tạm quay về nhà chính, để tránh gặp phải chuyện không hay.
Cô có thể nhìn ra những chuyện này đều nhắm vào cô, nhưng phòng trước khỏi họa…
***
Đêm nay một mình Lục Hiểu Lam ở trong biệt thự.
Phía dưới bếp bắt đầu truyền đến một loạt tiếng động lạ.
Lục Hiểu Lam cong nhẹ khóe môi, đúng như dự đoán nó không dẫn dụ được cô xuống bếp nên bắt đầu dở trò.
Đèn trên đầu bắt đầu chớp lóe, ánh sáng mỏng manh lúc sáng lúc tối, có vẻ âm trầm một cách kỳ quái.
Cuối cùng “bộp” một tiếng, toàn bộ biệt thự phút chốc chìm trong bóng tối, giơ tay không thấy nổi năm đầu ngón tay.
Một bóng trắng toát bay qua bay lại bên cửa sổ, lá cây thổi xào xạc như phim kinh dị.
Lục Hiểu Lam vẫn ngồi im lặng quan sát, nói cô không sợ là giả.
Toàn thân cô đang run rẩy nhưng vẫn cắn chặt răng để không phát ra tiếng hét thất thanh.
Lục Hiểu Lam cảm giác có thứ gì đó quấn chặt cổ tay mình, nhanh chóng lan về phía cổ, siết chặt như muốn bóp chết cô.
Nhưng cảm giác này lại nhanh chóng biến mất, có lẻ trên người Lục Hiểu Lam có gì đó khiến nó sợ hãi.
Một âm thanh lảnh lót căm phẫn gào thét bên tai.
“Tiện nhân, ai cho phép mày ở bên cạnh A Sâm hả”
“Anh ấy chỉ có thể là của tao… LÀ CỦA TAO”
Sau đó là tiếng cười hả hê, ghê rợn.
Thanh âm kia như tụ lại từ khắp xung quanh, liên tục đánh lên màng nhĩ của cô.
Lục Hiểu Lam siết chặt tấm chăn, hít sâu lấy hết can đảm quát lên.
“Là ai mau ra đây đi, nấp trong tối hù dọa người khác thì hay lắm sao”
Tiếng hét chói tai ban nãy đột ngột dừng hẳn, chỉ còn từng trận gió lạnh rít lên. Gió lạnh thổi xuyên qua cửa sổ, lạnh đến thấu xương.
Đèn chiếu sáng trong phòng lại bắt đầu có tiếng sẹt sẹt, lập lòe không ngừng.
Hình dáng của nó hiện ra trước mặt Lục Hiểu Lam. Không còn bộ dáng chảy máu ghê tởm, cũng không phải ngắt đầu của mình xuống tự chơi.
Là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chân không chạm đất.