Chương 34: Có thai
Lục Hiểu Lam bước ra từ phòng tắm, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, đầu óc choáng váng quay cuồng.
“Ui”
Cô lảo đảo ngã xuống nền gạch, suýt chút va vào cạnh bàn. Cơn đau bụng dưới này đến đột ngột, hoàn toàn quá sức chịu đựng của cô.
Lục Hiểu Lam mím chặt môi, với lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo. Phía dưới đã thấm ướt một mảng. Cô chưa từng thấy ngày đầu kinh nguyệt lại ra nhiều đến mức độ này.
Cô run rẩy bóc từng viên thuốc giảm đau, tất cả cho vào miệng một lần, sau đó bò dậy rót nước.
Lục Hiểu Lam cuộn người nằm trên giường chống chọi lại với cơn đau, cuối cùng mệt lả người ngủ thiếp đi.
Trời vừa rạng sáng Lục Hiểu Lam đã tỉnh lại. Cô ôm bụng ngồi dậy, cơ thể lạnh run. Cơn đau vẫn có xu hướng tăng chứ không giảm.
Nguyên nhân gì mà bị hành kinh đau như vậy.
***
Lục Hiểu Lam thơ thẩn rời khỏi bệnh viện, trên tay cầm chặt tấm ảnh siêu âm, và đơn thuốc bác sĩ vừa kê.
Cô chỉ có thể ở cùng bảo bối hết hôm nay.
Lục Hiểu Lam vô thức sờ lên bụng, nước mắt không ngừng rơi xuống, lời nói bác sĩ còn văng vẳng bên tai.
“Cô Lục, cô có thai… nhưng cái thai nằm ngoài tử cung, không thể giữ”
Như rơi vào sương mù, Lục Hiểu Lam chậm chạp phản ứng lại.
“Thai ngoài tử cung?”
Bác sĩ gật đầu, kiên nhẫn giải thích.
“Phôi thai làm tổ trong ống dẫn trứng, rất nguy hiểm, trường hợp này phải làm phẫu thuật loại bỏ”
Ngừng một chút bác sĩ nói thêm.
“Phôi thai vẫn đang phát triển mà kích thước ống dẫn trứng có hạn, đến một thời điểm sẽ chèn ép gây vỡ ống dẫn trứng, máu sẽ chảy vào ổ bụng. Tình trạng này rất nguy hiểm, có thể đe dọa đến tính mạng của cô.”
Lục Hiểu Lam mím chặt môi, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
“Thật sự không thể giữ sao?”
“Tuyệt đối không thể”
Lục Hiểu Lam như bị rút cạn sức lực, hướng đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía bác sĩ, đau lòng van xin.
“Cho tôi thêm thời gian được không… bác sĩ hẳn đã làm mẹ xin hiểu cho tâm trạng của tôi bây giờ… tôi chỉ vừa mới biết mình có thai… tôi tôi…”
Nữ bác sĩ nặng nề thở dài, bà cũng lực bất tòng tâm.
“Thai đã được 6 tuần, không thể chậm trễ. Cơn đau bụng bây giờ là do phôi thai bám sai vị trí gây ra. Tôi sẽ kê thuốc giảm đau tạm thời cho cô, sáng mai cô cần trở lại bệnh viện”
“Cô Lục, những thứ không thuận theo tự nhiên, không nên cố chấp… có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản sau này”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ đến đúng hẹn”.
***
Về đến nhà Lục Hiểu Lam cố gắng nhịn đau ăn một bát cháo nóng.
Bác Từ nhìn trán Lục Hiểu Lam đổ đầy mồ hôi nhíu mày.
“Tiểu thư không khỏe chỗ nào sao?”
Lục Hiểu Lam nuốt xuống ngụm cháo, vội vàng lắc đầu.
“Cháu không sao, ông ngoại đâu ạ?”
Bác Từ vẫn còn nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều.
“Ông cụ ở thư phòng”
Mắt thấy Bác Từ đã đi khỏi, Lục Hiểu Lam mặt mày nhăn nhó loạng choạng lên phòng, nhanh chóng lấy thuốc giảm đau uống vào.
Mãi một lúc sau, khi cơn đau đã giảm được phần nào. Có điều chỉnh lại trạng thái, hít sâu một hơi, gõ cửa phòng sách.
Lục Bỉnh Quý đẩy gọng kính, nghiêm mặt nhìn người ngồi bên cạnh.
“Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ cháu mới nói?”
Lục Hiểu Lam hơi chột dạ.
“Chẳng phải là sợ ông đau lòng sao”
Lục Bỉnh Quý khép tập tài liệu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Hiểu Lam.
“Ranh con, cháu chuẩn bị từ lúc nào?”
“Một thời gian rồi ạ, học một khóa ngắn hạn sẽ về với ông”
Lục Bỉnh Quý nhìn thấy được vẻ kiên định trong mắt cô. Mặc dù không muốn xa cháu gái nhưng đành phải thỏa hiệp. Tương lai nhà họ Lục còn cần cô phải gánh vác.
“Tiểu Sâm đã đồng ý rồi?”
Lục Hiểu Lam lắc đầu, làm ra vẻ nịnh nọt.
“Tiền trảm hậu tấu, ông à, ông phải giúp cháu.
Bây giờ cô không muốn đối mặt với Tần Tử Sâm.
Niềm tin là điều kiện tiên quyết, cũng là tính ngưỡng của tình yêu. Nhưng từ đầu đến cuối anh đều không tin tưởng cô.
Lục Hiểu Lam đặt tay lên bụng, nước mắt bất giác rơi xuống.
Có thai cũng được, cùng lắm làm mẹ đơn thân. Nhưng tại sao không thể giữ lại được.
Cô còn chưa chuẩn bị tin thần đón nhận đứa bé, đã phải chịu đựng cảnh mất con…
Lục Bỉnh Quý không biết những gì Lục Hiểu Lam nghĩ trong đầu.
Chỉ nhìn thấy cô khóc, cho rằng sợ ông không đồng ý giúp đỡ, vội vàng nuốt những lời trách móc định thốt ra vào trong.
Nói thật, ông đang định mắng cho cô một trận.
Chuyện quan trọng như vậy không bàn trước, còn học đâu ra cái thói tiền trảm hậu tấu.
“Ông không trách cháu, cháu khóc cái gì chứ”
Lục Hiểu Lam nghẹn lại, vội vàng lau nước mắt.
Mẹ kiếp, suýt chút nữa bị lộ rồi!
“Ông nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ thường xuyên gọi về cho ông”
“Haiz… Được rồi, nín đi”.
“Ui”
Cô lảo đảo ngã xuống nền gạch, suýt chút va vào cạnh bàn. Cơn đau bụng dưới này đến đột ngột, hoàn toàn quá sức chịu đựng của cô.
Lục Hiểu Lam mím chặt môi, với lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo. Phía dưới đã thấm ướt một mảng. Cô chưa từng thấy ngày đầu kinh nguyệt lại ra nhiều đến mức độ này.
Cô run rẩy bóc từng viên thuốc giảm đau, tất cả cho vào miệng một lần, sau đó bò dậy rót nước.
Lục Hiểu Lam cuộn người nằm trên giường chống chọi lại với cơn đau, cuối cùng mệt lả người ngủ thiếp đi.
Trời vừa rạng sáng Lục Hiểu Lam đã tỉnh lại. Cô ôm bụng ngồi dậy, cơ thể lạnh run. Cơn đau vẫn có xu hướng tăng chứ không giảm.
Nguyên nhân gì mà bị hành kinh đau như vậy.
***
Lục Hiểu Lam thơ thẩn rời khỏi bệnh viện, trên tay cầm chặt tấm ảnh siêu âm, và đơn thuốc bác sĩ vừa kê.
Cô chỉ có thể ở cùng bảo bối hết hôm nay.
Lục Hiểu Lam vô thức sờ lên bụng, nước mắt không ngừng rơi xuống, lời nói bác sĩ còn văng vẳng bên tai.
“Cô Lục, cô có thai… nhưng cái thai nằm ngoài tử cung, không thể giữ”
Như rơi vào sương mù, Lục Hiểu Lam chậm chạp phản ứng lại.
“Thai ngoài tử cung?”
Bác sĩ gật đầu, kiên nhẫn giải thích.
“Phôi thai làm tổ trong ống dẫn trứng, rất nguy hiểm, trường hợp này phải làm phẫu thuật loại bỏ”
Ngừng một chút bác sĩ nói thêm.
“Phôi thai vẫn đang phát triển mà kích thước ống dẫn trứng có hạn, đến một thời điểm sẽ chèn ép gây vỡ ống dẫn trứng, máu sẽ chảy vào ổ bụng. Tình trạng này rất nguy hiểm, có thể đe dọa đến tính mạng của cô.”
Lục Hiểu Lam mím chặt môi, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
“Thật sự không thể giữ sao?”
“Tuyệt đối không thể”
Lục Hiểu Lam như bị rút cạn sức lực, hướng đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía bác sĩ, đau lòng van xin.
“Cho tôi thêm thời gian được không… bác sĩ hẳn đã làm mẹ xin hiểu cho tâm trạng của tôi bây giờ… tôi chỉ vừa mới biết mình có thai… tôi tôi…”
Nữ bác sĩ nặng nề thở dài, bà cũng lực bất tòng tâm.
“Thai đã được 6 tuần, không thể chậm trễ. Cơn đau bụng bây giờ là do phôi thai bám sai vị trí gây ra. Tôi sẽ kê thuốc giảm đau tạm thời cho cô, sáng mai cô cần trở lại bệnh viện”
“Cô Lục, những thứ không thuận theo tự nhiên, không nên cố chấp… có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản sau này”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ đến đúng hẹn”.
***
Về đến nhà Lục Hiểu Lam cố gắng nhịn đau ăn một bát cháo nóng.
Bác Từ nhìn trán Lục Hiểu Lam đổ đầy mồ hôi nhíu mày.
“Tiểu thư không khỏe chỗ nào sao?”
Lục Hiểu Lam nuốt xuống ngụm cháo, vội vàng lắc đầu.
“Cháu không sao, ông ngoại đâu ạ?”
Bác Từ vẫn còn nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều.
“Ông cụ ở thư phòng”
Mắt thấy Bác Từ đã đi khỏi, Lục Hiểu Lam mặt mày nhăn nhó loạng choạng lên phòng, nhanh chóng lấy thuốc giảm đau uống vào.
Mãi một lúc sau, khi cơn đau đã giảm được phần nào. Có điều chỉnh lại trạng thái, hít sâu một hơi, gõ cửa phòng sách.
Lục Bỉnh Quý đẩy gọng kính, nghiêm mặt nhìn người ngồi bên cạnh.
“Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ cháu mới nói?”
Lục Hiểu Lam hơi chột dạ.
“Chẳng phải là sợ ông đau lòng sao”
Lục Bỉnh Quý khép tập tài liệu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Hiểu Lam.
“Ranh con, cháu chuẩn bị từ lúc nào?”
“Một thời gian rồi ạ, học một khóa ngắn hạn sẽ về với ông”
Lục Bỉnh Quý nhìn thấy được vẻ kiên định trong mắt cô. Mặc dù không muốn xa cháu gái nhưng đành phải thỏa hiệp. Tương lai nhà họ Lục còn cần cô phải gánh vác.
“Tiểu Sâm đã đồng ý rồi?”
Lục Hiểu Lam lắc đầu, làm ra vẻ nịnh nọt.
“Tiền trảm hậu tấu, ông à, ông phải giúp cháu.
Bây giờ cô không muốn đối mặt với Tần Tử Sâm.
Niềm tin là điều kiện tiên quyết, cũng là tính ngưỡng của tình yêu. Nhưng từ đầu đến cuối anh đều không tin tưởng cô.
Lục Hiểu Lam đặt tay lên bụng, nước mắt bất giác rơi xuống.
Có thai cũng được, cùng lắm làm mẹ đơn thân. Nhưng tại sao không thể giữ lại được.
Cô còn chưa chuẩn bị tin thần đón nhận đứa bé, đã phải chịu đựng cảnh mất con…
Lục Bỉnh Quý không biết những gì Lục Hiểu Lam nghĩ trong đầu.
Chỉ nhìn thấy cô khóc, cho rằng sợ ông không đồng ý giúp đỡ, vội vàng nuốt những lời trách móc định thốt ra vào trong.
Nói thật, ông đang định mắng cho cô một trận.
Chuyện quan trọng như vậy không bàn trước, còn học đâu ra cái thói tiền trảm hậu tấu.
“Ông không trách cháu, cháu khóc cái gì chứ”
Lục Hiểu Lam nghẹn lại, vội vàng lau nước mắt.
Mẹ kiếp, suýt chút nữa bị lộ rồi!
“Ông nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ thường xuyên gọi về cho ông”
“Haiz… Được rồi, nín đi”.