Chương 27: Tiếng súng
Kinh Sở Tiêu đi đến nửa đoạn lại khựng lại. Hắn thả Chu Hi Văn xuống, quay sang đưa ngón tay lên suỵt.
Chu Hi Văn liền nép theo phía sau hắn. Trong lòng có chút dự cảm không lành. Trên đảo chỉ có nhóm người họ. Còn lại cô không chắc là có ai đã đến ở đây trước.
Tiếng lá bị bước chân dậm lên mỗi ngày một gần. Hai người bước đi quan sát tình hình khẽ nhất có thể.
Đoàng…
Tiếng súng kêu rềnh vang khiến chim bay trong đảo bay lạch bạch đi mất.
Kinh Sở Tiêu quay sang ôm lấy Chu Hi Văn một cách nhanh nhất có thể. Vì ngã xuống gặp phải vách hơi dốc hai người ôm lấy nhau cùng lăn xuống.
Kinh Sở Tiêu hết sức bao bọc lấy Chu Hi Văn trong lòng ngực của mình.
Vừa dừng lại được Kinh Sở Tiêu liền giúp cô đứng dậy tìm góc nép vào nhanh nhất.
Chu Hi Văn muốn sờ soạng kiểm tra người hắn. Nhưng tay còn chưa chạm vào đã bị Kinh Sở Tiêu giữ lấy.
“Suỵt. Anh không sao”
Vừa ngay lúc này đã có tiếng bước chân lại chỗ hai người họ.
Nép sau bụi cây, tuy trời còn đang tối. Nhưng nhìn chiếc áo khoác và hình dáng mờ ảo Chu Hi Văn vẫn có thể nhận ra người kia là Kha Vũ.
Kinh Sở Tiêu quay sang viết lên tay Chu Hi Văn vài ký tự.
“Ở yên. Chờ anh” rồi hắn buông tay cô ra rời đi.
Kha Vũ còn đang tìm kiếm người xung quanh liền bị ập tới tấn công bất ngờ.
Hai người lao vào nhau đánh giáp là cà. Thân hình cả hai tương đối giống nhau, cho nên cả hai đều cật lật tiêu diệt đối phương.
Giống như tìm thấy được điểm yếu của Kinh Sở Tiêu. Kha Vũ liên tiếp tấn công vào bên sườn của hắn. Kinh Sở Tiêu nhịn đau không phát ra tiếng. Cũng cho lại Kha Vũ vài cước gần chí mạng.
Khẩu súng trong tay Kha Vũ bị vụt mất. Hắn liền trở nên tấn công Kinh Sở Tiêu điên cuồng hơn.
Kha Vũ đâm đầu vào người của Kinh Sở Tiêu không ngừng điên cuồng đấm vào hạ sườn của hắn. Kinh Sở Tiêu gắng sức dùng sức vật cho hắn ngã nhưng bản thân cũng vì đau đớn mà ngã theo.
Nhanh hơn một bước Kha Vũ liền leo lên người Kinh Sở Tiêu khoá hắn lại. Không ngừng vung tay đấm vào điểm yếu kia rồi lại mặt.
Kha Vũ như một con thu hắn đấm điên loạn chợt có một nòng súng lạnh ngắt chĩa vào gáy của hắn.
“DỪNG TAY” Chu Hi Văn đằng sau nhặt được khẩu súng
“Hi Văn à. Là anh đây. Anh là Kha Vũ”
“Tôi bảo anh dừng tay xuống khỏi người anh ấy” họng súng lạnh ngắt chĩa vào hắn
Kha Vũ nghe xong liền đứng hình, nhưng hắn cũng muốn bảo đảm mạng sống mình hơn nên đã từ từ dừng tay quay người lại.
Vừa quay lại đã bị Kinh Sở Tiêu bật dậy xoay cho gãy cổ.
Chu Hi Văn thấy Kha Vũ ngã xuống liền tiến đến muốn kiểm tra Kinh Sở Tiêu.
“Đợi đã anh vẫn ổn, hình như vẫn còn một người. Trước tiên lánh đi đã”
Kinh Sở Tiêu ngượng đau cố gắng đứng dậy một cách bình thường nhất. Vì hắn biết bảo bối của hắn rất tinh mắt.
Hắn dắt Chu Hi Văn đến nơi hắn đã ở mấy ngày qua. Là một cái hang khá khuất, nếu không để ý sẽ không thấy.
Vào hang chỉ vừa thắp lên đèn yếu ớt lên Chu Hi Văn đã vội muốn tiến lên cởi áo của Kinh Sở Tiêu nhưng đã bị hắn giữ lại
“Bảo bối em thèm khát anh vậy sao?”
“Đừng có dấu em. Ban nãy đã thấy anh có điểm yếu. Trên người có vết thương sao?”
Kinh Sở Tiêu không cản được Chu Hi Văn. Chỉ vừa cởi áo khoác ngoài đã thấy máu dính đầy tay cô. Dưới ánh đèn nhỏ trong hang, Chu Hi Văn thận chí còn thấy cả bàn tay mình ướt nhèm nhẹp.
Mùi máu tanh liền sộc lên mũi, Chu Hi Văn nhíu mày nhìn hắn, gấp đến đội hai tay run rẩy mới có thể mở cúc áo
“Anh không sao” Kinh Sở Tiêu thở dài bất lực nhìn cô.
Chiếc áo trong bị máu thấm ướt nhèm nhẹp. Thậm chí khi gỡ ra áo còn dính chặt miệng vết thương bên sườn.
Dưới ánh đèn le lói Chu Hi Văn không tự chủ được cảm xúc mà chảy ra hai dòng nước mắt.
Cả người hắn đâu đâu cũng là chỗ bầm tím xanh mới bị thương không lâu. Trên bụng còn băng gạc quấn thật dày đang thấm máu. Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ trông còn đáng sợ hơn.
Vết thương mới nhất vừa rồi bị đạn bắn trượt xẹt qua bên ba sườn còn đang rỉ máu. Ban nãy lại bị tấn công vào chỗ đó, vết thương liền be bét hơn.
Thảo nào hắn không muốn làm cô. Bởi vì sợ cô phát hiện chỗ không đúng nào của hắn. Hắn sợ cô sẽ phát hiện trên người hắn có băng gạc. Hắn cũng không than với cô rằng hắn đã chịu đựng những gì. Kinh Sở Tiêu chính là không muốn cô lo lắng.
Chu Hi Văn vội mò nhặt được cuộn băng gạc trong đống đồ của Kinh Sở Tiêu để chặn miệng vết thương. Mới thấy cơ thể hắn run nhè nhẹ. Các cơ bắp xung quanh đều đang giật giật.
Kinh Tử Văn có chút mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần. Nhưng được gặp Chu Hi Văn giống như liễu thuốc an thần của hắn. Vết thương trên người có đau đớn cỡ nào cũng giống như được xoa diệu.
“Đừng lo. Anh không sao” Kinh Sở Tiêu vỗ vào tay Chu Hi Văn vài hắn. Hắn nở nụ cười nhợt nhạt.
Chu Hi Văn chỉ tập trung cầm máu cho hắn. Cơn tức giận ngay bây giờ không cách nào xả. Đợi hắn tốt hơn cô sẽ kiểm điểm hắn.
Đổ cồn lên vệ sinh miệng vết thương khiến Kinh Sở Tiêu đau đến điếng người. Hắn tựa đầu vào vách cố gắng kiềm chế hơi thở. Sau đó lại cười bất lực mà nói
“Em đang trả thù anh sao?”
Chu Hi Văn liền nép theo phía sau hắn. Trong lòng có chút dự cảm không lành. Trên đảo chỉ có nhóm người họ. Còn lại cô không chắc là có ai đã đến ở đây trước.
Tiếng lá bị bước chân dậm lên mỗi ngày một gần. Hai người bước đi quan sát tình hình khẽ nhất có thể.
Đoàng…
Tiếng súng kêu rềnh vang khiến chim bay trong đảo bay lạch bạch đi mất.
Kinh Sở Tiêu quay sang ôm lấy Chu Hi Văn một cách nhanh nhất có thể. Vì ngã xuống gặp phải vách hơi dốc hai người ôm lấy nhau cùng lăn xuống.
Kinh Sở Tiêu hết sức bao bọc lấy Chu Hi Văn trong lòng ngực của mình.
Vừa dừng lại được Kinh Sở Tiêu liền giúp cô đứng dậy tìm góc nép vào nhanh nhất.
Chu Hi Văn muốn sờ soạng kiểm tra người hắn. Nhưng tay còn chưa chạm vào đã bị Kinh Sở Tiêu giữ lấy.
“Suỵt. Anh không sao”
Vừa ngay lúc này đã có tiếng bước chân lại chỗ hai người họ.
Nép sau bụi cây, tuy trời còn đang tối. Nhưng nhìn chiếc áo khoác và hình dáng mờ ảo Chu Hi Văn vẫn có thể nhận ra người kia là Kha Vũ.
Kinh Sở Tiêu quay sang viết lên tay Chu Hi Văn vài ký tự.
“Ở yên. Chờ anh” rồi hắn buông tay cô ra rời đi.
Kha Vũ còn đang tìm kiếm người xung quanh liền bị ập tới tấn công bất ngờ.
Hai người lao vào nhau đánh giáp là cà. Thân hình cả hai tương đối giống nhau, cho nên cả hai đều cật lật tiêu diệt đối phương.
Giống như tìm thấy được điểm yếu của Kinh Sở Tiêu. Kha Vũ liên tiếp tấn công vào bên sườn của hắn. Kinh Sở Tiêu nhịn đau không phát ra tiếng. Cũng cho lại Kha Vũ vài cước gần chí mạng.
Khẩu súng trong tay Kha Vũ bị vụt mất. Hắn liền trở nên tấn công Kinh Sở Tiêu điên cuồng hơn.
Kha Vũ đâm đầu vào người của Kinh Sở Tiêu không ngừng điên cuồng đấm vào hạ sườn của hắn. Kinh Sở Tiêu gắng sức dùng sức vật cho hắn ngã nhưng bản thân cũng vì đau đớn mà ngã theo.
Nhanh hơn một bước Kha Vũ liền leo lên người Kinh Sở Tiêu khoá hắn lại. Không ngừng vung tay đấm vào điểm yếu kia rồi lại mặt.
Kha Vũ như một con thu hắn đấm điên loạn chợt có một nòng súng lạnh ngắt chĩa vào gáy của hắn.
“DỪNG TAY” Chu Hi Văn đằng sau nhặt được khẩu súng
“Hi Văn à. Là anh đây. Anh là Kha Vũ”
“Tôi bảo anh dừng tay xuống khỏi người anh ấy” họng súng lạnh ngắt chĩa vào hắn
Kha Vũ nghe xong liền đứng hình, nhưng hắn cũng muốn bảo đảm mạng sống mình hơn nên đã từ từ dừng tay quay người lại.
Vừa quay lại đã bị Kinh Sở Tiêu bật dậy xoay cho gãy cổ.
Chu Hi Văn thấy Kha Vũ ngã xuống liền tiến đến muốn kiểm tra Kinh Sở Tiêu.
“Đợi đã anh vẫn ổn, hình như vẫn còn một người. Trước tiên lánh đi đã”
Kinh Sở Tiêu ngượng đau cố gắng đứng dậy một cách bình thường nhất. Vì hắn biết bảo bối của hắn rất tinh mắt.
Hắn dắt Chu Hi Văn đến nơi hắn đã ở mấy ngày qua. Là một cái hang khá khuất, nếu không để ý sẽ không thấy.
Vào hang chỉ vừa thắp lên đèn yếu ớt lên Chu Hi Văn đã vội muốn tiến lên cởi áo của Kinh Sở Tiêu nhưng đã bị hắn giữ lại
“Bảo bối em thèm khát anh vậy sao?”
“Đừng có dấu em. Ban nãy đã thấy anh có điểm yếu. Trên người có vết thương sao?”
Kinh Sở Tiêu không cản được Chu Hi Văn. Chỉ vừa cởi áo khoác ngoài đã thấy máu dính đầy tay cô. Dưới ánh đèn nhỏ trong hang, Chu Hi Văn thận chí còn thấy cả bàn tay mình ướt nhèm nhẹp.
Mùi máu tanh liền sộc lên mũi, Chu Hi Văn nhíu mày nhìn hắn, gấp đến đội hai tay run rẩy mới có thể mở cúc áo
“Anh không sao” Kinh Sở Tiêu thở dài bất lực nhìn cô.
Chiếc áo trong bị máu thấm ướt nhèm nhẹp. Thậm chí khi gỡ ra áo còn dính chặt miệng vết thương bên sườn.
Dưới ánh đèn le lói Chu Hi Văn không tự chủ được cảm xúc mà chảy ra hai dòng nước mắt.
Cả người hắn đâu đâu cũng là chỗ bầm tím xanh mới bị thương không lâu. Trên bụng còn băng gạc quấn thật dày đang thấm máu. Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ trông còn đáng sợ hơn.
Vết thương mới nhất vừa rồi bị đạn bắn trượt xẹt qua bên ba sườn còn đang rỉ máu. Ban nãy lại bị tấn công vào chỗ đó, vết thương liền be bét hơn.
Thảo nào hắn không muốn làm cô. Bởi vì sợ cô phát hiện chỗ không đúng nào của hắn. Hắn sợ cô sẽ phát hiện trên người hắn có băng gạc. Hắn cũng không than với cô rằng hắn đã chịu đựng những gì. Kinh Sở Tiêu chính là không muốn cô lo lắng.
Chu Hi Văn vội mò nhặt được cuộn băng gạc trong đống đồ của Kinh Sở Tiêu để chặn miệng vết thương. Mới thấy cơ thể hắn run nhè nhẹ. Các cơ bắp xung quanh đều đang giật giật.
Kinh Tử Văn có chút mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần. Nhưng được gặp Chu Hi Văn giống như liễu thuốc an thần của hắn. Vết thương trên người có đau đớn cỡ nào cũng giống như được xoa diệu.
“Đừng lo. Anh không sao” Kinh Sở Tiêu vỗ vào tay Chu Hi Văn vài hắn. Hắn nở nụ cười nhợt nhạt.
Chu Hi Văn chỉ tập trung cầm máu cho hắn. Cơn tức giận ngay bây giờ không cách nào xả. Đợi hắn tốt hơn cô sẽ kiểm điểm hắn.
Đổ cồn lên vệ sinh miệng vết thương khiến Kinh Sở Tiêu đau đến điếng người. Hắn tựa đầu vào vách cố gắng kiềm chế hơi thở. Sau đó lại cười bất lực mà nói
“Em đang trả thù anh sao?”