Chương 26:
Dưới ánh sáng yếu ớt của đất trời Kinh Sở Tiêu vẫn thấy được gương mặt ửng hồng đang mong chờ của Chu Hi Văn.
Chu Hi Văn ngồi trên đùi đối diện mặt với Kinh Sở Tiêu. Hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai của cô thì thầm
“Bảo bối à em giúp nó đi” hắn cầm tay cô đặt lên d**ng vật của mình.
Chu Hi Văn dùng cả hai tay ra sức giúp hắn. Tay cô không tính là lớn, nhưng d**ng vật của hắn cũng không nhỏ.
Sờ nhìn nó cự li gần như vậy mới biết nó lớn cỡ nào. Một bàn tay cũng không thể nắm hết được d**ng vật của hắn.
D**ng vật sừng sững cọ lên bụng nhỏ của cô, gân guốc trên đó hệt như những rễ của gốc cây cổ thụ.
Kinh Sở Tiêu cũng sung sướng đến rùng mình. Hắn cắn môi tận hưởng đãi ngộ này. Bàn tay hắn cũng không an phận mà nắn b*p mông của Chu Hi Văn.
Chu Hi Văn hiểu sức dai của người này. Cho nên dùng tay có an ủi đến mức nào hắn mãi vẫn chưa bắn ra. Cô muốn dùng miệng để giúp hắn nhưng Kinh Sở Tiêu đột nhiên giữ lấy cô không cho nhúc nhích.
“Không cần đâu. Anh sắp bắn rồi”
Ít phút sau Kinh Sở Tiêu mới hầm nhẹ rồi bắn t*nh dịch lên trên bụng của cô.
Nói là ít phút nhưng Chu Hi Văn đã giúp hắn sóc đến đau cả tay.
Tưởng chừng sẽ tiếp tục cuộc chiến. Nhưng đột nhiên Kinh Sở Tiêu đè cô ra hôn. Bên dưới cũng không rục rịch nữa.
Nụ hôn vừa sâu lại cực kì nhẹ nhàng. Giống như không còn chút dục vọng.
Xong việc Kinh Sở Tiêu liền mặc quần áo lại cho Chu Hi Văn.
Chu Hi Văn giống như đứa nhỏ được người lớn bất ngờ mặc quần áo sắp dẫn đi chơi. Ngỡ ngàng ngơ ngác.
Kinh Sở Tiêu bật cười khi thấy gương mặt ngơ ngác của cô. Hắn cũng hiểu ý trên mặt cô
“Trời lạnh lắm. Em không mặc quần, anh xót”
Kinh Sở Tiêu lại bung áo mình ra ủ Chu Hi Văn vào lòng mình. Cô nghe rõ tiếng lồng ngực của hắn mạnh mẽ lại còn ấp ấm.
“Chu Hi Văn em có muốn bỏ trốn đi cùng anh không? Chúng ta sẽ đi khắp thế giới. Nếu không thì tìm một vùng hẻo lánh để ở?”
Chu Hi Văn vùi đầu vào lồng ngực vững chãi của Kinh Sở Tiêu còn hắn gác cằm lên đầu cô. Hai người ôm chặt lấy nhau.
Chu Hi Văn ngẩn đầu nhìn hắn lại vướn người lên hôn hắn. Khoé miệng cong lên mỉm cười
"Tại sao bây giờ anh mới tới? Có biết em đã chờ anh bao lâu rồi không?
Những năm tháng anh không ở bên cạnh em. Em đã phải giữ tiết đợi anh, em tin anh sẽ tìm em.
Vậy cho nên Kinh Sở Tiêu à, em đồng ý. Đi đâu cũng được, có anh là được.
Em không ngại dù có nghèo khó hay bệnh tật. Chu Hi Văn em đều sẽ luôn đồng hành cùng anh"
Hai người lại trao nhau nụ hôn kiểu Pháp thật lâu, thật sâu. Ở khoé mắt Chu Hi Văn chảy ra hai hàng nước mắt.
Kinh Sở Tiêu lại hôn lên chóp mũi đỏ hoe của cô. Hôn lên mí mắt hơi sưng húp
“Bảo bối à. Em thật tốt”
“Thật tốt vậy thì anh liệu mà đối xử với em cho tốt. Nếu không sau này anh sẽ thành ông chú già nua không ai thèm”
“Nếu không giữ được em bên cạnh. Anh thà chết quách đi cho rồi. Không có em tất cả đều vô nghĩa đối với anh”
“Thật sến súa, em thích ông chú thô t*c của trước kia hơn”
“Mẹ nó. Em thật muốn “bị phạt” à? Mình vẫn chưa thử hết đống đồ chơi trước kia đâu nhé. Trở về liền phải cùng chơi hết. Chơi cho đến khi ra giường bị em làm ướt đẫm”
“Hahaha. Được trở về liền cùng anh chơi. Chơi cho đến khi anh không thể xuất t*nh được nữa”
Kinh Sở Tiêu và Chu Hi Văn thì thầm với nhau thật lâu. Họ đã ở đỉnh núi tâm sự rất nhiều thứ.
Thật lâu sau đó Kinh Sở Tiêu lại cõng cô xuống núi.
Ở bên khác dưới chân núi. Đột nhiên có người xông vào lều của Chu Hi Văn một cách tự tiện.
Nhìn một vòng không thấy cô liền quay sang nhìn về phía rừng trong.
Chu Hi Văn ngồi trên đùi đối diện mặt với Kinh Sở Tiêu. Hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai của cô thì thầm
“Bảo bối à em giúp nó đi” hắn cầm tay cô đặt lên d**ng vật của mình.
Chu Hi Văn dùng cả hai tay ra sức giúp hắn. Tay cô không tính là lớn, nhưng d**ng vật của hắn cũng không nhỏ.
Sờ nhìn nó cự li gần như vậy mới biết nó lớn cỡ nào. Một bàn tay cũng không thể nắm hết được d**ng vật của hắn.
D**ng vật sừng sững cọ lên bụng nhỏ của cô, gân guốc trên đó hệt như những rễ của gốc cây cổ thụ.
Kinh Sở Tiêu cũng sung sướng đến rùng mình. Hắn cắn môi tận hưởng đãi ngộ này. Bàn tay hắn cũng không an phận mà nắn b*p mông của Chu Hi Văn.
Chu Hi Văn hiểu sức dai của người này. Cho nên dùng tay có an ủi đến mức nào hắn mãi vẫn chưa bắn ra. Cô muốn dùng miệng để giúp hắn nhưng Kinh Sở Tiêu đột nhiên giữ lấy cô không cho nhúc nhích.
“Không cần đâu. Anh sắp bắn rồi”
Ít phút sau Kinh Sở Tiêu mới hầm nhẹ rồi bắn t*nh dịch lên trên bụng của cô.
Nói là ít phút nhưng Chu Hi Văn đã giúp hắn sóc đến đau cả tay.
Tưởng chừng sẽ tiếp tục cuộc chiến. Nhưng đột nhiên Kinh Sở Tiêu đè cô ra hôn. Bên dưới cũng không rục rịch nữa.
Nụ hôn vừa sâu lại cực kì nhẹ nhàng. Giống như không còn chút dục vọng.
Xong việc Kinh Sở Tiêu liền mặc quần áo lại cho Chu Hi Văn.
Chu Hi Văn giống như đứa nhỏ được người lớn bất ngờ mặc quần áo sắp dẫn đi chơi. Ngỡ ngàng ngơ ngác.
Kinh Sở Tiêu bật cười khi thấy gương mặt ngơ ngác của cô. Hắn cũng hiểu ý trên mặt cô
“Trời lạnh lắm. Em không mặc quần, anh xót”
Kinh Sở Tiêu lại bung áo mình ra ủ Chu Hi Văn vào lòng mình. Cô nghe rõ tiếng lồng ngực của hắn mạnh mẽ lại còn ấp ấm.
“Chu Hi Văn em có muốn bỏ trốn đi cùng anh không? Chúng ta sẽ đi khắp thế giới. Nếu không thì tìm một vùng hẻo lánh để ở?”
Chu Hi Văn vùi đầu vào lồng ngực vững chãi của Kinh Sở Tiêu còn hắn gác cằm lên đầu cô. Hai người ôm chặt lấy nhau.
Chu Hi Văn ngẩn đầu nhìn hắn lại vướn người lên hôn hắn. Khoé miệng cong lên mỉm cười
"Tại sao bây giờ anh mới tới? Có biết em đã chờ anh bao lâu rồi không?
Những năm tháng anh không ở bên cạnh em. Em đã phải giữ tiết đợi anh, em tin anh sẽ tìm em.
Vậy cho nên Kinh Sở Tiêu à, em đồng ý. Đi đâu cũng được, có anh là được.
Em không ngại dù có nghèo khó hay bệnh tật. Chu Hi Văn em đều sẽ luôn đồng hành cùng anh"
Hai người lại trao nhau nụ hôn kiểu Pháp thật lâu, thật sâu. Ở khoé mắt Chu Hi Văn chảy ra hai hàng nước mắt.
Kinh Sở Tiêu lại hôn lên chóp mũi đỏ hoe của cô. Hôn lên mí mắt hơi sưng húp
“Bảo bối à. Em thật tốt”
“Thật tốt vậy thì anh liệu mà đối xử với em cho tốt. Nếu không sau này anh sẽ thành ông chú già nua không ai thèm”
“Nếu không giữ được em bên cạnh. Anh thà chết quách đi cho rồi. Không có em tất cả đều vô nghĩa đối với anh”
“Thật sến súa, em thích ông chú thô t*c của trước kia hơn”
“Mẹ nó. Em thật muốn “bị phạt” à? Mình vẫn chưa thử hết đống đồ chơi trước kia đâu nhé. Trở về liền phải cùng chơi hết. Chơi cho đến khi ra giường bị em làm ướt đẫm”
“Hahaha. Được trở về liền cùng anh chơi. Chơi cho đến khi anh không thể xuất t*nh được nữa”
Kinh Sở Tiêu và Chu Hi Văn thì thầm với nhau thật lâu. Họ đã ở đỉnh núi tâm sự rất nhiều thứ.
Thật lâu sau đó Kinh Sở Tiêu lại cõng cô xuống núi.
Ở bên khác dưới chân núi. Đột nhiên có người xông vào lều của Chu Hi Văn một cách tự tiện.
Nhìn một vòng không thấy cô liền quay sang nhìn về phía rừng trong.