Chương 28: Dự cảm xấu
Kinh Sở Tiêu thật sự mệt đến độ muốn ngất lịm đi. Hắn đã lên đảo trước khi đoàn của Chu Hi Văn đến vài ngày.
Xử lý hết các sát thủ được phái đến đây. Hắn biết mình làm như thế này sớm muộn gì tổ chức cũng sẽ trả thù hắn.
Nhưng Kinh Sở Tiêu làm như vậy cũng chỉ để người phụ nữ của hắn an toàn. Hắn sẵn sàng hy sinh tất cả cho cô.
Nhiệt độ trong núi vào đêm ngày càng giảm. Một cơn gió cũng lạnh muốn thấu xương.
Ấy vậy mà cơ thể Kinh Sở Tiêu giống như chiếc lò sưởi, nóng bỏng vô cùng.
“Sở Tiểu à, anh phải cầm cự đến khi chi viện đến nhé?”
Chu Hi Văn nâng gương mặt mệt mỏi của hắn lên, người đàn ông của cô quá vất vả.
Nhìn hắn lại cảm thấy đau lòng muốn chết. Nếu không vì cô hắn cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.
Nước mắt cô chảy không tự chủ, tầm mắt có chút mờ đi. Họ muốn bình an bên nhau, tại sao lại phải nhận nhiều thử thách như vậy.
Kinh Sở Tiêu gạt đi nước mắt cho cô, hắn thở dài bất lực cười gượng. Đã đau đến mức không thể giả bộ bình thường để cô an lòng được.
“Anh ở yên đây nhé! Em sẽ về lều của mình lấy thêm đồ cấp cứu và gọi chi viện đến. Chúng ta rất nhanh sẽ trở về”
Chu Hi Văn thật sự lo cho Kinh Sở Tiêu, vết thương hắn sẽ không hiến hắn mất mạng. Nhưng nếu mất máu quá nhiều hắn dự là sẽ không qua nổi sáng mai.
Kinh Sở Tiêu giữ lấy tay cô, hắn thì thào nặng nề nói.
“Đừng…đừng đi. Trong nhóm em còn 1 người không phải trong phòng thí nghiệm đúng không? Anh không chắc người đó an toàn. Quan sát tình hình một chút, đợi sáng mai xem xét tình hình sẽ tốt hơn”
“Kh…không được. Vết thương anh quá nặng. Nếu không cầm máu thì…thì…”
Nói đến đây Chu Hi Văn liền ngập ngừng cô không thể tưởng tượng cảnh anh mất đi. Cũng muốn nghĩ tới.
Sự bất lực khiến cô không kiềm được run rẩy ôm lấy hắn.
Kinh Sở Tiêu lôi từ túi áo ra vài viên đạn lại dùng dao bẻ mũi đạn. Làm xong hắn đặt lên tay cô.
“Hi Văn à. Giúp anh đổ lên miệng vết thương rồi lại đốt lên sẽ cầm được máu” Bàn tay của hắn run run khi chạm vào tay của cô.
Chu Hi Văn cầm viên đạn trong tay lòng nặng trĩu. Cô biết cách này rất hiệu quả nhưng sau đó vết thương sẽ nghiêm trọng hơn.
Không còn cách trước mắt là người phải cầm cự đến khi chi viện.
Kinh Sở Tiêu thấy cô chuẩn bị hắn vén vạt áo máu me lên ngậm vào miệng phòng cắn lưỡi. Rồi gật đầu sẵn sàng.
Chu Hi Văn rắc đều bột thuốc súng lên miệng vết thương đang rỉ máu. Đến khi bị bột lắp lại, cô cẩn thận cầm bật lửa lên.
Lại nhìn hắn lần nữa, ánh mắt hắn kiên định khiến cô an tâm hơn một chút.
Mồi lửa châm vào miệng vết thương có thuốc súng liền phực cháy da thịt. Nhưng cũng đã tạo thành một mảng khô tạm thời ngăn chặn máu chảy tiếp.
Mùi khen khét của thịt bị cháy bốc lên, Kinh Sở Tiêu đau đến nhắm nghiền hai mắt, hắn ngửa cổ cố gắng kìm nén tiếng gầm. Gân trên cơ thể đều bị đại não kích thích truyền đi sự đau đớn mà nổi lên.
“…Gừm…mm…”
Tuy đã ngậm vải trong miệng nhưng cũng có thể nghe được tiếng ken két của hai hàm răng nghiến vào nhau.
Xong một hồi cháy hết thuốc súng lửa cũng tự tắt đi. Kinh Sở Tiêu đau đến muốn ngất đi. Hắn ngồi không vững liền ngã sang một bên thở dốc. Mồ hồi hột chảy đầy người, thân nhiệt mỗi lúc mỗi cao.
Chu Hi Văn vội đỡ hắn nằm trên mặt đất. Cô lo lắng vội vàng hỏi hắn đến lạc giọng
“S…Sở…T…Tiêu anh sao r…rồi nói gì với em đi. Mở mắt nhìn em đi”
Mất một khoảng thời gian hắn mới mở mắt ra. Ánh mắt rã rời, Kinh Sở Tiêu không để lộ quá nhiều biểu cảm đau đớn. Trong giây phút này hắn vẫn gượng cười an ủi cô.
“Hi Văn của anh g…giỏi thật đấy”
Chu Hi Văn giống như đứa trẻ tựa đầu lên người hắn khóc nức nở.
“Kinh Sở Tiêu anh tuyệt đối không được… Nếu anh có mệnh hệ gì em liền sẽ đi theo anh. Nên là anh hãy sống cho thật tốt nếu không muốn ở bên kia thấy em làm đau bản thân”
Kinh Sở Tiêu đã không còn sức nói hắn vườn tay ôm trọn Chu Hi Văn vuốt ve.
Hắn không chắc được bản thân có thể sống sót rời hòn đảo này. Nhưng vì cô hắn sẽ cố gắng.
…****************…
Dương Kha Kiều đang ở trên trực thăng đến tiếp viện. Đi cùng là 1 toán lính đánh thuê. Nhìn đồng hồ báo hiệu nhịp tim của Kinh Sở Tiêu khiến anh có chút lo lắng.
Nhìn ra bầu trời đang dần ửng sáng, cơn gió lành rít qua làm nổi da gà khiến trong lòng anh có không ít dự cảm không lành.
Anh thầm mong mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi.
…****************…
Cơ thể Kinh Sở Tiêu bắt đầu sốt cao. Đôi lúc xuất hiện vài cơn co giật nhẹ. Cơ bắp trên người lâu lâu lại giật giật lên. Hơi thở hắn nặng nề và nóng bỏng.
Chu Hi Văn ôm hắn trong lòng thầm cầu nguyện…
Xử lý hết các sát thủ được phái đến đây. Hắn biết mình làm như thế này sớm muộn gì tổ chức cũng sẽ trả thù hắn.
Nhưng Kinh Sở Tiêu làm như vậy cũng chỉ để người phụ nữ của hắn an toàn. Hắn sẵn sàng hy sinh tất cả cho cô.
Nhiệt độ trong núi vào đêm ngày càng giảm. Một cơn gió cũng lạnh muốn thấu xương.
Ấy vậy mà cơ thể Kinh Sở Tiêu giống như chiếc lò sưởi, nóng bỏng vô cùng.
“Sở Tiểu à, anh phải cầm cự đến khi chi viện đến nhé?”
Chu Hi Văn nâng gương mặt mệt mỏi của hắn lên, người đàn ông của cô quá vất vả.
Nhìn hắn lại cảm thấy đau lòng muốn chết. Nếu không vì cô hắn cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.
Nước mắt cô chảy không tự chủ, tầm mắt có chút mờ đi. Họ muốn bình an bên nhau, tại sao lại phải nhận nhiều thử thách như vậy.
Kinh Sở Tiêu gạt đi nước mắt cho cô, hắn thở dài bất lực cười gượng. Đã đau đến mức không thể giả bộ bình thường để cô an lòng được.
“Anh ở yên đây nhé! Em sẽ về lều của mình lấy thêm đồ cấp cứu và gọi chi viện đến. Chúng ta rất nhanh sẽ trở về”
Chu Hi Văn thật sự lo cho Kinh Sở Tiêu, vết thương hắn sẽ không hiến hắn mất mạng. Nhưng nếu mất máu quá nhiều hắn dự là sẽ không qua nổi sáng mai.
Kinh Sở Tiêu giữ lấy tay cô, hắn thì thào nặng nề nói.
“Đừng…đừng đi. Trong nhóm em còn 1 người không phải trong phòng thí nghiệm đúng không? Anh không chắc người đó an toàn. Quan sát tình hình một chút, đợi sáng mai xem xét tình hình sẽ tốt hơn”
“Kh…không được. Vết thương anh quá nặng. Nếu không cầm máu thì…thì…”
Nói đến đây Chu Hi Văn liền ngập ngừng cô không thể tưởng tượng cảnh anh mất đi. Cũng muốn nghĩ tới.
Sự bất lực khiến cô không kiềm được run rẩy ôm lấy hắn.
Kinh Sở Tiêu lôi từ túi áo ra vài viên đạn lại dùng dao bẻ mũi đạn. Làm xong hắn đặt lên tay cô.
“Hi Văn à. Giúp anh đổ lên miệng vết thương rồi lại đốt lên sẽ cầm được máu” Bàn tay của hắn run run khi chạm vào tay của cô.
Chu Hi Văn cầm viên đạn trong tay lòng nặng trĩu. Cô biết cách này rất hiệu quả nhưng sau đó vết thương sẽ nghiêm trọng hơn.
Không còn cách trước mắt là người phải cầm cự đến khi chi viện.
Kinh Sở Tiêu thấy cô chuẩn bị hắn vén vạt áo máu me lên ngậm vào miệng phòng cắn lưỡi. Rồi gật đầu sẵn sàng.
Chu Hi Văn rắc đều bột thuốc súng lên miệng vết thương đang rỉ máu. Đến khi bị bột lắp lại, cô cẩn thận cầm bật lửa lên.
Lại nhìn hắn lần nữa, ánh mắt hắn kiên định khiến cô an tâm hơn một chút.
Mồi lửa châm vào miệng vết thương có thuốc súng liền phực cháy da thịt. Nhưng cũng đã tạo thành một mảng khô tạm thời ngăn chặn máu chảy tiếp.
Mùi khen khét của thịt bị cháy bốc lên, Kinh Sở Tiêu đau đến nhắm nghiền hai mắt, hắn ngửa cổ cố gắng kìm nén tiếng gầm. Gân trên cơ thể đều bị đại não kích thích truyền đi sự đau đớn mà nổi lên.
“…Gừm…mm…”
Tuy đã ngậm vải trong miệng nhưng cũng có thể nghe được tiếng ken két của hai hàm răng nghiến vào nhau.
Xong một hồi cháy hết thuốc súng lửa cũng tự tắt đi. Kinh Sở Tiêu đau đến muốn ngất đi. Hắn ngồi không vững liền ngã sang một bên thở dốc. Mồ hồi hột chảy đầy người, thân nhiệt mỗi lúc mỗi cao.
Chu Hi Văn vội đỡ hắn nằm trên mặt đất. Cô lo lắng vội vàng hỏi hắn đến lạc giọng
“S…Sở…T…Tiêu anh sao r…rồi nói gì với em đi. Mở mắt nhìn em đi”
Mất một khoảng thời gian hắn mới mở mắt ra. Ánh mắt rã rời, Kinh Sở Tiêu không để lộ quá nhiều biểu cảm đau đớn. Trong giây phút này hắn vẫn gượng cười an ủi cô.
“Hi Văn của anh g…giỏi thật đấy”
Chu Hi Văn giống như đứa trẻ tựa đầu lên người hắn khóc nức nở.
“Kinh Sở Tiêu anh tuyệt đối không được… Nếu anh có mệnh hệ gì em liền sẽ đi theo anh. Nên là anh hãy sống cho thật tốt nếu không muốn ở bên kia thấy em làm đau bản thân”
Kinh Sở Tiêu đã không còn sức nói hắn vườn tay ôm trọn Chu Hi Văn vuốt ve.
Hắn không chắc được bản thân có thể sống sót rời hòn đảo này. Nhưng vì cô hắn sẽ cố gắng.
…****************…
Dương Kha Kiều đang ở trên trực thăng đến tiếp viện. Đi cùng là 1 toán lính đánh thuê. Nhìn đồng hồ báo hiệu nhịp tim của Kinh Sở Tiêu khiến anh có chút lo lắng.
Nhìn ra bầu trời đang dần ửng sáng, cơn gió lành rít qua làm nổi da gà khiến trong lòng anh có không ít dự cảm không lành.
Anh thầm mong mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi.
…****************…
Cơ thể Kinh Sở Tiêu bắt đầu sốt cao. Đôi lúc xuất hiện vài cơn co giật nhẹ. Cơ bắp trên người lâu lâu lại giật giật lên. Hơi thở hắn nặng nề và nóng bỏng.
Chu Hi Văn ôm hắn trong lòng thầm cầu nguyện…