Chương : 47
Nhược Nhan thấy Diêu Vạn Lặc nói vậy liền đáp lời
“Hoàng thượng ta chỉ là dân nữ bình thường sao có thể so sánh được với công chúa đây”
Diêu Vạn Lặc thấy vậy liền vui mừng nhưng Nhược Y còn nói
“Nhưng ta xem công chúa đã không còn trinh trắng, sao có thể gả cho vương gia được, thế khác nào hủy đi thanh danh của tam vương gia a”
Diêu Tiêu Tương thấy thế trong lòng thầm sợ hãi, còn Diêu Vạn Lặc tức giận quát:
“Ăn nói hàm hồ, to gan giám vu oan cho nữ nhi của ta”
“Hoàng thượng ta xem hay là nên hỏi công chúa thì hơn”
Diêu Vạn Lặc quay sang nhìn nữ nhi, thấy thế Diêu Tiêu Tương vội vàng đáp lời
“Phụ hoàng là tiện nhân kia ăn nói hàm hồ”
Thiếu Hàn lúc này mới lên tiếng:
“Hàm hồ ai là ăn nói hàm hồ, giám nói vương phi của ta là tiện nhân”
Nhược Y vẫn giữ nét bình tĩnh cười nói:
“Hoàng thượng ta thấy hay là xét thủ cung sa đi, nếu đúng như lời ta nói thì xin hoàng thượng hãy hủy đi hôn sự này. Còn sai ta xin nhượng lại ngôi vị vương phi này cho công chúa một cách cung kính”
Diêu Tiêu Đình thấy như vậy liền nên tiếng giúp đỡ muội muội
“Ta thấy đây là chuyện hệ trọng, tổn hại đến thanh danh của muội muội ta, sao có thể giữa chốn đông người khám xét thủ cung sa được”
“Ta thấy là có tật thì ắt giật mình mà thôi”
“Ngươi… a” Diêu Tiêu Tương tựa vào người Diêu Tiêu Đình làm ra vẻ mệt mỏi. Rồi quay sang nói với Diêu Vạn Lặc “Phụ hoàng ta thấy đau đầu quá”
Diêu Tiêu Đình thấy vậy quay sang nói:
“Phụ hoàng muội muội không được khỏe ta đưa muội muội về nghỉ ngơi”. Nói rồi đưa Diêu Tiêu Tương quay trở về
Trên đường trở về Tiêu Đình quay sang nói với Tiêu Tương
“Muội muội ta thấy hay là muội hãy từ bỏ đi”
Diêu Tiêu Tương lúc này mới thôi giả vờ tức giận nói
“Ca nói gì vậy, Lãnh Thiếu Hàn đã là người ta nhắm trúng, ta không có thì người khác cũng đừng mơ đến”
Buổi tối hôm ấy trên đường trở về có xảy ra một sự việc. Thiếu Hàn và Nhược Y bị thích khách chặn đánh giữa đường. Nhưng sự việc chỉ dừng lại ở đó thì không có gì đáng để nói. Kết cục Nhược Y có thêm một hữu hảo, còn Thiếu Hàn thì…
“Hoàng thượng ta chỉ là dân nữ bình thường sao có thể so sánh được với công chúa đây”
Diêu Vạn Lặc thấy vậy liền vui mừng nhưng Nhược Y còn nói
“Nhưng ta xem công chúa đã không còn trinh trắng, sao có thể gả cho vương gia được, thế khác nào hủy đi thanh danh của tam vương gia a”
Diêu Tiêu Tương thấy thế trong lòng thầm sợ hãi, còn Diêu Vạn Lặc tức giận quát:
“Ăn nói hàm hồ, to gan giám vu oan cho nữ nhi của ta”
“Hoàng thượng ta xem hay là nên hỏi công chúa thì hơn”
Diêu Vạn Lặc quay sang nhìn nữ nhi, thấy thế Diêu Tiêu Tương vội vàng đáp lời
“Phụ hoàng là tiện nhân kia ăn nói hàm hồ”
Thiếu Hàn lúc này mới lên tiếng:
“Hàm hồ ai là ăn nói hàm hồ, giám nói vương phi của ta là tiện nhân”
Nhược Y vẫn giữ nét bình tĩnh cười nói:
“Hoàng thượng ta thấy hay là xét thủ cung sa đi, nếu đúng như lời ta nói thì xin hoàng thượng hãy hủy đi hôn sự này. Còn sai ta xin nhượng lại ngôi vị vương phi này cho công chúa một cách cung kính”
Diêu Tiêu Đình thấy như vậy liền nên tiếng giúp đỡ muội muội
“Ta thấy đây là chuyện hệ trọng, tổn hại đến thanh danh của muội muội ta, sao có thể giữa chốn đông người khám xét thủ cung sa được”
“Ta thấy là có tật thì ắt giật mình mà thôi”
“Ngươi… a” Diêu Tiêu Tương tựa vào người Diêu Tiêu Đình làm ra vẻ mệt mỏi. Rồi quay sang nói với Diêu Vạn Lặc “Phụ hoàng ta thấy đau đầu quá”
Diêu Tiêu Đình thấy vậy quay sang nói:
“Phụ hoàng muội muội không được khỏe ta đưa muội muội về nghỉ ngơi”. Nói rồi đưa Diêu Tiêu Tương quay trở về
Trên đường trở về Tiêu Đình quay sang nói với Tiêu Tương
“Muội muội ta thấy hay là muội hãy từ bỏ đi”
Diêu Tiêu Tương lúc này mới thôi giả vờ tức giận nói
“Ca nói gì vậy, Lãnh Thiếu Hàn đã là người ta nhắm trúng, ta không có thì người khác cũng đừng mơ đến”
Buổi tối hôm ấy trên đường trở về có xảy ra một sự việc. Thiếu Hàn và Nhược Y bị thích khách chặn đánh giữa đường. Nhưng sự việc chỉ dừng lại ở đó thì không có gì đáng để nói. Kết cục Nhược Y có thêm một hữu hảo, còn Thiếu Hàn thì…