Chương : 46
Sáng ngày hôm sau cái nóng ngày càng gay gắt hơn, buổi thiết triều lại là vào giờ ngọ khiến cho Thiếu Hàn càng như bốc hỏa. Trong khi đó Thiếu Kì lại vô cùng sung sướng. Trên đường bước vào chính điện, người ta sẽ bắt gặp một cảnh tượng khó hiểu
Hai nam nhân một cau có khó chịu, một vui sướng cười cười trên tay cầm một cái bình trong suốt lạ lạ, trong bình còn cắm một ống trụ
“Tam hoàng huynh đây là canh mai chua, Nhan Nhan làm cho đệ, huynh có muốn dùng thử”
Thiếu Hàn thấy bình thủy tinh trên tay Thiếu Kì còn tản hơn lạnh, bất giác nuốt nước miếng, đưa tay lấy canh mai chua. Vì cái bình đựng canh mai chua của Thiếu Hàn không lớn nên lượng nước trong bình không mấy nhiều. Thiếu Kì trên đường đến hoàng cung mỗi lần chỉ dám uống một ít. Cái bình từ lúc chưa đưa cho Thiếu Hàn còn rất nhiều. Nhưng Thiếu Hàn chỉ uống một hơi cạn sạch
Thiếu Kì thấy vậy hối hận vì đưa cho Thiếu Hàn nuốt nước miếng tức giận nói:
“Tam huynh, ta ngay cả uống cũng không dám uống nhiều vậy mà huynh…”
Thiếu Hàn lạnh lùng cho Thiếu Kì một câu
“Canh mai chua không tệ”
“Cái gì mà không tê, huynh đã dùng hết của ta rồi”
Hôm nay trong triều có một việc làm cho mọi người phải khó xử. Chẳng là hoàng thượng Diêu Lăng Quốc đã gửi bức thư muốn công chúa Diêu Tiêu Tương kết giao cùng với tam vương gia của Lăng Nhật Quốc.
Lãnh Thiếu Hàn trở về nói với Nhược Y. Nhược Y như không quan tâm nói:
“Thiếu Hàn cùng lắm là lại thêm một sườn phi thôi”
Thiếu Hàn thấy phản ứng của Nhược Y như vậy có vẻ bực bội:
“Nhược Y, ta nói là Diêu Tiêu Tương muốn làm vương phi”
Nhược Y nói như chưa hề xảy ra chuyện gì
“Vương phi à, cũng được”
“Ý nàng là sao, cái gì gọi là cũng được”
Nhược Y thấy Thiếu Hàn thực sự đã tức giận liền đứng lên tiến đến phía Thiếu Hàn cười nói
“A Thiếu Hàn chàng cứ bình tĩnh, không phải là không có cách giải quyết nga. Việc đến đâu chúng ta cứ từ từ tính”
Ba ngày sau yến hội lại được mở lần này hoàng thượng Diêu Lăng Quốc đích thân đến. Nên yến hội thập phần long trọng
Hoàng thượng Diêu Lăng Quốc Diêu Vạn Lặc là một người khoảng sáu mươi tuổi, nhưng ánh mắt vẫn còn chứa nhiều toan tính
Diêu Tiêu Tương thấy phụ hoàng đến vội vàng chạy đến
“Phụ hoàng, Tương nhi rất nhớ người”
Diêu Vạn Lặc giọng nói sủng nịch khẽ quát:
“Nữ nhi thật là không biết phép tắc”
Nói rồi quay sang hoàng thượng Lăng Nhật Quốc nói:
“Hoàng thượng Lăng Nhật Quốc có thấy thư ta gửi qua”
Lãnh Duật Lại ánh mắt âm trầm nói
“Chúng ta nên là xưng hô tên, không cần câu lệ Lặc huynh”
“Vậy Lại huynh ta hôm nay đích thân đến đây là vì chuyện của nữ nhi…”
Diêu Vạn Lặc còn chưa kịp nói xong thì Lãnh Thiếu Hàn đã nên tiếng
“Hoàng thượng Diêu Quốc ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngài ta đã có vương phi”
Diêu Vặn Lặc đôi mắt híp lại đánh giá Lãnh Thiếu Hàn
“Người này chính là tam vương gia sao, quả là tướng mạo hơn người”
Diêu Tiêu Tương thấy vậy bước đến kéo tay Diêu Vạn Lặc
“Phụ vương chính là chàng”
Diêu Vạn Lặc vỗ vỗ tay con gái quay sang cười nói với Thiếu Hàn
“Tam vương gia vương phi của người có thể sánh với nữ nhi của ta sao”
Lãnh Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời:
“Có thể”
Diêu Vạn Lặc quay sang nhìn Nhược Y
“Kia là tam vương phi sao, vương phi cũng có chút tư sắc, nhưng không thể so sánh với nữ nhi bảo bối của ta được”
Hai nam nhân một cau có khó chịu, một vui sướng cười cười trên tay cầm một cái bình trong suốt lạ lạ, trong bình còn cắm một ống trụ
“Tam hoàng huynh đây là canh mai chua, Nhan Nhan làm cho đệ, huynh có muốn dùng thử”
Thiếu Hàn thấy bình thủy tinh trên tay Thiếu Kì còn tản hơn lạnh, bất giác nuốt nước miếng, đưa tay lấy canh mai chua. Vì cái bình đựng canh mai chua của Thiếu Hàn không lớn nên lượng nước trong bình không mấy nhiều. Thiếu Kì trên đường đến hoàng cung mỗi lần chỉ dám uống một ít. Cái bình từ lúc chưa đưa cho Thiếu Hàn còn rất nhiều. Nhưng Thiếu Hàn chỉ uống một hơi cạn sạch
Thiếu Kì thấy vậy hối hận vì đưa cho Thiếu Hàn nuốt nước miếng tức giận nói:
“Tam huynh, ta ngay cả uống cũng không dám uống nhiều vậy mà huynh…”
Thiếu Hàn lạnh lùng cho Thiếu Kì một câu
“Canh mai chua không tệ”
“Cái gì mà không tê, huynh đã dùng hết của ta rồi”
Hôm nay trong triều có một việc làm cho mọi người phải khó xử. Chẳng là hoàng thượng Diêu Lăng Quốc đã gửi bức thư muốn công chúa Diêu Tiêu Tương kết giao cùng với tam vương gia của Lăng Nhật Quốc.
Lãnh Thiếu Hàn trở về nói với Nhược Y. Nhược Y như không quan tâm nói:
“Thiếu Hàn cùng lắm là lại thêm một sườn phi thôi”
Thiếu Hàn thấy phản ứng của Nhược Y như vậy có vẻ bực bội:
“Nhược Y, ta nói là Diêu Tiêu Tương muốn làm vương phi”
Nhược Y nói như chưa hề xảy ra chuyện gì
“Vương phi à, cũng được”
“Ý nàng là sao, cái gì gọi là cũng được”
Nhược Y thấy Thiếu Hàn thực sự đã tức giận liền đứng lên tiến đến phía Thiếu Hàn cười nói
“A Thiếu Hàn chàng cứ bình tĩnh, không phải là không có cách giải quyết nga. Việc đến đâu chúng ta cứ từ từ tính”
Ba ngày sau yến hội lại được mở lần này hoàng thượng Diêu Lăng Quốc đích thân đến. Nên yến hội thập phần long trọng
Hoàng thượng Diêu Lăng Quốc Diêu Vạn Lặc là một người khoảng sáu mươi tuổi, nhưng ánh mắt vẫn còn chứa nhiều toan tính
Diêu Tiêu Tương thấy phụ hoàng đến vội vàng chạy đến
“Phụ hoàng, Tương nhi rất nhớ người”
Diêu Vạn Lặc giọng nói sủng nịch khẽ quát:
“Nữ nhi thật là không biết phép tắc”
Nói rồi quay sang hoàng thượng Lăng Nhật Quốc nói:
“Hoàng thượng Lăng Nhật Quốc có thấy thư ta gửi qua”
Lãnh Duật Lại ánh mắt âm trầm nói
“Chúng ta nên là xưng hô tên, không cần câu lệ Lặc huynh”
“Vậy Lại huynh ta hôm nay đích thân đến đây là vì chuyện của nữ nhi…”
Diêu Vạn Lặc còn chưa kịp nói xong thì Lãnh Thiếu Hàn đã nên tiếng
“Hoàng thượng Diêu Quốc ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngài ta đã có vương phi”
Diêu Vặn Lặc đôi mắt híp lại đánh giá Lãnh Thiếu Hàn
“Người này chính là tam vương gia sao, quả là tướng mạo hơn người”
Diêu Tiêu Tương thấy vậy bước đến kéo tay Diêu Vạn Lặc
“Phụ vương chính là chàng”
Diêu Vạn Lặc vỗ vỗ tay con gái quay sang cười nói với Thiếu Hàn
“Tam vương gia vương phi của người có thể sánh với nữ nhi của ta sao”
Lãnh Thiếu Hàn lạnh lùng trả lời:
“Có thể”
Diêu Vạn Lặc quay sang nhìn Nhược Y
“Kia là tam vương phi sao, vương phi cũng có chút tư sắc, nhưng không thể so sánh với nữ nhi bảo bối của ta được”