Chương 142
Tại sao?
Hắn tự hỏi mình như thế. Hắn đã làm gì sai? Tất cả những gì hắn làm đều nằm trong phạm vi cho phép và đều là những điều mà các thủ lĩnh khác vẫn làm trong suốt hàng chục năm.
Tư Lệnh nói, giọng đều đều:
- Ngươi vẫn chưa biết mình sai ở đâu. Ta sẽ giải đáp cho ngươi. Ngươi sai vì ngươi đã tiến bộ quá nhanh. Ngươi đang vượt lên ngày càng xa so với các sát thủ đồng nghiệp của ngươi và cho dù chúng có làm gì đi nữa cũng không thể rút ngắn khoảng cách ấy lại được. Ngươi chính là nhân tố làm mất cân bằng ở Vùng đất Tự Do. Khi tuyên bố sáp nhập năm Thần Tài, ta đã chờ đợi các ngươi đánh giết lẫn nhau, chứ không muốn nhìn thấy ngươi biến sự kiện này thành sân khấu riêng cho mình. Ngươi đã làm mất niềm vui của ta. Ta buộc lòng phải giết Zhao Wu để mang lại sự cân bằng cần thiết giữa các tổ chức sát thủ. Chính ngươi đã dồn ta đến chỗ phải giết hắn.
Tài nhìn trân trân vào bức vách.
Hóa ra là thế.
Hắn cậy mình tài giỏi nên đã khiến cho các thế lực trên Vùng đất Tự Do cảm thấy bị đe dọa. Lẽ ra hắn phải hành xử tinh tế hơn. Hắn không nhận thức được rằng cho dù địa vị của mình đã có sự thay đổi to lớn so với năm năm trước, hắn cuối cùng vẫn chỉ là một tên tiểu tốt đang sống trong vương quốc được cai trị bởi một tên bạo chúa, và hắn càng khoe tài khoe giỏi thì tên bạo chúa ấy sẽ càng ngứa mắt.
Có lẽ việc hắn liên tiếp hạ thủ hai Thần Tài trong một tháng đã trở thành hồi chuông báo động với Tư Lệnh. Tài vốn là một quân cờ, nhưng hắn đang dần trở thành quân cờ không kiểm soát được, nhất là khi hắn vẫn còn vài năm nữa mới chạm đến đỉnh cao của nghề sát thủ. Tiềm năng của hắn thật vĩ đại, và tiềm năng ấy càng vĩ đại bao nhiêu thì người đánh cờ càng phải cẩn thận bấy nhiêu nếu không muốn chứng kiến thế cục nghiêng hẳn sang một bên.
Tài vẫn cố vớt vát:
- Nếu Tư Lệnh đã có ý định giết Zhao Wu, sao ngay từ đầu ngài không giết luôn hắn cho xong mà phải tung đồng xu làm gì?
- Như thế thì không vui. Thỉnh thoảng ta cũng muốn có trò giải trí. Trần Tuấn Tài, ta sẽ ban cho ngươi cơ hội cuối cùng để cứu Thần Tài của ngươi. Trong tay ta có một đồng xu, ta sẽ dùng nó để giết Zhao Wu, nếu ngươi có thể dùng bất kỳ biện pháp nào cản được nó lại thì ngươi thắng và Zhao Wu sẽ sống. Nếu thất bại thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Tài vội hỏi:
- Tư Lệnh chỉ dùng đồng xu, ngoài ra còn dùng chiêu thức gì nữa không? Nếu ngài lại dậm chân thì tôi thật không có hy vọng chiến thắng.
Tư Lệnh cười:
- Chỉ một đồng xu thôi. Nhưng ta cảnh báo ngươi, trên đời này chưa ai cản được đồng xu của ta. Hãy dùng hết sức của ngươi và cầu nguyện để ngươi đạt được điều mình mong muốn.
- Tôi không mang theo dao. Mấy thanh kiếm này quá nặng, dùng không quen, liệu Tư Lệnh có thể ban cho một con dao được không?
- Được, Gabriel, đưa con dao tốt nhất của ngươi cho hắn.
Gabriel Doherty ném cho Tài một con dao rất vừa tay và sắc bén. Tài bắt lấy con dao, cảm nhận hơi thép mát lạnh truyền qua lòng bàn tay đến từng tế bào trong cơ thể. Hơi lạnh ấy mang lại sự tự tin cho hắn.
Khi cầm trên tay con dao, hắn có thể đương đầu với cả thế giới.
Tài ra hiệu cho Zhao Wu tiến đến, đứng sát sau lưng mình.
Tư Lệnh cười hỏi:
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Tài hít một hơi thật sâu, gật đầu. Mắt hắn mở to, toàn thân bước vào trạng thái chiến đấu. Đây là trạng thái tốt nhất của hắn, tương tự như con hổ rình mồi. Hắn có thể chuyển từ tĩnh sang động chỉ trong một phần trăm một giây.
Tư Lệnh như thể nhìn thấu qua được bức vách. Tài vừa gật đầu, một đồng xu đã bắn ra.
Đồng xu xuyên qua bức vách, tạo thành một cái lỗ nhỏ. Tốc độ của đồng xu quá nhanh, Tài không phản ứng kịp. Hắn còn không nhìn thấy đồng xu, chỉ thấy hơi gió tạt qua má rát bỏng, lúc quay đầu nhìn lại đã thấy Zhao Wu nằm ngã ngửa xuống sàn nhà, trên trán có một lỗ thủng hình tròn.
Tài nhìn sững cơ thể bất động của Zhao Wu trong vài giây.
Sự thật quá tàn nhẫn, nhất thời hắn không sao chấp nhận được. Một lúc lâu sau hắn mới hoàn toàn ý thức được rằng Thần Tài của hắn đã chết, mạch máu của Dực Long đã không còn nữa. Zhao Wu, người trong suốt năm năm qua đã không ngừng cung cấp tiền và đóng vai trò bệ đỡ cho sự phát triển vượt bậc của Dực Long giờ đây chỉ là một cái xác không hồn, hai mắt mở to như thể chính gã cũng không tin được vào kết cục của mình.
Tài quỳ xuống bên xác của Zhao Wu, toàn thân run bắn.
Zhao Wu trên danh nghĩa chỉ là đối tác làm ăn, nhưng hai người đã làm việc với nhau trong thời gian dài, dần có sự đồng cảm. Dĩ nhiên không thể xem Zhao Wu là người lương thiện hay đạo đức, một phần vì thế giới này không tạo điều kiện cho những đức tính như vậy tồn tại. Ngược lại, gã hiểu chuyện và chu đáo. Zhao Wu là nhân vật quan trọng đầu tiên trong hệ thống của Dực Long thiệt mạng, điều tồi tệ hơn cả là gã chết ngay trước mắt Tài, trong phạm vi che chở của hắn.
Tài đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ Zhao Wu, nhưng vẫn thất bại. Hắn chậm rãi vuốt mắt cho Zhao Wu, trái tim nặng trĩu buồn đau và hối tiếc.
Hắn tự hỏi mình như thế. Hắn đã làm gì sai? Tất cả những gì hắn làm đều nằm trong phạm vi cho phép và đều là những điều mà các thủ lĩnh khác vẫn làm trong suốt hàng chục năm.
Tư Lệnh nói, giọng đều đều:
- Ngươi vẫn chưa biết mình sai ở đâu. Ta sẽ giải đáp cho ngươi. Ngươi sai vì ngươi đã tiến bộ quá nhanh. Ngươi đang vượt lên ngày càng xa so với các sát thủ đồng nghiệp của ngươi và cho dù chúng có làm gì đi nữa cũng không thể rút ngắn khoảng cách ấy lại được. Ngươi chính là nhân tố làm mất cân bằng ở Vùng đất Tự Do. Khi tuyên bố sáp nhập năm Thần Tài, ta đã chờ đợi các ngươi đánh giết lẫn nhau, chứ không muốn nhìn thấy ngươi biến sự kiện này thành sân khấu riêng cho mình. Ngươi đã làm mất niềm vui của ta. Ta buộc lòng phải giết Zhao Wu để mang lại sự cân bằng cần thiết giữa các tổ chức sát thủ. Chính ngươi đã dồn ta đến chỗ phải giết hắn.
Tài nhìn trân trân vào bức vách.
Hóa ra là thế.
Hắn cậy mình tài giỏi nên đã khiến cho các thế lực trên Vùng đất Tự Do cảm thấy bị đe dọa. Lẽ ra hắn phải hành xử tinh tế hơn. Hắn không nhận thức được rằng cho dù địa vị của mình đã có sự thay đổi to lớn so với năm năm trước, hắn cuối cùng vẫn chỉ là một tên tiểu tốt đang sống trong vương quốc được cai trị bởi một tên bạo chúa, và hắn càng khoe tài khoe giỏi thì tên bạo chúa ấy sẽ càng ngứa mắt.
Có lẽ việc hắn liên tiếp hạ thủ hai Thần Tài trong một tháng đã trở thành hồi chuông báo động với Tư Lệnh. Tài vốn là một quân cờ, nhưng hắn đang dần trở thành quân cờ không kiểm soát được, nhất là khi hắn vẫn còn vài năm nữa mới chạm đến đỉnh cao của nghề sát thủ. Tiềm năng của hắn thật vĩ đại, và tiềm năng ấy càng vĩ đại bao nhiêu thì người đánh cờ càng phải cẩn thận bấy nhiêu nếu không muốn chứng kiến thế cục nghiêng hẳn sang một bên.
Tài vẫn cố vớt vát:
- Nếu Tư Lệnh đã có ý định giết Zhao Wu, sao ngay từ đầu ngài không giết luôn hắn cho xong mà phải tung đồng xu làm gì?
- Như thế thì không vui. Thỉnh thoảng ta cũng muốn có trò giải trí. Trần Tuấn Tài, ta sẽ ban cho ngươi cơ hội cuối cùng để cứu Thần Tài của ngươi. Trong tay ta có một đồng xu, ta sẽ dùng nó để giết Zhao Wu, nếu ngươi có thể dùng bất kỳ biện pháp nào cản được nó lại thì ngươi thắng và Zhao Wu sẽ sống. Nếu thất bại thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Tài vội hỏi:
- Tư Lệnh chỉ dùng đồng xu, ngoài ra còn dùng chiêu thức gì nữa không? Nếu ngài lại dậm chân thì tôi thật không có hy vọng chiến thắng.
Tư Lệnh cười:
- Chỉ một đồng xu thôi. Nhưng ta cảnh báo ngươi, trên đời này chưa ai cản được đồng xu của ta. Hãy dùng hết sức của ngươi và cầu nguyện để ngươi đạt được điều mình mong muốn.
- Tôi không mang theo dao. Mấy thanh kiếm này quá nặng, dùng không quen, liệu Tư Lệnh có thể ban cho một con dao được không?
- Được, Gabriel, đưa con dao tốt nhất của ngươi cho hắn.
Gabriel Doherty ném cho Tài một con dao rất vừa tay và sắc bén. Tài bắt lấy con dao, cảm nhận hơi thép mát lạnh truyền qua lòng bàn tay đến từng tế bào trong cơ thể. Hơi lạnh ấy mang lại sự tự tin cho hắn.
Khi cầm trên tay con dao, hắn có thể đương đầu với cả thế giới.
Tài ra hiệu cho Zhao Wu tiến đến, đứng sát sau lưng mình.
Tư Lệnh cười hỏi:
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Tài hít một hơi thật sâu, gật đầu. Mắt hắn mở to, toàn thân bước vào trạng thái chiến đấu. Đây là trạng thái tốt nhất của hắn, tương tự như con hổ rình mồi. Hắn có thể chuyển từ tĩnh sang động chỉ trong một phần trăm một giây.
Tư Lệnh như thể nhìn thấu qua được bức vách. Tài vừa gật đầu, một đồng xu đã bắn ra.
Đồng xu xuyên qua bức vách, tạo thành một cái lỗ nhỏ. Tốc độ của đồng xu quá nhanh, Tài không phản ứng kịp. Hắn còn không nhìn thấy đồng xu, chỉ thấy hơi gió tạt qua má rát bỏng, lúc quay đầu nhìn lại đã thấy Zhao Wu nằm ngã ngửa xuống sàn nhà, trên trán có một lỗ thủng hình tròn.
Tài nhìn sững cơ thể bất động của Zhao Wu trong vài giây.
Sự thật quá tàn nhẫn, nhất thời hắn không sao chấp nhận được. Một lúc lâu sau hắn mới hoàn toàn ý thức được rằng Thần Tài của hắn đã chết, mạch máu của Dực Long đã không còn nữa. Zhao Wu, người trong suốt năm năm qua đã không ngừng cung cấp tiền và đóng vai trò bệ đỡ cho sự phát triển vượt bậc của Dực Long giờ đây chỉ là một cái xác không hồn, hai mắt mở to như thể chính gã cũng không tin được vào kết cục của mình.
Tài quỳ xuống bên xác của Zhao Wu, toàn thân run bắn.
Zhao Wu trên danh nghĩa chỉ là đối tác làm ăn, nhưng hai người đã làm việc với nhau trong thời gian dài, dần có sự đồng cảm. Dĩ nhiên không thể xem Zhao Wu là người lương thiện hay đạo đức, một phần vì thế giới này không tạo điều kiện cho những đức tính như vậy tồn tại. Ngược lại, gã hiểu chuyện và chu đáo. Zhao Wu là nhân vật quan trọng đầu tiên trong hệ thống của Dực Long thiệt mạng, điều tồi tệ hơn cả là gã chết ngay trước mắt Tài, trong phạm vi che chở của hắn.
Tài đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ Zhao Wu, nhưng vẫn thất bại. Hắn chậm rãi vuốt mắt cho Zhao Wu, trái tim nặng trĩu buồn đau và hối tiếc.