Chương 141
Kỹ năng điều khiển bài của Tài khiến tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc tới mức nói không nên lời.
Họ cảm giác như mình đang nằm mơ. Chỉ trong mơ mới có những lá bài nhảy múa sinh động thế này. Những gì mà Tài đang làm giống ma thuật hơn là kỹ năng. Kỹ năng tức là thực hiện một động tác nào đó tới mức khiến người khác phải khâm phục còn ma thuật là thực hiện cùng động tác ấy nhưng nâng tầm tới mức không tưởng.
Điều khiển một lá bài tới đẳng cấp này đã khó, làm chủ cùng lúc mười lá bài, biến chúng thành vũ khí sống, hơn thế nữa sự sống trong mỗi lá bài chia ra thì khác biệt mà hợp lại thì đồng nhất, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Làm sao Tài lại làm được điều đó?
Chứng kiến cuộc đấu vô tiền khoáng hậu, các thủ lĩnh trong Hiệp Hội vừa sợ, vừa ghét, vừa khâm phục. Nhưng họ không biết rằng mọi việc vẫn chưa tới cao trào. Cao trào tới khi Jackson Jay quyết định tham chiến.
Lão cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Màn thể hiện của Tài đã chọc tức lão. Từ trước đến nay lão vẫn tự tin rằng mình là một trong những người chơi bài giỏi nhất nếu không phải chính là người chơi bài giỏi nhất Vùng đất Tự Do, nhưng hiện giờ Tài còn trên lão một bậc. Điều ấy khiến lòng tự trọng của Jackson bị tổn thương.
Lão thò tay vào trong túi áo, thủ sẵn mười lá bài y như Trần Tuấn Tài, đợi đến thời điểm thích hợp thì vung tay phóng đi, mười lá bài của Tài bị đánh trúng, đồng loạt rơi xuống đất.
Tài không buồn nhìn lão, hai tay lập tức rút ra thêm hai mươi lá bài, cứ sau một tiếng tách lại có một chùm lá bài bắn ra, nhưng lần này chúng không bay lên trời mà lượn sát đất, sát đến mức chạm được mặt đất nhưng không bị đất cản lại mà tiện thể cuốn theo những lá bài đang nằm trên sàn nhà, rồi sau đó lại ngóc đầu lên, bay theo quỹ đạo hình elip, lấy hai bàn tay của Tài làm điểm đầu cũng là điểm cuối. Để làm được điều này cần một lực cực mạnh nhưng cũng cực chính xác, chỉ cần hơi dư lực hay hơi thiếu lực đều sẽ làm các lá bài văng khỏi tầm kiểm soát.
Tài chiếm được quyền điều khiển cả bốn mươi lá bài, chỉ sau vài giây, các lá bài đã đan xen vào nhau, dầy đặc như một cơn lốc nhỏ, lấy Gabriel và Jackson Jay làm tâm, ra sức tấn công.
Lúc trước thấy Tài điều khiển mười lá bài, người ta đã tưởng đây là cực hạn của hắn, ai dè đó chỉ là màn khởi động. Hắn gia tăng tốc độ của mỗi lá bài, khiến cơn lốc càng lúc càng dữ dội, biến thành cuồng phong, bài bay mù mịt, từ bên ngoài chỉ thấy loang loáng những lá bài lướt qua mắt tạo thành tiếng gió rít nghe như hơi thở của một con quái thú nào đó.
Jackson tự biết trình độ không bằng, không dám tiếp tục dùng bài đấu bài. Trong người lại không mang sẵn dao, đành muối mặt nhặt đại một thanh trường kiếm mà lính canh đánh rơi. Nhưng lão dùng kiếm không giỏi, thành ra không phát huy được đầy đủ năng lực.
Jackson thấy Gabriel bị Tài dùng các lá bài bao vây, tình cảnh chật vật khốn khổ, không muốn rơi vào thế bế tắc tương tự, liền chủ động tìm cách đánh rơi các lá bài. Nhưng làm được điều này cũng không phải dễ, vì các lá bài như biết hiệp đồng tấn công, luôn chặn trước đòn đánh của Jackson và dồn lão vào thế buộc phải lùi lại. Dần dần, Jackson và Gabriel bị bao trong hai vòng xoáy làm bằng những lá bài, chỉ biết quay cuồng né tránh chứ không thể phản công gì được.
Tài lấy một địch hai, đối thủ của hắn đều là những cao thủ lừng lẫy, một người là Đệ Nhất Á Sát Thần, một người là Đệ Nhất Phó Tư Lệnh, bất kỳ ai trong hai người này cũng có thể đối đầu với cả một đạo quân, hơn thế nữa nãy giờ hắn không dùng dao mà chỉ dùng lá bài, xem ra cũng không có ý định tấn công sống chết. Càng nhìn càng thấy đẳng cấp vượt trội.
Các thủ lĩnh có mặt trong phòng cùng bật lên tiếng hoan hô. Trình độ này khác gì thần thánh? Ngày hôm nay quả thật tất cả đều đã được mở rộng tầm mắt.
Tư Lệnh hừ lạnh một tiếng. Tài mơ hồ cảm nhận được chấn động lan tới chân, hắn chưa kịp làm gì chấn động ấy đã làm hắn mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Các lá bài không người điều khiển, cũng đồng loạt rơi lả tả.
Tài ngóc đầu lên, thấy con dao của Gabriel đâm vào mắt. Cứ nghĩ phen này tất mù, thì đúng lúc ấy đồng xu của Tư Lệnh đánh rơi con dao trên tay Gabriel. Lão biết mình thất thố, vội quay lại, cúi đầu nói:
- Xin Tư Lệnh tha lỗi. Tôi chỉ bức xúc vì tên khốn này dám công khai thách thức ý chỉ của Tư Lệnh.
- Ta biết. Trần Tuấn Tài, ngươi công khai thách thức quyền lực của ta, làm bị thương những thủ hạ của ta, ngươi không sợ chết có phải không?
Tài ngẩng đầu lên, lộ vẻ không cam tâm:
- Zhao Wu phải đấu hai trận trong khi Brady Anderson chỉ phải đấu một. Lúc nãy Tư Lệnh tung đồng xu, may mắn mặt trên ngửa lên trời, theo kết quả này Zhao Wu đã thắng. Nếu Tư Lệnh cảm thấy chuyện này có điểm bất thường thì xin được tiến hành thi lại lần nữa, như thế sẽ khiến mọi người ở đây đều phải khâm phục.
Tư Lệnh cười nhạt:
- Ta lại cần các ngươi khâm phục hay sao? Ý ta là ý trời, ta đã muốn điều gì là việc nó phải thành như thế. Ta muốn Zhao Wu phải chết.
- Tại sao? Ngài căm ghét gì Zhao Wu? Hắn đã làm điều gì xúc phạm ngài?
- Zhao Wu rất trung thành với ta. Hắn chết là vì lỗi của ngươi, Trần Tuấn Tài. Chính ngươi đã đẩy hắn đến chỗ chết.
Tài đứng dậy, nhìn về phía vách ngăn nơi Tư Lệnh đang ẩn thân đằng sau, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Họ cảm giác như mình đang nằm mơ. Chỉ trong mơ mới có những lá bài nhảy múa sinh động thế này. Những gì mà Tài đang làm giống ma thuật hơn là kỹ năng. Kỹ năng tức là thực hiện một động tác nào đó tới mức khiến người khác phải khâm phục còn ma thuật là thực hiện cùng động tác ấy nhưng nâng tầm tới mức không tưởng.
Điều khiển một lá bài tới đẳng cấp này đã khó, làm chủ cùng lúc mười lá bài, biến chúng thành vũ khí sống, hơn thế nữa sự sống trong mỗi lá bài chia ra thì khác biệt mà hợp lại thì đồng nhất, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Làm sao Tài lại làm được điều đó?
Chứng kiến cuộc đấu vô tiền khoáng hậu, các thủ lĩnh trong Hiệp Hội vừa sợ, vừa ghét, vừa khâm phục. Nhưng họ không biết rằng mọi việc vẫn chưa tới cao trào. Cao trào tới khi Jackson Jay quyết định tham chiến.
Lão cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Màn thể hiện của Tài đã chọc tức lão. Từ trước đến nay lão vẫn tự tin rằng mình là một trong những người chơi bài giỏi nhất nếu không phải chính là người chơi bài giỏi nhất Vùng đất Tự Do, nhưng hiện giờ Tài còn trên lão một bậc. Điều ấy khiến lòng tự trọng của Jackson bị tổn thương.
Lão thò tay vào trong túi áo, thủ sẵn mười lá bài y như Trần Tuấn Tài, đợi đến thời điểm thích hợp thì vung tay phóng đi, mười lá bài của Tài bị đánh trúng, đồng loạt rơi xuống đất.
Tài không buồn nhìn lão, hai tay lập tức rút ra thêm hai mươi lá bài, cứ sau một tiếng tách lại có một chùm lá bài bắn ra, nhưng lần này chúng không bay lên trời mà lượn sát đất, sát đến mức chạm được mặt đất nhưng không bị đất cản lại mà tiện thể cuốn theo những lá bài đang nằm trên sàn nhà, rồi sau đó lại ngóc đầu lên, bay theo quỹ đạo hình elip, lấy hai bàn tay của Tài làm điểm đầu cũng là điểm cuối. Để làm được điều này cần một lực cực mạnh nhưng cũng cực chính xác, chỉ cần hơi dư lực hay hơi thiếu lực đều sẽ làm các lá bài văng khỏi tầm kiểm soát.
Tài chiếm được quyền điều khiển cả bốn mươi lá bài, chỉ sau vài giây, các lá bài đã đan xen vào nhau, dầy đặc như một cơn lốc nhỏ, lấy Gabriel và Jackson Jay làm tâm, ra sức tấn công.
Lúc trước thấy Tài điều khiển mười lá bài, người ta đã tưởng đây là cực hạn của hắn, ai dè đó chỉ là màn khởi động. Hắn gia tăng tốc độ của mỗi lá bài, khiến cơn lốc càng lúc càng dữ dội, biến thành cuồng phong, bài bay mù mịt, từ bên ngoài chỉ thấy loang loáng những lá bài lướt qua mắt tạo thành tiếng gió rít nghe như hơi thở của một con quái thú nào đó.
Jackson tự biết trình độ không bằng, không dám tiếp tục dùng bài đấu bài. Trong người lại không mang sẵn dao, đành muối mặt nhặt đại một thanh trường kiếm mà lính canh đánh rơi. Nhưng lão dùng kiếm không giỏi, thành ra không phát huy được đầy đủ năng lực.
Jackson thấy Gabriel bị Tài dùng các lá bài bao vây, tình cảnh chật vật khốn khổ, không muốn rơi vào thế bế tắc tương tự, liền chủ động tìm cách đánh rơi các lá bài. Nhưng làm được điều này cũng không phải dễ, vì các lá bài như biết hiệp đồng tấn công, luôn chặn trước đòn đánh của Jackson và dồn lão vào thế buộc phải lùi lại. Dần dần, Jackson và Gabriel bị bao trong hai vòng xoáy làm bằng những lá bài, chỉ biết quay cuồng né tránh chứ không thể phản công gì được.
Tài lấy một địch hai, đối thủ của hắn đều là những cao thủ lừng lẫy, một người là Đệ Nhất Á Sát Thần, một người là Đệ Nhất Phó Tư Lệnh, bất kỳ ai trong hai người này cũng có thể đối đầu với cả một đạo quân, hơn thế nữa nãy giờ hắn không dùng dao mà chỉ dùng lá bài, xem ra cũng không có ý định tấn công sống chết. Càng nhìn càng thấy đẳng cấp vượt trội.
Các thủ lĩnh có mặt trong phòng cùng bật lên tiếng hoan hô. Trình độ này khác gì thần thánh? Ngày hôm nay quả thật tất cả đều đã được mở rộng tầm mắt.
Tư Lệnh hừ lạnh một tiếng. Tài mơ hồ cảm nhận được chấn động lan tới chân, hắn chưa kịp làm gì chấn động ấy đã làm hắn mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Các lá bài không người điều khiển, cũng đồng loạt rơi lả tả.
Tài ngóc đầu lên, thấy con dao của Gabriel đâm vào mắt. Cứ nghĩ phen này tất mù, thì đúng lúc ấy đồng xu của Tư Lệnh đánh rơi con dao trên tay Gabriel. Lão biết mình thất thố, vội quay lại, cúi đầu nói:
- Xin Tư Lệnh tha lỗi. Tôi chỉ bức xúc vì tên khốn này dám công khai thách thức ý chỉ của Tư Lệnh.
- Ta biết. Trần Tuấn Tài, ngươi công khai thách thức quyền lực của ta, làm bị thương những thủ hạ của ta, ngươi không sợ chết có phải không?
Tài ngẩng đầu lên, lộ vẻ không cam tâm:
- Zhao Wu phải đấu hai trận trong khi Brady Anderson chỉ phải đấu một. Lúc nãy Tư Lệnh tung đồng xu, may mắn mặt trên ngửa lên trời, theo kết quả này Zhao Wu đã thắng. Nếu Tư Lệnh cảm thấy chuyện này có điểm bất thường thì xin được tiến hành thi lại lần nữa, như thế sẽ khiến mọi người ở đây đều phải khâm phục.
Tư Lệnh cười nhạt:
- Ta lại cần các ngươi khâm phục hay sao? Ý ta là ý trời, ta đã muốn điều gì là việc nó phải thành như thế. Ta muốn Zhao Wu phải chết.
- Tại sao? Ngài căm ghét gì Zhao Wu? Hắn đã làm điều gì xúc phạm ngài?
- Zhao Wu rất trung thành với ta. Hắn chết là vì lỗi của ngươi, Trần Tuấn Tài. Chính ngươi đã đẩy hắn đến chỗ chết.
Tài đứng dậy, nhìn về phía vách ngăn nơi Tư Lệnh đang ẩn thân đằng sau, ánh mắt trở nên mờ mịt.