Chương 140
Gabriel nhìn Tài như nhìn người chết.
- Trần Tuấn Tài, cậu thèm tiền đến phát điên rồi à? Tư Lệnh đã nói rõ đến thế rồi, còn muốn cầu xin cái gì nữa?
Nói rồi, lão hất hàm cho gã lính canh.
Gã lính canh lúc nãy vừa một kiếm chém bay đầu Gideon, lại lần nữa vung kiếm lên. Uy thế toát ra từ cơ thể khổng lồ, sức mạnh cơ bắp, thái độ hung hãn và thanh kiếm dài hai mét của gã thật khủng khiếp, tựa như có thể chẻ đôi cả một ngọn đồi.
Tài cắn răng, tim đập lồng ngực như trống làng.
Hắn đến đây với tâm lý sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, kể cả cái chết của Zhao Wu, nhưng chứng kiến kết quả bị thay đổi trắng trợn ngay trước mắt đã khiến hắn nổi điên. Kết quả ngày hôm nay có ý nghĩa sống còn với hắn, với người thân của hắn, với thuộc hạ của hắn và với hàng trăm nghìn người đang là thành viên của Dực Long hay được Dực Long giang tay che chở.
Thà kết quả được quyết định ngay từ đầu, còn hơn là có kết quả như ý rồi, lại bị người ta lật ngược lại.
Mắt Tài thấy thanh kiếm to lớn lia ngang đầu Zhao Wu, đó là lúc hắn quyết định hành động.
Từ bàn tay hắn, một lá bài bay ra, sượt qua cổ tay của tên lính canh, lấy của hắn một ít gân, da và máu. Vết thương tồi tệ đến nỗi gã phải buông rơi thanh kiếm xuống sàn nhà.
Jackson nhíu mày. Lão không nghĩ Tài lại dám chơi bài liều đến thế.
Gabriel không nhíu mày mà tức giận đến cực điểm.
Tư Lệnh đã giao việc đảm bảo an ninh cho lão. Một trong những yêu cầu tối thượng dĩ nhiên là đảm bảo mọi mệnh lệnh của Tư Lệnh được thực thi một cách hoàn hảo. Nếu lão không xử trảm được Zhao Wu hoặc không thể làm điều đó một cách nhanh chóng thì sẽ bị coi là bất tài vô dụng, khi ấy nhẹ thì mất chức, nặng thì mất mạng. Mỗi giây trôi qua lão lại mường tượng rõ hơn ánh mắt thất vọng của Tư Lệnh đằng sau tấm vách ngăn, và cảm nhận rõ hơn cái kết cục thảm hại của lão trong Liên Minh. Việc Tư Lệnh từ nãy đến giờ vẫn giữ yên lặng rõ ràng là để thử thách lão, xem lão xử lý việc này ra sao.
Gabriel chỉ tay vào Tài, gầm lên:
- Tư Lệnh đã nói kẻ nào chống lại ý muốn của ngài lập tức xử tử. Chúng mày mau chặt đầu tên này cho tao.
Hai mươi lính canh cao lớn cầm trường kiếm lập tức vây Tài kín mít.
Các thủ lĩnh khác tự động tránh sang một bên, xem như mình không liên quan đến việc này.
Tài vẫn trong tư thế quỳ. Hắn ngẩng đầu nhìn đám lính canh, nhẹ nhàng nói:
- Các anh không phải đối thủ của tôi, mau tránh sang một bên.
Những tên lính canh không để ý lời cảnh báo này. Hai mươi thanh kiếm cùng nhằm người hắn chém xuống, nếu chém trúng thì cơ thể của hắn sẽ nát bấy không còn gì nữa.
Tài xòe tay, một lá bài mỏng manh bắn ra, xoay tít như lưỡi cưa máy, nhờ tốc độ cực cao mà tạo thành uy hiếp đáng sợ. Lá bài đạt đến độ cao cần thiết thì bắt đầu nghiêng mình bay theo chiều ngang, vẽ thành hình elip, lượn từ phải sang trái theo chiều kim đồng hồ, lần lượt cắt đứt cổ tay của hai mươi lính canh rồi lại quay trở lại bàn tay của Tài.
Những thanh kiếm nặng nề lần lượt rơi xuống sàn nhà.
Hai mươi tên lính canh cố gắng nhịn đau, không kêu lên tiếng nào.
Gabriel rút từ trong người ra một con dao, thân người vừa động, đã đến sát ngay cạnh Tài. Lão di chuyển bằng đầu ngón chân, phong thái uyển chuyển như một con mèo, trong tức giận vẫn chứa đựng sự nhàn nhã, đối phương chỉ kịp chớp mắt một cái đã thấy con dao đâm thẳng vào cổ.
Tài nghiêng người, tránh được cú đâm hiểm độc. Lúc này hắn đã không thể tiếp tục quỳ được nữa, cơ thể đang trong tư thế quỳ cứ thế bật ra đằng sau tựa như bị một người khổng lồ vô hình kéo cổ giật đi. Thủ lĩnh của Voi Châu Phi Khaby Decker thấy cảnh tượng ấy, không khỏi bật lên tiếng kêu kinh ngạc. Lão biết mình to cao, cơ thể nặng nề, không thể bắt chước được động tác vừa rồi, chẳng những lực bật của Tài rất mạnh, rất nhanh mà còn rất trơn tru, hoàn toàn không nhìn ra được động tác dậm nhảy cũng như quá trình chuyển tiếp, cứ như thể ý Tài vừa động cơ thể của hắn đã động, thân tâm hợp nhất. Trình độ như vậy quá cao siêu, trên đời hiếm có.
Tài biết rằng Gabriel Doherty tuy là Phó Tư Lệnh Thứ Nhất của Liên Minh, chức vụ dưới một người trên triệu người mà tài năng phi thường, kinh nghiệm chiến đấu tay đôi phong phú không thua kém Jackson Jay chút nào, lúc này không dám coi thường, lập tức rút từ trong túi áo ra mười lá bài. Bước vào trụ sở Liên Minh hắn không dám mang theo dao, chỉ cầm theo bộ bài, nhưng trong tay hắn cái gì chả dùng để giết người được? Theo cái búng tay, các lá bài đồng loạt túa ra, mỗi lá bay theo một ngả khác nhau tựa như ai đó tung lên trời một nắm giấy vụn, chỉ có điều khác là từng mẩu giấy đều xoay tít như mười cái chong chóng, tan ra rồi hợp lại, chia thành hai mũi tấn công vào cổ tay của Gabriel, âm mưu phế bỏ sức chiến đấu của lão. Tì? ?r??ện ha? ?ại # ?rù??r??ện﹒?? #
Những tiếng ồ vang lên liên tiếp. Cảnh tượng này quá đỗi kỳ diệu. Cơ thể của Gabriel thoăn thoắt xuyên qua các khe hở bé tẹo giữa các lá bài, con dao trên tay vẫn lăm lăm cắm vào cổ đối phương, trong khi đối phương của lão hai chân bám dính trên sàn nhà, chỉ có thân trên di chuyển, xung quanh hai người các lá bài bay rợp trời, chúng tựa như có trí khôn, vừa đánh trượt đối phương đã tự động quay trở lại bàn tay chủ nhân để rồi chỉ trong khoảnh khắc lại rời đi, thực hiện một hình cung tấn công mới, cứ thế liên miên bất tuyệt.
- Trần Tuấn Tài, cậu thèm tiền đến phát điên rồi à? Tư Lệnh đã nói rõ đến thế rồi, còn muốn cầu xin cái gì nữa?
Nói rồi, lão hất hàm cho gã lính canh.
Gã lính canh lúc nãy vừa một kiếm chém bay đầu Gideon, lại lần nữa vung kiếm lên. Uy thế toát ra từ cơ thể khổng lồ, sức mạnh cơ bắp, thái độ hung hãn và thanh kiếm dài hai mét của gã thật khủng khiếp, tựa như có thể chẻ đôi cả một ngọn đồi.
Tài cắn răng, tim đập lồng ngực như trống làng.
Hắn đến đây với tâm lý sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, kể cả cái chết của Zhao Wu, nhưng chứng kiến kết quả bị thay đổi trắng trợn ngay trước mắt đã khiến hắn nổi điên. Kết quả ngày hôm nay có ý nghĩa sống còn với hắn, với người thân của hắn, với thuộc hạ của hắn và với hàng trăm nghìn người đang là thành viên của Dực Long hay được Dực Long giang tay che chở.
Thà kết quả được quyết định ngay từ đầu, còn hơn là có kết quả như ý rồi, lại bị người ta lật ngược lại.
Mắt Tài thấy thanh kiếm to lớn lia ngang đầu Zhao Wu, đó là lúc hắn quyết định hành động.
Từ bàn tay hắn, một lá bài bay ra, sượt qua cổ tay của tên lính canh, lấy của hắn một ít gân, da và máu. Vết thương tồi tệ đến nỗi gã phải buông rơi thanh kiếm xuống sàn nhà.
Jackson nhíu mày. Lão không nghĩ Tài lại dám chơi bài liều đến thế.
Gabriel không nhíu mày mà tức giận đến cực điểm.
Tư Lệnh đã giao việc đảm bảo an ninh cho lão. Một trong những yêu cầu tối thượng dĩ nhiên là đảm bảo mọi mệnh lệnh của Tư Lệnh được thực thi một cách hoàn hảo. Nếu lão không xử trảm được Zhao Wu hoặc không thể làm điều đó một cách nhanh chóng thì sẽ bị coi là bất tài vô dụng, khi ấy nhẹ thì mất chức, nặng thì mất mạng. Mỗi giây trôi qua lão lại mường tượng rõ hơn ánh mắt thất vọng của Tư Lệnh đằng sau tấm vách ngăn, và cảm nhận rõ hơn cái kết cục thảm hại của lão trong Liên Minh. Việc Tư Lệnh từ nãy đến giờ vẫn giữ yên lặng rõ ràng là để thử thách lão, xem lão xử lý việc này ra sao.
Gabriel chỉ tay vào Tài, gầm lên:
- Tư Lệnh đã nói kẻ nào chống lại ý muốn của ngài lập tức xử tử. Chúng mày mau chặt đầu tên này cho tao.
Hai mươi lính canh cao lớn cầm trường kiếm lập tức vây Tài kín mít.
Các thủ lĩnh khác tự động tránh sang một bên, xem như mình không liên quan đến việc này.
Tài vẫn trong tư thế quỳ. Hắn ngẩng đầu nhìn đám lính canh, nhẹ nhàng nói:
- Các anh không phải đối thủ của tôi, mau tránh sang một bên.
Những tên lính canh không để ý lời cảnh báo này. Hai mươi thanh kiếm cùng nhằm người hắn chém xuống, nếu chém trúng thì cơ thể của hắn sẽ nát bấy không còn gì nữa.
Tài xòe tay, một lá bài mỏng manh bắn ra, xoay tít như lưỡi cưa máy, nhờ tốc độ cực cao mà tạo thành uy hiếp đáng sợ. Lá bài đạt đến độ cao cần thiết thì bắt đầu nghiêng mình bay theo chiều ngang, vẽ thành hình elip, lượn từ phải sang trái theo chiều kim đồng hồ, lần lượt cắt đứt cổ tay của hai mươi lính canh rồi lại quay trở lại bàn tay của Tài.
Những thanh kiếm nặng nề lần lượt rơi xuống sàn nhà.
Hai mươi tên lính canh cố gắng nhịn đau, không kêu lên tiếng nào.
Gabriel rút từ trong người ra một con dao, thân người vừa động, đã đến sát ngay cạnh Tài. Lão di chuyển bằng đầu ngón chân, phong thái uyển chuyển như một con mèo, trong tức giận vẫn chứa đựng sự nhàn nhã, đối phương chỉ kịp chớp mắt một cái đã thấy con dao đâm thẳng vào cổ.
Tài nghiêng người, tránh được cú đâm hiểm độc. Lúc này hắn đã không thể tiếp tục quỳ được nữa, cơ thể đang trong tư thế quỳ cứ thế bật ra đằng sau tựa như bị một người khổng lồ vô hình kéo cổ giật đi. Thủ lĩnh của Voi Châu Phi Khaby Decker thấy cảnh tượng ấy, không khỏi bật lên tiếng kêu kinh ngạc. Lão biết mình to cao, cơ thể nặng nề, không thể bắt chước được động tác vừa rồi, chẳng những lực bật của Tài rất mạnh, rất nhanh mà còn rất trơn tru, hoàn toàn không nhìn ra được động tác dậm nhảy cũng như quá trình chuyển tiếp, cứ như thể ý Tài vừa động cơ thể của hắn đã động, thân tâm hợp nhất. Trình độ như vậy quá cao siêu, trên đời hiếm có.
Tài biết rằng Gabriel Doherty tuy là Phó Tư Lệnh Thứ Nhất của Liên Minh, chức vụ dưới một người trên triệu người mà tài năng phi thường, kinh nghiệm chiến đấu tay đôi phong phú không thua kém Jackson Jay chút nào, lúc này không dám coi thường, lập tức rút từ trong túi áo ra mười lá bài. Bước vào trụ sở Liên Minh hắn không dám mang theo dao, chỉ cầm theo bộ bài, nhưng trong tay hắn cái gì chả dùng để giết người được? Theo cái búng tay, các lá bài đồng loạt túa ra, mỗi lá bay theo một ngả khác nhau tựa như ai đó tung lên trời một nắm giấy vụn, chỉ có điều khác là từng mẩu giấy đều xoay tít như mười cái chong chóng, tan ra rồi hợp lại, chia thành hai mũi tấn công vào cổ tay của Gabriel, âm mưu phế bỏ sức chiến đấu của lão. Tì? ?r??ện ha? ?ại # ?rù??r??ện﹒?? #
Những tiếng ồ vang lên liên tiếp. Cảnh tượng này quá đỗi kỳ diệu. Cơ thể của Gabriel thoăn thoắt xuyên qua các khe hở bé tẹo giữa các lá bài, con dao trên tay vẫn lăm lăm cắm vào cổ đối phương, trong khi đối phương của lão hai chân bám dính trên sàn nhà, chỉ có thân trên di chuyển, xung quanh hai người các lá bài bay rợp trời, chúng tựa như có trí khôn, vừa đánh trượt đối phương đã tự động quay trở lại bàn tay chủ nhân để rồi chỉ trong khoảnh khắc lại rời đi, thực hiện một hình cung tấn công mới, cứ thế liên miên bất tuyệt.