Chương 46: Một lũ phế vật
Trời dần sáng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, cả gian phòng như được thắp sáng, Diệp Bạch mệt mỏi ngồi dậy, muốn đứng lên, nhưng lại cảm thấy, như phía dưới cơ thể, đang bị thứ gì đó đè lên.
Diệp Bạch đưa mắt nhìn xuống, tiểu bạch đang nằm trên người hắn, mà ngủ ngon lành, thấy vậy Diệp Bạch khẽ vỗ vào nó mấy cái.
"Tiểu bạch, sáng rồi, ngươi mau dậy đi."
Tiểu bạch mệt mỏi ngồi dậy, ngáp một cái, lấy tay xoa xoa mắt.
"Tiểu bạch, ngươi là quỷ mà cũng phải ngủ a?"
Diệp Bạch có chút tò mò hỏi.
"Ai bảo với ngài, quỷ thì không cần ngủ a? Quỷ cũng là con người mà."
Tiểu bạch có chút giận dữ, đáp lại.
Xong nhanh chóng thu nhỏ lại, bám trên vai Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng rời khỏi giường, đi đến bên cánh cửa, nhanh chóng mở cửa, rồi bước ra ngoài.
Hít thở không khí trong lành, rồi nhìn lại cơ thể.
Ta cũng gần như hoàn toàn bình phục, đám người Vương Thế gì gì đó, bây giờ cũng nên dạy cho bọn chúng, một bài học rồi, sau đó thì ta sẽ cùng với tiểu bạch, đi tìm đồ tốt.
Nghĩ xong, Diệp Bạch lại tiếp tục đi, sau một lúc đi dạo, Diệp Bạch ngồi dưới một gốc cây.
Hôm qua ta lỡ tay xé bản đồ, giờ chẳng biết phải đi đường nào, giờ chỉ còn cách này, đành phải làm vậy.
Diệp Bạch nghĩ xong, liền muốn làm ngay, nhưng lại nhận ra điều gì đó.
Đúng rồi, ta làm gì biết Uyển Đình ở đâu mà hỏi a?
Đang lúc bối rối, bỗng Diệp bạch thấy một nữ hầu cận đi qua, hắn liền bật dậy, phóng đến trước mặt cô ấy.
"Cô có biết Uyển Đình ở đâu không?"
Nghe xong, cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi đáp lại.
"Ý ngài là Lâm tướng quân a? Lâm tướng quân ở hướng này."
Vừa nói, cô ta vừa chỉ tay về phía sau.
Diệp Bạch sau khi hỏi xong, liền nhanh như chớp chạy về phía cô ta chỉ.
Sau một lúc chạy, cuối cùng cũng thấy Uyển Đình, Diệp Bạch dừng lại, Uyển Đình đang ngồi trong hoa viên, ung dung thưởng trà, thấy Diệp Bạch đến, liền vội chào hỏi.
"Diệp tiên nhân, chào ngài, ngài tìm ta có việc gì không?"
Diệp Bạch đi đến gần cô, nhanh chóng nói.
"Cô có bản đồ không, ta đang cần nó."
Uyển Đình nghe xong, có chút thắc mắc hỏi lại.
"Diệp tiên nhân, ngài cần bản đồ để làm gì a?"
Diệp Bạch thở dài một hơi, nhanh chóng nói lại.
"Cũng đến lúc, ta dạy cho đám người Vương Thế đó, một bài học rồi"
Uyển Đình nghe xong, có chút vui mừng, nói.
"Diệp tiên nhân, chờ ta một chút."
Nói rồi liền chạy đi, để lại một mình Diệp Bạch.
Diệp Bạch ngồi xuống ghế, chờ Uyển Đình trở lại.
Sau một lúc, Uyển Đình hấp tấp chạy lại, trên tay cầm theo một tờ giấy lớn, đến nơi, cô dừng lại, thở mạnh từng hơi, đưa tờ bản đồ cho Diệp Bạch.
"Diệp tiên nhân, bản đồ ngài cần đây."
Diệp Bạch lấy tờ bản đồ, mở ra, xem qua một lượt.
Với tình trạng hiện tại, ta đã có thể dùng được ngự kiếm phi hành, và với khoảng cách này, độ trong sáu canh giờ, là đã tới nơi.
Diệp Bạch nghĩ xong, liền cuốn tờ bản đồ lại, bỏ vào y phục.
"Ta đi đây."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Uyển Đình muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Bạch đã biến mất không dấu vết, và cây kiếm cô cầm trên tay, cũng bị lấy mất.
* * *
Diệp Bạch lúc này đang dùng, ngự kiếm phi hành bay trên bầu trời, nếu bây giờ đi đến những nơi, mà đám người Vương Thế xâm chiếm, rồi đánh với bọn ở đó, cho dù có ngự kiếm phi hành, thì việc này cũng tốn rất nhiều thời gian.
Vì vậy giải pháp tốt nhất là, đánh thẳng vào đại lục Vương Thế, như vậy đám kia cũng sẽ rút về hỗ trợ, Diệp Bạch muốn nhắm đến là, tiêu diệt đại lục Vương Thế, xong cướp hết những món đồ tốt ở đó.
Năm canh giờ sau.
Sau khoảng thời gian dài, cuối cùng Diệp Bạch cũng đã thấy bờ, lấy trong y phục tờ bản đồ, nhìn qua một lượt.
Trong bản đồ, nơi này có rất ít người, cũng chẳng phải là nơi quan trọng, đánh cũng chỉ tổ phí sức.
Nghĩ xong, Diệp Bạch lại tiếp tục dùng ngự kiếm phi hành, bay đi, hết nơi này đến nơi khác, Diệp Bạch cũng không vừa ý để tấn công.
Thôi vậy, chọn mãi cũng chẳng được gì, đã vậy ta đánh thẳng vào kinh thành.
Nhưng nhìn lại vào bản đồ, khiến Diệp Bạch mất hứng, Diệp Bạch còn cách kinh thành rất xa, mặc dù dùng ngự kiếm phi hành, nhưng ít nhất cũng phải một ngày mới đến nơi.
Diệp Bạch chán ra mặt.
Được rồi, không chọn nữa, ta đánh đại.
Nghĩ xong, Diệp Bạch nhảy khỏi phi kiếm, rồi thu nó về tay, rơi tự do xuống mặt đất, chỗ Diệp Bạch đang đứng, cũng cách mặt đất mấy nghìn trượng chứ chả ít.
Nhưng hắn cũng chẳng có tí biểu cảm nào, là sợ hãi, ngược lại còn thấy rất hứng thú, với thứ cảm giác này, Diệp Bạch ngày càng gần hơn với mặt đất, thoáng chốc cũng chỉ còn mấy trượng, Diệp Bạch hắn ta vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng bao bọc cơ thể bằng linh lực, rồi lộn người một cài, tiếp đất an toàn bằng chân.
Xung quanh nơi Diệp Bạch đứng, đất đá bị thổi bay, tạo thành một lỗ lớn, mọi người xung quanh, vì chấn động này, mà tập trung lại xung quanh chỗ Diệp Bạch.
Hắn chĩnh lại y phục, phủi bụi đi, rồi nhìn những kẻ trước mặt, cười nói.
"Các ngươi có muốn sống không?"
Sau tiếng nói này, vô số tiếng bàn tán.
"Anh chàng này tội thật, đẹp trai nhưng đầu óc không bình thường."
"Đúng đúng."
"Không bình thường thì đã sao, các ngươi không lấy, thì ta lấy."
Diệp Bạch cũng nghe hết những gì họ nói.
Vậy mà dám nói ta, đầu óc không bình thường.
Diệp Bạch tụ linh lực vào tay, rồi phóng thích nó về hướng, đám người đang bàn tán, máu bắn tung tóe, đám người bị nổ tung thành từng mảnh, Diệp Bạch lại tiếp tục cười, nói.
"Sao nào, các người muốn chết hay sống."
Lúc này có mấy tên, hoảng sợ mà chạy đi, Diệp Bạch không nói nhiều, nhanh chóng xử đẹp bọn chúng.
"Ta không cho, sao các ngươi dám chạy?"
Sau tiếng này, đám người còn đang ồn ào, giờ đã im thin thít, không ai dám nói nửa lời, hay di chuyển dù chỉ là một bước.
Diệp Bạch vươn vai một cái, rồi cầm kiếm trên tay, hỏi.
"Ta cho các ngươi năm tiếng đếm, nếu sau năm tiếng đếm, kẻ nào còn sống, ta sẽ tha."
Diệp Bạch nói xong, liền biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện giữa đám người, một kiếm chém đầu vô số tên.
"Một."
Nói xong, lại biến mất, việc này cứ diễn ra liên tục.
"Hai."
"Ba."
"Bốn."
"Năm."
Sau tiếng đếm cuối cùng, Diệp Bạch dừng lại, cắm thành kiếm xuống đất, nhìn đống xác xung quanh, mà than thở.
"Ta đã cho các ngươi, nhiều thời gian như vậy, vẫn không chạy được."
Nói xong, rút thanh kiếm lên, rồi xoay người rời đi, trước khi đi, còn nói một câu.
"Các ngươi quả là một đám phế vật."
Nói xong ung dung rời đi.
Diệp Bạch đưa mắt nhìn xuống, tiểu bạch đang nằm trên người hắn, mà ngủ ngon lành, thấy vậy Diệp Bạch khẽ vỗ vào nó mấy cái.
"Tiểu bạch, sáng rồi, ngươi mau dậy đi."
Tiểu bạch mệt mỏi ngồi dậy, ngáp một cái, lấy tay xoa xoa mắt.
"Tiểu bạch, ngươi là quỷ mà cũng phải ngủ a?"
Diệp Bạch có chút tò mò hỏi.
"Ai bảo với ngài, quỷ thì không cần ngủ a? Quỷ cũng là con người mà."
Tiểu bạch có chút giận dữ, đáp lại.
Xong nhanh chóng thu nhỏ lại, bám trên vai Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng rời khỏi giường, đi đến bên cánh cửa, nhanh chóng mở cửa, rồi bước ra ngoài.
Hít thở không khí trong lành, rồi nhìn lại cơ thể.
Ta cũng gần như hoàn toàn bình phục, đám người Vương Thế gì gì đó, bây giờ cũng nên dạy cho bọn chúng, một bài học rồi, sau đó thì ta sẽ cùng với tiểu bạch, đi tìm đồ tốt.
Nghĩ xong, Diệp Bạch lại tiếp tục đi, sau một lúc đi dạo, Diệp Bạch ngồi dưới một gốc cây.
Hôm qua ta lỡ tay xé bản đồ, giờ chẳng biết phải đi đường nào, giờ chỉ còn cách này, đành phải làm vậy.
Diệp Bạch nghĩ xong, liền muốn làm ngay, nhưng lại nhận ra điều gì đó.
Đúng rồi, ta làm gì biết Uyển Đình ở đâu mà hỏi a?
Đang lúc bối rối, bỗng Diệp bạch thấy một nữ hầu cận đi qua, hắn liền bật dậy, phóng đến trước mặt cô ấy.
"Cô có biết Uyển Đình ở đâu không?"
Nghe xong, cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi đáp lại.
"Ý ngài là Lâm tướng quân a? Lâm tướng quân ở hướng này."
Vừa nói, cô ta vừa chỉ tay về phía sau.
Diệp Bạch sau khi hỏi xong, liền nhanh như chớp chạy về phía cô ta chỉ.
Sau một lúc chạy, cuối cùng cũng thấy Uyển Đình, Diệp Bạch dừng lại, Uyển Đình đang ngồi trong hoa viên, ung dung thưởng trà, thấy Diệp Bạch đến, liền vội chào hỏi.
"Diệp tiên nhân, chào ngài, ngài tìm ta có việc gì không?"
Diệp Bạch đi đến gần cô, nhanh chóng nói.
"Cô có bản đồ không, ta đang cần nó."
Uyển Đình nghe xong, có chút thắc mắc hỏi lại.
"Diệp tiên nhân, ngài cần bản đồ để làm gì a?"
Diệp Bạch thở dài một hơi, nhanh chóng nói lại.
"Cũng đến lúc, ta dạy cho đám người Vương Thế đó, một bài học rồi"
Uyển Đình nghe xong, có chút vui mừng, nói.
"Diệp tiên nhân, chờ ta một chút."
Nói rồi liền chạy đi, để lại một mình Diệp Bạch.
Diệp Bạch ngồi xuống ghế, chờ Uyển Đình trở lại.
Sau một lúc, Uyển Đình hấp tấp chạy lại, trên tay cầm theo một tờ giấy lớn, đến nơi, cô dừng lại, thở mạnh từng hơi, đưa tờ bản đồ cho Diệp Bạch.
"Diệp tiên nhân, bản đồ ngài cần đây."
Diệp Bạch lấy tờ bản đồ, mở ra, xem qua một lượt.
Với tình trạng hiện tại, ta đã có thể dùng được ngự kiếm phi hành, và với khoảng cách này, độ trong sáu canh giờ, là đã tới nơi.
Diệp Bạch nghĩ xong, liền cuốn tờ bản đồ lại, bỏ vào y phục.
"Ta đi đây."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Uyển Đình muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Bạch đã biến mất không dấu vết, và cây kiếm cô cầm trên tay, cũng bị lấy mất.
* * *
Diệp Bạch lúc này đang dùng, ngự kiếm phi hành bay trên bầu trời, nếu bây giờ đi đến những nơi, mà đám người Vương Thế xâm chiếm, rồi đánh với bọn ở đó, cho dù có ngự kiếm phi hành, thì việc này cũng tốn rất nhiều thời gian.
Vì vậy giải pháp tốt nhất là, đánh thẳng vào đại lục Vương Thế, như vậy đám kia cũng sẽ rút về hỗ trợ, Diệp Bạch muốn nhắm đến là, tiêu diệt đại lục Vương Thế, xong cướp hết những món đồ tốt ở đó.
Năm canh giờ sau.
Sau khoảng thời gian dài, cuối cùng Diệp Bạch cũng đã thấy bờ, lấy trong y phục tờ bản đồ, nhìn qua một lượt.
Trong bản đồ, nơi này có rất ít người, cũng chẳng phải là nơi quan trọng, đánh cũng chỉ tổ phí sức.
Nghĩ xong, Diệp Bạch lại tiếp tục dùng ngự kiếm phi hành, bay đi, hết nơi này đến nơi khác, Diệp Bạch cũng không vừa ý để tấn công.
Thôi vậy, chọn mãi cũng chẳng được gì, đã vậy ta đánh thẳng vào kinh thành.
Nhưng nhìn lại vào bản đồ, khiến Diệp Bạch mất hứng, Diệp Bạch còn cách kinh thành rất xa, mặc dù dùng ngự kiếm phi hành, nhưng ít nhất cũng phải một ngày mới đến nơi.
Diệp Bạch chán ra mặt.
Được rồi, không chọn nữa, ta đánh đại.
Nghĩ xong, Diệp Bạch nhảy khỏi phi kiếm, rồi thu nó về tay, rơi tự do xuống mặt đất, chỗ Diệp Bạch đang đứng, cũng cách mặt đất mấy nghìn trượng chứ chả ít.
Nhưng hắn cũng chẳng có tí biểu cảm nào, là sợ hãi, ngược lại còn thấy rất hứng thú, với thứ cảm giác này, Diệp Bạch ngày càng gần hơn với mặt đất, thoáng chốc cũng chỉ còn mấy trượng, Diệp Bạch hắn ta vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng bao bọc cơ thể bằng linh lực, rồi lộn người một cài, tiếp đất an toàn bằng chân.
Xung quanh nơi Diệp Bạch đứng, đất đá bị thổi bay, tạo thành một lỗ lớn, mọi người xung quanh, vì chấn động này, mà tập trung lại xung quanh chỗ Diệp Bạch.
Hắn chĩnh lại y phục, phủi bụi đi, rồi nhìn những kẻ trước mặt, cười nói.
"Các ngươi có muốn sống không?"
Sau tiếng nói này, vô số tiếng bàn tán.
"Anh chàng này tội thật, đẹp trai nhưng đầu óc không bình thường."
"Đúng đúng."
"Không bình thường thì đã sao, các ngươi không lấy, thì ta lấy."
Diệp Bạch cũng nghe hết những gì họ nói.
Vậy mà dám nói ta, đầu óc không bình thường.
Diệp Bạch tụ linh lực vào tay, rồi phóng thích nó về hướng, đám người đang bàn tán, máu bắn tung tóe, đám người bị nổ tung thành từng mảnh, Diệp Bạch lại tiếp tục cười, nói.
"Sao nào, các người muốn chết hay sống."
Lúc này có mấy tên, hoảng sợ mà chạy đi, Diệp Bạch không nói nhiều, nhanh chóng xử đẹp bọn chúng.
"Ta không cho, sao các ngươi dám chạy?"
Sau tiếng này, đám người còn đang ồn ào, giờ đã im thin thít, không ai dám nói nửa lời, hay di chuyển dù chỉ là một bước.
Diệp Bạch vươn vai một cái, rồi cầm kiếm trên tay, hỏi.
"Ta cho các ngươi năm tiếng đếm, nếu sau năm tiếng đếm, kẻ nào còn sống, ta sẽ tha."
Diệp Bạch nói xong, liền biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện giữa đám người, một kiếm chém đầu vô số tên.
"Một."
Nói xong, lại biến mất, việc này cứ diễn ra liên tục.
"Hai."
"Ba."
"Bốn."
"Năm."
Sau tiếng đếm cuối cùng, Diệp Bạch dừng lại, cắm thành kiếm xuống đất, nhìn đống xác xung quanh, mà than thở.
"Ta đã cho các ngươi, nhiều thời gian như vậy, vẫn không chạy được."
Nói xong, rút thanh kiếm lên, rồi xoay người rời đi, trước khi đi, còn nói một câu.
"Các ngươi quả là một đám phế vật."
Nói xong ung dung rời đi.