Chương 45: Ta không cần chiến thuật
Vừa mới mở cửa bước ra, thì đã có một người chạy tới, nhìn vào bộ y phục cũng dễ dàng nhận biết, đây là một người hầu, cậu ta đi đến, cúi đầu nói.
"Diệp tiên nhân, hoàng thượng cho gọi ngài."
"Gọi ta a?"
"Đúng vậy, mời ngài đi lối này."
Cậu ta đưa tay về phía trước, rồi đi trước, dẫn đường cho Diệp Bạch, sau một lúc, họ đã đến nơi, bên trong chật kín người, Diệp Bạch bước vào, đối diện với Lâm Sơn trên ngai vàng, hắn chẳng có chút kiên nể, đi lên phía trước cất tiếng hỏi.
"Ông kêu ta có chuyện gì a?"
Thấy cách hành xử của Diệp Bạch, một người đã không nhịn được, tức giận nói.
"Hoàng thượng, đây là tiên nhân mà người nói sao."
Diệp Bạch nghe xong, liền xoay người lại, nhìn về phía ông ta, trên người tỏa ra uy áp, khiến ông ta không đứng vững, mà bị đè sát xuống mặt đất.
"Có lẽ, người xem thường ta quá rồi."
Diệp Bạch muốn giết tên này, thì Lâm Sơn liền lên tiếng khuyên ngăn.
"Diệp tiên nhân, là do Thái lão không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua một lần."
Diệp Bạch nghe xong, cũng không muốn làm khó ông ta, liền thu uy áp lại, xong lại xoay người về phía trước, đối mặt với Lâm Sơn.
"Ông vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Lâm Sơn nghe xong, liền dùng tay ra hiệu cho một người hầu mang bản đồ đến, xong cầm trên tay, bắt đầu nói.
"Diệp tiên nhân, đây là bản đồ thế giới, phần nhỏ góc bên trái này là nơi chúng ta đang sống."
Trên bản đồ có vô số vùng đất, xem ra giới này cũng không nhỏ, Diệp Bạch đưa mắt sang nhìn, không ngờ được lại nhỏ đến vậy, kích thước chắc cũng chỉ ngang một đốt tay.
Lâm Sơn đưa tay, chỉ vào một vùng đất lớn, nằm cạnh nơi họ đang ở, rồi nói tiếp.
"Còn đây là đại lục Vương Thế."
Nếu so nơi họ đang ở, với đại lục Vương Thế, thì nơi họ sống không khác gì một con kiến, khi đứng trước đại lục Vương Thế.
Rồi Lâm Sơn lại nói tiếp.
"Những khu màu đỏ trên bản đồ, là những khu đã bị Vương Thế xâm chiếm."
Diệp Bạch nhìn lại, cái mảnh đất nhỏ, nơi bản thân đang ở, gần như toàn là màu đỏ, phải nhìn kĩ lắm, mới nhìn ra những nơi không có màu đỏ.
"Với sức hiện tại của bọn ta, cộng với ngài giúp đỡ, chỉ cần làm đúng chiến thuật, chúng ta nhất định sẽ thắng."
Diệp Bạch lên, đến gần hơn với Lâm Sơn, hỏi ông ta.
"Ông nghĩ, ta cần chiến thuật a?"
Lâm Sơn biết bản thân đã nói sai điều gì đó, vội cười trừ đáp lại.
"Vậy không cần chiến thuật nữa, mọi việc nghe theo Diệp tiên nhân."
Diệp Bạch lấy tấm bản đồ trên tay Lâm Sơn, xoay người lại, nhìn những người trước mặt, rồi xé nát tấm bản đồ.
"Ta không cần chiến thuật, thứ ta cần là sức mạnh tuyệt đối."
Diệp Bạch cười nói, rồi bước xuống, nhanh chóng rời đi, trở về phòng.
Sau khi Diệp Bạch rời đi, có vô số tiếng bàn tán.
"Tiên nhân mà lại cư xử thô lỗ vậy a?"
"Đúng ta thấy ngươi nói rất đúng."
"Không cần chiến thuật? Để ta xem hắn còn chém gió được bao lâu."
* * *
Diệp Bạch bước vào phóng, nhanh chóng đóng cửa lại, nằm trên giường, hắn ta muốn nhanh chóng hoàn thành việc này, sau đó sẽ đi tìm những món đồ tốt.
"Tiểu bạch."
Từ trên vai Diệp Bạch, một làn khói bay ra, nó dần ngưng tụ thành hình, trước mặt Diệp Bạch, là một cô gái, trên người mặc y phục đỏ, tóc đen, dài tới eo, phần tóc mái che đi đôi mắt.
"Chủ nhân gọi ta có việc gì a?"
Diệp Bạch thấy nó đã xuất hiện, nhanh chóng nói lại.
"Ngươi chết được bao lâu rồi?"
Tiểu bạch nghe xong, suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra chín ngón tay.
"Chín năm?"
Tiểu bạch lắc đầu, Diệp Bạch lại đoán tiếp.
"Chín mười năm?"
Tiểu bạch lắc đầu tiếp, rồi lên tiếng nói.
"Ta chết được chín nghìn năm rồi."
Diệp Bạch nghe xong, vẻ mặt có chút vui mừng, hỏi.
"Cô tồn tại gần một vạn năm, vậy cô có biết món đồ tốt nào không?"
Tiểu bạch ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu.
"Đồ tốt thì có, nhưng ở đâu thì ta không biết."
Nếu nói vậy, thì ở thế giới này, chắc chắn có những món đồ không tầm thường a, xem ra lần này ta lời to rồi.
Diệp Bạch không khỏi cảm thán, rồi nhanh chóng nói tiếp.
"Tiểu bạch, ngươi có thể thay y phục khác được không?"
"Sao vậy chủ nhân?"
Tiểu bạch thắc mắc hỏi.
"Ta không thích màu đỏ, vả lại ta gọi ngươi là tiểu bạch, những ngươi chẳng có tí màu trắng nào."
"Đợi ta một chút."
Tiểu bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
Xong bao bọc cơ thể bởi một làn khói trắng, khi lớp khói đó dần tan đi, y phục của tiểu bạch cũng chuyển sang màu trắng.
"Như vầy đã được chưa chủ nhân?"
Diệp Bạch nhìn qua một lượt, rồi đáp lại.
"Được rồi, ta ngủ trước đây, ngươi cũng mau ngủ đi."
Nói xong, Diệp Bạch nhanh chóng nằm lại giường, tiểu bạch cũng thu nhỏ lại, rồi nằm trên người hắn mà thiếp đi.
"Diệp tiên nhân, hoàng thượng cho gọi ngài."
"Gọi ta a?"
"Đúng vậy, mời ngài đi lối này."
Cậu ta đưa tay về phía trước, rồi đi trước, dẫn đường cho Diệp Bạch, sau một lúc, họ đã đến nơi, bên trong chật kín người, Diệp Bạch bước vào, đối diện với Lâm Sơn trên ngai vàng, hắn chẳng có chút kiên nể, đi lên phía trước cất tiếng hỏi.
"Ông kêu ta có chuyện gì a?"
Thấy cách hành xử của Diệp Bạch, một người đã không nhịn được, tức giận nói.
"Hoàng thượng, đây là tiên nhân mà người nói sao."
Diệp Bạch nghe xong, liền xoay người lại, nhìn về phía ông ta, trên người tỏa ra uy áp, khiến ông ta không đứng vững, mà bị đè sát xuống mặt đất.
"Có lẽ, người xem thường ta quá rồi."
Diệp Bạch muốn giết tên này, thì Lâm Sơn liền lên tiếng khuyên ngăn.
"Diệp tiên nhân, là do Thái lão không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua một lần."
Diệp Bạch nghe xong, cũng không muốn làm khó ông ta, liền thu uy áp lại, xong lại xoay người về phía trước, đối mặt với Lâm Sơn.
"Ông vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Lâm Sơn nghe xong, liền dùng tay ra hiệu cho một người hầu mang bản đồ đến, xong cầm trên tay, bắt đầu nói.
"Diệp tiên nhân, đây là bản đồ thế giới, phần nhỏ góc bên trái này là nơi chúng ta đang sống."
Trên bản đồ có vô số vùng đất, xem ra giới này cũng không nhỏ, Diệp Bạch đưa mắt sang nhìn, không ngờ được lại nhỏ đến vậy, kích thước chắc cũng chỉ ngang một đốt tay.
Lâm Sơn đưa tay, chỉ vào một vùng đất lớn, nằm cạnh nơi họ đang ở, rồi nói tiếp.
"Còn đây là đại lục Vương Thế."
Nếu so nơi họ đang ở, với đại lục Vương Thế, thì nơi họ sống không khác gì một con kiến, khi đứng trước đại lục Vương Thế.
Rồi Lâm Sơn lại nói tiếp.
"Những khu màu đỏ trên bản đồ, là những khu đã bị Vương Thế xâm chiếm."
Diệp Bạch nhìn lại, cái mảnh đất nhỏ, nơi bản thân đang ở, gần như toàn là màu đỏ, phải nhìn kĩ lắm, mới nhìn ra những nơi không có màu đỏ.
"Với sức hiện tại của bọn ta, cộng với ngài giúp đỡ, chỉ cần làm đúng chiến thuật, chúng ta nhất định sẽ thắng."
Diệp Bạch lên, đến gần hơn với Lâm Sơn, hỏi ông ta.
"Ông nghĩ, ta cần chiến thuật a?"
Lâm Sơn biết bản thân đã nói sai điều gì đó, vội cười trừ đáp lại.
"Vậy không cần chiến thuật nữa, mọi việc nghe theo Diệp tiên nhân."
Diệp Bạch lấy tấm bản đồ trên tay Lâm Sơn, xoay người lại, nhìn những người trước mặt, rồi xé nát tấm bản đồ.
"Ta không cần chiến thuật, thứ ta cần là sức mạnh tuyệt đối."
Diệp Bạch cười nói, rồi bước xuống, nhanh chóng rời đi, trở về phòng.
Sau khi Diệp Bạch rời đi, có vô số tiếng bàn tán.
"Tiên nhân mà lại cư xử thô lỗ vậy a?"
"Đúng ta thấy ngươi nói rất đúng."
"Không cần chiến thuật? Để ta xem hắn còn chém gió được bao lâu."
* * *
Diệp Bạch bước vào phóng, nhanh chóng đóng cửa lại, nằm trên giường, hắn ta muốn nhanh chóng hoàn thành việc này, sau đó sẽ đi tìm những món đồ tốt.
"Tiểu bạch."
Từ trên vai Diệp Bạch, một làn khói bay ra, nó dần ngưng tụ thành hình, trước mặt Diệp Bạch, là một cô gái, trên người mặc y phục đỏ, tóc đen, dài tới eo, phần tóc mái che đi đôi mắt.
"Chủ nhân gọi ta có việc gì a?"
Diệp Bạch thấy nó đã xuất hiện, nhanh chóng nói lại.
"Ngươi chết được bao lâu rồi?"
Tiểu bạch nghe xong, suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra chín ngón tay.
"Chín năm?"
Tiểu bạch lắc đầu, Diệp Bạch lại đoán tiếp.
"Chín mười năm?"
Tiểu bạch lắc đầu tiếp, rồi lên tiếng nói.
"Ta chết được chín nghìn năm rồi."
Diệp Bạch nghe xong, vẻ mặt có chút vui mừng, hỏi.
"Cô tồn tại gần một vạn năm, vậy cô có biết món đồ tốt nào không?"
Tiểu bạch ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu.
"Đồ tốt thì có, nhưng ở đâu thì ta không biết."
Nếu nói vậy, thì ở thế giới này, chắc chắn có những món đồ không tầm thường a, xem ra lần này ta lời to rồi.
Diệp Bạch không khỏi cảm thán, rồi nhanh chóng nói tiếp.
"Tiểu bạch, ngươi có thể thay y phục khác được không?"
"Sao vậy chủ nhân?"
Tiểu bạch thắc mắc hỏi.
"Ta không thích màu đỏ, vả lại ta gọi ngươi là tiểu bạch, những ngươi chẳng có tí màu trắng nào."
"Đợi ta một chút."
Tiểu bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
Xong bao bọc cơ thể bởi một làn khói trắng, khi lớp khói đó dần tan đi, y phục của tiểu bạch cũng chuyển sang màu trắng.
"Như vầy đã được chưa chủ nhân?"
Diệp Bạch nhìn qua một lượt, rồi đáp lại.
"Được rồi, ta ngủ trước đây, ngươi cũng mau ngủ đi."
Nói xong, Diệp Bạch nhanh chóng nằm lại giường, tiểu bạch cũng thu nhỏ lại, rồi nằm trên người hắn mà thiếp đi.