Chương 44: Quay lại tu luyện
Diệp Bạch cùng Uyển Đình bước vào trong, vừa bước vào đập trước mặt hắn, là khung cảnh hoang tàn.
Đây mà là kinh thành a?
Diệp Bạch không khỏi hoài nghi.
Khác với trong tưởng tượng của Diệp Bạch, một kinh thành đồ sộ, tấp nập người mua người bán, thì nơi này lại vô cùng hoang tàn, chỉ nhìn qua một lượt, cũng dễ dàng thấy được, sự cực khổ của dân chúng, những ngôi nhà thì tồi tàn, nếu không nói, cũng không tài nào nghĩ được đây lại là một ngôi nhà.
"Sao nơi này tồi tàn vậy a?"
Diệp Bạch lên tiếng hỏi.
Uyển Đình nghe xong, liền dừng lại, nhanh chóng kể ra.
"Nơi này vốn rất độ sộ, tấp nập, nhưng từ khi bọn người, của đại lục Vương Thế tấn công."
Nói đến đây, mặt cô bỗng tối sầm lại, Diệp Bạch thấy vậy, liền vỗ vai Uyển Đình, cười nói.
"Cô yên tâm, có ta ở đây, đám người Vương Thế gì đó, sẽ nhanh chóng bị giết."
Sau khi an ủi xong, hai người tiếp tục bước đi, đi một lúc, họ đã đến trước long toái thành, đây cũng là nơi quan trọng nhất, nhìn sơ qua một lượt, nơi này cũng không phải quá tồi tàn, cũng khá lớn, phần lối vào được lót bằng những tảng đá to, Diệp Bạch tiếp tục bước đi, ở cuối con đường, có một cái cổng nhỏ, trên cổng có ghi ba chữ.
"Long toái thành."
Diệp Bạch lại đi tiếp, trước mặt hắn, là một nơi đồ sồ, to lớn, khác xa với kinh thành bên ngoài, long toái thành chia ra làm ba khu vực chính.
Ở khu vực trung tâm, là nơi họp bàn chiến sự, đây cũng là khu vực rộng lớn nhất, bên trái là nơi nghỉ ngơi của vua, và các đại thần, bên phải là nơi dùng để tập trận, rèn luyện binh lực.
Uyển Đình đi trước, dẫn theo Diệp Bạch đến khu vực trung tâm, sau một lúc, cả hai người đã đứng trước khu vực trung tâm, nơi đây vô cùng to lớn, có một lớp thành bao quanh.
"Lâm tướng quân, muốn diện kiến."
Uyển Đình lên tiếng, hai người gác cổng nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Lâm tướng quân, cảm phiền chờ một lát, để ta đi thông báo."
Nói xong, một tên lính nhanh chóng chạy đi vào trong, lát sau mới chạy ra.
"Lâm tướng quân, mời vào."
Uyển Đình dẫn theo Diệp Bạch bước vào trong, nhìn bên ngoài, cũng biết nơi này rất lớn, nhưng khi vào rồi mới biết nó còn lớn hơn tưởng tưởng, phải đi rất lâu, họ mới đi hết khu vực hoa viên, mà tiến vào trong.
Vừa bước vào, Uyển Đình đà quỳ xuống, chấp hai tay, cuối đầu.
"Bái kiến hoàng thượng."
Ở trên ngai vàng, là một người đàn ông trung niên, trên người mặc long bào, vẻ mặt rất nghiêm trọng, nhưng trái lại với vẻ mặt đó, ông ta chỉ vui vẻ nói lại.
"Ái khanh miễn lễ."
Uyển Đình nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, lúc này ông ta cũng chú ý đến người đứng bên cô, lên tiếng hỏi.
"Ái khanh, người này.."
Còn chưa để ông nói xong, Uyển Đình đã hớn hở giới thiệu.
"Hoàng thượng, đây, người này là tiên nhân."
Ông ta nghe xong, không cần nói cũng biết, vô cùng ngạc nhiên, đến mức sắp té khỏi ngai vàng.
"Tiên nhân?"
"Đúng vậy a."
Thấy ông ta còn chưa tin, Uyển Đình mới đem những chuyện, mà cô cho là kì lạ kể cho ông ta nghe, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, ông liền lên tiếng hỏi.
"Nếu thật là tiên nhân, có thể biểu diễn cho ta xem không a?".
Diệp Bạch nghe xong, liền nở một nụ cười.
"Được."
Nói xong, liền tụ linh lực vào hai lòng bàn tay, tạo ra một quả cầu linh lực nhỏ, xong bắn quả cầu linh lực về phía ông ta, nó di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh, áp lực cũng rất lớn, ông ta cũng không khỏi hoảng sợ, muốn chạy những cơ thể lại không thể di chuyển.
Khi quả cầu linh lực đó, sắp chạm vào ông ta, Diệp Bạch liền thu lực lại, làm quả cầu đó biến mất.
"Bây giờ ông đã tin chưa a?"
Diệp Bạch lên tiếng hỏi.
"Trẫm tin, trẫm tin."
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, ông ta tiến đến vui vẻ nói.
"Trẫm tên Lâm Sơn, còn ngươi?"
"Ta là Diệp Bạch."
Sau đó, Lâm Sơn đi đến chỗ Uyển Đình, nói với cô.
"Ái khanh, mau sắp xếp cho người này một phòng nghỉ tạm, chuyện còn lại, từ từ tính."
Vài canh giờ sau.
Diệp Bạch được sắp cho một căn phòng, đầy đủ tiện nghi, ngồi trên giường, Diệp Bạch nhắm mắt, bắt đầu cảm nhận.
Quái lạ, nơi này rõ ràng có linh khí, có nhiều là đằng khác, tại sao người ở vũ trụ này lại không biết, về khái niệm tu tiên a?
Tuy có chút thắc mắc, nhưng Diệp Bạch vẫn không nghĩ nhiều nữa, Bắt đầu hấp thụ linh khí tu luyện.
Vài canh giờ sau.
Diệp Bạch từ từ mở mắt, nhìn một lượt vào cơ thể.
Cơ thể của ta, cũng gần như hoàn toàn bình phục rồi a.
Với tốc độ hiện tại, độ trong bốn ngày, là có thể hoàn toàn bình phục, Diệp Bạch ngồi bật dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.
Mới tu luyện một chút, đã sắp tối rồi a.
Diệp Bạch mở cửa, bước ra bên ngoài, ngoài trời lúc này cũng đã gần tối, mặt trời cũng sắp lặn.
Đây mà là kinh thành a?
Diệp Bạch không khỏi hoài nghi.
Khác với trong tưởng tượng của Diệp Bạch, một kinh thành đồ sộ, tấp nập người mua người bán, thì nơi này lại vô cùng hoang tàn, chỉ nhìn qua một lượt, cũng dễ dàng thấy được, sự cực khổ của dân chúng, những ngôi nhà thì tồi tàn, nếu không nói, cũng không tài nào nghĩ được đây lại là một ngôi nhà.
"Sao nơi này tồi tàn vậy a?"
Diệp Bạch lên tiếng hỏi.
Uyển Đình nghe xong, liền dừng lại, nhanh chóng kể ra.
"Nơi này vốn rất độ sộ, tấp nập, nhưng từ khi bọn người, của đại lục Vương Thế tấn công."
Nói đến đây, mặt cô bỗng tối sầm lại, Diệp Bạch thấy vậy, liền vỗ vai Uyển Đình, cười nói.
"Cô yên tâm, có ta ở đây, đám người Vương Thế gì đó, sẽ nhanh chóng bị giết."
Sau khi an ủi xong, hai người tiếp tục bước đi, đi một lúc, họ đã đến trước long toái thành, đây cũng là nơi quan trọng nhất, nhìn sơ qua một lượt, nơi này cũng không phải quá tồi tàn, cũng khá lớn, phần lối vào được lót bằng những tảng đá to, Diệp Bạch tiếp tục bước đi, ở cuối con đường, có một cái cổng nhỏ, trên cổng có ghi ba chữ.
"Long toái thành."
Diệp Bạch lại đi tiếp, trước mặt hắn, là một nơi đồ sồ, to lớn, khác xa với kinh thành bên ngoài, long toái thành chia ra làm ba khu vực chính.
Ở khu vực trung tâm, là nơi họp bàn chiến sự, đây cũng là khu vực rộng lớn nhất, bên trái là nơi nghỉ ngơi của vua, và các đại thần, bên phải là nơi dùng để tập trận, rèn luyện binh lực.
Uyển Đình đi trước, dẫn theo Diệp Bạch đến khu vực trung tâm, sau một lúc, cả hai người đã đứng trước khu vực trung tâm, nơi đây vô cùng to lớn, có một lớp thành bao quanh.
"Lâm tướng quân, muốn diện kiến."
Uyển Đình lên tiếng, hai người gác cổng nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Lâm tướng quân, cảm phiền chờ một lát, để ta đi thông báo."
Nói xong, một tên lính nhanh chóng chạy đi vào trong, lát sau mới chạy ra.
"Lâm tướng quân, mời vào."
Uyển Đình dẫn theo Diệp Bạch bước vào trong, nhìn bên ngoài, cũng biết nơi này rất lớn, nhưng khi vào rồi mới biết nó còn lớn hơn tưởng tưởng, phải đi rất lâu, họ mới đi hết khu vực hoa viên, mà tiến vào trong.
Vừa bước vào, Uyển Đình đà quỳ xuống, chấp hai tay, cuối đầu.
"Bái kiến hoàng thượng."
Ở trên ngai vàng, là một người đàn ông trung niên, trên người mặc long bào, vẻ mặt rất nghiêm trọng, nhưng trái lại với vẻ mặt đó, ông ta chỉ vui vẻ nói lại.
"Ái khanh miễn lễ."
Uyển Đình nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, lúc này ông ta cũng chú ý đến người đứng bên cô, lên tiếng hỏi.
"Ái khanh, người này.."
Còn chưa để ông nói xong, Uyển Đình đã hớn hở giới thiệu.
"Hoàng thượng, đây, người này là tiên nhân."
Ông ta nghe xong, không cần nói cũng biết, vô cùng ngạc nhiên, đến mức sắp té khỏi ngai vàng.
"Tiên nhân?"
"Đúng vậy a."
Thấy ông ta còn chưa tin, Uyển Đình mới đem những chuyện, mà cô cho là kì lạ kể cho ông ta nghe, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, ông liền lên tiếng hỏi.
"Nếu thật là tiên nhân, có thể biểu diễn cho ta xem không a?".
Diệp Bạch nghe xong, liền nở một nụ cười.
"Được."
Nói xong, liền tụ linh lực vào hai lòng bàn tay, tạo ra một quả cầu linh lực nhỏ, xong bắn quả cầu linh lực về phía ông ta, nó di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh, áp lực cũng rất lớn, ông ta cũng không khỏi hoảng sợ, muốn chạy những cơ thể lại không thể di chuyển.
Khi quả cầu linh lực đó, sắp chạm vào ông ta, Diệp Bạch liền thu lực lại, làm quả cầu đó biến mất.
"Bây giờ ông đã tin chưa a?"
Diệp Bạch lên tiếng hỏi.
"Trẫm tin, trẫm tin."
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, ông ta tiến đến vui vẻ nói.
"Trẫm tên Lâm Sơn, còn ngươi?"
"Ta là Diệp Bạch."
Sau đó, Lâm Sơn đi đến chỗ Uyển Đình, nói với cô.
"Ái khanh, mau sắp xếp cho người này một phòng nghỉ tạm, chuyện còn lại, từ từ tính."
Vài canh giờ sau.
Diệp Bạch được sắp cho một căn phòng, đầy đủ tiện nghi, ngồi trên giường, Diệp Bạch nhắm mắt, bắt đầu cảm nhận.
Quái lạ, nơi này rõ ràng có linh khí, có nhiều là đằng khác, tại sao người ở vũ trụ này lại không biết, về khái niệm tu tiên a?
Tuy có chút thắc mắc, nhưng Diệp Bạch vẫn không nghĩ nhiều nữa, Bắt đầu hấp thụ linh khí tu luyện.
Vài canh giờ sau.
Diệp Bạch từ từ mở mắt, nhìn một lượt vào cơ thể.
Cơ thể của ta, cũng gần như hoàn toàn bình phục rồi a.
Với tốc độ hiện tại, độ trong bốn ngày, là có thể hoàn toàn bình phục, Diệp Bạch ngồi bật dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.
Mới tu luyện một chút, đã sắp tối rồi a.
Diệp Bạch mở cửa, bước ra bên ngoài, ngoài trời lúc này cũng đã gần tối, mặt trời cũng sắp lặn.