Chương 47: Đối thủ xứng tầm
Diệp Bạch kiếm vác trên vai, un dung bước đi, lúc trước vừa đi vừa xem bản đồ, nên còn biết vị trí của bản thân, còn bây giờ hoàn toàn lạc đường.
Tuy dùng ngự kiếm phi hành, sẽ nhanh hơn nhưng Diệp Bạch, muốn đi bộ để xem xung quanh, lỡ tìm được món đồ nào tốt thì sao a?
* * *
Có một người dân đi qua, thấy khung cảnh trước mặt, hoảng sợ đến mức ngã ngửa, nói không thành tiến.
"M.. mọi người, mau lại đây."
Sau tiếng nói đó, có mấy người khác tiến lại xem, trước mặt họ là vô số xác chết, ít lắm cũng trên mười người, ở giữa còn có một chiếc hố to, màu nhuộm đầy mặt đất, vẫn còn chưa khô, mà chảy loang ra.
Ai nấy thấy xong cảnh này, đều giống nhau, hoảng sợ vô cùng, sau một lúc mới có người lên tiếng.
"B.. báo quan, chúng ta mau báo quan."
Sau đó, cũng có mấy người khác lên tiếng.
"Đúng, đúng, chúng ta mau báo quan."
Sau đó, đám người cùng nhau chạy đi, tìm đến chỗ quan.
Đến nơi, họ bị chặn lại bởi hai người lính.
"Các ngươi tìm quan có chuyện gì?"
Một người đi lên, lấy bình tĩnh nói.
"Chúng tôi vừa thấy một vụ thảm sát, muốn trình lên quan."
Người lính kia nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Được rồi, để ta trình lên quan."
Nói xong, liền chạy vào trong.
Một lúc sau, cùng với một người đàn ông đi ra, dáng người cao ráo, khí chất ngút trời, ông ấy là Huỳnh đại nhân, cũng là quan của huyện này.
"Được rồi, các ngươi kể lại cho ta nghe sự việc đi."
Sau đó, một người đi lên, đem những thứ họ thấy, kể cho Huỳnh đại nhân nghe.
Nghe xong, ông ấy lên tiếng.
"Được rồi, mau dẫn ta đến hiện trường."
* * *
Trong khi đám người đang hoảng loạn, thì kẻ gây ra những việc đó, vẫn đang ung dung, như chưa có việc gì xảy ra.
Đi từ nãy đến giờ, vẫn không tìm được đồ gì tốt, mà cũng chẳng thấy một bóng người, ta đành trở lại chỗ ban đầu a.
Diệp Bạch nghĩ xong, xoay người đi ngược lại, cứ mò theo đường đã đi, mà trở về ngôi làng lúc nãy.
Khi hắn đến nơi, cũng là lúc đám người, cùng vời Huỳnh đại nhân đến hiện trường.
Diệp Bạch nhìn đám người đang chăm chú, liền tiến đến, cười hỏi.
"Các ngươi cũng muốn như bọn này a?"
Diệp Bạch vừa cất tiếng, đám người cảm thấy lạnh sống lưng, hai tên lính phản ứng trước, cầm giáo trên tay, hướng về phía Diệp Bạch.
"Ngươi là ai?"
Chúng lên tiếng hỏi.
Nhưng nhìn lại, Diệp Bạch đã biến mất, thay vào đó, là xuất hiện sau lưng bọn chúng, đơn giản đáp lại.
"Ta là gì a? Ta là đế."
Dứt lời, chưa để chúng phản ứng, Diệp Bạch để tay lên hai người bọn chúng, rồi dùng lực mạnh hơn, bóp nát cơ thể bọn chúng.
Đám người thấy cảnh này, sợ hãi mà lùi về sau, nhưng chỉ có Huỳnh đại nhân, là vẫn không sợ, tiến lên phía trước, hỏi.
"Ngươi có phải, là kẻ gây ra chuyện này không a?"
Diệp Bạch nhìn ông ta, cười đáp lại.
"Là ta làm đó, ngươi làm gì được ta?"
Diệp Bạch tụ linh lực trên tay, tiến đến chỗ ông ta, hỏi.
"Ngươi có muốn sống không?"
Đáp lại câu vừa rồi, Huỳnh đại nhân vẫn không chút run sợ, cầm thanh kiếm trên tay.
"Nếu là ngươi làm, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá."
Diệp bạch nghe xong, có chút hứng thú, hỏi lại.
"Vậy sao, để xem ngươi có làm được không đã?"
Diệp Bạch đạp mạnh, vào mặt đất, nhanh như chớp, phóng đến chỗ ông ta, tốc độ nhanh đến mức, mắt thường khó nhìn thấy, nhưng điều đáng kinh ngạc là, Huỳnh đại nhân ấy vậy mà lại theo kịp, ông ta dễ dàng tránh né.
Chưa dừng lại ở đó, Huỳnh đại nhân rút kiếm, chém một nhát cực nhanh, Diệp Bạch còn chưa kịp phản ứng, trên tay đã lưu lại vết thương, Huỳnh đại nhân thở dài một hơi.
"Có lẽ ta đã già rồi."
Diệp Bạch lấy lại bình tĩnh, nhảy về sau để giữ khoảng cách.
Tên này không tầm thường, ta không thể chơi đùa nữa.
Diệp Bạch nâng cao cảnh giác, hết sức tập trung.
"Tiểu bạch, ta với ngươi cùng lên."
Diệp Bạch nhỏ tiếng nói, tiểu bạch từ trên vai hắn, phóng đến chỗ Huỳnh đại nhân, tấn công, chưa hết, Diệp Bạch cũng theo sau, muốn cùng lúc tấn công.
Huỳnh đại nhân nhảy về sau.
Lúc trước, sư phụ từng nói với ta chuyện này, không ngờ nó lại thật sự tồn tại, xem ra chỉ còn mỗi cách này.
Nghĩ xong, Huỳnh đại nhân, lấy từ trong y phục ra một tấm phù, dán vào tiểu bạch đang lao đến.
"Phục ma chi phù."
Từ tấm phù, một luồng ánh sáng phát ra, nó bao bọc lấy tiểu bạch, nó muốn thoát ra nhưng không được, Diệp Bạch nhân lúc này, truyền linh lực vào thanh kiếm trên tay, chém một đòn vô cùng uy lực, như muốn chém đôi người trước mặt.
Huỳnh đại nhân tuy phản ứng kịp, đưa kiếm lên chặn lại, nhưng đòn này mạnh đến mức, khiến thanh kiếm trên tay ông vỡ tan, kiếm khí vẫn chưa dừng lại, chém mạnh vào bụng Huỳnh đại nhân, nhưng may là kiếm khí sau khi, phá hủy kiếm của ông cũng đã yếu đi, nên không gây ra vết thương nặng.
Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, Huỳnh đại nhân chắc chắn sẽ thua, Huỳnh đại nhân nhìn thanh kiếm đã vỡ vụn, ngắm nó một lúc, rồi lấy tay lau máu trên cơ thể, lên tiếng.
"Cấm chiêu thứ nhất - nhất kiếm chém thiên địa."
Cầm thanh kiếm trên tay, Huỳnh đại nhân không chút do dự, chém một nhát đầy uy lực, thanh kiếm bị vỡ vụn trước mắt, ấy vậy mà lại chém ra được kiếm khí, trên hết, người trước mặt không chút tu vi, vì vậy kiếm khí này, xuất hiện là do lực chém của đòn vừa rồi, mạnh đến mức xé toạc không khí.
Diệp Bạch biết bản thân khó né được, đành bao bọc cơ thể bằng linh lực, dùng kiếm cố chặn lại, thành công chặn lại, nhưng thanh kiếm trên tay, cũng đã lưu lại mấy vết nứt.
Huỳnh đại nhân vẫn chưa dừng lại, lao lên, cầm kiếm trên tay, nói.
"Cấm chiêu thứ năm - trảm hồn."
Cây kiếm vỡ vụn trên tay ông, mang đến một áp lực kinh người, xung quanh nó phát ra thứ ánh sáng xanh, Huỳnh đại nhân chém đến, Diệp Bạch không còn cách nào.
"Thời gian hỗn độn bản nguyên."
Cây thời gian từ cơ thể hắn bay ra, lấy nó làm trung tâm, mà tỏa ra một thứ ánh sáng xanh, Diệp Bạch nhắm mắt, dùng ý niệm quay ngược thời gian, về lại lúc Huỳnh đại nhân chưa dùng, cấm chiêu thứ năm.
Mở mắt ra, Diệp Bạch phát động linh lực, tạo thành vô số đòn tấn công, đánh đến phía Huỳnh đại nhân, ông tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết nếu không né được, chắc chắn sẽ chết.
Huỳnh đại nhân tập trung cao độ, di chuyển nhanh nhẹn, né đi được gần như tất cả, nhưng cũng không thể né đi hết toàn bộ, trên cơ thể bị thương nặng, vai trái bị thương nặng nhất, gần như xương ở đó đã gãy vụn.
Tuy dùng ngự kiếm phi hành, sẽ nhanh hơn nhưng Diệp Bạch, muốn đi bộ để xem xung quanh, lỡ tìm được món đồ nào tốt thì sao a?
* * *
Có một người dân đi qua, thấy khung cảnh trước mặt, hoảng sợ đến mức ngã ngửa, nói không thành tiến.
"M.. mọi người, mau lại đây."
Sau tiếng nói đó, có mấy người khác tiến lại xem, trước mặt họ là vô số xác chết, ít lắm cũng trên mười người, ở giữa còn có một chiếc hố to, màu nhuộm đầy mặt đất, vẫn còn chưa khô, mà chảy loang ra.
Ai nấy thấy xong cảnh này, đều giống nhau, hoảng sợ vô cùng, sau một lúc mới có người lên tiếng.
"B.. báo quan, chúng ta mau báo quan."
Sau đó, cũng có mấy người khác lên tiếng.
"Đúng, đúng, chúng ta mau báo quan."
Sau đó, đám người cùng nhau chạy đi, tìm đến chỗ quan.
Đến nơi, họ bị chặn lại bởi hai người lính.
"Các ngươi tìm quan có chuyện gì?"
Một người đi lên, lấy bình tĩnh nói.
"Chúng tôi vừa thấy một vụ thảm sát, muốn trình lên quan."
Người lính kia nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Được rồi, để ta trình lên quan."
Nói xong, liền chạy vào trong.
Một lúc sau, cùng với một người đàn ông đi ra, dáng người cao ráo, khí chất ngút trời, ông ấy là Huỳnh đại nhân, cũng là quan của huyện này.
"Được rồi, các ngươi kể lại cho ta nghe sự việc đi."
Sau đó, một người đi lên, đem những thứ họ thấy, kể cho Huỳnh đại nhân nghe.
Nghe xong, ông ấy lên tiếng.
"Được rồi, mau dẫn ta đến hiện trường."
* * *
Trong khi đám người đang hoảng loạn, thì kẻ gây ra những việc đó, vẫn đang ung dung, như chưa có việc gì xảy ra.
Đi từ nãy đến giờ, vẫn không tìm được đồ gì tốt, mà cũng chẳng thấy một bóng người, ta đành trở lại chỗ ban đầu a.
Diệp Bạch nghĩ xong, xoay người đi ngược lại, cứ mò theo đường đã đi, mà trở về ngôi làng lúc nãy.
Khi hắn đến nơi, cũng là lúc đám người, cùng vời Huỳnh đại nhân đến hiện trường.
Diệp Bạch nhìn đám người đang chăm chú, liền tiến đến, cười hỏi.
"Các ngươi cũng muốn như bọn này a?"
Diệp Bạch vừa cất tiếng, đám người cảm thấy lạnh sống lưng, hai tên lính phản ứng trước, cầm giáo trên tay, hướng về phía Diệp Bạch.
"Ngươi là ai?"
Chúng lên tiếng hỏi.
Nhưng nhìn lại, Diệp Bạch đã biến mất, thay vào đó, là xuất hiện sau lưng bọn chúng, đơn giản đáp lại.
"Ta là gì a? Ta là đế."
Dứt lời, chưa để chúng phản ứng, Diệp Bạch để tay lên hai người bọn chúng, rồi dùng lực mạnh hơn, bóp nát cơ thể bọn chúng.
Đám người thấy cảnh này, sợ hãi mà lùi về sau, nhưng chỉ có Huỳnh đại nhân, là vẫn không sợ, tiến lên phía trước, hỏi.
"Ngươi có phải, là kẻ gây ra chuyện này không a?"
Diệp Bạch nhìn ông ta, cười đáp lại.
"Là ta làm đó, ngươi làm gì được ta?"
Diệp Bạch tụ linh lực trên tay, tiến đến chỗ ông ta, hỏi.
"Ngươi có muốn sống không?"
Đáp lại câu vừa rồi, Huỳnh đại nhân vẫn không chút run sợ, cầm thanh kiếm trên tay.
"Nếu là ngươi làm, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá."
Diệp bạch nghe xong, có chút hứng thú, hỏi lại.
"Vậy sao, để xem ngươi có làm được không đã?"
Diệp Bạch đạp mạnh, vào mặt đất, nhanh như chớp, phóng đến chỗ ông ta, tốc độ nhanh đến mức, mắt thường khó nhìn thấy, nhưng điều đáng kinh ngạc là, Huỳnh đại nhân ấy vậy mà lại theo kịp, ông ta dễ dàng tránh né.
Chưa dừng lại ở đó, Huỳnh đại nhân rút kiếm, chém một nhát cực nhanh, Diệp Bạch còn chưa kịp phản ứng, trên tay đã lưu lại vết thương, Huỳnh đại nhân thở dài một hơi.
"Có lẽ ta đã già rồi."
Diệp Bạch lấy lại bình tĩnh, nhảy về sau để giữ khoảng cách.
Tên này không tầm thường, ta không thể chơi đùa nữa.
Diệp Bạch nâng cao cảnh giác, hết sức tập trung.
"Tiểu bạch, ta với ngươi cùng lên."
Diệp Bạch nhỏ tiếng nói, tiểu bạch từ trên vai hắn, phóng đến chỗ Huỳnh đại nhân, tấn công, chưa hết, Diệp Bạch cũng theo sau, muốn cùng lúc tấn công.
Huỳnh đại nhân nhảy về sau.
Lúc trước, sư phụ từng nói với ta chuyện này, không ngờ nó lại thật sự tồn tại, xem ra chỉ còn mỗi cách này.
Nghĩ xong, Huỳnh đại nhân, lấy từ trong y phục ra một tấm phù, dán vào tiểu bạch đang lao đến.
"Phục ma chi phù."
Từ tấm phù, một luồng ánh sáng phát ra, nó bao bọc lấy tiểu bạch, nó muốn thoát ra nhưng không được, Diệp Bạch nhân lúc này, truyền linh lực vào thanh kiếm trên tay, chém một đòn vô cùng uy lực, như muốn chém đôi người trước mặt.
Huỳnh đại nhân tuy phản ứng kịp, đưa kiếm lên chặn lại, nhưng đòn này mạnh đến mức, khiến thanh kiếm trên tay ông vỡ tan, kiếm khí vẫn chưa dừng lại, chém mạnh vào bụng Huỳnh đại nhân, nhưng may là kiếm khí sau khi, phá hủy kiếm của ông cũng đã yếu đi, nên không gây ra vết thương nặng.
Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, Huỳnh đại nhân chắc chắn sẽ thua, Huỳnh đại nhân nhìn thanh kiếm đã vỡ vụn, ngắm nó một lúc, rồi lấy tay lau máu trên cơ thể, lên tiếng.
"Cấm chiêu thứ nhất - nhất kiếm chém thiên địa."
Cầm thanh kiếm trên tay, Huỳnh đại nhân không chút do dự, chém một nhát đầy uy lực, thanh kiếm bị vỡ vụn trước mắt, ấy vậy mà lại chém ra được kiếm khí, trên hết, người trước mặt không chút tu vi, vì vậy kiếm khí này, xuất hiện là do lực chém của đòn vừa rồi, mạnh đến mức xé toạc không khí.
Diệp Bạch biết bản thân khó né được, đành bao bọc cơ thể bằng linh lực, dùng kiếm cố chặn lại, thành công chặn lại, nhưng thanh kiếm trên tay, cũng đã lưu lại mấy vết nứt.
Huỳnh đại nhân vẫn chưa dừng lại, lao lên, cầm kiếm trên tay, nói.
"Cấm chiêu thứ năm - trảm hồn."
Cây kiếm vỡ vụn trên tay ông, mang đến một áp lực kinh người, xung quanh nó phát ra thứ ánh sáng xanh, Huỳnh đại nhân chém đến, Diệp Bạch không còn cách nào.
"Thời gian hỗn độn bản nguyên."
Cây thời gian từ cơ thể hắn bay ra, lấy nó làm trung tâm, mà tỏa ra một thứ ánh sáng xanh, Diệp Bạch nhắm mắt, dùng ý niệm quay ngược thời gian, về lại lúc Huỳnh đại nhân chưa dùng, cấm chiêu thứ năm.
Mở mắt ra, Diệp Bạch phát động linh lực, tạo thành vô số đòn tấn công, đánh đến phía Huỳnh đại nhân, ông tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết nếu không né được, chắc chắn sẽ chết.
Huỳnh đại nhân tập trung cao độ, di chuyển nhanh nhẹn, né đi được gần như tất cả, nhưng cũng không thể né đi hết toàn bộ, trên cơ thể bị thương nặng, vai trái bị thương nặng nhất, gần như xương ở đó đã gãy vụn.