Chương 8: Yêu cậu đến hơi thở cuối cùng
Sau những ngày sóng gió kéo đến, cuộc sống ở làng quê nghèo lại quay về với dáng vẻ bình yên vốn có của nó.
Tình trạng của Sơn Trà đã đỡ hơn trước khá nhiều, cô đã ăn được một vài món ít dầu mỡ, lạ một điều thích nhất lại là những món được chế biến từ cá.
Văn Hùng tuy ngoài mặt vẫn hằn học khó chịu với Sơn Trà, nhưng anh cũng không làm chuyện gì tổn thương tới em gái nữa, đặc biệt là cũng không hề nhắc lại chuyện phá thai.
Sơn Trà biết, anh trai cô tuy ngoài mặt lạnh lùng ăn ngay nói thẳng nhưng trong lòng lúc nào cũng là người yêu thương lo lắng cho cô nhất.
Chẳng hạn như hôm nay.
Buổi chiều Sơn Trà nghe mệt trong người nên vào phòng ngủ sớm. Nằm được một lúc cô lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng. Cô gượng ngồi dậy, buộc vội mái tóc dài ra sau đầu khó khăn bước về phía cửa phòng đẩy ra.
Đối diện với cô là Văn Hùng đang đứng đó, trên tay anh là một tô cháo nóng đang tỏa khỏi cùng hương thơm nghi ngút.
"Nghe mẹ nói chiều mày không ăn được nhiều, hôm nay ra đồng bắt được con cá lóc, thấy bán cũng không được bao nhiêu tiền nên đem về nấu cháo cho mày ăn. Này, mang vào trong ăn cho nóng."
Sơn Trà đưa hai tay nhận lấy chén cháo nóng hổi, sóng mũi cay cay: "Cảm ơn anh Hai!"
"Xì, ơn nghĩa gì chứ. Nếu thấy biết ơn anh thì nói tên cái thằng đó cho anh nghe." Văn Hùng như có như không khinh khỉnh mở miệng.
Anh vẫn chưa nuốt trôi cục tức này đâu nha.
Anh mà biết nó là thằng nào, anh nhất định sẽ cho nó một trận nên thân.
"Anh.." Sơn Trà ấm ức chớp mắt nhìn anh trai.
"Thôi được rồi thôi được rồi, không nói thì không nói." Văn Hùng chịu thua em gái: "Em gái anh anh lo được, cháu của anh anh cũng lo được. Hai mẹ con mày, anh lo hết."
Sơn Trà cảm kích không thôi nhìn anh trai, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc: "Ừm, em biết rồi. Hai mẹ con của em đành làm khổ anh Hai rồi."
* * *
Một ngày cuối tháng 11.
Mấy ngày hôm nay thời tiết dần chuyển lạnh, không khí cũng vì thế ảm đạm đi mấy phần.
Đêm nay lại một đêm mưa như trút nước, dông gió kéo đến tung trời, sấm sét ầm đùng vang mãi không ngừng.
Đang trong cơn ngủ say, Sơn Trà bị môt tiếng sấm vang trời đánh thức.
Trên người cô ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm vài giọt đang thấm ra, Sơn Trà vội đưa tay lên lau mồ hôi, trong lòng cũng có chút nôn nao khó tả.
Cô cảm nhận được bụng dưới của mình đang âm ỉ cơn đau. Hai chân vì giật mình thức giấc mà chuột rút đau đến cứng ngắc không cử động được nữa.
Con à! Có phải con muốn ra gặp mẹ rồi hay không?
Ngoan nào! Ngoàn nào!
Sơn Trà không ngừng trấn an bản thân, cô cố gắng hít thở thật sâu, tìm mọi cách để trượt xuống giường.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Cô gái cao giọng gọi to cầu xin sự giúp đỡ từ mẹ mình.
Nhưng đáp lại cô là một không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng mưa rơi.
Cơn đau ở bụng như ngày một tăng lên không ngừng.
Linh cảm như có chuyện không hay sắp xảy ra, Sơn Trà loay hoay xuống giường nhưng đôi chân cứng ngắc không nghe theo sự điều khiển của cô khiến cô té vật ra đất.
"Mẹ ơi! Anh ơi!"
Sơn Trà vẫn không ngừng hét lên thật to.
Bụng cô đau đớn dữ dội đến nỗi khiến toàn thân cô không tự chủ được mà run lên bần bật. Cô cảm nhận được dưới hai chân mình như có cái gì đó ấm nóng đang không ngừng chảy ra, thấm ướt cả chiếc váy ngủ màu trắng cô đang mặc.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con với! Hãy cứu con con, làm ơn cứu lấy con con. Làm ơn! Làm ơn!"
Nói đến câu cuối cùng, cô gái đã không còn cử động nữa.
* * *
Giữa đêm khuya mưa gió bão bùng, một sản phụ trẻ tuổi được người nhà đưa đến bệnh viện trong tình trạng vô cùng nguy kịch. Sắc mặt cô gái trắng bệch không có lấy một dấu hiệu của sự sống, cả người trên dưới dính đầy máu tươi thậm chí còn thấm ướt cả chiếc băng ca cô đang nằm.
Lúc này, cô gái mơ màng khẽ nâng hai mí mắt, trong miệng lẩm bẩm những câu nói không nghe rõ.
"Con tôi.. Con tôi.. Làm ơn.. Làm ơn cứu con tôi."
"Sơn Trà! Sơn Trà em tỉnh lại đi! Sơn Trà em có nghe anh nói không?" Văn Hùng chạy bên cạnh không ngừng lớn giọng gọi em gái.
"Đứng đây đợi một lát để tôi vào chuẩn bị phòng sinh." Cô y tá nói một câu rồi chạy đi thật nhanh.
"Sơn Trà, Sơn Trà tỉnh lại đi em!"
Sơn Trà cố mở hai mắt ra, bàn tay dính máu cố gắng nâng lên nhưng mãi không có chút sức lực để làm được.
Thấy em gái mở mắt, Văn Hùng nắm chặt lấy tay cô, dịu giọng trấn an: "Không sao rồi đừng lo, đây là bệnh viện hai mẹ con em sẽ không sao."
"Anh.. Hai.." Sơn Trà cố gắng thều thào: "Nhất định.. phải cứu lấy con em. Dù.. dù em có chết.. cũng phải cứu lấy nó. Nhất định.."
"Được rồi, đưa sản phụ vào phòng sinh. Người nhà ở bên ngoài đi!" Cô y tá quay trở lại, nói nhanh rồi đẩy cô gái đi vào phòng.
Văn Hùng quyến luyến buông tay em gái ra, anh điên cuồng dùng hai tay chà xát lên mặt mình, thần sắc hoang mang.
"Không sao. Sẽ không có chuyện gì đâu. Không có chuyện gì đâu."
* * *
Sau ba tiếng đồng hồ vật vã trên bàn sinh, Sơn Trà cũng thành công đưa công chúa nhỏ của mình đến với thế giới này.
Ngay khoảnh khắc nghe được tiếng khóc chào đời của đứa bé, cô gái gần như không còn chút sức lực nào, toàn thân rã rời đến một cái nhấc tay cũng không nhấc lên nổi.
"Con tôi.. con tôi.. cứu lấy con tôi.. Làm ơn!"
Mặc dù lý trí đã có phần mơ hồ nhưng trong miệng cô gái vẫn không ngừng thều thào những câu đại loại như thế.
Cô y tá trẻ có chút đau xót nhìn lấy cô gái như đang hấp hối trên bàn sinh không nhịn được liền bế đứa bé cả người đỏ hoe đến đặt nhẹ lên lồng ngực của cô gái.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng trái tim nhỏ bé của bé con đang đập thình thịch, Sơn Trà dùng chút sức lực cuối cùng rũ mắt nhìn nó một cái.
Cô y tá thấy vậy mỉm cười vội cầm lấy bàn tay cô giúp cô chạm vào đứa trẻ của mình.
"Con của em đây. Là con gái. Một bé gái vô cùng xinh xắn."
Bàn tay run run của Sơn Trà chạm nhẹ vào làn da vẫn còn ươn ướt của bé con, trong miệng lại tiếp tục thều thào nói một câu gì đó.
Vài giây sau, cô gái khẽ cong khóe môi mỉm cười từ từ khép mắt lại.
Như cảm nhận được sự mất mát quá lớn đối với mình, đứa bé trong ngực Sơn Trà bỗng khóc ré lên. Tiếng khóc của đứa bé trong chớp mắt khiến cô y tá hoàn hồn. Cô vội chạy đến bế đứa bé đồng thời phát hiện có gì đó không đúng nên lập tức mở miệng truy hô: "Không hay rồi, sản phụ không hay rồi. Bác sĩ, bác sĩ đâu mau cứu người."
Tình trạng của Sơn Trà đã đỡ hơn trước khá nhiều, cô đã ăn được một vài món ít dầu mỡ, lạ một điều thích nhất lại là những món được chế biến từ cá.
Văn Hùng tuy ngoài mặt vẫn hằn học khó chịu với Sơn Trà, nhưng anh cũng không làm chuyện gì tổn thương tới em gái nữa, đặc biệt là cũng không hề nhắc lại chuyện phá thai.
Sơn Trà biết, anh trai cô tuy ngoài mặt lạnh lùng ăn ngay nói thẳng nhưng trong lòng lúc nào cũng là người yêu thương lo lắng cho cô nhất.
Chẳng hạn như hôm nay.
Buổi chiều Sơn Trà nghe mệt trong người nên vào phòng ngủ sớm. Nằm được một lúc cô lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng. Cô gượng ngồi dậy, buộc vội mái tóc dài ra sau đầu khó khăn bước về phía cửa phòng đẩy ra.
Đối diện với cô là Văn Hùng đang đứng đó, trên tay anh là một tô cháo nóng đang tỏa khỏi cùng hương thơm nghi ngút.
"Nghe mẹ nói chiều mày không ăn được nhiều, hôm nay ra đồng bắt được con cá lóc, thấy bán cũng không được bao nhiêu tiền nên đem về nấu cháo cho mày ăn. Này, mang vào trong ăn cho nóng."
Sơn Trà đưa hai tay nhận lấy chén cháo nóng hổi, sóng mũi cay cay: "Cảm ơn anh Hai!"
"Xì, ơn nghĩa gì chứ. Nếu thấy biết ơn anh thì nói tên cái thằng đó cho anh nghe." Văn Hùng như có như không khinh khỉnh mở miệng.
Anh vẫn chưa nuốt trôi cục tức này đâu nha.
Anh mà biết nó là thằng nào, anh nhất định sẽ cho nó một trận nên thân.
"Anh.." Sơn Trà ấm ức chớp mắt nhìn anh trai.
"Thôi được rồi thôi được rồi, không nói thì không nói." Văn Hùng chịu thua em gái: "Em gái anh anh lo được, cháu của anh anh cũng lo được. Hai mẹ con mày, anh lo hết."
Sơn Trà cảm kích không thôi nhìn anh trai, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc: "Ừm, em biết rồi. Hai mẹ con của em đành làm khổ anh Hai rồi."
* * *
Một ngày cuối tháng 11.
Mấy ngày hôm nay thời tiết dần chuyển lạnh, không khí cũng vì thế ảm đạm đi mấy phần.
Đêm nay lại một đêm mưa như trút nước, dông gió kéo đến tung trời, sấm sét ầm đùng vang mãi không ngừng.
Đang trong cơn ngủ say, Sơn Trà bị môt tiếng sấm vang trời đánh thức.
Trên người cô ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm vài giọt đang thấm ra, Sơn Trà vội đưa tay lên lau mồ hôi, trong lòng cũng có chút nôn nao khó tả.
Cô cảm nhận được bụng dưới của mình đang âm ỉ cơn đau. Hai chân vì giật mình thức giấc mà chuột rút đau đến cứng ngắc không cử động được nữa.
Con à! Có phải con muốn ra gặp mẹ rồi hay không?
Ngoan nào! Ngoàn nào!
Sơn Trà không ngừng trấn an bản thân, cô cố gắng hít thở thật sâu, tìm mọi cách để trượt xuống giường.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Cô gái cao giọng gọi to cầu xin sự giúp đỡ từ mẹ mình.
Nhưng đáp lại cô là một không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng mưa rơi.
Cơn đau ở bụng như ngày một tăng lên không ngừng.
Linh cảm như có chuyện không hay sắp xảy ra, Sơn Trà loay hoay xuống giường nhưng đôi chân cứng ngắc không nghe theo sự điều khiển của cô khiến cô té vật ra đất.
"Mẹ ơi! Anh ơi!"
Sơn Trà vẫn không ngừng hét lên thật to.
Bụng cô đau đớn dữ dội đến nỗi khiến toàn thân cô không tự chủ được mà run lên bần bật. Cô cảm nhận được dưới hai chân mình như có cái gì đó ấm nóng đang không ngừng chảy ra, thấm ướt cả chiếc váy ngủ màu trắng cô đang mặc.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con với! Hãy cứu con con, làm ơn cứu lấy con con. Làm ơn! Làm ơn!"
Nói đến câu cuối cùng, cô gái đã không còn cử động nữa.
* * *
Giữa đêm khuya mưa gió bão bùng, một sản phụ trẻ tuổi được người nhà đưa đến bệnh viện trong tình trạng vô cùng nguy kịch. Sắc mặt cô gái trắng bệch không có lấy một dấu hiệu của sự sống, cả người trên dưới dính đầy máu tươi thậm chí còn thấm ướt cả chiếc băng ca cô đang nằm.
Lúc này, cô gái mơ màng khẽ nâng hai mí mắt, trong miệng lẩm bẩm những câu nói không nghe rõ.
"Con tôi.. Con tôi.. Làm ơn.. Làm ơn cứu con tôi."
"Sơn Trà! Sơn Trà em tỉnh lại đi! Sơn Trà em có nghe anh nói không?" Văn Hùng chạy bên cạnh không ngừng lớn giọng gọi em gái.
"Đứng đây đợi một lát để tôi vào chuẩn bị phòng sinh." Cô y tá nói một câu rồi chạy đi thật nhanh.
"Sơn Trà, Sơn Trà tỉnh lại đi em!"
Sơn Trà cố mở hai mắt ra, bàn tay dính máu cố gắng nâng lên nhưng mãi không có chút sức lực để làm được.
Thấy em gái mở mắt, Văn Hùng nắm chặt lấy tay cô, dịu giọng trấn an: "Không sao rồi đừng lo, đây là bệnh viện hai mẹ con em sẽ không sao."
"Anh.. Hai.." Sơn Trà cố gắng thều thào: "Nhất định.. phải cứu lấy con em. Dù.. dù em có chết.. cũng phải cứu lấy nó. Nhất định.."
"Được rồi, đưa sản phụ vào phòng sinh. Người nhà ở bên ngoài đi!" Cô y tá quay trở lại, nói nhanh rồi đẩy cô gái đi vào phòng.
Văn Hùng quyến luyến buông tay em gái ra, anh điên cuồng dùng hai tay chà xát lên mặt mình, thần sắc hoang mang.
"Không sao. Sẽ không có chuyện gì đâu. Không có chuyện gì đâu."
* * *
Sau ba tiếng đồng hồ vật vã trên bàn sinh, Sơn Trà cũng thành công đưa công chúa nhỏ của mình đến với thế giới này.
Ngay khoảnh khắc nghe được tiếng khóc chào đời của đứa bé, cô gái gần như không còn chút sức lực nào, toàn thân rã rời đến một cái nhấc tay cũng không nhấc lên nổi.
"Con tôi.. con tôi.. cứu lấy con tôi.. Làm ơn!"
Mặc dù lý trí đã có phần mơ hồ nhưng trong miệng cô gái vẫn không ngừng thều thào những câu đại loại như thế.
Cô y tá trẻ có chút đau xót nhìn lấy cô gái như đang hấp hối trên bàn sinh không nhịn được liền bế đứa bé cả người đỏ hoe đến đặt nhẹ lên lồng ngực của cô gái.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng trái tim nhỏ bé của bé con đang đập thình thịch, Sơn Trà dùng chút sức lực cuối cùng rũ mắt nhìn nó một cái.
Cô y tá thấy vậy mỉm cười vội cầm lấy bàn tay cô giúp cô chạm vào đứa trẻ của mình.
"Con của em đây. Là con gái. Một bé gái vô cùng xinh xắn."
Bàn tay run run của Sơn Trà chạm nhẹ vào làn da vẫn còn ươn ướt của bé con, trong miệng lại tiếp tục thều thào nói một câu gì đó.
Vài giây sau, cô gái khẽ cong khóe môi mỉm cười từ từ khép mắt lại.
Như cảm nhận được sự mất mát quá lớn đối với mình, đứa bé trong ngực Sơn Trà bỗng khóc ré lên. Tiếng khóc của đứa bé trong chớp mắt khiến cô y tá hoàn hồn. Cô vội chạy đến bế đứa bé đồng thời phát hiện có gì đó không đúng nên lập tức mở miệng truy hô: "Không hay rồi, sản phụ không hay rồi. Bác sĩ, bác sĩ đâu mau cứu người."