Chương 9: Cánh cửa này đóng lại một cánh cửa khác sẽ mở ra
Trong một lần về một xóm nghèo của huyện để khám chữa bệnh miễn phí cho bà con nông dân, cô y tá trẻ năm nào vô tình bắt gặp một đám trẻ con ước chừng khoảng bốn năm tuổi đang chơi đùa cùng nhau.
Một bé gái vô cùng xinh xắn vì đuổi theo các bạn không chú ý liền vấp ngã ra đất. Thấy thế, cô y tá ân cần bước tới đỡ cô bé đứng dậy.
Đứa bé ngước đôi mắt to tròn nhìn cô y tá mỉm cười: "Cảm ơn cô ạ!"
Nói xong liền như không có gì đứng dậy hướng theo các bạn chạy đi.
Không hiểu sao cái nhìn cùng nụ cười của đứa bé ấy liền khiến cô y tá nhớ đến một người.
"Bác sĩ, cô bé đó là.."
Vị bác sĩ trung niên như hiểu ý cô y tá, mỉm cười gật đầu: "Đúng rồi, chính là đứa bé đó."
Cô y tá kích động không thôi hướng theo cô bé cảm thán: "Thực sự là cô bé đó sao? Đã lớn được tầm này rồi. Thật tốt! Thật tốt!"
Đôi mắt cô y tá có chút đỏ hồng, ánh mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng về một chuyện gì đó.
Đêm hôm mưa gió đó chính là ca sinh nở đầu tiên cô tham dự. Đứa bé ấy là đứa bé đầu tiên cô đưa đến thế giới này, đáng tiếc là người mẹ vì sinh khó nên đã không qua được.
"Hoàn cảnh của đứa bé này rất đáng thương." Vị bác sĩ trung niên mở miệng: "Mẹ mất do sinh khó, cha không biết là ai, hai năm trước bà ngoại cũng qua đời do ung thư dạ dày thời kì cuối. Hiện tại cô bé đang sống với cậu ruột trong căn nhà xập xệ kia."
Vị bác sĩ trung niên thở dài một hơi, có chút chua xót nói thêm: "Bên phía bệnh viện cùng Hội phụ nữ xã cũng đã giúp đỡ rất nhiều cho hai cậu cháu. Em xem, nếu có thể giúp đỡ một tay thì cũng đừng ngần ngại nhé."
Cô y tá mỉm cười, vui vẻ gật đầu: "Em biết rồi ạ!"
Nói đến đây, gương mặt cô y tá như có chút hoài niệm thắc mắc không thôi: "Em nhớ, người mẹ lúc đó còn rất trẻ, dù biết mình khó sinh nhưng vẫn quyết định sinh thường. Chị nói xem, sao cô ấy có thể làm được điều đó chứ?"
"Chắc có lẽ vì tình yêu. Là tình mẫu tử thiêng liêng đó em." Bác sĩ trung niên hiền từ mở miệng.
"Em nhớ lúc đó, em có nghe được cô ấy nói một câu trước khi nhắm mắt. Cô ấy nói là.."
"Nói sao?"
"Nói là.. Tùng Dương, đây là điều cuối cùng tôi làm vì cậu. Tùng Dương.. Vĩnh biệt!"
Cô y tá vẫn không thể nào quên được cái khép mắt cùng nụ cười của cô gái lúc đó.
Là.. một nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Đúng! Cô ấy làm được là vì tình yêu.
Vì tình yêu dành cho cha của đứa bé kia.
* * *
Rất nhiều năm về sau.
Làng quê nghèo yên bình hôm nay bỗng xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông tướng tá cao ráo, mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xanh dương, khuôn mặt thanh thuần lãnh đạm nhưng đôi mắt ẩn phía sau cặp kính cận dày như chất chứ một chút gì đó luyến tiếc không trọn vẹn.
Đi dọc theo những con đường đất gồ ghề của xóm nghèo, người đàn ông dừng lại ở một quán nước ven lề đường.
Đón tiếp anh ta là người chủ quán già nua gần bảy mươi tuổi.
"Cậu trai trẻ, cậu muốn uống gì?" Chủ quán nhiệt tình chào hỏi.
"Bà cho cháu một ly trà chanh ạ!" Người đàn ông nói nhanh yêu cầu của mình.
Một lúc sau, chủ quán bưng ly trà đặt trước mặt người đàn ông. Thấy anh ta có tướng mạo khác thường cộng thêm việc cứ dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó, người chủ quán không nhịn được liền có chút tò mò: "Cậu không phải người ở đây? Cậu đến tìm người quen sao?"
Nghe ra ý tứ trong câu hỏi của chủ quán nước, người đàn ông cũng không hề giấu giếm liền nói ra lý do mình đến đây: "Đúng là cháu đến tìm người quen. Một cô gái tên Sơn Trà."
"Sơn Trà?" Chủ quán nước như trầm ngâm suy nghĩ.
"Dạ. Cô ấy tên Sơn Trà, hiên tại tuổi cũng tầm cỡ cháu. Những năm cấp ba có lên thành phố học. À.. ở nhà hình như còn có mẹ và một người anh trai." Người đàn ông nói nhanh những thông tin mình biết được về cô gái cho chủ quán nước.
Đúng vậy, anh chỉ có bấy nhiêu thông tin về cô, ngoài ra cũng không còn biết thêm gì nữa.
Anh biết nơi cô sinh ra nhưng lại không biết chính xác nhà cô ở đâu.
Anh biết cô có mẹ và anh trai nhưng không hề biết tên họ là gì.
Thậm chí khuôn mặt của cô trong kí ức anh cũng chỉ dừng lại ở năm 18 tuổi. Hiện tại anh cũng không biết được hình dáng cô thay đổi ra sao, đã có gia đình hay còn độc thân.. Hoặc giả cô đã không còn sống ở đây nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, người chủ quán như nhớ ra được điều gì đó, bà liếc mắt nhìn người đàn ông vô cùng chăm chú, nghi ngờ mở miệng: "Theo như những gì cậu nói, hình như là đang nhắc đến cô con gái nhỏ của bà An ở xóm trên. Có điều.. có điều con bé đó.."
"Cô ấy làm sao ạ?" Người đàn ông như có linh tính mách bảo, trực tiếp gặng hỏi.
"Con bé.." Người chủ quán thở dài một hơi đầy chua xót: "Ôi thôi, để tôi chỉ nhà cho cậu, cậu tự đến đó mà xem."
"Dạ, được vậy thì hay quá. Cháu cảm ơn bà nhiều!"
* * *
Dựa theo sự chỉ dẫn của người chủ quán nước, Tùng Dương – Người đàn ông lạ mặt đã tìm được cô gái mà anh đang muốn gặp.
Đó là một bãi đất trống bao quanh là những cánh đồng lúa tươi xanh bát ngát. Núp phía sau vài ba khóm tre khóm trúc là hai ngôi mộ đơn sơ cũ kĩ.
Tùng Dương yên lặng đứng trước một trong hai ngôi mộ kia, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào di ảnh cô gái gắn trên bia mộ, hai bàn tay để bên đùi vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Dù có trăm tính vạn tính anh cũng không thể nào ngờ được, anh và cô lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, âm dương cách biệt.
"Tại sao chứ? Tại sao lại như thế này?" Tùng Dương lẩm bẩm trong miệng những câu hỏi không có lời giải đáp.
Cuối cùng, anh chỉ đành bất lực cúi đầu cùng hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tùng Dương được gia đình tạo điều kiện ra nước ngoài du học. Bảy năm sau, anh trở về nước với bằng thạc sĩ trong tay, thuận lợi tìm được công việc tại một công ty có tiếng trong thành phố.
Công việc tốt, cuộc sống ổn định nhưng Tùng Dương vẫn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, nhất là trong chuyện tình cảm nam nữ. Từ sau mối tình thời cấp ba với Phương Uyên, sau khi tốt nghiệp không lâu hai người cũng chính thức chia tay nhau. Kể từ đó, anh chưa quen thêm cô gái nào, một lòng đặt sự nghiệp làm đầu.
Mãi cho đến gần đây, Tùng Dương hay mơ thấy những giấc mơ kì lạ. Anh mơ về thời mình còn học cấp ba, mơ thấy một cô gái luôn đi phía sau lưng anh, mơ thấy nụ cười hồn nhiên của cô gái đó.
Sơn Trà!
Chính là Sơn Trà!
Dường như cái tên này đã lâu rồi anh không nhắc tới.
Anh nhớ sau cái lần anh tiễn cô ra bến xe, từ đó về sau anh cũng không gặp lại cô lần nào nữa, ngay cả số điện thoại của cô, anh cũng không liên lạc được.
Vài ngày trước anh có đến trường cấp ba bọn họ từng theo học, gặp được cô giáo chủ nhiệm khi ấy anh mới biết được một điều, Sơn Trà năm đó đúng thật có nhờ cô giáo bảo lưu kết quả học tập nhưng mãi sau đó vẫn không thấy cô quay trở lại trường.
Chuyện gì đã xảy ra với cô?
Thật sự là không một ai biết cả.
Cô như hạt cát biến mất giữa sa mạc mênh mông, nhỏ bé đến mức chẳng ai thèm nhớ tới.
Tận sâu nơi đáy lòng Tùng Dương như có cái gì đó luôn thôi thúc anh tiến về phía trước, muốn anh tìm được cô.
Cuối cùng bằng sự quyết tâm mãnh liệt ấy, Tùng Dương xin được địa chỉ nơi cô sinh sống, rong ruổi trên những con đường quê bắt đầu hành trình đi tìm cô.
Để giờ đây khi gặp được cô lại là một màn sinh ly tử biệt.
"Chú là ai thế? Sao lại đứng khóc trước mộ của mẹ cháu?"
Một tiếng nói trong trẻo vang lên khiến Tùng Dương đang thất thần như hoàn hồn trở lại. Anh khẽ quay đầu hướng nơi phát ra tiếng nói nhìn lại.
Đứng trước mặt anh, một cô bé gái khoảng tầm bảy tám tuổi vô cùng xinh xắn không biết đã xuất hiện ở đó từ khi nào. Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn như đang tìm tòi nghiên cứu thứ gì đó trên người anh.
"Cháu.. cháu vừa nói gì cơ?" Tùng Dương nhíu mày hỏi lại một lần nữa.
"Chú là ai thế? Sao lại đứng khóc trước mộ của mẹ cháu?" Bé gái lặp lại câu nói không dư không thiếu một từ.
Tùng Dương nhanh chóng bắt được trọng tâm trong câu nói đó.
Mộ.. của mẹ cháu.
Mẹ.. cháu?
Nghĩ là mình hiểu lầm, Tùng Dương chỉ tay vào ngôi mộ của Sơn Trà, thắc mắc không thôi: "Cháu nói, đây là mộ của mẹ cháu?"
"Đúng vậy, đây là mộ của mẹ cháu." Bé gái vô cùng chắc chắn gật đầu.
Tùng Dương nhìn bé gái như có điều suy nghĩ.
Đứa bé này đoán chừng đã bảy tám tuổi, so với tuổi tác của Sơn Trà, vậy cô ấy mang thai khi nào? Lại là sinh đứa bé lúc nào?
Một tia sáng như chợt lóe lên trong đầu Tùng Dương, môi anh run run thấp giọng dò hỏi: "Cháu.. cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Bảy tuổi." Bé gái dứt khoát trả lời: "Hôm nay là vừa tròn bảy tuổi."
Tùng Dương nhẩm tính trong đầu, sắc mặt bỗng chốc đại biến.
Bỏ qua sắc mặt khác thường của ông chú nào đó, nói rồi, cô bé bước ngang qua người đàn ông đi đến trước mộ mẹ Sơn Trà ngồi xuống: "Chú chưa trả lời cháu, chú là ai?"
Cả người Tùng Dương không tự chủ được khẽ run lên, ngay cả giọng nói cũng như bị nghẹn lại nơi cổ họng không thốt ra được lời nào.
Cô bé nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn người đàn ông, gương mặt nhỏ nhắn lãnh đạm thật như một khuôn đúc ra từ mặt Sơn Trà: "Sao lại không trả lời?"
"Chú.. chú là bạn học của mẹ cháu." Mãi một lúc Tùng Dương mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
"Bạn học?" Bé gái có chút nghi ngờ nhưng vẫn không truy hỏi gì thêm: "Thì ra chỉ là bạn học."
"Thế.. thế mẹ cháu vì sao mà mất?" Tùng Dương nhìn cô bé dò hỏi.
Sắc mặt lãnh đạm của cô bé trong nháy mắt như bị sự tự trách xâm chiếm: "Là vì cháu. Vì sinh cháu ra nên mẹ mới kiệt sức mà không sống được."
Đoạn, cô bé lấy từ trong chiếc hộp mình vừa mang tới một chiếc bánh bông lan nhỏ đặt trước mộ mẹ mình.
"Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của cháu, cũng là ngày giỗ bảy năm của mẹ. Năm nào cháu cũng đến đây cùng mẹ chúc mừng sinh nhật. Bất quá.." Bé gái ngừng lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông nở một nụ cười thật tươi: "Bất quá hôm nay có chú ở đây, chú có thể cùng đón sinh nhật với cháu, được không?"
Giờ phút này, Tùng Dương đã không còn cách nào kìm nén được tâm trạng kích động của mình nữa rồi. Anh lao đến trước mặt cô bé, quỳ một chân dùng sức ôm cô bé vào lòng mình.
Giọng nói cùng tiếng khóc nghẹn ngào của người đàn ông như hòa vào làm một: "Được. Chú sẽ đón sinh nhật cùng cháu. Từ nay trở về sau, năm nào chú cũng sẽ đón sinh nhật cùng cháu."
Khuôn mặt của cô bé thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền trở nên vô cùng vui vẻ, cô bé vòng đôi tay bé xíu ôm lấy ông chú xa lạ, khẽ gật gật đầu: "Chú hứa rồi đó. Chú không được thất hứa đâu."
Tận sâu nơi trái tim của cô bé dường như vừa tìm được một thứ gì đó đã đánh mất thật lâu trước đây.
Là gì vậy nhỉ?
Có lẽ là.. hơi ấm tình thân!
Hết
Một bé gái vô cùng xinh xắn vì đuổi theo các bạn không chú ý liền vấp ngã ra đất. Thấy thế, cô y tá ân cần bước tới đỡ cô bé đứng dậy.
Đứa bé ngước đôi mắt to tròn nhìn cô y tá mỉm cười: "Cảm ơn cô ạ!"
Nói xong liền như không có gì đứng dậy hướng theo các bạn chạy đi.
Không hiểu sao cái nhìn cùng nụ cười của đứa bé ấy liền khiến cô y tá nhớ đến một người.
"Bác sĩ, cô bé đó là.."
Vị bác sĩ trung niên như hiểu ý cô y tá, mỉm cười gật đầu: "Đúng rồi, chính là đứa bé đó."
Cô y tá kích động không thôi hướng theo cô bé cảm thán: "Thực sự là cô bé đó sao? Đã lớn được tầm này rồi. Thật tốt! Thật tốt!"
Đôi mắt cô y tá có chút đỏ hồng, ánh mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng về một chuyện gì đó.
Đêm hôm mưa gió đó chính là ca sinh nở đầu tiên cô tham dự. Đứa bé ấy là đứa bé đầu tiên cô đưa đến thế giới này, đáng tiếc là người mẹ vì sinh khó nên đã không qua được.
"Hoàn cảnh của đứa bé này rất đáng thương." Vị bác sĩ trung niên mở miệng: "Mẹ mất do sinh khó, cha không biết là ai, hai năm trước bà ngoại cũng qua đời do ung thư dạ dày thời kì cuối. Hiện tại cô bé đang sống với cậu ruột trong căn nhà xập xệ kia."
Vị bác sĩ trung niên thở dài một hơi, có chút chua xót nói thêm: "Bên phía bệnh viện cùng Hội phụ nữ xã cũng đã giúp đỡ rất nhiều cho hai cậu cháu. Em xem, nếu có thể giúp đỡ một tay thì cũng đừng ngần ngại nhé."
Cô y tá mỉm cười, vui vẻ gật đầu: "Em biết rồi ạ!"
Nói đến đây, gương mặt cô y tá như có chút hoài niệm thắc mắc không thôi: "Em nhớ, người mẹ lúc đó còn rất trẻ, dù biết mình khó sinh nhưng vẫn quyết định sinh thường. Chị nói xem, sao cô ấy có thể làm được điều đó chứ?"
"Chắc có lẽ vì tình yêu. Là tình mẫu tử thiêng liêng đó em." Bác sĩ trung niên hiền từ mở miệng.
"Em nhớ lúc đó, em có nghe được cô ấy nói một câu trước khi nhắm mắt. Cô ấy nói là.."
"Nói sao?"
"Nói là.. Tùng Dương, đây là điều cuối cùng tôi làm vì cậu. Tùng Dương.. Vĩnh biệt!"
Cô y tá vẫn không thể nào quên được cái khép mắt cùng nụ cười của cô gái lúc đó.
Là.. một nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Đúng! Cô ấy làm được là vì tình yêu.
Vì tình yêu dành cho cha của đứa bé kia.
* * *
Rất nhiều năm về sau.
Làng quê nghèo yên bình hôm nay bỗng xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông tướng tá cao ráo, mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xanh dương, khuôn mặt thanh thuần lãnh đạm nhưng đôi mắt ẩn phía sau cặp kính cận dày như chất chứ một chút gì đó luyến tiếc không trọn vẹn.
Đi dọc theo những con đường đất gồ ghề của xóm nghèo, người đàn ông dừng lại ở một quán nước ven lề đường.
Đón tiếp anh ta là người chủ quán già nua gần bảy mươi tuổi.
"Cậu trai trẻ, cậu muốn uống gì?" Chủ quán nhiệt tình chào hỏi.
"Bà cho cháu một ly trà chanh ạ!" Người đàn ông nói nhanh yêu cầu của mình.
Một lúc sau, chủ quán bưng ly trà đặt trước mặt người đàn ông. Thấy anh ta có tướng mạo khác thường cộng thêm việc cứ dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó, người chủ quán không nhịn được liền có chút tò mò: "Cậu không phải người ở đây? Cậu đến tìm người quen sao?"
Nghe ra ý tứ trong câu hỏi của chủ quán nước, người đàn ông cũng không hề giấu giếm liền nói ra lý do mình đến đây: "Đúng là cháu đến tìm người quen. Một cô gái tên Sơn Trà."
"Sơn Trà?" Chủ quán nước như trầm ngâm suy nghĩ.
"Dạ. Cô ấy tên Sơn Trà, hiên tại tuổi cũng tầm cỡ cháu. Những năm cấp ba có lên thành phố học. À.. ở nhà hình như còn có mẹ và một người anh trai." Người đàn ông nói nhanh những thông tin mình biết được về cô gái cho chủ quán nước.
Đúng vậy, anh chỉ có bấy nhiêu thông tin về cô, ngoài ra cũng không còn biết thêm gì nữa.
Anh biết nơi cô sinh ra nhưng lại không biết chính xác nhà cô ở đâu.
Anh biết cô có mẹ và anh trai nhưng không hề biết tên họ là gì.
Thậm chí khuôn mặt của cô trong kí ức anh cũng chỉ dừng lại ở năm 18 tuổi. Hiện tại anh cũng không biết được hình dáng cô thay đổi ra sao, đã có gia đình hay còn độc thân.. Hoặc giả cô đã không còn sống ở đây nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, người chủ quán như nhớ ra được điều gì đó, bà liếc mắt nhìn người đàn ông vô cùng chăm chú, nghi ngờ mở miệng: "Theo như những gì cậu nói, hình như là đang nhắc đến cô con gái nhỏ của bà An ở xóm trên. Có điều.. có điều con bé đó.."
"Cô ấy làm sao ạ?" Người đàn ông như có linh tính mách bảo, trực tiếp gặng hỏi.
"Con bé.." Người chủ quán thở dài một hơi đầy chua xót: "Ôi thôi, để tôi chỉ nhà cho cậu, cậu tự đến đó mà xem."
"Dạ, được vậy thì hay quá. Cháu cảm ơn bà nhiều!"
* * *
Dựa theo sự chỉ dẫn của người chủ quán nước, Tùng Dương – Người đàn ông lạ mặt đã tìm được cô gái mà anh đang muốn gặp.
Đó là một bãi đất trống bao quanh là những cánh đồng lúa tươi xanh bát ngát. Núp phía sau vài ba khóm tre khóm trúc là hai ngôi mộ đơn sơ cũ kĩ.
Tùng Dương yên lặng đứng trước một trong hai ngôi mộ kia, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào di ảnh cô gái gắn trên bia mộ, hai bàn tay để bên đùi vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Dù có trăm tính vạn tính anh cũng không thể nào ngờ được, anh và cô lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, âm dương cách biệt.
"Tại sao chứ? Tại sao lại như thế này?" Tùng Dương lẩm bẩm trong miệng những câu hỏi không có lời giải đáp.
Cuối cùng, anh chỉ đành bất lực cúi đầu cùng hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tùng Dương được gia đình tạo điều kiện ra nước ngoài du học. Bảy năm sau, anh trở về nước với bằng thạc sĩ trong tay, thuận lợi tìm được công việc tại một công ty có tiếng trong thành phố.
Công việc tốt, cuộc sống ổn định nhưng Tùng Dương vẫn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, nhất là trong chuyện tình cảm nam nữ. Từ sau mối tình thời cấp ba với Phương Uyên, sau khi tốt nghiệp không lâu hai người cũng chính thức chia tay nhau. Kể từ đó, anh chưa quen thêm cô gái nào, một lòng đặt sự nghiệp làm đầu.
Mãi cho đến gần đây, Tùng Dương hay mơ thấy những giấc mơ kì lạ. Anh mơ về thời mình còn học cấp ba, mơ thấy một cô gái luôn đi phía sau lưng anh, mơ thấy nụ cười hồn nhiên của cô gái đó.
Sơn Trà!
Chính là Sơn Trà!
Dường như cái tên này đã lâu rồi anh không nhắc tới.
Anh nhớ sau cái lần anh tiễn cô ra bến xe, từ đó về sau anh cũng không gặp lại cô lần nào nữa, ngay cả số điện thoại của cô, anh cũng không liên lạc được.
Vài ngày trước anh có đến trường cấp ba bọn họ từng theo học, gặp được cô giáo chủ nhiệm khi ấy anh mới biết được một điều, Sơn Trà năm đó đúng thật có nhờ cô giáo bảo lưu kết quả học tập nhưng mãi sau đó vẫn không thấy cô quay trở lại trường.
Chuyện gì đã xảy ra với cô?
Thật sự là không một ai biết cả.
Cô như hạt cát biến mất giữa sa mạc mênh mông, nhỏ bé đến mức chẳng ai thèm nhớ tới.
Tận sâu nơi đáy lòng Tùng Dương như có cái gì đó luôn thôi thúc anh tiến về phía trước, muốn anh tìm được cô.
Cuối cùng bằng sự quyết tâm mãnh liệt ấy, Tùng Dương xin được địa chỉ nơi cô sinh sống, rong ruổi trên những con đường quê bắt đầu hành trình đi tìm cô.
Để giờ đây khi gặp được cô lại là một màn sinh ly tử biệt.
"Chú là ai thế? Sao lại đứng khóc trước mộ của mẹ cháu?"
Một tiếng nói trong trẻo vang lên khiến Tùng Dương đang thất thần như hoàn hồn trở lại. Anh khẽ quay đầu hướng nơi phát ra tiếng nói nhìn lại.
Đứng trước mặt anh, một cô bé gái khoảng tầm bảy tám tuổi vô cùng xinh xắn không biết đã xuất hiện ở đó từ khi nào. Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn như đang tìm tòi nghiên cứu thứ gì đó trên người anh.
"Cháu.. cháu vừa nói gì cơ?" Tùng Dương nhíu mày hỏi lại một lần nữa.
"Chú là ai thế? Sao lại đứng khóc trước mộ của mẹ cháu?" Bé gái lặp lại câu nói không dư không thiếu một từ.
Tùng Dương nhanh chóng bắt được trọng tâm trong câu nói đó.
Mộ.. của mẹ cháu.
Mẹ.. cháu?
Nghĩ là mình hiểu lầm, Tùng Dương chỉ tay vào ngôi mộ của Sơn Trà, thắc mắc không thôi: "Cháu nói, đây là mộ của mẹ cháu?"
"Đúng vậy, đây là mộ của mẹ cháu." Bé gái vô cùng chắc chắn gật đầu.
Tùng Dương nhìn bé gái như có điều suy nghĩ.
Đứa bé này đoán chừng đã bảy tám tuổi, so với tuổi tác của Sơn Trà, vậy cô ấy mang thai khi nào? Lại là sinh đứa bé lúc nào?
Một tia sáng như chợt lóe lên trong đầu Tùng Dương, môi anh run run thấp giọng dò hỏi: "Cháu.. cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Bảy tuổi." Bé gái dứt khoát trả lời: "Hôm nay là vừa tròn bảy tuổi."
Tùng Dương nhẩm tính trong đầu, sắc mặt bỗng chốc đại biến.
Bỏ qua sắc mặt khác thường của ông chú nào đó, nói rồi, cô bé bước ngang qua người đàn ông đi đến trước mộ mẹ Sơn Trà ngồi xuống: "Chú chưa trả lời cháu, chú là ai?"
Cả người Tùng Dương không tự chủ được khẽ run lên, ngay cả giọng nói cũng như bị nghẹn lại nơi cổ họng không thốt ra được lời nào.
Cô bé nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn người đàn ông, gương mặt nhỏ nhắn lãnh đạm thật như một khuôn đúc ra từ mặt Sơn Trà: "Sao lại không trả lời?"
"Chú.. chú là bạn học của mẹ cháu." Mãi một lúc Tùng Dương mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
"Bạn học?" Bé gái có chút nghi ngờ nhưng vẫn không truy hỏi gì thêm: "Thì ra chỉ là bạn học."
"Thế.. thế mẹ cháu vì sao mà mất?" Tùng Dương nhìn cô bé dò hỏi.
Sắc mặt lãnh đạm của cô bé trong nháy mắt như bị sự tự trách xâm chiếm: "Là vì cháu. Vì sinh cháu ra nên mẹ mới kiệt sức mà không sống được."
Đoạn, cô bé lấy từ trong chiếc hộp mình vừa mang tới một chiếc bánh bông lan nhỏ đặt trước mộ mẹ mình.
"Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của cháu, cũng là ngày giỗ bảy năm của mẹ. Năm nào cháu cũng đến đây cùng mẹ chúc mừng sinh nhật. Bất quá.." Bé gái ngừng lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông nở một nụ cười thật tươi: "Bất quá hôm nay có chú ở đây, chú có thể cùng đón sinh nhật với cháu, được không?"
Giờ phút này, Tùng Dương đã không còn cách nào kìm nén được tâm trạng kích động của mình nữa rồi. Anh lao đến trước mặt cô bé, quỳ một chân dùng sức ôm cô bé vào lòng mình.
Giọng nói cùng tiếng khóc nghẹn ngào của người đàn ông như hòa vào làm một: "Được. Chú sẽ đón sinh nhật cùng cháu. Từ nay trở về sau, năm nào chú cũng sẽ đón sinh nhật cùng cháu."
Khuôn mặt của cô bé thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền trở nên vô cùng vui vẻ, cô bé vòng đôi tay bé xíu ôm lấy ông chú xa lạ, khẽ gật gật đầu: "Chú hứa rồi đó. Chú không được thất hứa đâu."
Tận sâu nơi trái tim của cô bé dường như vừa tìm được một thứ gì đó đã đánh mất thật lâu trước đây.
Là gì vậy nhỉ?
Có lẽ là.. hơi ấm tình thân!
Hết