Chương 7: Vì Con là Con của mẹ!
Sơn Trà trở về quê khi bệnh tình của mẹ vẫn chưa có tiến triển gì nhiều. Thấy tình huống bên này không được khả quan cho lắm, Sơn Trà trình bày ý muốn bảo lưu kết quả học tập của mình với mẹ và anh trai.
Lúc đầu, khỏi phải nói, Văn Hùng – anh trai của cô là người nhất quyết phản đối. Anh bảo:
"Mày cố gắng chịu khổ suốt bao nhiêu năm qua, giờ chỉ một chút nữa thôi mà từ bỏ, như thế có đáng hay không? Bệnh tình của mẹ đã có anh lo, mày học xong rồi về lo cho mẹ cũng chưa muộn."
Nghe con trai nói thế, bà An đang yếu ớt nằm trên giường bệnh cũng gật đầu khuyên can:
"Anh Hai con nói đúng, con trở lại thành phố học đi. Mẹ có tuổi rồi, mấy bệnh vặt này cũng không tính là gì. Con phải ưu tiên cho tương lai của mình chứ."
Tuy bà An nói thế, nhưng nhìn vào sắc mặt của bà Sơn Trà có thể đoán được bà đang nói dối cô.
Bà An năm nay cũng chỉ ngoài bốn mươi tuổi nhưng có lẽ dấu tích của thời gian cùng sự khổ cực của số phận mà trông bà có vẻ già hơn tuổi tác của mình rất nhiều.
Bệnh tình của bà nào có phải bệnh vặt vãnh, đó là ung thư, là ung thư dạ dày giai đoạn hai rồi. Nếu không phải là đau đớn đến không chịu được nữa có lẽ có đánh chết bà cũng không chịu nhập viện điều trị.
Sơn Trà thu lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình, giọng nói vô cùng kiên định vang lên: "Con đã quyết định rồi, hai người không cần nói nữa. Thủ tục bảo lưu con cũng nhờ cô chủ nhiệm hoàn thành giúp con. Mẹ, giờ mẹ chỉ cần chuyên tâm điều trị thật tốt. Tương lai của con.. tương lai của con có tốt đẹp như thế nào cũng không bằng có mẹ bên cạnh."
"Con bé này.."
Nói rồi, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Tương lai của cô sao?
Cô làm gì còn có tương lai?
Chuyện đứa bé cô tạm thời không nói cho mẹ và anh biết. Bệnh tình của mẹ đã như thế này, cô nói ra làm sao mẹ có thể chịu đựng nổi.
* * *
Ba tháng sau.
Được con gái con trai tận tình chăm sóc, bệnh tình của bà An đã có chuyển biến đáng kể. Sau ba tháng nằm viện cuối cùng bà cũng được về nhà tự do dưỡng bệnh.
Nhưng mà, chuyện này chưa qua đi, chuyện khác lại ập đến. Cái thai trong bụng Sơn Trà đã đến lúc không thể che giấu được nữa rồi. Lại nói, gần đây cô ăn uống ngủ nghỉ rất khó khăn. Có ngày cô thậm chí còn không ăn được gì chỉ hít phải mùi thức ăn thôi cô đã buồn nôn đến đi đứng không vững.
Thấy biểu hiện của con gái, bà An trong lòng không khỏi nghi ngờ. Im lặng một ngày hai ngày, cuối cùng bà cũng không nhịn được nữa, dù có như thế nào bà cũng phải tra hỏi cho ra lẽ.
Tối đó.
Trong phòng khách của một căn nhà nhỏ nằm trơ trọi nơi làng quê hẻo lánh.
Bà An ngồi trên chiếc ghế tre cũ kĩ yên lặng đưa mắt nhìn cô con gái nhỏ đang khâu lại chiếc áo cho bà. Bên cạnh, Văn Hùng đang đập đập gõ gõ chiếc cuốc sắt dùng đã lâu bị gỉ sét.
"Sơn Trà con nói thật với mẹ, con có phải là có chuyện đang giấu mẹ hay không?"
Trước ánh mắt dò xét cùng lo lắng của mẹ, Sơn Trà im lặng cúi đầu không lên tiếng.
"Có chuyện gì thì mày nói với mẹ và anh một tiếng. Có bệnh thì vào bệnh viện chữa trị. Tiền bạc cứ để anh mày lo." Văn Hùng cũng sốt ruột phụ họa theo.
Nhìn vào hai gương mặt đang lo lắng cho cô, trong lòng Sơn Trà bỗng cảm thấy vô cùng chua xót. Vẻ mặt vốn luôn bình thản lãnh đạm của cô gái lần đầu tiên xuất hiện một tia yếu đuối cần che chở.
Biết mình không thể che giấu được nữa, cô quyết định nói ra tất cả sự thật cho mẹ biết.
Đoạn, Sơn Trà bước đến không nói không rằng quỳ huỵch xuống trước mặt mẹ, những giọt nước mắt kìm nén suốt bao lâu nay giờ giống như những viên trân châu đứt dây không ngừng rơi lộp độp trên nền đất lạnh lẽo.
Cô gái nấc lên từng tiếng, khó khăn gằn từng chữ từng chữ một: "Mẹ! Mẹ ơi! Con.. con có thai rồi. Con có thai rồi mẹ ơi."
Lời nói nặng nề của cô gái vang lên rơi vào tai hai người còn lại không khác nào tiếng sét giữa trời quang.
Mặc dù đã đoán được tình huống xấu nhất là đây nhưng khi nghe chính miệng con gái mình thừa nhận, bà An vẫn không cách nào tin được sự thật này.
Con gái của bà có thai?
Nó thực sự có thai rồi!
Bà An như chết trân tại chỗ, ngây ngốc ngồi bất động trên chiếc ghế tre cũ kĩ.
Trái ngược với bà An, Văn Hùng kích động đến nỗi đánh rơi cái cuốc trên tay đánh ầm một tiếng. Anh hùng hổ lao đến trước mặt Sơn Trà, dùng đôi bàn tay thô kệch nắm lấy hai bả vai cô gái lắc lắc như điên.
"Mày nói cái gì? Mày nói cái gì mày nói lại cho tao nghe."
Cả người Sơn Trà mềm nhũn quằn quại chịu đựng bàn tay cứng rắn của Văn Hùng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Em có thai, em có thai rồi, em có thai rồi."
Văn Hùng tức đến độ hít thở không thông, hai mắt anh tràn ngập những tia máu màu đỏ, hung hăng lên tiếng: "Mày.. Mày nói cho tao biết là thằng nào làm. Là con của thằng nào?"
Văn Hùng tức giận hét lên, sức chịu đựng của anh đã hoàn toàn mất khống chế.
Sơn Trà ngã lăn ra đất, nước mắt cô rơi xuống như mưa không trả lời câu hỏi của anh mà liên tục lắc đầu.
"Mày không nói? Đến bây giờ mà mày còn muốn bao che cho nó." Văn Hùng mất khống chế xông đến nắm lấy tay Sơn Trà kéo lê cô trên mặt đất: "Mày không nói chứ gì? Được lắm. Cùng tao đi đến bệnh viện, mày phải phá cái thai này, nhất định phải phá cái thai này."
"Không. Không được. Em không phá thai, em không muốn phá thai. Em không muốn."
Sơn Trà ra sức chống cự, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Văn Hùng.
"Mày phải phá thai, mày không được sinh nó ra. Mày chưa chồng mà có con, mày muốn mặt mũi của cái nhà này mất sạch vì mày sao?" Văn Hùng tiếp tục rống lên.
"Không, em không phá thai. Nó là con của em, là con của em. Mẹ, mẹ ơi cứu con. Mẹ ơi cứu con với!" Sơn Trà bất lực hướng bà An cầu cứu.
Bà An ngồi yên nhìn con trai và con gái đang không ngừng làm loạn trước mặt, trong lòng bà đau như có hàng trăm mũi tên ghim vào tim. Sợ Văn Hùng làm em gái bị thương, bà An vội vàng lao đến dùng đôi bàn tay gầy yếu ôm lấy đứa con gái của mình vào ngực.
"Đủ rồi, đừng làm đau con bé. Mẹ nuôi, mẹ sẽ nuôi hết. Nuôi con gái của mẹ, còn có.. còn có cả cháu ngoại của mẹ nữa. Mẹ nuôi hết."
Nghe những lời mẹ nói, nước mắt Sơn Trà càng rơi dữ dội hơn, cô ôm mẹ thật chặt, vùi đầu vào lòng mẹ như tìm chỗ ẩn nấp.
Mẹ.. con xin lỗi!
Hãy tha thứ cho con!
Lúc đầu, khỏi phải nói, Văn Hùng – anh trai của cô là người nhất quyết phản đối. Anh bảo:
"Mày cố gắng chịu khổ suốt bao nhiêu năm qua, giờ chỉ một chút nữa thôi mà từ bỏ, như thế có đáng hay không? Bệnh tình của mẹ đã có anh lo, mày học xong rồi về lo cho mẹ cũng chưa muộn."
Nghe con trai nói thế, bà An đang yếu ớt nằm trên giường bệnh cũng gật đầu khuyên can:
"Anh Hai con nói đúng, con trở lại thành phố học đi. Mẹ có tuổi rồi, mấy bệnh vặt này cũng không tính là gì. Con phải ưu tiên cho tương lai của mình chứ."
Tuy bà An nói thế, nhưng nhìn vào sắc mặt của bà Sơn Trà có thể đoán được bà đang nói dối cô.
Bà An năm nay cũng chỉ ngoài bốn mươi tuổi nhưng có lẽ dấu tích của thời gian cùng sự khổ cực của số phận mà trông bà có vẻ già hơn tuổi tác của mình rất nhiều.
Bệnh tình của bà nào có phải bệnh vặt vãnh, đó là ung thư, là ung thư dạ dày giai đoạn hai rồi. Nếu không phải là đau đớn đến không chịu được nữa có lẽ có đánh chết bà cũng không chịu nhập viện điều trị.
Sơn Trà thu lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình, giọng nói vô cùng kiên định vang lên: "Con đã quyết định rồi, hai người không cần nói nữa. Thủ tục bảo lưu con cũng nhờ cô chủ nhiệm hoàn thành giúp con. Mẹ, giờ mẹ chỉ cần chuyên tâm điều trị thật tốt. Tương lai của con.. tương lai của con có tốt đẹp như thế nào cũng không bằng có mẹ bên cạnh."
"Con bé này.."
Nói rồi, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Tương lai của cô sao?
Cô làm gì còn có tương lai?
Chuyện đứa bé cô tạm thời không nói cho mẹ và anh biết. Bệnh tình của mẹ đã như thế này, cô nói ra làm sao mẹ có thể chịu đựng nổi.
* * *
Ba tháng sau.
Được con gái con trai tận tình chăm sóc, bệnh tình của bà An đã có chuyển biến đáng kể. Sau ba tháng nằm viện cuối cùng bà cũng được về nhà tự do dưỡng bệnh.
Nhưng mà, chuyện này chưa qua đi, chuyện khác lại ập đến. Cái thai trong bụng Sơn Trà đã đến lúc không thể che giấu được nữa rồi. Lại nói, gần đây cô ăn uống ngủ nghỉ rất khó khăn. Có ngày cô thậm chí còn không ăn được gì chỉ hít phải mùi thức ăn thôi cô đã buồn nôn đến đi đứng không vững.
Thấy biểu hiện của con gái, bà An trong lòng không khỏi nghi ngờ. Im lặng một ngày hai ngày, cuối cùng bà cũng không nhịn được nữa, dù có như thế nào bà cũng phải tra hỏi cho ra lẽ.
Tối đó.
Trong phòng khách của một căn nhà nhỏ nằm trơ trọi nơi làng quê hẻo lánh.
Bà An ngồi trên chiếc ghế tre cũ kĩ yên lặng đưa mắt nhìn cô con gái nhỏ đang khâu lại chiếc áo cho bà. Bên cạnh, Văn Hùng đang đập đập gõ gõ chiếc cuốc sắt dùng đã lâu bị gỉ sét.
"Sơn Trà con nói thật với mẹ, con có phải là có chuyện đang giấu mẹ hay không?"
Trước ánh mắt dò xét cùng lo lắng của mẹ, Sơn Trà im lặng cúi đầu không lên tiếng.
"Có chuyện gì thì mày nói với mẹ và anh một tiếng. Có bệnh thì vào bệnh viện chữa trị. Tiền bạc cứ để anh mày lo." Văn Hùng cũng sốt ruột phụ họa theo.
Nhìn vào hai gương mặt đang lo lắng cho cô, trong lòng Sơn Trà bỗng cảm thấy vô cùng chua xót. Vẻ mặt vốn luôn bình thản lãnh đạm của cô gái lần đầu tiên xuất hiện một tia yếu đuối cần che chở.
Biết mình không thể che giấu được nữa, cô quyết định nói ra tất cả sự thật cho mẹ biết.
Đoạn, Sơn Trà bước đến không nói không rằng quỳ huỵch xuống trước mặt mẹ, những giọt nước mắt kìm nén suốt bao lâu nay giờ giống như những viên trân châu đứt dây không ngừng rơi lộp độp trên nền đất lạnh lẽo.
Cô gái nấc lên từng tiếng, khó khăn gằn từng chữ từng chữ một: "Mẹ! Mẹ ơi! Con.. con có thai rồi. Con có thai rồi mẹ ơi."
Lời nói nặng nề của cô gái vang lên rơi vào tai hai người còn lại không khác nào tiếng sét giữa trời quang.
Mặc dù đã đoán được tình huống xấu nhất là đây nhưng khi nghe chính miệng con gái mình thừa nhận, bà An vẫn không cách nào tin được sự thật này.
Con gái của bà có thai?
Nó thực sự có thai rồi!
Bà An như chết trân tại chỗ, ngây ngốc ngồi bất động trên chiếc ghế tre cũ kĩ.
Trái ngược với bà An, Văn Hùng kích động đến nỗi đánh rơi cái cuốc trên tay đánh ầm một tiếng. Anh hùng hổ lao đến trước mặt Sơn Trà, dùng đôi bàn tay thô kệch nắm lấy hai bả vai cô gái lắc lắc như điên.
"Mày nói cái gì? Mày nói cái gì mày nói lại cho tao nghe."
Cả người Sơn Trà mềm nhũn quằn quại chịu đựng bàn tay cứng rắn của Văn Hùng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Em có thai, em có thai rồi, em có thai rồi."
Văn Hùng tức đến độ hít thở không thông, hai mắt anh tràn ngập những tia máu màu đỏ, hung hăng lên tiếng: "Mày.. Mày nói cho tao biết là thằng nào làm. Là con của thằng nào?"
Văn Hùng tức giận hét lên, sức chịu đựng của anh đã hoàn toàn mất khống chế.
Sơn Trà ngã lăn ra đất, nước mắt cô rơi xuống như mưa không trả lời câu hỏi của anh mà liên tục lắc đầu.
"Mày không nói? Đến bây giờ mà mày còn muốn bao che cho nó." Văn Hùng mất khống chế xông đến nắm lấy tay Sơn Trà kéo lê cô trên mặt đất: "Mày không nói chứ gì? Được lắm. Cùng tao đi đến bệnh viện, mày phải phá cái thai này, nhất định phải phá cái thai này."
"Không. Không được. Em không phá thai, em không muốn phá thai. Em không muốn."
Sơn Trà ra sức chống cự, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Văn Hùng.
"Mày phải phá thai, mày không được sinh nó ra. Mày chưa chồng mà có con, mày muốn mặt mũi của cái nhà này mất sạch vì mày sao?" Văn Hùng tiếp tục rống lên.
"Không, em không phá thai. Nó là con của em, là con của em. Mẹ, mẹ ơi cứu con. Mẹ ơi cứu con với!" Sơn Trà bất lực hướng bà An cầu cứu.
Bà An ngồi yên nhìn con trai và con gái đang không ngừng làm loạn trước mặt, trong lòng bà đau như có hàng trăm mũi tên ghim vào tim. Sợ Văn Hùng làm em gái bị thương, bà An vội vàng lao đến dùng đôi bàn tay gầy yếu ôm lấy đứa con gái của mình vào ngực.
"Đủ rồi, đừng làm đau con bé. Mẹ nuôi, mẹ sẽ nuôi hết. Nuôi con gái của mẹ, còn có.. còn có cả cháu ngoại của mẹ nữa. Mẹ nuôi hết."
Nghe những lời mẹ nói, nước mắt Sơn Trà càng rơi dữ dội hơn, cô ôm mẹ thật chặt, vùi đầu vào lòng mẹ như tìm chỗ ẩn nấp.
Mẹ.. con xin lỗi!
Hãy tha thứ cho con!