Chương 7
31.
Chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày tổ chức đám cưới, chú Giang lén lút tới tìm tôi.
Chú ấy khuyên tôi: "Nhiễm Nhiễm à, nói cho Giang Sách biết đi, sau đó mùng 6 hủy bỏ hôn lễ. Thử lại lần nữa, nói không chừng cháu sẽ không c.h.ế.t?"
Tôi lắc đầu từ chối: "Chú Giang à, đây là việc cuối cùng cháu có thể làm cho Giang Sách. Đợi sau khi cháu ch.ết rồi, chú nhất định phải thay cháu nói với Giang Sách, đừng tự trách bản thân mình, anh ấy thực sự đã rất cố gắng để cứu cháu rồi. Chỉ là vận may của cháu hơi kém một chút."
.............
Còn hai ngày nữa là tới đám cưới, tôi đã hẹn hội chị em bạn thân của mình bàn chuyện phù dâu trước.
Trong bữa ăn, tôi mượn hơi rượu để lảm nhảm:
"Huyên Huyên à, cậu lại tìm bạn trai phải để đám Tiểu Vũ khảo sát trước, không được yêu đương vớ vẩn nữa đâu đấy."
"Tiêu Tiêu à, sau này đừng hành động bốc đồng nữa, làm cái gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu cậu vẫn cảm thấy luống cuống, làm muộn chút cũng không sao."
"Tiểu Vũ à, cậu là người bình tĩnh và lý trí nhất trong đám chúng ta, nhưng có những lúc mệt mỏi quá thì phải nói ra, đừng giữ trong lòng một mình."
Bọn họ cười mắng: "Chưa lấy chồng sao nói nhiều thế."
Mắt tôi đỏ hoe, chỉ cười cười.
.............
Còn một ngày nữa là tới đám cưới, tôi ở nhà ôm mẹ không buông tay.
Chúng tôi đứng ngoài phòng bếp, nhìn bố nấu những món tôi thích ăn.
Mẹ tôi vừa vui mừng vừa ghét bỏ: "Sắp lấy chồng còn ôm mẹ làm nũng, không chững chạc chút nào."
"Vậy thì sao, con gái chúng ta mới tốt nghiệp được hai năm, tuổi trẻ đang phơi phới. Là thằng nhóc Giang Sách đó hời rồi, học nấu ăn còn chưa ra hồn, đã lừa con gái tôi về nhà." Bố tôi hừ một tiếng.
Tôi dỗ ông ấy vui vẻ: "Bố à, là con được lợi. Giang Sách đã đem hết vốn vợ của hắn cho con rồi từ lâu rồi."
Bố tôi: "Hừ, mấy đồng bạc đó đã làm con mê mẩn rồi, bao nhiêu?"
Tôi: "Tính cả thu nhập hai năm qua cũng phải hơn 170 tỏi."
Mẹ tôi: "Anh xem, thằng nhóc Giang Sách này tốt biêt bao."
Bố tôi: ''............."
32.
Đám cưới ngày hôm đó.
Trong gương tôi đang mặc chiếc váy cưới màu trắng noãn lộng lẫy.
Đám Huyên Huyên khen Giang Sách có ánh mắt tốt, chọn váy cưới hoàn hảo tôn lên dáng người và nhan sắc của tôi.
Bọn họ nói: "Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta xinh quá đi, là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy."
Tôi ngượng ngùng đón nhận lời khen của bọn họ, nhưng trong lòng tôi đang đếm thời gian, tính xem mình còn bao nhiêu giây nữa là ch.ết.
Tôi đang đợi chiếc xe đón cô dâu đến địa điểm tổ chức đám cưới.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Xe đón cô dâu không đến, đến là những người phù rể, nhưng lại không có Giang Sách.
Huyên Huyên ngạc nhiên: "Không phải nói là chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi tổ chức hôn lễ sao? Sao các anh lại tới đây?"
Phù rể nói: "Là Giang Sách nhờ chúng tôi đưa cho cô dâu một món quà, nói là một điều bất ngờ. Hắn một mình lái xe tới nơi tổ chức hôn lễ rồi."
Tiểu Vũ nghi ngờ: "Quà bất ngờ, sao hắn không tự mình mang tới?"
Tiêu Tiêu nhận lấy chiếc hộp từ người phù rể đưa cho tôi: "Mặc kệ nó là cái gì, để Nhiễm Nhiễm xem nó là gì trước đã."
Tôi mở chiếc hộp gấm ra, là quả cầu pha lê mà A Sách muốn tặng tôi nhưng cuối cùng lại làm mất.
Khi tôi cầm trong tay quan sát, tôi mới nhận ra trên đó có khắc mấy chữ: [Hạ Nhiễm, bảo hành trọn đời.]
33.
Tôi đột nhiên cảm thấy bối rối và đau đầu.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều câu chuyện không có căn cứ, đan xen và hỗn loạn, tôi không thể phân biệt được đâu là quá khứ, hiện tại hay tương lại.
Trong đó có hai cảnh không ngừng hiện lên.
Một cảnh là:
Tôi đang mặc váy cưới, và Giang Sách đang ngồi bên cạnh tôi. Khi tôi mỉm cười và nhìn vào sườn mặt hắn, đúng lúc nhìn thấy một chiếc ô tô đang tăng tốc chạy về phía chúng tôi ở bên ngoài.
Tôi lao đến chỗ Giang Sách ngay lập tức, và mảnh kính vỡ đâm sâu vào gáy tôi.
Cảnh còn lại là:
Tôi đang mặc váy cưới, và đứng đối diện bên kia đường với Giang Sách.
Nhìn thấy tôi, hắn vẫy tay gọi tôi "Chị ơi".
Chỉ có Giang Sách tâm trí 3 tuổi mới gọi tôi là chị.
Đèn xanh sáng lên, hắn hào hứng chạy về phía tôi.
Một chiếc xe chạy quá tốc độ đã đâm vào phần đường giành cho người đi bộ.
Tôi cố hết sức đẩy hắn ra, muốn chạy thoát nhưng đã quá muộn.
Tôi bị đánh bay, máu tươi và áo cưới, đỏ và trắng hòa quyện vào nhau.
........
Hai lần, tôi vì cứu Giang Sách mà chết.
Tôi chợt nhận ra rằng người đã định trước sẽ c.hết... thực ra không phải tôi, mà là Giang Sách!
34.
Tôi lập tức xắn váy cưới, hốt hoảng chạy ra khỏi cửa.
Giang Sách hắn....
Không, còn kịp, chắc chắn còn kịp!
Tôi chạy tới ngã tư nơi xảy ra vụ tai nạn trong ký ức.
Ở đó đã bị phong tỏa, cảnh sát và xe cứu thương đều đang ở đây.
Người qua đường vây quanh thảo luận:
"Cái tên lái xe say rượu này đáng c.h.ế.t mà, nếu không phải có một chiếc xe phản ứng nhanh, chặn nó lại, chắc chắn hại c.h.ế.t rất nhiều người."
"Không phải đâu, tôi nhìn thấy chiếc xe đó còn dán chữ Hỉ, tạo nghiệp rồi."
Chữ Hỉ, vùa nghe đến chữ này nháy mắt tôi thấy toàn thân lạnh toát, bàn tay nắm vạt áo run lên.
"Cô ơi, chủ của chiếc xe có chữ "Hỉ" kia đâu rồi ạ?"
Bà ấy nhìn thấy tôi mặc váy cưới, đầu tiên bà ấy giật mình, sau đó nói một cách thương xót: "Vừa được đưa lên xe cứu thương rồi."
Tôi vội vã chạy tới xe cấp cứu: "Đợi đã, đừng đi, hắn là chồng của tôi!"
Y tá ngăn tôi lại: "Bệnh nhân đang cấp cứu sơ bộ, xin chờ một chút."
Lúc này, máy điện tim phát ra tiếng "bíp-"
Bác sĩ bước ra khỏi xe và lắc đầu.
Tôi khó thở, nước mắt trào ra trong nháy mắt.
Vừa mới đi được nửa đường, giọng nói của Giang Sách ở phía sau đột nhiên vang đến: "Vợ?"
Hai mắt tôi nhòe đi: "Hả? Anh...?"
Tay hắn quấn băng, vừa cười vừa đau lòng lau nước mắt cho tôi.
"Trên xe cứu thương là tài xế say rượu. Anh đau lòng quá, vừa thoát c.h.ết trong gang tấc, quay đầu lại thấy vợ mình khóc vì người đàn ông khác."
Tôi đấm hắn một cái: "Anh còn nói nhảm, dọa ch.ết em rồi. Sao anh biết hôm nay em sẽ...."
Giang Sách nói: "Tối qua lúc anh thu dọn đồ, anh đã tìm thấy quả cầu pha lê dưới gầm giường. Sau đó, anh nhớ tới giấc mơ lúc ba tuổi. Nói chính xác hơn, là sau khi A Sách trở lại thời không của nó, đem tất cả những trải nghiệm của nó tạo thành một giấc mơ, cho nên đã cho anh biết điều gì đã xảy ra với anh năm anh 60 tuổi."
Trong lòng tôi đầy nghi hoặc: "Nhưng Sách Sách bọn họ nói, quá khứ không thể thay đổi mà?"
Giang Sách vuốt má tôi cười nói: "Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Quá khứ của bọn họ, chính là tương lai của anh."
.............
Không còn nguy hiểm, đám cưới được tổ chức bình thường.
Trao nhẫn xong, chủ hôn hỏi: "Trước khi hôn cô dâu, hai vị có muốn nói gì không?"
Giang Sách: "Giang Sách trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai sẽ luôn luôn yêu Hạ Nhiễm."
Tôi: "Đừng nói nữa, hôn em đi."
.............
Quãng đời còn lại rất dài, nguyện cùng nhau từ từ già đi.
Chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày tổ chức đám cưới, chú Giang lén lút tới tìm tôi.
Chú ấy khuyên tôi: "Nhiễm Nhiễm à, nói cho Giang Sách biết đi, sau đó mùng 6 hủy bỏ hôn lễ. Thử lại lần nữa, nói không chừng cháu sẽ không c.h.ế.t?"
Tôi lắc đầu từ chối: "Chú Giang à, đây là việc cuối cùng cháu có thể làm cho Giang Sách. Đợi sau khi cháu ch.ết rồi, chú nhất định phải thay cháu nói với Giang Sách, đừng tự trách bản thân mình, anh ấy thực sự đã rất cố gắng để cứu cháu rồi. Chỉ là vận may của cháu hơi kém một chút."
.............
Còn hai ngày nữa là tới đám cưới, tôi đã hẹn hội chị em bạn thân của mình bàn chuyện phù dâu trước.
Trong bữa ăn, tôi mượn hơi rượu để lảm nhảm:
"Huyên Huyên à, cậu lại tìm bạn trai phải để đám Tiểu Vũ khảo sát trước, không được yêu đương vớ vẩn nữa đâu đấy."
"Tiêu Tiêu à, sau này đừng hành động bốc đồng nữa, làm cái gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu cậu vẫn cảm thấy luống cuống, làm muộn chút cũng không sao."
"Tiểu Vũ à, cậu là người bình tĩnh và lý trí nhất trong đám chúng ta, nhưng có những lúc mệt mỏi quá thì phải nói ra, đừng giữ trong lòng một mình."
Bọn họ cười mắng: "Chưa lấy chồng sao nói nhiều thế."
Mắt tôi đỏ hoe, chỉ cười cười.
.............
Còn một ngày nữa là tới đám cưới, tôi ở nhà ôm mẹ không buông tay.
Chúng tôi đứng ngoài phòng bếp, nhìn bố nấu những món tôi thích ăn.
Mẹ tôi vừa vui mừng vừa ghét bỏ: "Sắp lấy chồng còn ôm mẹ làm nũng, không chững chạc chút nào."
"Vậy thì sao, con gái chúng ta mới tốt nghiệp được hai năm, tuổi trẻ đang phơi phới. Là thằng nhóc Giang Sách đó hời rồi, học nấu ăn còn chưa ra hồn, đã lừa con gái tôi về nhà." Bố tôi hừ một tiếng.
Tôi dỗ ông ấy vui vẻ: "Bố à, là con được lợi. Giang Sách đã đem hết vốn vợ của hắn cho con rồi từ lâu rồi."
Bố tôi: "Hừ, mấy đồng bạc đó đã làm con mê mẩn rồi, bao nhiêu?"
Tôi: "Tính cả thu nhập hai năm qua cũng phải hơn 170 tỏi."
Mẹ tôi: "Anh xem, thằng nhóc Giang Sách này tốt biêt bao."
Bố tôi: ''............."
32.
Đám cưới ngày hôm đó.
Trong gương tôi đang mặc chiếc váy cưới màu trắng noãn lộng lẫy.
Đám Huyên Huyên khen Giang Sách có ánh mắt tốt, chọn váy cưới hoàn hảo tôn lên dáng người và nhan sắc của tôi.
Bọn họ nói: "Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta xinh quá đi, là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy."
Tôi ngượng ngùng đón nhận lời khen của bọn họ, nhưng trong lòng tôi đang đếm thời gian, tính xem mình còn bao nhiêu giây nữa là ch.ết.
Tôi đang đợi chiếc xe đón cô dâu đến địa điểm tổ chức đám cưới.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Xe đón cô dâu không đến, đến là những người phù rể, nhưng lại không có Giang Sách.
Huyên Huyên ngạc nhiên: "Không phải nói là chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi tổ chức hôn lễ sao? Sao các anh lại tới đây?"
Phù rể nói: "Là Giang Sách nhờ chúng tôi đưa cho cô dâu một món quà, nói là một điều bất ngờ. Hắn một mình lái xe tới nơi tổ chức hôn lễ rồi."
Tiểu Vũ nghi ngờ: "Quà bất ngờ, sao hắn không tự mình mang tới?"
Tiêu Tiêu nhận lấy chiếc hộp từ người phù rể đưa cho tôi: "Mặc kệ nó là cái gì, để Nhiễm Nhiễm xem nó là gì trước đã."
Tôi mở chiếc hộp gấm ra, là quả cầu pha lê mà A Sách muốn tặng tôi nhưng cuối cùng lại làm mất.
Khi tôi cầm trong tay quan sát, tôi mới nhận ra trên đó có khắc mấy chữ: [Hạ Nhiễm, bảo hành trọn đời.]
33.
Tôi đột nhiên cảm thấy bối rối và đau đầu.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều câu chuyện không có căn cứ, đan xen và hỗn loạn, tôi không thể phân biệt được đâu là quá khứ, hiện tại hay tương lại.
Trong đó có hai cảnh không ngừng hiện lên.
Một cảnh là:
Tôi đang mặc váy cưới, và Giang Sách đang ngồi bên cạnh tôi. Khi tôi mỉm cười và nhìn vào sườn mặt hắn, đúng lúc nhìn thấy một chiếc ô tô đang tăng tốc chạy về phía chúng tôi ở bên ngoài.
Tôi lao đến chỗ Giang Sách ngay lập tức, và mảnh kính vỡ đâm sâu vào gáy tôi.
Cảnh còn lại là:
Tôi đang mặc váy cưới, và đứng đối diện bên kia đường với Giang Sách.
Nhìn thấy tôi, hắn vẫy tay gọi tôi "Chị ơi".
Chỉ có Giang Sách tâm trí 3 tuổi mới gọi tôi là chị.
Đèn xanh sáng lên, hắn hào hứng chạy về phía tôi.
Một chiếc xe chạy quá tốc độ đã đâm vào phần đường giành cho người đi bộ.
Tôi cố hết sức đẩy hắn ra, muốn chạy thoát nhưng đã quá muộn.
Tôi bị đánh bay, máu tươi và áo cưới, đỏ và trắng hòa quyện vào nhau.
........
Hai lần, tôi vì cứu Giang Sách mà chết.
Tôi chợt nhận ra rằng người đã định trước sẽ c.hết... thực ra không phải tôi, mà là Giang Sách!
34.
Tôi lập tức xắn váy cưới, hốt hoảng chạy ra khỏi cửa.
Giang Sách hắn....
Không, còn kịp, chắc chắn còn kịp!
Tôi chạy tới ngã tư nơi xảy ra vụ tai nạn trong ký ức.
Ở đó đã bị phong tỏa, cảnh sát và xe cứu thương đều đang ở đây.
Người qua đường vây quanh thảo luận:
"Cái tên lái xe say rượu này đáng c.h.ế.t mà, nếu không phải có một chiếc xe phản ứng nhanh, chặn nó lại, chắc chắn hại c.h.ế.t rất nhiều người."
"Không phải đâu, tôi nhìn thấy chiếc xe đó còn dán chữ Hỉ, tạo nghiệp rồi."
Chữ Hỉ, vùa nghe đến chữ này nháy mắt tôi thấy toàn thân lạnh toát, bàn tay nắm vạt áo run lên.
"Cô ơi, chủ của chiếc xe có chữ "Hỉ" kia đâu rồi ạ?"
Bà ấy nhìn thấy tôi mặc váy cưới, đầu tiên bà ấy giật mình, sau đó nói một cách thương xót: "Vừa được đưa lên xe cứu thương rồi."
Tôi vội vã chạy tới xe cấp cứu: "Đợi đã, đừng đi, hắn là chồng của tôi!"
Y tá ngăn tôi lại: "Bệnh nhân đang cấp cứu sơ bộ, xin chờ một chút."
Lúc này, máy điện tim phát ra tiếng "bíp-"
Bác sĩ bước ra khỏi xe và lắc đầu.
Tôi khó thở, nước mắt trào ra trong nháy mắt.
Vừa mới đi được nửa đường, giọng nói của Giang Sách ở phía sau đột nhiên vang đến: "Vợ?"
Hai mắt tôi nhòe đi: "Hả? Anh...?"
Tay hắn quấn băng, vừa cười vừa đau lòng lau nước mắt cho tôi.
"Trên xe cứu thương là tài xế say rượu. Anh đau lòng quá, vừa thoát c.h.ết trong gang tấc, quay đầu lại thấy vợ mình khóc vì người đàn ông khác."
Tôi đấm hắn một cái: "Anh còn nói nhảm, dọa ch.ết em rồi. Sao anh biết hôm nay em sẽ...."
Giang Sách nói: "Tối qua lúc anh thu dọn đồ, anh đã tìm thấy quả cầu pha lê dưới gầm giường. Sau đó, anh nhớ tới giấc mơ lúc ba tuổi. Nói chính xác hơn, là sau khi A Sách trở lại thời không của nó, đem tất cả những trải nghiệm của nó tạo thành một giấc mơ, cho nên đã cho anh biết điều gì đã xảy ra với anh năm anh 60 tuổi."
Trong lòng tôi đầy nghi hoặc: "Nhưng Sách Sách bọn họ nói, quá khứ không thể thay đổi mà?"
Giang Sách vuốt má tôi cười nói: "Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Quá khứ của bọn họ, chính là tương lai của anh."
.............
Không còn nguy hiểm, đám cưới được tổ chức bình thường.
Trao nhẫn xong, chủ hôn hỏi: "Trước khi hôn cô dâu, hai vị có muốn nói gì không?"
Giang Sách: "Giang Sách trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai sẽ luôn luôn yêu Hạ Nhiễm."
Tôi: "Đừng nói nữa, hôn em đi."
.............
Quãng đời còn lại rất dài, nguyện cùng nhau từ từ già đi.