Chương 8: Phiên ngoại của Giang Sách
1.
Tôi biết Hạ Nhiễm, bởi luôn gặp cô ấy luôn làm những công việc làm thêm kỳ lạ.
Lần đầu tiên thấy cô ấy mặc đồng phục búp bê ếch mang theo một đàn rùa nhỏ để bán ở lối ra vào của công viên giải trí.
Có những đứa bé nghịch ngợm làm phiền hỏi cô ấy tại sao không bán những con ếch nhỏ mà bán rùa con.
Cô ấy nói: "Bởi vì phải bán cho những đứa bé ngốc như nhóc này."
Đứa bé hư tức giận gào khóc, bố mẹ nó tìm cô ấy hỏi lý do vậy là cô ấy bế đàn rùa con bỏ chạy.
Lần thứ hai, cô ấy lập quầy hàng ở cổng trường, xem bói tình yêu miễn phí.
Đến người nào là tan người đó.
Dùng cùng một lý do: "Bạn trai/bạn gái của cậu sẽ cản trở vận may của cậu."
Lúc đó tôi đã nghĩ, cô gái này thật là thiếu đạo đức, nhưng tôi rất thích.
Thế là tôi cũng đi tìm cô ấy.
Cô ấy nói: "Sao Luân Đỏ di chuyển, cậu sắp có bạn gái rồi."
Tôi nhướng mày: "Quả nhiên là bói toán bằng cầu pha lê, tính toán chính xác."
Cô ấy không đỏ mặt chút nào: "Trung Tây kết hợp, đều như vậy thôi."
Sau đó cô ấy lấy điện thoại ra, bảo tôi quét mã: "Nhìn cậu có duyên, tôi sẽ gói lại cho cậu."
Nói là gói lại cho tôi, nhưng gói lại, lại gói thành bạn gái tôi.
2.
Tôi và Hạ Nhiễm yêu nhau được hơn một năm.
Năm 22 tuổi, chúng tôi tốt nghiệp đại học.
Tốt nghiệp xong đều tự mình cố gắng hai năm.
Hạ Nhiễm đã trở thành một bác sĩ tâm lý chính thức, và công ty tôi thành lập cũng có chút thành công.
Năm 24 tuổi ấy, tôi cầu hôn cô ấy, cô ấy đã đồng ý rồi.
Tôi tận hưởng tương lai của mình với cô ấy.
Tiếc là, một chuyện ngoài ý muốn đã phá vỡ hạnh phúc của tôi.
Vào ngày cưới, một tài xế say rượu đâm vào xe chúng tôi.
Tôi thấy cô ấy lao về phía tôi, dùng người chắn cho tôi.
Sau khi tỉnh dậy, bệnh viện bảo với tôi Hạ Nhiễm đã ch.ết rồi.
Thế giới của tôi trong nháy mắt sụp đổ.
Đều là lỗi của tôi, tôi đã không bảo vệ tốt cho cô ấy.
Tôi coi thường và chán ghét bản thân mình.
Mỗi ngày đều sống trong khổ sở.
Cho tới khi bố tôi không thể chịu đựng được nữa, đã nói với tôi một phương pháp khó tin:
"Quay trở về quá khứ, thay đổi quá khứ và cứu Hạ Nhiễm."
Tôi lại dấy lên hi vọng.
Ngoài việc kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, cung cấp kinh phí nghiên cứu cho bố tôi.
Thời gian còn lại, tôi chăm chỉ học nấu ăn.
Bởi vì trước khi kết hôn, tôi đã hứa với Hạ Nhiễm sẽ nấu những món mà cô ấy thích ăn mỗi này.
3
Năm này qua năm khác.
Cuối cùng, khi tôi 30 tuổi, bố tôi đã nghiên cứu thành công.
Tôi có thể trở lại quá khứ, lần nữa gặp lại Hạ Nhiễm.
Có lẽ là thí nghiệm của bố tôi có sai sót.
Mặc dù ý thức của tôi đã trở về thành công trên người Giang Sách 20 tuổi, nhưng ý thức 3 tuổi của tôi cũng xuất hiện một cách khó hiểu trong cơ thể của Giang Sách 20 tuổi.
Biết A Sách và tôi, phân biệt là hắn 3 tuổi trong quá khứ và hắn 30 tuổi ở tương lai.
Giang Sách 20 tuổi chỉ cảm thấy rất thú vị.
Ba người chúng tôi luân phiên xuất hiện, ở chung cũng khá hơp nhau.
Tất nhiên, quyền chủ động lớn nhát vẫn nằm trong tay Giang Sách 20 tuổi.
Lúc này, hắn vẫn chưa quen biết Hạ Nhiễm.
4.
Một ngày nọ, lúc A Sách xuất hiện, không cẩn thận đã đi lạc đường.
Cảnh vật xung quanh lạ lẫm khiến nó rất sợ hãi.
Trong lúc hoảng loạn chạy băng băng, nó đã đụng phải một người.
Chính là Hạ Nhiễm mặc đồ Hán phục đang đứng ra lập một quầy bói toán.
"Quả cầu của tôi!"
Cô ấy không bắt được, và quả cầu pha lê rơi xuống đất.
Nó không bị vỡ, nhưng có rất nhiều vết nứt lớn nhỏ khác nhau.
Hạ Nhiễm có chút tức giận, nắm lấy tay A Sách: "Cậu đền quả cầu pha lê cho tôi."
Nhưng A Sách giống như nhìn thấy cứu tinh: "Chị ơi, chị có thể dẫn A Sách về nhà không? A Sách bị lạc rồi, rất sợ hãi."
Lúc này cô ấy mới nhìn ra tâm trí A Sách không giống người bình thường, liền vỗ đầu mình: "Mẹ kiếp, mình thật đáng ch.ết."
Vì vậy, cô ấy dẫn A Sách đến đồn cảnh sát.
Nhưng vừa mới vào đồn cảnh sát ngồi xuống, A Sách đã mệt rồi và sau đó Giang Sách 20 tuổi xuất hiện.
Hạ Nhiễm vẫn chưa phát hiện ra, vẫn nhẹ nhàng ôm hắn an ủi, bảo nó đừng sợ.
Khuôn mặt của Giang Sách dần dần đỏ lên, nhưng hắn không nói gì, tiếp tục giả làm A Sách.
Cho đến khi bố mẹ tới đón hắn về nhà.
5.
Về tới nhà, tôi hỏi Giang Sách: "Cậu thích cô gái vừa rồi không?"
Hắn không nói gì, chỉ là mặt lại đỏ lên.
Tôi nói: "Cô ấy là vợ tương lai của cậu, cũng chính là vợ tôi. Thích thì theo đuổi cô ấy đi."
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện tương lai với Giang Sách.
Hắn ậm ừ một tiếng.
Ngày hôm sau, hắn tới trường học hỏi thăm về Hạ Nhiễm, và cuối cùng thấy cô ấy đang làm bà mai ở sân thể dục.
Cô ấy gặp người thì chào hàng: "Bạn học, cậu có muốn thêm Wechat không? Ngọt ngào dễ thương, loli táo bạo, hay ngự tỷ**chỗ này của tớ có hết."
**Ngự tỷ là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi ở mọi lĩnh vực.
Khi đi tới chỗ Giang Sách: "Bạn học, cậu muốn.... ấy, cậu không phải bé đẹp trai đi lạc đường hôm trước sao?"
Cô ấy cẩn thận đánh giá Giang Sách, rồi lại tức giận.
"Hừ, hóa ra cậu không ngốc, cậu lừa tôi, vẫn còn dám tới tìm tôi?!"
Giang Sách giải thích: "Tôi không có gạt cậu, ngày đó....cũng là tôi."
Cô ấy sững người một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô ấy ghét sát vào tai Giang Sách thì thầm: "Vậy là cậu....đa nhân cách?"
Giang Sách do dự mấy giây, sau đó gật đầu.
Hạ Nhiễm hiểu rồi: "Tôi biết rồi, cậu tới tìm tồi, có phải muốn tôi giữ bí mật? Yên tâm, miệng tôi rất kín."
Giang Sách không trả lời cô ấy, chỉ nhìn chồng mã Wechat trong tay cô hỏi: "Cậu làm những việc làm thêm này, có phải rất thiếu tiền không?"
Hạ Nhiễm lắc đầu: "Không thiếu, chỉ là dạo gần đây tiêu hơi quá, tiền có chút eo hẹp."
"Vậy tôi thuê cậu, còn một tháng nữa là kết thúc học kỳ, cậu chịu trách nhiệm chăm sóc cho.... một nhân cách khác của tôi. Khi nó xuất hiện, chỉ cần trông chừng nó là được, đừng xảy ra nguy hiểm gì là được. Lương một ngày là 7....củ."
Sợ cô ấy sẽ từ chối, Giang Sách cố tình đưa ra một mức giá cao.
Hạ Nhiễm sờ sờ lỗ tai, hoài nghi mình nghe nhầm.
"Bao nhiêu? Một ngày 7 củ! Cậu không đùa đấy chứ?"
"Không nói đùa."
Hạ Nhiễm nắm lấy tay tôi.
"Đi, thiếu gia, lão nô giúp cậu."
..........
Giang Sách 20 tuổi và Hạ Nhiễm 20 tuổi gặp nhau và lại yêu nhau.
6.
Khi tôi 30 tuổi luân phiên xuất hiện, Hạ Nhiễm dễ dàng nhận thấy sự khác nhau giữa tôi và Giang Sách.
Tôi hỏi cô ấy sao có thể phát hiện ra.
Cô ấy nói: "Rất rõ ràng, Giang Sách là người vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh, chỉ biết âm thầm dụ dỗ tôi. Còn anh trưởng thành lại ủ rũ, toàn thân đều thể hiện điều đó, vủi vẻ lên nào."
"Vậy em thích ai hơn?"
"Các người đều là Giang Sách, tôi đều thích."
Hạ Nhiễm nghĩ rằng tôi cũng là nhân cách phụ của Giang Sách.
Vì vậy cô ấy chọn không làm mất lòng ai.
"Muốn nói là thích ai nhất.... vậy tôi thích A Sách, nói mềm mại đáng yêu, rất là dễ thương!"
Trong lòng tôi mất mát một cách khó hiểu.
Có lẽ là tôi từng mất cô ấy một lần.
Sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi mơ hồ chờ mong, cô ấy yêu tôi nhất.
Chỉ yêu mình tôi.
Tôi biết Hạ Nhiễm, bởi luôn gặp cô ấy luôn làm những công việc làm thêm kỳ lạ.
Lần đầu tiên thấy cô ấy mặc đồng phục búp bê ếch mang theo một đàn rùa nhỏ để bán ở lối ra vào của công viên giải trí.
Có những đứa bé nghịch ngợm làm phiền hỏi cô ấy tại sao không bán những con ếch nhỏ mà bán rùa con.
Cô ấy nói: "Bởi vì phải bán cho những đứa bé ngốc như nhóc này."
Đứa bé hư tức giận gào khóc, bố mẹ nó tìm cô ấy hỏi lý do vậy là cô ấy bế đàn rùa con bỏ chạy.
Lần thứ hai, cô ấy lập quầy hàng ở cổng trường, xem bói tình yêu miễn phí.
Đến người nào là tan người đó.
Dùng cùng một lý do: "Bạn trai/bạn gái của cậu sẽ cản trở vận may của cậu."
Lúc đó tôi đã nghĩ, cô gái này thật là thiếu đạo đức, nhưng tôi rất thích.
Thế là tôi cũng đi tìm cô ấy.
Cô ấy nói: "Sao Luân Đỏ di chuyển, cậu sắp có bạn gái rồi."
Tôi nhướng mày: "Quả nhiên là bói toán bằng cầu pha lê, tính toán chính xác."
Cô ấy không đỏ mặt chút nào: "Trung Tây kết hợp, đều như vậy thôi."
Sau đó cô ấy lấy điện thoại ra, bảo tôi quét mã: "Nhìn cậu có duyên, tôi sẽ gói lại cho cậu."
Nói là gói lại cho tôi, nhưng gói lại, lại gói thành bạn gái tôi.
2.
Tôi và Hạ Nhiễm yêu nhau được hơn một năm.
Năm 22 tuổi, chúng tôi tốt nghiệp đại học.
Tốt nghiệp xong đều tự mình cố gắng hai năm.
Hạ Nhiễm đã trở thành một bác sĩ tâm lý chính thức, và công ty tôi thành lập cũng có chút thành công.
Năm 24 tuổi ấy, tôi cầu hôn cô ấy, cô ấy đã đồng ý rồi.
Tôi tận hưởng tương lai của mình với cô ấy.
Tiếc là, một chuyện ngoài ý muốn đã phá vỡ hạnh phúc của tôi.
Vào ngày cưới, một tài xế say rượu đâm vào xe chúng tôi.
Tôi thấy cô ấy lao về phía tôi, dùng người chắn cho tôi.
Sau khi tỉnh dậy, bệnh viện bảo với tôi Hạ Nhiễm đã ch.ết rồi.
Thế giới của tôi trong nháy mắt sụp đổ.
Đều là lỗi của tôi, tôi đã không bảo vệ tốt cho cô ấy.
Tôi coi thường và chán ghét bản thân mình.
Mỗi ngày đều sống trong khổ sở.
Cho tới khi bố tôi không thể chịu đựng được nữa, đã nói với tôi một phương pháp khó tin:
"Quay trở về quá khứ, thay đổi quá khứ và cứu Hạ Nhiễm."
Tôi lại dấy lên hi vọng.
Ngoài việc kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, cung cấp kinh phí nghiên cứu cho bố tôi.
Thời gian còn lại, tôi chăm chỉ học nấu ăn.
Bởi vì trước khi kết hôn, tôi đã hứa với Hạ Nhiễm sẽ nấu những món mà cô ấy thích ăn mỗi này.
3
Năm này qua năm khác.
Cuối cùng, khi tôi 30 tuổi, bố tôi đã nghiên cứu thành công.
Tôi có thể trở lại quá khứ, lần nữa gặp lại Hạ Nhiễm.
Có lẽ là thí nghiệm của bố tôi có sai sót.
Mặc dù ý thức của tôi đã trở về thành công trên người Giang Sách 20 tuổi, nhưng ý thức 3 tuổi của tôi cũng xuất hiện một cách khó hiểu trong cơ thể của Giang Sách 20 tuổi.
Biết A Sách và tôi, phân biệt là hắn 3 tuổi trong quá khứ và hắn 30 tuổi ở tương lai.
Giang Sách 20 tuổi chỉ cảm thấy rất thú vị.
Ba người chúng tôi luân phiên xuất hiện, ở chung cũng khá hơp nhau.
Tất nhiên, quyền chủ động lớn nhát vẫn nằm trong tay Giang Sách 20 tuổi.
Lúc này, hắn vẫn chưa quen biết Hạ Nhiễm.
4.
Một ngày nọ, lúc A Sách xuất hiện, không cẩn thận đã đi lạc đường.
Cảnh vật xung quanh lạ lẫm khiến nó rất sợ hãi.
Trong lúc hoảng loạn chạy băng băng, nó đã đụng phải một người.
Chính là Hạ Nhiễm mặc đồ Hán phục đang đứng ra lập một quầy bói toán.
"Quả cầu của tôi!"
Cô ấy không bắt được, và quả cầu pha lê rơi xuống đất.
Nó không bị vỡ, nhưng có rất nhiều vết nứt lớn nhỏ khác nhau.
Hạ Nhiễm có chút tức giận, nắm lấy tay A Sách: "Cậu đền quả cầu pha lê cho tôi."
Nhưng A Sách giống như nhìn thấy cứu tinh: "Chị ơi, chị có thể dẫn A Sách về nhà không? A Sách bị lạc rồi, rất sợ hãi."
Lúc này cô ấy mới nhìn ra tâm trí A Sách không giống người bình thường, liền vỗ đầu mình: "Mẹ kiếp, mình thật đáng ch.ết."
Vì vậy, cô ấy dẫn A Sách đến đồn cảnh sát.
Nhưng vừa mới vào đồn cảnh sát ngồi xuống, A Sách đã mệt rồi và sau đó Giang Sách 20 tuổi xuất hiện.
Hạ Nhiễm vẫn chưa phát hiện ra, vẫn nhẹ nhàng ôm hắn an ủi, bảo nó đừng sợ.
Khuôn mặt của Giang Sách dần dần đỏ lên, nhưng hắn không nói gì, tiếp tục giả làm A Sách.
Cho đến khi bố mẹ tới đón hắn về nhà.
5.
Về tới nhà, tôi hỏi Giang Sách: "Cậu thích cô gái vừa rồi không?"
Hắn không nói gì, chỉ là mặt lại đỏ lên.
Tôi nói: "Cô ấy là vợ tương lai của cậu, cũng chính là vợ tôi. Thích thì theo đuổi cô ấy đi."
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện tương lai với Giang Sách.
Hắn ậm ừ một tiếng.
Ngày hôm sau, hắn tới trường học hỏi thăm về Hạ Nhiễm, và cuối cùng thấy cô ấy đang làm bà mai ở sân thể dục.
Cô ấy gặp người thì chào hàng: "Bạn học, cậu có muốn thêm Wechat không? Ngọt ngào dễ thương, loli táo bạo, hay ngự tỷ**chỗ này của tớ có hết."
**Ngự tỷ là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi ở mọi lĩnh vực.
Khi đi tới chỗ Giang Sách: "Bạn học, cậu muốn.... ấy, cậu không phải bé đẹp trai đi lạc đường hôm trước sao?"
Cô ấy cẩn thận đánh giá Giang Sách, rồi lại tức giận.
"Hừ, hóa ra cậu không ngốc, cậu lừa tôi, vẫn còn dám tới tìm tôi?!"
Giang Sách giải thích: "Tôi không có gạt cậu, ngày đó....cũng là tôi."
Cô ấy sững người một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô ấy ghét sát vào tai Giang Sách thì thầm: "Vậy là cậu....đa nhân cách?"
Giang Sách do dự mấy giây, sau đó gật đầu.
Hạ Nhiễm hiểu rồi: "Tôi biết rồi, cậu tới tìm tồi, có phải muốn tôi giữ bí mật? Yên tâm, miệng tôi rất kín."
Giang Sách không trả lời cô ấy, chỉ nhìn chồng mã Wechat trong tay cô hỏi: "Cậu làm những việc làm thêm này, có phải rất thiếu tiền không?"
Hạ Nhiễm lắc đầu: "Không thiếu, chỉ là dạo gần đây tiêu hơi quá, tiền có chút eo hẹp."
"Vậy tôi thuê cậu, còn một tháng nữa là kết thúc học kỳ, cậu chịu trách nhiệm chăm sóc cho.... một nhân cách khác của tôi. Khi nó xuất hiện, chỉ cần trông chừng nó là được, đừng xảy ra nguy hiểm gì là được. Lương một ngày là 7....củ."
Sợ cô ấy sẽ từ chối, Giang Sách cố tình đưa ra một mức giá cao.
Hạ Nhiễm sờ sờ lỗ tai, hoài nghi mình nghe nhầm.
"Bao nhiêu? Một ngày 7 củ! Cậu không đùa đấy chứ?"
"Không nói đùa."
Hạ Nhiễm nắm lấy tay tôi.
"Đi, thiếu gia, lão nô giúp cậu."
..........
Giang Sách 20 tuổi và Hạ Nhiễm 20 tuổi gặp nhau và lại yêu nhau.
6.
Khi tôi 30 tuổi luân phiên xuất hiện, Hạ Nhiễm dễ dàng nhận thấy sự khác nhau giữa tôi và Giang Sách.
Tôi hỏi cô ấy sao có thể phát hiện ra.
Cô ấy nói: "Rất rõ ràng, Giang Sách là người vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh, chỉ biết âm thầm dụ dỗ tôi. Còn anh trưởng thành lại ủ rũ, toàn thân đều thể hiện điều đó, vủi vẻ lên nào."
"Vậy em thích ai hơn?"
"Các người đều là Giang Sách, tôi đều thích."
Hạ Nhiễm nghĩ rằng tôi cũng là nhân cách phụ của Giang Sách.
Vì vậy cô ấy chọn không làm mất lòng ai.
"Muốn nói là thích ai nhất.... vậy tôi thích A Sách, nói mềm mại đáng yêu, rất là dễ thương!"
Trong lòng tôi mất mát một cách khó hiểu.
Có lẽ là tôi từng mất cô ấy một lần.
Sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi mơ hồ chờ mong, cô ấy yêu tôi nhất.
Chỉ yêu mình tôi.