Chương 6
Tôi vẫy tay lại với nó, sau đó nhìn bá tổng Giang Sách.
"Sách Sách, khi em 30 tuổi, chắc chắn rất nhớ anh."
"Anh cũng rất nhớ cô ấy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời." Ánh mắt hắn không rõ ý, giọng nói lưu luyến.
Tôi mỉm cười vẫy tay với bọn họ: "Tạm biệt, A Sách. Tạm biệt, Sách Sách."
26.
Chú Giang bước vào và kích hoạt chức năng dịch chuyển tức thời.
Bóng dáng của A Sách và bá tổng Giang Sách lúc ẩn lúc hiện, điều này có nghĩa là dịch chuyển tức thời đang bắt đầu.
Bỗng nhiên, thiết bị phát ra âm thanh báo động.
Ánh sáng xanh trong khoang dịch chuyển liên tục nhấp nháy, vẻ mặt Giang Sách nằm trong khoang thử nghiệm cũng bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn.
"Chú Giang, chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Chú ấy thất vọng nói: "Là ý thức của Giang Sách 30 tuổi..... cố gắng xóa bỏ nó của 23 tuổi, tính giành quyền kiểm soát hoàn toàn cơ thể của nó! M.ẹ nó, máy móc vận hành không thể dừng lại! Nếu như bị tắt đột ngột, tất cả sẽ biến mất, và Giang Sách sẽ c.h.ế.t."
"Sách Sách! Anh đang làm cái gì vậy! Dừng lại đi! Giang Sách, anh tỉnh dậy đi!"
Trong nháy mắt tôi hoảng loạn, liên tục đập vào khoang thí nghiệm, cố gắng đánh thức Giang Sách đang bất tỉnh.
Nhưng chẳng ăn thua gì.
Lúc tôi đang cảm thấy tuyệt vọng, Giang Sách đột nhiên tỉnh lại.
Nhưng ánh mắt chan chứa yêu thương lại từng trải của hắn khiến tôi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tôi mơ hồ nhớ lại, hình như mình đã từng nhìn thấy ánh mắt đặc biệt như vậy ở đâu đó rồi.
Khoảng ba tháng trước khi tới nhà Giang Sách làm thêm, lúc đó tôi còn chưa quen Giang Sách.
Một ngày cuối tuần, tôi và cô bạn cùng phòng hẹn nhau đi xem phim tình cảm.
Nội dung là nữ chính bị c.hế.t, nam chính yêu thầm cô ấy đã đánh đổi tuổi thọ để xuyên không về liều mạng cứu cô ấy hết lần này tới lần khác.
Kết quả là, nam chính từ một chàng trai tuấn tú biến thành một ông lão sáu mươi, mỉm cười nhìn nữ chính được mình cứu hạnh phúc bên người khác, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Khi tôi khóc bù lu bù loa, chàng trai ngồi ghế bên cạnh bỗng đưa cho tôi một gói khăn giấy.
Hắn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Khoảnh khắc quay đầu nhìn nhau, ánh mắt hắn giống hệt ánh mắt nam chính trong phim, hơn nữa còn làm người khác rung động.
Nhưng sau khi đèn sáng lên, chàng trai đấy đã biến mất.
Nói chính xác hơn, đó là một nhân cách xuất hiện sớm hơn A Sách.
27.
Còi báo động cuối cùng cũng ngừng lại.
Bá tổng Giang Sách không thay thế thành công, vẻ mặt u ám hỏi Giang Sách đang tỉnh táo:
"Cậu không phải là ý thức của Giang Sách 23 tuổi, cậu là ai?"
Hắn bình tĩnh trả lời: "Tôi là cậu sau khi đã thay thế thành công ý thức của Giang Sách 23 tuổi, sống đến 60 tuổi."
Bá tổng Giang Sách cười lạnh: "Một khi đã như vậy, sao lại ngăn cản tôi?"
"Bởi vì cậu càng cố gắng bảo vệ cái gì, thì cậu đánh mất nó càng nhanh hơn."
Bá tổng Giang Sách: "Không thể nào!"
Tôi chợt linh cảm tới một điều gì đó.
Tuy hơi khó tin, nhưng tôi vẫn không thể không hỏi.
"Hai vị, làm phiền một chút. Cho hỏi là có phải tôi sắp c.h.ế.t rồi không?"
Ban đầu chú Giang còn chưa hiểu đang xảy ra cái gì, nhưng sau khi nghe những lời của tôi, chú ấy đã hiểu ra ngay lập tức.
Chú ấy thẳng thừng nói: "Lẽ nào hai cậu đều quay lại cứu Nhiễm Nhiễm."
Sự im lặng của bọn họ là câu trả lời.
Giọng nói của bá tổng Giang Sách run rẩy: "Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, là anh đã gạt em. Ở tương lai của anh.... em không còn nữa."
"Báo cáo sức khỏe hàng năm của em vẫn rất tốt." Kỳ lạ thật, biết rằng mình sắp chết vẫn còn tâm trạng để nói đùa, "Nói cho em biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."
28.
Theo như lời kể của bá tổng Giang Sách, sự việc ngày càng không kiểm soát được.
Vào ngày 6 tháng 8 năm 2024 sang năm, tôi và Giang Sách sẽ kết hôn, nhưng kết quả rất khó tin.
Vào ngày cưới, xe đón dâu chúng tôi va chạm với một chiếc xe mà lái xe bị say rượu.
Tôi c.h.ết ngay tại chỗ, Giang Sách bị thương nặng, được cấp cứu tỉnh lại.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, hắn biết tin tôi c.h.ết đã tự trách bản thân rất nhiều.
Bá tổng Giang Sách hít một hơi thật sâu, giọng nói vừa ẩn nhẫn mà cố chấp.
"Lúc đấy anh rất suy sụp, là một người đàn ông, lại không thể bảo vệ tốt vợ mình. Nhiễm Nhiễm à, anh ghét chính bản thân mình, ghét cái con người vô dụng này. Cho nên anh mới muốn xóa bỏ Giang Sách 23 tuổi, hoàn toàn thay thế hắn. Chỉ có anh bây giờ, mới có thể bảo vệ em tốt hơn!"
Tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào.
Lúc này, bá tổng Giang Sách 60 tuổi nói: "Nhưng chính hiệu ứng cánh bướm cậu tạo ra đã dẫn đến cái c.h.ế.t của Nhiễm Nhiễm. Đó là lý do mà tôi chọn xuất hiện vào lúc này để ngăn cản cậu."
Cổ họng tôi cay xè, hỏi hắn: "Nói cách khác, quá khứ không thể thay đổi đúng không?"
Hắn chỉ cười xót xa, cũng không nói gì.
Cuối cùng, bá tổng Giang Sách cũng đã từ bỏ ý định thay thế hoàn toàn Giang Sách 23 tuổi.
Bá tổng 60 tuổi Giang Sách giúp chú Giang khởi động lại thiết bị, dẫn A Sách và hắn lúc 30 tuổi rời đi.
Đến lượt hắn rời đi, hắn nhìn tôi chợt nói: "Nhiễm Nhiễm à, anh luôn luôn ở tương lai đợi em."
Giang Sách vẫn chưa tỉnh.
Tôi nhờ chú Giang giữ bí mật, không nói với bất kỳ ai chuyện sang năm tôi sẽ c.h.ế.t.
29.
Biết được mình sống không được bao lâu nữa, tôi mới nhận ra rằng còn rất nhiều điều tôi với Giang Sách chưa làm cùng nhau.
Chưa cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng, chưa cùng nhau ngắm bình minh, chưa cùng nhau nhảy bungee....
Tôi càng ngày càng dính lấy Giang Sách.
Cuối cùng, tôi dẫn hắn về nhà gặp bố mẹ.
Mẹ tôi rất hài lòng, vì Giang Sách rất đẹp trai.
Còn bố tôi không hài lòng lắm, vì trình độ nấu ăn của Giang Sách quá tệ.
Bố tôi nói: "Nhóc con à, đừng nghĩ rằng con gái tôi nấu ăn ngon, sau này cậu chỉ việc hưởng thụ, để nó hầu hạ cậu. Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ tưởng đến chuyện đấy. Tôi dạy nó nấu ăn chỉ vì nó thích. Nhưng thích không có nghĩa là nó phải làm, hiểu không?"
"Chú à, chú nhận cháu làm đệ tử đi, cháu biết Nhiễm Nhiễm thích ăn nhất là đồ chú nấu. Chú dạy cháu, khi nào chú cảm thấy tay nghề cháu ổn định rồi, chú hãy đồng ý gả Nhiễm Nhiễm cho cháu."
Giang Sách vô cùng thích học nấu ăn, nhận thầy ngay tại chỗ.
Sau khi tốt nghiệp, mái tóc đỏ của hắn đã nhuộm đen, nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Cùng với ánh mắt chân thành và trong veo của hắn lúc này, đã làm mẹ tôi xúc động.
Không cho bố tôi có cơ hội nói, bà ấy đã nhận đệ tử này cho bố tôi.
Đều mà bố mẹ tôi không biết là, lúc rời đi tôi đã lấy sổ hộ khẩu đi theo.
Tối ấy, tôi ôm Giang Sách đề nghị: "Chúng ta đi đăng kí kết hôn đi."
"Nhưng anh vừa mới hứa với bố em, bao giờ tay nghề ổn định mới cưới em. Sao lại đột nhiên lại nghĩ tới việc đăng ký kết hôn?"
Tôi hôn hắn: "Bởi vì em phát hiện ra vốn vợ của anh ngày càng nhiều. Lương 65 củ một ngày cũng không trừ hết được, cho nên quyết định nhanh chóng bắt cóc anh về làm chồng. Anh có đồng ý không?"
Giang Sách mỉm cười: "Cầu còn không được."
30.
Tôi và Giang Sách không cố tình chọn ngày để tới cục dân chính, chỉ là thuận theo tự nhiên chọn ra một ngày mà hai chúng tôi đều rảnh rỗi.
Nhưng khi xem ngày trên giấy đăng ký kết hôn: Ngày 06 tháng 05 năm 2024, tôi vẫn sửng sốt.
Hóa ra ý nghĩa của chuỗi mật khẩu kia là ngày kỷ niệm tôi và Giang Sách đăng ký kết hôn.
Kể từ khi Giang Sách tỉnh dậy ở viện nghiên cứu vào ngày hôm đó, tô đã bắt đầu cố tình phớt lờ sự thay đổi của ngày tháng.
Cho đến hôm nay, tôi mới giật mình chợt thấy thời gian trôi nhanh làm sao.
Chỉ con ba tháng nữa thôi.
"Vợ à, sao em ngẩn người ra vậy?"
Sau khi lấy lại tinh thần, trên ngón áp út của tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
Giang Sách ôm lấy tôi, rất phấn khích.
"Vợ à, anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng nhất cho em. Em không cần làm gì hết, cứ yên tâm gả cho anh!"
...............
Hôn lễ đều do Giang Sách tự mình lên kế hoạch, cuối cùng hắn vẫn chọn ngày cưới là ngày 6 tháng 8.
Mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự ban đầu.
Ngày nào hắn cũng hào hứng báo cáo tiến độ cho tôi.
Tôi cũng rất vui vẻ mỉm cười lắng nghe, cùng hắn phác họa một bản kế hoạch chi tiết cho cuộc sống tương lai.
Nhưng trong lòng tôi vẫn nặng trĩu từng ngày.
Cảm giác đợi chờ cái c.h.ế.t, rất tồi tệ.
"Sách Sách, khi em 30 tuổi, chắc chắn rất nhớ anh."
"Anh cũng rất nhớ cô ấy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời." Ánh mắt hắn không rõ ý, giọng nói lưu luyến.
Tôi mỉm cười vẫy tay với bọn họ: "Tạm biệt, A Sách. Tạm biệt, Sách Sách."
26.
Chú Giang bước vào và kích hoạt chức năng dịch chuyển tức thời.
Bóng dáng của A Sách và bá tổng Giang Sách lúc ẩn lúc hiện, điều này có nghĩa là dịch chuyển tức thời đang bắt đầu.
Bỗng nhiên, thiết bị phát ra âm thanh báo động.
Ánh sáng xanh trong khoang dịch chuyển liên tục nhấp nháy, vẻ mặt Giang Sách nằm trong khoang thử nghiệm cũng bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn.
"Chú Giang, chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Chú ấy thất vọng nói: "Là ý thức của Giang Sách 30 tuổi..... cố gắng xóa bỏ nó của 23 tuổi, tính giành quyền kiểm soát hoàn toàn cơ thể của nó! M.ẹ nó, máy móc vận hành không thể dừng lại! Nếu như bị tắt đột ngột, tất cả sẽ biến mất, và Giang Sách sẽ c.h.ế.t."
"Sách Sách! Anh đang làm cái gì vậy! Dừng lại đi! Giang Sách, anh tỉnh dậy đi!"
Trong nháy mắt tôi hoảng loạn, liên tục đập vào khoang thí nghiệm, cố gắng đánh thức Giang Sách đang bất tỉnh.
Nhưng chẳng ăn thua gì.
Lúc tôi đang cảm thấy tuyệt vọng, Giang Sách đột nhiên tỉnh lại.
Nhưng ánh mắt chan chứa yêu thương lại từng trải của hắn khiến tôi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tôi mơ hồ nhớ lại, hình như mình đã từng nhìn thấy ánh mắt đặc biệt như vậy ở đâu đó rồi.
Khoảng ba tháng trước khi tới nhà Giang Sách làm thêm, lúc đó tôi còn chưa quen Giang Sách.
Một ngày cuối tuần, tôi và cô bạn cùng phòng hẹn nhau đi xem phim tình cảm.
Nội dung là nữ chính bị c.hế.t, nam chính yêu thầm cô ấy đã đánh đổi tuổi thọ để xuyên không về liều mạng cứu cô ấy hết lần này tới lần khác.
Kết quả là, nam chính từ một chàng trai tuấn tú biến thành một ông lão sáu mươi, mỉm cười nhìn nữ chính được mình cứu hạnh phúc bên người khác, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Khi tôi khóc bù lu bù loa, chàng trai ngồi ghế bên cạnh bỗng đưa cho tôi một gói khăn giấy.
Hắn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Khoảnh khắc quay đầu nhìn nhau, ánh mắt hắn giống hệt ánh mắt nam chính trong phim, hơn nữa còn làm người khác rung động.
Nhưng sau khi đèn sáng lên, chàng trai đấy đã biến mất.
Nói chính xác hơn, đó là một nhân cách xuất hiện sớm hơn A Sách.
27.
Còi báo động cuối cùng cũng ngừng lại.
Bá tổng Giang Sách không thay thế thành công, vẻ mặt u ám hỏi Giang Sách đang tỉnh táo:
"Cậu không phải là ý thức của Giang Sách 23 tuổi, cậu là ai?"
Hắn bình tĩnh trả lời: "Tôi là cậu sau khi đã thay thế thành công ý thức của Giang Sách 23 tuổi, sống đến 60 tuổi."
Bá tổng Giang Sách cười lạnh: "Một khi đã như vậy, sao lại ngăn cản tôi?"
"Bởi vì cậu càng cố gắng bảo vệ cái gì, thì cậu đánh mất nó càng nhanh hơn."
Bá tổng Giang Sách: "Không thể nào!"
Tôi chợt linh cảm tới một điều gì đó.
Tuy hơi khó tin, nhưng tôi vẫn không thể không hỏi.
"Hai vị, làm phiền một chút. Cho hỏi là có phải tôi sắp c.h.ế.t rồi không?"
Ban đầu chú Giang còn chưa hiểu đang xảy ra cái gì, nhưng sau khi nghe những lời của tôi, chú ấy đã hiểu ra ngay lập tức.
Chú ấy thẳng thừng nói: "Lẽ nào hai cậu đều quay lại cứu Nhiễm Nhiễm."
Sự im lặng của bọn họ là câu trả lời.
Giọng nói của bá tổng Giang Sách run rẩy: "Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, là anh đã gạt em. Ở tương lai của anh.... em không còn nữa."
"Báo cáo sức khỏe hàng năm của em vẫn rất tốt." Kỳ lạ thật, biết rằng mình sắp chết vẫn còn tâm trạng để nói đùa, "Nói cho em biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."
28.
Theo như lời kể của bá tổng Giang Sách, sự việc ngày càng không kiểm soát được.
Vào ngày 6 tháng 8 năm 2024 sang năm, tôi và Giang Sách sẽ kết hôn, nhưng kết quả rất khó tin.
Vào ngày cưới, xe đón dâu chúng tôi va chạm với một chiếc xe mà lái xe bị say rượu.
Tôi c.h.ết ngay tại chỗ, Giang Sách bị thương nặng, được cấp cứu tỉnh lại.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, hắn biết tin tôi c.h.ết đã tự trách bản thân rất nhiều.
Bá tổng Giang Sách hít một hơi thật sâu, giọng nói vừa ẩn nhẫn mà cố chấp.
"Lúc đấy anh rất suy sụp, là một người đàn ông, lại không thể bảo vệ tốt vợ mình. Nhiễm Nhiễm à, anh ghét chính bản thân mình, ghét cái con người vô dụng này. Cho nên anh mới muốn xóa bỏ Giang Sách 23 tuổi, hoàn toàn thay thế hắn. Chỉ có anh bây giờ, mới có thể bảo vệ em tốt hơn!"
Tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào.
Lúc này, bá tổng Giang Sách 60 tuổi nói: "Nhưng chính hiệu ứng cánh bướm cậu tạo ra đã dẫn đến cái c.h.ế.t của Nhiễm Nhiễm. Đó là lý do mà tôi chọn xuất hiện vào lúc này để ngăn cản cậu."
Cổ họng tôi cay xè, hỏi hắn: "Nói cách khác, quá khứ không thể thay đổi đúng không?"
Hắn chỉ cười xót xa, cũng không nói gì.
Cuối cùng, bá tổng Giang Sách cũng đã từ bỏ ý định thay thế hoàn toàn Giang Sách 23 tuổi.
Bá tổng 60 tuổi Giang Sách giúp chú Giang khởi động lại thiết bị, dẫn A Sách và hắn lúc 30 tuổi rời đi.
Đến lượt hắn rời đi, hắn nhìn tôi chợt nói: "Nhiễm Nhiễm à, anh luôn luôn ở tương lai đợi em."
Giang Sách vẫn chưa tỉnh.
Tôi nhờ chú Giang giữ bí mật, không nói với bất kỳ ai chuyện sang năm tôi sẽ c.h.ế.t.
29.
Biết được mình sống không được bao lâu nữa, tôi mới nhận ra rằng còn rất nhiều điều tôi với Giang Sách chưa làm cùng nhau.
Chưa cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng, chưa cùng nhau ngắm bình minh, chưa cùng nhau nhảy bungee....
Tôi càng ngày càng dính lấy Giang Sách.
Cuối cùng, tôi dẫn hắn về nhà gặp bố mẹ.
Mẹ tôi rất hài lòng, vì Giang Sách rất đẹp trai.
Còn bố tôi không hài lòng lắm, vì trình độ nấu ăn của Giang Sách quá tệ.
Bố tôi nói: "Nhóc con à, đừng nghĩ rằng con gái tôi nấu ăn ngon, sau này cậu chỉ việc hưởng thụ, để nó hầu hạ cậu. Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ tưởng đến chuyện đấy. Tôi dạy nó nấu ăn chỉ vì nó thích. Nhưng thích không có nghĩa là nó phải làm, hiểu không?"
"Chú à, chú nhận cháu làm đệ tử đi, cháu biết Nhiễm Nhiễm thích ăn nhất là đồ chú nấu. Chú dạy cháu, khi nào chú cảm thấy tay nghề cháu ổn định rồi, chú hãy đồng ý gả Nhiễm Nhiễm cho cháu."
Giang Sách vô cùng thích học nấu ăn, nhận thầy ngay tại chỗ.
Sau khi tốt nghiệp, mái tóc đỏ của hắn đã nhuộm đen, nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Cùng với ánh mắt chân thành và trong veo của hắn lúc này, đã làm mẹ tôi xúc động.
Không cho bố tôi có cơ hội nói, bà ấy đã nhận đệ tử này cho bố tôi.
Đều mà bố mẹ tôi không biết là, lúc rời đi tôi đã lấy sổ hộ khẩu đi theo.
Tối ấy, tôi ôm Giang Sách đề nghị: "Chúng ta đi đăng kí kết hôn đi."
"Nhưng anh vừa mới hứa với bố em, bao giờ tay nghề ổn định mới cưới em. Sao lại đột nhiên lại nghĩ tới việc đăng ký kết hôn?"
Tôi hôn hắn: "Bởi vì em phát hiện ra vốn vợ của anh ngày càng nhiều. Lương 65 củ một ngày cũng không trừ hết được, cho nên quyết định nhanh chóng bắt cóc anh về làm chồng. Anh có đồng ý không?"
Giang Sách mỉm cười: "Cầu còn không được."
30.
Tôi và Giang Sách không cố tình chọn ngày để tới cục dân chính, chỉ là thuận theo tự nhiên chọn ra một ngày mà hai chúng tôi đều rảnh rỗi.
Nhưng khi xem ngày trên giấy đăng ký kết hôn: Ngày 06 tháng 05 năm 2024, tôi vẫn sửng sốt.
Hóa ra ý nghĩa của chuỗi mật khẩu kia là ngày kỷ niệm tôi và Giang Sách đăng ký kết hôn.
Kể từ khi Giang Sách tỉnh dậy ở viện nghiên cứu vào ngày hôm đó, tô đã bắt đầu cố tình phớt lờ sự thay đổi của ngày tháng.
Cho đến hôm nay, tôi mới giật mình chợt thấy thời gian trôi nhanh làm sao.
Chỉ con ba tháng nữa thôi.
"Vợ à, sao em ngẩn người ra vậy?"
Sau khi lấy lại tinh thần, trên ngón áp út của tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
Giang Sách ôm lấy tôi, rất phấn khích.
"Vợ à, anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng nhất cho em. Em không cần làm gì hết, cứ yên tâm gả cho anh!"
...............
Hôn lễ đều do Giang Sách tự mình lên kế hoạch, cuối cùng hắn vẫn chọn ngày cưới là ngày 6 tháng 8.
Mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự ban đầu.
Ngày nào hắn cũng hào hứng báo cáo tiến độ cho tôi.
Tôi cũng rất vui vẻ mỉm cười lắng nghe, cùng hắn phác họa một bản kế hoạch chi tiết cho cuộc sống tương lai.
Nhưng trong lòng tôi vẫn nặng trĩu từng ngày.
Cảm giác đợi chờ cái c.h.ế.t, rất tồi tệ.