Chương : 21
Lão giả không hề đếm xỉa tới những ánh mắt xung quanh cứ một mình cước bộ tiến lại. Nhưng theo từng bước chân của lão duyên thế ngập trời đè xuống khiến người ta kinh hãi không thôi.
- Thiên Hoàng Mục Hoả.
Thu lão nhìn qua lão giả đi tới nhàn nhạt nói, ánh mắt không che giấu sự tức giận. Hoài nguyên lão thấy vậy lắc đầu nhắc nhở ông ta. Người tới không hề tầm thường, là Thiên Hoàng của Thiên La Sơn.
- Bái kiến Thiên Hoàng.
Chu nguyên lão và Vương Nhân kích động tới gần chào hỏi. Thu lão và một vài đám đệ tử nhìn thấy không khỏi chán ghét. Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn nhau cùng trao đổi ánh mắt. Thiên La Sơn cùng thế lực nhà bọn họ chính là thế hổ và bầy sói tranh đấu.
Núi cao hứng mưa gió, Bắc Nguyên đều nhìn lên Thiên La Sơn.
Thiên Hoàng Mục Hoả chỉ hơi gật đầu với đám Chu nguyên lão rồi đi tới phía trước ngắm nhìn Vọng Thế Lâu trên cao. Ánh mắt lão thâm thúy như dò xét điều gì đó.
- Kiiiiiiuuuuuu !
Đám liễn xa của Thiên Hoàng dừng lại phía xa, khí thế sáng lạn uy nghi. Bảy con Thanh Vân Tước cất tiếng thanh minh, bộ dáng yểu điệu như mây trời. Nhiều người trong Phi Dao Học Cung nhìn thấy không khỏi ngưỡng mộ.
Thanh Vân Tước chính là nổi tiếng thịt thơm da mềm. Vài tên đệ tử không kìm được nuốt trộm nước miếng.
- Thiên Hoàng, không ngờ ngài cũng ờ đây.
Âm thanh như tiếng sấm vang vọng toàn trường. Viên Vương nhẹ nhàng hạ xuống khiến tảng đá lớn dưới chân vỡ vụn. Tất nhiên chẳng ai nghe thấy tiếng động nào. Tảng đá cứ thế vô danh mà đi. Ngoài âm thanh của lão thì tất cả đều tĩnh lặng.
Theo sau Viên Vương là Hỉ Hoàng củng cả ổ lạnh lẽo Băng Thần Cung, dẫn đầu bởi Hàn Vạn Thế và Băng Hậu. Đám đệ tử Phi Dao Học Cung thấy vậy từ tốn nghiêm túc lui lại.
- Bái kiến Thiên Hoàng.
Băng Hậu khẽ nghiêng mình cúi chào, tư thế vô cùng tuyệt mị. Đoàn người bên cạnh bà ta đều khiêm cung hành lễ với Thiên Hoàng Mục Hỏa. Lão thấy vậy cũng khẽ gật đầu đáp lại bọn họ. Băng Thần Cung mọi người sau đó hồi phục tư thế cùng nhau nhìn lên Vọng Thế Lâu trên cao.
Riêng Hàn Vạn Thế sau đó khẽ liếc qua Thiên Nhân Vẫn Lạc rồi dừng lại trên người Lãnh Thế. Lãnh Thế cứng cỏi nhìn qua, ánh mắt tóe lửa. Một kẻ lạnh lẽo một kẻ lạnh lùng. Hai người bọn họ vốn là trời sinh một cặp tranh đấu.
- Thiên Hoàng, ngài mạnh khỏe.
Hỉ Hoàng từ tốn buông lời chào. Lão đứng đầu Hỉ Quốc xét về địa vị tư cách cũng không thua kém gì Thiên Hoàng của Thiên La Sơn. Nhưng xét trên duyên đạo cùng vai vế thì vẫn là hàng đời sau.
- Kịch.
Phía xa đám Hỉ Vệ và liễn xa của Hỉ Hoàng buốn bực hạ xuống. Chủ nhân của họ lại đi trước đón đầu sóng gió. Bởi vậy bọn họ mới có cái tên Hỉ Vệ. Hộ tống Hỉ Hoàng là một công việc vui vẻ nhất.
- Viên Vương, Hỉ Hoàng, Băng Hậu, xem ra các ngươi và Phi Dao Học Cung lương duyên thật tốt.
Thiên Hoàng Mục Hỏa nhàn nhạt nói, ý tra hỏi mà như không tra hỏi. Lão khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt thâm thúy nhìn qua Viên Vương, Hỉ Hoàng rồi lướt qua lướt lại trên người của Băng Hậu.
Thiên La Sơn là Trường Thế Tông Môn, cự đầu của Bắc Nguyên. Thiên Hoàng Mục Hỏa tư thế chính là tiên đế, thần hoàng nhìn xuống nhân gian mà phán xét.
- Thiên Hoàng, bọn tôi cũng chỉ là tình cờ ghé qua mà thôi.
Hỉ Hoàng khôn khéo đáp trả một câu. Nhưng trong lòng lão cũng không kìm được buồn phiền. Thiên La Sơn ý định bá chủ bọn họ sao không hiểu rõ. Hỉ Quốc biên giới khổng lồ nhưng từ lâu không can thiệp chuyện tông môn. Điều này là một sai lầm lớn.
Thiên La Sơn thế như hổ dữ muốn làm chúa tể sơn lâm. Nếu để Phi Dao Học Cung nằm trong tay bọn chúng, tất cả các thế lực Đỉnh Thế, Kinh Thế trong Bắc Nguyên sẽ nằm trong tình thế không tốt.
Trước tình hình này, bọn họ đã có chuẩn bị, liên kết các thế lực tạo thành bầy sói kháng hổ vương. Đáng tiếc khi chưa hoàn thành kế hoạch thì Vọng Thế Chung lại vang lên.
Đây là yếu tố nằm ngoài dự đoán.
- Haha, tình cờ cũng là cái duyên.
Thiên Hoàng Mục Hỏa mỉm cười đáp trả. Ánh mắt lão lại lướt qua Băng Hậu, tư thế cùng biểu cảm vô cùng đắc đạo.
- Diệu Vi Tinh bái kiến Thiên Hoàng.
Một giọng nói thanh tĩnh truyền tới bình lặng. Mấy vị nguyên lão cùng đám đệ tử đều nhìn lại.
Từ trên không trung một lão giả đang chậm rãi hạ xuống. Duyên uy không phát mà tràn đầy, ý lực vô biên vô bì. Thế của bản thân không phụ thuộc vào thiên địa, thời gian mà phụ thuộc vào duyên. Duyên còn thế còn. Cũng do vậy mà coi như vô mệnh. Bởi vì mệnh có thọ nạn sinh tử nhưng duyên đạo đạt đến mức hình thành Thế Duyên thì tất cả do duyên. Vì vậy còn gọi là Vô Mệnh Tôn.
Tông môn đến đỉnh cao thành tựu thì có duyên nghiệp, người tu hành đến đỉnh cao có thế duyên. Đại ý là vậy.
Người đến chính là Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, cường giả Vô Mệnh Tôn duy nhất hiện tại của Phi Dao Học Cung.
Ông ta nhìn lên Vọng Thế Lâu, ánh mắt phức tạp. Nay Suy Thế đã hiện, một tôn Vô Mệnh Tôn như ông ta liệu có đủ sức gánh vác duyên nghiệp của Phi Dao Học Cung?
Thế sự đổi dời, cái danh khi xưa cũng không cứu được suy thế hiện tại. Ai cũng nói tùy duyên nhưng duyên vô định khó nắm chắc. Ngay như luân hồi còn có thể tranh nhưng duyên thì không.
- Diệu Vi Tinh, ngươi cũng không cần khách khí. Ta cũng vì ngưỡng mộ non nước của Phi Dao Học Cung nên ghé qua thôi.
Thiên Hoàng Mục Hỏa ánh mắt vẫn dừng lại trên người Băng Hậu trả lời. Không biết có thứ gì trên người bà ta khiến vị cường giả đứng đầu của Thiên La Sơn này hứng thú đến vậy.
Thiên Hoàng bị nóng trong người hay sao?
- Thiên Hoàng ngài thật có nhã hứng.
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh khiêm tốn nói ra trong lòng không khỏi bi ai. Phi Dao Học Cung là Bách Thế Tông Môn, duyên nghiệp thịnh vượng. Một Thiên La Sơn chỉ là Trường Thế Tông Môn vốn không thể so bì.
Nhưng thực tế thì sao chứ? Một tôn Duyên Công có thể diệt đi toàn bộ người ở đây bao gồm cả Diệu Vi Tinh ông ta. Trên Vô Mệnh Tôn chính là Duyên Công có thể dùng duyên làm lửa dẫn, thiên địa uy thế cũng phải lùi tránh. Thiên Hoàng Mục Hỏa là một tồn tại như vậy.
Mà ở Thiên La Sơn, vai vế của Thiên Hoàng cũng chưa phải là cao nhất.
- Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn thật là hùng vĩ, khiến lòng ta yêu mến. Lại còn được nghe tiếng Vọng Thế Chung. Mạc Danh thật là có phúc duyên lớn lao.
Thiên Hoàng Mục Hoả nói mà ánh mắt nhìn lên cao, tư thế vô cùng kiêu ngạo. Trong lòng lão không khỏi mỉa mai. Các ngươi định xúm lại một đám ngạnh kháng nhưng chẳng có ích gì.
Thời của Thiên La Sơn đã đến.
Lời nói của Thiên Hoàng Mục Hỏa khiến đám đông xôn xao. Ba người Viên Vương, Hỉ Hoàng cùng Băng Hậu nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Thượng Tôn Diệu Vi Tinh cũng trầm mặc không biết suy tính điều gì.
Lãnh Thế nhìn qua Thiên Nhân Vẫn Lạc đôi mắt suy tính. Tình thế này nhìn như đơn giản nhưng vô cùng căng thẳng. Các thế lực đều không tính đến Vọng Thế Chung vật này.
Vì rất lâu rồi nó ngủ yên không ai để ý đến.
- Thiên Hoàng, sao ngài biết là Vạn Thế Thiên Tử?
Một vị đệ tử không kìm được tò mò hỏi. Hắn cũng nói ra nỗi lòng của mọi người. Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về Thiên Hoàng Mục Hỏa, chờ đợi câu trả lời.
- Haha, vị đệ tử này, ngươi chắc biết về Phi Dao Cấm cùng Lục Đạo Cấm?
Thiên Hoàng Mục Hỏa thái độ hòa ái nhìn về phía vị đệ tử kia trả lời. Tên này vô thức gật đầu. Hai phong cấm này thì người trong Phi Dao Học Cung ai cũng biết cả.
Tất nhiên Thiên Hoàng nói vậy chỉ là để nhử mồi giày vò đám đông thôi.
- Vậy thì chắc ngươi biết người phá được Phi Dao Cấm sẽ được phần thưởng gì?
Thiên Hoàng Mục Hỏa mỉm cười hỏi.
- Phá được Phi Dao Cấm sẽ được một phần Phi Dao Lục Kinh. Kinh này xưa kia được Phi Dao Nữ Đế hóa làm hạt giống trồng thành Liễu Bồ Đề trong Cấm Đạo Lâm. Nó theo ghi chép chứa chính là cảm ngộ duyên đạo của Phi Dao Nữ Đế. Nhưng chỉ có đủ điều kiện mới học được.
Một vị đệ tử khác tiến lên dõng dạc nói. Điều này thì được ghi rất rõ trong thư tịch nhập môn của Phi Dao Học Cung và cũng được truyền bá ra ngoài. Nhiều người nhập vào học cung cũng chính là vì điều này. Đáng tiếc Phi Dao Cấm quá khó.
- Ồ, rất tốt. Vậy chắc ngươi biết phần thưởng khi phá Lục Đạo Cấm là gì chứ?
Thiên Hoàng Mục Hỏa tiếp tục thần bí quăng mồi. Trong đám đệ tử cũng đã dấy lên nộ khí vì trò dây dưa này của lão. Tất nhiên không ai dám lộ liễu thể hiện ra cả.
- Thưa Thiên Hoàng, điều này thì đệ tử không biết.
Tên đệ tử kia lúng túng gãi đầu đáp lời. Phần thưởng của Lục Đạo Cấm thì không được ghi lại. Chỉ vì đơn giản một điều chưa nghe thấy có ai phá được phong cấm này.
- Không sao. Phi Dao Nữ Đế có mấy thứ truyền thế bảo vật? Chắc ngươi biết chứ?
Thiên Hoàng Mục Hỏa lại dây dưa hỏi. Đám đông ánh mắt nhìn lão đã có chút không vui. Tất nhiên bên ngoài tư thế biểu cảm thì vẫn phải nghiêm chỉnh. Dù sao không ai muốn đi tắm suối sớm cả.
- Phi Dao Nữ Đế tổng cộng có ba truyền thế bảo vật. Tam Hoa Tâm Bảo, Phi Dao Lục Kinh và Vọng Thế Chung. Tam Hoa Tâm Bảo là duyên pháp trấn thế của Phi Dao Học Cung, cần ít nhất vượt qua tầng mười sáu của mười tám tầng khảo nghiệm nhập môn mới học được. Phi Dao Lục Kinh thì cần phá được Phi Dao Cấm. Còn Vọng Thế Chung thì không biết vì không ai vào được Vọng Thế Lâu.
Viên Vương không kìm được kiên nhẫn oang oang nói. Trong lòng lão không khỏi tức giận cùng cảm thấy nguy cơ đến gần. Từ thái độ của Thiên Hoàng Mục Hỏa và Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, Viên Vương đã xác nhận được điều này.
- Viên Vương, ngươi thật là sảng khoái. Đúng vậy, để đạt được Vọng Thế Chung không có ghi chép lại. Cũng giống như phần thưởng khi phá được Lục Đạo Cấm. Các ngươi đã đoán ra rồi chứ? Vạn Thế Thiên Tử đánh Vọng Thế Chung, cũng không làm mất đi danh thế của nó. Haha.
Thiên Hoàng Mục Hỏa cười lớn thành tiếng, âm thanh tràn ngập không gian xung quanh. Duyên uy của lão ngạo nghễ tràn ra, khí thế mạnh mẽ chưa từng có. Thực ra lão muốn nói làm nó vinh hạnh nhưng lại không nói ra.
Dù sao làm vậy tư thế cùng biểu cảm có chút không tiện.
Phong Mạc Danh chính là Thiên La Sơn tận lực bồi dưỡng, từng có đoạn thời gian làm học trò của lão. Vì điều này, Thiên Hoàng Mục Hỏa không khỏi cảm thấy tự hào.
Thế này Phong Mạc Danh sẽ tấn bước Vạn Thế Đại Năng, đi tranh Luân Hồi trở thành Bất Thế tồn tại. Thiên La Sơn bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên. Thậm chí lão còn mơ tới khả năng Vạn Thế Tông Môn trong truyền thuyết.
- Thật sao? Là Phong Mạc Danh?
- Điều này cũng đúng. Lục Đạo Cấm trước giờ chưa ai phá được. Vọng Thế Chung cũng chưa nghe nói có ai rung được lên.
- Vạn Thế Thiên Tử không hổ danh là Vạn Thế Thiên Tử.
Lời nói của Thiên Hoàng khiến đám đông giật mình. Nhiều tiếng bàn tán nổi lên. Nhiều ánh mắt âm trầm suy tính. Cũng có nhiều người đột nhiên rời khỏi chỗ này.
“- Diệu huynh, điều này là thật chứ?”
Hỉ Hoàng truyền âm qua hỏi Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, ánh mắt vô cùng lo lắng. Nếu Phong Mạc Danh thật sự rung được Vọng Thế Chung thì công sức sắp đặt tính toán của bọn họ sẽ ảnh hưởng lớn.
- “Hỉ Hoàng, ta thật sự cũng không biết. Điều này trước giờ chưa từng được đề cập.”
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh trong lòng ảm đạm. Ông ta rất muốn phủ nhận nhưng cũng không dám phủ nhận. Vọng Thế Chung kêu lên làm hỏng hết toan tính của ông ta. Dường như tất cả đều là một cái bẫy giăng ra từ trước. Thượng Tôn Diệu Vi Tinh có cảm giác như vậy. Đây không biết có phải số mệnh của Phi Dao Học Cung không nữa?
Bởi vì kẻ làm chủ Vọng Thế Chung là có thể hiệu lệnh Cổ tộc. Bắc Nguyên bách gia tranh đấu, Nam Hoang duy nhất Cổ Tộc chưởng khống. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã biết Cổ tộc thần bí cường đại cỡ nào.
Thiên La Sơn nếu có Cổ tộc trợ giúp thì thế cục Bắc Nguyên, thậm chí là cả Vi Tiên Vực sẽ biến đổi. Rất nhiều tông môn, truyền thừa sẽ trở thành đối tượng bị chinh phục.
- Ầm ầm ầm !
Trên bầu trời thiên tượng đột nhiên thay đổi. Có tiếng thiên lôi nổ vang. Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn như chìm trong sự ảm đạm.
Thiên Hoàng Mục Hỏa đứng đó trầm tĩnh nhưng quang huy lan tỏa. Đây là dấu hiệu duyên nghiệp Thiên La Sơn sẽ có biến đổi lớn.
- Haha, chúc mừng Thiên La Sơn, lần này sẽ trở thành Bách Thế tông môn. Diêm Hoành ta có khi phải tiến lên khiêu chiến để kiếm chút duyên hỏa thôi. Không biết có được không đây?
Một âm thanh bá đạo ngang ngược vang lên. Một nam tử thân hình cao lớn, đôi mắt sáng quắc hạ xuống. Hắn liếc nhìn xung quanh nhưng không hề để ai vào trong mắt. Dường như trong mắt người này không có cao thấp, không có úy kị mà chỉ có một chữ chiến bao trùm. Duyên uy nồng đậm sắc bén, tư thế vô cùng ngạo nghễ.
Đồng thời người trong Phi Dao Học Cung bỗng dấy lên cảm giác không ổn. Cường giả liên tiếp xuất hiện trong lúc suy thế này là điều không tốt chút nào.
- Thiên Hoàng Mục Hoả.
Thu lão nhìn qua lão giả đi tới nhàn nhạt nói, ánh mắt không che giấu sự tức giận. Hoài nguyên lão thấy vậy lắc đầu nhắc nhở ông ta. Người tới không hề tầm thường, là Thiên Hoàng của Thiên La Sơn.
- Bái kiến Thiên Hoàng.
Chu nguyên lão và Vương Nhân kích động tới gần chào hỏi. Thu lão và một vài đám đệ tử nhìn thấy không khỏi chán ghét. Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn nhau cùng trao đổi ánh mắt. Thiên La Sơn cùng thế lực nhà bọn họ chính là thế hổ và bầy sói tranh đấu.
Núi cao hứng mưa gió, Bắc Nguyên đều nhìn lên Thiên La Sơn.
Thiên Hoàng Mục Hoả chỉ hơi gật đầu với đám Chu nguyên lão rồi đi tới phía trước ngắm nhìn Vọng Thế Lâu trên cao. Ánh mắt lão thâm thúy như dò xét điều gì đó.
- Kiiiiiiuuuuuu !
Đám liễn xa của Thiên Hoàng dừng lại phía xa, khí thế sáng lạn uy nghi. Bảy con Thanh Vân Tước cất tiếng thanh minh, bộ dáng yểu điệu như mây trời. Nhiều người trong Phi Dao Học Cung nhìn thấy không khỏi ngưỡng mộ.
Thanh Vân Tước chính là nổi tiếng thịt thơm da mềm. Vài tên đệ tử không kìm được nuốt trộm nước miếng.
- Thiên Hoàng, không ngờ ngài cũng ờ đây.
Âm thanh như tiếng sấm vang vọng toàn trường. Viên Vương nhẹ nhàng hạ xuống khiến tảng đá lớn dưới chân vỡ vụn. Tất nhiên chẳng ai nghe thấy tiếng động nào. Tảng đá cứ thế vô danh mà đi. Ngoài âm thanh của lão thì tất cả đều tĩnh lặng.
Theo sau Viên Vương là Hỉ Hoàng củng cả ổ lạnh lẽo Băng Thần Cung, dẫn đầu bởi Hàn Vạn Thế và Băng Hậu. Đám đệ tử Phi Dao Học Cung thấy vậy từ tốn nghiêm túc lui lại.
- Bái kiến Thiên Hoàng.
Băng Hậu khẽ nghiêng mình cúi chào, tư thế vô cùng tuyệt mị. Đoàn người bên cạnh bà ta đều khiêm cung hành lễ với Thiên Hoàng Mục Hỏa. Lão thấy vậy cũng khẽ gật đầu đáp lại bọn họ. Băng Thần Cung mọi người sau đó hồi phục tư thế cùng nhau nhìn lên Vọng Thế Lâu trên cao.
Riêng Hàn Vạn Thế sau đó khẽ liếc qua Thiên Nhân Vẫn Lạc rồi dừng lại trên người Lãnh Thế. Lãnh Thế cứng cỏi nhìn qua, ánh mắt tóe lửa. Một kẻ lạnh lẽo một kẻ lạnh lùng. Hai người bọn họ vốn là trời sinh một cặp tranh đấu.
- Thiên Hoàng, ngài mạnh khỏe.
Hỉ Hoàng từ tốn buông lời chào. Lão đứng đầu Hỉ Quốc xét về địa vị tư cách cũng không thua kém gì Thiên Hoàng của Thiên La Sơn. Nhưng xét trên duyên đạo cùng vai vế thì vẫn là hàng đời sau.
- Kịch.
Phía xa đám Hỉ Vệ và liễn xa của Hỉ Hoàng buốn bực hạ xuống. Chủ nhân của họ lại đi trước đón đầu sóng gió. Bởi vậy bọn họ mới có cái tên Hỉ Vệ. Hộ tống Hỉ Hoàng là một công việc vui vẻ nhất.
- Viên Vương, Hỉ Hoàng, Băng Hậu, xem ra các ngươi và Phi Dao Học Cung lương duyên thật tốt.
Thiên Hoàng Mục Hỏa nhàn nhạt nói, ý tra hỏi mà như không tra hỏi. Lão khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt thâm thúy nhìn qua Viên Vương, Hỉ Hoàng rồi lướt qua lướt lại trên người của Băng Hậu.
Thiên La Sơn là Trường Thế Tông Môn, cự đầu của Bắc Nguyên. Thiên Hoàng Mục Hỏa tư thế chính là tiên đế, thần hoàng nhìn xuống nhân gian mà phán xét.
- Thiên Hoàng, bọn tôi cũng chỉ là tình cờ ghé qua mà thôi.
Hỉ Hoàng khôn khéo đáp trả một câu. Nhưng trong lòng lão cũng không kìm được buồn phiền. Thiên La Sơn ý định bá chủ bọn họ sao không hiểu rõ. Hỉ Quốc biên giới khổng lồ nhưng từ lâu không can thiệp chuyện tông môn. Điều này là một sai lầm lớn.
Thiên La Sơn thế như hổ dữ muốn làm chúa tể sơn lâm. Nếu để Phi Dao Học Cung nằm trong tay bọn chúng, tất cả các thế lực Đỉnh Thế, Kinh Thế trong Bắc Nguyên sẽ nằm trong tình thế không tốt.
Trước tình hình này, bọn họ đã có chuẩn bị, liên kết các thế lực tạo thành bầy sói kháng hổ vương. Đáng tiếc khi chưa hoàn thành kế hoạch thì Vọng Thế Chung lại vang lên.
Đây là yếu tố nằm ngoài dự đoán.
- Haha, tình cờ cũng là cái duyên.
Thiên Hoàng Mục Hỏa mỉm cười đáp trả. Ánh mắt lão lại lướt qua Băng Hậu, tư thế cùng biểu cảm vô cùng đắc đạo.
- Diệu Vi Tinh bái kiến Thiên Hoàng.
Một giọng nói thanh tĩnh truyền tới bình lặng. Mấy vị nguyên lão cùng đám đệ tử đều nhìn lại.
Từ trên không trung một lão giả đang chậm rãi hạ xuống. Duyên uy không phát mà tràn đầy, ý lực vô biên vô bì. Thế của bản thân không phụ thuộc vào thiên địa, thời gian mà phụ thuộc vào duyên. Duyên còn thế còn. Cũng do vậy mà coi như vô mệnh. Bởi vì mệnh có thọ nạn sinh tử nhưng duyên đạo đạt đến mức hình thành Thế Duyên thì tất cả do duyên. Vì vậy còn gọi là Vô Mệnh Tôn.
Tông môn đến đỉnh cao thành tựu thì có duyên nghiệp, người tu hành đến đỉnh cao có thế duyên. Đại ý là vậy.
Người đến chính là Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, cường giả Vô Mệnh Tôn duy nhất hiện tại của Phi Dao Học Cung.
Ông ta nhìn lên Vọng Thế Lâu, ánh mắt phức tạp. Nay Suy Thế đã hiện, một tôn Vô Mệnh Tôn như ông ta liệu có đủ sức gánh vác duyên nghiệp của Phi Dao Học Cung?
Thế sự đổi dời, cái danh khi xưa cũng không cứu được suy thế hiện tại. Ai cũng nói tùy duyên nhưng duyên vô định khó nắm chắc. Ngay như luân hồi còn có thể tranh nhưng duyên thì không.
- Diệu Vi Tinh, ngươi cũng không cần khách khí. Ta cũng vì ngưỡng mộ non nước của Phi Dao Học Cung nên ghé qua thôi.
Thiên Hoàng Mục Hỏa ánh mắt vẫn dừng lại trên người Băng Hậu trả lời. Không biết có thứ gì trên người bà ta khiến vị cường giả đứng đầu của Thiên La Sơn này hứng thú đến vậy.
Thiên Hoàng bị nóng trong người hay sao?
- Thiên Hoàng ngài thật có nhã hứng.
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh khiêm tốn nói ra trong lòng không khỏi bi ai. Phi Dao Học Cung là Bách Thế Tông Môn, duyên nghiệp thịnh vượng. Một Thiên La Sơn chỉ là Trường Thế Tông Môn vốn không thể so bì.
Nhưng thực tế thì sao chứ? Một tôn Duyên Công có thể diệt đi toàn bộ người ở đây bao gồm cả Diệu Vi Tinh ông ta. Trên Vô Mệnh Tôn chính là Duyên Công có thể dùng duyên làm lửa dẫn, thiên địa uy thế cũng phải lùi tránh. Thiên Hoàng Mục Hỏa là một tồn tại như vậy.
Mà ở Thiên La Sơn, vai vế của Thiên Hoàng cũng chưa phải là cao nhất.
- Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn thật là hùng vĩ, khiến lòng ta yêu mến. Lại còn được nghe tiếng Vọng Thế Chung. Mạc Danh thật là có phúc duyên lớn lao.
Thiên Hoàng Mục Hoả nói mà ánh mắt nhìn lên cao, tư thế vô cùng kiêu ngạo. Trong lòng lão không khỏi mỉa mai. Các ngươi định xúm lại một đám ngạnh kháng nhưng chẳng có ích gì.
Thời của Thiên La Sơn đã đến.
Lời nói của Thiên Hoàng Mục Hỏa khiến đám đông xôn xao. Ba người Viên Vương, Hỉ Hoàng cùng Băng Hậu nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Thượng Tôn Diệu Vi Tinh cũng trầm mặc không biết suy tính điều gì.
Lãnh Thế nhìn qua Thiên Nhân Vẫn Lạc đôi mắt suy tính. Tình thế này nhìn như đơn giản nhưng vô cùng căng thẳng. Các thế lực đều không tính đến Vọng Thế Chung vật này.
Vì rất lâu rồi nó ngủ yên không ai để ý đến.
- Thiên Hoàng, sao ngài biết là Vạn Thế Thiên Tử?
Một vị đệ tử không kìm được tò mò hỏi. Hắn cũng nói ra nỗi lòng của mọi người. Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về Thiên Hoàng Mục Hỏa, chờ đợi câu trả lời.
- Haha, vị đệ tử này, ngươi chắc biết về Phi Dao Cấm cùng Lục Đạo Cấm?
Thiên Hoàng Mục Hỏa thái độ hòa ái nhìn về phía vị đệ tử kia trả lời. Tên này vô thức gật đầu. Hai phong cấm này thì người trong Phi Dao Học Cung ai cũng biết cả.
Tất nhiên Thiên Hoàng nói vậy chỉ là để nhử mồi giày vò đám đông thôi.
- Vậy thì chắc ngươi biết người phá được Phi Dao Cấm sẽ được phần thưởng gì?
Thiên Hoàng Mục Hỏa mỉm cười hỏi.
- Phá được Phi Dao Cấm sẽ được một phần Phi Dao Lục Kinh. Kinh này xưa kia được Phi Dao Nữ Đế hóa làm hạt giống trồng thành Liễu Bồ Đề trong Cấm Đạo Lâm. Nó theo ghi chép chứa chính là cảm ngộ duyên đạo của Phi Dao Nữ Đế. Nhưng chỉ có đủ điều kiện mới học được.
Một vị đệ tử khác tiến lên dõng dạc nói. Điều này thì được ghi rất rõ trong thư tịch nhập môn của Phi Dao Học Cung và cũng được truyền bá ra ngoài. Nhiều người nhập vào học cung cũng chính là vì điều này. Đáng tiếc Phi Dao Cấm quá khó.
- Ồ, rất tốt. Vậy chắc ngươi biết phần thưởng khi phá Lục Đạo Cấm là gì chứ?
Thiên Hoàng Mục Hỏa tiếp tục thần bí quăng mồi. Trong đám đệ tử cũng đã dấy lên nộ khí vì trò dây dưa này của lão. Tất nhiên không ai dám lộ liễu thể hiện ra cả.
- Thưa Thiên Hoàng, điều này thì đệ tử không biết.
Tên đệ tử kia lúng túng gãi đầu đáp lời. Phần thưởng của Lục Đạo Cấm thì không được ghi lại. Chỉ vì đơn giản một điều chưa nghe thấy có ai phá được phong cấm này.
- Không sao. Phi Dao Nữ Đế có mấy thứ truyền thế bảo vật? Chắc ngươi biết chứ?
Thiên Hoàng Mục Hỏa lại dây dưa hỏi. Đám đông ánh mắt nhìn lão đã có chút không vui. Tất nhiên bên ngoài tư thế biểu cảm thì vẫn phải nghiêm chỉnh. Dù sao không ai muốn đi tắm suối sớm cả.
- Phi Dao Nữ Đế tổng cộng có ba truyền thế bảo vật. Tam Hoa Tâm Bảo, Phi Dao Lục Kinh và Vọng Thế Chung. Tam Hoa Tâm Bảo là duyên pháp trấn thế của Phi Dao Học Cung, cần ít nhất vượt qua tầng mười sáu của mười tám tầng khảo nghiệm nhập môn mới học được. Phi Dao Lục Kinh thì cần phá được Phi Dao Cấm. Còn Vọng Thế Chung thì không biết vì không ai vào được Vọng Thế Lâu.
Viên Vương không kìm được kiên nhẫn oang oang nói. Trong lòng lão không khỏi tức giận cùng cảm thấy nguy cơ đến gần. Từ thái độ của Thiên Hoàng Mục Hỏa và Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, Viên Vương đã xác nhận được điều này.
- Viên Vương, ngươi thật là sảng khoái. Đúng vậy, để đạt được Vọng Thế Chung không có ghi chép lại. Cũng giống như phần thưởng khi phá được Lục Đạo Cấm. Các ngươi đã đoán ra rồi chứ? Vạn Thế Thiên Tử đánh Vọng Thế Chung, cũng không làm mất đi danh thế của nó. Haha.
Thiên Hoàng Mục Hỏa cười lớn thành tiếng, âm thanh tràn ngập không gian xung quanh. Duyên uy của lão ngạo nghễ tràn ra, khí thế mạnh mẽ chưa từng có. Thực ra lão muốn nói làm nó vinh hạnh nhưng lại không nói ra.
Dù sao làm vậy tư thế cùng biểu cảm có chút không tiện.
Phong Mạc Danh chính là Thiên La Sơn tận lực bồi dưỡng, từng có đoạn thời gian làm học trò của lão. Vì điều này, Thiên Hoàng Mục Hỏa không khỏi cảm thấy tự hào.
Thế này Phong Mạc Danh sẽ tấn bước Vạn Thế Đại Năng, đi tranh Luân Hồi trở thành Bất Thế tồn tại. Thiên La Sơn bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên. Thậm chí lão còn mơ tới khả năng Vạn Thế Tông Môn trong truyền thuyết.
- Thật sao? Là Phong Mạc Danh?
- Điều này cũng đúng. Lục Đạo Cấm trước giờ chưa ai phá được. Vọng Thế Chung cũng chưa nghe nói có ai rung được lên.
- Vạn Thế Thiên Tử không hổ danh là Vạn Thế Thiên Tử.
Lời nói của Thiên Hoàng khiến đám đông giật mình. Nhiều tiếng bàn tán nổi lên. Nhiều ánh mắt âm trầm suy tính. Cũng có nhiều người đột nhiên rời khỏi chỗ này.
“- Diệu huynh, điều này là thật chứ?”
Hỉ Hoàng truyền âm qua hỏi Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, ánh mắt vô cùng lo lắng. Nếu Phong Mạc Danh thật sự rung được Vọng Thế Chung thì công sức sắp đặt tính toán của bọn họ sẽ ảnh hưởng lớn.
- “Hỉ Hoàng, ta thật sự cũng không biết. Điều này trước giờ chưa từng được đề cập.”
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh trong lòng ảm đạm. Ông ta rất muốn phủ nhận nhưng cũng không dám phủ nhận. Vọng Thế Chung kêu lên làm hỏng hết toan tính của ông ta. Dường như tất cả đều là một cái bẫy giăng ra từ trước. Thượng Tôn Diệu Vi Tinh có cảm giác như vậy. Đây không biết có phải số mệnh của Phi Dao Học Cung không nữa?
Bởi vì kẻ làm chủ Vọng Thế Chung là có thể hiệu lệnh Cổ tộc. Bắc Nguyên bách gia tranh đấu, Nam Hoang duy nhất Cổ Tộc chưởng khống. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã biết Cổ tộc thần bí cường đại cỡ nào.
Thiên La Sơn nếu có Cổ tộc trợ giúp thì thế cục Bắc Nguyên, thậm chí là cả Vi Tiên Vực sẽ biến đổi. Rất nhiều tông môn, truyền thừa sẽ trở thành đối tượng bị chinh phục.
- Ầm ầm ầm !
Trên bầu trời thiên tượng đột nhiên thay đổi. Có tiếng thiên lôi nổ vang. Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn như chìm trong sự ảm đạm.
Thiên Hoàng Mục Hỏa đứng đó trầm tĩnh nhưng quang huy lan tỏa. Đây là dấu hiệu duyên nghiệp Thiên La Sơn sẽ có biến đổi lớn.
- Haha, chúc mừng Thiên La Sơn, lần này sẽ trở thành Bách Thế tông môn. Diêm Hoành ta có khi phải tiến lên khiêu chiến để kiếm chút duyên hỏa thôi. Không biết có được không đây?
Một âm thanh bá đạo ngang ngược vang lên. Một nam tử thân hình cao lớn, đôi mắt sáng quắc hạ xuống. Hắn liếc nhìn xung quanh nhưng không hề để ai vào trong mắt. Dường như trong mắt người này không có cao thấp, không có úy kị mà chỉ có một chữ chiến bao trùm. Duyên uy nồng đậm sắc bén, tư thế vô cùng ngạo nghễ.
Đồng thời người trong Phi Dao Học Cung bỗng dấy lên cảm giác không ổn. Cường giả liên tiếp xuất hiện trong lúc suy thế này là điều không tốt chút nào.