Chương : 22
- Chiến Vạn Thế, Nhất Diêm Quân, là hắn.
Viên Vương ngưng trọng kêu một tiếng. Âm thanh như sấm vang lên toàn trường. Đám đông nghe vậy dậy sóng. Ngay cả Thiên Hoàng Mục Hỏa cũng phải kinh ngạc nhìn sang.
Tấn bước Đỉnh Thế Tồn Tại, làm một Chân Nhân vượt qua Thế Kiếp đầu tiên thành tựu Thánh vị đã là vượt qua Đỉnh Thế tồn tại. Rồi vượt qua Cửu Thế Kiếp, vượt qua Thọ Kiếp thành tựu Vô Mệnh Tôn, đã là đằng đẵng tu hành, đã là tuế nguyệt buồn chán. Cho đến khi vượt qua Hỏa Kiếp thành Trường Thế Duyên Công đã phải bỏ lại bao dòng thời gian.
Tu hành chính là con kiến leo lên trời, càng đi càng thấy xa xôi. Nhưng có những kẻ nằm ngoài điều bình thường ấy. Người trước mắt là một kẻ như vậy.
- Là Diêm Quân, thần tượng của ta !
- Thiên địa ơi, điều này là thật sao!
- Quỷ ma có đức, ta đã được thấy ngài ấy !
Nhiều tiếng kinh hô liên tiếp vang lên. Trong đám đệ tử như có làn sóng nhiệt bùng lên. Từng tòa Mệnh Sơn thi nhau hiển hiện, lớp lớp Thế Hà cuồn cuộn dậy sóng. Thậm chí lác đác có cả Thọ Môn Ngục Khẩu uy chấn kinh thiên. Duyên uy tụ tập thành một luồng quang minh phóng thẳng lên trời cao. Nó át cả thiên tượng biến chuyển khi nãy.
- Tên điên này đã tới, có trò hay rồi.
Hỉ Hoàng nhìn qua Băng Hậu khẽ cười nói. Thế cuộc đến lúc này đã nằm ngoài dự kiến. Bọn họ cũng phải nước dâng đến đâu tát đến đấy thôi.
Nhưng Băng Hậu nào để ý đến lão. Bà ta thân hình bỗng cứng ngắc như tượng đá. Sau lưng bà ta đám tiên nữ hầu cận cũng vậy. Tất cả nữ tính lúc này đều ngưỡng mộ nhìn qua người vừa tới.
- Hừ.
Điều này khiến Hỉ Hoàng nhiều năm mềm mại cũng phải cứng ngắc nổi xung lên. Người so với người vốn đáng buồn là vậy.
Chiến Vạn Thế, Độc Diêm Quân.
Kẻ tới là như vậy. Không biết hắn có chiến được vạn thế hay không nhưng từ khi hắn khai duyên nhập đạo tới nay đã nổi danh chiến khắp Vi Tiên Vực. Bất kể ngươi là Kinh Thế Thiên Tài hay Trường Thế Tông môn, Đỉnh Thế Thiên Tài hay Bách Thế Truyền Thừa, đừng có động vào hắn. Nếu không cả đời ngươi tuyệt đối bi ai.
Hắn không phải bất bại chiến thần hay cô độc đỉnh phong. Hắn là vô chiến tử, bại chiến tử, là đao chém kiêu ngạo thần thoại. Chiến đấu đã thành hơi thở của hắn, mạng sống của hắn.
Có người nói hắn là sát tinh, diêm la, có người nói hắn là chiến thần, đấu đế nhưng hắn cũng không quan tâm gì ngoài chữ chiến.
Người ta gọi hắn là một tôn Hoành Thế Tồn Tại. Đỉnh Thế không đáng, Tuyệt Thế cũng không bằng. Hắn đi ngang như Cự Giải băng qua Thập Vực, chém hết mọi thứ trước mặt cũng như xung quanh.
Quan trọng hơn là hắn rất đẹp. Kinh khủng hơn là nghe nói, khi chiến đấu hắn còn đẹp đẽ bội phần. Dạ Quỷ suốt ngày nhăn nhó, bực bội có thể mỉm cười chết dưới nhát đao cùng tư thế tuyệt mỹ của hắn.
- Ngươi nói thế là ý gì, Diêm Hoành?
Thiên Hoàng Mục Hỏa tức giận quát hỏi. Tên Diêm Hoành này là kẻ thích ăn đòn nhất Vi Tiên Vực. Chỉ có điều không phải ai cũng dám đánh hắn thôi. Người này nghe đồn xuất thân từ Tổ Địa, thần bí cùng cường đại song hành.
Nhưng Thiên Hoàng Mục Hỏa tuyệt đối không yếu thế. Sau lưng lão là cả tòa núi to Thiên La Sơn.
- Sao, tức giận hả? Ta rất lâu rồi không được khiêu chiến ai cả. Cái danh Chiến Vạn Thế không biết đám rảnh rỗi nào yêu mến gán cho. Nhưng ta không thể phụ lòng đám bọn hắn. Thiên Hoàng Mục Hỏa đúng không? Từ bây giờ, ta sẽ đổi tên thành Diệt Thiên Hoàng chính thức khiêu chiến ông.
Diêm Hoành thấy vậy hứng thú hỏi lại. Lời nói của hắn bá đạo cực điểm, đi ngang mọi lý luận, tôn ti. Thiên Hoàng là cái gì chứ? Trong mắt hắn Thiên Hoàng hay Thiên Bạch cùng là giống nhau.
Xung quanh đám người nghe Diêm Hoành nói mà ngơ ngác. Đó là lí do để chiến đấu sao? Rồi Diệt Thiên Hoàng nữa? Bá đạo cũng không cần phải hài hước vậy chứ.
Nhưng quả thật Diêm Quân Diêm Hoành khi nói lời này tư thế cùng biểu cảm là hết sức đẹp đẽ. Đám đông lại càng cuồng thêm.
- Hừ. Ngươi muốn đánh, sẽ có nhiều dịp. Lo đón tiếp cao nhân đi.
Thiên Hoàng Mục Hỏa nộ khí dâng lên. Nhưng lão ngay lập tức trấn an mình. Chơi với tên này quan trọng nhất là giữ bình tĩnh. Tức giận khi đối phó với hắn chính là tìm bất lợi.
Làm một tôn Duyên Công, duyên đạo đã vượt qua mấy lần Hỏa Kiếp thành Trường Thế tồn tại, Thiên Hoàng Mục Hỏa vẫn có đủ lão luyện. Lão an nhàn thần định nhìn lên không trung chờ đợi.
Nhiệm vụ của lão đến đây chính là hiệp trợ Phong Mạc Danh nắm lấy Phi Dao Học Cung tránh đêm dài lắm mộng.
Diêm Hoành nghe Thiên Hoàng nói vậy cũng mất đi hứng thú. Khiêu chiến mà không được đáp lại thì hắn không đánh. Đây là một nguyên tắc của Diêm Quân hắn.
Hắn tỏ vẻ không vui nhìn ngang, ánh mắt thâm sâu khiến chúng tiên tử sụp đổ muốn chết.
- Ngươi, tên là gì nhỉ? Mặt đẹp đó, chiến với ta không?
Rất nhanh Diêm Hoành lấy lại vẻ bá đạo chỉ tay ra phía trước nói lớn.
Thiên Nhân Vẫn Lạc nghe hỏi giật mình sau đó tiêu sái tỏ vẻ ngạc nhiên. Tư thế của hắn khiến chúng tiên nữ chao đảo không chút nào kém Diêm Hoành. Lãnh Thế bên cạnh không khỏi buồn nôn dáng vẻ của tên này.
- Vãn bối Thiên Nhân Vẫn Lạc ra mắt tiền bối. Nếu tiền bối có thời gian xin mời đến Ngân Kim Tam Vực, sẽ được thỏa ý.
Thiên Nhân Vẫn Lạc khiêm cung cúi chào. Trong lời nói của hắn không hề nói chiến hay không chiến, cũng không hề nịnh bợ rụt rè mà là sự tự tin không hề ngạo mạn. Không phải ngươi hơn ta có thể ép ta mà là ta kính ngươi, trọng ngươi. Cho ngươi vì ta mà sa ngã, cho ngươi vì ta mà vẫn lạc.
Tư thế không thể tuyệt mỹ hơn của Thiên Nhân Vẫn Lạc lập tức khiến thái độ của Diêm Hoành trở thành thô lỗ. Hắn trở thành tên đồ tể trong mắt đám hoa dung tiên tử tại đây.
Một vài vị tiên tử mỹ nữ nhìn về phía Diêm Hoành, ánh mắt như lợi kiếm khiến vị Chiến Vạn Thế này không thể không cảm thấy nhột nhạt. Diêm Hoành lui lại, ánh mắt nhìn về Thiên Nhân Vẫn Lạc không khỏi tán thưởng.
- Ngươi lợi hại. Có thời gian ta sẽ ghé thăm Ngân Kim Tam Vực. Còn ngươi?
Diêm Hoành giơ ngón tay cái lên hướng về Thiên Nhân Vẫn Lạc. Tên này nghiêng người cúi mình đáp lễ. Đám tiên tử lại sa ngã suy sụp. Sau đó Diêm Hoành nhìn qua Lãnh Thế cô độc đứng bên cạnh khiêu chiến.
- Cho tôi mười năm, sẽ đáp lễ tiền bối.
Lãnh Thế hoành tay lãnh khốc nói. Không hề yếu thế, không hề sợ hãi, ngắn gọn mà sắc bén vô cùng. Băng sương lan tỏa khiến chúng tiên tử không khỏi bi thương.
Chiến Vạn Thế Diêm Hoành nghe câu này ngạc nhiên, ánh mắt lăng lệ của hắn nhìn thẳng vào Lãnh Thế. Tên này không hề để ý vẫn lãnh khốc đứng đó.
- Tốt, ta sẽ nhớ lời này.
Chiến Vạn Thế Diêm Hoành sảng khoái đáp lời. Sau đó ánh mắt hắn chuyển hướng Vọng Thế Lâu chờ đợi. Bản thân hắn đến đây cũng chính vì tiếng chuông kia. Nói đúng hơn là vì người đánh chuông.
- Các vị muốn giành được chuông thì tới đi. Đừng để Diêm Hoành ta thất vọng.
Diêm Quân Diêm Hoành hướng lên trời cao tùy ý nói. Không có tiếng đáp lại hắn. Nhưng duyên uy cùng nhiều khí tức khủng bố giáng lâm Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn. Điều này thì tất cả đều có thể cảm nhận rõ rệt.
Diêm Hoành thấy vậy khẽ nhìn qua Thiên Hoàng Mục Hỏa cười khẩy rổi khoanh tay nhắm mắt lại chờ đợi.
Không khí dưới Vọng Thế Phong bỗng trở nên âm trầm. Mọi người nhìn qua Diêm Quân Diêm Hoành cùng Thiên Hoàng Mục Hỏa rồi nhìn lên thinh không đều nhận ra sự khác thường. Thiên tượng không có chuyển biến gì. Nhưng đó là sự đình trệ, lui tránh chứ không phải thanh bình. Thật không thể hiểu được dạng tồn tại nào có thể làm được như vậy.
Những cường giả đứng đầu ở đây cùng nhau trao đổi ánh mắt. Hỉ Hoàng nhìn qua Viên Vương rồi nhìn qua Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, trong lòng suy tính. Mọi sự trở nên phức tạp vì một tiếng Vọng Thế Chung.
- Đông vui thế này sao có thể thiếu ta được nhỉ. Hình như không ai nhớ tới ta mới là chủ nhà. Hỉ Quỷ ta rất thất vọng, buồn bực. Tiên Nhi tỷ tỷ, ngươi phải giúp ta.
Một giọng nói non nớt vang lên. Sau đó Hỉ Quỷ xuất hiện với khuôn mặt ngây thơ buồn bực ngô nghê nói. Hắn chính là Thế Tử của Hỉ Quốc.
Nhưng không ai thèm để ý tới hắn cả.
Bởi vì nàng đã tới. Vạn Hoa Tiên Tử, đệ nhất mỹ nữ Vi Tiên Vực. Nàng đẹp khiến thiên sầu khổ địa bi ai. Nàng là mỹ hoa nữ đế trong vạn hoa.
Tiên Nhi đứng đó, áo tím bay bay. Ánh mắt thần tình u buồn thanh nhã khiến mọi người không kìm được than thở. Cũng chỉ có Vạn Thế Thiên Tử mới xứng với nàng, mới dám cự tuyệt nàng.
Ngay khi Tiên Nhi tới, Thiên Nhân Vẫn Lạc dường như chán nản. Lãnh Thế cũng không còn băng sương được nữa.
Bọn hắn một kẻ có thể làm thiên nhân cùng sa ngã, một kẻ có thể khiến tinh tú phải cô đơn nhưng trước mặt nàng tất cả dường như không đáng, không dám.
Ngay cả bao nhiêu hoa dung tiên tử, tuyệt mỹ thần nữ đứng tại đây cũng không khỏi ảm đạm.
Không chỉ có bọn họ, đám trưởng bối cường giả khi nhìn về Tiên Nhi cũng không khỏi cảm thán. Ai nấy đều có chung niềm tiếc nuối dành cho thời gian, dành cho duyên thế. Không có duyên được gặp nàng, duyên thế như ý cũng coi như bỏ phí.
- Tiên Nhi tỷ tỷ.
Hỉ Quỷ chạy ra nhõng nhẽo đứng cạnh Tiên Nhi bộ dáng ủy khuất. Tiên Nhi thấy hắn như vậy mỉm cười xoa đầu hắn. Hỉ Quỷ vì vậy mà vui vẻ.
Nếu hàng ngày được nhìn thấy nụ cười này, dáng vẻ này, hắn nguyện trầm luân làm một Hỉ Quỷ ngây ngô vạn thế.
Trong lòng chúng cường giả trẻ tuổi đều dâng lên tâm tư tương tự.
Tất nhiên có Chiến Vạn Thế Diêm Hoành không bị ảnh hưởng. Hắn nhìn qua ý vị khiêu chiến dâng lên trong lòng. Tuy nhiên nhìn chúng sinh mơ màng trong mộng đẹp Diêm Hoành đành nuốt lời khiêu chiến vào.
Nếu hắn làm vậy có khi mấy tên trẻ tuổi này sẽ biến hắn thành Ngốc Vạn Thế mất.
- Hỉ Quỷ, cùng đợi hắn nhé.
Tiên Nhi dịu dàng nói rồi nhìn lên, ánh mắt vô hạn chờ mong vô hạn nhu tình. Hỉ Quỷ một bên cắn ngón tay vẻ tức giận cùng ghen tỵ. Tên Phong Mạc Danh đó có gì chứ. Không phải chỉ lớn người hơn hắn một chút, không phải duyên đạo hơn hắn một chút sao?
- Đinh Đinh !
Tiếng Vọng Thế Chung lại vang lên khiến tâm hồn thanh tỉnh. Một đoàn tinh quang rực rỡ rơi xuống từ Vọng Thế Lâu. Đám đệ tử cùng mấy vị Đỉnh Thế, vượt qua Đỉnh Thế tồn tại đều hướng lên trên chờ đợi.
Toàn bộ Phi Dao Học Cung mỗi người một vẻ nhìn qua. Chỉ biết rằng giây phút chấn động đã tới. Từng là đệ nhất học viện trong Vi Tiên Vực, Phi Dao Học Cung cũng không tránh khỏi giây phút hoang mang này.
Đoàn tinh quang chậm rãi hạ xuống, rất chậm, bất bình thường. Không biết là do lòng mong mỏi của chúng cường giả hay là do bản thân nó. Nhưng tuyệt nhiên không ai nhìn rõ trong đó có gì. Có người duyên đạo chưa tới không nhìn được. Cũng có người tự ngạo không thèm dò xét.
Nhưng tất cả đều biết đoàn tinh quang này có thể tạo ra chấn động như thế nào.
- Ầm Ầm !
Thiên tượng chuyển biến, dường như có đôi mắt của bất hủ tồn tại nào đó xuyên không quan sát.
- Uỳnh Uỳnh !
Đại địa run rẩy theo, rất nhiều người duyên đạo cao thâm đều cảm thấy toàn thân chấn động. Duyên uy khủng bố vô tình quét qua. Không biết là dạng cổ lão truyền thừa nào.
Thu lão nhìn qua không khỏi lo lắng. Hoài nguyên lão vỗ vai trấn an ông ta. Ánh mắt thanh tịnh của vị Cửu Thế tồn tại này cũng không biết ẩn chứa điều gì.
Đám Chu nguyên lão khấp khởi mừng thầm, trong đôi mắt mang theo vô hạn tin tưởng cùng nắm chắc.
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh ánh mắt phức tạp. Có không cam lòng cũng có chút chờ mong. Dù sao đã bao nhiêu thế rồi Vọng Thế Chung chưa tái hiện uy thế rực rỡ của nó.
Thiên Hoàng Mục Hỏa thu hết biểu cảm của đám cường giả vào trong mắt, lão khẽ mỉm cười đắc ý nhìn qua. Một vài tồn tại xuất hiện không qua được khỏi mắt lão. Nhưng Thiên La Sơn cũng không phải bùn đất. Lão cũng không tự nhiên đến tay không.
Chiến Vạn Thế Diêm Hoành khoanh tay trước ngực, ánh mắt lăng lệ nhìn vào đoàn tinh quang, duyên ý tự nhiên bộc phát, chiến ý mênh mông dâng trào.
Hai người Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Những tồn tại kia bọn họ cũng nắm được một ít. Trong đó có cả người nhà.
Tiên Nhi nhìn tư thế của bọn họ phát hiện ra tình huống căng thẳng. Nhưng nàng lại mỉm cười không hề cảm thấy lo lắng. Phong Mạc Danh của nàng là Vạn Thế duy nhất. Nàng tuyệt đối tin tưởng hắn có thể đảm đương hết thảy.
Vạn ánh mắt nhìn lên phía trước Vọng Thế Phong. Nói đúng hơn là nhìn lên cái bóng đen vừa đáp xuống.
Thời gian như ngừng lại. Tất cả ánh mắt đều tập chung vào bóng đen kia.
Tinh quang hiện ra, chấn kinh toàn trường.
- Ngưu..uuu !
Hổ Ngưu dõng dạc kêu một tiếng. Nó đứng bằng hai chân làm động tác xoay một vòng tuyệt mỹ rồi đáp xuống. Thần Ngưu khiêu vũ, tuyệt đối kinh thiên.
Đám đông bao gồm cả trâu bò như Diêm Hoành, kiêu ngạo như Thiên Hoàng Mục Hỏa hay tất cả các dạng tồn tại thụt phía sau, nhô ra phía trước đều yên lặng. Giây phút này, khoảnh khắc này, dường như có thượng thiên đã qua đời.
Một con trâu. Đúng là một con trâu đen không hơn không kém. Trên cổ của nó chính là Vọng Thế Chung chấn nhiếp cửu thiên thập địa.
- Đinh đinh đinh !
Hổ Ngưu khoan thai lắc lắc cái cổ khiến Vọng Thế Chung lại kêu lên. Tiếng kêu làm cho nó càng sảng khoái. Đối diện với ánh mắt chăm chú của chúng cường giả, Hổ Ngưu lại bình thản cao thâm đón nhận. Thậm chí có chút khoái ý khó phát hiện trọng mắt nó.
Đây tuyệt đối là chấn kinh toàn trường.
Viên Vương ngưng trọng kêu một tiếng. Âm thanh như sấm vang lên toàn trường. Đám đông nghe vậy dậy sóng. Ngay cả Thiên Hoàng Mục Hỏa cũng phải kinh ngạc nhìn sang.
Tấn bước Đỉnh Thế Tồn Tại, làm một Chân Nhân vượt qua Thế Kiếp đầu tiên thành tựu Thánh vị đã là vượt qua Đỉnh Thế tồn tại. Rồi vượt qua Cửu Thế Kiếp, vượt qua Thọ Kiếp thành tựu Vô Mệnh Tôn, đã là đằng đẵng tu hành, đã là tuế nguyệt buồn chán. Cho đến khi vượt qua Hỏa Kiếp thành Trường Thế Duyên Công đã phải bỏ lại bao dòng thời gian.
Tu hành chính là con kiến leo lên trời, càng đi càng thấy xa xôi. Nhưng có những kẻ nằm ngoài điều bình thường ấy. Người trước mắt là một kẻ như vậy.
- Là Diêm Quân, thần tượng của ta !
- Thiên địa ơi, điều này là thật sao!
- Quỷ ma có đức, ta đã được thấy ngài ấy !
Nhiều tiếng kinh hô liên tiếp vang lên. Trong đám đệ tử như có làn sóng nhiệt bùng lên. Từng tòa Mệnh Sơn thi nhau hiển hiện, lớp lớp Thế Hà cuồn cuộn dậy sóng. Thậm chí lác đác có cả Thọ Môn Ngục Khẩu uy chấn kinh thiên. Duyên uy tụ tập thành một luồng quang minh phóng thẳng lên trời cao. Nó át cả thiên tượng biến chuyển khi nãy.
- Tên điên này đã tới, có trò hay rồi.
Hỉ Hoàng nhìn qua Băng Hậu khẽ cười nói. Thế cuộc đến lúc này đã nằm ngoài dự kiến. Bọn họ cũng phải nước dâng đến đâu tát đến đấy thôi.
Nhưng Băng Hậu nào để ý đến lão. Bà ta thân hình bỗng cứng ngắc như tượng đá. Sau lưng bà ta đám tiên nữ hầu cận cũng vậy. Tất cả nữ tính lúc này đều ngưỡng mộ nhìn qua người vừa tới.
- Hừ.
Điều này khiến Hỉ Hoàng nhiều năm mềm mại cũng phải cứng ngắc nổi xung lên. Người so với người vốn đáng buồn là vậy.
Chiến Vạn Thế, Độc Diêm Quân.
Kẻ tới là như vậy. Không biết hắn có chiến được vạn thế hay không nhưng từ khi hắn khai duyên nhập đạo tới nay đã nổi danh chiến khắp Vi Tiên Vực. Bất kể ngươi là Kinh Thế Thiên Tài hay Trường Thế Tông môn, Đỉnh Thế Thiên Tài hay Bách Thế Truyền Thừa, đừng có động vào hắn. Nếu không cả đời ngươi tuyệt đối bi ai.
Hắn không phải bất bại chiến thần hay cô độc đỉnh phong. Hắn là vô chiến tử, bại chiến tử, là đao chém kiêu ngạo thần thoại. Chiến đấu đã thành hơi thở của hắn, mạng sống của hắn.
Có người nói hắn là sát tinh, diêm la, có người nói hắn là chiến thần, đấu đế nhưng hắn cũng không quan tâm gì ngoài chữ chiến.
Người ta gọi hắn là một tôn Hoành Thế Tồn Tại. Đỉnh Thế không đáng, Tuyệt Thế cũng không bằng. Hắn đi ngang như Cự Giải băng qua Thập Vực, chém hết mọi thứ trước mặt cũng như xung quanh.
Quan trọng hơn là hắn rất đẹp. Kinh khủng hơn là nghe nói, khi chiến đấu hắn còn đẹp đẽ bội phần. Dạ Quỷ suốt ngày nhăn nhó, bực bội có thể mỉm cười chết dưới nhát đao cùng tư thế tuyệt mỹ của hắn.
- Ngươi nói thế là ý gì, Diêm Hoành?
Thiên Hoàng Mục Hỏa tức giận quát hỏi. Tên Diêm Hoành này là kẻ thích ăn đòn nhất Vi Tiên Vực. Chỉ có điều không phải ai cũng dám đánh hắn thôi. Người này nghe đồn xuất thân từ Tổ Địa, thần bí cùng cường đại song hành.
Nhưng Thiên Hoàng Mục Hỏa tuyệt đối không yếu thế. Sau lưng lão là cả tòa núi to Thiên La Sơn.
- Sao, tức giận hả? Ta rất lâu rồi không được khiêu chiến ai cả. Cái danh Chiến Vạn Thế không biết đám rảnh rỗi nào yêu mến gán cho. Nhưng ta không thể phụ lòng đám bọn hắn. Thiên Hoàng Mục Hỏa đúng không? Từ bây giờ, ta sẽ đổi tên thành Diệt Thiên Hoàng chính thức khiêu chiến ông.
Diêm Hoành thấy vậy hứng thú hỏi lại. Lời nói của hắn bá đạo cực điểm, đi ngang mọi lý luận, tôn ti. Thiên Hoàng là cái gì chứ? Trong mắt hắn Thiên Hoàng hay Thiên Bạch cùng là giống nhau.
Xung quanh đám người nghe Diêm Hoành nói mà ngơ ngác. Đó là lí do để chiến đấu sao? Rồi Diệt Thiên Hoàng nữa? Bá đạo cũng không cần phải hài hước vậy chứ.
Nhưng quả thật Diêm Quân Diêm Hoành khi nói lời này tư thế cùng biểu cảm là hết sức đẹp đẽ. Đám đông lại càng cuồng thêm.
- Hừ. Ngươi muốn đánh, sẽ có nhiều dịp. Lo đón tiếp cao nhân đi.
Thiên Hoàng Mục Hỏa nộ khí dâng lên. Nhưng lão ngay lập tức trấn an mình. Chơi với tên này quan trọng nhất là giữ bình tĩnh. Tức giận khi đối phó với hắn chính là tìm bất lợi.
Làm một tôn Duyên Công, duyên đạo đã vượt qua mấy lần Hỏa Kiếp thành Trường Thế tồn tại, Thiên Hoàng Mục Hỏa vẫn có đủ lão luyện. Lão an nhàn thần định nhìn lên không trung chờ đợi.
Nhiệm vụ của lão đến đây chính là hiệp trợ Phong Mạc Danh nắm lấy Phi Dao Học Cung tránh đêm dài lắm mộng.
Diêm Hoành nghe Thiên Hoàng nói vậy cũng mất đi hứng thú. Khiêu chiến mà không được đáp lại thì hắn không đánh. Đây là một nguyên tắc của Diêm Quân hắn.
Hắn tỏ vẻ không vui nhìn ngang, ánh mắt thâm sâu khiến chúng tiên tử sụp đổ muốn chết.
- Ngươi, tên là gì nhỉ? Mặt đẹp đó, chiến với ta không?
Rất nhanh Diêm Hoành lấy lại vẻ bá đạo chỉ tay ra phía trước nói lớn.
Thiên Nhân Vẫn Lạc nghe hỏi giật mình sau đó tiêu sái tỏ vẻ ngạc nhiên. Tư thế của hắn khiến chúng tiên nữ chao đảo không chút nào kém Diêm Hoành. Lãnh Thế bên cạnh không khỏi buồn nôn dáng vẻ của tên này.
- Vãn bối Thiên Nhân Vẫn Lạc ra mắt tiền bối. Nếu tiền bối có thời gian xin mời đến Ngân Kim Tam Vực, sẽ được thỏa ý.
Thiên Nhân Vẫn Lạc khiêm cung cúi chào. Trong lời nói của hắn không hề nói chiến hay không chiến, cũng không hề nịnh bợ rụt rè mà là sự tự tin không hề ngạo mạn. Không phải ngươi hơn ta có thể ép ta mà là ta kính ngươi, trọng ngươi. Cho ngươi vì ta mà sa ngã, cho ngươi vì ta mà vẫn lạc.
Tư thế không thể tuyệt mỹ hơn của Thiên Nhân Vẫn Lạc lập tức khiến thái độ của Diêm Hoành trở thành thô lỗ. Hắn trở thành tên đồ tể trong mắt đám hoa dung tiên tử tại đây.
Một vài vị tiên tử mỹ nữ nhìn về phía Diêm Hoành, ánh mắt như lợi kiếm khiến vị Chiến Vạn Thế này không thể không cảm thấy nhột nhạt. Diêm Hoành lui lại, ánh mắt nhìn về Thiên Nhân Vẫn Lạc không khỏi tán thưởng.
- Ngươi lợi hại. Có thời gian ta sẽ ghé thăm Ngân Kim Tam Vực. Còn ngươi?
Diêm Hoành giơ ngón tay cái lên hướng về Thiên Nhân Vẫn Lạc. Tên này nghiêng người cúi mình đáp lễ. Đám tiên tử lại sa ngã suy sụp. Sau đó Diêm Hoành nhìn qua Lãnh Thế cô độc đứng bên cạnh khiêu chiến.
- Cho tôi mười năm, sẽ đáp lễ tiền bối.
Lãnh Thế hoành tay lãnh khốc nói. Không hề yếu thế, không hề sợ hãi, ngắn gọn mà sắc bén vô cùng. Băng sương lan tỏa khiến chúng tiên tử không khỏi bi thương.
Chiến Vạn Thế Diêm Hoành nghe câu này ngạc nhiên, ánh mắt lăng lệ của hắn nhìn thẳng vào Lãnh Thế. Tên này không hề để ý vẫn lãnh khốc đứng đó.
- Tốt, ta sẽ nhớ lời này.
Chiến Vạn Thế Diêm Hoành sảng khoái đáp lời. Sau đó ánh mắt hắn chuyển hướng Vọng Thế Lâu chờ đợi. Bản thân hắn đến đây cũng chính vì tiếng chuông kia. Nói đúng hơn là vì người đánh chuông.
- Các vị muốn giành được chuông thì tới đi. Đừng để Diêm Hoành ta thất vọng.
Diêm Quân Diêm Hoành hướng lên trời cao tùy ý nói. Không có tiếng đáp lại hắn. Nhưng duyên uy cùng nhiều khí tức khủng bố giáng lâm Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn. Điều này thì tất cả đều có thể cảm nhận rõ rệt.
Diêm Hoành thấy vậy khẽ nhìn qua Thiên Hoàng Mục Hỏa cười khẩy rổi khoanh tay nhắm mắt lại chờ đợi.
Không khí dưới Vọng Thế Phong bỗng trở nên âm trầm. Mọi người nhìn qua Diêm Quân Diêm Hoành cùng Thiên Hoàng Mục Hỏa rồi nhìn lên thinh không đều nhận ra sự khác thường. Thiên tượng không có chuyển biến gì. Nhưng đó là sự đình trệ, lui tránh chứ không phải thanh bình. Thật không thể hiểu được dạng tồn tại nào có thể làm được như vậy.
Những cường giả đứng đầu ở đây cùng nhau trao đổi ánh mắt. Hỉ Hoàng nhìn qua Viên Vương rồi nhìn qua Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, trong lòng suy tính. Mọi sự trở nên phức tạp vì một tiếng Vọng Thế Chung.
- Đông vui thế này sao có thể thiếu ta được nhỉ. Hình như không ai nhớ tới ta mới là chủ nhà. Hỉ Quỷ ta rất thất vọng, buồn bực. Tiên Nhi tỷ tỷ, ngươi phải giúp ta.
Một giọng nói non nớt vang lên. Sau đó Hỉ Quỷ xuất hiện với khuôn mặt ngây thơ buồn bực ngô nghê nói. Hắn chính là Thế Tử của Hỉ Quốc.
Nhưng không ai thèm để ý tới hắn cả.
Bởi vì nàng đã tới. Vạn Hoa Tiên Tử, đệ nhất mỹ nữ Vi Tiên Vực. Nàng đẹp khiến thiên sầu khổ địa bi ai. Nàng là mỹ hoa nữ đế trong vạn hoa.
Tiên Nhi đứng đó, áo tím bay bay. Ánh mắt thần tình u buồn thanh nhã khiến mọi người không kìm được than thở. Cũng chỉ có Vạn Thế Thiên Tử mới xứng với nàng, mới dám cự tuyệt nàng.
Ngay khi Tiên Nhi tới, Thiên Nhân Vẫn Lạc dường như chán nản. Lãnh Thế cũng không còn băng sương được nữa.
Bọn hắn một kẻ có thể làm thiên nhân cùng sa ngã, một kẻ có thể khiến tinh tú phải cô đơn nhưng trước mặt nàng tất cả dường như không đáng, không dám.
Ngay cả bao nhiêu hoa dung tiên tử, tuyệt mỹ thần nữ đứng tại đây cũng không khỏi ảm đạm.
Không chỉ có bọn họ, đám trưởng bối cường giả khi nhìn về Tiên Nhi cũng không khỏi cảm thán. Ai nấy đều có chung niềm tiếc nuối dành cho thời gian, dành cho duyên thế. Không có duyên được gặp nàng, duyên thế như ý cũng coi như bỏ phí.
- Tiên Nhi tỷ tỷ.
Hỉ Quỷ chạy ra nhõng nhẽo đứng cạnh Tiên Nhi bộ dáng ủy khuất. Tiên Nhi thấy hắn như vậy mỉm cười xoa đầu hắn. Hỉ Quỷ vì vậy mà vui vẻ.
Nếu hàng ngày được nhìn thấy nụ cười này, dáng vẻ này, hắn nguyện trầm luân làm một Hỉ Quỷ ngây ngô vạn thế.
Trong lòng chúng cường giả trẻ tuổi đều dâng lên tâm tư tương tự.
Tất nhiên có Chiến Vạn Thế Diêm Hoành không bị ảnh hưởng. Hắn nhìn qua ý vị khiêu chiến dâng lên trong lòng. Tuy nhiên nhìn chúng sinh mơ màng trong mộng đẹp Diêm Hoành đành nuốt lời khiêu chiến vào.
Nếu hắn làm vậy có khi mấy tên trẻ tuổi này sẽ biến hắn thành Ngốc Vạn Thế mất.
- Hỉ Quỷ, cùng đợi hắn nhé.
Tiên Nhi dịu dàng nói rồi nhìn lên, ánh mắt vô hạn chờ mong vô hạn nhu tình. Hỉ Quỷ một bên cắn ngón tay vẻ tức giận cùng ghen tỵ. Tên Phong Mạc Danh đó có gì chứ. Không phải chỉ lớn người hơn hắn một chút, không phải duyên đạo hơn hắn một chút sao?
- Đinh Đinh !
Tiếng Vọng Thế Chung lại vang lên khiến tâm hồn thanh tỉnh. Một đoàn tinh quang rực rỡ rơi xuống từ Vọng Thế Lâu. Đám đệ tử cùng mấy vị Đỉnh Thế, vượt qua Đỉnh Thế tồn tại đều hướng lên trên chờ đợi.
Toàn bộ Phi Dao Học Cung mỗi người một vẻ nhìn qua. Chỉ biết rằng giây phút chấn động đã tới. Từng là đệ nhất học viện trong Vi Tiên Vực, Phi Dao Học Cung cũng không tránh khỏi giây phút hoang mang này.
Đoàn tinh quang chậm rãi hạ xuống, rất chậm, bất bình thường. Không biết là do lòng mong mỏi của chúng cường giả hay là do bản thân nó. Nhưng tuyệt nhiên không ai nhìn rõ trong đó có gì. Có người duyên đạo chưa tới không nhìn được. Cũng có người tự ngạo không thèm dò xét.
Nhưng tất cả đều biết đoàn tinh quang này có thể tạo ra chấn động như thế nào.
- Ầm Ầm !
Thiên tượng chuyển biến, dường như có đôi mắt của bất hủ tồn tại nào đó xuyên không quan sát.
- Uỳnh Uỳnh !
Đại địa run rẩy theo, rất nhiều người duyên đạo cao thâm đều cảm thấy toàn thân chấn động. Duyên uy khủng bố vô tình quét qua. Không biết là dạng cổ lão truyền thừa nào.
Thu lão nhìn qua không khỏi lo lắng. Hoài nguyên lão vỗ vai trấn an ông ta. Ánh mắt thanh tịnh của vị Cửu Thế tồn tại này cũng không biết ẩn chứa điều gì.
Đám Chu nguyên lão khấp khởi mừng thầm, trong đôi mắt mang theo vô hạn tin tưởng cùng nắm chắc.
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh ánh mắt phức tạp. Có không cam lòng cũng có chút chờ mong. Dù sao đã bao nhiêu thế rồi Vọng Thế Chung chưa tái hiện uy thế rực rỡ của nó.
Thiên Hoàng Mục Hỏa thu hết biểu cảm của đám cường giả vào trong mắt, lão khẽ mỉm cười đắc ý nhìn qua. Một vài tồn tại xuất hiện không qua được khỏi mắt lão. Nhưng Thiên La Sơn cũng không phải bùn đất. Lão cũng không tự nhiên đến tay không.
Chiến Vạn Thế Diêm Hoành khoanh tay trước ngực, ánh mắt lăng lệ nhìn vào đoàn tinh quang, duyên ý tự nhiên bộc phát, chiến ý mênh mông dâng trào.
Hai người Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Những tồn tại kia bọn họ cũng nắm được một ít. Trong đó có cả người nhà.
Tiên Nhi nhìn tư thế của bọn họ phát hiện ra tình huống căng thẳng. Nhưng nàng lại mỉm cười không hề cảm thấy lo lắng. Phong Mạc Danh của nàng là Vạn Thế duy nhất. Nàng tuyệt đối tin tưởng hắn có thể đảm đương hết thảy.
Vạn ánh mắt nhìn lên phía trước Vọng Thế Phong. Nói đúng hơn là nhìn lên cái bóng đen vừa đáp xuống.
Thời gian như ngừng lại. Tất cả ánh mắt đều tập chung vào bóng đen kia.
Tinh quang hiện ra, chấn kinh toàn trường.
- Ngưu..uuu !
Hổ Ngưu dõng dạc kêu một tiếng. Nó đứng bằng hai chân làm động tác xoay một vòng tuyệt mỹ rồi đáp xuống. Thần Ngưu khiêu vũ, tuyệt đối kinh thiên.
Đám đông bao gồm cả trâu bò như Diêm Hoành, kiêu ngạo như Thiên Hoàng Mục Hỏa hay tất cả các dạng tồn tại thụt phía sau, nhô ra phía trước đều yên lặng. Giây phút này, khoảnh khắc này, dường như có thượng thiên đã qua đời.
Một con trâu. Đúng là một con trâu đen không hơn không kém. Trên cổ của nó chính là Vọng Thế Chung chấn nhiếp cửu thiên thập địa.
- Đinh đinh đinh !
Hổ Ngưu khoan thai lắc lắc cái cổ khiến Vọng Thế Chung lại kêu lên. Tiếng kêu làm cho nó càng sảng khoái. Đối diện với ánh mắt chăm chú của chúng cường giả, Hổ Ngưu lại bình thản cao thâm đón nhận. Thậm chí có chút khoái ý khó phát hiện trọng mắt nó.
Đây tuyệt đối là chấn kinh toàn trường.