Chương 154: Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong
Sướng thì sướng thật.
Nhưng trong lòng mọi người cũng đang thắc mắc.
Cái con người mạnh mẽ đó là ai vậy?
Với tu vi Tụ Linh Cảnh viên mãn mà trực tiếp đánh bay một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy, Luân Hải Cảnh hậu kỳ.
Đây không phải chuyện chỉ có gan to là được.
Thực lực thật sự của thiếu niên dũng mãnh này nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết.
Chỉ có mấy thanh niên trong đó nhìn nhau, truyền âm với nhau.
“Trời ạ!!! Đó hình như là Lâm Tiêu của Kiếm Ma tông chúng ta nhỉ?”
“Tự tin lên huynh đệ, bỏ hai chữ ‘hình như’ kia đi, đó chính là Lâm Tiêu.”
“Thế thì đúng là to gan thật, hắn không sợ tam hoàng tử trách phạt liên lụy tới Kiếm Ma tông chúng ta sao?”
“Ta vốn cho rằng ta đã ngông lắm rồi, ai dè so với cái tên Lâm Tiêu này, ta còn kém xa.”
Rất nhiều người ở đây đều đứng nhìn rất lâu nhưng không ai dám tiến vào trong.
Dù sao thì cũng không phải là ai cũng dám khiêu khích quyền uy của tam hoàng tử.
Bất đắc dĩ, đành từ bỏ tại đây, đi tìm kiếm cơ duyên ở nơi khác.
……
Trong mộ kiếm Vô Cực.
Sau khi Lâm Tiêu từ cửa tiến vào, liền bị truyền tống tới một không gian trắng xóa, rộng lớn. Đọc thêm các chương mới tại { Tr ùmTruyện.?? }
Hướng mắt ra xa, chỉ thấy vô cùng vô tận, không có biên giới.
Nhưng ngay vào lúc hắn tiến về phía trước một bước.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Nham thạch từ dưới chân lan ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Chỉ trong chốc lát, nơi hắn đứng liền biến thành một sơn động cực lớn.
Cách đó không xa, dung nham cuồn cuộn, sôi sục.
Luồng nhiệt nóng rát táp vào mặt hắn, giống như là muốn đốt cháy hết lông tóc trên người hắn.
Trận pháp, ảo cảnh?
Lâm Tiêu nhanh chóng hiểu ra.
Xem ra đây chính là khảo nghiệm của mộ kiếm Vô Cực.
Hắn sờ hòn đá bên cạnh, cảm xúc y hệt như thật vậy.
Tiếp đó, hắn lại đi tới dung nham bên cạnh, sau đó nhúng một ngón tay vào trong dung nham.
Nóng!!
Lâm Tiêu lập tức rút ngón tay ra.
Nhưng ngón tay hoàn toàn không hề hấn gì.
Không phải màng phòng ngự của hắn ngăn lại dung nham.
Mà cảm giác bỏng rát mà dung nham mang lại, là đánh thẳng vào linh hồn, hoặc nói cách khác, là tác động tới tinh thần.
Lại thử thêm mấy lần, Lâm Tiêu đại khái đã hiểu.
Xem ra ảo cảnh nơi này sẽ không gây ra tổn thương cho thân thể, mà là tạo thành tổn thương đối với tinh thần, linh hồn.
Thế thì càng kinh khủng hơn, tinh thần và linh hồn mà bị hủy diệt, cũng tương tương với người chết rồi.
Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong.
Lâm Tiêu cau mày, sắc mặt hơi khó xử.
Vừa rồi hắn cũng đã thử thi triển kiếm khí, kiếm ý, hoàn toàn không tạo thành tồn hại gì cho ảo cảnh.
Cho nên cần phải phá trận.
Nhưng trong lòng mọi người cũng đang thắc mắc.
Cái con người mạnh mẽ đó là ai vậy?
Với tu vi Tụ Linh Cảnh viên mãn mà trực tiếp đánh bay một đệ tử hoàng thất Đại Ngụy, Luân Hải Cảnh hậu kỳ.
Đây không phải chuyện chỉ có gan to là được.
Thực lực thật sự của thiếu niên dũng mãnh này nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không quen biết.
Chỉ có mấy thanh niên trong đó nhìn nhau, truyền âm với nhau.
“Trời ạ!!! Đó hình như là Lâm Tiêu của Kiếm Ma tông chúng ta nhỉ?”
“Tự tin lên huynh đệ, bỏ hai chữ ‘hình như’ kia đi, đó chính là Lâm Tiêu.”
“Thế thì đúng là to gan thật, hắn không sợ tam hoàng tử trách phạt liên lụy tới Kiếm Ma tông chúng ta sao?”
“Ta vốn cho rằng ta đã ngông lắm rồi, ai dè so với cái tên Lâm Tiêu này, ta còn kém xa.”
Rất nhiều người ở đây đều đứng nhìn rất lâu nhưng không ai dám tiến vào trong.
Dù sao thì cũng không phải là ai cũng dám khiêu khích quyền uy của tam hoàng tử.
Bất đắc dĩ, đành từ bỏ tại đây, đi tìm kiếm cơ duyên ở nơi khác.
……
Trong mộ kiếm Vô Cực.
Sau khi Lâm Tiêu từ cửa tiến vào, liền bị truyền tống tới một không gian trắng xóa, rộng lớn. Đọc thêm các chương mới tại { Tr ùmTruyện.?? }
Hướng mắt ra xa, chỉ thấy vô cùng vô tận, không có biên giới.
Nhưng ngay vào lúc hắn tiến về phía trước một bước.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Nham thạch từ dưới chân lan ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Chỉ trong chốc lát, nơi hắn đứng liền biến thành một sơn động cực lớn.
Cách đó không xa, dung nham cuồn cuộn, sôi sục.
Luồng nhiệt nóng rát táp vào mặt hắn, giống như là muốn đốt cháy hết lông tóc trên người hắn.
Trận pháp, ảo cảnh?
Lâm Tiêu nhanh chóng hiểu ra.
Xem ra đây chính là khảo nghiệm của mộ kiếm Vô Cực.
Hắn sờ hòn đá bên cạnh, cảm xúc y hệt như thật vậy.
Tiếp đó, hắn lại đi tới dung nham bên cạnh, sau đó nhúng một ngón tay vào trong dung nham.
Nóng!!
Lâm Tiêu lập tức rút ngón tay ra.
Nhưng ngón tay hoàn toàn không hề hấn gì.
Không phải màng phòng ngự của hắn ngăn lại dung nham.
Mà cảm giác bỏng rát mà dung nham mang lại, là đánh thẳng vào linh hồn, hoặc nói cách khác, là tác động tới tinh thần.
Lại thử thêm mấy lần, Lâm Tiêu đại khái đã hiểu.
Xem ra ảo cảnh nơi này sẽ không gây ra tổn thương cho thân thể, mà là tạo thành tổn thương đối với tinh thần, linh hồn.
Thế thì càng kinh khủng hơn, tinh thần và linh hồn mà bị hủy diệt, cũng tương tương với người chết rồi.
Thế chẳng thà chết luôn đi cho xong.
Lâm Tiêu cau mày, sắc mặt hơi khó xử.
Vừa rồi hắn cũng đã thử thi triển kiếm khí, kiếm ý, hoàn toàn không tạo thành tồn hại gì cho ảo cảnh.
Cho nên cần phải phá trận.