Chương 153: Nhưng không một ai đáp lời hắn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật đúng là, khóc không ra nước mắt. Lâm Tiêu có chút buồn bực.
Đợi sau khi hắn tới được chỗ của tam hoàng tử, Lâm Tiêu lại càng buồn hơn cơ.
Bởi vì mộ kiếm Vô Cực đã bị mở ra từ ba tiếng trước rồi.
Hơn nữa, lúc mộ kiếm Vô Cực khởi động, trời còn có dị tượng, hấp dẫn không ít người tới.
Nhưng khi đó Lâm Tiêu còn đang nhắm mắt trị liệu, hoàn toàn không chú ý tới.
Sau khi mộ kiếm Vô Cực khởi động, tam hoàng tử liền dẫn theo một đoàn người, lập tức tiến vào đầu tiên.
Chỉ giữ lại một vài đệ tử của hoàng thất Đại Ngụy đứng ngoài canh cửa, không cho phép người khác tiến vào.
“Tam hoàng tử nói rồi, không có sự cho phép của ngài ấy, bất cứ ai cũng không được tiến vào trong.”
“Các người ai muốn làm trái lệnh của tam hoàng tử thì cứ việc, chúng ta sẽ không ngăn cản.”
Trên mặt mấy đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đều mang vẻ kiêu căng ngạo mạn, không coi hàng trăm người đang vây quanh ra gì.
Dù sao thì cái gì cần nói, bọn họ cũng nói rồi.
Ai dám tiến lên, thì chính là không chừa mặt mũi cho tam hoàng tử.
Hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, không phải người thường nào cũng có thể chịu trách nhiệm được.
Các thế lực lớn đang vây quanh nghe thấy những lời này, sắc mặt đều trầm xuống.
Cái gì gọi là cậy thế ức hiếp người!
Thật là quá đáng.
Rõ ràng trong di tích, cơ duyên là dành cho người hữu duyên.
Nhưng người của hoàng thất Đại Ngụy này, lại trực tiếp chiếm cứ nơi có cơ duyên, không cho người ngoài tiến vào.
Làm người ai làm thế.
Những người có mặt tại đây đều tức mà không dám nói.
Giống như hai người kia nói, bọn họ tuyệt đối không dám đắc tội tam hoàng tử điện hạ.
Nhưng chính vào lúc này. Một bóng người lại bước về phía lối vào của mộ kiếm Vô Cực.
“Người tới xin hãy dừng bước, chúng ta đã nói rồi, nơi này, người ngoài không được phép tiến vào!” Một trong hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đứng ra ngăn cản người này, nói.
“Không phải các ngươi còn nói, ai muốn vào thì tùy, các ngươi sẽ không ngăn cản sao? Thế giờ đang làm cái gì vậy?” Thiếu niên bị ngăn cản kia, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, đáp.
“Một kẻ còn chưa phải Luân Hải Cảnh như ngươi, có tư cách gì mà nói chuyện....phụt!”
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia còn chưa nói xong, cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó, thiếu niên kia không thèm quay đầu, đi một mạch vào trong mộ kiếm Vô Cực.
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bị đánh bay kia, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta là ai???
Và đây là đâu???
Hôm nay ăn gì???
Tóm lại, hắn không dám tin, thật sự có người dám chống đối lại mệnh lệnh của tam hoàng tử, lại còn ra tay đánh hắn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, thiếu niên đáng ghét đó đã biến mất tại lối vào mộ kiếm Vô Cực rồi.”
Thật đúng là, khóc không ra nước mắt. Lâm Tiêu có chút buồn bực.
Đợi sau khi hắn tới được chỗ của tam hoàng tử, Lâm Tiêu lại càng buồn hơn cơ.
Bởi vì mộ kiếm Vô Cực đã bị mở ra từ ba tiếng trước rồi.
Hơn nữa, lúc mộ kiếm Vô Cực khởi động, trời còn có dị tượng, hấp dẫn không ít người tới.
Nhưng khi đó Lâm Tiêu còn đang nhắm mắt trị liệu, hoàn toàn không chú ý tới.
Sau khi mộ kiếm Vô Cực khởi động, tam hoàng tử liền dẫn theo một đoàn người, lập tức tiến vào đầu tiên.
Chỉ giữ lại một vài đệ tử của hoàng thất Đại Ngụy đứng ngoài canh cửa, không cho phép người khác tiến vào.
“Tam hoàng tử nói rồi, không có sự cho phép của ngài ấy, bất cứ ai cũng không được tiến vào trong.”
“Các người ai muốn làm trái lệnh của tam hoàng tử thì cứ việc, chúng ta sẽ không ngăn cản.”
Trên mặt mấy đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đều mang vẻ kiêu căng ngạo mạn, không coi hàng trăm người đang vây quanh ra gì.
Dù sao thì cái gì cần nói, bọn họ cũng nói rồi.
Ai dám tiến lên, thì chính là không chừa mặt mũi cho tam hoàng tử.
Hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, không phải người thường nào cũng có thể chịu trách nhiệm được.
Các thế lực lớn đang vây quanh nghe thấy những lời này, sắc mặt đều trầm xuống.
Cái gì gọi là cậy thế ức hiếp người!
Thật là quá đáng.
Rõ ràng trong di tích, cơ duyên là dành cho người hữu duyên.
Nhưng người của hoàng thất Đại Ngụy này, lại trực tiếp chiếm cứ nơi có cơ duyên, không cho người ngoài tiến vào.
Làm người ai làm thế.
Những người có mặt tại đây đều tức mà không dám nói.
Giống như hai người kia nói, bọn họ tuyệt đối không dám đắc tội tam hoàng tử điện hạ.
Nhưng chính vào lúc này. Một bóng người lại bước về phía lối vào của mộ kiếm Vô Cực.
“Người tới xin hãy dừng bước, chúng ta đã nói rồi, nơi này, người ngoài không được phép tiến vào!” Một trong hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy đứng ra ngăn cản người này, nói.
“Không phải các ngươi còn nói, ai muốn vào thì tùy, các ngươi sẽ không ngăn cản sao? Thế giờ đang làm cái gì vậy?” Thiếu niên bị ngăn cản kia, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, đáp.
“Một kẻ còn chưa phải Luân Hải Cảnh như ngươi, có tư cách gì mà nói chuyện....phụt!”
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia còn chưa nói xong, cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó, thiếu niên kia không thèm quay đầu, đi một mạch vào trong mộ kiếm Vô Cực.
Đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bị đánh bay kia, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta là ai???
Và đây là đâu???
Hôm nay ăn gì???
Tóm lại, hắn không dám tin, thật sự có người dám chống đối lại mệnh lệnh của tam hoàng tử, lại còn ra tay đánh hắn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, thiếu niên đáng ghét đó đã biến mất tại lối vào mộ kiếm Vô Cực rồi.”