Chương 18: Đêm trăng tròn
Buổi học ngày hôm sau lại bắt đầu như bình thường. Nhiều đệ tử thấy thoả mãn vì đã được nghỉ ngơi gần cả ngày, sức khoẻ và năng lượng của mọi người hôm nay cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Có mỗi Hạ Chi Vân vẫn than ngắn thở dài, cảm giác chưa kịp nghỉ ngơi xong đã phải tiếp tục tu luyện.
Sau bài ngự kiếm, hôm nay là tiết học rèn luyện kiếm pháp. Mà người chủ giảng hôm nay là Ánh Di Lão Sư, một nữ tiên sư trung niên. Không giống như vẻ nghiêm túc của Trần Lão Sư, hay sự ham vui nhí nhảnh như Chưởng môn, vị lão sư này đích thực là trung hoà của cả hai.
Ánh Di lão sư nét mặt hiền hậu, tính khí điềm tĩnh, gương mặt có phần phúc hậu. Lại giỏi dùng kiếm, quả thật toát lên người tiên khí ngập tràn.
- “Ta tên là Ánh Di, ngày hôm nay chúng ta sẽ học kiếm pháp của phái Các Lệnh. Kiếm pháp này không cần dùng linh lực, mà dùng nội lực, thân thủ phải nhanh nhẹn, tay chân phải linh hoạt mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất của kiếm pháp. Bây giờ ta sẽ làm mẫu trước, tất cả đệ tử hãy chú ý quan sát”
Nói rồi ngay tức khắc Ánh Di lão sư cầm kiếm lên bắt đầu thực hiện kiếm pháp. Từng đường múa kiếm uyển chuyển nhưng uy vũ khiến mọi người kinh ngạc, Hạ Chi Vân những thôi cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Nhưng Hạ Chi Vân không hiểu sao rõ ràng đây là lần đầu tiên học kiếm pháp, nhưng chỉ cần nhìn một lần là nhớ ngay. Sau khi lão sư kết thúc múa kiếm pháp, tất cả đệ tự cùng nhau tập luyện.
Mặc dù ở những bước đầu cô có hơi khó khăn khi di chuyển kiếm, nhưng chỉ sau vài động tác nhỏ làm quen với kiếm, thật sự cô đã có thể múa kiếm một cách thành thạo. Không giống như người vừa mới học, mà lại giống như đã trở thành bản năng vậy. Cô vẫn chưa hiểu tại sao bản thân lại có thể học kiếm pháp này nhanh như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà ngược lại rất vui mừng. Đây là bộ môn đầu tiên mà cô có thể học nhanh như vậy lại có thể tự dựa vào chính kỹ năng của mình.
Ánh Di lão sư cũng tuyên dương cô.
Các đệ tử khác cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Ngay cả Đại Châu trước giờ có tay chân linh hoạt nhất, hay Thế Long có thân thủ nhanh nhẹn, thậm chí là so với Vũ Thanh động tác uyển chuyển cũng có phần hơn. Mọi người đều tới nhớ cô chỉ giáo, cô cũng vui vẻ giúp đỡ hướng dẫn họ thực hiện động tác sao cho đúng.
Kiếm pháp của môn phái vốn dĩ do Ánh Di và Lôi Chi Kỳ cùng tạo nên. Mà Chi Kỳ trước đây từng luyện kiếm với Phượng Chi từ nhỏ, vì vậy để mà nói kiếm pháp này đối với cô là rất thân thuộc. Ngay cả khi hiện tại bản thân đã mất trí nhớ, nhưng trong bản năng vẫn rất thành thạo.
——-
Một ngày tập luyện vất vả trôi qua, các đệ tử ai cũng đều cảm thấy đau nhức xương khớp, uể oải mà tan học. Hạ Chi Vân mặc dù kiếm pháp thành thạo, nhưng đã lâu không vận động nhiều như vậy, thân thể như muốn rã rời ngay lập tức. Cũng may lúc rãnh rỗi cô đã lén làm được rất nhiều điểm tâm, lúc đói lấy ra ăn nên cũng đỡ mệt hơn.
Ngày hôm nay nhà bếp đã có thêm món mặn, khẩu phần ăn hôm nay có vẻ nhiều hơn trước. Cơ bản bởi vì buổi trưa các đệ tử đều phải tập luyện nên không thể ăn, buổi tối coi như bù lại.
Chi Vân ngồi trước một bàn ăn lớn, cảm giác như được sống lại rồi. Cô đặt những chiếc bánh điểm tâm còn lại lên trên bàn, cầm chén lên thưởng thức bữa ăn tối.
Cứ như vậy, những ngày tiếp theo đã trôi qua, đệ tử trong môn phái vẫn ngày ngày tu luyện. Với linh lực ít ỏi của mình, Hạ Chi Vân cũng chỉ có thể đứng hạng cuối. Tuy nhiên không thể phủ nhận kiếm pháp của cô vẫn luôn đứng nhất, mặc dù nội lực vẫn rất yếu khong thể phát huy hoàn toàn uy lực, nhưng đối phó với một vài yêu quái cũng không thành vấn đề.
Trong những ngày này, mối quan hệ giữa cô và Thế Long đã tiến triển không ít. Thậm chí cô còn làm điểm tâm cho hắn, hắn cũng vui vẻ nhận. Ngoài ra cô vẫn giữ lời hứa nấu ăn cho Lôi Chi Kỳ, hắn và cô hằng ngày bầu bạn, lại tụ họp cùng đám Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu chơi trò chơi dưới nhân gian là mạt chược. Mặc dù Vũ Thanh vẫn luôn kiên dè cô, nhưng nhờ sự kết nối của mọi người mà hai người có thể miễn cưỡng ngồi chung một bàn.
Thế Long cũng thân thiết với Chi Vân hơn, mặc dù không quá giới hạn những cũng là dấu hiệu vui mừng cho cô. Những ngày này Tuyết Cảnh Nguyệt đều không đến tìm cô, kể từ đêm hắn dạy cô thuật ngự kiếm đến nay, dường như bặt âm vô tín. Lòng cô cũng bớt căng thẳng hơn, nhưng có đôi lúc lại cảm thấy thiếu thiếu. Nhiều khi những cơn gió mùa thu thổi vào phòng lạnh lẽo, cô lại tưởng hắn tới, có lẽ là vị sợ hắn chăng? Thậm chí ngay bản thân cô cũng không biết là mong chờ hắn tới hay là sợ hãi hắn nữa.
Rất nhanh tin tức lễ hội lồng đèn vào đêm trăng rằm cũng đã thông báo với các đệ tử. Ngày hôm đó mọi người sẽ được xuống núi tự do. Cô cũng vì đó mà mong đợi ngày này, nếu như vậy có thể có thời gian ở bên cạnh Thế Long nhiều hơn.
Trước đêm lễ hội, mặt trăng đã như tròn đầy, ánh trăng sáng chiếu len lỏi qua từng ô cửa sổ. Đêm nay cô trằn trọc mãi không ngủ được nên đã ra ngoài hậu viện để hóng mát. Cô chỉ mặc bộ y phục ngủ màu trắng, tuỳ tiện khoác lên người chiếc áo choàng mỏng.
Lại đang đi dạo hóng gió thì nhìn thấy một bóng người choàng một chiếc áo lông trắng đang ngồi trên tảng đá, cô vốn tưởng đó là Tuyết Cảnh Nguyệt, nhưng nheo mắt nhìn một hồi thì nhận ra người đó là Thế Long. Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn:
- “Huynh cũng không ngủ được sao?”
Hắn đang cầm trên tay bình rượu hoa mai, chầm chậm thanh tao uống từng ngụm. Đối với cô hắn trước giờ luôn toát lên vẻ quý phái, như một vị công tử tao nhã, rất giống bạch nguyệt quang sáng chói. Nên việc hắn uống rượu quả thật hiếm thấy.
Nghe thấy giọng nói của cô, hắn từ từ quay mặt sang, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc đấy, lòng hắn hừa vui sướng vừa thắt lại. Hắn lý trí nhận ra rằng người trước mặt là Hạ Chi Vân mà không phải Phượng Chi, hắn mỉm cười nhẹ gật đầu mở miệng đáp:
- “Cô nương cũng không ngủ được sao?”
Hạ Chi Vân vui vẻ cười:
- “Đúng vậy! Mai là ngày lễ hội lồng đèn dưới núi. Ta chưa từng được tham gia nên có chút phấn khích ngủ không được. Ai ngờ ra đây lại có thể gặp huynh, đúng thật là rất có duyên.”
Hắn lại chỉ cười nhẹ, lại để ý thấy thời tiết đã bắt đầu vào đông mà cô lại mặc y phục mỏng manh như vậy. Hắn liền lập tức cởi áo choàng lông của mình ra choàng lên cho cô. Ngay giây phút này bốn mắt chạm nhau, động tác của Thế Long cũng chợt khựng lại, còn cô thì lại cảm thấy ngượng ngùng liền quay mặt sang chỗ khác như chưa thấy.
- “Trời đã vào đông, buổi tối gió lạnh. Hạ cô nương đừng để cảm lạnh.”
- “Ừm. Đa tạ công tử.”
Sau đó cả hai im lặng ngồi ngắm m trăng, cô cũng không biết cảm xúc lúc này là gì nữa, lại cảm giác có phần khác với hôm cùng Tuyết Cảnh Nguyệt ngồi trên cây cổ thụ đó. So với khi đó bây giờ có lại dường như thoải mái hơn. Cô cũng không biết đây có phải là thích không.
Trong sư môn cô cũng từng nghe lỏm được một số đệ tử bàn tán về tình yêu. Cô không biết tình cảm nam nữ là gì, nhưng nghe họ nói là khi ở bên người yêu sẽ rất thoải mái. Nghĩ lại bây giờ, chẳng lẽ cô đã thíc Thế Long rồi chăng?
Cả hai im lặng một lúc, cô đang tính lên tiếng thì bỗng nhiên Thế Long đã nói trước:
- “Cô nương biết không? Quả thực cô rất giống một người quen cũ của ta.”
- “Là Phượng Chi công chúa sao? Ta đã từng nghe rất nhiều người nhận nhầm ta là cô ấy. Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào?”
- “Phượng Chi, muội ấy là người ta thích nhất trên cõi đời này. Muội ấy ít nói ít cười, lại có phần không giống nữ tử nhưng điều đó lại khiến ta thấy cô ấy là một người mạnh mẽ và toả sáng. Nhưng mà cô ấy đã chết trong tay Ma Tôn, ta thề cũng phải giết bằng được hắn để trả thù cho muội ấy.”
Hạ Chi Vân trong lòng lại suy nghĩ ‘Huynh ấy hânn Tuyết Cảnh Nguyệt như vậy, nếu thật sự biết ta là người Ma Giới sẽ chán ghét ta lắm không?’.
- “Hạ cô nương mặc dù ngoại hình rất giống muội ấy, lần đầu cô nương phủ nhận không phải là muội ấy ta còn có chút không tin, nhưng sau này nhận ra tính tình muội ấy và cô nương có phần khác biệt. Ta cũng biết muội ấy cũng chẳng thể nào quay lại được nữa.”
Chi Vân nghe đến Thế Long nhắc về một người khác trước mặt mình cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại có phần thông cảm
- “Phượng Chi cô nương hy sinh vì Lục Giới, cô ấy quả thật là một người tốt, huynh cũng là một người tốt. Chắc hẳn cô ấy cũng rất thích huynh, nếu như vậy cô ấy sẽ càng không mong huynh buồn bã vì cô ấy đâu.”
- “Thật sao? Muội ấy thật sự có thích ta sao?”
Hạ Chi Vân nở một nụ cười rạng rỡ:
- “Dĩ nhiên rồi, huynh tốt như vậy, lại tài giỏi như vậy. Ta thấy ai ai cũng thích huynh, ngưỡng mộ huynh, cho dù cô ấy không phải là người mềm dẻo thì đoán chắc cũng sẽ thích huynh, chỉ là cô ấy quá cứng rắn không thể hiện ra thôi.”
Thế Long nghe xong câu này của cô đã nở một nụ cười, trong lòng hắn cũng nhẹ đi được phần nào. Hắn vẫn không biết nàng có thích hắn không, đến khi nàng tử trận hắn vẫn không biết.
Hạ Chi Vân thấy sắc mặt hắn đã tốt lên, liền chỉ tay về phía mặt trăng vừa nói:
- “Huynh xem, hôm nay mặt trăng đẹp biết bao. Chắc chắn cô ấy đang nhớ huynh. Ngày mai là lễ hội đồng đèn, mọi người sẽ được nghỉ tự do xuống núi. Chi bằng huynh đi thả lồng đèn với ta, coi như đáp lại tình cảm của cô ấy. Thế nào?”
Thế Long ngẩn người một hồi nhìn lên ánh trăng sáng chói kia, trong mắt hắn lấp lánh những cảm xúc xúc động khó nói thành lời. Hắn mỉm cười:
- “Được!”
Có mỗi Hạ Chi Vân vẫn than ngắn thở dài, cảm giác chưa kịp nghỉ ngơi xong đã phải tiếp tục tu luyện.
Sau bài ngự kiếm, hôm nay là tiết học rèn luyện kiếm pháp. Mà người chủ giảng hôm nay là Ánh Di Lão Sư, một nữ tiên sư trung niên. Không giống như vẻ nghiêm túc của Trần Lão Sư, hay sự ham vui nhí nhảnh như Chưởng môn, vị lão sư này đích thực là trung hoà của cả hai.
Ánh Di lão sư nét mặt hiền hậu, tính khí điềm tĩnh, gương mặt có phần phúc hậu. Lại giỏi dùng kiếm, quả thật toát lên người tiên khí ngập tràn.
- “Ta tên là Ánh Di, ngày hôm nay chúng ta sẽ học kiếm pháp của phái Các Lệnh. Kiếm pháp này không cần dùng linh lực, mà dùng nội lực, thân thủ phải nhanh nhẹn, tay chân phải linh hoạt mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất của kiếm pháp. Bây giờ ta sẽ làm mẫu trước, tất cả đệ tử hãy chú ý quan sát”
Nói rồi ngay tức khắc Ánh Di lão sư cầm kiếm lên bắt đầu thực hiện kiếm pháp. Từng đường múa kiếm uyển chuyển nhưng uy vũ khiến mọi người kinh ngạc, Hạ Chi Vân những thôi cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Nhưng Hạ Chi Vân không hiểu sao rõ ràng đây là lần đầu tiên học kiếm pháp, nhưng chỉ cần nhìn một lần là nhớ ngay. Sau khi lão sư kết thúc múa kiếm pháp, tất cả đệ tự cùng nhau tập luyện.
Mặc dù ở những bước đầu cô có hơi khó khăn khi di chuyển kiếm, nhưng chỉ sau vài động tác nhỏ làm quen với kiếm, thật sự cô đã có thể múa kiếm một cách thành thạo. Không giống như người vừa mới học, mà lại giống như đã trở thành bản năng vậy. Cô vẫn chưa hiểu tại sao bản thân lại có thể học kiếm pháp này nhanh như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà ngược lại rất vui mừng. Đây là bộ môn đầu tiên mà cô có thể học nhanh như vậy lại có thể tự dựa vào chính kỹ năng của mình.
Ánh Di lão sư cũng tuyên dương cô.
Các đệ tử khác cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Ngay cả Đại Châu trước giờ có tay chân linh hoạt nhất, hay Thế Long có thân thủ nhanh nhẹn, thậm chí là so với Vũ Thanh động tác uyển chuyển cũng có phần hơn. Mọi người đều tới nhớ cô chỉ giáo, cô cũng vui vẻ giúp đỡ hướng dẫn họ thực hiện động tác sao cho đúng.
Kiếm pháp của môn phái vốn dĩ do Ánh Di và Lôi Chi Kỳ cùng tạo nên. Mà Chi Kỳ trước đây từng luyện kiếm với Phượng Chi từ nhỏ, vì vậy để mà nói kiếm pháp này đối với cô là rất thân thuộc. Ngay cả khi hiện tại bản thân đã mất trí nhớ, nhưng trong bản năng vẫn rất thành thạo.
——-
Một ngày tập luyện vất vả trôi qua, các đệ tử ai cũng đều cảm thấy đau nhức xương khớp, uể oải mà tan học. Hạ Chi Vân mặc dù kiếm pháp thành thạo, nhưng đã lâu không vận động nhiều như vậy, thân thể như muốn rã rời ngay lập tức. Cũng may lúc rãnh rỗi cô đã lén làm được rất nhiều điểm tâm, lúc đói lấy ra ăn nên cũng đỡ mệt hơn.
Ngày hôm nay nhà bếp đã có thêm món mặn, khẩu phần ăn hôm nay có vẻ nhiều hơn trước. Cơ bản bởi vì buổi trưa các đệ tử đều phải tập luyện nên không thể ăn, buổi tối coi như bù lại.
Chi Vân ngồi trước một bàn ăn lớn, cảm giác như được sống lại rồi. Cô đặt những chiếc bánh điểm tâm còn lại lên trên bàn, cầm chén lên thưởng thức bữa ăn tối.
Cứ như vậy, những ngày tiếp theo đã trôi qua, đệ tử trong môn phái vẫn ngày ngày tu luyện. Với linh lực ít ỏi của mình, Hạ Chi Vân cũng chỉ có thể đứng hạng cuối. Tuy nhiên không thể phủ nhận kiếm pháp của cô vẫn luôn đứng nhất, mặc dù nội lực vẫn rất yếu khong thể phát huy hoàn toàn uy lực, nhưng đối phó với một vài yêu quái cũng không thành vấn đề.
Trong những ngày này, mối quan hệ giữa cô và Thế Long đã tiến triển không ít. Thậm chí cô còn làm điểm tâm cho hắn, hắn cũng vui vẻ nhận. Ngoài ra cô vẫn giữ lời hứa nấu ăn cho Lôi Chi Kỳ, hắn và cô hằng ngày bầu bạn, lại tụ họp cùng đám Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu chơi trò chơi dưới nhân gian là mạt chược. Mặc dù Vũ Thanh vẫn luôn kiên dè cô, nhưng nhờ sự kết nối của mọi người mà hai người có thể miễn cưỡng ngồi chung một bàn.
Thế Long cũng thân thiết với Chi Vân hơn, mặc dù không quá giới hạn những cũng là dấu hiệu vui mừng cho cô. Những ngày này Tuyết Cảnh Nguyệt đều không đến tìm cô, kể từ đêm hắn dạy cô thuật ngự kiếm đến nay, dường như bặt âm vô tín. Lòng cô cũng bớt căng thẳng hơn, nhưng có đôi lúc lại cảm thấy thiếu thiếu. Nhiều khi những cơn gió mùa thu thổi vào phòng lạnh lẽo, cô lại tưởng hắn tới, có lẽ là vị sợ hắn chăng? Thậm chí ngay bản thân cô cũng không biết là mong chờ hắn tới hay là sợ hãi hắn nữa.
Rất nhanh tin tức lễ hội lồng đèn vào đêm trăng rằm cũng đã thông báo với các đệ tử. Ngày hôm đó mọi người sẽ được xuống núi tự do. Cô cũng vì đó mà mong đợi ngày này, nếu như vậy có thể có thời gian ở bên cạnh Thế Long nhiều hơn.
Trước đêm lễ hội, mặt trăng đã như tròn đầy, ánh trăng sáng chiếu len lỏi qua từng ô cửa sổ. Đêm nay cô trằn trọc mãi không ngủ được nên đã ra ngoài hậu viện để hóng mát. Cô chỉ mặc bộ y phục ngủ màu trắng, tuỳ tiện khoác lên người chiếc áo choàng mỏng.
Lại đang đi dạo hóng gió thì nhìn thấy một bóng người choàng một chiếc áo lông trắng đang ngồi trên tảng đá, cô vốn tưởng đó là Tuyết Cảnh Nguyệt, nhưng nheo mắt nhìn một hồi thì nhận ra người đó là Thế Long. Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn:
- “Huynh cũng không ngủ được sao?”
Hắn đang cầm trên tay bình rượu hoa mai, chầm chậm thanh tao uống từng ngụm. Đối với cô hắn trước giờ luôn toát lên vẻ quý phái, như một vị công tử tao nhã, rất giống bạch nguyệt quang sáng chói. Nên việc hắn uống rượu quả thật hiếm thấy.
Nghe thấy giọng nói của cô, hắn từ từ quay mặt sang, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc đấy, lòng hắn hừa vui sướng vừa thắt lại. Hắn lý trí nhận ra rằng người trước mặt là Hạ Chi Vân mà không phải Phượng Chi, hắn mỉm cười nhẹ gật đầu mở miệng đáp:
- “Cô nương cũng không ngủ được sao?”
Hạ Chi Vân vui vẻ cười:
- “Đúng vậy! Mai là ngày lễ hội lồng đèn dưới núi. Ta chưa từng được tham gia nên có chút phấn khích ngủ không được. Ai ngờ ra đây lại có thể gặp huynh, đúng thật là rất có duyên.”
Hắn lại chỉ cười nhẹ, lại để ý thấy thời tiết đã bắt đầu vào đông mà cô lại mặc y phục mỏng manh như vậy. Hắn liền lập tức cởi áo choàng lông của mình ra choàng lên cho cô. Ngay giây phút này bốn mắt chạm nhau, động tác của Thế Long cũng chợt khựng lại, còn cô thì lại cảm thấy ngượng ngùng liền quay mặt sang chỗ khác như chưa thấy.
- “Trời đã vào đông, buổi tối gió lạnh. Hạ cô nương đừng để cảm lạnh.”
- “Ừm. Đa tạ công tử.”
Sau đó cả hai im lặng ngồi ngắm m trăng, cô cũng không biết cảm xúc lúc này là gì nữa, lại cảm giác có phần khác với hôm cùng Tuyết Cảnh Nguyệt ngồi trên cây cổ thụ đó. So với khi đó bây giờ có lại dường như thoải mái hơn. Cô cũng không biết đây có phải là thích không.
Trong sư môn cô cũng từng nghe lỏm được một số đệ tử bàn tán về tình yêu. Cô không biết tình cảm nam nữ là gì, nhưng nghe họ nói là khi ở bên người yêu sẽ rất thoải mái. Nghĩ lại bây giờ, chẳng lẽ cô đã thíc Thế Long rồi chăng?
Cả hai im lặng một lúc, cô đang tính lên tiếng thì bỗng nhiên Thế Long đã nói trước:
- “Cô nương biết không? Quả thực cô rất giống một người quen cũ của ta.”
- “Là Phượng Chi công chúa sao? Ta đã từng nghe rất nhiều người nhận nhầm ta là cô ấy. Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào?”
- “Phượng Chi, muội ấy là người ta thích nhất trên cõi đời này. Muội ấy ít nói ít cười, lại có phần không giống nữ tử nhưng điều đó lại khiến ta thấy cô ấy là một người mạnh mẽ và toả sáng. Nhưng mà cô ấy đã chết trong tay Ma Tôn, ta thề cũng phải giết bằng được hắn để trả thù cho muội ấy.”
Hạ Chi Vân trong lòng lại suy nghĩ ‘Huynh ấy hânn Tuyết Cảnh Nguyệt như vậy, nếu thật sự biết ta là người Ma Giới sẽ chán ghét ta lắm không?’.
- “Hạ cô nương mặc dù ngoại hình rất giống muội ấy, lần đầu cô nương phủ nhận không phải là muội ấy ta còn có chút không tin, nhưng sau này nhận ra tính tình muội ấy và cô nương có phần khác biệt. Ta cũng biết muội ấy cũng chẳng thể nào quay lại được nữa.”
Chi Vân nghe đến Thế Long nhắc về một người khác trước mặt mình cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại có phần thông cảm
- “Phượng Chi cô nương hy sinh vì Lục Giới, cô ấy quả thật là một người tốt, huynh cũng là một người tốt. Chắc hẳn cô ấy cũng rất thích huynh, nếu như vậy cô ấy sẽ càng không mong huynh buồn bã vì cô ấy đâu.”
- “Thật sao? Muội ấy thật sự có thích ta sao?”
Hạ Chi Vân nở một nụ cười rạng rỡ:
- “Dĩ nhiên rồi, huynh tốt như vậy, lại tài giỏi như vậy. Ta thấy ai ai cũng thích huynh, ngưỡng mộ huynh, cho dù cô ấy không phải là người mềm dẻo thì đoán chắc cũng sẽ thích huynh, chỉ là cô ấy quá cứng rắn không thể hiện ra thôi.”
Thế Long nghe xong câu này của cô đã nở một nụ cười, trong lòng hắn cũng nhẹ đi được phần nào. Hắn vẫn không biết nàng có thích hắn không, đến khi nàng tử trận hắn vẫn không biết.
Hạ Chi Vân thấy sắc mặt hắn đã tốt lên, liền chỉ tay về phía mặt trăng vừa nói:
- “Huynh xem, hôm nay mặt trăng đẹp biết bao. Chắc chắn cô ấy đang nhớ huynh. Ngày mai là lễ hội đồng đèn, mọi người sẽ được nghỉ tự do xuống núi. Chi bằng huynh đi thả lồng đèn với ta, coi như đáp lại tình cảm của cô ấy. Thế nào?”
Thế Long ngẩn người một hồi nhìn lên ánh trăng sáng chói kia, trong mắt hắn lấp lánh những cảm xúc xúc động khó nói thành lời. Hắn mỉm cười:
- “Được!”