Chương 17: Sư phụ
Lôi Chi Kỳ nhớ lại trước đây mối quan hệ giữa hắn và Phượng Chi. Dù hắn mang danh là linh thú của nàng nhưng chưa từng bị nàng cấm túc, hắn vẫn được tự do phiêu bạt khắp Lục Giới, vì thế mà quen biết Tuyết Cảnh Nguyệt.
Hắn hiểu rõ lý do nàng không gỡ bỏ thuật linh thú cho hắn là bởi vì sợ hắn lại bị Thiên Đế trách phạt, chưa hết thời gian bị cấm túc mà đã ra ngoài chắc hẳn sẽ bị phạt nặng hơn. Vì thế nàng mới dùng danh nghĩa linh thú để cứu hắn ra ngoài. Mặc dù chuyện linh thú này chỉ có hai người họ biết, nhưng nếu Thiên Đế một khi điều tra phát hiện hắn đã ra ngoài thì cũng sẽ vì chuyện này mà bỏ qua.
Lôi Chi Kỳ và Phượng Chi trước đây phải nói là mở miệng là sẽ khắc khẩu, vì thế mà khi Phượng Chi liên hôn Ma Giới, hắn không xuất hiện. Trước giờ trận chiến giữa Thiên và Ma Giới, Lôi Chi Kỳ đều không tham gia, hắn có quan hệ thân thiết với Cảnh Nguyệt, cũng không muốn liên can đến giữa mâu thuẫn hai Giới.
Thật ra là bởi vì hắn ngăn cản nàng liên hôn, nhưng thiên lệnh đã ban không thể từ chối, nàng sợ ảnh hưởng đến hắn nên đã nhốt hắn ở Phượng Tộc
Hắn cũng biết rõ mục đích của nàng, là đã quyết định quyết chiến tử, không muốn ảnh hưởng hắn mà quyết định cắt đứt thuật linh thú. Nhưng hắn lại nhất quyết không chịu nên đến nay thuật linh thú vẫn còn, hắn mới biết được nàng còn sống.
Sau trận chiến nàng mất tích, hắn cũng bị phản phệ bởi thuật linh thú mà cũng bị tổn thương nguyên khí. Mặc dù bây giờ nàng đã biến thành Hạ Chi Vân mất hết tiên căn, linh lực bị phong bế nhưng hắn vẫn bình thường.
Tuy hắn và Phượng Chi trước đây hay bất hoà, nhưng quá trình Phượng Chi trưởng thành không ai hiểu rõ hơn hắn. Nàng tạo cho mình một lớp vỏ cứng cáp, để có thể bảo vệ Thiên Giới và Phượng Tộc của mình. Nhưng đến cuối cùng lại không tự bảo vệ được mình, rơi xuống Vong Xuyên mà mất kí ức.
Thật ra từ lâu Hắn đã chấp nhận, tình nguyện đeo chiếc vòng linh thú, tình nguyện trói buộc mình làm linh thú cho nàng. Hắn tìm nàng hơn 20 năm dưới Nhân Giới, không phải vì sợ sinh mệnh hắn gắn liền với nàng mà là sợ nàng xảy ra chuyện.
Đối với hắn Phượng Chi không chỉ là chủ nhân, mà còn là tri kỷ. Mặc dù hắn vốn là một kẻ cao ngạo, trước nay chỉ quan tâm chính mình, khinh thường kẻ khác nhưng kể từ khi gặp cô thì đã từ bị ép buộc trở thành tự nguyện, miễn cưỡng mà hoà nhập với kẻ khác để tìm kiếm tung tích của cô. Hắn vì nàng mà lập lên môn phái tu Tiên, cuối cùng bây giờ cũng tìm được. Ngay giờ phút này có thể gặp lại, mặc dù Hạ Chi Vân không mang kí ức Phượng Chi, nhưng đối với hắn nàng bây giờ mới thực sự được sống với chính mình.
Mà Hạ Chi Vân ở ngay trước mắt, hắn thật sự bầu bạn với cô, lại muốn thực thụ bảo vệ cô chứ không phải chỉ trên danh nghĩa nữa.
- “À mà dù sao ta cũng là Chưởng môn, có phải nên gọi ta một tiếng là Sư Phụ không?”
Đúng là lão xà nghiêm túc chưa được bao lâu, hắn lại nghĩ nhân cơ hội này bắt nạt lại cô, dù sao khi còn là Phượng Chi, hắn bị nắm bắt điểm yếu mà dày vò. Hắn nhiều lần chỉ có thể khoanh tay nhịn đắng nuốt cay mà không thể cãi lại.
Bây giờ thì hay rồi, Hạ Chi Vân yếu thế, Với một kẻ hơn thua như hắn dĩ nhiên không thể chừa cơ hội mà nhanh chóng lật ngược thế cờ. Hắn nói sẽ bảo vệ cô chứ chưa từng nói sẽ để cô ở thế thượng phong tiếp tục sai khiến hắn, dù sao cũng là thiên quân mấy vạn năm, nhất quyết hắn sẽ không nhượng bộ. Lôi Chi Kỳ nở một nụ cười xấu xa, trong đầu đã nghĩ đến trăm phương nghìn kế hành hạ dày vò lại Hạ Chi Vân.
- “Cũng đúng! Mà sao trong lòng ta lại khống muốn gọi chút nào.”
Cô không hiểu sao trong lòng có chút không cam tâm. Lại không muốn gọi hắn một tiếng sư phụ mặc dù hắn là Chưởng Môn thì cô gọi hắn bằng sư phụ là lẽ thường tình.
- “Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều gọi ngài là Chương Môn sao?”
Lôi Chi Kỳ thật sự cạn ngôn với con nhóc này, nghĩ thầm trong bụng: ‘mất trí nhớ mà vẫn không muốn gọi ta là sư phụ, đúng là bản tính khó dời. Hôm nay ta phải bắt cô gọi ta một tiếng sư phụ cho bằng được.’
- “Ay ya. Ta nhớ không nhầm là không phải chỉ mình ta vào bếp trộm đồ. Môn quy đã có quy định khẩu phần ăn như nhau. Cô lại vào đó nấu món chân giò heo khâu nhục. Mặc dù nấu khá ngon… nhưng mà vẫn là vi phạm. Nếu ta dùng điều này để lấy cớ đuổi cô ra khỏi tiên môn….”
- “Không phải đã nói rồi sao, bao che cho nhau. Nếu Chưởng Môn nói ra thì ta cũng sẽ đưa việc ngài ăn trộm ra ngoài.”
Hạ Chi Vân trong lòng khẩn trương, vẻ mặt và ngữ khí có chút giống mèo con đang cố gắng bình tĩnh mà doạ người. Vậy mà Lôi Chi Kỳ chỉ cười giống như không còn liêm sỉ:
- “Ồ vậy để xem chuyện này ai sẽ chịu thiệt nhiều hơn.”
Nói rồi hắn lập tức đứng dậy, Hạ Chi Vân mau chóng kéo phần ống tay lụa của hắn, hắn bình thường rất thích mặc y phục lụa bóng màu mè có phần ống tay rộng. Cô chỉ cần với đại một cái là đã nắm được tay áo của hắn, gương mặt cô lộ vẻ đáng thương:
- “Đừng đừng mà Chưởng môn. Rốt cuộc ngài muốn ta làm gì cũng được đừng đuổi ta đi được không? Khó khăn lắm mới được giữ lại.”
Trông cảnh tượng này không khác gì hai đứa con nít đang chơi đùa kéo áo nhau. Hắn biết mình đang chiếm ưu thế, quay đầu lại liền bắt đầu tỏ vẻ cao ngạo:
- “Được thôi! Ta chính là muốn cô gọi ta là sư phụ.”
Hạ Chi Vân có vẻ khó hiểu:
- “Chỉ…chỉ vậy thôi sao?”
Lôi Chi Kỳ hứng thú vui vẻ gật đầu. Cô cũng miễn cưỡng mở miệng gọi một tiếng:
- “Sư phụ!”
- “Êy… Ngoan lắm!”
Lôi Chi Kỳ vui vẻ hơn bao giờ hết, như mối hận trước đây đều đã báo thù thành công, hắn hưng phấn ấn nhẹ tay lên đầu cô vài cái.
- “Nhưng mà cũng phải nói trước. Nãy cô hứa rồi, vẫn phải nấu ăn cho sư phụ ta đây đó biết chưa?”
- “Ò..”
Lúc này cô mới nhận ra hình như mình đã bị lừa, ngay từ đầu hắn đã không sợ rồi vậy mà vẫn cố tình kể chuyện buồn để cô thương cảm cho hắn. Cuối cùng thì sao, bị hắn bắt thóp lại còn phải vừa nấu ăn cho hắn, vừa phải gọi hắn là sư phụ. Thật là lỗ to mà! Nhưng không sao, cô nghĩ bây giờ coi như đã làm quen được với Chưởng môn, nhận ra ông ấy không khó gần như mình từng nghĩ. Nếu có thể bám víu kết thân, con đường tu tiên sau này cũnh sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rồi.
———
Chiều xuống, hoàng hôn nắng vàng bao trùm lấy cả bầu trời. Tại Vương phủ Cố Gia, thành Cửu Tư. Vương Gia Cố Nghị khoác trên mình bộ trường bào lộng lẫy xa hoa, ngồi trên ghế gỗ quý giá. Trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn vàng đá quý, ung dung đọc sách trong Thư Phòng. Hắn rất nhàn rỗi, mang danh Vương Gia, trong tay nắm binh quyền nhưng thường sẽ không can thiệp vào chuyện trong Thành Cửu Tư. Dù vậy hắn vẫn được Thành Chủ Cố Xuyên - huynh cả cùng cha khác mẹ kính nể vài phần.
Một bóng đen từ đâu xuất hiện trước mặt Vương Gia, hắn cung kính quỳ xuống, chính là là hộ vệ thân cận vừa xong nhiệm vụ bẩm báo:
- “Vương Gia, đã điều tra xong. Gần một tháng nữa phiên chợ sẽ tổ chức lễ hội lồng đèn, các đệ tự môn phái Các Lệnh sẽ xuống núi. Hạ Chi Vân tiểu thư chắc chắn sẽ cũng phải đi theo. Đến lúc đó thuộc hạ sẽ sắp xếp đưa tất cả bọn họ vào Nghị Tuyết Lâu.”
- “Được! Sắp xếp cho ổn thoả. Vở kịch này càng ngày càng đặc sắc, ta không thể không góp vui.”
- “Rõ. Thuộc hạ xin cáo lui”
Bóng đen biến mất.
Cố Nghị nở nụ cười tà mị cổ quái. Trong thành Cửu Tư, hắn nổi danh trăng hoa, háo sắc mê tài. Đỉnh điểm là lời đồn hắn mở Nghị Tuyết Lâu để ăn chơi cho thoả thích, đây là nơi ăn uống lớn nhất trong thành cũng là nơi Thanh Lâu bậc nhất. Nữ nhân trong này xinh đẹp yểu điệu nổi tiếng. Ngoài ra, trong đó còn có sòng bài lớn. Phải nói đây là khu tổng hợp, gia sản hắn nắm trong tay nhiều vô kể, khiến bao cô nương trong thành đều mê đắm vị Vương Gia quyền lực anh tài này.
Tuy nhiên, Cố Nghị giàu có, gương mặt vóc dáng đều đứng đầu trong số nam nhân trong thành nhưng lại chưa thành gia lập thất, thiếp thất đều chưa có ai.
Lời đồn hắn ăn chơi sa đoạ, ngày nào cũng bài bạc rượu chè, mỹ nhân xung quanh đếm không xuể, lại là một đại ác ma vô cùng đáng sợ. Vì thế mà các cô gái trong thành đều dần dần không còn mộng tưởng về hắn nữa, lại có chút sợ hãi lọt vào tay hắn.
Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, mặc dù nổi danh nhưng chưa từng mấy ai được chiêm ngưỡng gương mặt hắn. Hắn rất ít khi xuất hiện bên ngoài, mỗi lần hắn tụ tập đều được bảo mật kín đáo. Vì thế mà hắn lại càng bí ẩn, lại khiến cho mọi người lo sợ.
Nhưng ngoài lời đồn không mấy tốt đẹp về hắn thì bên cạnh đó hắn vẫn có nhiều tin tốt, hắn đã giúp dân nghèo thoát khổ, mỗi tháng đều sẽ phát gạo miễn phí. Vì vậy mà người dân trong thành mặc dù sợ hắn nhưng vẫn kính trọng gọi một tiếng Vương Gia.
Hắn hiểu rõ lý do nàng không gỡ bỏ thuật linh thú cho hắn là bởi vì sợ hắn lại bị Thiên Đế trách phạt, chưa hết thời gian bị cấm túc mà đã ra ngoài chắc hẳn sẽ bị phạt nặng hơn. Vì thế nàng mới dùng danh nghĩa linh thú để cứu hắn ra ngoài. Mặc dù chuyện linh thú này chỉ có hai người họ biết, nhưng nếu Thiên Đế một khi điều tra phát hiện hắn đã ra ngoài thì cũng sẽ vì chuyện này mà bỏ qua.
Lôi Chi Kỳ và Phượng Chi trước đây phải nói là mở miệng là sẽ khắc khẩu, vì thế mà khi Phượng Chi liên hôn Ma Giới, hắn không xuất hiện. Trước giờ trận chiến giữa Thiên và Ma Giới, Lôi Chi Kỳ đều không tham gia, hắn có quan hệ thân thiết với Cảnh Nguyệt, cũng không muốn liên can đến giữa mâu thuẫn hai Giới.
Thật ra là bởi vì hắn ngăn cản nàng liên hôn, nhưng thiên lệnh đã ban không thể từ chối, nàng sợ ảnh hưởng đến hắn nên đã nhốt hắn ở Phượng Tộc
Hắn cũng biết rõ mục đích của nàng, là đã quyết định quyết chiến tử, không muốn ảnh hưởng hắn mà quyết định cắt đứt thuật linh thú. Nhưng hắn lại nhất quyết không chịu nên đến nay thuật linh thú vẫn còn, hắn mới biết được nàng còn sống.
Sau trận chiến nàng mất tích, hắn cũng bị phản phệ bởi thuật linh thú mà cũng bị tổn thương nguyên khí. Mặc dù bây giờ nàng đã biến thành Hạ Chi Vân mất hết tiên căn, linh lực bị phong bế nhưng hắn vẫn bình thường.
Tuy hắn và Phượng Chi trước đây hay bất hoà, nhưng quá trình Phượng Chi trưởng thành không ai hiểu rõ hơn hắn. Nàng tạo cho mình một lớp vỏ cứng cáp, để có thể bảo vệ Thiên Giới và Phượng Tộc của mình. Nhưng đến cuối cùng lại không tự bảo vệ được mình, rơi xuống Vong Xuyên mà mất kí ức.
Thật ra từ lâu Hắn đã chấp nhận, tình nguyện đeo chiếc vòng linh thú, tình nguyện trói buộc mình làm linh thú cho nàng. Hắn tìm nàng hơn 20 năm dưới Nhân Giới, không phải vì sợ sinh mệnh hắn gắn liền với nàng mà là sợ nàng xảy ra chuyện.
Đối với hắn Phượng Chi không chỉ là chủ nhân, mà còn là tri kỷ. Mặc dù hắn vốn là một kẻ cao ngạo, trước nay chỉ quan tâm chính mình, khinh thường kẻ khác nhưng kể từ khi gặp cô thì đã từ bị ép buộc trở thành tự nguyện, miễn cưỡng mà hoà nhập với kẻ khác để tìm kiếm tung tích của cô. Hắn vì nàng mà lập lên môn phái tu Tiên, cuối cùng bây giờ cũng tìm được. Ngay giờ phút này có thể gặp lại, mặc dù Hạ Chi Vân không mang kí ức Phượng Chi, nhưng đối với hắn nàng bây giờ mới thực sự được sống với chính mình.
Mà Hạ Chi Vân ở ngay trước mắt, hắn thật sự bầu bạn với cô, lại muốn thực thụ bảo vệ cô chứ không phải chỉ trên danh nghĩa nữa.
- “À mà dù sao ta cũng là Chưởng môn, có phải nên gọi ta một tiếng là Sư Phụ không?”
Đúng là lão xà nghiêm túc chưa được bao lâu, hắn lại nghĩ nhân cơ hội này bắt nạt lại cô, dù sao khi còn là Phượng Chi, hắn bị nắm bắt điểm yếu mà dày vò. Hắn nhiều lần chỉ có thể khoanh tay nhịn đắng nuốt cay mà không thể cãi lại.
Bây giờ thì hay rồi, Hạ Chi Vân yếu thế, Với một kẻ hơn thua như hắn dĩ nhiên không thể chừa cơ hội mà nhanh chóng lật ngược thế cờ. Hắn nói sẽ bảo vệ cô chứ chưa từng nói sẽ để cô ở thế thượng phong tiếp tục sai khiến hắn, dù sao cũng là thiên quân mấy vạn năm, nhất quyết hắn sẽ không nhượng bộ. Lôi Chi Kỳ nở một nụ cười xấu xa, trong đầu đã nghĩ đến trăm phương nghìn kế hành hạ dày vò lại Hạ Chi Vân.
- “Cũng đúng! Mà sao trong lòng ta lại khống muốn gọi chút nào.”
Cô không hiểu sao trong lòng có chút không cam tâm. Lại không muốn gọi hắn một tiếng sư phụ mặc dù hắn là Chưởng Môn thì cô gọi hắn bằng sư phụ là lẽ thường tình.
- “Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều gọi ngài là Chương Môn sao?”
Lôi Chi Kỳ thật sự cạn ngôn với con nhóc này, nghĩ thầm trong bụng: ‘mất trí nhớ mà vẫn không muốn gọi ta là sư phụ, đúng là bản tính khó dời. Hôm nay ta phải bắt cô gọi ta một tiếng sư phụ cho bằng được.’
- “Ay ya. Ta nhớ không nhầm là không phải chỉ mình ta vào bếp trộm đồ. Môn quy đã có quy định khẩu phần ăn như nhau. Cô lại vào đó nấu món chân giò heo khâu nhục. Mặc dù nấu khá ngon… nhưng mà vẫn là vi phạm. Nếu ta dùng điều này để lấy cớ đuổi cô ra khỏi tiên môn….”
- “Không phải đã nói rồi sao, bao che cho nhau. Nếu Chưởng Môn nói ra thì ta cũng sẽ đưa việc ngài ăn trộm ra ngoài.”
Hạ Chi Vân trong lòng khẩn trương, vẻ mặt và ngữ khí có chút giống mèo con đang cố gắng bình tĩnh mà doạ người. Vậy mà Lôi Chi Kỳ chỉ cười giống như không còn liêm sỉ:
- “Ồ vậy để xem chuyện này ai sẽ chịu thiệt nhiều hơn.”
Nói rồi hắn lập tức đứng dậy, Hạ Chi Vân mau chóng kéo phần ống tay lụa của hắn, hắn bình thường rất thích mặc y phục lụa bóng màu mè có phần ống tay rộng. Cô chỉ cần với đại một cái là đã nắm được tay áo của hắn, gương mặt cô lộ vẻ đáng thương:
- “Đừng đừng mà Chưởng môn. Rốt cuộc ngài muốn ta làm gì cũng được đừng đuổi ta đi được không? Khó khăn lắm mới được giữ lại.”
Trông cảnh tượng này không khác gì hai đứa con nít đang chơi đùa kéo áo nhau. Hắn biết mình đang chiếm ưu thế, quay đầu lại liền bắt đầu tỏ vẻ cao ngạo:
- “Được thôi! Ta chính là muốn cô gọi ta là sư phụ.”
Hạ Chi Vân có vẻ khó hiểu:
- “Chỉ…chỉ vậy thôi sao?”
Lôi Chi Kỳ hứng thú vui vẻ gật đầu. Cô cũng miễn cưỡng mở miệng gọi một tiếng:
- “Sư phụ!”
- “Êy… Ngoan lắm!”
Lôi Chi Kỳ vui vẻ hơn bao giờ hết, như mối hận trước đây đều đã báo thù thành công, hắn hưng phấn ấn nhẹ tay lên đầu cô vài cái.
- “Nhưng mà cũng phải nói trước. Nãy cô hứa rồi, vẫn phải nấu ăn cho sư phụ ta đây đó biết chưa?”
- “Ò..”
Lúc này cô mới nhận ra hình như mình đã bị lừa, ngay từ đầu hắn đã không sợ rồi vậy mà vẫn cố tình kể chuyện buồn để cô thương cảm cho hắn. Cuối cùng thì sao, bị hắn bắt thóp lại còn phải vừa nấu ăn cho hắn, vừa phải gọi hắn là sư phụ. Thật là lỗ to mà! Nhưng không sao, cô nghĩ bây giờ coi như đã làm quen được với Chưởng môn, nhận ra ông ấy không khó gần như mình từng nghĩ. Nếu có thể bám víu kết thân, con đường tu tiên sau này cũnh sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rồi.
———
Chiều xuống, hoàng hôn nắng vàng bao trùm lấy cả bầu trời. Tại Vương phủ Cố Gia, thành Cửu Tư. Vương Gia Cố Nghị khoác trên mình bộ trường bào lộng lẫy xa hoa, ngồi trên ghế gỗ quý giá. Trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn vàng đá quý, ung dung đọc sách trong Thư Phòng. Hắn rất nhàn rỗi, mang danh Vương Gia, trong tay nắm binh quyền nhưng thường sẽ không can thiệp vào chuyện trong Thành Cửu Tư. Dù vậy hắn vẫn được Thành Chủ Cố Xuyên - huynh cả cùng cha khác mẹ kính nể vài phần.
Một bóng đen từ đâu xuất hiện trước mặt Vương Gia, hắn cung kính quỳ xuống, chính là là hộ vệ thân cận vừa xong nhiệm vụ bẩm báo:
- “Vương Gia, đã điều tra xong. Gần một tháng nữa phiên chợ sẽ tổ chức lễ hội lồng đèn, các đệ tự môn phái Các Lệnh sẽ xuống núi. Hạ Chi Vân tiểu thư chắc chắn sẽ cũng phải đi theo. Đến lúc đó thuộc hạ sẽ sắp xếp đưa tất cả bọn họ vào Nghị Tuyết Lâu.”
- “Được! Sắp xếp cho ổn thoả. Vở kịch này càng ngày càng đặc sắc, ta không thể không góp vui.”
- “Rõ. Thuộc hạ xin cáo lui”
Bóng đen biến mất.
Cố Nghị nở nụ cười tà mị cổ quái. Trong thành Cửu Tư, hắn nổi danh trăng hoa, háo sắc mê tài. Đỉnh điểm là lời đồn hắn mở Nghị Tuyết Lâu để ăn chơi cho thoả thích, đây là nơi ăn uống lớn nhất trong thành cũng là nơi Thanh Lâu bậc nhất. Nữ nhân trong này xinh đẹp yểu điệu nổi tiếng. Ngoài ra, trong đó còn có sòng bài lớn. Phải nói đây là khu tổng hợp, gia sản hắn nắm trong tay nhiều vô kể, khiến bao cô nương trong thành đều mê đắm vị Vương Gia quyền lực anh tài này.
Tuy nhiên, Cố Nghị giàu có, gương mặt vóc dáng đều đứng đầu trong số nam nhân trong thành nhưng lại chưa thành gia lập thất, thiếp thất đều chưa có ai.
Lời đồn hắn ăn chơi sa đoạ, ngày nào cũng bài bạc rượu chè, mỹ nhân xung quanh đếm không xuể, lại là một đại ác ma vô cùng đáng sợ. Vì thế mà các cô gái trong thành đều dần dần không còn mộng tưởng về hắn nữa, lại có chút sợ hãi lọt vào tay hắn.
Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, mặc dù nổi danh nhưng chưa từng mấy ai được chiêm ngưỡng gương mặt hắn. Hắn rất ít khi xuất hiện bên ngoài, mỗi lần hắn tụ tập đều được bảo mật kín đáo. Vì thế mà hắn lại càng bí ẩn, lại khiến cho mọi người lo sợ.
Nhưng ngoài lời đồn không mấy tốt đẹp về hắn thì bên cạnh đó hắn vẫn có nhiều tin tốt, hắn đã giúp dân nghèo thoát khổ, mỗi tháng đều sẽ phát gạo miễn phí. Vì vậy mà người dân trong thành mặc dù sợ hắn nhưng vẫn kính trọng gọi một tiếng Vương Gia.