Chương 19: Lễ hội lồng đèn
Ngày diễn ra lễ hội cũng đến, ban ngày tất cả mọi người trong phái đều thi nhau chuẩn bị y phục lộng lẫy chuẩn bị xuống núi. Hiếm có cơ hội được tự do tham gia lễ hội, ai ai cũng mong muốn mình có thể nổi bật nhất. Vũ Thanh đã sớm chuẩn bị y phục màu xanh lục có hoạ tiết khổng tước lộng lẫy lấp lánh, vừa khoác lên người ta toả ra sự kiêu sa đặc biệt. Các đệ tử nữ khác đều vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
Hạ Chi Vân cũng đã chuẩn bị từ sớm, đó là bộ y phục mày hồng nhạt với đường may vô cùng tinh tế, bắt mắt. Cô đã rất cất công tốn nhiều công sức mà tiền bạc để có được bộ trang phục này. Nghĩ lại đêm qua Thế Long đã đồng ý cùng cô đi chơi hội, cô muốn dành sự bất ngờ cho hắn nên chỉ thử qua một lần sau đó lại cởi ra treo cẩn thận trên sào, cô vừa nhìn vừa cười một cách khoái chí. ‘Người ta thường nói người đẹp vì lụa quả không sai. Mặc dù khí chất không thể nào so được với các cô nương khác nhưng bộ y phục này lộng lẫy như vậy, chắc chắn sẽ gây được chú ý với Thế Long. Chỉ một khi lấy được lòng tin của huynh ấy, xin huynh ấu kiếm Thuỷ Vân là nhiệm vụ được hoàn thành rồi.’
Hạ Chi Vân tranh thủ thời gian còn sớm ra trò chuyện với các đồng môn khác, lại thấy mọi người đang xoay quanh Vũ Thanh. Vừa liếc nhìn qua đã có thể nhìn thấy bộ y phục màu lục lấp lánh ấy, quả thực là đẹp như tiên nữ giáng trần. Cô lúc mày mới nhận ra thì ra không chỉ người đẹp vì lụa, mà lựa còn đẹp vì người. Vũ Thanh thật sự rất hợp, khí chất toả ra thanh cao, cô là nữ nhân mà nhìn cũng thấy mê nói gì đến các nam tử khác!
Hạ Chi Vân cũng muốn đến chào hỏi Vũ Thanh nhưng lại thấy mọi người bu đông như kiến, nghĩ tới lại thôi, quyết định đi tìm Lôi Chi Kỳ. Nhưng hắn vốn ham chơi, lâu lâu mới có dịp được tự do, với một kẻ yêu thích tự do, từ khi làm chưởng môn đã khiến sự tự do đó bị bó hẹp lại, vì vậy hôm nay nhất định hắn đã xuống núi từ sớm thoả sức chơi bời rồi.
Hôm nay cô có làm một chút điểm tâm, ngự là khi đi dạo chợ lúc đói sẽ lấy ra ăn, cũng có phần cho Lôi Chi Kỳ nhưng hắn lại không có ở đây nên cô để lại cho hắn vài cái bánh hoa đào trên bàn trong phòng hắn.
——-
Vũ Thanh đang vô cùng rạng rỡ khi được trở thành tâm điểm chú ý. Cô lại cô tình thấy được Hạ Chi Vân đi ngang qua, phát hiện Chi Vân chưa thay y phục lại cảm thấy tò mò, chẳng lẽ không chuẩn bị y phục sao?
Nhân lúc Hạ Chi Vân không có ở phòng, cô ta liền phân tán sự chú ý của mọi người, lẻn tới phòng của Chi Vân. Khi vừa bước vào đã thấy bộ y phục vô cùng bắt mắt, còn đẹp và lấp lánh hơn y phục trên người cô. Vốn đã luôn ganh ghét với Chi Vân, cô ta đã dùng mực mài dùng để viết chữ đổ lên y phục lộng lẫy kia. Bộ y phục màu hồng nhạt ngay lập tức bị vấy bẩn mà loang lổ vết mực xen kẽ, cô ta chỉ mỉm cười đắc ý, như thế để xem Hạ Chi Vân còn khoe khoang được với Thế Long ca ca hay không!
Khi trời đã xế chiều, Chi Vân mới về phòng của mình. Cô hốt hoảng nhận ra bộ y phục mà mình dày công chuẩn bị và gìn giữ đã bị ai đó làm bẩn. Trong lòng dâng lên một cảm xúc tức giận, đã có người cố ý làm hỏng bộ y phục của cô. Như vậy làm sao có thể tham gia lễ hội lồng đèn chung với Thế Long.
Vừa suy nghĩ thì người đã tìm tới tận cửa, Thế Long đã đến gọi cô đi cùng xuống núi, theo đó còn có Đại Châu và Vũ Thanh. Cô lại càng bất ngờ khi biết rằng không phải là cô và Thế Long đi riêng.
Nhìn sang nét mặt ra vẻ bình thường của Vũ Thanh, cuối cùng trong lòng cũng đã tự có câu trả lời ai là người không thích cô mà làm hỏng bộ y phục đó. Mặc dù Vũ Thanh chưa bao giờ thể hiện ra mặt sự chán ghét cô, nhưng cô vẫn đủ thông minh để nhận ra từng cử chỉ và lời nói đố kỵ của cô ta, đoán chắc nay cô ta mặc đẹp như vậy cũng là muốn xuất hiện trước mặt Thế Long một cách nổi bật nhất.
Hạ Chi Vân lo lắng ở trong phòng bảo mọi người đợi một chút. Y phục đã hỏng dĩ nhiên không thể nào mặc ra ngoài, cũng không thể mặc những bộ tầm thường được, hơn nữa nay còn có Vũ Thanh mặc y phục lộng lẫy, nếu cô mặc đồ bình thường sẽ bị cười nhạo không khác hì nha hoàn của cô ta.
Ở bên ngoài Vũ Thanh đã mừng thầm trong bụng, Đại Châu quan sát thấy hết nét mặt của Vũ Thanh cũng đoán được cô đã gây sự cố rắc rối gì đó cho Chi Vân.
Vũ Thanh vẫn đang trong trạng thái đắc ý nghênh ngoang, thì cánh vừa phòng Chi Vân mở ra, cô đang mặc trên người bộ y phục màu trắng, trên áo có hoa văn của những đám mây trắng bồng bềnh. Chất vải voan tơ bồng bềnh, trông đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, thanh tao. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, tạo nên một vẻ đẹp thuần khiết và pha chút nhí nhảnh vốn có của cô.
Thật trùng hợp là nay Thế Long cũng mặc y phục màu trắng, y phục hắn đơn giản, không có hoạ tiết, chất liệu có phần cứng cáp. Cũng giống như mọi ngày, y phục của hắn hầu như đều là loại ống bó dễ tập luyện, tóc cột gọn gàng sạch sẽ, thời điểm nào cũng toát lên khí chất chính trực ngay thẳng không điều gì có thể phá vỡ. Nhưng lại vô tình y phục của Thế Long và cô ngày hôm nay trông rất hợp nhau.
Vũ Thanh lúc này mới ngớ người ra, cô ta sắp tức chết rồi. Rõ ràng đã huỷ bộ y phục lỗng lẫy của Hạ Chi Vân, thế nào mà lại để Chi Vân toả sáng nhờ vào bộ y phục đơn giản tầm thường đó.
Thật ra Chi Vân cũng không nghĩ tới bản thân mình lại rất hợp với bộ y phục trắng tinh khôi này như vậy. Vốn lúc chuẩn bị bộ y phục hồng nhạt lộng lẫy kia, lại nhớ đến Tuyết Cảnh Nguyệt rất hay mặc y phục màu trắng đơn giản lại đẹp đến nao động lòng người, hay như Thế Long lại toát lên mình vẻ đẹp. Cô chỉ chỉ muốn thử xem rốt cuộc mình có hợp với y phục màu trắng hay không, nên tiện thể mua luôn bộ y phục này về. Sau khi thay xong bạch y, cô nhớ đến chiếc trâm màu bạch ngọc hình đuôi phượng mà cô đã giữ lại sau khi mất kí ức. Bình thường cô không dùng đến chiếc trâm này, nhưng nay là ngày đặc biệt lại thấy rất hợp với bộ y phục đang mặc trên người nên đã dùng nó để làm phụ kiện tóc.
Thế Long ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô đã ngây người trong chốc lát. Tưởng như trở về cách đây mấy năm từng nhìn thấy Phượng Chi khoác lên mình bộ chiến phục trắng dẫn dắt thiên binh ra trận. Nhưng hiện thực đều đã rõ, hắn biết rằng người trước mắt chỉ là Hạ Chi Vân, một người không có bất kỳ mối liên hệ nào với người trong lòng hắn.
Mọi người đều mặc thêm áo choàng lông ở ngoài, Đại Châu và Vũ Thanh mặc áo choàng đồng màu y phục. Thế Long và cô khoác một áo choàng màu trắng, đến ngay cả áo choàng bên ngoài thì 2 người đã có sự tương đồng ăn ý, trông như cặp tình nhân đang cùng nhau đi xem hội.
——-
Thời tiết hiện tại đã có thể thở ra khói, hoàng hôn đã bao trùm lấy cả toà Thành Cửu Tư. Trên phiên chợ đông vui náo nhiệt, không khí lại khiến cho lòng người trở nên vô cùng ấm áp.
Cả 4 người đi dạo trên chợ, nhiều người rap bán chiêu thương nhộn nhịp, Hạ Chi Vân thấy cảnh phiên chợ náo nhiệt không khỏi mà vui vẻ, ánh mắt đều lấp lánh rạng rỡ. Bộ y phục của cô hôm nay lại trở nên nổi bật giữa đám đông, trong khi tất cả mọi người đều chọn cho mình sắc màu rực rỡ nhất, thì màu trắng tinh khiết từ cô lướt qua dòng người lại rất chói loá.
Tất cả ánh mắt đều tập trung lại người Chi Vân, rất giống như một bức tranh rực rỡ, ánh mắt hồn nhiên cùng nụ cười tươi sáng lại như biến cô trở thành nhân vật chính trong bức tranh đó, không chút bụi trần, vô lo tự tại mà ít ai có được. Không cao quý, không mạnh mẽ được như Phượng Chi trước đây, nhưng là sự thuần khiết mà chỉ khi là Hạ Chi Vân mới có được.
Cả bốn người vẫn đang cùng nhau đi dạo, ghé qua những rạp hàng của thương nhân mua đồ. Bỗng nhiên một đám người cầm chiêng gõ, rao to:
- “Nghị Tuyết Lâu nay mở tiệc, tất cả mọi người ghé đến sẽ được giảm phân nửa giá. Mau mau đến thưởng thức món ngon hảo hạng, ngoài ra còn được thưởng thức tài thuật đàn múa từ mỹ nữ Thanh Lâu…. Mọi người mau mau ghé qua…”
Hạ Chi Vân nghe nói có món ngon hảo hạng lại giảm nửa giá, mắt liền sáng rực:
- “Chúng ta mau ghé Nghị Tuyết Lâu đi. Nghe nói được giảm nửa giá lận đó.”
Đại Châu lên tiếng:
- “Đồ ăn của Nghị Tuyết Lâu quả thực danh bất hư truyền. Nhưng vừa nãy đám người đó có nói có nữ tử Thanh Lâu đàm ca múa hát. Nơi đó còn là nơi tụ tập ăn chơi lớn nhất trong Thành. Chúng ta tu tiên, đến đó có vẻ không hợp lẽ lắm!”
Hạ Chi Vân nghe đến đàn ca múa hát, liền suy nghĩ nhân cơ hội đó biểu diễn cho Thế Long xem, biết đâu sẽ làm hắn mê mẩn. Như vậy chắc chắn sẽ có tiến triển vượt bật.
- “Đại Châu công tử à, làm sao có thể phân biệt người nào tu tiên hay không. Nghị Tuyết Lâu lớn như thế, mọi người ai cũng từng đến. Nếu như chúng ta đã tới đây mà không ghé xem thử thì thật đúng là uổng phí đó.”
Đại Châu vẫn giữ nguyên sự kiên quyết của mình, đang tính tiếp tục từ chối thì Thế Long bỗng lên tiếng:
- “Hạ cô nương nói rất đúng, chỉ cần chúng ta giữ vững tâm không loạn là được. Nếu Nghị Tuyết Quán đã nổi tiếng như vậy, Hạ cô nương cũng rất muốn đếm xem thử vậy thì chúng ta cùng đi thôi.”
Đại Châu cũng không còn lời nào để nói, cũng chỉ nghe theo Thế Long cùng vào Nghị Tuyết Lâu. Vũ Thanh cảm thấy rất lạ, trước giờ Thế Long đều sẽ không muốn đến những nơi như vậy, nay lại đổi ý chỉ vì Hạ Chi Vân sao? Trong lòng cô ta rất khó chịu, từ đầu đến cuối cô ta đều để ý đến Thế Long, phát hiện rất nhiều khoảnh khắc hắn nhìn Hạ Chi Vân chăm chú. Cô đem theo tâm trạng khó chịu mà đi cùng mọi người vô quán.
Hạ Chi Vân cũng đã chuẩn bị từ sớm, đó là bộ y phục mày hồng nhạt với đường may vô cùng tinh tế, bắt mắt. Cô đã rất cất công tốn nhiều công sức mà tiền bạc để có được bộ trang phục này. Nghĩ lại đêm qua Thế Long đã đồng ý cùng cô đi chơi hội, cô muốn dành sự bất ngờ cho hắn nên chỉ thử qua một lần sau đó lại cởi ra treo cẩn thận trên sào, cô vừa nhìn vừa cười một cách khoái chí. ‘Người ta thường nói người đẹp vì lụa quả không sai. Mặc dù khí chất không thể nào so được với các cô nương khác nhưng bộ y phục này lộng lẫy như vậy, chắc chắn sẽ gây được chú ý với Thế Long. Chỉ một khi lấy được lòng tin của huynh ấy, xin huynh ấu kiếm Thuỷ Vân là nhiệm vụ được hoàn thành rồi.’
Hạ Chi Vân tranh thủ thời gian còn sớm ra trò chuyện với các đồng môn khác, lại thấy mọi người đang xoay quanh Vũ Thanh. Vừa liếc nhìn qua đã có thể nhìn thấy bộ y phục màu lục lấp lánh ấy, quả thực là đẹp như tiên nữ giáng trần. Cô lúc mày mới nhận ra thì ra không chỉ người đẹp vì lụa, mà lựa còn đẹp vì người. Vũ Thanh thật sự rất hợp, khí chất toả ra thanh cao, cô là nữ nhân mà nhìn cũng thấy mê nói gì đến các nam tử khác!
Hạ Chi Vân cũng muốn đến chào hỏi Vũ Thanh nhưng lại thấy mọi người bu đông như kiến, nghĩ tới lại thôi, quyết định đi tìm Lôi Chi Kỳ. Nhưng hắn vốn ham chơi, lâu lâu mới có dịp được tự do, với một kẻ yêu thích tự do, từ khi làm chưởng môn đã khiến sự tự do đó bị bó hẹp lại, vì vậy hôm nay nhất định hắn đã xuống núi từ sớm thoả sức chơi bời rồi.
Hôm nay cô có làm một chút điểm tâm, ngự là khi đi dạo chợ lúc đói sẽ lấy ra ăn, cũng có phần cho Lôi Chi Kỳ nhưng hắn lại không có ở đây nên cô để lại cho hắn vài cái bánh hoa đào trên bàn trong phòng hắn.
——-
Vũ Thanh đang vô cùng rạng rỡ khi được trở thành tâm điểm chú ý. Cô lại cô tình thấy được Hạ Chi Vân đi ngang qua, phát hiện Chi Vân chưa thay y phục lại cảm thấy tò mò, chẳng lẽ không chuẩn bị y phục sao?
Nhân lúc Hạ Chi Vân không có ở phòng, cô ta liền phân tán sự chú ý của mọi người, lẻn tới phòng của Chi Vân. Khi vừa bước vào đã thấy bộ y phục vô cùng bắt mắt, còn đẹp và lấp lánh hơn y phục trên người cô. Vốn đã luôn ganh ghét với Chi Vân, cô ta đã dùng mực mài dùng để viết chữ đổ lên y phục lộng lẫy kia. Bộ y phục màu hồng nhạt ngay lập tức bị vấy bẩn mà loang lổ vết mực xen kẽ, cô ta chỉ mỉm cười đắc ý, như thế để xem Hạ Chi Vân còn khoe khoang được với Thế Long ca ca hay không!
Khi trời đã xế chiều, Chi Vân mới về phòng của mình. Cô hốt hoảng nhận ra bộ y phục mà mình dày công chuẩn bị và gìn giữ đã bị ai đó làm bẩn. Trong lòng dâng lên một cảm xúc tức giận, đã có người cố ý làm hỏng bộ y phục của cô. Như vậy làm sao có thể tham gia lễ hội lồng đèn chung với Thế Long.
Vừa suy nghĩ thì người đã tìm tới tận cửa, Thế Long đã đến gọi cô đi cùng xuống núi, theo đó còn có Đại Châu và Vũ Thanh. Cô lại càng bất ngờ khi biết rằng không phải là cô và Thế Long đi riêng.
Nhìn sang nét mặt ra vẻ bình thường của Vũ Thanh, cuối cùng trong lòng cũng đã tự có câu trả lời ai là người không thích cô mà làm hỏng bộ y phục đó. Mặc dù Vũ Thanh chưa bao giờ thể hiện ra mặt sự chán ghét cô, nhưng cô vẫn đủ thông minh để nhận ra từng cử chỉ và lời nói đố kỵ của cô ta, đoán chắc nay cô ta mặc đẹp như vậy cũng là muốn xuất hiện trước mặt Thế Long một cách nổi bật nhất.
Hạ Chi Vân lo lắng ở trong phòng bảo mọi người đợi một chút. Y phục đã hỏng dĩ nhiên không thể nào mặc ra ngoài, cũng không thể mặc những bộ tầm thường được, hơn nữa nay còn có Vũ Thanh mặc y phục lộng lẫy, nếu cô mặc đồ bình thường sẽ bị cười nhạo không khác hì nha hoàn của cô ta.
Ở bên ngoài Vũ Thanh đã mừng thầm trong bụng, Đại Châu quan sát thấy hết nét mặt của Vũ Thanh cũng đoán được cô đã gây sự cố rắc rối gì đó cho Chi Vân.
Vũ Thanh vẫn đang trong trạng thái đắc ý nghênh ngoang, thì cánh vừa phòng Chi Vân mở ra, cô đang mặc trên người bộ y phục màu trắng, trên áo có hoa văn của những đám mây trắng bồng bềnh. Chất vải voan tơ bồng bềnh, trông đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, thanh tao. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, tạo nên một vẻ đẹp thuần khiết và pha chút nhí nhảnh vốn có của cô.
Thật trùng hợp là nay Thế Long cũng mặc y phục màu trắng, y phục hắn đơn giản, không có hoạ tiết, chất liệu có phần cứng cáp. Cũng giống như mọi ngày, y phục của hắn hầu như đều là loại ống bó dễ tập luyện, tóc cột gọn gàng sạch sẽ, thời điểm nào cũng toát lên khí chất chính trực ngay thẳng không điều gì có thể phá vỡ. Nhưng lại vô tình y phục của Thế Long và cô ngày hôm nay trông rất hợp nhau.
Vũ Thanh lúc này mới ngớ người ra, cô ta sắp tức chết rồi. Rõ ràng đã huỷ bộ y phục lỗng lẫy của Hạ Chi Vân, thế nào mà lại để Chi Vân toả sáng nhờ vào bộ y phục đơn giản tầm thường đó.
Thật ra Chi Vân cũng không nghĩ tới bản thân mình lại rất hợp với bộ y phục trắng tinh khôi này như vậy. Vốn lúc chuẩn bị bộ y phục hồng nhạt lộng lẫy kia, lại nhớ đến Tuyết Cảnh Nguyệt rất hay mặc y phục màu trắng đơn giản lại đẹp đến nao động lòng người, hay như Thế Long lại toát lên mình vẻ đẹp. Cô chỉ chỉ muốn thử xem rốt cuộc mình có hợp với y phục màu trắng hay không, nên tiện thể mua luôn bộ y phục này về. Sau khi thay xong bạch y, cô nhớ đến chiếc trâm màu bạch ngọc hình đuôi phượng mà cô đã giữ lại sau khi mất kí ức. Bình thường cô không dùng đến chiếc trâm này, nhưng nay là ngày đặc biệt lại thấy rất hợp với bộ y phục đang mặc trên người nên đã dùng nó để làm phụ kiện tóc.
Thế Long ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô đã ngây người trong chốc lát. Tưởng như trở về cách đây mấy năm từng nhìn thấy Phượng Chi khoác lên mình bộ chiến phục trắng dẫn dắt thiên binh ra trận. Nhưng hiện thực đều đã rõ, hắn biết rằng người trước mắt chỉ là Hạ Chi Vân, một người không có bất kỳ mối liên hệ nào với người trong lòng hắn.
Mọi người đều mặc thêm áo choàng lông ở ngoài, Đại Châu và Vũ Thanh mặc áo choàng đồng màu y phục. Thế Long và cô khoác một áo choàng màu trắng, đến ngay cả áo choàng bên ngoài thì 2 người đã có sự tương đồng ăn ý, trông như cặp tình nhân đang cùng nhau đi xem hội.
——-
Thời tiết hiện tại đã có thể thở ra khói, hoàng hôn đã bao trùm lấy cả toà Thành Cửu Tư. Trên phiên chợ đông vui náo nhiệt, không khí lại khiến cho lòng người trở nên vô cùng ấm áp.
Cả 4 người đi dạo trên chợ, nhiều người rap bán chiêu thương nhộn nhịp, Hạ Chi Vân thấy cảnh phiên chợ náo nhiệt không khỏi mà vui vẻ, ánh mắt đều lấp lánh rạng rỡ. Bộ y phục của cô hôm nay lại trở nên nổi bật giữa đám đông, trong khi tất cả mọi người đều chọn cho mình sắc màu rực rỡ nhất, thì màu trắng tinh khiết từ cô lướt qua dòng người lại rất chói loá.
Tất cả ánh mắt đều tập trung lại người Chi Vân, rất giống như một bức tranh rực rỡ, ánh mắt hồn nhiên cùng nụ cười tươi sáng lại như biến cô trở thành nhân vật chính trong bức tranh đó, không chút bụi trần, vô lo tự tại mà ít ai có được. Không cao quý, không mạnh mẽ được như Phượng Chi trước đây, nhưng là sự thuần khiết mà chỉ khi là Hạ Chi Vân mới có được.
Cả bốn người vẫn đang cùng nhau đi dạo, ghé qua những rạp hàng của thương nhân mua đồ. Bỗng nhiên một đám người cầm chiêng gõ, rao to:
- “Nghị Tuyết Lâu nay mở tiệc, tất cả mọi người ghé đến sẽ được giảm phân nửa giá. Mau mau đến thưởng thức món ngon hảo hạng, ngoài ra còn được thưởng thức tài thuật đàn múa từ mỹ nữ Thanh Lâu…. Mọi người mau mau ghé qua…”
Hạ Chi Vân nghe nói có món ngon hảo hạng lại giảm nửa giá, mắt liền sáng rực:
- “Chúng ta mau ghé Nghị Tuyết Lâu đi. Nghe nói được giảm nửa giá lận đó.”
Đại Châu lên tiếng:
- “Đồ ăn của Nghị Tuyết Lâu quả thực danh bất hư truyền. Nhưng vừa nãy đám người đó có nói có nữ tử Thanh Lâu đàm ca múa hát. Nơi đó còn là nơi tụ tập ăn chơi lớn nhất trong Thành. Chúng ta tu tiên, đến đó có vẻ không hợp lẽ lắm!”
Hạ Chi Vân nghe đến đàn ca múa hát, liền suy nghĩ nhân cơ hội đó biểu diễn cho Thế Long xem, biết đâu sẽ làm hắn mê mẩn. Như vậy chắc chắn sẽ có tiến triển vượt bật.
- “Đại Châu công tử à, làm sao có thể phân biệt người nào tu tiên hay không. Nghị Tuyết Lâu lớn như thế, mọi người ai cũng từng đến. Nếu như chúng ta đã tới đây mà không ghé xem thử thì thật đúng là uổng phí đó.”
Đại Châu vẫn giữ nguyên sự kiên quyết của mình, đang tính tiếp tục từ chối thì Thế Long bỗng lên tiếng:
- “Hạ cô nương nói rất đúng, chỉ cần chúng ta giữ vững tâm không loạn là được. Nếu Nghị Tuyết Quán đã nổi tiếng như vậy, Hạ cô nương cũng rất muốn đếm xem thử vậy thì chúng ta cùng đi thôi.”
Đại Châu cũng không còn lời nào để nói, cũng chỉ nghe theo Thế Long cùng vào Nghị Tuyết Lâu. Vũ Thanh cảm thấy rất lạ, trước giờ Thế Long đều sẽ không muốn đến những nơi như vậy, nay lại đổi ý chỉ vì Hạ Chi Vân sao? Trong lòng cô ta rất khó chịu, từ đầu đến cuối cô ta đều để ý đến Thế Long, phát hiện rất nhiều khoảnh khắc hắn nhìn Hạ Chi Vân chăm chú. Cô đem theo tâm trạng khó chịu mà đi cùng mọi người vô quán.