Chương 4: Kiếp Nạn Đen Tình
Rạng sáng hôm sau Lệnh Khắc cũng chẳng hề về lại nhà mà trực tiếp ở qua đêm tại công ty của mình, hắn không muốn trở về căn nhà bản thân cho là giả tạo ấy nữa.
Mọi sự việc từ hôm qua khiến tâm trí Lệnh Khắc thật sự rất rối bời, bản thân không thể tiếp nhận được thêm lượng thông tin nào nữa khiến hắn chỉ muốn quên hết đi. Điều đó cũng dẫn đến việc hắn điên cuồng làm việc tại công ty như hiện tại, hắn muốn công việc đầy ắp này lấp đi những kí ức hắn muốn quên hết.
Khác với động thái của Lệnh Khắc, Tố Yên lại đang cùng với cô bạn thân nhất của mình say giấc nồng sau một đêm đầy chấn động. Theo thói quen hai cô nàng đã dậy rất sớm, đôi mắt mới ngủ dậy của Tố Yên sưng lên thấy rõ biểu thị cho hôm qua cô dường như đã khóc rất nhiều.
Mộ Yên Nhi vừa thức giấc nhìn đôi mắt sưng vù của cô bạn không kìm được mà cười lớn: “Haha… Tiểu Yên Yên, mày bị ong chích vào mắt hay sao mà sưng dữ vậy?”
Bị cô bạn Mộ Yên Nhi trêu chọc Tố Yên không khỏi đỏ mặt lấy hai tay che mắt lại dụi đầu vào gối phủ nhận.
“Ai sưng mắt cơ chứ! Không có… chỉ là hơi đỏ thôi.”
Nhận thấy bộ dạng trẻ con ít khi xuất hiện của cô bạn thân Mộ Yên Nhi không khỏi phì cười hùa theo cô bạn: “Được được, chỉ đỏ thôi nào mau dậy đi tao đi lấy đá chườm cho mày.”
Dứt lời Mộ Yên Nhi cũng đứng lên đi lấy đá cho cô bạn thân, nhận thấy Mộ Yên Nhi đã rời đi gương mặt đỏ vì ngại của Tố Yên cũng lộ ra khỏi chiếc gối êm ái.
Hai mắt đỏ ửng sưng lên vì khóc quá nhiều, gò má nhỏ hồng hào cho thấy tâm trạng không hề tệ của Tố Yên, có lẽ sau một đêm giải tỏa cô dường như đã xóa bỏ đi những đau buồn không nên có.
Tố Yên đứng dậy rời khỏi giường rồi vội vã bước đến bên tủ lấy một bộ váy đơn giản rồi đi vào trong nhà tắm, vì hầu như Tố Yên ghé qua nhà Mộ Yên Nhi rất thường xuyên nên hầu như đồ đạc của cô xuất hiện ở đây cũng rất nhiều.
Tố Yên xuống lầu nhìn bàn ăn thịnh soạn cùng với túi chườm đá được đặt gọn trên bàn cảm thấy hạnh phúc không thôi, làm gì có ai có được cô bạn thân ngàn điểm như này chứ.
Ngồi vào bàn Tố Yên cầm lấy túi chườm lên một bên mắt vẫn đang sưng của mình, tay còn lại cầm đũa lên tiến vào cuộc chiến ăn uống.
Cả hai cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ thì đột ngột Mộ Yên Nhi nghiêm túc hỏi: “Tiểu Yên Yên, mày thật sự tính ly hôn sao?”
Tố Yên cười nhẹ: “Chắc chắn là như thế rồi.”
“Không tiếc sao?”
Bàn tay đang cầm đũa của Tố Yên đặt xuống, cô xoa nhẹ chiếc nhẫn cưới trong tay chậm chạp nói.
“Tiếc chứ… nhưng người trong tim không có mình thì cứ tiếp tục như thế không phải là cách, dù sao nếu anh ấy trong tim có tao thì đã không ngoại tình… hơn hết lại cùng Lâm Chi làm loại chuyện đó khiến cô ấy mang thai. Tao không phải phụ nữ ngu ngốc để cho bản thân thiệt thòi.”
Nghe những lời này của cô bạn thân nhất của mình Mộ Yên Nhi không khỏi súc động, hai mắt rưng rưng. Em rời khỏi ghế đi đến ôm lấy nhỏ bạn thân an ủi lấy.
“Đừng buồn! Không tốt thì không nên tiếc.”
Nhận được cái ôm an ủi của Mộ Yên Nhi thâm tâm Tố Yên không khỏi được nghỉ ngơi, suy tư về vấn đề này rất lâu cuối cùng Tố Yên cũng đã lựa chọn chấm dứt mối quan hệ này.
“Được rồi, mày xem kìa! Người trong cuộc như tao còn chưa khóc cỡ đó mà mày đã buồn thay cho tao rồi.”
Mộ Yên Nhi buông Tố Yên hai lấy tay chùi đi nước mắt giận dữ đáp: “Không phải tại mày là người bạn tốt nhất trên đời của tao sao? Chúng ta chơi với nhau hai mươi mấy năm làm sao mà tao không biết thâm tâm mày như thế nào được!”
Mộ Yên Nhi giận dỗi khoanh tay quay đi hướng khác khiến Tố Yên không khỏi bật cười, mọi ưu phiền đều bị đánh bay khỏi đại não. Thoạt nhìn Mộ Yên Nhi như một đứa em nhỏ luôn bên cạnh bảo vệ và an ủi cho cô vậy.
“Thôi nào đừng giận dỗi nữa, mau ngồi xuống chúng ta cùng ăn cơm.”
Được nhỏ bạn dỗ dành Mộ Yên Nhi cũng chịu ngưng ngồi lại vị trí cùng Tố Yên tiếp tục bữa sáng, dù sao vẫn còn sớm tinh mơ nên đôi bạn thân đã tính cùng ngồi tám chuyện thêm một lúc nữa.
Tố Yên vừa gọt trái cây vừa hỏi: “Vậy chuyện theo đuổi Lệnh Tư Ân của mày như thế nào rồi?”
Nhắc đến nam nhân này hai mắt Mộ Yên Nhi trùng xuống: “Khó tính quá, cậu ta qua nhiều bí mật tao muốn theo đuổi cũng quá khó… nhưng biết sao giờ tình yêu năm năm đâu phải muốn bỏ là bỏ.”
Thấy cô bạn thân buồn bã Tố Yên liền đút cho Mộ Yên Nhi một miếng táo không quên cổ vũ.
“Cứ cố gắng xem nào, hôm bữa tao hẹn cậu ta ra cho mày rồi cả hai vẫn chưa có tiến triển gì sao?”
Nói đến đây Mộ Yên Nhi buồn bã: “Cậu ta nói có người trong lòng rồi… chắc đây là kiếp nạn đen tình của cặp bạn thân chúng ta rồi chăng?”
Tố Yên mỉm cười: “Ừm.”
Mọi sự việc từ hôm qua khiến tâm trí Lệnh Khắc thật sự rất rối bời, bản thân không thể tiếp nhận được thêm lượng thông tin nào nữa khiến hắn chỉ muốn quên hết đi. Điều đó cũng dẫn đến việc hắn điên cuồng làm việc tại công ty như hiện tại, hắn muốn công việc đầy ắp này lấp đi những kí ức hắn muốn quên hết.
Khác với động thái của Lệnh Khắc, Tố Yên lại đang cùng với cô bạn thân nhất của mình say giấc nồng sau một đêm đầy chấn động. Theo thói quen hai cô nàng đã dậy rất sớm, đôi mắt mới ngủ dậy của Tố Yên sưng lên thấy rõ biểu thị cho hôm qua cô dường như đã khóc rất nhiều.
Mộ Yên Nhi vừa thức giấc nhìn đôi mắt sưng vù của cô bạn không kìm được mà cười lớn: “Haha… Tiểu Yên Yên, mày bị ong chích vào mắt hay sao mà sưng dữ vậy?”
Bị cô bạn Mộ Yên Nhi trêu chọc Tố Yên không khỏi đỏ mặt lấy hai tay che mắt lại dụi đầu vào gối phủ nhận.
“Ai sưng mắt cơ chứ! Không có… chỉ là hơi đỏ thôi.”
Nhận thấy bộ dạng trẻ con ít khi xuất hiện của cô bạn thân Mộ Yên Nhi không khỏi phì cười hùa theo cô bạn: “Được được, chỉ đỏ thôi nào mau dậy đi tao đi lấy đá chườm cho mày.”
Dứt lời Mộ Yên Nhi cũng đứng lên đi lấy đá cho cô bạn thân, nhận thấy Mộ Yên Nhi đã rời đi gương mặt đỏ vì ngại của Tố Yên cũng lộ ra khỏi chiếc gối êm ái.
Hai mắt đỏ ửng sưng lên vì khóc quá nhiều, gò má nhỏ hồng hào cho thấy tâm trạng không hề tệ của Tố Yên, có lẽ sau một đêm giải tỏa cô dường như đã xóa bỏ đi những đau buồn không nên có.
Tố Yên đứng dậy rời khỏi giường rồi vội vã bước đến bên tủ lấy một bộ váy đơn giản rồi đi vào trong nhà tắm, vì hầu như Tố Yên ghé qua nhà Mộ Yên Nhi rất thường xuyên nên hầu như đồ đạc của cô xuất hiện ở đây cũng rất nhiều.
Tố Yên xuống lầu nhìn bàn ăn thịnh soạn cùng với túi chườm đá được đặt gọn trên bàn cảm thấy hạnh phúc không thôi, làm gì có ai có được cô bạn thân ngàn điểm như này chứ.
Ngồi vào bàn Tố Yên cầm lấy túi chườm lên một bên mắt vẫn đang sưng của mình, tay còn lại cầm đũa lên tiến vào cuộc chiến ăn uống.
Cả hai cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ thì đột ngột Mộ Yên Nhi nghiêm túc hỏi: “Tiểu Yên Yên, mày thật sự tính ly hôn sao?”
Tố Yên cười nhẹ: “Chắc chắn là như thế rồi.”
“Không tiếc sao?”
Bàn tay đang cầm đũa của Tố Yên đặt xuống, cô xoa nhẹ chiếc nhẫn cưới trong tay chậm chạp nói.
“Tiếc chứ… nhưng người trong tim không có mình thì cứ tiếp tục như thế không phải là cách, dù sao nếu anh ấy trong tim có tao thì đã không ngoại tình… hơn hết lại cùng Lâm Chi làm loại chuyện đó khiến cô ấy mang thai. Tao không phải phụ nữ ngu ngốc để cho bản thân thiệt thòi.”
Nghe những lời này của cô bạn thân nhất của mình Mộ Yên Nhi không khỏi súc động, hai mắt rưng rưng. Em rời khỏi ghế đi đến ôm lấy nhỏ bạn thân an ủi lấy.
“Đừng buồn! Không tốt thì không nên tiếc.”
Nhận được cái ôm an ủi của Mộ Yên Nhi thâm tâm Tố Yên không khỏi được nghỉ ngơi, suy tư về vấn đề này rất lâu cuối cùng Tố Yên cũng đã lựa chọn chấm dứt mối quan hệ này.
“Được rồi, mày xem kìa! Người trong cuộc như tao còn chưa khóc cỡ đó mà mày đã buồn thay cho tao rồi.”
Mộ Yên Nhi buông Tố Yên hai lấy tay chùi đi nước mắt giận dữ đáp: “Không phải tại mày là người bạn tốt nhất trên đời của tao sao? Chúng ta chơi với nhau hai mươi mấy năm làm sao mà tao không biết thâm tâm mày như thế nào được!”
Mộ Yên Nhi giận dỗi khoanh tay quay đi hướng khác khiến Tố Yên không khỏi bật cười, mọi ưu phiền đều bị đánh bay khỏi đại não. Thoạt nhìn Mộ Yên Nhi như một đứa em nhỏ luôn bên cạnh bảo vệ và an ủi cho cô vậy.
“Thôi nào đừng giận dỗi nữa, mau ngồi xuống chúng ta cùng ăn cơm.”
Được nhỏ bạn dỗ dành Mộ Yên Nhi cũng chịu ngưng ngồi lại vị trí cùng Tố Yên tiếp tục bữa sáng, dù sao vẫn còn sớm tinh mơ nên đôi bạn thân đã tính cùng ngồi tám chuyện thêm một lúc nữa.
Tố Yên vừa gọt trái cây vừa hỏi: “Vậy chuyện theo đuổi Lệnh Tư Ân của mày như thế nào rồi?”
Nhắc đến nam nhân này hai mắt Mộ Yên Nhi trùng xuống: “Khó tính quá, cậu ta qua nhiều bí mật tao muốn theo đuổi cũng quá khó… nhưng biết sao giờ tình yêu năm năm đâu phải muốn bỏ là bỏ.”
Thấy cô bạn thân buồn bã Tố Yên liền đút cho Mộ Yên Nhi một miếng táo không quên cổ vũ.
“Cứ cố gắng xem nào, hôm bữa tao hẹn cậu ta ra cho mày rồi cả hai vẫn chưa có tiến triển gì sao?”
Nói đến đây Mộ Yên Nhi buồn bã: “Cậu ta nói có người trong lòng rồi… chắc đây là kiếp nạn đen tình của cặp bạn thân chúng ta rồi chăng?”
Tố Yên mỉm cười: “Ừm.”