Chương 5: Em Giải Thoát Cho Anh...
Cuộc trò chuyện giữa hai cặp bạn thân cũng nhanh chóng kết thúc, đơn ly hôn Tố Yên sớm đã chuẩn bị xong từ sớm bỏ vào trong giỏ rồi. Trái lại với cô bạn Tố Yên thì Mộ Yên Nhi lại rất hăng hái mà lảm nhảm.
“Mau mau chúng ta cùng đi gặp tên Lệnh khốn nạn kia, tớ sẽ cho hắn một cú, rồi một đá cho hắn chừa đi.”
Đối với thái độ đầy trẻ con này Tố Yên cũng không trách mắng mà chỉ mỉm cười cưng chiều cô bạn thân của mình, dù sao trong lòng Tố Yên thì Mộ Yên Nhi là người bạn thân nhất, chị em tốt nhất cô làm sao mà nỡ mắng nhiếc được.
Thậm chí là Lệnh Khắc của trước kia cũng chẳng có cửa khi so với Mộ Yên Nhi…
“Được rồi, mày mà ngồi nói nữa là đến sáng mai chúng ta vẫn chưa giải quyết xong đâu.”
Mộ Yên Nhi gương mặt ngơ ngơ nhìn cô một lúc rồi mới hiểu ra, tay trái khoác lấy cánh tay của Tố Yên vội vã kéo cô đi. Trước sự trẻ con của cô bạn, Tố Yên cũng chỉ cười bất lực để cho Mộ Yên Nhi kéo lên xe.
Lần này Mộ Yên Nhi đảm nhận vị trí ghế lái còn Tố Yên chỉ ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh Mộ Yên Nhi, trên tay là chiếc điện thoại của bản thân.
Chần chừ một lúc lâu Tố Yên cuối cùng cũng bật lên gửi một đoạn tin nhắn đến Lệnh Khắc.
“Tí nữa về nhà đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tại công ty, Lệnh Khắc trên bàn đặt hàng loạt hơn trăm loại tài liệu khác nhau nhưng hắn lại không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục làm việc không ngừng. Tay cầm bút sớm đã run vì mỏi nhưng dường như hắn chẳng hề để tâm đến việc đó, cứ viết liên hồi như thế để quên đi những chuyện không muốn nhớ.
Đến mức vị nam trợ lí của hắn thấy thế cũng vội chạy đến can ngăn: “Chủ tịch! Ngài làm từ đêm hôm qua đến giờ rồi ít nhất cũng phải ăn gì đó hay nghỉ ngơi đi chứ!”
Mặc cho trợ lí có bao lời can ngăn Lệnh Khắc vẫn một mặt không để tâm đến, tay cầm bút vẫn tiếp tục viết.
Bỗng điện thoại “ting” lên một tiếng đánh bay đi sự tập trung của hắn, nhìn trên màn hình thông báo đến dòng chữ “Bảo bối đã gửi cho bạn một tin nhắn”
Trái tim Lệnh Khắc như rung lên vội cầm điện thoại của mình, cây bút của hắn được bị ném vào một góc nhỏ trên bàn. Bàn tay lớn thuần thục mở điện thoại lên muốn đọc tin nhắn mà Tố Yên đã gửi đến.
Đọc xong đoạn tin nhắn sắc mặt Lệnh Khắc không còn nghiêm túc như trước, vẻ mặt hắn trở nên u ám đến đáng sợ khiến trợ lí cũng phải giật mình.
Cầm lấy chiếc áo khoác bị ném một góc ở ghế khách mặc lên người, trước khi đi hắn không quên dặn dò trợ lí: “Sắp xếp lại tài liệu, tôi đi một lúc sẽ trở lại.”
Nghe thấy thế trợ lí cũng thở phào nhẹ nhõm vội đi sắp xếp lại tài liệu theo lời dặn của vị cấp trên khó tính.
Thường ngày đoạn đường từ công ty về nhà mất cũng khoảng 30 phút nhưng hôm nay lạ sao Lệnh Khắc lại đi quãng đường này chỉ tốn một nửa số thời gian thường ngày.
Nhìn chiếc xe hơi lớn ở ngoài cửa hắn cũng biết Tố Yên đã về nhà không nhưng thế còn có cô bạn Mộ Yên Nhi kia đi cùng nữa, đứng trước cửa nhà Lệnh Khắc hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy tay nắm cửa đi vào trong nhà.
Bên trong căn nhà là Mộ Yên Nhi cùng với Tố Yên đang ngồi ở phòng khách cùng trò chuyện với nhau, khoảnh khắc hắn vừa bước vào sắc mặc Mộ Yên Nhi cũng thay đổi một cách rõ rệt.
Không còn ánh mắt vui vẻ đối với Tố Yên nữa, cô ấy nhìn hắn với một ánh mắt chán ghét đến tột cùng. Cái ánh mắt trước khi hắn quen Tố Yên mà Mộ Yên Nhi dành cho hắn, lần này Mộ Yên Nhi lại dùng cái ánh mắt này dành tặng cho hắn.
Thấy nhân vật chính đã về đến nhà Mộ Yên Nhi không làm phiền Tố Yên nữa mà vội đứng dậy cầm lấy túi xách đi ra ngoài không quên nhắc nhở.
“Giải quyết xong việc này tao đợi mày ở ngoài xe.”
Tố Yên đáp: “Tao biết rồi.”
Nghe được câu trả lời ưng ý Mộ Yên Nhi cũng thỏa mãn đi ra ngoài xe để lại Lệnh Khắc cùng Tố Yên hai người.
Tố Yên mỉm cười nhìn hắn: “Anh vào ngồi đi, em có chuyện muốn bàn với anh.”
Đối với thái độ khách khí của Tố Yên hắn có chút khó khăn ngồi xuống: “Có chuyện gì sao?”
Tố Yên cười nhẹ lấy trong túi xách ra một tờ giấy đặt lên bàn, khoảnh khắc nhìn rõ nội dung trong tờ giấy Lệnh Khắc phút chốc cứng đờ, động tác cũng không cử động một chút nào.
Một tờ đơn ly hôn được đặt lên bàn, bên trên sớm đã có chữ kí của Tố Yên bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn.
“Chuyện này…”
Tố Yên cười nhẹ: “Em biết mà, dù sao chúng ta cũng không còn đặt tâm ở đối phương nữa… em giải thoát cho anh…”
Lệnh Khắc cầm trên tay cây viết Tố Yên đưa cho hơi chần chừ nhưng nhớ lại những câu nói của Lâm Chi vào hôm qua với những lời nói khi nãy của cô. Cuối cùng hắn cùng đặt bút kí vào đơn ly hôn.
“Mau mau chúng ta cùng đi gặp tên Lệnh khốn nạn kia, tớ sẽ cho hắn một cú, rồi một đá cho hắn chừa đi.”
Đối với thái độ đầy trẻ con này Tố Yên cũng không trách mắng mà chỉ mỉm cười cưng chiều cô bạn thân của mình, dù sao trong lòng Tố Yên thì Mộ Yên Nhi là người bạn thân nhất, chị em tốt nhất cô làm sao mà nỡ mắng nhiếc được.
Thậm chí là Lệnh Khắc của trước kia cũng chẳng có cửa khi so với Mộ Yên Nhi…
“Được rồi, mày mà ngồi nói nữa là đến sáng mai chúng ta vẫn chưa giải quyết xong đâu.”
Mộ Yên Nhi gương mặt ngơ ngơ nhìn cô một lúc rồi mới hiểu ra, tay trái khoác lấy cánh tay của Tố Yên vội vã kéo cô đi. Trước sự trẻ con của cô bạn, Tố Yên cũng chỉ cười bất lực để cho Mộ Yên Nhi kéo lên xe.
Lần này Mộ Yên Nhi đảm nhận vị trí ghế lái còn Tố Yên chỉ ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh Mộ Yên Nhi, trên tay là chiếc điện thoại của bản thân.
Chần chừ một lúc lâu Tố Yên cuối cùng cũng bật lên gửi một đoạn tin nhắn đến Lệnh Khắc.
“Tí nữa về nhà đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tại công ty, Lệnh Khắc trên bàn đặt hàng loạt hơn trăm loại tài liệu khác nhau nhưng hắn lại không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục làm việc không ngừng. Tay cầm bút sớm đã run vì mỏi nhưng dường như hắn chẳng hề để tâm đến việc đó, cứ viết liên hồi như thế để quên đi những chuyện không muốn nhớ.
Đến mức vị nam trợ lí của hắn thấy thế cũng vội chạy đến can ngăn: “Chủ tịch! Ngài làm từ đêm hôm qua đến giờ rồi ít nhất cũng phải ăn gì đó hay nghỉ ngơi đi chứ!”
Mặc cho trợ lí có bao lời can ngăn Lệnh Khắc vẫn một mặt không để tâm đến, tay cầm bút vẫn tiếp tục viết.
Bỗng điện thoại “ting” lên một tiếng đánh bay đi sự tập trung của hắn, nhìn trên màn hình thông báo đến dòng chữ “Bảo bối đã gửi cho bạn một tin nhắn”
Trái tim Lệnh Khắc như rung lên vội cầm điện thoại của mình, cây bút của hắn được bị ném vào một góc nhỏ trên bàn. Bàn tay lớn thuần thục mở điện thoại lên muốn đọc tin nhắn mà Tố Yên đã gửi đến.
Đọc xong đoạn tin nhắn sắc mặt Lệnh Khắc không còn nghiêm túc như trước, vẻ mặt hắn trở nên u ám đến đáng sợ khiến trợ lí cũng phải giật mình.
Cầm lấy chiếc áo khoác bị ném một góc ở ghế khách mặc lên người, trước khi đi hắn không quên dặn dò trợ lí: “Sắp xếp lại tài liệu, tôi đi một lúc sẽ trở lại.”
Nghe thấy thế trợ lí cũng thở phào nhẹ nhõm vội đi sắp xếp lại tài liệu theo lời dặn của vị cấp trên khó tính.
Thường ngày đoạn đường từ công ty về nhà mất cũng khoảng 30 phút nhưng hôm nay lạ sao Lệnh Khắc lại đi quãng đường này chỉ tốn một nửa số thời gian thường ngày.
Nhìn chiếc xe hơi lớn ở ngoài cửa hắn cũng biết Tố Yên đã về nhà không nhưng thế còn có cô bạn Mộ Yên Nhi kia đi cùng nữa, đứng trước cửa nhà Lệnh Khắc hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy tay nắm cửa đi vào trong nhà.
Bên trong căn nhà là Mộ Yên Nhi cùng với Tố Yên đang ngồi ở phòng khách cùng trò chuyện với nhau, khoảnh khắc hắn vừa bước vào sắc mặc Mộ Yên Nhi cũng thay đổi một cách rõ rệt.
Không còn ánh mắt vui vẻ đối với Tố Yên nữa, cô ấy nhìn hắn với một ánh mắt chán ghét đến tột cùng. Cái ánh mắt trước khi hắn quen Tố Yên mà Mộ Yên Nhi dành cho hắn, lần này Mộ Yên Nhi lại dùng cái ánh mắt này dành tặng cho hắn.
Thấy nhân vật chính đã về đến nhà Mộ Yên Nhi không làm phiền Tố Yên nữa mà vội đứng dậy cầm lấy túi xách đi ra ngoài không quên nhắc nhở.
“Giải quyết xong việc này tao đợi mày ở ngoài xe.”
Tố Yên đáp: “Tao biết rồi.”
Nghe được câu trả lời ưng ý Mộ Yên Nhi cũng thỏa mãn đi ra ngoài xe để lại Lệnh Khắc cùng Tố Yên hai người.
Tố Yên mỉm cười nhìn hắn: “Anh vào ngồi đi, em có chuyện muốn bàn với anh.”
Đối với thái độ khách khí của Tố Yên hắn có chút khó khăn ngồi xuống: “Có chuyện gì sao?”
Tố Yên cười nhẹ lấy trong túi xách ra một tờ giấy đặt lên bàn, khoảnh khắc nhìn rõ nội dung trong tờ giấy Lệnh Khắc phút chốc cứng đờ, động tác cũng không cử động một chút nào.
Một tờ đơn ly hôn được đặt lên bàn, bên trên sớm đã có chữ kí của Tố Yên bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn.
“Chuyện này…”
Tố Yên cười nhẹ: “Em biết mà, dù sao chúng ta cũng không còn đặt tâm ở đối phương nữa… em giải thoát cho anh…”
Lệnh Khắc cầm trên tay cây viết Tố Yên đưa cho hơi chần chừ nhưng nhớ lại những câu nói của Lâm Chi vào hôm qua với những lời nói khi nãy của cô. Cuối cùng hắn cùng đặt bút kí vào đơn ly hôn.