Chương 3: Xin Lỗi Em... Cô Ấy Mang Thai Rồi
Tối đến Tố Yên đã thay xong bộ đồ ngủ xinh xắn nằm lên chiếc giường của hai người còn Lệnh Khắc cũng đã tắm xong, anh mặc một bộ đồ cùng cặp với của cô rồi nằm lên giường ôm lấy Tố Yên.
Cô không hề ôm lại anh mà chỉ đơn giản xoay lưng về phía Lệnh Khắc khiến anh cũng hơi bất ngờ nhưng rồi lại không để tâm lắm mà ôm lấy Tố Yên từ phía sau, gương mặt anh tuấn cũng dụi vào cổ cô mà chìm vào giấc ngủ say.
Tố Yên tâm tư rối bời không biết làm sao cũng chỉ với tay tắt đèn rồi cũng nhắm mắt mà ngủ.
Lấp loé ánh đèn vào lúc ba giờ sáng khiến Tố Yên không thể nào ngủ được, mi mắt mở he hé không nói một lời nào im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Lệnh Khắc.
Về đêm không gian căn phòng cũng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi nhưng giọng nói từ trong điện thoại Lệnh Khắc có thể vang tận khắp căn phòng ngủ.
"Em có thai sao?... được rồi tôi đến đó liền."
Sau khi tắt máy Lệnh Khắc khoác lên mình chiếc áo khoác rồi tiến đến gần Tố Yên, bàn tay to lớn của anh dịu dàng vuốt nhẹ lên gò má của cô, đôi môi khô ráp hôn lên gò má nhỏ.
Hắn thì thầm: "Xin lỗi em..."
Dứt lời hắn cũng cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi căn nhà ấm áp...
Bấy giờ Tố Yên hai mắt không hề mắt, thoáng nhìn đã ửng đỏ bất cứ lúc nào cũng sẽ trào nước mắt.
Gương mặt trở nên thất thần Tố Yên ngồi dậy nhớ về những câu nói của người chồng thân yêu của mình qua chiếc điện thoại kia. Không gian yên tĩnh đến mức giọng nói của nữ nhân ở trong chiếc điện thoại vang đến bên tai cô.
Gục mặt xuống hai đầu gối Tố Yên không kìm được nức nở, bao nhiêu suy nghĩ tự lừa dối bản thân đều bị đánh bay. Trong đầu cô hiện giờ không còn gì khác ngoài câu nói “Em có thai rồi.” của nữ nhân kia… giọng nói ấy không nhầm lẫn đi đâu được.
Tố Yên không ngờ người mà bản thân tin tưởng nhất lại là người tình bí mật của Lệnh Khắc, người mà Tố Yên xem như chị em thân thiết… Lâm Chi.
“Ha… thật vô nghĩa, tình cảm bao nhiêu năm đến đây cũng nên kết thúc rồi…”
Dứt lời ánh mắt của Tố Yên dường như đã thay đổi, không còn bao yêu thương ngọt ngào trước kia nữa. Nhấc điện thoại lên Tố Yên gọi cho một số điện thoại lạ.
“Tao sắp ly hôn rồi, những gì mày nghi ngờ là sự thật… bây giờ tao qua bên mày.”
Tắt mắt xong Tố Yên cũng thay đồ mặc áo khoác rồi lái xe rời khỏi biệt thự này.
Trái lại với Tố Yên thì Lệnh Khắc đang vội vàng chạy đến địa điểm Lâm Chi hẹn, đứng bên ngoài quán café tâm tư anh rối bời khi nhìn nữ nhân ngồi bên trong.
“Anh Khắc! Vào đây.”
Thấy Lâm Chi ngoắc mình Lệnh Khắc hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong, thấy khách đến nhân viên vội chạy ra.
“Cho tôi một ly cà phê đen.”
Lâm Chi nghe hắn gọi đồ uống liền ngăn lại: “Khoan đã, tối rồi anh đừng uống cà phê.”
Bị người khác can ngăn Lệnh Khắc khó chịu liếc nhìn Lâm Chi.
“Đừng xen vào những việc vô bổ, em hẹn tôi đến đây là để nói về cái thai sao?”
Lâm Chi mím môi: “Vâng… hôm nay em mới đi khám, đứa bé đã được 1 tháng có lẽ là đêm hôm đó…”
Lệnh Khắc trầm tư, việc này cũng đều do anh mà ra. Vào một tháng trước có một buổi tiệc rượu được tổ chức tại du thuyền, Tố Yên hôm đó có việc không cùng anh đi được nên Lệnh Khắc chỉ đành một mình đi.
Hôm đó vô tình bị người khác chuốc rượu nên đã làm nhiều chuyện quá giới hạn đối với Lâm Chi. Vì chuyện đã xảy ra anh chỉ có thể chịu trách nhiệm đối với cô ấy nhưng chỉ có thể để Lâm Chi làm tình nhân của mình, tuyệt đối Lệnh Khắc sẽ không ly hôn với Tố Yên.
“Được rồi, cô chỉ cần sinh đứa bé ra tôi sẽ nuôi nhưng Tiểu Yên sẽ làm mẹ của đứa nhỏ.”
Nghe được những lời nhẫn tâm của Lệnh Khắc khiến Lâm Chi hoảng hốt đứng dậy đập bàn thật mạnh: “Tại sao? Anh không thể cưới em sao?”
Lệnh Khắc day trán mệt mỏi đáp: “Điều này là không thể, người vợ duy nhất của tôi dù trước hay sau này vẫn mãi là Tố Yên… cô không thể lấy đứa bé ra đe dọa tôi đâu.”
Lâm Chi im lặng nghiến răng, đôi chân run rẩy quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của Lệnh Khắc cùng với nhân viên xung quanh tiệm.
“Em xin anh, xin anh đừng mang đứa trẻ đi. Anh không thể nào bỏ cô ấy để lấy em được sao? Dù sao… bảy năm nay hai người cũng không có…”
Lời nói chưa kịp dứt thì Lâm Chi đã nhận được một cú tát trời giáng của Lệnh Khắc: “Ngậm miệng, Tiểu Yên là không muốn chứ không phải không được. Đừng có mở miệng ra là nói những câu dơ bẩn như thế!”
“Anh đã từng suy nghĩ đến cô ấy có yêu anh hay không? Hay đang qua lại với Lệnh Tư Ân?”
Câu nói này của Lâm Chi chính thức làm Lệnh Khắc ngẩn người, điều anh biết về Tố Yên rất ít, càng nói đến mối quan hệ của Lâm Chi và Lệnh Tư Ân em trai của anh.
Lệnh Khắc mím môi im lặng không nói lời nào, được nước lấn tới Lâm Chi lấy từ trong giỏ nhỏ một sấp hình ảnh Tố Yên cùng với Lệnh Tư Ân cùng nhau đi ăn uống vui vẻ. Những bức ảnh này đều đã đánh tan bức tường phòng bị của anh.
Bản thân suy sụp tột độ nhìn những bức ảnh trên tay, Lệnh Khắc cầm lấy rồi đi ra ngoài tiệm trước khi đi không quên để lại một câu nói: “Cho tôi thời gian.”
Nói rồi Lệnh Khắc rời khỏi quán café không để ý đến biểu cảm kì lạ của Lâm Chi ở đằng sau, ôm chiếc bụng một tháng của mình vào một góc nhỏ của quán café Lâm Chi cầm điện thoại bấm như thế chờ đợi một ai đó.
Một bóng hình nam nhân ngồi vào ghế với vị trí đối diện với Lâm Chi, người đàn ông đặt một chiếc thẻ lên trên bàn ôn tồn nói.
“Làm tốt lắm, đây là thù lao ngày hôm nay. Nhớ hoàn thành tốt vở kịch còn lại, khi đó số tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản cô.”
Cầm lấy chiếc thẻ trên bàn Lâm Chi hôn lên chiếc thẻ đáp: “Mau đẩy nhanh tiến độ đi, vở kịch này tôi cảm thấy ghê lắm rồi đấy. Đứa bẻ của anh ấy cũng phải chào đời nữa, hơi đâu đi nhận vơ với tên Lệnh Khắc kia.”
Nam nhân không nói gì chỉ nở một nụ cười âm hiểm: “Chỉ cần thành công khiến Tố Yên rời khỏi người anh trai quý hóa đó, tôi sẽ thành công trở hữu cô ấy.
“Tố Yên không phải đồ vật.”
Nói rồi Lâm Chi cầm lấy túi xách rời đi, ánh mắt cũng thay đổi. Dù bản thân đóng vai ác như này nhưng Lâm Chi vẫn không hề quên đi đoạn tình cảm chị em thắm thiết với Tố Yên.
Trái lại Lệnh Khắc vừa bước vào bên trong xe hơi không khỏi gục ngã trước tin tức sét đánh mà bản thân đã nhận được, nhìn những bức hình trên tay anh không thời bóp nát tấm ảnh.
“Tại sao lại đối xử với tôi như thế?”
Hai mắt Lệnh Khắc đỏ ửng dường như muốn khóc, nhớ lại những kỉ niệm tươi đẹp bên Tố Yên anh không còn kìm được nước mắt mà bật khóc.
Tự tin tưởng bao lâu nay dành cho Tố Yên dường như bị đánh vỡ chỉ thông qua những bức ảnh, anh gục đầu vào vô lăng thở hắt một hơi.
Liệu những gì mà Lệnh Khắc nhìn có phải sự thật hay không? Niềm tin bị đánh vỡ thì sao, ngay cả bản thân hắn cũng đã thất hứa rồi.
Tình yêu sâu đậm đến mấy rồi cũng sẽ nguội lạnh, người đến người đi sau này gửi nhau đổi lời hối tiếc muộn màng… một mối tình mười năm đến đây cũng chấm dứt rồi…
Cô không hề ôm lại anh mà chỉ đơn giản xoay lưng về phía Lệnh Khắc khiến anh cũng hơi bất ngờ nhưng rồi lại không để tâm lắm mà ôm lấy Tố Yên từ phía sau, gương mặt anh tuấn cũng dụi vào cổ cô mà chìm vào giấc ngủ say.
Tố Yên tâm tư rối bời không biết làm sao cũng chỉ với tay tắt đèn rồi cũng nhắm mắt mà ngủ.
Lấp loé ánh đèn vào lúc ba giờ sáng khiến Tố Yên không thể nào ngủ được, mi mắt mở he hé không nói một lời nào im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Lệnh Khắc.
Về đêm không gian căn phòng cũng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi nhưng giọng nói từ trong điện thoại Lệnh Khắc có thể vang tận khắp căn phòng ngủ.
"Em có thai sao?... được rồi tôi đến đó liền."
Sau khi tắt máy Lệnh Khắc khoác lên mình chiếc áo khoác rồi tiến đến gần Tố Yên, bàn tay to lớn của anh dịu dàng vuốt nhẹ lên gò má của cô, đôi môi khô ráp hôn lên gò má nhỏ.
Hắn thì thầm: "Xin lỗi em..."
Dứt lời hắn cũng cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi căn nhà ấm áp...
Bấy giờ Tố Yên hai mắt không hề mắt, thoáng nhìn đã ửng đỏ bất cứ lúc nào cũng sẽ trào nước mắt.
Gương mặt trở nên thất thần Tố Yên ngồi dậy nhớ về những câu nói của người chồng thân yêu của mình qua chiếc điện thoại kia. Không gian yên tĩnh đến mức giọng nói của nữ nhân ở trong chiếc điện thoại vang đến bên tai cô.
Gục mặt xuống hai đầu gối Tố Yên không kìm được nức nở, bao nhiêu suy nghĩ tự lừa dối bản thân đều bị đánh bay. Trong đầu cô hiện giờ không còn gì khác ngoài câu nói “Em có thai rồi.” của nữ nhân kia… giọng nói ấy không nhầm lẫn đi đâu được.
Tố Yên không ngờ người mà bản thân tin tưởng nhất lại là người tình bí mật của Lệnh Khắc, người mà Tố Yên xem như chị em thân thiết… Lâm Chi.
“Ha… thật vô nghĩa, tình cảm bao nhiêu năm đến đây cũng nên kết thúc rồi…”
Dứt lời ánh mắt của Tố Yên dường như đã thay đổi, không còn bao yêu thương ngọt ngào trước kia nữa. Nhấc điện thoại lên Tố Yên gọi cho một số điện thoại lạ.
“Tao sắp ly hôn rồi, những gì mày nghi ngờ là sự thật… bây giờ tao qua bên mày.”
Tắt mắt xong Tố Yên cũng thay đồ mặc áo khoác rồi lái xe rời khỏi biệt thự này.
Trái lại với Tố Yên thì Lệnh Khắc đang vội vàng chạy đến địa điểm Lâm Chi hẹn, đứng bên ngoài quán café tâm tư anh rối bời khi nhìn nữ nhân ngồi bên trong.
“Anh Khắc! Vào đây.”
Thấy Lâm Chi ngoắc mình Lệnh Khắc hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong, thấy khách đến nhân viên vội chạy ra.
“Cho tôi một ly cà phê đen.”
Lâm Chi nghe hắn gọi đồ uống liền ngăn lại: “Khoan đã, tối rồi anh đừng uống cà phê.”
Bị người khác can ngăn Lệnh Khắc khó chịu liếc nhìn Lâm Chi.
“Đừng xen vào những việc vô bổ, em hẹn tôi đến đây là để nói về cái thai sao?”
Lâm Chi mím môi: “Vâng… hôm nay em mới đi khám, đứa bé đã được 1 tháng có lẽ là đêm hôm đó…”
Lệnh Khắc trầm tư, việc này cũng đều do anh mà ra. Vào một tháng trước có một buổi tiệc rượu được tổ chức tại du thuyền, Tố Yên hôm đó có việc không cùng anh đi được nên Lệnh Khắc chỉ đành một mình đi.
Hôm đó vô tình bị người khác chuốc rượu nên đã làm nhiều chuyện quá giới hạn đối với Lâm Chi. Vì chuyện đã xảy ra anh chỉ có thể chịu trách nhiệm đối với cô ấy nhưng chỉ có thể để Lâm Chi làm tình nhân của mình, tuyệt đối Lệnh Khắc sẽ không ly hôn với Tố Yên.
“Được rồi, cô chỉ cần sinh đứa bé ra tôi sẽ nuôi nhưng Tiểu Yên sẽ làm mẹ của đứa nhỏ.”
Nghe được những lời nhẫn tâm của Lệnh Khắc khiến Lâm Chi hoảng hốt đứng dậy đập bàn thật mạnh: “Tại sao? Anh không thể cưới em sao?”
Lệnh Khắc day trán mệt mỏi đáp: “Điều này là không thể, người vợ duy nhất của tôi dù trước hay sau này vẫn mãi là Tố Yên… cô không thể lấy đứa bé ra đe dọa tôi đâu.”
Lâm Chi im lặng nghiến răng, đôi chân run rẩy quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của Lệnh Khắc cùng với nhân viên xung quanh tiệm.
“Em xin anh, xin anh đừng mang đứa trẻ đi. Anh không thể nào bỏ cô ấy để lấy em được sao? Dù sao… bảy năm nay hai người cũng không có…”
Lời nói chưa kịp dứt thì Lâm Chi đã nhận được một cú tát trời giáng của Lệnh Khắc: “Ngậm miệng, Tiểu Yên là không muốn chứ không phải không được. Đừng có mở miệng ra là nói những câu dơ bẩn như thế!”
“Anh đã từng suy nghĩ đến cô ấy có yêu anh hay không? Hay đang qua lại với Lệnh Tư Ân?”
Câu nói này của Lâm Chi chính thức làm Lệnh Khắc ngẩn người, điều anh biết về Tố Yên rất ít, càng nói đến mối quan hệ của Lâm Chi và Lệnh Tư Ân em trai của anh.
Lệnh Khắc mím môi im lặng không nói lời nào, được nước lấn tới Lâm Chi lấy từ trong giỏ nhỏ một sấp hình ảnh Tố Yên cùng với Lệnh Tư Ân cùng nhau đi ăn uống vui vẻ. Những bức ảnh này đều đã đánh tan bức tường phòng bị của anh.
Bản thân suy sụp tột độ nhìn những bức ảnh trên tay, Lệnh Khắc cầm lấy rồi đi ra ngoài tiệm trước khi đi không quên để lại một câu nói: “Cho tôi thời gian.”
Nói rồi Lệnh Khắc rời khỏi quán café không để ý đến biểu cảm kì lạ của Lâm Chi ở đằng sau, ôm chiếc bụng một tháng của mình vào một góc nhỏ của quán café Lâm Chi cầm điện thoại bấm như thế chờ đợi một ai đó.
Một bóng hình nam nhân ngồi vào ghế với vị trí đối diện với Lâm Chi, người đàn ông đặt một chiếc thẻ lên trên bàn ôn tồn nói.
“Làm tốt lắm, đây là thù lao ngày hôm nay. Nhớ hoàn thành tốt vở kịch còn lại, khi đó số tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản cô.”
Cầm lấy chiếc thẻ trên bàn Lâm Chi hôn lên chiếc thẻ đáp: “Mau đẩy nhanh tiến độ đi, vở kịch này tôi cảm thấy ghê lắm rồi đấy. Đứa bẻ của anh ấy cũng phải chào đời nữa, hơi đâu đi nhận vơ với tên Lệnh Khắc kia.”
Nam nhân không nói gì chỉ nở một nụ cười âm hiểm: “Chỉ cần thành công khiến Tố Yên rời khỏi người anh trai quý hóa đó, tôi sẽ thành công trở hữu cô ấy.
“Tố Yên không phải đồ vật.”
Nói rồi Lâm Chi cầm lấy túi xách rời đi, ánh mắt cũng thay đổi. Dù bản thân đóng vai ác như này nhưng Lâm Chi vẫn không hề quên đi đoạn tình cảm chị em thắm thiết với Tố Yên.
Trái lại Lệnh Khắc vừa bước vào bên trong xe hơi không khỏi gục ngã trước tin tức sét đánh mà bản thân đã nhận được, nhìn những bức hình trên tay anh không thời bóp nát tấm ảnh.
“Tại sao lại đối xử với tôi như thế?”
Hai mắt Lệnh Khắc đỏ ửng dường như muốn khóc, nhớ lại những kỉ niệm tươi đẹp bên Tố Yên anh không còn kìm được nước mắt mà bật khóc.
Tự tin tưởng bao lâu nay dành cho Tố Yên dường như bị đánh vỡ chỉ thông qua những bức ảnh, anh gục đầu vào vô lăng thở hắt một hơi.
Liệu những gì mà Lệnh Khắc nhìn có phải sự thật hay không? Niềm tin bị đánh vỡ thì sao, ngay cả bản thân hắn cũng đã thất hứa rồi.
Tình yêu sâu đậm đến mấy rồi cũng sẽ nguội lạnh, người đến người đi sau này gửi nhau đổi lời hối tiếc muộn màng… một mối tình mười năm đến đây cũng chấm dứt rồi…