Chương 60: Quan mới nhậm chức
Các giám đốc điều hành công ty đã biết trận vũ bão cuồn cuộn này từ lâu nhưng nhân vật làm dấy lên phong vân trong cuộc họp sớm là Ngụy Sâm lại tuyệt nhiên không biết gì cả và cũng không biết Gia Cát Phong chưa hỏi ý của y mà đã chiêu mộ cho y một nhiệm vụ không thể hoàn thành trong mắt mọi người.
Mà gần như bắt đầu cùng với cuộc họp sớm của các giám đốc điều hành công ty chính là cuộc họp đầu tiên của Ngụy Sâm dưới thân phận tổng thanh tra với bộ thị trường.
Vừa đến chín giờ, cuộc họp sớm bộ thị trường bắt đầu.
Nhân viên bộ thị trường nể mặt Ngụy Sâm, đã tới đủ trước chín giờ, ngoại trừ quản lí bộ thị trường Hà Khoa Cường.
Ngụy Sâm đang đứng trên vị trí chủ trì, ánh mắt lạnh nhưu băng quét qua tất cả mọi người có trong phòng họp, có lẽ là khí thế từ trên người Ngụy Sâm quá mạnh mẽ nên khiến cho người của cả bộ thị trường bỏ qua việc thực chất Ngụy Sâm còn nhỏ hơn tất cả người đang ngồi trong đó, ai cũng bị khí thế của y làm cho ná thở không dám thở mạnh ngồi nghiêm chỉnh chờ Ngụy Sâm bắt đầu cuộc họp.
*Miêu tả khí chất của ảnh giống thầy dạy lí lớp 12 của em ghê, tới tiết là sợ tới nỗi không dám hó hé thở mạnh, lạnh toát cả người, mùa nắng nóng nực ấy vậy mà vô tiết thầy cứ như ngồi máy lạnh á:))
Ngụy Sâm bảo trợ lí phát văn kiện mà y đã chỉnh sửa ra, mỗi người một phần, cũng chả thèm chờ quản lí Hà Khoa Cường mà bắt đầu cuộc họp luôn lúc chín giờ.
"Tôi cũng không nhiều lời gì cả, đây là bảng biểu báo cáo của hai tháng trước và biểu đồ so sánh hàng năm của tháng trước." Ngụy Sâm vừa nói, PPT sau lưng cũng theo đó mà hiện lên bảng biểu của mấy số liệu, đấy đều là do Ngụy Sâm tốn hết thời gian cả tối mà sửa lại, cho thấy hiệu suất tháng này của Trường Phong một cách vô cùng trực quan, một đường trượt thẳng tắp, quả thực nhói lòng.
"Các anh chị có thể nói cho tôi biết là nguyên nhân gì đã dẫn đến kết quả như vậy không?" Ngụy Sâm đặt hai tay lên bàn, ánh mắt lạnh như băng quét về trước, rõ là không có nhìn ai cụ thể nhưng những người đang ngồi đều cảm thấy Ngụy Sâm đang nhìn họ, ánh mắt đầy tính xâm lược và cảm giác áp bách như thế khiến họ không khỏi lạnh sống lưng, thậm chí chả khác nào đầm mình hầm băng, sao còn dám làm gì mờ ám được?
Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người cúi đầu làm bộ như đang xem bảng biểu, dáng vẻ một lời khó nói hết.
"Việc này quả thật không trách các anh chị."
Lúc mọi người ở đây tưởng là Ngụy Sâm sắp nổi đóa thì đột nhiên Ngụy Sâm nói như thế, nhưng người trong phòng họp cũng không vì vậy mà thở phào ra, ngụm khí này vẫn còn mắc nghẹn ở ngực, không lên không xuống, nghẽn tới khó chịu.
PPT lại sang trang, hiện lên sách lược phát triển hàng năm của cựu tổng thanh tra, "Nguyên nhân là ở chỗ này." Một điểm sáng dừng ngay trên bảng chiếu, theo đó cũng chính là giọng nói không hề có cảm xúc gì của Ngụy Sâm.
Mọi người ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ngụy Sâm, chẳng lẽ lửa của quan mới nhậm chức không lan đến người bọn họ? Mà là lan lên trên sách lược và kế hoạch của tổng thanh tra tiền nhiệm?
Ngụy Sâm không để ý tới mọi người đang kinh ngạc, bấm chuyển bảng chiếu, Ngụy Sâm lời ít ý nhiều nói ra hết tất cả tai hại của sách lược phát triển của tổng thanh tra tiền nhiệm, ban đầu mọi người còn hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghe xong lời của Ngụy Sâm thì vẻ kinh ngạc trên mặt biến mất hết, thay vào đó là sự nghiêm túc và trang nghiêm, lời của Ngụy Sâm như cho họ giác ngộ vậy, trong nửa năm qua, họ ấn theo kế hoạch sách lược mà cựu tổng thanh tra đặt ra mà thực thi, chỉ là thu hoạch được rất nhỏ, trong lòng họ cảm thấy không ổn ròi nhưng không biết là có chỗ nào không đúng, lúc này tổng thanh tra mới vừa nói ra thì biết ngay là gì.
"Được rồi, vấn đề là ở chỗ đó, trước ngày mai, mỗi người chuẩn bị một phần tài liệu kế hoạch gửi tới hòm thư của tôi." Trang cuối của máy chiếu hiện lên địa chỉ hòm thư của Ngụy Sâm, chờ sau khi mọi người nhớ rõ rồi thì Ngụy Sâm mới vung tay tan họp.
Mọi người nhìn Ngụy Sâm, còn chưa kịp phản ứng, ơ kìa tan họp à? Sao tổng thanh tra Ngụy không nói nhiều thêm xíu nhở? Mới có hai mươi phút trôi qua chứ bao nhiêu đâu! Cũng không bằng một nửa thời gian họ họp mọi lần nữa!
Tan họp, Ngụy Sâm cũng không mang gì nhiều vào phòng họp, sửa sang xong đồ của mình định ra khỏi văn phòng, lúc vừa đi tới cửa, giám đốc Hà Khoa Cường mới khoan thai đến chậm, chạm thẳng mặt với Ngụy Sâm.
"Xin lỗi, tôi tới muộn." Tuy rằng ngoài miệng Hà Khoa Cường nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có một chút vẻ áy náy của người tới muộn nên có.
Ngụy Sâm cũng không nói gì, thậm chí ngay cả thời gian liếc nhìn Hà Khoa Cường cũng không có, bỏ qua Hà Khoa Cường, sải bước đi mất.
Cảnh đoán trước không xảy ra, Hà Khoa Cường có hơi ngơ ngác ngỡ ngàng, gã nhìn về phía phòng họp thì thấy đồng nghiệp đang sửa soạn lại tài liệu, lại hỏi: "Họp xong rồi à?"
"Xong rồi." Một đồng nghiệp ở gần Hà Khoa Cường trả lời: "Nếu giám đốc Hà không có việc gì nữa thì chúng tôi đi làm việc trước." Người này dứt lời, cũng mặc xác Hà Khoa Cường đi mất tiêu.
Có một dĩ nhiên là có hai, những người khác cũng ôm tư liệu đi mất.
Hà Khoa Cường nhìn bóng dáng đi mất của các đồng sự, sao cứ cảm thấy họ vô cùng hăm hở.
Vậy là trong lúc mình bị trễ đã xảy ra chuyện gì? Gã cứ cảm thấy sự hăng hái của mấy nhân viên này bị công việc kích lên.
Nhân viên có thể vào làm trong tập đoàn Trường Phong ngoại trừ mấy quan hệ con ông cháu cha cá biệt thì những người khác đều tràn ngập lí tưởng và hoài bão. Trong cuộc họp vừa rồi, Ngụy Sâm không miêu tả kế hoạch hư vô trong tương lai cho họ, cũng không hứa hẹn với họ bất cứ gì, nhưng việc phân tích chiến lược của tổng thanh tra tiền nhiệm lại làm cho họ thấy được năng lực của Ngụy Sâm, cũng làm cho họ được ích lợi không nhỏ, nên đã để lại trong lòng họ một tư tưởng lâu dài -- Đi theo tổng thanh tra này sẽ có thịt ăn!
Cũng vì thế mà lòng nhiệt huyết của những nhân viên này bị đánh thức.
Một người lãnh đạo tốt thì không cần phải nói gì cả, năng lực của y và mị lực nhân cách đã có thể dễ dàng cuốn hút người khác, khiến họ cam tâm tình nguyện đi theo.
Trên người Ngụy Sâm có phẩm chất đặc biệt vậy đấy.
Lúc Ngụy Sâm trở lại phòng làm việc, Trần Lê đang ngồi viết bên bàn học mà Ngụy Sâm cố ý chuẩn bị cho cậu, vẻ mặt tuy vẫn ngây ra, mà lại chăm chú, rất tập trung vào trong đó, như là đang làm việc lớn vậy, ngay cả Ngụy Sâm đi vào cũng không phát giác.
Ngụy Sâm vì không muốn quấy rầy Trần Lê nên bước chân nhẹ đi đến cạnh cậu, chờ đến khi thấy rõ Trần Lê đang viết chữ gì thì ánh mắt của Ngụy Sâm lập tức dịu xuống.
Cả một trang giấy, toàn là hai chữ "Ngụy Sâm".
Khi từ Ngụy Sâm cuối cùng kết thúc, Trần Lê mới bỏ bút xuống, cảm giác được hơi thở quen thuộc từ đằng sau, Trần Lê xoay người lại ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm ngay phải ánh mắt dịu dàng của Ngụy Sâm, hai mắt Trần Lê sáng ngời, cầm tờ giấy viết đầy hai chữ "Ngụy Sâm" lên đưa cho y.
Ngụy Sâm trịnh trọng nhận lấy tờ giấy Trần Lê đưa tới, nghiêm túc đánh giá chữ viết bên trên.
Hiển nhiên là Trần Lê bắt chước chữ viết trong từ điển, vẫn chưa hình thành thể chữ của riêng mình*, nhất bút nhất hoạ, quy củ, lớn nhỏ hầu như tương đồng, trông giống như thể chữ in. Nhưng mỗi nét bút lại hiện lên sự chân thành khiến cho trong lòng Ngụy Sâm cảm động dấy lên hơi ấm.
*Là kiểu chữ riêng của mình á, mỗi người viết chữ mỗi khác, không ai giống ai, như ba mẹ viết chữ trông xịn lắm tới mình viết chữ như con nít cấp 1 zậy á
"Lê Lê giỏi quá!" Ngụy Sâm một tay cầm tờ giấy thật mỏng, một tay xoa xoa tóc Trần Lê, khích lệ nói.
Trả lời Ngụy Sâm chính là ánh mắt càng thêm chăm chú của Trần Lê, Ngụy Sâm hiểu ý của Trần Lê ngay lập tức, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Trần Lê.
Trần Lê được hôn khen ngợi lại xoay người cầm bút, bắt đầu viết chữ, Ngụy Sâm đứng ở sau lưng Trần Lê, nhìn Trần Lê vẽ từng nét một, cực kỳ nghiêm túc viết gì đó trên giấy.
Lần này thứ Trần Lê viết không còn là hai chữ Ngụy Sâm đơn giản, mà là một câu, một câu không có lỗi ngôn từ-- Trần Lê thích ở chung một chỗ với Ngụy Sâm.
Mười chữ thật đơn giản, nhưng lại như một quả bom nguyên tử quẳng vào lòng Ngụy Sâm, cả lồng ngực nổ tung lên, từng đám mây hình nấm bay lên, len lỏi đầy cả dây thần kinh của Ngụy Sâm, thần kinh bỗng cảm thấy phê như chơi đá, cơ thể bắt đầu run lên không thể khống chế, Ngụy Sâm cảm thấy trong mắt như có thứ gì trào ra.
"Lê Lê..." Ngụy Sâm muốn gọi tên của Trần Lê, nhưng lúc mở miệng lại chợt nhận ra mình đã kích động tới mức không nói nên lời, hai chữ Lê Lê hóa thành tiếng khí, tiêu tán trong bầu không khí ngọt ngào.
"Lê Lê!"
"Lê Lê!"
"Lê Lê!"
Ngụy Sâm cứ gọi tên của Trần Lê mãi, dường như chỉ có dựa vào đó thì Ngụy Sâm mới có thể xoa dịu sự vui sướng đột nhiên trỗi dậy trong lòng.
Trần Lê nghe tiếng Ngụy Sâm, lại quay đầu nhìn y, ánh mắt đờ đẫn tối sầm lại, có hơi lo lắng đứng dậy duỗi tay lau nhẹ lên mặt Ngụy Sâm.
Thì ra nước mắt của Ngụy Sâm không thể nén nổi mà đã chực trào ra từ lúc nào.
Ngụy Sâm cầm tay của Trần Lê, kéo nhẹ ra, ôm Trần Lê vào lòng ôm thật chặt, hai người dính vào nhau kín mít không khe gió lùa, nhịp đập trái tim giờ phút này cũng ăn nhịp với nhau, đập thình thịch thình thịch, từng nhịp đập vang lên trong lòng ngực.
"Lê Lê." Ngụy Sâm lại gọi tên Trần Lê, từ này đã khắc sâu trong lòng y, đâm chồi mọc rễ tại nơi mềm mại nhất trong lòng y.
Trần Lê ngơ ngác để cho Ngụy Sâm ôm, cậu thích cái ôm ấm áp này, cái ôm này tạo ra cho cậu một cảm giác an toàn vô tận.
Thời gian tựa như dừng lại ngay vào lúc này, lại dài như đã trôi qua cả một thế kỉ, sau khi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dần lắng xuống, Ngụy Sâm mới buông Trần Lê ra, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Lê, sự dịu dàng trong mắt như muốn hóa thành một tấm lưới lớn phủ Trần Lê bên trong, mãi cũng không cho Trần Lê có cơ hội trốn thoát.
Trần Lê mặc cho Ngụy Sâm nhìn, mặt cậu ngây ra. trong đôi mắt to tựa hồ mang theo vẻ chói cháng của ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cậu cam lòng bị Ngụy Sâm dùng tấm lưới nhu tình ấy bao phủ, mãi cũng không muốn trốn chạy.
Chờ đến khi khắc sâu Trần Lê vào lòng, Ngụy Sâm mới cúi người cầm lấy chiếc bút Trần Lê vừa bỏ xuống, viết thêm một hàng chữ vào sau câu của Trần Lê, cũng nhất bút nhất họa, vô cùng chăm chú, tựa như là đang viết cam kết vậy.
Vừa lúc ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, chiếu lên tủ sách lẫn tờ giấy này, chữ mà bút đen viết ra tựa được dát lên một tầng ánh sáng, chiếu sáng luôn cả tháng năm cuộc đời về sau.
- - Trần Lê thích ở chung một chỗ với Ngụy Sâm.
- - Ngụy Sâm cũng thích ở chung một chỗ với Trần Lê.
Mà gần như bắt đầu cùng với cuộc họp sớm của các giám đốc điều hành công ty chính là cuộc họp đầu tiên của Ngụy Sâm dưới thân phận tổng thanh tra với bộ thị trường.
Vừa đến chín giờ, cuộc họp sớm bộ thị trường bắt đầu.
Nhân viên bộ thị trường nể mặt Ngụy Sâm, đã tới đủ trước chín giờ, ngoại trừ quản lí bộ thị trường Hà Khoa Cường.
Ngụy Sâm đang đứng trên vị trí chủ trì, ánh mắt lạnh nhưu băng quét qua tất cả mọi người có trong phòng họp, có lẽ là khí thế từ trên người Ngụy Sâm quá mạnh mẽ nên khiến cho người của cả bộ thị trường bỏ qua việc thực chất Ngụy Sâm còn nhỏ hơn tất cả người đang ngồi trong đó, ai cũng bị khí thế của y làm cho ná thở không dám thở mạnh ngồi nghiêm chỉnh chờ Ngụy Sâm bắt đầu cuộc họp.
*Miêu tả khí chất của ảnh giống thầy dạy lí lớp 12 của em ghê, tới tiết là sợ tới nỗi không dám hó hé thở mạnh, lạnh toát cả người, mùa nắng nóng nực ấy vậy mà vô tiết thầy cứ như ngồi máy lạnh á:))
Ngụy Sâm bảo trợ lí phát văn kiện mà y đã chỉnh sửa ra, mỗi người một phần, cũng chả thèm chờ quản lí Hà Khoa Cường mà bắt đầu cuộc họp luôn lúc chín giờ.
"Tôi cũng không nhiều lời gì cả, đây là bảng biểu báo cáo của hai tháng trước và biểu đồ so sánh hàng năm của tháng trước." Ngụy Sâm vừa nói, PPT sau lưng cũng theo đó mà hiện lên bảng biểu của mấy số liệu, đấy đều là do Ngụy Sâm tốn hết thời gian cả tối mà sửa lại, cho thấy hiệu suất tháng này của Trường Phong một cách vô cùng trực quan, một đường trượt thẳng tắp, quả thực nhói lòng.
"Các anh chị có thể nói cho tôi biết là nguyên nhân gì đã dẫn đến kết quả như vậy không?" Ngụy Sâm đặt hai tay lên bàn, ánh mắt lạnh như băng quét về trước, rõ là không có nhìn ai cụ thể nhưng những người đang ngồi đều cảm thấy Ngụy Sâm đang nhìn họ, ánh mắt đầy tính xâm lược và cảm giác áp bách như thế khiến họ không khỏi lạnh sống lưng, thậm chí chả khác nào đầm mình hầm băng, sao còn dám làm gì mờ ám được?
Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người cúi đầu làm bộ như đang xem bảng biểu, dáng vẻ một lời khó nói hết.
"Việc này quả thật không trách các anh chị."
Lúc mọi người ở đây tưởng là Ngụy Sâm sắp nổi đóa thì đột nhiên Ngụy Sâm nói như thế, nhưng người trong phòng họp cũng không vì vậy mà thở phào ra, ngụm khí này vẫn còn mắc nghẹn ở ngực, không lên không xuống, nghẽn tới khó chịu.
PPT lại sang trang, hiện lên sách lược phát triển hàng năm của cựu tổng thanh tra, "Nguyên nhân là ở chỗ này." Một điểm sáng dừng ngay trên bảng chiếu, theo đó cũng chính là giọng nói không hề có cảm xúc gì của Ngụy Sâm.
Mọi người ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ngụy Sâm, chẳng lẽ lửa của quan mới nhậm chức không lan đến người bọn họ? Mà là lan lên trên sách lược và kế hoạch của tổng thanh tra tiền nhiệm?
Ngụy Sâm không để ý tới mọi người đang kinh ngạc, bấm chuyển bảng chiếu, Ngụy Sâm lời ít ý nhiều nói ra hết tất cả tai hại của sách lược phát triển của tổng thanh tra tiền nhiệm, ban đầu mọi người còn hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghe xong lời của Ngụy Sâm thì vẻ kinh ngạc trên mặt biến mất hết, thay vào đó là sự nghiêm túc và trang nghiêm, lời của Ngụy Sâm như cho họ giác ngộ vậy, trong nửa năm qua, họ ấn theo kế hoạch sách lược mà cựu tổng thanh tra đặt ra mà thực thi, chỉ là thu hoạch được rất nhỏ, trong lòng họ cảm thấy không ổn ròi nhưng không biết là có chỗ nào không đúng, lúc này tổng thanh tra mới vừa nói ra thì biết ngay là gì.
"Được rồi, vấn đề là ở chỗ đó, trước ngày mai, mỗi người chuẩn bị một phần tài liệu kế hoạch gửi tới hòm thư của tôi." Trang cuối của máy chiếu hiện lên địa chỉ hòm thư của Ngụy Sâm, chờ sau khi mọi người nhớ rõ rồi thì Ngụy Sâm mới vung tay tan họp.
Mọi người nhìn Ngụy Sâm, còn chưa kịp phản ứng, ơ kìa tan họp à? Sao tổng thanh tra Ngụy không nói nhiều thêm xíu nhở? Mới có hai mươi phút trôi qua chứ bao nhiêu đâu! Cũng không bằng một nửa thời gian họ họp mọi lần nữa!
Tan họp, Ngụy Sâm cũng không mang gì nhiều vào phòng họp, sửa sang xong đồ của mình định ra khỏi văn phòng, lúc vừa đi tới cửa, giám đốc Hà Khoa Cường mới khoan thai đến chậm, chạm thẳng mặt với Ngụy Sâm.
"Xin lỗi, tôi tới muộn." Tuy rằng ngoài miệng Hà Khoa Cường nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có một chút vẻ áy náy của người tới muộn nên có.
Ngụy Sâm cũng không nói gì, thậm chí ngay cả thời gian liếc nhìn Hà Khoa Cường cũng không có, bỏ qua Hà Khoa Cường, sải bước đi mất.
Cảnh đoán trước không xảy ra, Hà Khoa Cường có hơi ngơ ngác ngỡ ngàng, gã nhìn về phía phòng họp thì thấy đồng nghiệp đang sửa soạn lại tài liệu, lại hỏi: "Họp xong rồi à?"
"Xong rồi." Một đồng nghiệp ở gần Hà Khoa Cường trả lời: "Nếu giám đốc Hà không có việc gì nữa thì chúng tôi đi làm việc trước." Người này dứt lời, cũng mặc xác Hà Khoa Cường đi mất tiêu.
Có một dĩ nhiên là có hai, những người khác cũng ôm tư liệu đi mất.
Hà Khoa Cường nhìn bóng dáng đi mất của các đồng sự, sao cứ cảm thấy họ vô cùng hăm hở.
Vậy là trong lúc mình bị trễ đã xảy ra chuyện gì? Gã cứ cảm thấy sự hăng hái của mấy nhân viên này bị công việc kích lên.
Nhân viên có thể vào làm trong tập đoàn Trường Phong ngoại trừ mấy quan hệ con ông cháu cha cá biệt thì những người khác đều tràn ngập lí tưởng và hoài bão. Trong cuộc họp vừa rồi, Ngụy Sâm không miêu tả kế hoạch hư vô trong tương lai cho họ, cũng không hứa hẹn với họ bất cứ gì, nhưng việc phân tích chiến lược của tổng thanh tra tiền nhiệm lại làm cho họ thấy được năng lực của Ngụy Sâm, cũng làm cho họ được ích lợi không nhỏ, nên đã để lại trong lòng họ một tư tưởng lâu dài -- Đi theo tổng thanh tra này sẽ có thịt ăn!
Cũng vì thế mà lòng nhiệt huyết của những nhân viên này bị đánh thức.
Một người lãnh đạo tốt thì không cần phải nói gì cả, năng lực của y và mị lực nhân cách đã có thể dễ dàng cuốn hút người khác, khiến họ cam tâm tình nguyện đi theo.
Trên người Ngụy Sâm có phẩm chất đặc biệt vậy đấy.
Lúc Ngụy Sâm trở lại phòng làm việc, Trần Lê đang ngồi viết bên bàn học mà Ngụy Sâm cố ý chuẩn bị cho cậu, vẻ mặt tuy vẫn ngây ra, mà lại chăm chú, rất tập trung vào trong đó, như là đang làm việc lớn vậy, ngay cả Ngụy Sâm đi vào cũng không phát giác.
Ngụy Sâm vì không muốn quấy rầy Trần Lê nên bước chân nhẹ đi đến cạnh cậu, chờ đến khi thấy rõ Trần Lê đang viết chữ gì thì ánh mắt của Ngụy Sâm lập tức dịu xuống.
Cả một trang giấy, toàn là hai chữ "Ngụy Sâm".
Khi từ Ngụy Sâm cuối cùng kết thúc, Trần Lê mới bỏ bút xuống, cảm giác được hơi thở quen thuộc từ đằng sau, Trần Lê xoay người lại ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm ngay phải ánh mắt dịu dàng của Ngụy Sâm, hai mắt Trần Lê sáng ngời, cầm tờ giấy viết đầy hai chữ "Ngụy Sâm" lên đưa cho y.
Ngụy Sâm trịnh trọng nhận lấy tờ giấy Trần Lê đưa tới, nghiêm túc đánh giá chữ viết bên trên.
Hiển nhiên là Trần Lê bắt chước chữ viết trong từ điển, vẫn chưa hình thành thể chữ của riêng mình*, nhất bút nhất hoạ, quy củ, lớn nhỏ hầu như tương đồng, trông giống như thể chữ in. Nhưng mỗi nét bút lại hiện lên sự chân thành khiến cho trong lòng Ngụy Sâm cảm động dấy lên hơi ấm.
*Là kiểu chữ riêng của mình á, mỗi người viết chữ mỗi khác, không ai giống ai, như ba mẹ viết chữ trông xịn lắm tới mình viết chữ như con nít cấp 1 zậy á
"Lê Lê giỏi quá!" Ngụy Sâm một tay cầm tờ giấy thật mỏng, một tay xoa xoa tóc Trần Lê, khích lệ nói.
Trả lời Ngụy Sâm chính là ánh mắt càng thêm chăm chú của Trần Lê, Ngụy Sâm hiểu ý của Trần Lê ngay lập tức, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Trần Lê.
Trần Lê được hôn khen ngợi lại xoay người cầm bút, bắt đầu viết chữ, Ngụy Sâm đứng ở sau lưng Trần Lê, nhìn Trần Lê vẽ từng nét một, cực kỳ nghiêm túc viết gì đó trên giấy.
Lần này thứ Trần Lê viết không còn là hai chữ Ngụy Sâm đơn giản, mà là một câu, một câu không có lỗi ngôn từ-- Trần Lê thích ở chung một chỗ với Ngụy Sâm.
Mười chữ thật đơn giản, nhưng lại như một quả bom nguyên tử quẳng vào lòng Ngụy Sâm, cả lồng ngực nổ tung lên, từng đám mây hình nấm bay lên, len lỏi đầy cả dây thần kinh của Ngụy Sâm, thần kinh bỗng cảm thấy phê như chơi đá, cơ thể bắt đầu run lên không thể khống chế, Ngụy Sâm cảm thấy trong mắt như có thứ gì trào ra.
"Lê Lê..." Ngụy Sâm muốn gọi tên của Trần Lê, nhưng lúc mở miệng lại chợt nhận ra mình đã kích động tới mức không nói nên lời, hai chữ Lê Lê hóa thành tiếng khí, tiêu tán trong bầu không khí ngọt ngào.
"Lê Lê!"
"Lê Lê!"
"Lê Lê!"
Ngụy Sâm cứ gọi tên của Trần Lê mãi, dường như chỉ có dựa vào đó thì Ngụy Sâm mới có thể xoa dịu sự vui sướng đột nhiên trỗi dậy trong lòng.
Trần Lê nghe tiếng Ngụy Sâm, lại quay đầu nhìn y, ánh mắt đờ đẫn tối sầm lại, có hơi lo lắng đứng dậy duỗi tay lau nhẹ lên mặt Ngụy Sâm.
Thì ra nước mắt của Ngụy Sâm không thể nén nổi mà đã chực trào ra từ lúc nào.
Ngụy Sâm cầm tay của Trần Lê, kéo nhẹ ra, ôm Trần Lê vào lòng ôm thật chặt, hai người dính vào nhau kín mít không khe gió lùa, nhịp đập trái tim giờ phút này cũng ăn nhịp với nhau, đập thình thịch thình thịch, từng nhịp đập vang lên trong lòng ngực.
"Lê Lê." Ngụy Sâm lại gọi tên Trần Lê, từ này đã khắc sâu trong lòng y, đâm chồi mọc rễ tại nơi mềm mại nhất trong lòng y.
Trần Lê ngơ ngác để cho Ngụy Sâm ôm, cậu thích cái ôm ấm áp này, cái ôm này tạo ra cho cậu một cảm giác an toàn vô tận.
Thời gian tựa như dừng lại ngay vào lúc này, lại dài như đã trôi qua cả một thế kỉ, sau khi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dần lắng xuống, Ngụy Sâm mới buông Trần Lê ra, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Lê, sự dịu dàng trong mắt như muốn hóa thành một tấm lưới lớn phủ Trần Lê bên trong, mãi cũng không cho Trần Lê có cơ hội trốn thoát.
Trần Lê mặc cho Ngụy Sâm nhìn, mặt cậu ngây ra. trong đôi mắt to tựa hồ mang theo vẻ chói cháng của ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cậu cam lòng bị Ngụy Sâm dùng tấm lưới nhu tình ấy bao phủ, mãi cũng không muốn trốn chạy.
Chờ đến khi khắc sâu Trần Lê vào lòng, Ngụy Sâm mới cúi người cầm lấy chiếc bút Trần Lê vừa bỏ xuống, viết thêm một hàng chữ vào sau câu của Trần Lê, cũng nhất bút nhất họa, vô cùng chăm chú, tựa như là đang viết cam kết vậy.
Vừa lúc ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, chiếu lên tủ sách lẫn tờ giấy này, chữ mà bút đen viết ra tựa được dát lên một tầng ánh sáng, chiếu sáng luôn cả tháng năm cuộc đời về sau.
- - Trần Lê thích ở chung một chỗ với Ngụy Sâm.
- - Ngụy Sâm cũng thích ở chung một chỗ với Trần Lê.