Chương 61: Con đến Đế Đô đi
Ngụy Sâm và Trần Lê chưa kịp cọ nhau được lâu thì một cuộc điện thoại nội bộ đã gọi Ngụy Sâm tới văn phòng của tổng giám đốc.
Đến khi Ngụy Sâm đi khỏi phòng làm việc lâu thật lâu rồi thì ánh mắt của Trần Lê mới lại vòng lại tờ giấy kia. Nét chữ của Ngụy Sâm cũng như con người y vậy, nét bút lạnh lùng, hạ bút mạnh mẽ, chỉ là mấy chữ vậy thôi mà mỗi một nét bút đều lộ ra sự dịu dàng, đánh mạnh vào tim Trần Lê.
Cuối cùng Trần Lê trịnh trọng gấp tờ giấy lại, không hề để lại một chút đường nếp nhăn nheo bỏ vào trong túi. Rất nhiều năm về sau, tờ giấy này vẫn được bảo tồn hoàn hảo, chứng kiến hôn nhân và tình yêu càng ngày bền vững của Trần Lê và Ngụy Sâm.
Tất nhiên đó là chuyện sau này, bây giờ Ngụy Sâm bị Gia Cát Phong gọi vào văn phòng, nhưng mới tới thang máy lại gặp phó chủ tịch tập đoàn Trường Phong là Chu Đồng Bằng.
Nếu đã tới làm việc ở tập đoàn Trường Phong thì dĩ nhiên là Ngụy Sâm biết Chu Đồng Bằng rồi, bây giờ thấy Chu Đồng Bằng, Ngụy Sâm lên tiếng chào hỏi Chu Đồng Bằng theo lễ phép, "Phó chủ tịch Chu." Gionjg nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không vì Chu Đồng Bằng là phó chủ tịch mà nịnh bợ.
Chu Đồng Bằng dùng khóe mắt liếc Ngụy Sâm, quan sát Ngụy Sâm từ trên xuống dưới, mới nói: "Cậu là tổng thanh tra Ngụy Sâm mới tới của bộ thị trường đó à?"
"Vâng." Cho dù là đối mặt với phó chủ tịch thì lời nói của Ngụy Sâm cũng ít như cũ.
"Ha ha." Chu Đồng Bằng cười không rõ ý, rồi sau đó có ý ám chỉ nói: "Lúc chọn cấp trên, mắt phải sáng một chút, đừng có chọn đồng đội heo cho mình." Tăng ba mười phần trăm so với quý trước, không phải chỉ có đồng đội heo mới hãm hại đồng đội như vậy hay sao?
"Ting~"
Thang máy ngừng ở tầng trệt đúng ngay lúc đó, cửa mở ra, Ngụy Sâm sải bước đi ra ngoài, cũng không biết là có nghe lọt tai câu cuối Chu Đồng Bằng nói không.
Bóng lưng của Ngụy Sâm biến mất dần sau cánh cảnh thang máy, cho tới khi Chu Đồng Bằng không nhìn thấy Ngụy Sâm nữa, mới dời mắt đi.
"Phó chủ tịch, tổng thanh tra Ngụy có phải là cháu của ngài Ngụy ở Ma Đô không?" Trợ lý của Chu Đồng Bằng đứng ở phía sau hỏi, đấy là một câu nhắc nhở không rõ, nhà họ Ngụy ở Đế Đô tuy không có thế lực gì nhưng Chu Đồng Bằng lại có một vài sự nghiệp ở Ma Đô, đến lúc đó rất khó để không phiền tới chỗ của nhà họ Ngụy, lúc này nếu đắc tội cậu chủ nhà họ Ngụy, đến lúc đó nhà họ Ngụy sẽ không dễ nói chuyện vậy nữa.
"Yên tâm." Chu Đồng Bằng lại không hề lo lắng tí nào, "Lúc trước cụ Ngụy gọi điện cho tôi bảo tôi phải tiếp đãi đứa cháu trai ngỗ nghịch này của ông ta cho thật tốt."
Khóe miệng Chu Đồng Bằng cong lên trong vô thức, mép thịt đầy mỡ run run mấy cái.
Biết được là cụ Ngụy bày mưu đặt kế, trợ lý không nói gì nữa, chỉ là hắn ta lại hơi tò mò là vì sao cụ Ngụy lại đối xử như vậy với cháu trai của mình? Chẳng lẽ Ngụy Sâm không phải cháu ruột của Ngụy Sâm?
Ngụy Sâm gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Gia Cát Phong thấy y vào liền bảo Cao Thánh đi rót cho Ngụy Sâm một ly trà, sau đó bảo người ngồi xuống sofa.
"Ngụy Sâm này, phía bên trên ra nhiệm vụ cho cậu." Gia Cát Phong cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu chuẩn bị tâm lí bị quở trách trước đi, nhiệm vụ này có lẽ có hơi quá."
Cao Thánh bưng trà nóng đi vào, đặt trà ở trước mặt của Ngụy Sâm, nghe thấy Gia Cát Phong nói mà một chút tội lỗi ác độc cũng không có thì giật giật mí mắt, vô hình hơi đồng tình nhìn Ngụy Sâm.
"Đặt ra bao nhiêu?" Ngụy Sâm hỏi.
"Phải tăng lên ba mươi phần trăm so với quý trước." Gia Cát Phong trả lời, không đợi Ngụy Sâm đáp đã nói thêm: "Mặc dù nhiệm vụ có hơi quá, nhưng cứ coi như là cấp trên với cậu..."
Hai chữ thử thách Gia Cát Phong vẫn chưa nói ra, thì từ được của Ngụy Sâm cũng đã nói xong.
Cao Thánh chớp hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Ngụy Sâm, có hơi nghi ngờ lỗ tai của mình, ban nãy Ngụy Sâm nói được ư?
Hiệu suất tăng ba mười phần trăm so với quý trước á, không phải ba phần trăm đâu! Hơn nữa còn là dưới tình huống tăng trưởng âm đó! Làm sao Ngụy Sâm lại có thể bình tĩnh nói ra câu như vậy chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Cao Thánh không biết là nên khen lá gan của Ngụy Sâm hay là cười nhạo Ngụy Sâm chưa trải sự đời nữa.
Nên biết rằng cả xí nghiệp lớn như Trường Phong vầy, hiệu suất từng quý tăng lên một phân đã là chuyện vô cùng khó rồi chứ nói chi là tăng trưởng với ba mươi phần trăm. Trong cuộc họp sớn Gia Cát Phong đồng ý yêu cầu này, Cao Thánh đã cảm thấy Gia Cát Phong điên rồi, nhưng bây giờ Ngụy Sâm còn điên hơn cả Gia Cát Phong, vậy mà đồng ý dễ dàng như thế!
"Ngụy Sâm, làm hay lắm." Thấy Ngụy Sâm đồng ý dứt khoát như vậy, Gia Cát Phong không hề ngoài ý muốn tí nào, đưa tay vỗ vỗ vai của Ngụy Sâm, cười nói: "Tôi đánh giá cao về cậu."
Ngụy Sâm không dấu vết né tránh tay của Gia Cát Phong, nói: "Tổng giám đốc, còn chuyện gì khác không?"
"Không còn gì nữa, cậu trở về làm việc cho thật tốt đi, những chuyện khác không cần phải lo." Gia Cát Phong không rõ chuyện khác là chuyện gì, ông tin Ngụy Sâm có thể hiểu được ý của ông.
"Được." Ngụy Sâm đứng dậy đi, lúc đi tới cửa, Ngụy Sâm dừng bước, cũng không xoay người, để lại một câu, "Lúc nãy lên, tôi gặp phó chủ tịch Chu." sau đó là tiếng bước chân đi mất.
Qua cửa phòng làm việc sắp đóng, Gia Cát Phong vừa mới uống một ngụm nước trà vào miệng lại phun ra, vẻ mặt có hơi hăng hái, trong khoảng thời gian ngắn ông cũng không cách nào hiểu rõ ý trong lời của Ngụy Sâm.
Lời này của Ngụy Sâm, không cần phải nói rõ, y đã biết là vụ đặt nhiệm vụ ba mươi phần trăm vốn không phải là bên trên quyết định mà là nhường bước sau khi đánh cờ ư? Là ông dẫn thêm phiền tới cho Ngụy Sâm? Hay là nên nói, trong lúc ông không hay biết gì thì Chu Đồng Bằng đã đến trước mặt Ngụy Sâm dàn dựng châm ngòi mối quan hệ giữa ông và Ngụy Sâm nhỉ?
Cao Thánh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng ở một bên, tuy hắn không biết vì sao lúc gần đi ns lại nói một câu như vậy, nhưng hắn thấy dáng vẻ rối rắm sa vào trầm tư của Gia Cát Phong không hiểu sao lại thấy có hơi sướng rơn người.
Gia Cát Phong làm tổng giám đốc của tập đoàn Trường Phong, chắc chắn là có đặc quyền trong tay, mà đặc quyền này để cho một nhân viên dẫn bạn đời đi làm, chủ tịch cũng không thể nói được gì cho nên sáng nay lúc mở họp, cũng là nguyên nhân mà lúc đầu chủ tịch đồng ý.
Cho dù cuối cùng Chu Đồng Bằng không đồng ý vụ này, nhưng Gia Cát Phong cũng không thèm để ý tới ông ta, tuy rằng Chu Đồng Bằng là phó chủ tịch, nhưng Gia Cát Phong đứng trước chủ tịch chắc cũng có quyền phát biểu, địa vị cũng tương đương với Chu Đồng Bằng.
Nhưng mà Gia Cát Phong luôn luôn không để ý đến cái nhìn của người khác, đặc biệt là cái nhìn của Chu Đồng Bằng bỗng lại để ý tới nó, hơn nữa còn hùa theo cái hố mà Chu Đồng Bằng đào, đồng ý với điều kiện hà khắc của Chu Đồng Bằng. Điều này, Cao Thánh nghĩ như nào cũng không thông nổi.
Gia Cát Phong làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ là vì cuối cuộc họp dùng chức phó chủ tịch ngăn cản Chu Đồng Bằng sao? Làm vậy có lãng xẹt quá không!
"Nghĩ gì thế? Sao nhập thần dữ vậy?" Gia Cát Phong lấy khăn giấy lau trà dính trên tây trang, quay qua thì thấy Cao Thánh đang chìm vào suy nghĩ.
"Không có gì." Cao Thánh hoàn hồn, rút sự nghi hoặc trong mắt lại.
"Không có nghĩ gì thì qua phòng nghỉ của tôi lấy một cái áo khoác vest ra đây, bộ vest trắng này bất tiện vậy đấy, dính vết bẩn cái là y như rằng bẩn ơi là bẩn." Gia Cát Phong cảm thấy là trà dính trên tây trang càng lau càng bẩn, không thể mặc được nữa.
"Vậy tôi đi lấy ngay đây." Cao Thánh đi tới phòng nghỉ ngay lập tức, trong lòng lại không nhịn được mà oán thầm, không phải ông già ông chỉ thích mặc mấy cái bộ vest trắng không hợp dính bẩn này thôi sao?
Ma Đô, Ngụy gia.
Cụ Ngụy ngồi đối diện với Ngụy Chấn Hùng ở trong thư phòng, giữa họ là một bàn cờ vua.
"A Sâm đã đến Đế Đô hơn nửa tháng rồi nhỉ?" Cụ Ngụy nhìn bàn cờ, nói.
"Chắc vậy." Ngụy Chấn Hùng trả lời, đáp án rõ là không quan tâm.
Cụ Ngụy ăn của Ngụy Chấn Hùng một quân, "Trong nửa tháng này, có chưa từng liên lạc với con à?"
Ngụy Chấn Hùng không trả lời, vì trên bàn cờ, ông đã lâm vào tử cục, tựa như vấn đề này của cụ vậy, ông cũng không cho ra đáp án, ông cũng chả biết Ngụy Sâm có liên lạc với ông không, có lẽ là có.
Cụ ăn chủ tướng của Ngụy Chấn Hùng, ván cờ liền đi tới kết, "Theo ta lại đây." Nói xong cụ Ngụy đứng lên dẫn đường, đi tới cạnh giá sách, rút từ bên trong ra một bản kế hoạch, đưa cho Ngụy Chấn Hùng.
Ngụy Chấn Hùng nhận lấy bản kế hoạch, nghiêm túc lật coi, rồi sau đó ngẩng đầu không hiểu gì nhìn cụ Ngụy, "Ba, đây là?"
"Đây là thứ lúc trước A Sâm giao cho ta, ta cho là nó đi Đế Đô sẽ thực thi kế hoạch này, kết quả lại quay đầu đi vào tập đoàn Trường Phong." Cụ nói, trong giọng nghe không ra vui giận, "Cuối cùng còn giận ta đồng ý hôn sự giữa nó với nhà họ Trần."
"Nó còn trẻ.'' Ngụy Chấn Hùng nghĩ nghĩ, cũng không biết phải nói gì, nửa ngày thì cho ra bốn chữ như vậy. Nó còn trẻ chưa biết nặng nhẹ.
"Thôi thôi, để A sâm kết hôn với Trần Lê đúng là oan cho nó." Cụ khoát tay, xem như bỏ qua đề tài này, "Con mới vừa xem bản kế hoạch này rồi, có gì muốn nói không?"
"Con không có gì để nói cả." Ngụy Chấn Hùng thả bản kế hoạch ra, nói. Bản kế hoạch này vô cùng tường tận và hoàn mỹ, khiến ông không moi ra được một lỗi sai nào, mặc dù ông cũng chả muốn thừa nhận điều này.
"Ta tin vào năng lực của A Sâm." Cụ Ngụy nói: "Ta cũng hi vọng là tương lai A Sâm có thể kế thừa nhà họ Ngụy ta."
Ngụy Chấn Hùng khựng lại, rồi coi như không có gì mà nói: "Dù gì thì nó cũng là người ba tự thân bồi dưỡng, con tin nó có thể đảm nhiệm."
Cụ Ngụy khẽ liếc Ngụy Chấn Hùng, cái nhìn này giống như thấu được nội tâm của ông ta, "Hi vọng lời con nói và điều trong lòng con muốn sẽ giống nhau."
Ngụy Chấn Hùng cúi đầu, không nói.
Cụ nhìn Ngụy Chấn Hùng thật sâu, cũng không tiếp tục đề tài này, mà dẫn đề tài tới bản kế hoạch, "Ta cảm thấy bản kế hoạch này của A Sâm rất được, con cảm thấy ngoài A Sâm ra thì ai có thể thực thi bản kế hoạch này?"
Ngụy Chấn Hùng suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được một người, "Mấy ngày nữa là Ngụy Hoa trở lại rồi, con cảm thấy để nó đi đi." Cha của Ngụy Hoa là anh em họ với Ngụy Chấn Hùng, nhưng mà cha Ngụy Hoa chết sớm, hồi còn nhỏ Ngụy Hoa đã được nuôi dưới danh của Ngụy Chấn Hùng rồi, mấy năm trước thi vào học viện thương mại đứng đầu thế giới. Bây giờ tốt nghiệp về, tám chín phần mười là đi làm ở Ngụy thị.
Cụ Ngụy gật đầu, nói ra quyết định của cụ, "Ta đã liên lạc với Ngụy Hoa rồi, để nó về nước thì đi thẳng tới Đế Đô đưa tin. Tuy năng lực nó mạnh nhưng không đủ kinh nghiệm, ta tính để con tới Đế Đô dẫn dắt nó, chờ nó lên tay rồi thì con lại về."
*Chú thích:
Ma Đô là cách gọi khác của Thượng Hải.
Đế Đô thì mình cũng chưa chắc được nó là Nam Kinh hay Bắc Kinh:(
Đến khi Ngụy Sâm đi khỏi phòng làm việc lâu thật lâu rồi thì ánh mắt của Trần Lê mới lại vòng lại tờ giấy kia. Nét chữ của Ngụy Sâm cũng như con người y vậy, nét bút lạnh lùng, hạ bút mạnh mẽ, chỉ là mấy chữ vậy thôi mà mỗi một nét bút đều lộ ra sự dịu dàng, đánh mạnh vào tim Trần Lê.
Cuối cùng Trần Lê trịnh trọng gấp tờ giấy lại, không hề để lại một chút đường nếp nhăn nheo bỏ vào trong túi. Rất nhiều năm về sau, tờ giấy này vẫn được bảo tồn hoàn hảo, chứng kiến hôn nhân và tình yêu càng ngày bền vững của Trần Lê và Ngụy Sâm.
Tất nhiên đó là chuyện sau này, bây giờ Ngụy Sâm bị Gia Cát Phong gọi vào văn phòng, nhưng mới tới thang máy lại gặp phó chủ tịch tập đoàn Trường Phong là Chu Đồng Bằng.
Nếu đã tới làm việc ở tập đoàn Trường Phong thì dĩ nhiên là Ngụy Sâm biết Chu Đồng Bằng rồi, bây giờ thấy Chu Đồng Bằng, Ngụy Sâm lên tiếng chào hỏi Chu Đồng Bằng theo lễ phép, "Phó chủ tịch Chu." Gionjg nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không vì Chu Đồng Bằng là phó chủ tịch mà nịnh bợ.
Chu Đồng Bằng dùng khóe mắt liếc Ngụy Sâm, quan sát Ngụy Sâm từ trên xuống dưới, mới nói: "Cậu là tổng thanh tra Ngụy Sâm mới tới của bộ thị trường đó à?"
"Vâng." Cho dù là đối mặt với phó chủ tịch thì lời nói của Ngụy Sâm cũng ít như cũ.
"Ha ha." Chu Đồng Bằng cười không rõ ý, rồi sau đó có ý ám chỉ nói: "Lúc chọn cấp trên, mắt phải sáng một chút, đừng có chọn đồng đội heo cho mình." Tăng ba mười phần trăm so với quý trước, không phải chỉ có đồng đội heo mới hãm hại đồng đội như vậy hay sao?
"Ting~"
Thang máy ngừng ở tầng trệt đúng ngay lúc đó, cửa mở ra, Ngụy Sâm sải bước đi ra ngoài, cũng không biết là có nghe lọt tai câu cuối Chu Đồng Bằng nói không.
Bóng lưng của Ngụy Sâm biến mất dần sau cánh cảnh thang máy, cho tới khi Chu Đồng Bằng không nhìn thấy Ngụy Sâm nữa, mới dời mắt đi.
"Phó chủ tịch, tổng thanh tra Ngụy có phải là cháu của ngài Ngụy ở Ma Đô không?" Trợ lý của Chu Đồng Bằng đứng ở phía sau hỏi, đấy là một câu nhắc nhở không rõ, nhà họ Ngụy ở Đế Đô tuy không có thế lực gì nhưng Chu Đồng Bằng lại có một vài sự nghiệp ở Ma Đô, đến lúc đó rất khó để không phiền tới chỗ của nhà họ Ngụy, lúc này nếu đắc tội cậu chủ nhà họ Ngụy, đến lúc đó nhà họ Ngụy sẽ không dễ nói chuyện vậy nữa.
"Yên tâm." Chu Đồng Bằng lại không hề lo lắng tí nào, "Lúc trước cụ Ngụy gọi điện cho tôi bảo tôi phải tiếp đãi đứa cháu trai ngỗ nghịch này của ông ta cho thật tốt."
Khóe miệng Chu Đồng Bằng cong lên trong vô thức, mép thịt đầy mỡ run run mấy cái.
Biết được là cụ Ngụy bày mưu đặt kế, trợ lý không nói gì nữa, chỉ là hắn ta lại hơi tò mò là vì sao cụ Ngụy lại đối xử như vậy với cháu trai của mình? Chẳng lẽ Ngụy Sâm không phải cháu ruột của Ngụy Sâm?
Ngụy Sâm gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Gia Cát Phong thấy y vào liền bảo Cao Thánh đi rót cho Ngụy Sâm một ly trà, sau đó bảo người ngồi xuống sofa.
"Ngụy Sâm này, phía bên trên ra nhiệm vụ cho cậu." Gia Cát Phong cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu chuẩn bị tâm lí bị quở trách trước đi, nhiệm vụ này có lẽ có hơi quá."
Cao Thánh bưng trà nóng đi vào, đặt trà ở trước mặt của Ngụy Sâm, nghe thấy Gia Cát Phong nói mà một chút tội lỗi ác độc cũng không có thì giật giật mí mắt, vô hình hơi đồng tình nhìn Ngụy Sâm.
"Đặt ra bao nhiêu?" Ngụy Sâm hỏi.
"Phải tăng lên ba mươi phần trăm so với quý trước." Gia Cát Phong trả lời, không đợi Ngụy Sâm đáp đã nói thêm: "Mặc dù nhiệm vụ có hơi quá, nhưng cứ coi như là cấp trên với cậu..."
Hai chữ thử thách Gia Cát Phong vẫn chưa nói ra, thì từ được của Ngụy Sâm cũng đã nói xong.
Cao Thánh chớp hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Ngụy Sâm, có hơi nghi ngờ lỗ tai của mình, ban nãy Ngụy Sâm nói được ư?
Hiệu suất tăng ba mười phần trăm so với quý trước á, không phải ba phần trăm đâu! Hơn nữa còn là dưới tình huống tăng trưởng âm đó! Làm sao Ngụy Sâm lại có thể bình tĩnh nói ra câu như vậy chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Cao Thánh không biết là nên khen lá gan của Ngụy Sâm hay là cười nhạo Ngụy Sâm chưa trải sự đời nữa.
Nên biết rằng cả xí nghiệp lớn như Trường Phong vầy, hiệu suất từng quý tăng lên một phân đã là chuyện vô cùng khó rồi chứ nói chi là tăng trưởng với ba mươi phần trăm. Trong cuộc họp sớn Gia Cát Phong đồng ý yêu cầu này, Cao Thánh đã cảm thấy Gia Cát Phong điên rồi, nhưng bây giờ Ngụy Sâm còn điên hơn cả Gia Cát Phong, vậy mà đồng ý dễ dàng như thế!
"Ngụy Sâm, làm hay lắm." Thấy Ngụy Sâm đồng ý dứt khoát như vậy, Gia Cát Phong không hề ngoài ý muốn tí nào, đưa tay vỗ vỗ vai của Ngụy Sâm, cười nói: "Tôi đánh giá cao về cậu."
Ngụy Sâm không dấu vết né tránh tay của Gia Cát Phong, nói: "Tổng giám đốc, còn chuyện gì khác không?"
"Không còn gì nữa, cậu trở về làm việc cho thật tốt đi, những chuyện khác không cần phải lo." Gia Cát Phong không rõ chuyện khác là chuyện gì, ông tin Ngụy Sâm có thể hiểu được ý của ông.
"Được." Ngụy Sâm đứng dậy đi, lúc đi tới cửa, Ngụy Sâm dừng bước, cũng không xoay người, để lại một câu, "Lúc nãy lên, tôi gặp phó chủ tịch Chu." sau đó là tiếng bước chân đi mất.
Qua cửa phòng làm việc sắp đóng, Gia Cát Phong vừa mới uống một ngụm nước trà vào miệng lại phun ra, vẻ mặt có hơi hăng hái, trong khoảng thời gian ngắn ông cũng không cách nào hiểu rõ ý trong lời của Ngụy Sâm.
Lời này của Ngụy Sâm, không cần phải nói rõ, y đã biết là vụ đặt nhiệm vụ ba mươi phần trăm vốn không phải là bên trên quyết định mà là nhường bước sau khi đánh cờ ư? Là ông dẫn thêm phiền tới cho Ngụy Sâm? Hay là nên nói, trong lúc ông không hay biết gì thì Chu Đồng Bằng đã đến trước mặt Ngụy Sâm dàn dựng châm ngòi mối quan hệ giữa ông và Ngụy Sâm nhỉ?
Cao Thánh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng ở một bên, tuy hắn không biết vì sao lúc gần đi ns lại nói một câu như vậy, nhưng hắn thấy dáng vẻ rối rắm sa vào trầm tư của Gia Cát Phong không hiểu sao lại thấy có hơi sướng rơn người.
Gia Cát Phong làm tổng giám đốc của tập đoàn Trường Phong, chắc chắn là có đặc quyền trong tay, mà đặc quyền này để cho một nhân viên dẫn bạn đời đi làm, chủ tịch cũng không thể nói được gì cho nên sáng nay lúc mở họp, cũng là nguyên nhân mà lúc đầu chủ tịch đồng ý.
Cho dù cuối cùng Chu Đồng Bằng không đồng ý vụ này, nhưng Gia Cát Phong cũng không thèm để ý tới ông ta, tuy rằng Chu Đồng Bằng là phó chủ tịch, nhưng Gia Cát Phong đứng trước chủ tịch chắc cũng có quyền phát biểu, địa vị cũng tương đương với Chu Đồng Bằng.
Nhưng mà Gia Cát Phong luôn luôn không để ý đến cái nhìn của người khác, đặc biệt là cái nhìn của Chu Đồng Bằng bỗng lại để ý tới nó, hơn nữa còn hùa theo cái hố mà Chu Đồng Bằng đào, đồng ý với điều kiện hà khắc của Chu Đồng Bằng. Điều này, Cao Thánh nghĩ như nào cũng không thông nổi.
Gia Cát Phong làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ là vì cuối cuộc họp dùng chức phó chủ tịch ngăn cản Chu Đồng Bằng sao? Làm vậy có lãng xẹt quá không!
"Nghĩ gì thế? Sao nhập thần dữ vậy?" Gia Cát Phong lấy khăn giấy lau trà dính trên tây trang, quay qua thì thấy Cao Thánh đang chìm vào suy nghĩ.
"Không có gì." Cao Thánh hoàn hồn, rút sự nghi hoặc trong mắt lại.
"Không có nghĩ gì thì qua phòng nghỉ của tôi lấy một cái áo khoác vest ra đây, bộ vest trắng này bất tiện vậy đấy, dính vết bẩn cái là y như rằng bẩn ơi là bẩn." Gia Cát Phong cảm thấy là trà dính trên tây trang càng lau càng bẩn, không thể mặc được nữa.
"Vậy tôi đi lấy ngay đây." Cao Thánh đi tới phòng nghỉ ngay lập tức, trong lòng lại không nhịn được mà oán thầm, không phải ông già ông chỉ thích mặc mấy cái bộ vest trắng không hợp dính bẩn này thôi sao?
Ma Đô, Ngụy gia.
Cụ Ngụy ngồi đối diện với Ngụy Chấn Hùng ở trong thư phòng, giữa họ là một bàn cờ vua.
"A Sâm đã đến Đế Đô hơn nửa tháng rồi nhỉ?" Cụ Ngụy nhìn bàn cờ, nói.
"Chắc vậy." Ngụy Chấn Hùng trả lời, đáp án rõ là không quan tâm.
Cụ Ngụy ăn của Ngụy Chấn Hùng một quân, "Trong nửa tháng này, có chưa từng liên lạc với con à?"
Ngụy Chấn Hùng không trả lời, vì trên bàn cờ, ông đã lâm vào tử cục, tựa như vấn đề này của cụ vậy, ông cũng không cho ra đáp án, ông cũng chả biết Ngụy Sâm có liên lạc với ông không, có lẽ là có.
Cụ ăn chủ tướng của Ngụy Chấn Hùng, ván cờ liền đi tới kết, "Theo ta lại đây." Nói xong cụ Ngụy đứng lên dẫn đường, đi tới cạnh giá sách, rút từ bên trong ra một bản kế hoạch, đưa cho Ngụy Chấn Hùng.
Ngụy Chấn Hùng nhận lấy bản kế hoạch, nghiêm túc lật coi, rồi sau đó ngẩng đầu không hiểu gì nhìn cụ Ngụy, "Ba, đây là?"
"Đây là thứ lúc trước A Sâm giao cho ta, ta cho là nó đi Đế Đô sẽ thực thi kế hoạch này, kết quả lại quay đầu đi vào tập đoàn Trường Phong." Cụ nói, trong giọng nghe không ra vui giận, "Cuối cùng còn giận ta đồng ý hôn sự giữa nó với nhà họ Trần."
"Nó còn trẻ.'' Ngụy Chấn Hùng nghĩ nghĩ, cũng không biết phải nói gì, nửa ngày thì cho ra bốn chữ như vậy. Nó còn trẻ chưa biết nặng nhẹ.
"Thôi thôi, để A sâm kết hôn với Trần Lê đúng là oan cho nó." Cụ khoát tay, xem như bỏ qua đề tài này, "Con mới vừa xem bản kế hoạch này rồi, có gì muốn nói không?"
"Con không có gì để nói cả." Ngụy Chấn Hùng thả bản kế hoạch ra, nói. Bản kế hoạch này vô cùng tường tận và hoàn mỹ, khiến ông không moi ra được một lỗi sai nào, mặc dù ông cũng chả muốn thừa nhận điều này.
"Ta tin vào năng lực của A Sâm." Cụ Ngụy nói: "Ta cũng hi vọng là tương lai A Sâm có thể kế thừa nhà họ Ngụy ta."
Ngụy Chấn Hùng khựng lại, rồi coi như không có gì mà nói: "Dù gì thì nó cũng là người ba tự thân bồi dưỡng, con tin nó có thể đảm nhiệm."
Cụ Ngụy khẽ liếc Ngụy Chấn Hùng, cái nhìn này giống như thấu được nội tâm của ông ta, "Hi vọng lời con nói và điều trong lòng con muốn sẽ giống nhau."
Ngụy Chấn Hùng cúi đầu, không nói.
Cụ nhìn Ngụy Chấn Hùng thật sâu, cũng không tiếp tục đề tài này, mà dẫn đề tài tới bản kế hoạch, "Ta cảm thấy bản kế hoạch này của A Sâm rất được, con cảm thấy ngoài A Sâm ra thì ai có thể thực thi bản kế hoạch này?"
Ngụy Chấn Hùng suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được một người, "Mấy ngày nữa là Ngụy Hoa trở lại rồi, con cảm thấy để nó đi đi." Cha của Ngụy Hoa là anh em họ với Ngụy Chấn Hùng, nhưng mà cha Ngụy Hoa chết sớm, hồi còn nhỏ Ngụy Hoa đã được nuôi dưới danh của Ngụy Chấn Hùng rồi, mấy năm trước thi vào học viện thương mại đứng đầu thế giới. Bây giờ tốt nghiệp về, tám chín phần mười là đi làm ở Ngụy thị.
Cụ Ngụy gật đầu, nói ra quyết định của cụ, "Ta đã liên lạc với Ngụy Hoa rồi, để nó về nước thì đi thẳng tới Đế Đô đưa tin. Tuy năng lực nó mạnh nhưng không đủ kinh nghiệm, ta tính để con tới Đế Đô dẫn dắt nó, chờ nó lên tay rồi thì con lại về."
*Chú thích:
Ma Đô là cách gọi khác của Thượng Hải.
Đế Đô thì mình cũng chưa chắc được nó là Nam Kinh hay Bắc Kinh:(