Chương 59: Buổi họp sớm đầy phong vân
Trước khi đi làm việc, Hà Khoa Cường đã nộp báo cáo tháng trước và báo cáo nửa đầu tháng này, xem kết quả báo cáo xong Ngụy Sâm lại bắt Hà Khoa Cường làm lại.
Rất hiển nhiên, đây là một phần báo cáo được tổng hợp gấp, trăm ngàn lỗ hổng, Ngụy Sâm nhìn vài lần thì xem không nổi nữa, trả lại báo cáo cho người ta.
Khi Hà Khoa Cường nhận được báo cáo bị trả lại, cả khuôn mặt đều tối sầm, trong lòng có dự cảm, ba ngọn đuốc của quan mới nhậm chức Ngụy Sâm, ngọn đầu tiên đã lan đến người mình rồi.
Ngụy Sâm mặc kệ Hà Khoa Cường có tâm lý gì, giờ tan tầm vừa đến, liền nắm tay Trần Lê chuẩn bị tan tầm, y không thích tăng ca, cũng không thích để cho cấp dưới tăng ca.
Các đồng nghiệp trong phòng thị trường vừa thấy hết giờ làm, thanh tra đã bỏ của chạy lấy người, mắt của họ sắp rớt cả ra, họ cho rằng là cấp trên mới, thanh tra mới sẽ tăng ca làm gương cho họ, không ngờ lại tan tầm đúng giờ hơn bất cứ ai.
Ngụy Sâm đi tới cửa, thấy đồng nghiệp trong văn phòng không có ý định tan tầm, liền dừng bước, nói: "Mấy người không tan tầm sao?"
"Chúng tôi có thể tan tầm sao? Không cần tăng ca sao?" Trong bộ thị trường, tăng ca là việc thường ngày, hôm nay lại cho họ tan tầm đúng giờ, họ thực sự không quen.
"Không tăng ca." Ngụy Sâm lạnh nhạt để lại ba chữ này, liền đi vào thang máy, đồng nghiệp trong văn phòng sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng lại, văn phòng lập tức vang lên tiếng hoan hô, ai nấy đều vui mừng.
Không ai muốn tăng ca, nếu không phải là đãi ngộ của doanh nghiệp nhà nước tương đối khá thì họ đã dẹp vụ tăng ca mà đi về luôn rồi, bây giờ không cần phải tăng ca, tất hiên là họ vui rồi, trong chốc lát đã dọn đồ đạc xong, ào một cái tan tầm.
Không còn phải tăng ca nữa, các đồng nghiệp trong bộ thị trường đương nhiên có suy nghĩ Ngụy Sâm thật tốt bụng không cho họ tăng ca, cho rằng mặc dù thanh tra mới tới này lúc nào cũng trưng vẻ mặt khó ở, nhưng suy cho cùng vẫn là mặt lạnh mềm lòng, nhưng ngày hôm sau đi làm, họ mới phát hiện họ vui mừng quá sớm.
Ba ngọn đuốc của quan mới nhậm chức, cuối cùng cũng phải đốt lan ra.
Tuy nhiên, trước khi ba ngọn đuốc được đốt cháy, tên của Ngụy Sâm đã lan truyền khắp tập đoàn Trường Phong.
Lần này truyền đi không phải là một loạt vinh dự của Ngụy Sâm, mà là chuyện Ngụy Sâm dắt bạn đi làm cùng.
Có người vì ở nhà không có ai giúp nuôi con, bất đắc dĩ phải đưa con đi làm, đó là việc không thể trách, nhưng không ngờ, vị tổng thanh tra thị trường này, chỉ mới đi làm vào ngày đầu tiên mà đã đưa bạn đời đi làm, chuyện cười này lạ lắm à nha.
Tổng thanh tra Ngụy mới tới rốt cuộc yêu bạn đời của mình đến mức nào, ngay cả đi làm cũng không đành lòng xa người ta, còn dẫn đi làm, lại còn là con trai nữa chứ!
Luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua, nhưng cũng không cần phải trắng trợn như vậy nhỉ?
Chuyện này ở tập đoàn Trường Phong gây ra sóng gió khá lớn, lúc lãnh đạo công ty mở cuộc họp sớm, chủ tịch với tư cách là người phụ trách chủ chốt của công ty còn cố ý hỏi Gia Cát Phong về chuyện này.
Gia Cát Phong cũng đoán là sẽ có tình huống như vậy xuất hiện, liền đưa đơn của Ngụy Sâm lên cho chủ tịch xem trước, nói: "Ngụy Sâm đã nói rõ tình cảnh của cậu ấy cho, tôi tra thì quả thật có chút khó khăn, cho nên cho phép cậu ấy mang bạn đời đi làm." Chủ tịch liếc một cái xem xong nội dung trên đơn, nói: "Cứ vậy đi."
Gia Cát Phong vui vẻ muốn rút lại đơn này, nhưng có một bàn tay đã lấy đơn này sớm hơn ông một bước.
"Chủ tịch, tôi có thể xem không?" Người cầm đơn là phó chủ tịch Trường Phong Chu Đồng Bằng, trông rất phúc tướng, vòng eo to tròn.
"Xem đi." Không phải là chuyện bí mật gì, chủ tịch cũng không quan tâm để vài người xem.
Chu Đồng Bằng cười ha hả nhìn thoáng qua Gia Cát Phong, nói: "Tổng giám đốc Gia Cát, vậy tôi xem nhá?"
Gia Cát Phong gấp tay áo, cười nhạt không nói, lúc này từ chối có ích lợi gì, đơn đã đến tay Chu Đồng Bằng.
Chu Đồng Bằng run tay, híp mắt xem từng chữ từng chữ cẩn thận, sau khi đọc xong mới nói: "Việc này, tôi không đồng ý xử sự như vậy."
Gia Cát Phong không ngoài ý muốn, nhíu mày vẫn không nói lời nào.
"Chủ tịch à công ty chúng ta cũng mấy ngàn người, có gia đình ai mà suông sẻ đâu, tôi thừa nhận tình huống của Ngụy Sâm tương đối đặc biệt, nhưng mấy cái này so với những người có hoàn cảnh đặc biệt, trong mấy ngàn người công ty chúng ta chắc chắn cũng có rất nhiều. Nếu hôm nay vì Ngụy Sâm mà mở lệ riêng, vậy sau này có người nộp đơn, có phải cũng phải đồng ý hay không?" Chu Đồng Bằng ném đơn lên bàn, nghiêm mặt nói, mặt ngoài ăn nói đường hoàng, thực chất chính là đang ám chỉ Gia Cát Dư lợi dụng quyền chức, mở cửa sau cho Ngụy Sâm.
"Phó chủ tịch Chu nói có lý, tổng giám đốc Gia Cát ý cậu sao?" Chủ tịch như bị Chu Đồng Bằng thuyết phục, nghiêng đầu hỏi Gia Cát Dư bình chân như vại ở một bên.
"Tôi không biết công ty chúng ta có bao nhiêu người có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, tôi chỉ biết là chỉ có một Ngụy Sâm, cậu ấy là một nhân tài, nếu công ty chúng ta ngay cả chút lợi ích này mà cũng không chia cho người tài, cũng mà cũng mơ là top 500 thế giới à. Chủ tịch, ông nói coi có phải không?" Gia Cát Phong bình tĩnh phản bác. Không phải Chu Đồng Bằng anh đã ép tôi mở cửa sau cho Ngụy Sâm sao? Đúng vậy, tôi chính là mở cửa sau cho Ngụy Sâm đấy, nếu anh không vui vậy thì đi tìm một nhân tài để có thể thương lượng mở cửa sau như Ngụy Sâm đi!
"Đây có phải là nhân tài hay không, cũng không phải là chuyện của Gia Cát Phong ông, Ngụy Sâm mới vừa mới vào công ty, ông nói coi, thành tích gì mà bảo chúng ta mở cửa sau cho cậu ta?" Chu Đồng Bằng cười khẩy nói.
"Như vậy đi, hai người khỏi cãi nhau." Chủ tịch đứng dậy, vừa vặn đứng ở giữa Chu Đồng Bằng và Gia Cát Phong, ông đưa tay ra can, nói: "Có phải nhân tài hay không thì chúng ta phải kiểm tra mới biết, tháng đầu tiên Ngụy Sâm tới, coi như là thời gian thử việc, nếu đến tháng sau, cậu ta có thể làm cho hiệu suất của công ty tăng lên, vậy hạn đơn này có hiệu quả lâu dài, nếu như không thăng tiến vậy thời hạn đơn này chỉ tới tháng sau thôi."
"Tôi đồng ý." Gia Cát Phong đương nhiên không có ý kiến, ông tin tưởng năng lực của Ngụy Sâm.
"Cũng được." Chu Đồng Bằng cũng tỏ vẻ tán thành cách này, nhưng sau khi thở ra, ông nói: "Chỉ cần tăng lên có phải là quá đơn giản? Nếu là nhân tài thì độ khó của sát hạch phải cao hơn một chút, bằng không làm sao có thể gọi là nhân tài đây?" Hai chữ nhân tài cuối cùng, Chu Đồng Bằng cố ý nhấn mạnh.
Chủ tịch lại đá trái bóng vào người Gia Cát Phong, "Tổng giám đốc Gia Cát, ông nghĩ sao?"
"Cứ theo phó chủ tịch Chu nói đi." Gia Cát Phong dáng vẻ làm gì cũng được.
Ánh mắt phó chủ tịch Chu cười đến híp lại thành một đường, thầm nghĩ, tôi chờ chính là những lời này của ông!
"Như vậy đi, tại cuộc họp hàng quý tháng sau, nếu Ngụy Sâm có thể làm cho hiệu suất của công ty tăng lên 30% vậy thì tôi đồng ý lá đơn này của cậu ta."
(TH: Người chứ có phải tiên đâu mà tăng như chó chạy thế kia:< người ta cũng không có tăng ca nữa)
Chu Đồng Bằng dứt lời, cả phòng đều kinh hãi, Gia Cát Phong thầm nghĩ thằng già hồ ly Chu Đồng Bằng này!
Vừa rồi bài kiểm tra của chủ tịch là Ngụy Sâm phải làm cho thành tích tháng sau tăng lên so với tháng trước, nhưng đến khi Chu Đồng Bằng vừa mở miệng, liền biến thành tăng lên so với quý trước, hơn nữa còn không phải tăng một chút, mà là tăng hơn ba mươi phần trăm!
Tập đoàn Trường Phong đã thua lỗ hai tháng liên tiếp, điều này không phải là bí mật đối với các giám đốc điều hành của công ty, so với quý trước, quý này tăng trưởng âm. Chỉ còn một tháng nữa là kết thúc quý này, làm thế nào để kéo doanh thu trở lại như mức quý trước đã là một nan đề, huống chi đến việc đạt được mức tăng trưởng 30%?
Đây quả thực là sư tử ngoạm mà! Các giám đốc điều hành khác đang vây xem nghĩ, hơn nữa đoán chừng Gia Cát Phong và Chu Đồng Bằng sẽ cãi nhau. Trong lòng họ cũng cảm thấy Chu Đồng Bằng làm như vậy không phúc hậu, ra oai phủ đầu áp đảo tinh thần của người mới à? Nhưng cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ?
Mặc dù mấy giám đốc điều hành nghĩ như vậy, nhưng không ai có ý nhúng tay vào, đùa à, hai hổ tranh giành, họ đừng có mà tiến lên làm bia đỡ đạn, làm quần chúng ăn dưa thật ra cũng không tồi.
"Không thành vấn đề!"
Ngay khi những lãnh đạo cấp cao này cho rằng Gia Cát Phong trở mặt với Chu Đồng Bằng, Gia Cát Phong lại ném ra ba chữ đầy khí phách. Các lãnh đạo cấp cao nhao nhao chuyển sang Gia Cát Phong, trong mắt mỗi người đều tràn đầy khiếp sợ, trong lòng ai cũng cho rằng Gia Cát Phong điên rồi!
"Tổng giám đốc Gia Cát, ông không thể làm việc theo cảm tình đâu!" Chủ tịch cũng cảm thấy không thể, liền khuyên nhủ.
"Chủ tịch cứ yên tâm đi." Gia Cát Phong cười cười, nói: "Tôi tin Ngụy Sâm sẽ làm được."
"Tổng giám đốc Gia Cát, cứ quyết định vậy đi!" Chu Đồng Bằng mặt mày hớn hở, làm sao cũng không giấu được sự vui sướng trong lòng mình.
"Quyết định quyết định, tôi mà còn chơi ba cái trò lật lọng như phó chủ tịch Chu ông sao?" Gia Cát Phong hơi không kiên nhẫn nói, trông thì tự đắc dấy, nhưng ánh mắt lại đột nhiên khóa trên người Chu Đồng Bằng, tựa hồ có hai luồng tinh quang bắn ra, "Nhưng phó chủ tịch Chu này, tôi nhớ phó tổng Nguyệt Lê vừa mới rời chức, hiện tại vị trí phó tổng giám đốc còn trống, ông xem nếu Ngụy Sâm vượt qua khảo hạch của ông, vị trí này có phải nên suy xét cho Ngụy Sâm không? Dù sao thì cựu thanh tra thị trường, ứng cử viên phó tổng giám đốc mà ông thích cũng không thể nâng cao hiệu suất đến mức độ mà ông nói đâu."
Các lãnh đạo cao cấp cho rằng Gia Cát Phong sẽ chịu thiệt thòi vì Chu Đồng Bằng, không ngờ cuối cùng lại quay lại ngược lại, Gia Cát Phong theo đường mà Chu Đồng Bằng đưa ra, đào sẵn một cái hố chờ Chu Đồng Bằng nhảy xuống, lại nhao nhao dừng mắt trên người Chu Đồng Bằng, quả nhiên nụ cười của Chu Đồng Bằng sượng lại, thịt mỡ trên mặt chảy xệ xuống.
"Đừng nói quá sớm, chờ Ngụy Sâm nâng kết quả kinh doanh quý lên 30% rồi nói sau!" Chu Đồng Bằng híp mắt nói, tức giận vì bị dắt mũi lúc đầu qua đi, trong lòng ông lại đầy khinh thường, hiệu suất quý tăng lên 30% cũng không phải thành tích hàng tháng, nào có dễ như Gia Cát Phong nói vậy đâu?
"Vậy phó chủ tịch Chu cứ chờ đó mà xem." Gia Cát Phong cười nói, khuôn mặt đắc ý kia dường như ông đã dự đoán được tháng sau Ngụy Sâm sẽ thành công.
"Tới đây thôi. Hôm nay tan họp, cuộc họp hàng quý vào tháng tới, chúng ta sẽ chờ xem thiên tài trong miệng tổng giám đốc Gia Cát có thể đưa ra lời giải hoàn hảo hay không." Chủ tịch xem xiếc đủ rồi, vung tay lên, giải tán.
Cuộc họp sớm kết thúc, Gia Cát Phong trở lại văn phòng của mình, cửa văn phòng vừa đóng lại, trợ lý Cao Thánh chứng kiến toàn bộ quá trình hội nghị buổi sáng liền nhịn không được hỏi: "Tổng giám đốc, ông thật sự tin tưởng tổng thanh tra Ngụy sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao?"
"Nói thật, trong lòng tôi cũng không chắc nữa." Gia Cát Phong trả lời, trên mặt cũng lộ ra một xíu chột dạ.
"Vậy ngài vừa rồi..." Cao Thánh khó hiểu, nếu không có lòng chắc ăn vậy tổng giám đốc còn làm giá như vậy trong cuộc họp làm mô.
Gia Cát Phong ngồi xuống ghế làm việc, hợp tình hợp lý nói: "Không phải có câu nói là thua người không thua trận sao? Nếu Chu Đồng Bằng chĩa mũi nhọn vào người của tôi thì tôi cũng không thể thua toàn trận được nhỉ?"
Cao Thánh im lặng, đỡ trán thở dài.
TH: Trừi ưi ghét edit mấy cái tranh đấu nội bộ thị trường này ghê, vừa đau đầu vừa không biết dùng từ sao cho đúng nghĩa nữa:<
Rất hiển nhiên, đây là một phần báo cáo được tổng hợp gấp, trăm ngàn lỗ hổng, Ngụy Sâm nhìn vài lần thì xem không nổi nữa, trả lại báo cáo cho người ta.
Khi Hà Khoa Cường nhận được báo cáo bị trả lại, cả khuôn mặt đều tối sầm, trong lòng có dự cảm, ba ngọn đuốc của quan mới nhậm chức Ngụy Sâm, ngọn đầu tiên đã lan đến người mình rồi.
Ngụy Sâm mặc kệ Hà Khoa Cường có tâm lý gì, giờ tan tầm vừa đến, liền nắm tay Trần Lê chuẩn bị tan tầm, y không thích tăng ca, cũng không thích để cho cấp dưới tăng ca.
Các đồng nghiệp trong phòng thị trường vừa thấy hết giờ làm, thanh tra đã bỏ của chạy lấy người, mắt của họ sắp rớt cả ra, họ cho rằng là cấp trên mới, thanh tra mới sẽ tăng ca làm gương cho họ, không ngờ lại tan tầm đúng giờ hơn bất cứ ai.
Ngụy Sâm đi tới cửa, thấy đồng nghiệp trong văn phòng không có ý định tan tầm, liền dừng bước, nói: "Mấy người không tan tầm sao?"
"Chúng tôi có thể tan tầm sao? Không cần tăng ca sao?" Trong bộ thị trường, tăng ca là việc thường ngày, hôm nay lại cho họ tan tầm đúng giờ, họ thực sự không quen.
"Không tăng ca." Ngụy Sâm lạnh nhạt để lại ba chữ này, liền đi vào thang máy, đồng nghiệp trong văn phòng sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng lại, văn phòng lập tức vang lên tiếng hoan hô, ai nấy đều vui mừng.
Không ai muốn tăng ca, nếu không phải là đãi ngộ của doanh nghiệp nhà nước tương đối khá thì họ đã dẹp vụ tăng ca mà đi về luôn rồi, bây giờ không cần phải tăng ca, tất hiên là họ vui rồi, trong chốc lát đã dọn đồ đạc xong, ào một cái tan tầm.
Không còn phải tăng ca nữa, các đồng nghiệp trong bộ thị trường đương nhiên có suy nghĩ Ngụy Sâm thật tốt bụng không cho họ tăng ca, cho rằng mặc dù thanh tra mới tới này lúc nào cũng trưng vẻ mặt khó ở, nhưng suy cho cùng vẫn là mặt lạnh mềm lòng, nhưng ngày hôm sau đi làm, họ mới phát hiện họ vui mừng quá sớm.
Ba ngọn đuốc của quan mới nhậm chức, cuối cùng cũng phải đốt lan ra.
Tuy nhiên, trước khi ba ngọn đuốc được đốt cháy, tên của Ngụy Sâm đã lan truyền khắp tập đoàn Trường Phong.
Lần này truyền đi không phải là một loạt vinh dự của Ngụy Sâm, mà là chuyện Ngụy Sâm dắt bạn đi làm cùng.
Có người vì ở nhà không có ai giúp nuôi con, bất đắc dĩ phải đưa con đi làm, đó là việc không thể trách, nhưng không ngờ, vị tổng thanh tra thị trường này, chỉ mới đi làm vào ngày đầu tiên mà đã đưa bạn đời đi làm, chuyện cười này lạ lắm à nha.
Tổng thanh tra Ngụy mới tới rốt cuộc yêu bạn đời của mình đến mức nào, ngay cả đi làm cũng không đành lòng xa người ta, còn dẫn đi làm, lại còn là con trai nữa chứ!
Luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua, nhưng cũng không cần phải trắng trợn như vậy nhỉ?
Chuyện này ở tập đoàn Trường Phong gây ra sóng gió khá lớn, lúc lãnh đạo công ty mở cuộc họp sớm, chủ tịch với tư cách là người phụ trách chủ chốt của công ty còn cố ý hỏi Gia Cát Phong về chuyện này.
Gia Cát Phong cũng đoán là sẽ có tình huống như vậy xuất hiện, liền đưa đơn của Ngụy Sâm lên cho chủ tịch xem trước, nói: "Ngụy Sâm đã nói rõ tình cảnh của cậu ấy cho, tôi tra thì quả thật có chút khó khăn, cho nên cho phép cậu ấy mang bạn đời đi làm." Chủ tịch liếc một cái xem xong nội dung trên đơn, nói: "Cứ vậy đi."
Gia Cát Phong vui vẻ muốn rút lại đơn này, nhưng có một bàn tay đã lấy đơn này sớm hơn ông một bước.
"Chủ tịch, tôi có thể xem không?" Người cầm đơn là phó chủ tịch Trường Phong Chu Đồng Bằng, trông rất phúc tướng, vòng eo to tròn.
"Xem đi." Không phải là chuyện bí mật gì, chủ tịch cũng không quan tâm để vài người xem.
Chu Đồng Bằng cười ha hả nhìn thoáng qua Gia Cát Phong, nói: "Tổng giám đốc Gia Cát, vậy tôi xem nhá?"
Gia Cát Phong gấp tay áo, cười nhạt không nói, lúc này từ chối có ích lợi gì, đơn đã đến tay Chu Đồng Bằng.
Chu Đồng Bằng run tay, híp mắt xem từng chữ từng chữ cẩn thận, sau khi đọc xong mới nói: "Việc này, tôi không đồng ý xử sự như vậy."
Gia Cát Phong không ngoài ý muốn, nhíu mày vẫn không nói lời nào.
"Chủ tịch à công ty chúng ta cũng mấy ngàn người, có gia đình ai mà suông sẻ đâu, tôi thừa nhận tình huống của Ngụy Sâm tương đối đặc biệt, nhưng mấy cái này so với những người có hoàn cảnh đặc biệt, trong mấy ngàn người công ty chúng ta chắc chắn cũng có rất nhiều. Nếu hôm nay vì Ngụy Sâm mà mở lệ riêng, vậy sau này có người nộp đơn, có phải cũng phải đồng ý hay không?" Chu Đồng Bằng ném đơn lên bàn, nghiêm mặt nói, mặt ngoài ăn nói đường hoàng, thực chất chính là đang ám chỉ Gia Cát Dư lợi dụng quyền chức, mở cửa sau cho Ngụy Sâm.
"Phó chủ tịch Chu nói có lý, tổng giám đốc Gia Cát ý cậu sao?" Chủ tịch như bị Chu Đồng Bằng thuyết phục, nghiêng đầu hỏi Gia Cát Dư bình chân như vại ở một bên.
"Tôi không biết công ty chúng ta có bao nhiêu người có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, tôi chỉ biết là chỉ có một Ngụy Sâm, cậu ấy là một nhân tài, nếu công ty chúng ta ngay cả chút lợi ích này mà cũng không chia cho người tài, cũng mà cũng mơ là top 500 thế giới à. Chủ tịch, ông nói coi có phải không?" Gia Cát Phong bình tĩnh phản bác. Không phải Chu Đồng Bằng anh đã ép tôi mở cửa sau cho Ngụy Sâm sao? Đúng vậy, tôi chính là mở cửa sau cho Ngụy Sâm đấy, nếu anh không vui vậy thì đi tìm một nhân tài để có thể thương lượng mở cửa sau như Ngụy Sâm đi!
"Đây có phải là nhân tài hay không, cũng không phải là chuyện của Gia Cát Phong ông, Ngụy Sâm mới vừa mới vào công ty, ông nói coi, thành tích gì mà bảo chúng ta mở cửa sau cho cậu ta?" Chu Đồng Bằng cười khẩy nói.
"Như vậy đi, hai người khỏi cãi nhau." Chủ tịch đứng dậy, vừa vặn đứng ở giữa Chu Đồng Bằng và Gia Cát Phong, ông đưa tay ra can, nói: "Có phải nhân tài hay không thì chúng ta phải kiểm tra mới biết, tháng đầu tiên Ngụy Sâm tới, coi như là thời gian thử việc, nếu đến tháng sau, cậu ta có thể làm cho hiệu suất của công ty tăng lên, vậy hạn đơn này có hiệu quả lâu dài, nếu như không thăng tiến vậy thời hạn đơn này chỉ tới tháng sau thôi."
"Tôi đồng ý." Gia Cát Phong đương nhiên không có ý kiến, ông tin tưởng năng lực của Ngụy Sâm.
"Cũng được." Chu Đồng Bằng cũng tỏ vẻ tán thành cách này, nhưng sau khi thở ra, ông nói: "Chỉ cần tăng lên có phải là quá đơn giản? Nếu là nhân tài thì độ khó của sát hạch phải cao hơn một chút, bằng không làm sao có thể gọi là nhân tài đây?" Hai chữ nhân tài cuối cùng, Chu Đồng Bằng cố ý nhấn mạnh.
Chủ tịch lại đá trái bóng vào người Gia Cát Phong, "Tổng giám đốc Gia Cát, ông nghĩ sao?"
"Cứ theo phó chủ tịch Chu nói đi." Gia Cát Phong dáng vẻ làm gì cũng được.
Ánh mắt phó chủ tịch Chu cười đến híp lại thành một đường, thầm nghĩ, tôi chờ chính là những lời này của ông!
"Như vậy đi, tại cuộc họp hàng quý tháng sau, nếu Ngụy Sâm có thể làm cho hiệu suất của công ty tăng lên 30% vậy thì tôi đồng ý lá đơn này của cậu ta."
(TH: Người chứ có phải tiên đâu mà tăng như chó chạy thế kia:< người ta cũng không có tăng ca nữa)
Chu Đồng Bằng dứt lời, cả phòng đều kinh hãi, Gia Cát Phong thầm nghĩ thằng già hồ ly Chu Đồng Bằng này!
Vừa rồi bài kiểm tra của chủ tịch là Ngụy Sâm phải làm cho thành tích tháng sau tăng lên so với tháng trước, nhưng đến khi Chu Đồng Bằng vừa mở miệng, liền biến thành tăng lên so với quý trước, hơn nữa còn không phải tăng một chút, mà là tăng hơn ba mươi phần trăm!
Tập đoàn Trường Phong đã thua lỗ hai tháng liên tiếp, điều này không phải là bí mật đối với các giám đốc điều hành của công ty, so với quý trước, quý này tăng trưởng âm. Chỉ còn một tháng nữa là kết thúc quý này, làm thế nào để kéo doanh thu trở lại như mức quý trước đã là một nan đề, huống chi đến việc đạt được mức tăng trưởng 30%?
Đây quả thực là sư tử ngoạm mà! Các giám đốc điều hành khác đang vây xem nghĩ, hơn nữa đoán chừng Gia Cát Phong và Chu Đồng Bằng sẽ cãi nhau. Trong lòng họ cũng cảm thấy Chu Đồng Bằng làm như vậy không phúc hậu, ra oai phủ đầu áp đảo tinh thần của người mới à? Nhưng cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ?
Mặc dù mấy giám đốc điều hành nghĩ như vậy, nhưng không ai có ý nhúng tay vào, đùa à, hai hổ tranh giành, họ đừng có mà tiến lên làm bia đỡ đạn, làm quần chúng ăn dưa thật ra cũng không tồi.
"Không thành vấn đề!"
Ngay khi những lãnh đạo cấp cao này cho rằng Gia Cát Phong trở mặt với Chu Đồng Bằng, Gia Cát Phong lại ném ra ba chữ đầy khí phách. Các lãnh đạo cấp cao nhao nhao chuyển sang Gia Cát Phong, trong mắt mỗi người đều tràn đầy khiếp sợ, trong lòng ai cũng cho rằng Gia Cát Phong điên rồi!
"Tổng giám đốc Gia Cát, ông không thể làm việc theo cảm tình đâu!" Chủ tịch cũng cảm thấy không thể, liền khuyên nhủ.
"Chủ tịch cứ yên tâm đi." Gia Cát Phong cười cười, nói: "Tôi tin Ngụy Sâm sẽ làm được."
"Tổng giám đốc Gia Cát, cứ quyết định vậy đi!" Chu Đồng Bằng mặt mày hớn hở, làm sao cũng không giấu được sự vui sướng trong lòng mình.
"Quyết định quyết định, tôi mà còn chơi ba cái trò lật lọng như phó chủ tịch Chu ông sao?" Gia Cát Phong hơi không kiên nhẫn nói, trông thì tự đắc dấy, nhưng ánh mắt lại đột nhiên khóa trên người Chu Đồng Bằng, tựa hồ có hai luồng tinh quang bắn ra, "Nhưng phó chủ tịch Chu này, tôi nhớ phó tổng Nguyệt Lê vừa mới rời chức, hiện tại vị trí phó tổng giám đốc còn trống, ông xem nếu Ngụy Sâm vượt qua khảo hạch của ông, vị trí này có phải nên suy xét cho Ngụy Sâm không? Dù sao thì cựu thanh tra thị trường, ứng cử viên phó tổng giám đốc mà ông thích cũng không thể nâng cao hiệu suất đến mức độ mà ông nói đâu."
Các lãnh đạo cao cấp cho rằng Gia Cát Phong sẽ chịu thiệt thòi vì Chu Đồng Bằng, không ngờ cuối cùng lại quay lại ngược lại, Gia Cát Phong theo đường mà Chu Đồng Bằng đưa ra, đào sẵn một cái hố chờ Chu Đồng Bằng nhảy xuống, lại nhao nhao dừng mắt trên người Chu Đồng Bằng, quả nhiên nụ cười của Chu Đồng Bằng sượng lại, thịt mỡ trên mặt chảy xệ xuống.
"Đừng nói quá sớm, chờ Ngụy Sâm nâng kết quả kinh doanh quý lên 30% rồi nói sau!" Chu Đồng Bằng híp mắt nói, tức giận vì bị dắt mũi lúc đầu qua đi, trong lòng ông lại đầy khinh thường, hiệu suất quý tăng lên 30% cũng không phải thành tích hàng tháng, nào có dễ như Gia Cát Phong nói vậy đâu?
"Vậy phó chủ tịch Chu cứ chờ đó mà xem." Gia Cát Phong cười nói, khuôn mặt đắc ý kia dường như ông đã dự đoán được tháng sau Ngụy Sâm sẽ thành công.
"Tới đây thôi. Hôm nay tan họp, cuộc họp hàng quý vào tháng tới, chúng ta sẽ chờ xem thiên tài trong miệng tổng giám đốc Gia Cát có thể đưa ra lời giải hoàn hảo hay không." Chủ tịch xem xiếc đủ rồi, vung tay lên, giải tán.
Cuộc họp sớm kết thúc, Gia Cát Phong trở lại văn phòng của mình, cửa văn phòng vừa đóng lại, trợ lý Cao Thánh chứng kiến toàn bộ quá trình hội nghị buổi sáng liền nhịn không được hỏi: "Tổng giám đốc, ông thật sự tin tưởng tổng thanh tra Ngụy sẽ hoàn thành nhiệm vụ sao?"
"Nói thật, trong lòng tôi cũng không chắc nữa." Gia Cát Phong trả lời, trên mặt cũng lộ ra một xíu chột dạ.
"Vậy ngài vừa rồi..." Cao Thánh khó hiểu, nếu không có lòng chắc ăn vậy tổng giám đốc còn làm giá như vậy trong cuộc họp làm mô.
Gia Cát Phong ngồi xuống ghế làm việc, hợp tình hợp lý nói: "Không phải có câu nói là thua người không thua trận sao? Nếu Chu Đồng Bằng chĩa mũi nhọn vào người của tôi thì tôi cũng không thể thua toàn trận được nhỉ?"
Cao Thánh im lặng, đỡ trán thở dài.
TH: Trừi ưi ghét edit mấy cái tranh đấu nội bộ thị trường này ghê, vừa đau đầu vừa không biết dùng từ sao cho đúng nghĩa nữa:<