Chương 90
Dương Lan (杨斓): Nhị thiếu gia nhà họ Dương, suýt là đối tượng xem mắt của bé thụ. Chưa phân rõ là tốt hay xấu.
Ngày mồng hai tết, vốn dĩ lão quản gia đích thân đem trả lại lễ vật mà nhị thiếu gia nhà họ Dương gửi đến, hơn nữa cũng bồi thường tổn thất, không ngờ Nhị thiếu gia nhà họ Dương lại tự mình ghé thăm trước.
Một là đến lấy quà, hai là gặp Lê Khinh Chu.
Lão quản gia ngăn mọi người ở ngoài cửa biệt thự nhà họ Lê rồi xin lỗi: "Thực xin lỗi, Dương thiếu gia, cậu chủ của chúng tôi đã nói rõ với thiếu gia, là cậu ấy đã có người mình thích rồi."
"Vừa mới xác định quan hệ, kết giao không lâu."
"Vị tiên sinh này cũng đã đến ăn tết với cả nhà, hai bên trưởng bối cũng đã đồng ý, vậy nên, Dương nhị thiếu gia ngài xem..."
Lão quản gia nói gần nói xa có ý muốn nhắc nhở nhị thiếu gia Dương Lan không tiện đi vào.
Dương Lan tướng mạo khôi ngô, đôi mắt đào hoa nổi bật, nhướng mày cười, dáng vẻ phong lưu đa tình.
Thực ra, anh ta cũng đa tình đấy, đặc biệt thích những người đàn ông đẹp trai, ốm yếu.
Anh ta không để ý lắm đến lời của lão quản gia, càng thêm tò mò, nghe xong liền nói: “Lúc trước, là Lê thiếu gia từ chối xem mắt.”
"Sau đó, vì món quà mà tôi tặng, Lê lão gia muốn mời tôi đến dùng bữa ăn tối, tôi đã chuẩn bị, nhưng lão gia các người lại bảo hủy bỏ..."
"Tôi nghĩ, lý do hủy bỏ là bởi vì vị quý nhân này đột nhiên đến thăm, đúng không?"
Thiếu gia nhà họ Lê đã kết giao với nhân vật nào?
Với đôi chân đó… Cho dù ở bên ai, cũng chỉ có thể nằm dưới.
Nhưng vị thiếu gia nhà họ Lê này lại không hề đơn giản.
Một người thành công trong sự nghiệp, hành động quyết đoán, thủ đoạn lợi hại như vậy, rốt cuộc là bị nhân tài nào thu phục vậy?
Dương Lan đối với việc gặp mặt Lê Khinh Chu cảm thấy rất hứng thú, hiện tại, hắn càng thêm tò mò về Lê Khinh Chu cùng người có quan hệ với cậu ta.
Dương Lan không quan tâm lắm đến việc bữa ăn bị hủy bỏ.
Ban đầu là Lê lão gia cùng cha mẹ của hắn ngoài miệng giao ước, buổi ăn cơm đó cũng không tính là xem mắt, mà chỉ là đáp lễ.
Hơn nữa, món quà này là gia đình giục tặng, ý nghĩa hời hợt.
Tuy nhiên, sở dĩ hắn nói ra điều này hoàn toàn là vì muốn vào nhà họ Lê nhìn lén một chút.
—— Mặc kệ là Lê Khinh Chu, hay là đối tượng kết giao của cậu ta...
Lão quản gia mỉm cười, không hề phủ nhận, nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, xin lỗi Dương nhị thiếu gia."
Lại không đề cập đến việc cho hắn đi vào.
Dương Lan xua tay: "Không sao cả, nhưng tôi nghe nói lúc trước Phục Vụ Số 1 tham gia cuộc thi trí tuệ nhân tạo người máy là của Lê thiếu gia."
"Thật lòng mà nói, tôi là một fan hâm mộ người máy, trận đấu đang dần sa sút, tôi thực sự muốn cảm nhận sự thông minh của Phục Vụ Số 1 ở khoảng cách gần... "
"Không biết Lê lão gia có thể cho tôi làm theo ý mình, chỉ xem một lát liền rời đi, nhất định không gây phiền toái."
Fan hâm mộ người máy hoàn toàn chỉ là cái cớ, hắn thậm chí còn chẳng xem nhiều về trận đấu.
Nhưng mặt của Dương nhị thiếu gia đủ dày, lúc này nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, đem ý muốn nói thẳng ra như vậy, lão quản gia muốn từ chối cũng không được.
Vì vậy sau khi hỏi Lê lão gia, lão quản gia đưa Dương nhị thiếu gia vào trong.
Dương Lan không thấy Lê Khinh Chu cùng bạn trai của cậu, trong lòng có chút thất vọng.
Hắn giữ phong độ nói chuyện phiếm với Phục vụ số 1, dần dần bị kinh ngạc bởi sự thông minh của nó.
Còn Lê lão gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha uống trà.
Sở dĩ ông đồng ý cho nhị thiếu gia nhà họ Dương vào là vì Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài đã đưa hai đứa nhỏ đi dạo hoa viên.
—— Thời điểm hoa mận mùa đông nở rộ là cảnh sắc không thể bỏ qua.
Không lâu sau, Dương nhị thiếu gia tạm biệt rồi rời đi.
Trước khi rời đi, Dương Lan không ngừng khen ngợi Phục Vụ Số 1, hỏi ông Lê khi nào loại người máy phục vụ này được bán công khai, hắn rất háo hức muốn mua một con.
Lê lão gia cười đáp, khi nào có người máy phục vụ, nhất định sẽ thông báo cho nhà họ Dương, sau đó sẽ miễn phí cho Dương Lan một người máy.
Dương Lan theo lão quản gia rời đi.
Mặc dù hắn hơi thất vọng khi không gặp được người, nhưng sự tồn tại của Phục Vụ Số 1 vượt qua sự mong đợi, cảm thấy cũng không tồi.
Vừa đến cua quẹo, Dương Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nam xa lạ.
Giọng nói này đầu tiên là lọt vào tai, sau đó lập tức đi vào trong đầu.
Vô tình để hắn ta phác họa dáng dấp của chủ nhân giọng nói —— trầm thấp thu hút, ngoại hình ưa nhìn.
Không biết là thiếu gia nhà họ Lê hay là...
Bước chân của Dương Lan không khỏi dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng động, phát hiện ra hai người.
Cả hai đều hướng về phía anh ta, một người chậm rãi đi về phía trước, một người lui về phía sau, vươn tay ra, cẩn thận mà che chở.
Âm thanh vừa rồi phát ra từ người đưa tay ra che chở.
Liễu Bạc Hoài nói: "Chậm một chút, từ từ sẽ đến."
Lê Khinh Chu gật đầu.
[Không, tui có thể đi nhanh hơn, càng nhanh hơn nữa, xem tui bước đi như bay đây!]
Bọt khí tiểu nhân đeo kính râm mặt lên, ăn mặc bảnh bao, đeo dây chuyền bạc trên ngực, đút tay vào túi, lăng xăng đi tới đi lui, quẹo trái quẹo phải.
"..."
Liễu Bạc Hoài nhìn bọt khí tiểu nhân không để lại dấu vết, sau đó lại nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Lê Khinh Chu, trong lòng thở dài, bất lực.
—— Cắn chặt hàm dưới, kiềm chế lại nụ cười, tay Liễu Bạc Hoài lơ lửng trong không trung, thoáng chốc hơi dùng lực nắm lấy cánh tay Lê Khinh Chu.
"Ồ?"
Lê Khinh Chu chỉ kịp thốt ra một âm tiết ngắn ngủi, liền loạng choạng bước tới, bị Liễu Bạc Hoài ôm chặt trong lòng.
Cậu cảm giác được lồng ngực dưới gò má rung động, bên tai nghe thấy một giọng nói trầm thấp, khẽ mỉm cười: "Đã bảo em đi từ từ, nhìn xem, còn không phải xém ngã rồi sao?”
"..."
[A Hoài thối! Rõ ràng là anh lôi kéo tui! Nếu không, tui đã đi vững rồi, hừ!]
—— Bọt khí tiểu nhân hầm hừ hai tay chống nạnh, bĩu môi.
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, vừa muốn nói gì đó, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan, vừa quay đầu lại liền thấy lão quản gia.
Phía sau lão quản gia là một người đàn ông trẻ tuổi, đang chăm chú nhìn bọn họ.
[Ai đây?]
Lê Khinh Chu bối rối.
Như thấy được sự bối rối của đại thiếu gia, lão quản gia mở miệng giới thiệu ngắn gọn: "Đại thiếu gia, ngài Liễu, đây là nhị thiếu gia nhà họ Dương..."
Ngừng một chút, ông nói: "Dương nhị thiếu gia rất thích Phục Vụ Số 1, nên sang đây xem."
Lê Khinh Chu giật mình.
[Ồ, là anh ta, người suýt nữa xem mắt với cậu.]
Liễu Bạc Hoài lại nắm chặt tay, ánh mắt thâm thúy nhìn Dương Lan.
Vẻ mặt Lê Khinh Chu nhàn nhạt, nghe lão quản gia giới thiệu xong, chỉ hơi gật đầu với Dương Lan không nói chuyện.
Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, bên dưới là quần kaki, hai má đỏ ửng, đôi mắt giống như bầu trời đầy sao lấp lánh trong veo vào mùa đông, tươi tắn tự nhiên đến mê người.
Đôi mắt của Dương Lan không ngoài dự đoán, tự nhiên sáng lên, hắn ta đưa mắt nhìn Lê Khinh Chu thưởng thức.
Nhưng ngay sau đó, toàn thân hắn ta đột nhiên phát lạnh, mẫn cảm phát giác được một ánh mắt nguy hiểm —— đến từ người mà Lê thiếu gia đang dựa vào lúc này.
Đây hẳn là người mà Lê thiếu gia thích...
Có hơi quen, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Dương Lan liếc anh một cái rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, cho rằng người này không hề đơn giản - hắn ta luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Nghe lão quản gia họ Lê giới thiệu Liễu Bạc Hoài...
Liễu Bạc Hoài? Ai, cái tên này sao quen quá vậy?
Dương Lan cố gắng nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao lại thấy quen.
Ôi đệt, đây không phải là Tam gia – Yên Kinh Liễu gia đây sao?!
Dương nhị thiếu gia hít một hơi không dám nhìn về phía Liễu Bạc Hoài.
Liễu gia Tam gia, đối tác của Lê đại thiếu gia.
Bất kể là trong buổi trình diễn ô tô trí tuệ nhân tạo AI hay là trong video trận đấu trí tuệ nhân tạo người máy đều đã từng xuất hiện, khó trách sao lại quen đến vậy.
Nhưng lúc trước Dương Lan chỉ biết bọn họ là đối tác làm ăn, còn có phải là người yêu hay không thì chịu.
Dương Lan ho khan một tiếng: "Gặp được Phục Vụ Số 1 rồi, tôi nên về rồi, không làm phiền mọi người nữa."
"Dương nhị thiếu gia, lối này." Lão quản gia dẫn đường.
Không lâu sau, bóng dáng của lão quản gia và Dương Lan biến mất khỏi tầm mắt của Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu mang bộ xương hỗ trợ thông minh, mới vừa đi quãng đường dài, lúc này có chút mệt mỏi, cũng không muốn cùng Liễu Bạc Hoài tiễn khách.
Xe lăn vẫn ở trong nhà, lát nữa cậu còn phải đi bộ quay lại phòng khách.
Lê Khinh Chu vốn định nói sẽ đến xích đu nghỉ ngơi một lát, nhưng lại mất cảnh giác bị anh kẹp chặt tay, thắt lưng bị anh nhấc lên.
Liễu Bạc Hoài ôm cậu như một đứa trẻ, để Lê Khinh Chu ngồi lên cánh tay của anh, đi về phía trước.
Lê Khinh Chu cả kinh, hai tay ôm chặt cổ Liễu Bạc Hoài: "A Hoài, đi đâu vậy?"
[A Hoài cũng thật mạnh mẽ nha...]
Lê Khinh Chu nửa người trên gần như tựa vào vai Liễu Bạc Hoài, trong lòng thở dài, sức lực cánh tay thật kinh người, muốn véo một cái, nhất định đều là cơ bắp cứng rắn.
Đây là hàng tự nhiên, dù sao mỗi tối cậu đều gối ngủ mà.
Lê Khinh Chu nghĩ ngợi lung tung.
Đến khi hoàn hồn lại, lưng đã được đỡ tựa vào một thân cây, hai chân bị tay Liễu Bạc Hoài giữ chặt, thân mật gần gũi nhau.
Lê Khinh Chu cúi đầu, trong nháy mắt nghi hoặc: "A Hoài, chúng ta ở đây làm gì?"
Đằng sau có hàng cây xanh, mà bọn họ ở phía sau những tán cây.
Liễu Bạc Hoài câu dẫn, nói khẽ: "Làm chuyện không thể bị người khác nhìn thấy."
Lê Khinh Chu lập tức xấu hổ, cuối cùng cũng hiểu ra.
"Không..."
Liễu Bạc Hoài kề sát lại, chóp mũi cọ cọ vào, hô hấp phảng phất đều đang dây dưa, tuy hai mà một, tiếng nói khàn khàn mà lại dụ hoặc: "Ngoan, tháo mắt kính của anh xuống, hôn anh."
Đôi mắt của Liễu Bạc Hoài sâu thẳm, như muốn hút lấy cậu mà chìm đắm vô tận.
Lê Khinh Chu mím môi, vành tai đỏ bừng.
[Một lần nữa, một lần nữa dùng thủ đoạn này, tui không thể chống lại được.]
Bọt khí tiểu nhân che mặt vùi đầu, ngại ngùng.
Lê Khinh Chu nhìn quanh, cũng không có ai.
Cậu đưa tay tháo cặp kính không gọng rồi từ từ cúi đầu xuống tiến lại gần...
Lê Hạm Ngữ nắm tay Lê Húc Sanh đi về từ hoa viên nhỏ.
Trên đường đi, hai đứa nhỏ không thấy anh trai ngài Liễu đâu hết.
Lê Hạm Ngữ lẩm bẩm nói: "Kỳ quái... Không phải anh trai nói đang tập đi ở chỗ này sao, chẳng lẽ đã trở về rồi?
Trên tay Lê Húc Sanh cầm một bó hoa mận đông mới hái, cánh hoa kiều diễm, nở vừa vặn.
Cái đầu nhỏ quay đi quay lại, không nhìn thấy ai cả.
Cậu bé kéo tay Lê Hạm Ngữ, ngẩng đầu lên nói: "Chị ơi, anh trai đâu rồi?" Cậu bé muốn mang hoa đến cho anh trai.
Lê Hạm Ngữ nói: "Chắc là đã trở về rồi, chúng ta cũng trở về thôi..."
Giọng nói dần nhỏ lại.
Đến lúc đó Lê Khinh Chu mới dám ra tay.
"Ah...... Không, không được."
Người dựa vào thân cây đôi mắt ướt át, gò má ửng đỏ, bờ môi thoáng giãy giụa tránh đi một chút rồi lại bị bắt được...
Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng véo cổ trấn an cậu, cười nhẹ: "Thêm một chút nữa, ngoan nào."
Tới gần giờ ăn cơm trưa bọn họ mới trở về.
Lê Khinh Chu được Liễu Bạc Hoài cõng, nửa người dưới của cậu chôn ở phía sau, nói rằng mệt mỏi, đi không nỗi nữa.
Lê Húc Sanh đến trước để tặng hoa.
Lê Khinh Chu vươn tay nhận lấy, khen ngợi em trai.
Nhưng cậu vẫn không rời khỏi cơ thể Liễu Bạc Hoài, một tay đặt lên vai anh, thoáng che lại bờ môi.
Lê Hạm Ngữ tò mò hỏi họ đã đi đâu.
Liễu Bạc Hoài bắt đầu giải thích: “Đi vòng vòng xung quanh.”
Lê Hạm Ngữ à xong một tiếng, đã hiểu, trách không được anh trai mệt mỏi.
Liễu Bạc Hoài cõng Lê Khinh Châu về phòng, đến trưa mới đi ăn cơm.
Ngày mồng hai tết, vốn dĩ lão quản gia đích thân đem trả lại lễ vật mà nhị thiếu gia nhà họ Dương gửi đến, hơn nữa cũng bồi thường tổn thất, không ngờ Nhị thiếu gia nhà họ Dương lại tự mình ghé thăm trước.
Một là đến lấy quà, hai là gặp Lê Khinh Chu.
Lão quản gia ngăn mọi người ở ngoài cửa biệt thự nhà họ Lê rồi xin lỗi: "Thực xin lỗi, Dương thiếu gia, cậu chủ của chúng tôi đã nói rõ với thiếu gia, là cậu ấy đã có người mình thích rồi."
"Vừa mới xác định quan hệ, kết giao không lâu."
"Vị tiên sinh này cũng đã đến ăn tết với cả nhà, hai bên trưởng bối cũng đã đồng ý, vậy nên, Dương nhị thiếu gia ngài xem..."
Lão quản gia nói gần nói xa có ý muốn nhắc nhở nhị thiếu gia Dương Lan không tiện đi vào.
Dương Lan tướng mạo khôi ngô, đôi mắt đào hoa nổi bật, nhướng mày cười, dáng vẻ phong lưu đa tình.
Thực ra, anh ta cũng đa tình đấy, đặc biệt thích những người đàn ông đẹp trai, ốm yếu.
Anh ta không để ý lắm đến lời của lão quản gia, càng thêm tò mò, nghe xong liền nói: “Lúc trước, là Lê thiếu gia từ chối xem mắt.”
"Sau đó, vì món quà mà tôi tặng, Lê lão gia muốn mời tôi đến dùng bữa ăn tối, tôi đã chuẩn bị, nhưng lão gia các người lại bảo hủy bỏ..."
"Tôi nghĩ, lý do hủy bỏ là bởi vì vị quý nhân này đột nhiên đến thăm, đúng không?"
Thiếu gia nhà họ Lê đã kết giao với nhân vật nào?
Với đôi chân đó… Cho dù ở bên ai, cũng chỉ có thể nằm dưới.
Nhưng vị thiếu gia nhà họ Lê này lại không hề đơn giản.
Một người thành công trong sự nghiệp, hành động quyết đoán, thủ đoạn lợi hại như vậy, rốt cuộc là bị nhân tài nào thu phục vậy?
Dương Lan đối với việc gặp mặt Lê Khinh Chu cảm thấy rất hứng thú, hiện tại, hắn càng thêm tò mò về Lê Khinh Chu cùng người có quan hệ với cậu ta.
Dương Lan không quan tâm lắm đến việc bữa ăn bị hủy bỏ.
Ban đầu là Lê lão gia cùng cha mẹ của hắn ngoài miệng giao ước, buổi ăn cơm đó cũng không tính là xem mắt, mà chỉ là đáp lễ.
Hơn nữa, món quà này là gia đình giục tặng, ý nghĩa hời hợt.
Tuy nhiên, sở dĩ hắn nói ra điều này hoàn toàn là vì muốn vào nhà họ Lê nhìn lén một chút.
—— Mặc kệ là Lê Khinh Chu, hay là đối tượng kết giao của cậu ta...
Lão quản gia mỉm cười, không hề phủ nhận, nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, xin lỗi Dương nhị thiếu gia."
Lại không đề cập đến việc cho hắn đi vào.
Dương Lan xua tay: "Không sao cả, nhưng tôi nghe nói lúc trước Phục Vụ Số 1 tham gia cuộc thi trí tuệ nhân tạo người máy là của Lê thiếu gia."
"Thật lòng mà nói, tôi là một fan hâm mộ người máy, trận đấu đang dần sa sút, tôi thực sự muốn cảm nhận sự thông minh của Phục Vụ Số 1 ở khoảng cách gần... "
"Không biết Lê lão gia có thể cho tôi làm theo ý mình, chỉ xem một lát liền rời đi, nhất định không gây phiền toái."
Fan hâm mộ người máy hoàn toàn chỉ là cái cớ, hắn thậm chí còn chẳng xem nhiều về trận đấu.
Nhưng mặt của Dương nhị thiếu gia đủ dày, lúc này nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, đem ý muốn nói thẳng ra như vậy, lão quản gia muốn từ chối cũng không được.
Vì vậy sau khi hỏi Lê lão gia, lão quản gia đưa Dương nhị thiếu gia vào trong.
Dương Lan không thấy Lê Khinh Chu cùng bạn trai của cậu, trong lòng có chút thất vọng.
Hắn giữ phong độ nói chuyện phiếm với Phục vụ số 1, dần dần bị kinh ngạc bởi sự thông minh của nó.
Còn Lê lão gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha uống trà.
Sở dĩ ông đồng ý cho nhị thiếu gia nhà họ Dương vào là vì Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài đã đưa hai đứa nhỏ đi dạo hoa viên.
—— Thời điểm hoa mận mùa đông nở rộ là cảnh sắc không thể bỏ qua.
Không lâu sau, Dương nhị thiếu gia tạm biệt rồi rời đi.
Trước khi rời đi, Dương Lan không ngừng khen ngợi Phục Vụ Số 1, hỏi ông Lê khi nào loại người máy phục vụ này được bán công khai, hắn rất háo hức muốn mua một con.
Lê lão gia cười đáp, khi nào có người máy phục vụ, nhất định sẽ thông báo cho nhà họ Dương, sau đó sẽ miễn phí cho Dương Lan một người máy.
Dương Lan theo lão quản gia rời đi.
Mặc dù hắn hơi thất vọng khi không gặp được người, nhưng sự tồn tại của Phục Vụ Số 1 vượt qua sự mong đợi, cảm thấy cũng không tồi.
Vừa đến cua quẹo, Dương Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nam xa lạ.
Giọng nói này đầu tiên là lọt vào tai, sau đó lập tức đi vào trong đầu.
Vô tình để hắn ta phác họa dáng dấp của chủ nhân giọng nói —— trầm thấp thu hút, ngoại hình ưa nhìn.
Không biết là thiếu gia nhà họ Lê hay là...
Bước chân của Dương Lan không khỏi dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng động, phát hiện ra hai người.
Cả hai đều hướng về phía anh ta, một người chậm rãi đi về phía trước, một người lui về phía sau, vươn tay ra, cẩn thận mà che chở.
Âm thanh vừa rồi phát ra từ người đưa tay ra che chở.
Liễu Bạc Hoài nói: "Chậm một chút, từ từ sẽ đến."
Lê Khinh Chu gật đầu.
[Không, tui có thể đi nhanh hơn, càng nhanh hơn nữa, xem tui bước đi như bay đây!]
Bọt khí tiểu nhân đeo kính râm mặt lên, ăn mặc bảnh bao, đeo dây chuyền bạc trên ngực, đút tay vào túi, lăng xăng đi tới đi lui, quẹo trái quẹo phải.
"..."
Liễu Bạc Hoài nhìn bọt khí tiểu nhân không để lại dấu vết, sau đó lại nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Lê Khinh Chu, trong lòng thở dài, bất lực.
—— Cắn chặt hàm dưới, kiềm chế lại nụ cười, tay Liễu Bạc Hoài lơ lửng trong không trung, thoáng chốc hơi dùng lực nắm lấy cánh tay Lê Khinh Chu.
"Ồ?"
Lê Khinh Chu chỉ kịp thốt ra một âm tiết ngắn ngủi, liền loạng choạng bước tới, bị Liễu Bạc Hoài ôm chặt trong lòng.
Cậu cảm giác được lồng ngực dưới gò má rung động, bên tai nghe thấy một giọng nói trầm thấp, khẽ mỉm cười: "Đã bảo em đi từ từ, nhìn xem, còn không phải xém ngã rồi sao?”
"..."
[A Hoài thối! Rõ ràng là anh lôi kéo tui! Nếu không, tui đã đi vững rồi, hừ!]
—— Bọt khí tiểu nhân hầm hừ hai tay chống nạnh, bĩu môi.
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, vừa muốn nói gì đó, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan, vừa quay đầu lại liền thấy lão quản gia.
Phía sau lão quản gia là một người đàn ông trẻ tuổi, đang chăm chú nhìn bọn họ.
[Ai đây?]
Lê Khinh Chu bối rối.
Như thấy được sự bối rối của đại thiếu gia, lão quản gia mở miệng giới thiệu ngắn gọn: "Đại thiếu gia, ngài Liễu, đây là nhị thiếu gia nhà họ Dương..."
Ngừng một chút, ông nói: "Dương nhị thiếu gia rất thích Phục Vụ Số 1, nên sang đây xem."
Lê Khinh Chu giật mình.
[Ồ, là anh ta, người suýt nữa xem mắt với cậu.]
Liễu Bạc Hoài lại nắm chặt tay, ánh mắt thâm thúy nhìn Dương Lan.
Vẻ mặt Lê Khinh Chu nhàn nhạt, nghe lão quản gia giới thiệu xong, chỉ hơi gật đầu với Dương Lan không nói chuyện.
Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, bên dưới là quần kaki, hai má đỏ ửng, đôi mắt giống như bầu trời đầy sao lấp lánh trong veo vào mùa đông, tươi tắn tự nhiên đến mê người.
Đôi mắt của Dương Lan không ngoài dự đoán, tự nhiên sáng lên, hắn ta đưa mắt nhìn Lê Khinh Chu thưởng thức.
Nhưng ngay sau đó, toàn thân hắn ta đột nhiên phát lạnh, mẫn cảm phát giác được một ánh mắt nguy hiểm —— đến từ người mà Lê thiếu gia đang dựa vào lúc này.
Đây hẳn là người mà Lê thiếu gia thích...
Có hơi quen, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Dương Lan liếc anh một cái rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, cho rằng người này không hề đơn giản - hắn ta luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Nghe lão quản gia họ Lê giới thiệu Liễu Bạc Hoài...
Liễu Bạc Hoài? Ai, cái tên này sao quen quá vậy?
Dương Lan cố gắng nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao lại thấy quen.
Ôi đệt, đây không phải là Tam gia – Yên Kinh Liễu gia đây sao?!
Dương nhị thiếu gia hít một hơi không dám nhìn về phía Liễu Bạc Hoài.
Liễu gia Tam gia, đối tác của Lê đại thiếu gia.
Bất kể là trong buổi trình diễn ô tô trí tuệ nhân tạo AI hay là trong video trận đấu trí tuệ nhân tạo người máy đều đã từng xuất hiện, khó trách sao lại quen đến vậy.
Nhưng lúc trước Dương Lan chỉ biết bọn họ là đối tác làm ăn, còn có phải là người yêu hay không thì chịu.
Dương Lan ho khan một tiếng: "Gặp được Phục Vụ Số 1 rồi, tôi nên về rồi, không làm phiền mọi người nữa."
"Dương nhị thiếu gia, lối này." Lão quản gia dẫn đường.
Không lâu sau, bóng dáng của lão quản gia và Dương Lan biến mất khỏi tầm mắt của Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu mang bộ xương hỗ trợ thông minh, mới vừa đi quãng đường dài, lúc này có chút mệt mỏi, cũng không muốn cùng Liễu Bạc Hoài tiễn khách.
Xe lăn vẫn ở trong nhà, lát nữa cậu còn phải đi bộ quay lại phòng khách.
Lê Khinh Chu vốn định nói sẽ đến xích đu nghỉ ngơi một lát, nhưng lại mất cảnh giác bị anh kẹp chặt tay, thắt lưng bị anh nhấc lên.
Liễu Bạc Hoài ôm cậu như một đứa trẻ, để Lê Khinh Chu ngồi lên cánh tay của anh, đi về phía trước.
Lê Khinh Chu cả kinh, hai tay ôm chặt cổ Liễu Bạc Hoài: "A Hoài, đi đâu vậy?"
[A Hoài cũng thật mạnh mẽ nha...]
Lê Khinh Chu nửa người trên gần như tựa vào vai Liễu Bạc Hoài, trong lòng thở dài, sức lực cánh tay thật kinh người, muốn véo một cái, nhất định đều là cơ bắp cứng rắn.
Đây là hàng tự nhiên, dù sao mỗi tối cậu đều gối ngủ mà.
Lê Khinh Chu nghĩ ngợi lung tung.
Đến khi hoàn hồn lại, lưng đã được đỡ tựa vào một thân cây, hai chân bị tay Liễu Bạc Hoài giữ chặt, thân mật gần gũi nhau.
Lê Khinh Chu cúi đầu, trong nháy mắt nghi hoặc: "A Hoài, chúng ta ở đây làm gì?"
Đằng sau có hàng cây xanh, mà bọn họ ở phía sau những tán cây.
Liễu Bạc Hoài câu dẫn, nói khẽ: "Làm chuyện không thể bị người khác nhìn thấy."
Lê Khinh Chu lập tức xấu hổ, cuối cùng cũng hiểu ra.
"Không..."
Liễu Bạc Hoài kề sát lại, chóp mũi cọ cọ vào, hô hấp phảng phất đều đang dây dưa, tuy hai mà một, tiếng nói khàn khàn mà lại dụ hoặc: "Ngoan, tháo mắt kính của anh xuống, hôn anh."
Đôi mắt của Liễu Bạc Hoài sâu thẳm, như muốn hút lấy cậu mà chìm đắm vô tận.
Lê Khinh Chu mím môi, vành tai đỏ bừng.
[Một lần nữa, một lần nữa dùng thủ đoạn này, tui không thể chống lại được.]
Bọt khí tiểu nhân che mặt vùi đầu, ngại ngùng.
Lê Khinh Chu nhìn quanh, cũng không có ai.
Cậu đưa tay tháo cặp kính không gọng rồi từ từ cúi đầu xuống tiến lại gần...
Lê Hạm Ngữ nắm tay Lê Húc Sanh đi về từ hoa viên nhỏ.
Trên đường đi, hai đứa nhỏ không thấy anh trai ngài Liễu đâu hết.
Lê Hạm Ngữ lẩm bẩm nói: "Kỳ quái... Không phải anh trai nói đang tập đi ở chỗ này sao, chẳng lẽ đã trở về rồi?
Trên tay Lê Húc Sanh cầm một bó hoa mận đông mới hái, cánh hoa kiều diễm, nở vừa vặn.
Cái đầu nhỏ quay đi quay lại, không nhìn thấy ai cả.
Cậu bé kéo tay Lê Hạm Ngữ, ngẩng đầu lên nói: "Chị ơi, anh trai đâu rồi?" Cậu bé muốn mang hoa đến cho anh trai.
Lê Hạm Ngữ nói: "Chắc là đã trở về rồi, chúng ta cũng trở về thôi..."
Giọng nói dần nhỏ lại.
Đến lúc đó Lê Khinh Chu mới dám ra tay.
"Ah...... Không, không được."
Người dựa vào thân cây đôi mắt ướt át, gò má ửng đỏ, bờ môi thoáng giãy giụa tránh đi một chút rồi lại bị bắt được...
Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng véo cổ trấn an cậu, cười nhẹ: "Thêm một chút nữa, ngoan nào."
Tới gần giờ ăn cơm trưa bọn họ mới trở về.
Lê Khinh Chu được Liễu Bạc Hoài cõng, nửa người dưới của cậu chôn ở phía sau, nói rằng mệt mỏi, đi không nỗi nữa.
Lê Húc Sanh đến trước để tặng hoa.
Lê Khinh Chu vươn tay nhận lấy, khen ngợi em trai.
Nhưng cậu vẫn không rời khỏi cơ thể Liễu Bạc Hoài, một tay đặt lên vai anh, thoáng che lại bờ môi.
Lê Hạm Ngữ tò mò hỏi họ đã đi đâu.
Liễu Bạc Hoài bắt đầu giải thích: “Đi vòng vòng xung quanh.”
Lê Hạm Ngữ à xong một tiếng, đã hiểu, trách không được anh trai mệt mỏi.
Liễu Bạc Hoài cõng Lê Khinh Châu về phòng, đến trưa mới đi ăn cơm.