Chương 89
Tây Thành là một nơi đầy tuyết.
Lúc chạng vạng lại có một trận tuyết rơi, nhưng rất nhanh liền dừng.
Gạch ngói và những chiếc đèn lồng đỏ của ngôi nhà cổ được phủ một lớp tuyết mỏng, thể hiện sự thú vị của ngày Tết.
Lão quản gia và bảo mẫu cùng những người khác đã chuẩn bị thật tốt, sau đó liền về nhà.
Sau đó, đáng ra là Lê Hạm Ngữ tiếp nhận, đơn giản dọn đồ ăn lên bàn, nhưng Liễu Bạc Hoài bước vào bếp, Lê Hạm Ngữ không còn “đất dụng võ”.
Lê Hạm Ngữ đến xem xét, sau đó hoảng hốt đi ra, nhìn Lê lão gia xấu hổ nói: "... Con, con không làm tốt được như Liễu tiên sinh.”
Bữa tối do Liễu Bạc Hoài tiếp nhận, càng trở nên thịnh soạn hơn.
Khách đến nhà chúc Tết, nấu luôn bữa tối.
Lúc ngồi vào bàn, ông cụ Lê không khỏi xấu hổ nhưng mặt vẫn lạnh như cũ.
Ngay cả khi nhìn cháu trai lớn cùng Tam gia nhà họ Liễu thân mật gắp đồ ăn cho nhau, lại thường xuyên liếc mắt hoặc kề bên thì thầm nói chuyện...
Đoán chừng trên bàn cơm chỉ có Lê Húc Sanh chuyên tâm ăn uống.
"Anh ơi, sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm."
Lê Húc Sanh chấm một ngụm nước sốt.
Cậu bé dùng đũa gắp một miếng sườn, rướn người lên, cố bỏ vào chén Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu cầm chén nhận lấy, nói: "Cám ơn Sanh Sanh."
Trước đó, Lê Húc Sanh cũng đã gắp cho ông cụ Lê, sau khi gắp miếng sườn cho Lê Khinh Chu, lại gắp cho Lê Hạm Ngữ và Liễu Bạc Hoài, được cả hai khen ngợi.
Sau bữa tối, Phục Vụ Số 1 dọn bàn rồi rửa bát, hoàn toàn không cần tới bọn họ.
Lê Hạm Ngữ cắt một đĩa trái cây, lấy đồ ăn nhẹ và bánh ngọt đặt lên bàn cà phê.
Nhà họ Lê những năm trước không có thói quen này, nhưng năm nay họ muốn cùng nhau xem Xuân Vãn.
Bất quá thời gian đón giao thừa quá muộn.
Lê Húc Sanh không nhịn được mà ngủ gục trên sô pha.
Ngay sau đó, cậu bé được Liễu Bạc Hoài bế vào phòng ngủ.
Sau đó, vì đã khuya, nên ông cụ Lê bị Lê Khinh Chu thuyết phục cũng đi ngủ, Phục Vụ Số 1 đi theo.
Lê Hạm Ngữ có thể kiện trì đợi đến giao thừa, nhưng cô bé không muốn ở riêng với anh trai và Liễu tiên sinh...
Việc này khiến cô bé cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn lớn.
Không lâu sau, Lê Hạm Ngữ cũng giả vờ buồn ngủ rồi rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn ánh đèn mờ ảo, Lê Khinh Chu được Liễu Bạc Hoài bế lên sô pha, trên chân đắp tấm chăn mỏng.
Nhìn thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, Lê Khinh Chu gãi mặt một cái, sau đó yên tâm nằm trên ngực Liễu Bạc Hoài.
[A Hoài ôm một cái, ngồi mệt rồi.]
Người trong ngực nâng cái bụng nhỏ mềm mại lên, tư thế gục xuống, mắt híp lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Lê Khinh Chu ngoài mặt vẫn còn vạn phần đứng đắn.
Cậu thực sự chỉ đang làm một hành động bình thường mà thôi.
Nụ cười ở khóe miệng Liễu Bạc Hoài khó có thể bỏ qua, hắn vòng qua eo nhỏ, ôm cậu vào lòng.
Khẽ cúi đầu, hôn lên tóc cậu, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: "Đêm nay ngủ cùng nhau, được không."
—— Người trong ngực ngẩng đầu cảnh giác.
[Ngủ chung? Không ổn.]
Lê Khinh Chu mím môi thì thào nói: "Không được."
"Ngày đầu năm mới, anh muốn ở bên cạnh em."
"Chúng ta có thể ở trong phòng khách qua mười hai giờ..."
[Nói như vậy, liền xem như qua ngày đầu năm rồi.]
Liễu Bạc Hoài vươn tay tháo kính không gọng, tay còn lại nhéo nhéo eo Lê Khinh Chu.
Sau khi bị trừng cũng dừng lại, anh cười khẽ: "Chỉ muốn ngủ với em thôi, anh sẽ không làm gì."
[Tui không tin đâu nhá...]
Liễu Bạc Hoài thấp giọng: "Anh ở nước ngoài rất nhớ em, rõ ràng chỉ mới xa nhau có vài ngày thôi... Cho nên liền mua vé máy bay trở về.”
Tiết mục truyền hình vẫn đang tiếp tục, tiếng cười làm phông nền, một phần của phòng khách bị khuất ánh sáng.
TV rõ ràng lập lòe, ánh sáng biến đổi liên tục, ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập cái sofa nhỏ...
Lê Khinh Chu đang vùi trong lòng Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu nhìn —— Tóc Liễu Bạc Hoài xõa xuống, che khuất chân mày, mơ hồ nhìn thấy hàng lông mi vuốt hờ trên đôi mắt đen.
Tựa hồ... Có chút đáng thương.
Lê Khinh Chu cảm thấy Liễu Bạc Hoài từ nước ngoài bay về nước, lại tiếp tục từ Yên Kinh bay đến Tây Thành, quả thực quá vất vả rồi.
—— Nghĩ đi nghĩ lại cũng mềm lòng rồi, thái độ không còn kiên định nữa.
Đầu ngón tay đặt trên tấm chăn mỏng giật giật, cán cân trong lòng cũng đang dần nghiêng về bên đồng ý.
Sau nửa ngày, Lê Khinh Chu khẽ gật đầu.
Nếu không phải cậu nằm trong vòng tay của Liễu Bạc Hoài, e rằng Liễu Bạc Hoài khó mà phát hiện được cử động nhỏ này.
Thẹn thùng đến vậy à.
Liễu Bạc Hoài bật cười.
Lúc này, tiếng tim đập truyền đến ——
[ Ai da, làm sao bây giờ, A Hoài nói cái gì cũng không làm, lỡ như cái kia, lỡ như tui nhịn không được... ]
Đôi má của bọt khí tiểu nhân đỏ bừng, sau đó dần lan rộng, cả phần cổ và tai đều phớt hồng, toàn thân thẹn thùng, cậu chọc ngón tay của mình cúi đầu xuống, chân này giẫm lên châm kia.
[Vạn nhất tui nhịn không được bổ nhào vào người A Hoài, hôn hôn mặt anh, đôi môi mềm mại ấy, còn có khuôn ngực rộng... Hmm?]
Lê Khinh Chu che hai má ngẩng đầu tự hỏi, tại sao lại bị A Hoài véo như vậy?
Mặc dù không đau chút nào.
Anh mắt Liễu Bạc Hoài thâm thúy, phòng khách rất ấm, anh cũng rất nóng, mặc áo sơ mi mỏng cũng không ngăn được đổ mồ hôi.
Nhất là trong lồng ngực của anh, giống như có ngọn lửa sắp thiêu rụi toàn thân.
Liễu Bạc Hoài sợ rằng nếu anh không đánh gãy suy nghĩ "nguy hiểm" của Khinh Chu, lát nữa gặp nguy hiểm sẽ là người khác.
Ngẩng đầu liếc nhìn thời gian —— còn nửa tiếng nữa là đến rạng sáng.
Không cần nóng vội.
Liễu Bạc Hoài nhắm mắt lại, vòng tay Phật châu đã lâu không thấy lại lần nữa quấn quanh lòng bàn tay anh, trượt qua từng viên một...
Nhưng chưa kịp quay mấy vòng, chuỗi hạt đã bị chặn lại, Liễu Bạc Hoài mở mắt nhìn xuống.
Lê Khinh Chu hoàn toàn không ý thức được tình thế "nguy hiểm" của mình.
Cậu đã có hứng thú với chuỗi Phật châu này từ lâu, hiên tại cậu quanh minh chính đại sờ một chút.
Trượt qua từng viên trong lòng bàn tay Liễu Bạc Hoài.
Bởi vì ánh sáng mờ ảo, cậu còn đưa tay Liễu Bạc Hoài đến trước mặt để nhìn kỹ những đường nét khắc trên chuỗi Phật châu.
"Muốn đeo một lát không." Liễu Bạc Hoài đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Lê Khinh Chu: "Ừm."
—— Bọt khí tiểu nhân ở trong lòng chờ mong mà vươn tay.
Liễu Bạc Hoài tháo chuỗi Phật châu trên tay ra, sau đó chậm rãi đem nó quấn lên cổ tay Lê Khinh Chu, một vòng, hai vòng...
Cổ tay Lê Khinh Chu rất nhỏ, phải quấn thêm một vòng, cổ tay khảm chuỗi Phật châu gỗ màu trầm càng trở nên trắng nõn mê người.
Người đàn ông không phát giác có gì lạ thường, cổ tay đung đưa trước mắt, các hạt chạm vào nhau, âm thanh nhẹ nhàng át tiếng TV.
Đúng lúc này, sau màn biểu diễn tiểu phẩm, làn sóng vỗ tay vang lên.
[ Nhìn tui đeo có đẹp không, hắc hắc hắc.]
Liễu Bạc Hoài kéo cổ tay của Lê Khinh Chu, đặt lên đó một nụ hôn.
Tiếng tim đập hắc hắc âm thanh thoáng chốc biến mất không thấy gì nữa.
Lê Khinh Chu đỏ mặt.
"Rất đẹp, đeo đẹp hơn anh." Giọng Liễu Bạc Hoài mờ ám.
Anh nói nhỏ vào tai Lê Khinh Chu: "Chúng ta đổi cách đón giao thừa, được không."
[Cách gì?]
—— Ánh mắt của Bọt khí tiểu nhân trong lòng mê mang, biểu lộ nghi hoặc.
Tuy nhiên, trước khi Lê Khinh Chu kịp hỏi, màn hình TV đã bị tắt, phòng khách lập tức trở nên tối đen.
Khoảnh khắc khi cậu bị nhấc lên, tấm chăn mỏng rơi trên ghế sofa trượt xuống đất.
"A, A Hoài." Lê Khinh Chu sững sờ lên tiếng.
Liễu Bạc Hoài bế cậu vào phòng, khàn khàn đáp: "Anh đây."
Buổi tối năm mới là náo nhiệt nhất, có người đón giao thừa, có người đốt pháo và tre để tiếp tục phong tục.
Đúng lúc này, thanh âm từ xa xa truyền đến không ngừng.
Nhà cũ của Lê gia cách xa khu đô thị phía tây, môi trường trong lành, ngày thường yên tĩnh.
Ngay cả tiếng pháo gần đó vang lên cũng không nghe thấy, chỉ thấy ánh sáng còn sót lại.
Một loạt màu sắc chiếu trên cửa kính rọi vào nhà.
Lê Khinh Chu bị bế đến bên giường, tim khẽ run rẩy.
Cậu ngước mắt lên, bên trên, người đàn ông đang nghiêng người nhìn cậu.
—— Chỉ nhìn thôi, không khỏi khiến da đầu Lê Khinh Chu căng lên, sau lưng như có con kiến đang lặng lẽ bò lên, tê rần ngứa ngáy.
Lê Khinh Chu đặt tay lên vai Liễu Bạc Hoài, ngập ngừng đẩy ra, thì thào nói: "A Hoài..."
“Hửm?”
Liễu Bạc Hoài đáp lại, một tay vân vê tai Lê Khinh Chu, tay kia kéo tay cậu lại, hôn nhẹ vào lòng bàn tay.
Đầu ngón tay Lê Khinh Châu run lên, hai má càng đỏ hơn.
Cậu kéo tay ra, cũng không rút lại, nói: "Em nghĩ vẫn theo như cũ đi, chúng ta ra ngoài tiếp tục xem Xuân Vãn."
Trên tay cậu còn đang đeo chuỗi Phật châu.
Liễu Bạc Hoài không trả lời, kiên nhẫn thả lòng bàn tay xuống hôn từng chút một, bỏ qua chuỗi hạt, hôn dọc theo cánh tay...
Cuối cùng cũng tới cổ.
Một nụ hôn rơi xuống.
Lần này không chỉ đầu ngón tay Lê Khinh Chu run lên, mà ngay cả thân thể cũng run theo.
Khóe mắt đỏ hoe, nhìn có chút đáng thương.
Trong phòng không mở đèn, nhưng ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, xác pháo, lũy tre thỉnh thoảng nhấp nháy ngoài của sổ, còn có ánh trăng… Khiến cho mọi thứ dường như càng mê loạn.
Liễu Bạc Hoài thấp giọng thì thầm, tay chui vào quần áo vuốt ve...
"Ngoan, không cần đi ra ngoài, ở đây đón giao thừa."
Lê Khinh Chu cảm thấy mình không thể nhịn được dụ hoặc.
Cậu đã bị đánh bại bởi sự quyến rũ của A Hoài.
[ Ô ô, không phải là tui không nhịn được, mà là quân địch quá mạnh, đối phương dùng nam sắc dụ người, tui đầu hàng.]
—— Bọt khí tiểu nhân ở bên trong khóc thút thít, giơ hai tay lên, kiên quyết tự ôm lấy mình.
… …
Ngày hôm sau, Lê Khinh Chu đến gần trưa cũng chưa dậy.
Cả nhà chỉ nghĩ là do cậu thức quá khuya, thậm chí Lê Húc Sanh còn không vào phòng tìm anh trai.
Lê Khinh Chu bước ra, trên người vẫn mặc chiếc áo len cổ lọ màu đỏ để che đi dấu vết, nhưng hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng.
Càng giống một câu - mặt người đào hoa.
Lê Hạm Ngữ ánh mắt sắc bén, phát hiện trên cổ tay anh trai hình như đang đeo chuỗi hạt Phật châu của chú Liễu.
Cô bé nói: "Anh ơi, đây có phải quà năm mới của chú Liễu không?"
Quà năm mới chú Liễu tặng anh trai thực sự rất nhiều, hết cái này đến cái khác.
Lê Hạm Ngữ thở dài, biết Lê Khinh Chu còn chưa ăn gì, liền đưa một quả trứng luộc.
Bàn tay đang điều khiển xe lăng của Lê Khinh Chu dừng lại, chóp tai đỏ bừng, may là bị tóc che khuất, không ai nhìn thấy.
Cậu cầm lấy quả trứng luộc, trả lời một cách mơ hồ.
Lúc chạng vạng lại có một trận tuyết rơi, nhưng rất nhanh liền dừng.
Gạch ngói và những chiếc đèn lồng đỏ của ngôi nhà cổ được phủ một lớp tuyết mỏng, thể hiện sự thú vị của ngày Tết.
Lão quản gia và bảo mẫu cùng những người khác đã chuẩn bị thật tốt, sau đó liền về nhà.
Sau đó, đáng ra là Lê Hạm Ngữ tiếp nhận, đơn giản dọn đồ ăn lên bàn, nhưng Liễu Bạc Hoài bước vào bếp, Lê Hạm Ngữ không còn “đất dụng võ”.
Lê Hạm Ngữ đến xem xét, sau đó hoảng hốt đi ra, nhìn Lê lão gia xấu hổ nói: "... Con, con không làm tốt được như Liễu tiên sinh.”
Bữa tối do Liễu Bạc Hoài tiếp nhận, càng trở nên thịnh soạn hơn.
Khách đến nhà chúc Tết, nấu luôn bữa tối.
Lúc ngồi vào bàn, ông cụ Lê không khỏi xấu hổ nhưng mặt vẫn lạnh như cũ.
Ngay cả khi nhìn cháu trai lớn cùng Tam gia nhà họ Liễu thân mật gắp đồ ăn cho nhau, lại thường xuyên liếc mắt hoặc kề bên thì thầm nói chuyện...
Đoán chừng trên bàn cơm chỉ có Lê Húc Sanh chuyên tâm ăn uống.
"Anh ơi, sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm."
Lê Húc Sanh chấm một ngụm nước sốt.
Cậu bé dùng đũa gắp một miếng sườn, rướn người lên, cố bỏ vào chén Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu cầm chén nhận lấy, nói: "Cám ơn Sanh Sanh."
Trước đó, Lê Húc Sanh cũng đã gắp cho ông cụ Lê, sau khi gắp miếng sườn cho Lê Khinh Chu, lại gắp cho Lê Hạm Ngữ và Liễu Bạc Hoài, được cả hai khen ngợi.
Sau bữa tối, Phục Vụ Số 1 dọn bàn rồi rửa bát, hoàn toàn không cần tới bọn họ.
Lê Hạm Ngữ cắt một đĩa trái cây, lấy đồ ăn nhẹ và bánh ngọt đặt lên bàn cà phê.
Nhà họ Lê những năm trước không có thói quen này, nhưng năm nay họ muốn cùng nhau xem Xuân Vãn.
Bất quá thời gian đón giao thừa quá muộn.
Lê Húc Sanh không nhịn được mà ngủ gục trên sô pha.
Ngay sau đó, cậu bé được Liễu Bạc Hoài bế vào phòng ngủ.
Sau đó, vì đã khuya, nên ông cụ Lê bị Lê Khinh Chu thuyết phục cũng đi ngủ, Phục Vụ Số 1 đi theo.
Lê Hạm Ngữ có thể kiện trì đợi đến giao thừa, nhưng cô bé không muốn ở riêng với anh trai và Liễu tiên sinh...
Việc này khiến cô bé cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn lớn.
Không lâu sau, Lê Hạm Ngữ cũng giả vờ buồn ngủ rồi rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn ánh đèn mờ ảo, Lê Khinh Chu được Liễu Bạc Hoài bế lên sô pha, trên chân đắp tấm chăn mỏng.
Nhìn thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, Lê Khinh Chu gãi mặt một cái, sau đó yên tâm nằm trên ngực Liễu Bạc Hoài.
[A Hoài ôm một cái, ngồi mệt rồi.]
Người trong ngực nâng cái bụng nhỏ mềm mại lên, tư thế gục xuống, mắt híp lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Lê Khinh Chu ngoài mặt vẫn còn vạn phần đứng đắn.
Cậu thực sự chỉ đang làm một hành động bình thường mà thôi.
Nụ cười ở khóe miệng Liễu Bạc Hoài khó có thể bỏ qua, hắn vòng qua eo nhỏ, ôm cậu vào lòng.
Khẽ cúi đầu, hôn lên tóc cậu, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: "Đêm nay ngủ cùng nhau, được không."
—— Người trong ngực ngẩng đầu cảnh giác.
[Ngủ chung? Không ổn.]
Lê Khinh Chu mím môi thì thào nói: "Không được."
"Ngày đầu năm mới, anh muốn ở bên cạnh em."
"Chúng ta có thể ở trong phòng khách qua mười hai giờ..."
[Nói như vậy, liền xem như qua ngày đầu năm rồi.]
Liễu Bạc Hoài vươn tay tháo kính không gọng, tay còn lại nhéo nhéo eo Lê Khinh Chu.
Sau khi bị trừng cũng dừng lại, anh cười khẽ: "Chỉ muốn ngủ với em thôi, anh sẽ không làm gì."
[Tui không tin đâu nhá...]
Liễu Bạc Hoài thấp giọng: "Anh ở nước ngoài rất nhớ em, rõ ràng chỉ mới xa nhau có vài ngày thôi... Cho nên liền mua vé máy bay trở về.”
Tiết mục truyền hình vẫn đang tiếp tục, tiếng cười làm phông nền, một phần của phòng khách bị khuất ánh sáng.
TV rõ ràng lập lòe, ánh sáng biến đổi liên tục, ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập cái sofa nhỏ...
Lê Khinh Chu đang vùi trong lòng Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu nhìn —— Tóc Liễu Bạc Hoài xõa xuống, che khuất chân mày, mơ hồ nhìn thấy hàng lông mi vuốt hờ trên đôi mắt đen.
Tựa hồ... Có chút đáng thương.
Lê Khinh Chu cảm thấy Liễu Bạc Hoài từ nước ngoài bay về nước, lại tiếp tục từ Yên Kinh bay đến Tây Thành, quả thực quá vất vả rồi.
—— Nghĩ đi nghĩ lại cũng mềm lòng rồi, thái độ không còn kiên định nữa.
Đầu ngón tay đặt trên tấm chăn mỏng giật giật, cán cân trong lòng cũng đang dần nghiêng về bên đồng ý.
Sau nửa ngày, Lê Khinh Chu khẽ gật đầu.
Nếu không phải cậu nằm trong vòng tay của Liễu Bạc Hoài, e rằng Liễu Bạc Hoài khó mà phát hiện được cử động nhỏ này.
Thẹn thùng đến vậy à.
Liễu Bạc Hoài bật cười.
Lúc này, tiếng tim đập truyền đến ——
[ Ai da, làm sao bây giờ, A Hoài nói cái gì cũng không làm, lỡ như cái kia, lỡ như tui nhịn không được... ]
Đôi má của bọt khí tiểu nhân đỏ bừng, sau đó dần lan rộng, cả phần cổ và tai đều phớt hồng, toàn thân thẹn thùng, cậu chọc ngón tay của mình cúi đầu xuống, chân này giẫm lên châm kia.
[Vạn nhất tui nhịn không được bổ nhào vào người A Hoài, hôn hôn mặt anh, đôi môi mềm mại ấy, còn có khuôn ngực rộng... Hmm?]
Lê Khinh Chu che hai má ngẩng đầu tự hỏi, tại sao lại bị A Hoài véo như vậy?
Mặc dù không đau chút nào.
Anh mắt Liễu Bạc Hoài thâm thúy, phòng khách rất ấm, anh cũng rất nóng, mặc áo sơ mi mỏng cũng không ngăn được đổ mồ hôi.
Nhất là trong lồng ngực của anh, giống như có ngọn lửa sắp thiêu rụi toàn thân.
Liễu Bạc Hoài sợ rằng nếu anh không đánh gãy suy nghĩ "nguy hiểm" của Khinh Chu, lát nữa gặp nguy hiểm sẽ là người khác.
Ngẩng đầu liếc nhìn thời gian —— còn nửa tiếng nữa là đến rạng sáng.
Không cần nóng vội.
Liễu Bạc Hoài nhắm mắt lại, vòng tay Phật châu đã lâu không thấy lại lần nữa quấn quanh lòng bàn tay anh, trượt qua từng viên một...
Nhưng chưa kịp quay mấy vòng, chuỗi hạt đã bị chặn lại, Liễu Bạc Hoài mở mắt nhìn xuống.
Lê Khinh Chu hoàn toàn không ý thức được tình thế "nguy hiểm" của mình.
Cậu đã có hứng thú với chuỗi Phật châu này từ lâu, hiên tại cậu quanh minh chính đại sờ một chút.
Trượt qua từng viên trong lòng bàn tay Liễu Bạc Hoài.
Bởi vì ánh sáng mờ ảo, cậu còn đưa tay Liễu Bạc Hoài đến trước mặt để nhìn kỹ những đường nét khắc trên chuỗi Phật châu.
"Muốn đeo một lát không." Liễu Bạc Hoài đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Lê Khinh Chu: "Ừm."
—— Bọt khí tiểu nhân ở trong lòng chờ mong mà vươn tay.
Liễu Bạc Hoài tháo chuỗi Phật châu trên tay ra, sau đó chậm rãi đem nó quấn lên cổ tay Lê Khinh Chu, một vòng, hai vòng...
Cổ tay Lê Khinh Chu rất nhỏ, phải quấn thêm một vòng, cổ tay khảm chuỗi Phật châu gỗ màu trầm càng trở nên trắng nõn mê người.
Người đàn ông không phát giác có gì lạ thường, cổ tay đung đưa trước mắt, các hạt chạm vào nhau, âm thanh nhẹ nhàng át tiếng TV.
Đúng lúc này, sau màn biểu diễn tiểu phẩm, làn sóng vỗ tay vang lên.
[ Nhìn tui đeo có đẹp không, hắc hắc hắc.]
Liễu Bạc Hoài kéo cổ tay của Lê Khinh Chu, đặt lên đó một nụ hôn.
Tiếng tim đập hắc hắc âm thanh thoáng chốc biến mất không thấy gì nữa.
Lê Khinh Chu đỏ mặt.
"Rất đẹp, đeo đẹp hơn anh." Giọng Liễu Bạc Hoài mờ ám.
Anh nói nhỏ vào tai Lê Khinh Chu: "Chúng ta đổi cách đón giao thừa, được không."
[Cách gì?]
—— Ánh mắt của Bọt khí tiểu nhân trong lòng mê mang, biểu lộ nghi hoặc.
Tuy nhiên, trước khi Lê Khinh Chu kịp hỏi, màn hình TV đã bị tắt, phòng khách lập tức trở nên tối đen.
Khoảnh khắc khi cậu bị nhấc lên, tấm chăn mỏng rơi trên ghế sofa trượt xuống đất.
"A, A Hoài." Lê Khinh Chu sững sờ lên tiếng.
Liễu Bạc Hoài bế cậu vào phòng, khàn khàn đáp: "Anh đây."
Buổi tối năm mới là náo nhiệt nhất, có người đón giao thừa, có người đốt pháo và tre để tiếp tục phong tục.
Đúng lúc này, thanh âm từ xa xa truyền đến không ngừng.
Nhà cũ của Lê gia cách xa khu đô thị phía tây, môi trường trong lành, ngày thường yên tĩnh.
Ngay cả tiếng pháo gần đó vang lên cũng không nghe thấy, chỉ thấy ánh sáng còn sót lại.
Một loạt màu sắc chiếu trên cửa kính rọi vào nhà.
Lê Khinh Chu bị bế đến bên giường, tim khẽ run rẩy.
Cậu ngước mắt lên, bên trên, người đàn ông đang nghiêng người nhìn cậu.
—— Chỉ nhìn thôi, không khỏi khiến da đầu Lê Khinh Chu căng lên, sau lưng như có con kiến đang lặng lẽ bò lên, tê rần ngứa ngáy.
Lê Khinh Chu đặt tay lên vai Liễu Bạc Hoài, ngập ngừng đẩy ra, thì thào nói: "A Hoài..."
“Hửm?”
Liễu Bạc Hoài đáp lại, một tay vân vê tai Lê Khinh Chu, tay kia kéo tay cậu lại, hôn nhẹ vào lòng bàn tay.
Đầu ngón tay Lê Khinh Châu run lên, hai má càng đỏ hơn.
Cậu kéo tay ra, cũng không rút lại, nói: "Em nghĩ vẫn theo như cũ đi, chúng ta ra ngoài tiếp tục xem Xuân Vãn."
Trên tay cậu còn đang đeo chuỗi Phật châu.
Liễu Bạc Hoài không trả lời, kiên nhẫn thả lòng bàn tay xuống hôn từng chút một, bỏ qua chuỗi hạt, hôn dọc theo cánh tay...
Cuối cùng cũng tới cổ.
Một nụ hôn rơi xuống.
Lần này không chỉ đầu ngón tay Lê Khinh Chu run lên, mà ngay cả thân thể cũng run theo.
Khóe mắt đỏ hoe, nhìn có chút đáng thương.
Trong phòng không mở đèn, nhưng ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, xác pháo, lũy tre thỉnh thoảng nhấp nháy ngoài của sổ, còn có ánh trăng… Khiến cho mọi thứ dường như càng mê loạn.
Liễu Bạc Hoài thấp giọng thì thầm, tay chui vào quần áo vuốt ve...
"Ngoan, không cần đi ra ngoài, ở đây đón giao thừa."
Lê Khinh Chu cảm thấy mình không thể nhịn được dụ hoặc.
Cậu đã bị đánh bại bởi sự quyến rũ của A Hoài.
[ Ô ô, không phải là tui không nhịn được, mà là quân địch quá mạnh, đối phương dùng nam sắc dụ người, tui đầu hàng.]
—— Bọt khí tiểu nhân ở bên trong khóc thút thít, giơ hai tay lên, kiên quyết tự ôm lấy mình.
… …
Ngày hôm sau, Lê Khinh Chu đến gần trưa cũng chưa dậy.
Cả nhà chỉ nghĩ là do cậu thức quá khuya, thậm chí Lê Húc Sanh còn không vào phòng tìm anh trai.
Lê Khinh Chu bước ra, trên người vẫn mặc chiếc áo len cổ lọ màu đỏ để che đi dấu vết, nhưng hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng.
Càng giống một câu - mặt người đào hoa.
Lê Hạm Ngữ ánh mắt sắc bén, phát hiện trên cổ tay anh trai hình như đang đeo chuỗi hạt Phật châu của chú Liễu.
Cô bé nói: "Anh ơi, đây có phải quà năm mới của chú Liễu không?"
Quà năm mới chú Liễu tặng anh trai thực sự rất nhiều, hết cái này đến cái khác.
Lê Hạm Ngữ thở dài, biết Lê Khinh Chu còn chưa ăn gì, liền đưa một quả trứng luộc.
Bàn tay đang điều khiển xe lăng của Lê Khinh Chu dừng lại, chóp tai đỏ bừng, may là bị tóc che khuất, không ai nhìn thấy.
Cậu cầm lấy quả trứng luộc, trả lời một cách mơ hồ.