Chương 91
Liễu Bạc Hoài ở lại nhà của Lê gia suốt kỳ nghỉ Tết dài.
Dọn dẹp xong phòng khách, từ lúc đi vào đã không có ai, dì giúp việc biết rõ trong lòng liền đi tìm lão quản gia...
Lúc đầu, ngoại trừ Lê Húc Sanh, tất cả mọi người đều biết.
Sau này, Lê Húc Sanh dậy sớm nhìn thấy chú Liễu đi ra từ phòng anh trai, liền bối rối hỏi: "Tối qua chú ngủ với anh trai cháu sao?"
Liễu Bạc Hoài xoa cái đầu nhỏ của Lê Húc Sanh, nói: "Đúng vậy."
Lê Húc Sanh nghiêng đầu khó hiểu – cậu bé chỉ muốn ngủ một mình, tại sao người lớn lại phải ngủ chung?
Mùng ba là lễ Tình nhân, Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu đi chơi đến tối mới về.
Lúc đó Lê Khinh Chu mới biết chiêu trò lãng mạn của tam gia trong ngày lễ tình nhân không hề thua kém giới trẻ ngày nay.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng là cậu khen A Hoài, nhưng buổi tối A Hoài lại muốn đè cậu...
Lê Khinh Chu mệt mỏi ngủ say, quầng đỏ trên viền mắt còn chưa phai, cuộn tròn trong chăn, có chút đáng thương.
Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng tắm, soi gương, cuối cùng xác nhận rằng mình vẫn ổn, không có dấu vết của năm tháng.
Sau khi trở lại giường, Liễu Bạc Hoài lại đem Lê Khinh Chu ôm vào lòng.
Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cậu ngủ.
Trong lúc ăn tết ở nhà họ Lê, Liễu Hạ Huy gọi điện đến, một là để báo cáo tình hình ở nước ngoài, hai là để báo ngày trở về nước, chờ sắp xếp công việc sau khi trở về.
Cuối cùng, Liễu Hạ Huy nghi hoặc nói: "Chú ba, sao năm nay chú về sớm vậy?"
Liễu Bạc Hoài: "Không cần phải có lý do."
Liễu Hạ Huy càng khó hiểu hơn, nhưng chưa kịp hỏi cụ thể thì cậu ta đã nghe thấy ở bên kia truyền đến một giọng nói mơ hồ, không phải của chú ba mình.
Liễu Bạc Hoài lập tức nói: "Trước không nói nữa, chú cúp đây."
Điện thoại bị cúp, Liễu Hạ Huy nhíu mày, có chút sững sờ - giọng nói kia hình như là gọi chú ba, nhà chú ba có người sao?
Không, làm sao có thể.
Liễu Hạ Huy ngay lập tức lên tiếng phủ nhận.
Chắc cậu ta nghe nhầm rồi.
Liễu Bạc Hoài cúp điện thoại, đến bên giường.
Cầm chiếc khăn tắm mà Lê Khinh Chu bỏ quên lên, gõ cửa: "Khinh Chu, anh vào nhé."
Sau đó, xoay nắm cửa đi vào.
......
Kỳ nghỉ kết thúc.
Sau mùng sáu, Lê Khinh Chu bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Yên Kinh.
Công ty cũng nghiên cứu nhiều vấn đề khác nhau - chuẩn bị cho sự gia nhập của người máy trí tuệ nhân tạo dịch vụ vào Motor City.
Ngoài ra, còn phát hành trailer quảng cáo quá trình sản xuất các bộ xương hỗ trợ thông minh.
Lê Khinh Chu không cần quá bận tâm đến bộ xương hỗ trợ thông minh, dù sao viện nghiên cứu sinh học cũng đã làm phần lớn công việc.
Việc cho người máy vào Motor City muốn mời minh tinh đến quay chụp quảng cáo.
Trước đó, ngôi sao mà Lê thị đã liên hệ để quay quảng cáo công nghệ ô tô AI là Quý Phong, người đã giành được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Hiện tại quảng cáo người máy phục vụ cũng định mời anh ta.
Nhưng thật không khéo, gần đây phòng làm việc của Quý Phong vừa nhận một tài nguyên điện ảnh, trước mắt đang quay kín trong rừng, hoàn toàn không gặp được người.
Cho nên, muốn tìm Quý Phong để quay, thì phải chờ một khoảng thời gian nữa.
Lê Khinh Chu đã nhờ Phương Tây Ngạn hỏi thăm một chút.
——Bộ phim điện ảnh này thời gian quay không ngắn, chủ yếu là quay ngoại cảnh.
Hơn nữa, Quý Phong còn là nam chính của phim.
Vì vậy, không có chuyện xin nghỉ phép, dù sao cũng có thỏa thuận bảo mật, sợ lại lộ ra gì đó.
Phương Tây Ngạn quay lại công ty kiểm tra lịch trình - hai bên không thống nhất được thời gian.
Vì vậy, Lê thị đã rút lại lời mời Quý Phong quay quảng cáo.
Tại phòng làm việc của Quý Phong, người đại diện đang thương lượng với cậu ta: "Thật sự không thể đến quay sao?"
"Đó là quảng cáo người máy trí tuệ nhân tạo đầu tiên của Lê thị."
"Cậu cũng thấy trận chung kết người máy trí tuệ nhân tạo hot thế nào, đặc biệt là ba người máy số 1."
"Một thế hệ người máy dịch vụ ra mắt trong Motor City, đây là một cơ hội hiếm."
Người đại diện vừa nói, vừa đi lại quanh phòng, cho thấy anh ta đang khẩn trương.
Người kia thở dài nói: "Dù sao cũng phải đuổi kịp tiến độ quay của phim điện ảnh..."
Nếu là phim bình thường thì không sao, nhưng đây lại là phim của đạo diễn lớn, hướng đến giải thưởng.
Họ phải cạnh tranh để giành lấy cơ hội, người đứng đầu bộ phim đã ký thỏa thuận đảm bảo giữ bí mật trước khi bộ phim được phát hành.
Dù sao trong thời gian quay phim vai phụ cũng cực kỳ khó xin nghỉ, nói chi đến vai chính của Quý Phong.
Quý Phong cười khổ nói: "Anh cũng biết tính của đạo diễn Lý..."
"Lúc trước tôi có nói với anh ấy là tôi muốn ra ngoài quay quảng cáo, anh ấy mắng tôi một trận, tôi nào dám nhắc lại nữa."
Đạo diễn Lý khá lập dị và khó hòa đồng.
Bộ phim nào cũng được quay rất tốt, hầu như đều đoạt giải, gia cảnh thâm sâu, số lượng người đắc tội có thể xếp hàng dài từ đông đến tây Yên Kinh.
Mặc dù Quý Phong là ảnh đế, hơn nữa cũng đã giành một số giải thưởng.
Nhưng trong giới điện ảnh anh ta cũng chỉ là người mới, hoàn toàn không dám mạnh miệng với Lý đạo.
Quý Phong không biết làm sao.
Mà người đại diện thực sự không muốn từ bỏ quảng cáo của Lê thị.
Theo những gì anh ta biết - quảng cáo người máy cho Motor City này chỉ là khởi đầu.
Nếu thu về phản hồi tốt, có thể Lê thị sẽ tiếp tục ký hợp đồng quảng cáo.
Sau đó, anh ta có thể nhận đại ngôn người máy trí tuệ nhân tạo phục vụ gia đình.
Đội của Lê Khinh Chu giành chức vô địch trong chung kết người máy trí tuệ nhân tạo.
Trí thông minh của ba người máy số 1 trong trận đấu đã thể hiện rõ như ban ngày, trên cả tầm quốc tế.
Hơn nữa, sau này người đại diện còn biết được việc sản xuất người máy phục vụ của Lê thị được nhà nước hỗ trợ mạnh mẽ.
Ba người máy số 1 đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế quốc gia, người máy cứu hộ và người máy chiến đấu được đặt trong Viện Quốc gia.
Dịch Vụ Số 1 sẽ được sản xuất hàng loạt.
Một ngày nào đó, mỗi hộ gia đình đều sẽ có một người máy phục vụ thông minh.
Đây là quảng cáo đầu tiên, và lợi nhuận trong đó sẽ khiến nhiều người động tâm.
Lê thị cũng thấy được hiệu quả trước đó của việc quay quảng cáo cho công nghệ ô tô AI của mình với Quý Phong rất tốt nên mới chủ động liên hệ với họ.
Nhưng tiếc rằng lại không khéo.
Nếu Lê thị tung tin tuyển người mẫu quảng cáo thì càng không tốt cho Quý Phong.
Người đại diện nói: "Không được, tôi phải nghĩ cách."
Phòng làm việc của Quý Phong đang tìm kiếm nhân mạch và các mối quan hệ.
Lê Khinh Chu nhận được cuộc gọi từ Hứa Mộng Ngưng, cô ấy đã trở về từ Vân Thành muốn gửi một ít đặc sản cho Lê Khinh Chu.
Cả hai hẹn gặp nhau gần bệnh viện nơi Hứa Mộng Ngưng đang thực tập.
Liễu Bạc Hoài gần đây rất bận rộn, sau khi xong việc, Phương Tây Ngạn đưa Lê Khinh Chu đến bệnh viện.
Lê Khinh Chu không ngồi trên xe lăn, mà bộ xương hỗ trợ thông, tự mình bước ra khỏi xe.
Hứa Mộng Ngưng đã đợi sẵn ở đó.
Khi nhìn thấy Lê Khinh Chu tự mình bước đi, vẻ mặt cô ấy vừa vui mừng, vừa cảm thấy tội lỗi...
Khi Lê Khinh Chu đến gần, Hứa Mộng Ngưng thu lại biểu cảm trên mặt, mỉm cười đưa túi đồ cho cậu: "Khinh Chu, gửi cậu một ít đặc sản của Vân Thành."
Phần lớn đều là đồ ăn.
"Cảm ơn cậu." Lê Khinh Chu nhận lấy.
Cậu không rời đi ngay mà ngồi xuống.
Xung quanh viện có một hoa viên nhỏ, với rất nhiều ghế gỗ, hai người tìm một chỗ tương đối trống trải ngồi xuống trò chuyện.
Hứa Mộng Ngưng hỏi thăm về sự hỗ trợ của bộ xương thông minh.
Cô ta đang thực tập trong bệnh viện, nghe được một chút tin tức về việc này, vì vậy nên có chút tò mò.
Lê Khinh Chu nói sơ qua một chút.
Sau khi nói xong, khuôn mặt Hứa Mộng Ngưng đầu tiên là vui mừng, nhưng sau đó lại có hơi ảm đạm.
Cô ta nói nhỏ: “Em đang tính nộp hồ sơ vào khoa Y, học xong em sẽ tìm cách chữa đôi chân của anh… Hi vọng anh sẽ có thể đi lại trên đôi chân của mình."
"Nhưng bây giờ, anh đã có thể đứng lên và bước đi..."
Trong lòng cô ta luôn cảm thấy có lỗi với Lê Khinh Chu, chính suy nghĩ này khiến cô ta kiên định với lựa chọn thi vào ngành y của mình.
Nhưng mà cô ta muốn nỗ lực làm gì, Lê Khinh Chu đều đã tự mình đạt được.
Cô ta không làm được gì cho Lê Khinh Chu...
Lê Khinh Chu nói: "Đừng nghĩ nhiều, về sau chân anh sẽ tốt hơn thôi."
Trong tương lai, chắc chắn cậu có thể chạy nhảy.
Mối quan hệ của cậu với Hứa Mộng Ngưng bây giờ rất đơn giản, cô ta chỉ là một người bạn mà cậu quen biết khi còn nhỏ.
Không giống như trong nguyên tác, nguyên chủ cầu mà không được, làm nhiều việc phạm pháp, thậm chí quan hệ với người trong nhà cũng ngày càng trở nên cứng nhắc, không cứu vãn được.
Chưa kể, cuối cùng nhà họ Lê bị Lê Thừa Khang chiếm đoạt... Sự thật, âm mưu đều bị vùi lấp.
Hai người lại nói chuyện thêm chút nữa mới tách ra.
Hứa Mộng Ngưng còn phải làm ca đêm, Lê Khinh Chu thì về nhà.
Đi được nửa đường, Lê Khinh Chu đột nhiên bảo Phương Tây Ngạn dừng xe.
Mặt cậu không chút thay đổi nói: "Chợ đêm mở cửa ở đây, tôi muốn xuống mua ít đồ ăn vặt rồi về... Lúc trước, Hạm Ngữ và Sanh Sanh đều nói muốn thử."
Xưa nay Lê Khinh Chu chưa từng đi chợ đêm, huống chi là ăn mấy quầy hàng nhỏ.
Phương Tây Ngạn không nghi ngờ gì, tấp vào lề tìm chỗ dừng xe.
Anh theo Lê Khinh Chu dạo một vòng chợ đêm.
Khi quay lại, trên tay cả hai đều đã túi lớn túi nhỏ, toàn là đồ ăn.
Lúc về nhà, Sanh Sanh đã được Hạm Ngữ rước về.
Lê Hạm Ngữ kinh ngạc: "Anh, anh mua gì vậy?"
Lúc này, hình tượng của Lê Khinh Chu có chút ngoài ý muốn.
——Lê Khinh Chu ngồi trên xe lăn, tay vịn phía sau xe lăn và tay vịn hai bên đều treo rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
Phương Tây Ngạn muốn giúp cậu cầm vào, nhưng bị Lê Khinh Chu từ chối.
Khi vừa bước vào phòng khách, mùi thơm của đồ ăn nhẹ nhàng lan tỏa.
Lê Húc Sanh hít hít cái mũi nhỏ, không nhịn được chạy tới, nghiêng người đến bên xe lăn của Lê Khinh Chu, kéo một cái túi.
Vẻ mặt Lê Khinh Chu vẫn không thay đổi: "Đồ ăn ở chợ đêm, lúc trước Sanh Sanh xem trên TV nói muốn ăn, hôm nay anh đi ngang, liền mua về."
Lê Húc Sanh nghi ngờ nhìn, cậu bé có nói như vậy sao?
Lê Húc Sanh nghĩ, hình như cậu bé đã xem một chương trình, hơn nữa cậu rất tò mò về chợ đêm trong chương trình đó, hẳn là... đã nói đi.
Lê Húc Sanh nói, "Cảm ơn anh trai."
"...Không có chi." Lê Khinh Chu hơi khựng lại, xoa đầu em trai.
Ngoan thật, còn biết hùa theo anh trai.
Thực ra, là cậu muốn ăn.
Khụ… Là chương trình mà cậu cùng Sanh Sanh xem.
Cuối cùng Lê Khinh Chu cũng được ăn, bất giác ăn nhiều thêm một chút.
—— Lúc đầu thì không sao, nhưng đến nửa đêm thì không ổn, bụng cậu bắt đầu đau.
Điều này thu hút sự chú ý của Lê Hạm Ngữ, cô bé vội vàng chạy đến xem.
Lúc này, Lê Khinh Chu đang ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.
Lê Hạm Ngữ không di chuyển anh trai của mình nỗi, trong nhà lại không có ai, trong lúc gấp gáp, cô bé nhớ đến Liễu Bạc Hoài, liền gọi hắn đến giúp đỡ.
Liễu Bạc Hoài đến, đưa Lê Khinh Chu đi bệnh viện.
Lê Hạm Ngữ ở nhà trông em.
Dọn dẹp xong phòng khách, từ lúc đi vào đã không có ai, dì giúp việc biết rõ trong lòng liền đi tìm lão quản gia...
Lúc đầu, ngoại trừ Lê Húc Sanh, tất cả mọi người đều biết.
Sau này, Lê Húc Sanh dậy sớm nhìn thấy chú Liễu đi ra từ phòng anh trai, liền bối rối hỏi: "Tối qua chú ngủ với anh trai cháu sao?"
Liễu Bạc Hoài xoa cái đầu nhỏ của Lê Húc Sanh, nói: "Đúng vậy."
Lê Húc Sanh nghiêng đầu khó hiểu – cậu bé chỉ muốn ngủ một mình, tại sao người lớn lại phải ngủ chung?
Mùng ba là lễ Tình nhân, Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu đi chơi đến tối mới về.
Lúc đó Lê Khinh Chu mới biết chiêu trò lãng mạn của tam gia trong ngày lễ tình nhân không hề thua kém giới trẻ ngày nay.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng là cậu khen A Hoài, nhưng buổi tối A Hoài lại muốn đè cậu...
Lê Khinh Chu mệt mỏi ngủ say, quầng đỏ trên viền mắt còn chưa phai, cuộn tròn trong chăn, có chút đáng thương.
Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng đứng dậy đi vào phòng tắm, soi gương, cuối cùng xác nhận rằng mình vẫn ổn, không có dấu vết của năm tháng.
Sau khi trở lại giường, Liễu Bạc Hoài lại đem Lê Khinh Chu ôm vào lòng.
Liễu Bạc Hoài nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cậu ngủ.
Trong lúc ăn tết ở nhà họ Lê, Liễu Hạ Huy gọi điện đến, một là để báo cáo tình hình ở nước ngoài, hai là để báo ngày trở về nước, chờ sắp xếp công việc sau khi trở về.
Cuối cùng, Liễu Hạ Huy nghi hoặc nói: "Chú ba, sao năm nay chú về sớm vậy?"
Liễu Bạc Hoài: "Không cần phải có lý do."
Liễu Hạ Huy càng khó hiểu hơn, nhưng chưa kịp hỏi cụ thể thì cậu ta đã nghe thấy ở bên kia truyền đến một giọng nói mơ hồ, không phải của chú ba mình.
Liễu Bạc Hoài lập tức nói: "Trước không nói nữa, chú cúp đây."
Điện thoại bị cúp, Liễu Hạ Huy nhíu mày, có chút sững sờ - giọng nói kia hình như là gọi chú ba, nhà chú ba có người sao?
Không, làm sao có thể.
Liễu Hạ Huy ngay lập tức lên tiếng phủ nhận.
Chắc cậu ta nghe nhầm rồi.
Liễu Bạc Hoài cúp điện thoại, đến bên giường.
Cầm chiếc khăn tắm mà Lê Khinh Chu bỏ quên lên, gõ cửa: "Khinh Chu, anh vào nhé."
Sau đó, xoay nắm cửa đi vào.
......
Kỳ nghỉ kết thúc.
Sau mùng sáu, Lê Khinh Chu bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Yên Kinh.
Công ty cũng nghiên cứu nhiều vấn đề khác nhau - chuẩn bị cho sự gia nhập của người máy trí tuệ nhân tạo dịch vụ vào Motor City.
Ngoài ra, còn phát hành trailer quảng cáo quá trình sản xuất các bộ xương hỗ trợ thông minh.
Lê Khinh Chu không cần quá bận tâm đến bộ xương hỗ trợ thông minh, dù sao viện nghiên cứu sinh học cũng đã làm phần lớn công việc.
Việc cho người máy vào Motor City muốn mời minh tinh đến quay chụp quảng cáo.
Trước đó, ngôi sao mà Lê thị đã liên hệ để quay quảng cáo công nghệ ô tô AI là Quý Phong, người đã giành được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Hiện tại quảng cáo người máy phục vụ cũng định mời anh ta.
Nhưng thật không khéo, gần đây phòng làm việc của Quý Phong vừa nhận một tài nguyên điện ảnh, trước mắt đang quay kín trong rừng, hoàn toàn không gặp được người.
Cho nên, muốn tìm Quý Phong để quay, thì phải chờ một khoảng thời gian nữa.
Lê Khinh Chu đã nhờ Phương Tây Ngạn hỏi thăm một chút.
——Bộ phim điện ảnh này thời gian quay không ngắn, chủ yếu là quay ngoại cảnh.
Hơn nữa, Quý Phong còn là nam chính của phim.
Vì vậy, không có chuyện xin nghỉ phép, dù sao cũng có thỏa thuận bảo mật, sợ lại lộ ra gì đó.
Phương Tây Ngạn quay lại công ty kiểm tra lịch trình - hai bên không thống nhất được thời gian.
Vì vậy, Lê thị đã rút lại lời mời Quý Phong quay quảng cáo.
Tại phòng làm việc của Quý Phong, người đại diện đang thương lượng với cậu ta: "Thật sự không thể đến quay sao?"
"Đó là quảng cáo người máy trí tuệ nhân tạo đầu tiên của Lê thị."
"Cậu cũng thấy trận chung kết người máy trí tuệ nhân tạo hot thế nào, đặc biệt là ba người máy số 1."
"Một thế hệ người máy dịch vụ ra mắt trong Motor City, đây là một cơ hội hiếm."
Người đại diện vừa nói, vừa đi lại quanh phòng, cho thấy anh ta đang khẩn trương.
Người kia thở dài nói: "Dù sao cũng phải đuổi kịp tiến độ quay của phim điện ảnh..."
Nếu là phim bình thường thì không sao, nhưng đây lại là phim của đạo diễn lớn, hướng đến giải thưởng.
Họ phải cạnh tranh để giành lấy cơ hội, người đứng đầu bộ phim đã ký thỏa thuận đảm bảo giữ bí mật trước khi bộ phim được phát hành.
Dù sao trong thời gian quay phim vai phụ cũng cực kỳ khó xin nghỉ, nói chi đến vai chính của Quý Phong.
Quý Phong cười khổ nói: "Anh cũng biết tính của đạo diễn Lý..."
"Lúc trước tôi có nói với anh ấy là tôi muốn ra ngoài quay quảng cáo, anh ấy mắng tôi một trận, tôi nào dám nhắc lại nữa."
Đạo diễn Lý khá lập dị và khó hòa đồng.
Bộ phim nào cũng được quay rất tốt, hầu như đều đoạt giải, gia cảnh thâm sâu, số lượng người đắc tội có thể xếp hàng dài từ đông đến tây Yên Kinh.
Mặc dù Quý Phong là ảnh đế, hơn nữa cũng đã giành một số giải thưởng.
Nhưng trong giới điện ảnh anh ta cũng chỉ là người mới, hoàn toàn không dám mạnh miệng với Lý đạo.
Quý Phong không biết làm sao.
Mà người đại diện thực sự không muốn từ bỏ quảng cáo của Lê thị.
Theo những gì anh ta biết - quảng cáo người máy cho Motor City này chỉ là khởi đầu.
Nếu thu về phản hồi tốt, có thể Lê thị sẽ tiếp tục ký hợp đồng quảng cáo.
Sau đó, anh ta có thể nhận đại ngôn người máy trí tuệ nhân tạo phục vụ gia đình.
Đội của Lê Khinh Chu giành chức vô địch trong chung kết người máy trí tuệ nhân tạo.
Trí thông minh của ba người máy số 1 trong trận đấu đã thể hiện rõ như ban ngày, trên cả tầm quốc tế.
Hơn nữa, sau này người đại diện còn biết được việc sản xuất người máy phục vụ của Lê thị được nhà nước hỗ trợ mạnh mẽ.
Ba người máy số 1 đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế quốc gia, người máy cứu hộ và người máy chiến đấu được đặt trong Viện Quốc gia.
Dịch Vụ Số 1 sẽ được sản xuất hàng loạt.
Một ngày nào đó, mỗi hộ gia đình đều sẽ có một người máy phục vụ thông minh.
Đây là quảng cáo đầu tiên, và lợi nhuận trong đó sẽ khiến nhiều người động tâm.
Lê thị cũng thấy được hiệu quả trước đó của việc quay quảng cáo cho công nghệ ô tô AI của mình với Quý Phong rất tốt nên mới chủ động liên hệ với họ.
Nhưng tiếc rằng lại không khéo.
Nếu Lê thị tung tin tuyển người mẫu quảng cáo thì càng không tốt cho Quý Phong.
Người đại diện nói: "Không được, tôi phải nghĩ cách."
Phòng làm việc của Quý Phong đang tìm kiếm nhân mạch và các mối quan hệ.
Lê Khinh Chu nhận được cuộc gọi từ Hứa Mộng Ngưng, cô ấy đã trở về từ Vân Thành muốn gửi một ít đặc sản cho Lê Khinh Chu.
Cả hai hẹn gặp nhau gần bệnh viện nơi Hứa Mộng Ngưng đang thực tập.
Liễu Bạc Hoài gần đây rất bận rộn, sau khi xong việc, Phương Tây Ngạn đưa Lê Khinh Chu đến bệnh viện.
Lê Khinh Chu không ngồi trên xe lăn, mà bộ xương hỗ trợ thông, tự mình bước ra khỏi xe.
Hứa Mộng Ngưng đã đợi sẵn ở đó.
Khi nhìn thấy Lê Khinh Chu tự mình bước đi, vẻ mặt cô ấy vừa vui mừng, vừa cảm thấy tội lỗi...
Khi Lê Khinh Chu đến gần, Hứa Mộng Ngưng thu lại biểu cảm trên mặt, mỉm cười đưa túi đồ cho cậu: "Khinh Chu, gửi cậu một ít đặc sản của Vân Thành."
Phần lớn đều là đồ ăn.
"Cảm ơn cậu." Lê Khinh Chu nhận lấy.
Cậu không rời đi ngay mà ngồi xuống.
Xung quanh viện có một hoa viên nhỏ, với rất nhiều ghế gỗ, hai người tìm một chỗ tương đối trống trải ngồi xuống trò chuyện.
Hứa Mộng Ngưng hỏi thăm về sự hỗ trợ của bộ xương thông minh.
Cô ta đang thực tập trong bệnh viện, nghe được một chút tin tức về việc này, vì vậy nên có chút tò mò.
Lê Khinh Chu nói sơ qua một chút.
Sau khi nói xong, khuôn mặt Hứa Mộng Ngưng đầu tiên là vui mừng, nhưng sau đó lại có hơi ảm đạm.
Cô ta nói nhỏ: “Em đang tính nộp hồ sơ vào khoa Y, học xong em sẽ tìm cách chữa đôi chân của anh… Hi vọng anh sẽ có thể đi lại trên đôi chân của mình."
"Nhưng bây giờ, anh đã có thể đứng lên và bước đi..."
Trong lòng cô ta luôn cảm thấy có lỗi với Lê Khinh Chu, chính suy nghĩ này khiến cô ta kiên định với lựa chọn thi vào ngành y của mình.
Nhưng mà cô ta muốn nỗ lực làm gì, Lê Khinh Chu đều đã tự mình đạt được.
Cô ta không làm được gì cho Lê Khinh Chu...
Lê Khinh Chu nói: "Đừng nghĩ nhiều, về sau chân anh sẽ tốt hơn thôi."
Trong tương lai, chắc chắn cậu có thể chạy nhảy.
Mối quan hệ của cậu với Hứa Mộng Ngưng bây giờ rất đơn giản, cô ta chỉ là một người bạn mà cậu quen biết khi còn nhỏ.
Không giống như trong nguyên tác, nguyên chủ cầu mà không được, làm nhiều việc phạm pháp, thậm chí quan hệ với người trong nhà cũng ngày càng trở nên cứng nhắc, không cứu vãn được.
Chưa kể, cuối cùng nhà họ Lê bị Lê Thừa Khang chiếm đoạt... Sự thật, âm mưu đều bị vùi lấp.
Hai người lại nói chuyện thêm chút nữa mới tách ra.
Hứa Mộng Ngưng còn phải làm ca đêm, Lê Khinh Chu thì về nhà.
Đi được nửa đường, Lê Khinh Chu đột nhiên bảo Phương Tây Ngạn dừng xe.
Mặt cậu không chút thay đổi nói: "Chợ đêm mở cửa ở đây, tôi muốn xuống mua ít đồ ăn vặt rồi về... Lúc trước, Hạm Ngữ và Sanh Sanh đều nói muốn thử."
Xưa nay Lê Khinh Chu chưa từng đi chợ đêm, huống chi là ăn mấy quầy hàng nhỏ.
Phương Tây Ngạn không nghi ngờ gì, tấp vào lề tìm chỗ dừng xe.
Anh theo Lê Khinh Chu dạo một vòng chợ đêm.
Khi quay lại, trên tay cả hai đều đã túi lớn túi nhỏ, toàn là đồ ăn.
Lúc về nhà, Sanh Sanh đã được Hạm Ngữ rước về.
Lê Hạm Ngữ kinh ngạc: "Anh, anh mua gì vậy?"
Lúc này, hình tượng của Lê Khinh Chu có chút ngoài ý muốn.
——Lê Khinh Chu ngồi trên xe lăn, tay vịn phía sau xe lăn và tay vịn hai bên đều treo rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
Phương Tây Ngạn muốn giúp cậu cầm vào, nhưng bị Lê Khinh Chu từ chối.
Khi vừa bước vào phòng khách, mùi thơm của đồ ăn nhẹ nhàng lan tỏa.
Lê Húc Sanh hít hít cái mũi nhỏ, không nhịn được chạy tới, nghiêng người đến bên xe lăn của Lê Khinh Chu, kéo một cái túi.
Vẻ mặt Lê Khinh Chu vẫn không thay đổi: "Đồ ăn ở chợ đêm, lúc trước Sanh Sanh xem trên TV nói muốn ăn, hôm nay anh đi ngang, liền mua về."
Lê Húc Sanh nghi ngờ nhìn, cậu bé có nói như vậy sao?
Lê Húc Sanh nghĩ, hình như cậu bé đã xem một chương trình, hơn nữa cậu rất tò mò về chợ đêm trong chương trình đó, hẳn là... đã nói đi.
Lê Húc Sanh nói, "Cảm ơn anh trai."
"...Không có chi." Lê Khinh Chu hơi khựng lại, xoa đầu em trai.
Ngoan thật, còn biết hùa theo anh trai.
Thực ra, là cậu muốn ăn.
Khụ… Là chương trình mà cậu cùng Sanh Sanh xem.
Cuối cùng Lê Khinh Chu cũng được ăn, bất giác ăn nhiều thêm một chút.
—— Lúc đầu thì không sao, nhưng đến nửa đêm thì không ổn, bụng cậu bắt đầu đau.
Điều này thu hút sự chú ý của Lê Hạm Ngữ, cô bé vội vàng chạy đến xem.
Lúc này, Lê Khinh Chu đang ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.
Lê Hạm Ngữ không di chuyển anh trai của mình nỗi, trong nhà lại không có ai, trong lúc gấp gáp, cô bé nhớ đến Liễu Bạc Hoài, liền gọi hắn đến giúp đỡ.
Liễu Bạc Hoài đến, đưa Lê Khinh Chu đi bệnh viện.
Lê Hạm Ngữ ở nhà trông em.